Ăn cơm xong, Sở Phong và Thiên Ma Nữ lại đi tới bên ruộng, thôn dân có người đang vội vàng gieo trồng lại rau cải tối hôm qua bị giẫm đạp, có người đang làm cỏ, có người đang lên luống, xới đất, có người đang tưới nước, tuy là vất vả cực nhọc, nhưng vẫn thấy rất thản nhiên hăng hái.
Thôn dân thấy hai người đi tới, đều dừng lại chào hỏi, trên mặt đều mang theo dáng tươi cười, chân thành mà chất phác!
Sở Phong nói:
– Ai có thể nói rõ bọn họ là khổ là an nhàn, là ưu hay là vui vẻ chứ!
Thiên Ma Nữ nói:
– Phiền não đều là nguyên nhân của dục vọng, bọn họ vô tranh vô cầu, tự nhiên là vô khổ vô ưu.
Sở Phong nắm lấy tay nàng nói:
– Thiên Ma Nữ, nàng cũng đừng xem mọi chuyện quá thấu đáo như vậy, ta sẽ sợ.
Thiên Ma Nữ cười nói:
– Ta thấy con tiểu long chỉ kia đêm nay có thể sẽ trở lại, phải nghĩ ra một biện pháp mới được.
Sở Phong gật đầu.
Hai người trở về làng, nghe được một trận tiếng dê kêu “be be” , thì ra trên một chỗ đất trống, có một rào chắn đang vây lấy vài con dê con. Hai người nhìn nhau, lập tức đã có chủ ý!
Thế là hai người mượn thôn dân cái búa, vừa chặt vừa chẻ, không tới một buổi chiều, ngay tại bên cạnh rào chắn dê trên bãi đất trống dựng lên một cái rào chắn lớn rất kiên cố, chính giữa hàng rào chắn còn có một cây sơn dương to như miệng chén.
Bước tiếp theo, đương nhiên là dẫn dụ con tiểu long chỉ kia chạy vào rào chắn này.
Sở Phong nói với Thiên Ma Nữ:
– Tên nhóc có sừng kia có thật là dữ lắm không?
Thiên Ma Nữ cười nói:
– Nó thực ra rất hiền lành dễ thuần hoá, chỉ do quá đói mới đi ăn vụng mầm khoai trên ruộng thôi, kỳ thực nó thích ăn nhất là khoai núi.
– Nếu như vậy, chúng ta sẽ có biện pháp dẫn nó mắc câu.
Đến tối, con tiểu long chỉ kia lại lấp ló đi tới, bốn phía một bóng người cũng không có, điều này làm cho nó có phần bất ngờ. Nó thử dò xét đi vào ruộng, vẫn không có bất cứ tiếng động gì, còn thấy bên chân có một mớ khoai núi, nó hủi hủi cái mũi, ngửi ngửi, há miệng ăn rất khí thế, hai ba nốt nhạc đã ăn sạch bóng. Nó ngẩng đầu, thấy phía trước cách đó không xa lại có một mớ khoai núi, vội vàng lại lắc lư thân hình béo tròn trùng trục chạy đến, nhưng chỉ có một ít không bõ lót bụng, vì vậy nó vừa đi vừa ăn, đi thẳng vào cái rào chắn lớn, đi tới dưới thân cây sơn dương kia.
Sở Phong từ lâu đã mai phục chờ sẵn ở chỗ tối, vội vàng lao ra, “Cạch!” lập tức đóng lại cánh cửa hàng rào!
Con tiểu long chỉ cả kinh, liền xoay người lại lao thẳng về phía cánh cửa hàng rào.
“Ầm!” Cả cái rào chắn kiên cố bị con thú này đụng phải chấn động, thực sự là trời sinh thần lực. Nó thấy đụng một cái không mở ra được cánh cửa hàng rào, càng thêm hoảng hốt bất an, không ngừng liều mạng đụng phá xung quanh hàng rào, trong miệng gầm rú inh ỏi như người khóc la, nghe có phần hãi hùng!
Rào chắn bị nó đụng cho xiêu vẹo, mắt thấy cũng gần bị đụng sụp.
Thiên Ma Nữ thầm giật mình, hiển nhiên cũng không ngờ được con thú này lại mạnh mẽ giai sức như vậy, vội vàng đem một đống khoai núi đã chuẩn bị sẵn từ trước ném vào từng củ vào trong hàng rào cho nó ăn.
Con thú có sừng kia thấy có cái ăn, bắt đầu an tĩnh lại, ăn từng củ từng củ khoai núi trong tay Thiên Ma Nữ đưa qua, ăn rất ngon miệng. Sau khi nó ăn sạch đống khoai, hướng về Thiên Ma Nữ hích hích cái mõm, sau đó lắc lư cái bụng béo tròn trở lại chỗ cây sơn dương, lười biếng nằm dựa dưới thân cây, thản nhiên đi vào giấc ngủ, chỉ chốc lát còn nhếch mũi lớn tiếng ngáy ò ò, hiển nhiên nó ngủ rất say giấc.
Sở Phong đi tới bên cạnh Thiên Ma Nữ nói:
– Tên nhóc có sừng này thật đúng là chỉ biết ăn, sức ăn còn lớn hơn cả ta nữa, so với ta cũng lười hơn!
Thiên Ma Nữ không lên tiếng, chỉ mỉm cười nhìn tiểu long chỉ, nét mặt có phần xuất thần.
Sở Phong nói:
– Xem ra nàng rất thích nó thì phải.
Thiên Ma Nữ nói:
– Ngươi xem bộ dạng nó đáng yêu biết bao, nhất là bộ dạng khi ngủ say, nhìn giống như…giống như…
– Giống như cái gì?
– Giống như bộ dạng của ngươi khi ngủ say!
– Cái gì?
Sở Phong tức thì nhảy dựng lên, nói:
– Nàng lại đem ta so sánh với heo!
Thiên Ma Nữ cười nói:
– Không phải là heo, là long chỉ!
– Long chỉ cái gì, nó chính là một con heo có sừng, nàng lại dám đem ta so sánh với heo, ta không thể chấp nhận được!
Sở Phong cái miệng thì chu lên phản đối, dùng hai ngón tay véo lấy chóp mũi trắng như tuyết của Thiên Ma Nữ.
Thiên Ma Nữ cười “Hinh hích” nói:
– Làm heo không tốt sao, ít ra thì không buồn không lo.
Sở Phong lắc đầu, nói:
– Nhưng ta không muốn ăn no rồi ngủ, ngủ rồi lại ăn, sau đó đợi người đến làm thịt!
Thiên Ma Nữ mỉm cười.
Sở Phong quay đầu liếc nhìn con tiểu long chỉ:
– Tên nhóc có sừng này…
– Nó là long chỉ!
Thiên Ma Nữ lại nhấn mạnh một lần.
– Ta chỉ thích gọi nó là tên nhóc có sừng, heo mọc sừng, một con heo ú mọc sừng!
Thiên Ma Nữ nhếch miệng, không nói gì.
Sở Phong nói:
– Xem ra tên nhóc có sừng này cũng không ghét nơi đây!
Thiên Ma Nữ nói:
– Sinh linh trong thiên hạ là dễ thỏa mãn nhất, chỉ cần có thể được ấm no, cũng sẽ không quản là ở nơi nào, không giống người, dục vọng luôn luôn là vô tận…
Sở Phong nắm lấy tay nàng nói:
– Thiên Ma Nữ, nàng…
Thiên Ma Nữ mỉm cười nói:
– Đã mười năm ta chỉ một hình một bóng, cho nên hay thường có chút ý nghĩ nói chuyện viễn vông.
Sở Phong cầm lấy tay nàng áp vào ngực mình nói:
– Những chuyện trước kia hãy để nó qua hết đi, cứ xem như là không thấy như vậy mới tốt, cái gọi là không phải lúc nào cũng hồ đồ. Có lúc càng hồ đồ, càng thấu đáo, càng thấu đáo, càng hồ đồ!
“Hì!” Thiên Ma Nữ cười nói:
– Sao ngay cả ngươi cũng bắt đầu nói chuyện viễn vông rồi!
Sở Phong bật cười, quay đầu lại nhìn qua con tiểu long chỉ kia, nói:
– Nếu như nàng đã thích tên nhóc này như thế, không bằng chúng ta đặt chó nó một cái tên đi?
Thiên Ma Nữ gật đầu.
Truyện Tiên Hiệp – TruyệnFULL.vn
– Đặt tên gì mới tốt đây nhỉ?
Sở Phong vuốt cằm, nói:
– À ừ, hay là gọi nó là heo mọc sừng đi?
Thiên Ma Nữ lập tức lắc đầu, còn giận liếc Sở Phong.
Sở Phong gãi gãi đầu, nói:
– Ừhm, cái bụng nó béo như vậy, hay là gọi heo ú nha?
Thiên Ma Nữ lại lắc đầu.
– Cả người nó đen thui lui, hay là gọi heo đen nha?
Thiên Ma Nữ sẵng giọng:
– Ngươi có thể đừng kèm theo từ heo vào được không, nó là long chỉ.
Sở Phong vò đầu mãi, chợt liếc nhìn Thiên Ma Nữ, lại nhìn tiểu long chỉ, vỗ tay nói:
– Có rồi, tên nhóc có sừng này có chút ma khí, hay là cứ gọi Tiểu Ma đi được chứ?
Thiên Ma Nữ giận liếc Sở Phong, nhưng cũng gật đầu, trên mặt còn lộ ra ý cười, hiển nhiên cũng rất thích cái tên này.
Sở Phong vui vẻ quay đầu qua con tiểu long chỉ đang lười biếng nằm ngủ ở dưới cây sơn dương nói:
– Tiểu Ma a Tiểu Ma, sau này mày cứ ở chỗ này đi, cần phải nghe lời nha, không được đụng vào hàng rào, không được đùa giỡn, không được kêu gào, không được chỉ biết ăn, không được ham ngủ, phải giảm béo…
Thiên Ma Nữ cười “khúc khích” nói:
– Tiểu Ma nó đang ngủ, đâu có nghe được lải nhải!
Sở Phong nói:
– Vậy ta đi đánh thức nó dậy rồi lải nhải với nó!
Thiên Ma Nữ trừng hai mắt, nói:
– Nó đang ngủ say, không cho phép ngươi đánh thức nó!
Sở Phong lại cảm thấy rất khó chịu nói:
– Thiên Ma Nữ, sao nàng lại khẩn trương với tên nhóc có sừng kia như vậy chứ, nàng còn chưa bao giờ trừng mắt với ta như vậy!
Thiên Ma Nữ cười dịu dàng nói:
– Ngươi sẽ không phải là ghen với Tiểu Ma đấy chứ, ngươi đều nói nó chỉ là một con heo mọc sừng thôi mà!
Sở Phong liền ôm lấy eo nàng nói:
– Không được! Nàng đã trừng mắt với ta, ta muốn nàng phải trừng mắt lại với Tiểu Ma một cái, không, phải trừng hai cái, không, trừng ba cái…