Cổ Đạo Kinh Phong

Chương 43: Di Hình Hoán Ảnh



Trong đại sảnh, thân hình Mộ Dung đột nhiên tiêu thất, sau một khắc, hắn đã xách theo cổ áo Chiêu Hổ Chiêu Báo lại xuất hiện tại vị trí chỗ cũ trong đại sảnh.

Không có người biết hắn là thế nào tiến nhập vào kiếm trận, càng không có người biết hắn là thế nào dưới chân ảnh trùng trùng đem Chiêu Hổ Chiêu Báo ra khỏi kiếm trận! Mười bảy Nam Cung đệ tử chỉ cảm thấy hoa mắt, Chiêu Hổ Chiêu Báo trên mặt đất phút chốc đã không thấy nữa!

-Di Hình Hoán Ảnh!

Nam Cung Tầm Anh kinh hãi vạn phần! Đây là thân pháp độc bộ võ lâm của Mộ Dung thế gia, hắn sao lại không biết! Hắn càng biết, trăm nghìn năm qua, đệ tử Mộ Dung có thể luyện thành thân pháp này quả thực là vô cùng quý hiếm!

Mộ Dung buông ra Chiêu Hổ Chiêu Báo, nét mỉm cười tao nhã trên khuôn mặt đã tiêu thất, hắn nhìn Nam Cung Tầm Anh, lạnh như băng nói :

-Mộ Dung đệ tử, có thể giết, không thể nhục!

Thanh âm không lớn, thậm chí nghe không thấy có tức giận, nhưng mỗi một chữ cũng làm cho Nam Cung Tầm Anh trong lòng run lên!

Trong đại sảnh lặng ngắt như tờ, ngay cả không khí cũng hình như trở lên ngưng kết. Mộ Dung tuy là đưa lưng về phía mười bảy Nam Cung đệ tử bên ngoài căn phòng, nhưng từ trên người hắn phát sinh ra một tia tử hàn khí vô tức vô hình, vẫn làm cho bọn họ cảm thấy hít thở không thông, run rẩy, mồ hôi hột toán ra từ trên trán mỗi một Nam Cung đệ tử, một đám không tự chủ được đưa tay đặt tại trên chuôi kiếm, đã giương cung bạt kiếm, hết sức căng thẳng!

-Hỗn trướng!

Một tiếng quát lớn hùng hậu thâm trầm truyền đến, khí tức khiến cho mọi người trong đại sảnh ngạt thở, bỗng chốc nồng nặc phát tán ra vô hình.

Nam Cung Trường Mại cùng Nam Cung Trường Tịch đồng loạt xuất hiện. Nam Cung Trường Mại sắc mặt xanh đen, hắn quét mắt nhìn tất cả các Nam Cung đệ tử bên ngoài phòng, phẫn nộ quát:

-Còn không lui ra!

Oa! Quả thực giống như sấm sét giữa trời quang!

Mười bảy tên Nam Cung đệ tử kia đâu còn dám hé răng, cuống quít khom người rời khỏi viện, mang khiêng đi tên đệ tử còn lại đang nằm lăn trên mặt đất, cũng không biết sống chết.

Nam Cung Trường Mại hướng Mộ Dung chắp tay, nói : “Hiền chất, vừa rồi bọn nó không hiểu được đắc tội, hiền chất cũng đừng trách móc, đều là do thúc phụ thường ngày quản giáo không nghiêm!”

-Đại bá…

-Câm miệng!

Nam Cung Tầm Anh đang muốn mở miệng, Nam Cung Trường Mại đã quát lên một tiếng làm ngưng lại. Nam Cung Tầm Anh thật đúng là chưa thấy qua Nam Cung Trường Mại tức giận như vậy, cũng không dám mở miệng.

Mộ Dung vội vã vái chào thật sâu, nói :

-Mộ Dung ra mắt hai vị thúc phụ, việc vừa rồi Mộ Dung sẽ không để ở trong lòng. Mộ Dung lần này đến đây, đặc biệt hướng hai vị thúc phụ thỉnh tội!

Nam Cung Trường Mại nâng Mộ Dung dậy, nói :

-Hiền chất, việc này ta đã biết. Say rượu ẩu đả là việc hết sức bình thường, nếu là không có tâm , chúng ta cũng không muốn truy cứu, tránh tổn thương hòa khí. Hiền chất chỉ cần đem thi thể đưa về Nam Cung chúng ta, đó cũng là bàn giao với chúng ta rồi.

Mộ Dung vội vã lại vái chào, nói :

-Thúc phụ, nguyên nhân toàn bộ việc này là do Mộ Dung ước thúc bất lực đối với đệ tử mà gây nên, thúc phụ không trách cứ, Mộ Dung vạn phần cảm kích. Mộ Dung đã đem thi thể đệ tử kia khâm liệm vào quan tài rồi, ngay tại bên ngoài tiền viện.

Bạn đang đọc truyện tại

TruyệnFULL.vn

– http://truyenfull.vn

-Hảo. Hiền chất, phụ thân ngươi tốt không?

Nam Cung Trường Mại hỏi.

-Thúc phụ có lòng, gia phụ vẫn tốt.

Mộ Dung đáp.

-Ân, qua vài ngày, ta muốn tự mình đi vấn an phụ thân ngươi một chút.

Mộ Dung chần chờ chỉ chốc lát, nói :

-Xin thúc phụ thứ lỗi, gia phụ tạm thời không tiện gặp người.

Nam Cung Trường Mại thở dài, gật đầu, không có lên tiếng.

Bên cạnh Nam Cung Trường Tịch quát với Nam Cung Tầm Anh:

-Tầm Anh, còn không nhanh tới đây chịu nhận lỗi!

Mộ Dung vội vàng nói:

-Nhị thúc phụ nói quá lời, việc này vốn cần phải là Mộ Dung ta chịu nhận lỗi!

Nam Cung Trường Tịch hướng Mộ Dung chắp tay, nói :

-Hiền chất, thằng bé vô tri, Nhị thúc phụ thay mặt hắn hướng hiền chất nhận lỗi.

Mộ Dung cuống quít nói :

-Nhị thúc phụ như vậy, Mộ Dung thực sự đảm đương không nổi, chỉ cần hai vị thúc phụ không muốn chê trách gì việc đệ tử Mộ Dung lỡ tay ngộ sát Mộ Dung Mộ Dung đã vô cùng cảm kích.

Nam Cung Tầm Anh ở một bên nhìn, trong lòng rất căm giận bất bình.

Mộ Dung mang theo Chiêu Hổ, Chiêu Báo ly khai Nam Cung trang viên, Nam Cung Trường Mại nhìn thân ảnh Mộ Dung đã tiêu thất, thở dài một hơi, nói :

-Mộ Dung thế gia có người kế tục… Ai!

Giọng nói có chút thương cảm chua xót.

Nam Cung Trường Tịch an ủi nói :

-Đại ca, Khuyết nhi sớm muộn sẽ hồi tâm chuyển ý, ngươi cũng đừng lo lắng nữa.

Nam Cung Tầm Anh nhìn tại trong mắt, trong mắt hiện lên một tia đố kị, oán hận.

Nam Cung Trường Mại lại thở dài, lặng lẽ không nói.

Nam Cung Tầm Anh đột nhiên nói:

-Đại bá, chúng ta cứ thả bọn họ đi như vậy? Người khác còn tưởng rằng Nam Cung chúng ta sợ Mộ Dung…

-Tầm Anh!

Nam Cung Trường Mại giọng thấm thía nói:

-Khuyết nhi không có ở đây, việc Nam Cung thế gia trước sau gì cũng rơi vào trên người ngươi, ngươi hành sự sao còn ngang ngược lỗ mãng như vậy! Ngươi có biết vì sao bọn họ phải hướng đệ tử kia của chúng ta xuất thủ ? Ngươi có biết hắn tại Cô Tô nói những gì ? Ngươi đã từng điều tra qua hay chưa? Ngươi có biết Mộ Dung vì sao lại đích thân đến đây thỉnh tội hay không, ngươi đã từng nghĩ tới chưa?

-Điều này…

Nam Cung Tầm Anh không biết nói gì để trả lời, chỉ có nói :

-Vô luận như thế nào, suy cho cùng là người của Mộ Dung gia hắn giết người Nam Cung gia chúng ta!

-Việc này vốn là đệ tử kia của chúng ta phạm vào điều tối kỵ của người ta, vốn đáng lý ra là chúng ta phải đích thân đi Cô Tô hướng người ta xin lỗi, hiện tại người ta tự mình đến đây thỉnh tội, ngươi còn muốn làm khó người ta, tự rước lấy nhục!

Nam Cung Tầm Anh không cam lòng, cũng không dám lên tiếng nữa.

Nam Cung Trường Tịch nói :

-Đại ca, trước hết chúng ta vẫn là đi xem thi thể đi.

Nam Cung Trường Mại gật đầu, cùng Nam Cung Trường Tịch đi ra phòng khách.

Mộ Dung mang theo Chiêu Hổ, Chiêu Báo đi một đoạn, Chiêu Hổ Chiêu Báo đột nhiên đồng loạt dừng lại, Mộ Dung xoay người nhìn bọn họ, hai người ‘Phịch’ quỳ xuống đất, vẻ mặt phẫn hận xấu hổ nói :

-Thiếu chủ, hôm nay chúng ta tại Nam Cung chịu nhục như vậy, thực sự thẹn với thiếu chủ, thẹn với Mộ Dung thế gia, chúng ta chỉ cầu được chết, để tạ tội thiếu chủ!

Nói rồi đồng thời xuất chưởng hướng đỉnh đầu . Bọn họ cố ý rời khỏi Mộ Dung một khoảng cách, quyết tâm muốn chết.

Mộ Dung thất kinh, tiến lên ngăn đã không kịp, hai tay áo phất một cái, hai luồng sức mạnh từ tay áo quấn lấy bàn tay Chiêu Hổ Chiêu Báo, khiến cho bọn hắn vỗ xuống không được!

-Hỗn trướng!

Hai tay áo Mộ Dung vung lên, một tiếng gào to, tiếng hét làm Chiêu Hổ Chiêu Báo trong lòng chấn động, như đang giật mình tỉnh giấc!

-Các ngươi tại Nam Cung chịu nhục, ta thân là Mộ Dung gia chủ, sẽ không cảm thấy xấu hổ sao? Các ngươi muốn tìm cái chết, có phải là ta cũng phải giống như các ngươi tìm chết hay không?

-Thiếu chủ…

-Ta biết các ngươi lỡ tay giết người, là vì giữ gìn danh tiếng cho Mộ Dung gia, các ngươi không có làm sai, Mộ Dung thế gia chúng ta vốn là không thể mặc cho người khác trào phúng!

-Thiếu chủ…

-Ta mang bọn ngươi tới Nam Cung thỉnh tội, không phải sợ Nam Cung, mà là không muốn Mộ Dung chúng ta trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích! Các ngươi có biết, trong Giang Nam tứ đại gia tộc, Mộ Dung chúng ta cường đại nhất, rồi lại dễ rước lấy người kỵ hận nhất, cái gọi là cây to đón gió! Các ngươi còn nhớ rõ năm trăm năm trước Âu Dương thế gia đang hưng thịnh trong một lúc là làm sao tan biến không? Mộ Dung thế gia chúng ta không thể bước theo vết xe đổ đó, cho nên không thể không khắp nơi cẩn thận! Hiện tại Tây Môn, Công Tôn đang đối với chúng ta rất thèm muốn, chúng ta vẫn còn không đủ để đồng thời chống lại cả hai nhà, cho nên phải liên kết với Nam Cung, bằng không Mộ Dung chúng ta sẽ bị vây vào cảnh tứ cố vô thân.

-Chúng ta minh bạch khổ tâm của thiếu chủ!

Chiêu Hổ Chiêu Báo cúi đầu nói.

Mộ Dung gật đầu, nói :

-Hảo, đứng lên đi. Các ngươi đi về trước Cô Tô, nhớ kỹ, phải siêng năng gia tăng luyện công, chớ chịu nhục như hôm nay!

-Vâng, thiếu chủ!

Chiêu Hổ Chiêu Báo hai mắt hầu như muốn khóc, chỉ là cố nén, không chịu làm cho nước mắt nhỏ ra thôi.

Chiêu Hổ, Chiêu Báo đi rồi, Mộ Dung lập tức nhanh chóng chạy tới Giang Nam tiêu cục.

Hắn đương nhiên nghe được lời đồn đãi liên quan về Sở Phong, cho nên hắn phải cấp tốc chạy tới, hắn tuyệt không tin tiểu tử ngốc ngốc ngu đần này sẽ là hung thủ diệt môn! Hắn hết sức lo lắng cho tình cảnh của Sở Phong, thậm chí nghĩ tới tạm thời đem việc của Chiêu Hổ Chiêu Báo tạm gác lại, chạy đi trước tới Giang Nam tiêu cục, sau đó trở về mới xử trí, tuy nhiên hắn thân là Mộ Dung gia chủ, rốt cuộc vẫn là không được tuỳ ý xung động.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.