Chỉ thấy, Thước Tịch Dạ trần truồng nằm trên giường có chút sững sờ. . . . . . Có chút tràn đầy tức giận!
Rốt cuộc là ai! Rốt cuộc là ai đoạt đi Thiên Ưng! ! ! ! ! Người phụ nữ nào lại có sức hấp dẫn lớn như thế đem Thiên Ưng trong lòng của cô cũng đoạt đi?
Không cam lòng đáy lòng nỉ non tự vấn, tay nhỏ bé Thước Tịch Dạ nắm thật chặt quả đấm, trên mặt hiện đầy phẫn hận!
Rời khỏi biệt thự hoa lệ của Dạ Thiên Ưng ý nghĩ đắm chìm trong một mảnh hỗn loạn, hiện nay chỉ sợ bất kì người nào chọc giận hắn, cũng sẽ dẫn đến kết quả chết không chỗ dung thân!
Thật không biết cô gái kia có phải ngu ngốc hay không? ? ? Cho nên có thể ngủ ở trong thang máy? Hiện tại trời vừa chập tối, người của công ty lại ít , đây không phải là cô cố ý trêu chọc sắc lang sao?
Xe thể thao lao vùn vụt như gào thét, hiện tại trong đầu Dạ Thiên Ưng đều chứa đầy hình ảnh Ngô Hiểu Dao, căn bản xua đi không được.
Ước chừng một một giờ sau, hắn rốt cuộc xuất hiện ở công ty.
Lăng Thánh Quân chờ đã lâu nâng cánh tay lên nhìn đồng hồ đeo tay: “Mới 15 phút mà thôi? !” Ha ha, quả nhiên là hắn đối với cô gái này có ý tứ!
Nói lảm nhảm lẩm bẩm xong, khóe miệng Lăng Thánh Quân đột nhiên nâng lên nụ cười xấu xa, hướng về phía hắn khoát tay áo: “Tôi đi, Thiên Ưng.” Nói xong, hắn liền tạm biệt Dạ Thiên Ưng.
Vậy mà. . . . . .
Dạ Thiên Ưng một lòng chỉ chú ý Ngô Hiểu Dao hoàn toàn chưa phát hiện, người anh em tốt của mình Lăng Thánh Quân lúc rời đi, lưu luyến đưa mắt nhìn cô gái nhỏ trong ánh mắt nóng bỏng đến cỡ nào! ! !
Đi tới trước mặt Ngô Hiểu Dao, sắc mặt Dạ Thiên Ưng âm trầm quả thật không biết dùng từ ngữ nào để hình dung, trong lòng lại tích lũy oán khí chỉ sợ một khi bộc phát, sao chịu được so với sóng thần lũ lụt bất ngờ! !
Lông mày cau lại, hắn vươn đi bàn tay ra vừa muốn đánh thức Ngô Hiểu Dao, ý đồ hung hăng muốn dạy dỗ cô một trận lại vì không hề cảnh giác, đột nhiên. . . . . .
Ở giữa không trung trở nên bất động! !
Nhìn chằm chằm khuôn mặt đang ngủ ngon kia, người đàn ông hung dữ này càng nhìn càng say mê. . . . . .
Đột nhiên, ‘ Ha ha ’ cười to một tiếng, trên mặt hắn toàn bộ âm trầm tan thành mây khói.
Mỉm cười tà mị, cười nhưng không hề đùa giỡn, mà là một loại cười dịu dàng, phát ra từ trong đáy lòng vui vẻ, nụ cười vui vẻ. . . . . .
Đôi tay nhẹ nhàng nâng lên, hắn bế ngang Ngô Hiểu Dao dựa vào bức tường lạnh bên trong thang máy, bước chân nhẹ nhàng rời khỏi công ty.
‘ Là ai ? Lồng ngực thật là ấm áp, là mơ sao? ’ Ngô Hiểu Dao ở trong mơ có lẽ bị hành động dịu dàng của hắn làm cho cảm động, cảm nhận được trong mơ hồ.
Sau khi rời khỏi công ty, động tác Dạ Thiên Ưng vô cùng nhẹ nhàng đem cô khẽ đặt ở ghế ngồi kế bên tài xế của xe thể thao, tất cả quá trình cô đều đang ngủ say, ngủ ngon như vậy. . . . . .
“Thật là một chút cũng không để cho người khác phớt lờ cô nha. . . . . .”
Tính cảnh giác kém như vây, làm thế nào để cho người khác yên tâm?
Bị người ta mang lên trên xe rồi, cô còn có thể ngủ ngon như vậy, ai có thể không bất đắc dĩ đây?
Có lẽ, đây chính là thế giới của Ngô Hiểu Dao, không có nghi ngờ, không có chém giết, không có hãm hại, không có đấu đá nhau, nếu nói chân chính là không có đại bại hoại. Mặc dù ngủ say trong thang máy, cô cũng chưa từng nghĩ qua, sẽ có người đưa mình đi như thế này.
Vậy mà. . . . . . Cái thế giới tối tăm gian ác đến cỡ nào chỉ có trải qua vô số kiếp nạn Dạ Thiên Ưng mới biết! Chỉ có một mình đơn độc như vậy?
Vào lúc này gương mặt tuấn mỹ trước nay chưa từng có vẻ mặt cưng chiều bao phủ lên, ở đó dưới đèn đường hơi yếu, cằm của hắn nhẹ nhàng quấy rầy cái trán của cô, toàn bộ cảnh này thoạt nhìn là lại ấm áp ngọt ngào như vậy.