Có lẽ là chị em ăn ý, khiến Phương Thần Hi cảm thấy Phương Vãn Tĩnh có cái gì khó nói nên lời, không chịu cúp điện thoại, nhưng lại trầm mặc.
“Vãn Tĩnh, chị có chuyện đúng không?”
“Em đoán được?”
“Dĩ nhiên, em là em gái chị mà.” Sau khi dùng loại giọng em là chị em của chị mà nói câu đó, Phương Thần Hi nói tiếp: ” Nói cho em biết chị phiền lòng cái gì đi.”
“Cũng không phải là phiền lòng á…, may là công việc của em không có bị khó xử, nếu không chị sẽ không tha thứ cho chính mình.” Phương Vãn Tĩnh giống như là hít sâu một hơi, “Người khách đó, anh ta không có trộm Lam bảo thạch, thời điểm đóng gói là do chị hồ đồ, đem nó bỏ vào cùng với kẹp cravate trong hộp, sau khi anh ta đến Hongkong mới phát hiện, liền lập tức gọi điện thoại về nói cho chủ của bọn chị biết.”
“Ý của chị là, lam bảo đó là do mình hồ đồ, không phải là do người khác khốn kiếp?”
“. . . . . . Đúng.” Thanh âm của cô vô cùng áy náy, “Thần Hi, thật xin lỗi. . . . . .”
“Hiện tại, lam bảo đó. . . . . .”
“Bởi vì đã trả tiền rồi, cho nên bây giờ nó là của chúng ta, chị đem lam bảo đặt ở trong tủ giày, muốn tìm em là bởi vì, nếu như em không muốn làm việc, chúng ta liền đem lam bảo đi bán, đem tiền trả lại cho âm nhạc Tân Thế Kỷ, như vậy em cũng không phải gặp cảnh khốn cùng ở bên kia.”
“Em, em không có gặp cảnh khốn cùng á.”
“Vậy thì tốt.”
Dựa vào trực giác chị em, cô cảm thấy Vãn Tĩnh vẫn chưa nói hết.
Vì vậy cô sẽ chờ.
Phương Vãn Tĩnh nói đông một chút, nói tây một chút, cuối cùng cũng nói ra trọng điểm, “Thần Hi, em có nhớ Trần bá hay không?”
“Trần bá, dĩ nhiên là nhớ.”
Trần bá cùng vợ bác trước kia là giúp việc trong nhà.
Trần bá phụ trách chăm sóc vườn hoa cùng với xem xét hồ nước, Trần tẩu phụ trách việc nhà, quét dọn, thay bọn họ nấu ba bữa cơm.
Bởi vì hai vợ chồng không có con gái, nên đối với các cô trừ chăm sóc, còn có một phần yêu thương của bậc trưởng lão.
Cô cùng Vãn Tĩnh từ nhỏ cũng biết, muốn ra ngoài hóng gió, thì tìm Trần bá, muốn ăn cái gì ngon, thì tìm Trần tẩu.
Cho đến năm cô tốt nghiệp tiểu học, Trần bá mới cùng vợ từ chức.
Nghe nói con trai họ ở nước Mĩ kiếm được nhiều tiền, muốn đón hai người đi hưởng phúc, duyên phận chủ tớ vài chục năm mới coi như chấm dứt.
“Vì sao đột nhiên lại đề cập đến Trần bá?”
“Vì lam bảo này, sau đó chị gặp lại người mua đó lần nữa, anh ta hỏi chị, có nhớ anh ta là ai hay không? Chị nói chị chưa từng thấy qua anh ta, anh ta lại hỏi chị, vậy có nhớ Trần bá hay không? Tôi là con trai của Trần bá. . . . . .”
Phương Thần Hi hết sức kinh ngạc, “Thật?”
“Ừ.”
“Thời điểm mua đồ trang sức chị không nhận ra anh ta sao?”
“Không có. . . . . .”
“Làm sao có thể.” Trong thanh âm của cô giống như không thể tin, “Thời điểm Trần bá chưa sang Mĩ, hàng năm vào lúc nghỉ đông và nghỉ hè con trai ông ấy vẫn đến ở trong nhà a, mặc dù anh ta luôn đóng cửa ở trong thư phòng, nhưng cũng từng thấy qua mấy lần nha, anh ta có đầu nấm hương, đeo mắt kính, bộ dạng lưng gù, làm sao lại không nhận ra?”
“Vấn đề là bây giờ anh ta không có đầu nấm hương, không mang mắt kiếng, lưng cũng không gù, trên thực tế, anh ta cao hơn, mặc Armani, bên cạnh còn có hai trợ lý đi theo, có bộ dáng của một ông chủ lớn.”
Phương Vãn Tĩnh dừng một chút, còn nói: “Đột nhiên chị cảm thấy, phong thủy làm sao có thể xoay chuyển nhanh như vậy. Trước kia anh ta luôn đi theo Trần bá gọi chị là đại tiểu thư, nhưng sau khi chị hồi tưởng lại, buổi tối anh ta đến mua đồ trang sức, câu đầu tiên chị nói là ‘Tiên sinh ngài khỏe chứ, rất vinh hạnh có thể phục vụ ngài, xin hỏi ngài cần tìm loại trang sức như thế nào?’ sau đó, anh ta mua hơn bảy trăm vạn, khi chị giao hàng đến tay anh ta, còn khom lưng một góc 90 độ.”
Phương Thần Hi hốc mắt đỏ một chút.
Mặc dù nói họ rất cố gắng, nhưng mà trong quá trình công chúa trở thành bình dân, phải cần bao nhiêu hơi sức để thích ứng, chỉ có họ mới biết.
Người mà ban đầu gọi họ là đại tiểu thư, nhị tiểu thư, cư nhiên đứng ở cửa hàng của Vãn Tĩnh mua một lần bảy trăm vạn?
Cô cũng không cách nào thoải mái được.
“Chị không sao, chỉ là có chút không hiểu lắm mà thôi.”
“Em sẽ về nhà với chị.”
“Em đang ở Newyork,làm sao trở về a, nếu Hàn Ức không có khi dễ em, em cũng thấy hài lòng, vậy thì tiếp tục làm đi, lam bảo đó nếu bán sẽ được khoảng 16, 17 vạn, học phí học kỳ sau sẽ không có vấn đề, em không phải lo lắng việc này.”
Qua vài ngày sau, Phương Thần Hi rốt cuộc không nhịn được mà nói với Hàn Ức, “Em muốn về nhà.”
Mà anh giống như đã dự liệu nói: “Không cho phép.”
“Để em trở về nha, em rất lo lắng cho Vãn Tĩnh.”
Mấy ngày trước khi cô ngây ngô cúp điện thoại, anh vừa vặn mới từ phòng tắm bước ra nên nhìn thấy, cô cũng không giấu giếm, đem toàn bộ câu chuyện nói với anh, tiếp đó yêu cầu về nhà, lúc ấy anh không muốn nên liền cự tuyệt, hơn nữa còn lập tức hôn cô, hại cô ý loạn tình mê quên mất tại chỗ.
Thấy hai chị em đã lâu không gặp nhau, nên cô nói lên yêu cầu lần nữa, rất nhanh lại bị phủ quyết.
“Người tốt, người tốt, để cho em trở về xem chị gái một chút á.” Phương Thần Hi ở trong chăn không ngừng lật tới lật lui, “Nếu không trở về em thật cắn rứt lương tâm.”
Hàn Ức vừa nhìn bộ dáng cô lăn lộn vừa cười, “Em nghĩ như vậy?”
Dừng lại, khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra ánh mắt thiết tha đối mặt với anh, “Ừ.”
“Vậy đồng ý với anh một chuyện.”
“Được.”
Anh không nhịn được buồn cười, “Chưa biết chuyện gì đã nói được?”
“Anh nói nhanh lên một chút.”
“Sau khi trở về, em sẽ nói với chị gái em về chuyện của chúng ta, anh muốn em đến đây ở.”
Phương Thần Hi nét cười cứng lại, “Anh biết mình đang nói cái gì sao?”
“Dĩ nhiên.”
“Ý của anh là sống chung.”
Anh vẻ mặt suy sụp, “Chẳng lẽ em không muốn ở cùng anh?”
“Không phải a. . . . . .”
“Không phải là không muốn ở cùng anh, hay là muốn ở cùng anh, nếu chúng ta đã như vậy rồi, chị gái em chắc cũng sẽ không phản đối đâu.”
“Hàn Ức, anh. . . . . .”
Ai u, dĩ nhiên cô muốn ở chung một chỗ với anh, nhưng là ở chung không giống nhau.
Tính toán thời gian, lần đầu tiên bọn họ chính thức nói chuyện với nhau đến bây giờ không tới hai tháng, nắm tay chạy trốn rồi trở về cũng không đến một tháng, sau khi trải qua chấn động cảnh nhà sa sút, cô không dám làm gì kích động, ngộ nhỡ anh chỉ là nhất thời thích mới mẻ, vậy cô phải làm sao?
Anh vĩnh viễn chỉ nói “Thích”, ngoại trừ thích, cái gì cũng không nói.
Cô lại sợ.