Có Chết! Hồn Anh Vẫn Yêu Em

Chương 3: Oan gia ngõ hẹp



Tác giả: Trần Mạnh Bảo.

Quân theo thầy giám thị đi vào phòng giáo viên, Nhã Tuệ cũng đi cùng cậu, nhưng hai người lại không nói một lời nào với nhau.

Vào đến phòng giám thị,

“Nào mời cậu ngồi.” Giám thị vừa nói vừa mời trà Quân.

Giám thị cũng ra hiệu mời Nhã Tuệ ngồi, nhưng cô chỉ nhún người cảm ơn rồi đứng ở bên cạnh ghế của Quân đang ngồi.

Quân thấy thái độ của giám thị hôm nay khác với mọi ngày, liền nghi ngờ.

“Lão này hôm nay có uống lộn thuốc không, mọi khi mời mình lên đây là để mắng chửi té tát chửi từ sáng tới chiều cơ mà, sao hôm nay lại tử tế thế.”

Thầy giám thị nhìn vẻ mặt đăm chiêu của Quân nên hỏi:

“Chắc là cậu đang tự hỏi hôm nay tôi gọi cậu lên đây có việc gì phải không?”

“Vâng, tôi rất muốn biết tại sao thầy gọi tôi lên đây.” Quân trả lời.

“Thật ra đáng lẽ người sẽ nói với cậu chuyện này không phải tôi, mà là thầy hiệu trưởng, nhưng thầy ấy có việc bận đột xuất nên tôi đành phải nói thay.”

Quân hỏi: “Có chuyện gì mà quan trọng như vậy?”

“Cậu bị buộc phải chuyển trường.” Thầy giám thị nói.

Thật sự sau khi nghe những lời này cậu thật sự rất shock, Nhã Tuệ cũng lộ ra vẻ ngạc nhiên trên vẻ mặt.

“Tại sao tôi đột nhiên phải bị chuyển trường?” Quân đứng dậy đập bàn nói to.

Thầy Giám thị ra hiệu nói cậu bình tĩnh ngồi xuống, và ôn tồn nói:

“Cậu biết đấy, Trường chúng ta là trường hạng nhất từ rất lâu rồi, tỉ lệ đậu tốt nghiệp và đại học là một trăm phần trăm, tất nhiên trong trường chúng ta có nhiều em không theo kịp dẫn đến học hành thua sút nhưng các em ấy biết nghe lời và tuân thủ nội quy nên chỉ cần chịu khó kèm cặp và mục tiêu đỗ vào các Trường Đại học có điểm đầu vào thấp vì vẫn có khả năng đậu, còn cậu thì tác phong và thái độ luôn cố ý không chấp hành nội quy nhà trường, thi cử cũng không làm bài lúc nào cũng để giấy trắng, đi học lúc nào cũng đi muộn, có khi người ta đi về rồi cậu mới đi học, cho dù cậu có điểm thi lại cao nhất nhưng chúng tôi vẫn sẽ đề nghị cậu chuyển trường vì muốn bảo toàn tỉ lệ một trăm phần trăm.”

Thầy giám thị nói.

Quân nghe vậy liền bực tức, thật ra cậu phá cái trường này còn chưa đã mà đã bị chuyển đi rồi sao, còn nhiều đứa cậu còn chưa bắt nạt cơ mà.

“Nhưng vẫn có sự lựa chọn thứ hai…” Thầy giám thị nói.

Quân nghe vậy liền la lên: ” Sự lựa chọn thứ hai là gì? Nói mau.”

“Sự lựa chọn thứ hai là cậu phải bắt đầu học hành nghiêm túc, tôi thấy cậu cũng có tư chất chỉ là không chịu học, cậu đã không chịu học từ rất lâu rồi cho nên dù điểm thi lại cao nhưng trong đầu vẫn có nhiều chỗ hổng kiến thức, cần phải được bù đắp, thế nên thầy hiệu trưởng đã hỏi các giáo viên bộ môn là ai sẽ tình nguyện dạy cho cậu học, nhưng mà mọi người đều lắc đầu vì không chấp nhận được thái độ của cậu, nhưng xưa kia có câu “học thầy không tày học bạn” tôi thấy Nhã Tuệ là học sinh giỏi toàn diện, tính tình lại hiền lành tốt bụng, nhiều học sinh có báo với tôi rằng nhờ Nhã Tuệ kèm cặp nên chúng mới khá hơn, thế nên hôm nay tôi gọi Nhã Tuệ đến đây để làm gia sư cho cậu, cậu thấy việc này thế nào?”

Quân nghe nói như thế chưa kịp suy nghĩ thì đằng sau lưng tiếng Nhã Tuệ đã vọng lên:

“Em đồng ý. Em sẽ dạy Quân học.”

“Vậy thì tốt quá, nhưng Quân cậu nhớ không được giở trò nếu không Nhã Tuệ sẽ cùng cậu chịu chung hình phạt.” Thầy giám thị nghiêm giọng.

Quân khẽ gật đầu.

“Được rồi, hai em về lớp đi.” Thầy giám thị nói.

Nhã Tuệ đi nhanh ra khỏi phòng giáo viên, Quân lập tức chạy theo nắm tay cô kéo lại:

“Ai cho cậu có quyền tự quyết định chuyện người khác thế hả?” Quân tức giận nói.

“Vâng, tớ không có cái quyền đấy, nhưng tớ không muốn tiếp tục nhìn cậu như vậy nữa, tớ muốn cậu trở lại như trước kia.” Nhã Tuệ nói to nhưng cô không hề dám quay mặt lại nhìn Quân vì cô sợ cậu thấy những giọt nước mắt trên khóe mắt cô.

“Buông ra” Nhã Tuệ lại la lên, “Quân, mau buông tay tớ ra.”

Quân khi nghe những lời nói ấy của Nhã Tuệ trong lòng không khỏi xúc động nên vẫn nắm chặt tay Nhã Tuệ không buông, chỉ đến khi nghe tiếng Nhã Tuệ cậu mới giật mình mà thả ra.

“Tí nữa hết giờ học cậu ở lại.” Nhã Tuệ nói xong liền đi thẳng vào lớp.

Quân đi sau trong đầu đầy thắc mắc:

“Nhã Tuệ nói mình ở lại làm gì nhỉ? Hay lúc nãy cô ấy được nắm tay thích quá nên nói mình ở lại nắm tay cô ấy nhỉ.” .

Cậu ta ung dung vào lớp, mọi người trong lớp thì cứ bàn tán xôn xao.

“Không biết nó được thầy giám thị gọi lên làm gì nhỉ?”

“Tớ cũng không biết, mà mọi lần nó bị gọi lên đi về là mặt mày bí xị mà, sao hôm nay tươi vui thế?”

“Chắc được đi cùng Nhã Tuệ.”

“Số nó như “chó ngáp phải ruồi” vậy, được đi với nữ sinh xinh đẹp nhất trường không phải là chuyện đùa.”

Tiếng học cứ thế trôi qua trong lời ra tiếng vào của bọn nhiều chuyện, giáo viên bộ môn đã cố gắng nhắc nhở nhiều nhưng bất thành, còn Nhã Tuệ hôm nay lại không nói câu nói chắc là vì còn ngại vì khi nãy bị Quân nắm tay.

“Tùng, tùng, tùng…” Tiếng trống tan trường vang lên.

Quân ngồi im không nhúc nhích đưa mắt nhìn ra khung cửa sổ, còn Nhã Tuệ rời chỗ của mình đi đến bàn của Lâm Bích Thủy, cô còn loay hoay xếp sách vở vào cặp, thấy Nhã Tuệ đi tới liền nói:

“Cậu ra kia đợi tí đi tớ ra liền á, rồi hai chúng ta cùng về.”

“Xin lỗi, hôm nay tớ không về được với cậu, tớ có chút chuyện riêng với Quân, nên tớ phải ở lại giải quyết.” Nhã Tuệ nói.

“Sao??? Cậu với hắn có chuyện gì mà một nam một nữ ở lại “giải quyết” ” Thủy với ánh mắt gian tà nói.

“Tí nữa về nhà chúng ta sẽ nói chuyện qua điện thoại sau nhé!” Nhã Tuệ nói nhỏ với Thủy.

Thủy cười nham hiểm đi khỏi lớp: “Ở lại “giải quyết” vui vẻ, tớ về trước đây.” Nhã Tuệ nghe thấy thế liền đỏ mặt.

Lâm Bích Thủy là một cô gái, rất xinh đẹp, học giỏi và hiền dịu như Trương Nhã Tuệ, trong bảng xếp hạng trường người đứng nhất là Trương Nhã Tuệ còn người đứng thứ hai là Lâm Bích Thủy, cho nên khi lên cấp hai, hai người họ làm quen nhau rất nhanh cho đến bây giờ đã trở thành một đôi bạn thân thiết.

“Quân, quay mặt ra đây nói chuyện nào.” Nhã Tuệ tiến tới bàn của Quân.

“Không muốn.” Quân lì lợm cứ dán mắt vào cái khung cửa sổ.

“Thật ra tớ muốn cậu ở lại tại vì kể từ bây giờ chúng ta cần phải lên kế hoạch học tập rõ ràng.” Nhã Tuệ nói.

“Không muốn học.” Quân đáp.

“Cậu không muốn học thì tớ cũng sẽ bị phạt theo cậu đấy, bộ cậu thấy vui lắm à.” Nhã Tuệ nổi giận.

“Ừ, vui lắm, đường đường chính chính là nữ sinh đứng đầu trường bây giờ lại để bị phạt, cảnh tượng đó chắc trông rất vui mắt.” Quân cười đáp.

“Cậu……!!! Không cần nhiều lời, nếu cậu còn như vậy thì tớ sẽ qua nhà cậu dạy kèm nhé.”

“Không được!!, không không thể được.” Quân đỏ mặt đứng dậy.

Nhã Tuệ thông minh dường như đã chọc đúng vào điểm yếu của cậu, Nhã Tuệ thầm nghĩ:

“Tôi là người hiểu cậu nhất mà lúc nào cũng mặt dày giả bộ là giỏi, học chung với nhau năm năm tiểu học đâu phải là ít.”

“Thế giờ mỗi ngày sau khi tan học cậu phải ở lại trường để tớ kèm cặp đấy nhé.” Nhã Tuệ cười nói.

“Không, không chịu” Quân lắc đầu trông cậu lúc này như con nít đang làm nũng vậy, người vào nhìn ngoài chắc không ai ngờ rằng cậu lại là tên chuyên đi bắt nạt học sinh.

“Vậy tớ sẽ đến nhà cậu…”

“Thôi được rồi, ở lại thì ở lại.”Quân nói to.

“Được rồi, quyết định xong hết rồi nhé, nam tử nói là phải giữ lời, lâu lắm rồi chúng ta mới nói chuyện một cách thoải mái như vậy, tạm biệt cậu.” Nhã Tuệ vừa nói vừa thu dọn cặp sách đi ra khỏi cửa bóng dáng cô khuất dần sau hành lang lớp học.

Quân chưa vội về, cậu đưa đầu ra khỏi khung cửa, những cơn gió heo mây của mùa thu thổi ngang mái tóc cậu, cậu nhìn ra sân trường với ánh mắt xa xăm như đang chờ một điều gì đấy, bỗng ánh mắt ấy chuyển thành tươi vui, thì ra điều cậu đang chờ là được nhìn thấy Nhã Tuệ đang vui vẻ bước đi dưới sân trường lòng cậu thầm nghĩ:

“Cậu vẫn dễ thương như cô bé năm xưa.”

Hết


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.