Tên chưởng quỹ thấy mũi kiếm của Diệu Ngọc chỉ vào yết hầu của mình, đột nhiên “Phịch” quỳ xuống đất, khóc rống chảy nước mắt nói :
– Cô nương tha mạng! Tiểu nhân trên có cha mẹ già tám mươi, dưới có con nhỏ, bất đắc dĩ mới phải ám toán cô nương! Cô nương tha mạng!
Thanh âm đau khổ, buồn bã thương cảm, hai tên đại hán phía sau Diệu Ngọc cũng “Phịch phịch” đồng loạt quỳ xuống đất.
Diệu Ngọc ngẩn ra, nói :
– Ngươi… ý ngươi là gì?
Tên chưởng quỹ sớm đã nước mắt pha lẫn nước mũi tèm nhem nói:
– Cô nương, hắn bắt mẹ già vợ con của chúng tôi, bức chúng tôi tính kế với cô nương, cầu cô nương tha mạng!
– Hắn là ai? Ai bắt mẹ già vợ con của các ngươi?
Chưởng quỹ tiếp tục nói:
– Sáng nay đi tới một người, hắn nói khi trời tối thì sẽ có một nam một nữ vào ở tiểu điếm, nam trên mặt có một đạo chỉ ngân, nữ thì tuyệt mỹ vô song, bảo chúng ta ám toán người nữ đó. Chúng ta vốn đã không chịu, nhưng hắn bắt đi mẹ già vợ con của chúng ta, nói nếu như không làm theo ý của hắn, hắn liền giết hết bọn họ, lại bức chúng tôi ăn vào độc dược, nói nếu như chúng tôi dám tiết lộ ra ngoài, chúng tôi liền… A!
Y nói rồi đột nhiên “Bịch” té trên mặt đất, khóe miệng còn chảy ra máu tươi.
Truyện Tiên Hiệp – TruyệnFULL.vn
Diệu Ngọc kinh ngạc, cúi người đang muốn tới kiểm tra, bàn tay của chưởng quỹ lật lại, đột nhiên bắn ra hai quả thiết châu, đánh thẳng tới hai đại huyệt “Thiên trung”, “Ngọc đường” của Diệu Ngọc.
Diệu Ngọc quát một tiếng, mũi chân điểm tại mặt đất, thân hình đột nhiên bay thẳng lên, chính là tuyệt học Nga Mi “Nhất mộc tham thiên” . Hai quả thiết châu bay vọt qua dưới chân nàng, tuy nhiên tại đỉnh đầu nàng đột nhiên “Phùng” bắn nhanh xuống một tấm lưới lớn, thoáng cái bao phủ lấy toàn bộ thân thể nàng.
Diệu Ngọc thất kinh, muốn vung kiếm phá lưới, nào ngờ tấm lưới bỗng chốc buộc chặt hơn, hơn nữa tấm lưới này là dùng tơ kim ô cực kỳ hiếm thấy tạo thành, không chỉ vững chắc vô bì, càng giãy dụa, nó quấn lấy càng chặt.
Lúc này Diệu Ngọc quá hoảng hốt, nàng biết loại lưới Kim ô triền ti này vô cùng lợi hại, chính là tác phẩm đắc ý của Chú Kiếm môn, chuyên dùng để đối phó với cao thủ hàng đầu, cho dù công lực của mình có thâm hậu thế nào cũng vô pháp phá vỡ!
Tên chưởng quỹ đang té trên mặt đất chậm rãi đứng lên, lau vết máu ở khóe miệng, thì ra y chẳng qua là tự cắn đứt môi thôi. Y nhìn Diệu Ngọc, hai mắt chậm rãi trở nên phấn khích, nói:
– Thì ra là đệ tử Nga Mi, thảo nào có thân thủ tốt như vậy, lại còn xinh đẹp như thế, quả thực là nhân gian tuyệt sắc. Tiểu điếm chúng ta đã rất lâu rồi chưa có hưởng qua tiểu mỹ nhân tuyệt sắc như thế này.
Diệu Ngọc vừa nghe giọng điệu của y, lại nhìn ánh mắt của y nhìn mình, lòng trầm xuống, lần này mình đích thật là bị trúng kế rồi, làm sao đây? Sở Phong, nàng lập tức nhớ tới Sở Phong, nàng muốn gọi, tuy nhiên ở đây hiển nhiên là một gian mật thất, mình cho dù gọi nát cổ họng, Sở Phong cũng sẽ nghe không được, cho dù nghe được, cũng chưa hẳn có thể tìm được tới đây.
Hai tên đại hán cũng đứng lên, bốn con mắt như phát quang ra sức đảo tới đảo lui trên bộ ngực mềm mại của Diệu Ngọc, cũng càng nhìn càng phấn khích. Bởi dưới tấm lưới Kim ô triền ti đã quấn chặt lấy, càng thêm hiển lộ ra hoàn toàn vóc người xinh xắn thon thon của Diệu Ngọc, hơn nữa Diệu Ngọc sắc mặt kinh hoàng, sở sở động nhân, hai tên kia nhìn thấy con ngươi cũng lồi ra ngoài, nói với chưởng quỹ:
– Không ngờ lại có được con bé xinh đẹp thế này, nhưng lại dễ lừa gạt như vậy, vẫn là đại ca có biện pháp.
Tên chưởng quỹ đắc ý cười nói:
– Ha ha ha ha, đại ca chúng mày duyệt người vô số, vừa nhìn khuôn mặt con bé này, đã biết nên dùng biện pháp gì để đối phó nó rồi!
– Hắc hắc hắc hắc!
Ba người cười dâm đi về phía Diệu Ngọc, Diệu Ngọc kinh sợ nhìn ba người, tuy nhiên nàng càng sợ hãi, ba tên kia lại càng thêm phấn khích. Diệu Ngọc hiện tại mới biết được kinh, biết được sợ, biết được hối hận, hối hận không có một kiếm đâm thủng yết hầu tên chưởng quỹ. Song biết được kinh, biết được sợ, biết được hối hận thì sẽ có tác dụng gì. Lưới Kim ô triền ti vẫn cuốn lấy nàng không động đậy được, chỉ có thể mặc cho kẻ khác làm thịt.
Đúng lúc này, bên ngoài thình lình mơ hồ truyền đến tiếng động ầm ĩ ồn ào, tựa hồ là có người đang hô to cháy!
Tên chưởng quỹ cau mày, nói với một trong hai tên đại hán:
– Lão nhị, mày ra ngoài xem thế nào!
Lão nhị đang chuẩn bị đưa tay đến trên người Diệu Ngọc sờ soạng thỏa thích một phen, đành phải rất không tình nguyện ưng thuận một câu, đi tới chỗ vách tường phía sau chưởng quỹ, ấn vào một cái cơ quan, vách tường chậm rãi dời đi, đang muốn đi ra ngoài, một thanh trường kiếm mang theo hàn khí xa xưa đột nhiên xuất hiện, để ở yết hầu y từng bước lui về phía sau.
Sở Phong! Là Sở Phong! Hai mắt Diệu Ngọc chớp động sự kinh hỉ vô vàn, kích động hầu như muốn hô lên, loại kích động từ tuyệt vọng chợt thấy được hy vọng này, chỉ có nàng mới có thể cảm thụ được.
Sở Phong cũng thấy Diệu Ngọc, không khỏi thở một hơi dài, bốn mắt nhìn nhau, lại có chút cảm giác như gặp lại nhau qua mấy kiếp.
Tên chưởng quỹ xuất thủ, hai quả thiết châu đột nhiên bắn ra, đánh thẳng tới trước ngực Sở Phong, Sở Phong thu kiếm “Keng keng” đẩy ra, hai tên đại hán lập tức nắm lấy cương đao treo ở vách tường chém thẳng tới Sở Phong.
Sở Phong thân hình lóe lên, một khuỷu tay đánh vào trên ngực một tên đại hán, tiếp theo một cước đá vào bụng một tên đại hán khác, tức thì hai thằng bị ngã dụi trên đất, không thể đứng dậy. Tên chưởng quỹ vừa thấy đã không ổn, xoay người muốn chạy ra khỏi thạch thất, Sở Phong nào sẽ đồng ý buông tha y, thân hình lóe lên, đã che ở cửa thạch thất, đâm tới một kiếm, chưởng quỹ cũng có đôi chút bản lĩnh, vội vàng thối lui tránh né, lật lại cổ tay, lại có hai quả thiết châu bắn ra, Sở Phong hừ lạnh một tiếng, trường kiếm mạnh mẽ vạch tới, “Keng keng” tức thì hai quả thiết châu bị bắn ngược trở lại, “Thụp thụp” đánh vào trên ngực chưởng quỹ, tên chưởng quỹ quát to một tiếng, lập tức ngã vật xuống đất.
Sở Phong biết y sẽ không đứng lên nổi, mới đi tới chỗ Diệu Ngọc, nhất thời lại không biết hạ thủ thế nào để cởi ra tấm lưới Kim ô triền ti này, thế là quay đầu nói với tên chưởng quỹ đang co quắp trên mặt đất:
– Lưới này cởi ra làm sao, nói mau!
Tên chưởng quỹ trong mắt lóe lóe lên, nói:
– Lưới này một khi đã quấn chặt, sẽ không cởi được… A!
Lời còn chưa dứt, y đột nhiên hét thảm một tiếng, cánh tay phải đã bị Sở Phong một kiếm chặt xuống.
– Nói! Cởi ra làm sao!
Thanh âm lạnh như băng, ngay cả Diệu Ngọc ở bên cạnh nghe được cũng bị rùng mình, không ngờ được tên thiếu niên suốt ngày hi hi ha ha này lại cũng có lúc lãnh khốc như vậy.
Sắc mặt chưởng quỹ trắng bệch một mảnh, không ngờ được Sở Phong vừa ra tay liền chặt đi một cánh tay của y, biết đã gặp phải nhân vật tàn nhẫn, nhịn đau nói:
– Trên dây lưới có một sợi hình tròn, chỉ cần niết vào sợi đó, lưới sẽ thu hồi.
Sở Phong liếc mắt liền thấy được sợi hình tròn đó, nó nhỏ hơn cả ngón cái, bởi vì sợi tơ tròn đang ngay tại bộ phận xxx ưỡn ra của Diệu Ngọc. Diệu Ngọc cũng thấy được, mặt “Rực” đỏ lên một mảng. Mặt Sở Phong nóng lên, tuy nhiên cũng không quản nhiều thêm, đưa tay nắm lấy sợi tơ tròn, song có lẽ do bộ vị này quá mẫn cảm, hoặc là do Sở Phong quá khẩn trương lúng túng, tay hắn lại có chút không nghe sai bảo, ngón út khẽ chạm vào một bên tuyết lê mềm mại của Diệu Ngọc, Diệu Ngọc tức thì “A” hờn dỗi rên một tiếng, một tiếng rên khẽ này khiến cho ba hồn bảy vía của Sở Phong trong chốc lát cũng không thấy tăm hơi, cả người trên dưới đều cứng lên.
– Ngươi…
Diệu Ngọc cắn chặt môi.
Sở Phong lấy lại tinh thần, cả người giống như bị hỏa thiêu, trên mặt nóng lên từng đợt, trong ngực “Thình thịch thình thịch” nhảy loạn, cơ hồ muốn nhảy ra ngoài. Loại cảm giác này hắn vẫn là lần đầu tiên gặp phải, hắn cuống quít niết niết sợi tơ tròn kia, “Vù”, tấm lưới đang quấn chặt lấy thân thể Diệu Ngọc thoắt cái thu vào trong sợi tơ tròn đó, lặng yên không một tiếng động, lại hù dọa Sở Phong giật mình một phen.
Diệu Ngọc thoáng cái thoát ra khỏi tấm lưới, vừa kinh hỉ lại thẹn thùng, nói:
– Ngươi. . sao lại tới đây?