Chỉ chốc lát sau, một người con gái hai mấy tuổi bị Tôn quản lý kêu vào.
Bộ dạng cô ta trông rất bình thản, cặp mắt mang theo mê hoặc, tư thế giãy nãy đi tới trước mặt Tôn quản lý: “Quản lý, anh kêu em vào có chuyện gì vậy?!”
Khi âm thanh nũng nịu phát ra, không khỏi làm Ngô Hiểu Dao nổi hết da gà.
“Tiểu Trương à, . . . . . .” Tôn quản lý đi đến bên cạnh cô gái, vươn tay ôm phần eo cô, yêu chìu nói.
Mồ hôi trên trán Hiểu Dao không ngừng chảy xuống, quy tắc ngầm sao? Ánh mắt cô không biết nên để chỗ nào.
“Cô gái này là nhân viên mới tới, em nhớ chỉ bảo tận tình cho cô ấy nhé.” Nói xong, Tôn quản lý còn vỗ nhẹ vào mông tiểu Trương.
Cảnh tượng này không khiến Hiểu Dao kinh ngạc, trái tim cô quặn thắt như muốn nhảy khỏi lồng ngực, sợ mông của mình cũng bị vỗ vỗ như thế, vội vàng run rẩy chạy tới cửa.
“Biết rồi, em biết rồi.” Cô gái có tên tiểu Trương cười nịnh nọt tiễn Tôn quản lý ra ngoài, đôi tay khoanh trước ngực, nhìn lên nhìn xuống đánh giá Hiểu Dao: “Mới tới?” Âm thanh ngọt ngào phút chốc biến mất, đổi thành điệu bộ khinh khỉnh.
Hiểu Dao nhẹ nhàng gật đầu, lễ phép tươi cười: “Chào chị, chị khỏe chứ.”
“Hừ.” Cô gái khinh thường hừ nhẹ một tiếng, đưa tay vẫy vẫy: “Đến đây.” Sau đó dẫn cô vào phòng thay đồ.
Tiểu Trương mang ra một bộ đồng phục màu cam ném vào người Hiểu Dao: “Mau thay đi” Lạnh nhạt nói xong, lại đứng khoanh tay, thân thể dựa vào khung cửa.
Thái độ khinh bỉ của tiểu Trương đối với Hiểu Dao vẫn không hề thuyên giảm, khiến cô chợt nhận ra việc mình đang bị cô ta bắt nạt. Rốt cuộc, cô vẫn không biết mình đang làm sai chỗ nào?
“Cám ơn chị, chị Trương.” Cô nở nụ cười tươi tắn, sau đó nhanh chóng đi thay đồng phục.
Mặc dù vận trên người bộ đồ đồng phục bình thường, nhưng Ngô Hiểu Dao vẫn xinh đẹp rạng ngời, cô giống như một con phượng hoàng rực rỡ chói lóa trong trang phục cam.
Váy đồng phục bó sát lộ ra đôi chân thon dài cùng với bắp đùi trắng tuyết, càng nhấn mạnh thêm phong cách gợi cảm cho Ngô Hiểu Dao. Cô gái mười tám tuổi chỉ trong chớp mắt biến hóa quyến rũ, người khác nhìn vào không khỏi ganh tị.
Tiểu Trương dựa vào khung cửa thoáng nhìn Ngô Hiểu Dao, lông mày chợt cau lại, ánh mắt sắc bén quan sát cô thật kỹ, châm chọc nói: “Có lời khuyên dành cho cô, tốt nhất đừng nên dựa vào chức vụ này để suy nghĩ không đứng đắn!”
“. . . . . .” Ngô Hiểu Dao vừa nghe xong, không hiểu nhíu nhíu mày nói: “Chị có ý gì?”
“Đừng giả vờ ngây thơ!” Tiểu Trương khinh thường liếc mắt, trên miệng nghiến răng ken két: “Người nào không biết rằng ở công ty này chức vụ phục vụ thang máy là công việc tốt?! Có vài ngàn người cùng nhiều chức vụ khác nhau, muốn tăng chức thì phải lắm gian nan. Nhưng với phục vụ thang máy thì khác, có thể gặp nhiều đối tượng tầm với, chẳng hạn như những anh chàng cấp cao. . . . . .”
“Mỗi ngày đều có thể nhìn thấy giám đốc điều hành, tôi khuyên cô tốt nhất đừng vọng tưởng , trèo cao có ngày té đau!”