Cô Bé Lọ Lem Và Hoàng Thái Tử

Chương 120: Hai chọn một



Không cần phải như vậy!

Ôn Hinh đột nhiên có loại cảm giác là lạ, ở trong lòng cô hình tượng của Doãn Thiên Kình vẫn luôn là sạch sẽ cao to , nhưng mà bây giờ hắn
có toàn tâm đối với cô như trước không?

Giữa bọn họ ngay cả tình yêu cơ bản cũng không có!

Trờ lại trường học, Ôn Hinh lại cùng Kiều Lâm đùa giỡn thành một
mảnh,cô thích cuộc sống không có tim không có phổi trong trường học, ở
đây không có Mạc Tư Tước, không có Doãn Thiên Kình, chỉ có học sinh cùng thầy giáo !

Buổi tối lúc trở về xe của Doãn Thiên Kình dừng ở bên ngoài, Ôn Hinh
liền chạy vào trong nhà liền nhìn thấy ở trong nhà bếp truyền đến âm
thanh giọng nói của hai người còn mang theo một chút tiếng cười .

Ôn Hinh nhẹ nhàng đi qua , nhìn thấy thân hình hai người Giản Ny cùng Doãn Thiên Kình một lớn một nhỏ theo ánh đèn màu vàng rọi xuống hai cái bóng đen , Ôn Hinh cười nhạt .

Hắn thực sự đã đưa cô ấy về đây…

“Về rồi ah ?” Doãn Thiên Kình mắt sắc nhìn thấy cô , sau đó Ôn Hinh xoay người trước lên tiếng gọi lại cô .

Ôn Hinh hướng hắn gật đầu, ngọt ngào cười, thay vì làm cho hắn mỗi
ngày đều bôn ba đi lại, do cô đề nghị đón Giản Ny đến nơi đây hẳn là tốt nhất ?

Giản Ny cũng hướng cô gật đầu mỉm cười, Ôn Hinh phát hiện mình cũng
không ghét người con gái này, đã gặp cô ấy và Doãn Thiên Kình cùng một
chỗ vừa nói vừa cười, trong lòng cô cảm giác đau nhói càng lúc càng mờ
nhạt .

Bộ dáng Doãn Thiên Kình ở nhà , tay áo xắn lên rất cao, đang theo
phía sau Ôn Hinh đi ra ngoài, phía sau lưng của cô bất ngờ không kịp đề
phòng dán lên lồng ngực của hắn, Doãn Thiên Kình trên người còn mang
theo mùi vị trong nhà bếp .

” Không vui có phải không ?” Doãn Thiên Kình quan tâm cảm giác của
cô, hắn không phải thánh nhân làm sao không biết suy nghĩ con người , vì thế đại nghĩa rõ ràng của Ôn Hinh làm cho hắn ngoại trừ cảm động ở bên
ngoài còn có cảm kích.

Ôn Hinh nghe tim hắn đập mạnh kiên cường có nghị lực, đột nhiên xoay
người nhìn hắn thâm tình con ngươi đen, Ôn Hinh tự tin lắc đầu, bởi vì
hắn là Doãn Thiên Kình cô vô điều kiện tin tưởng hắn!

“Xin lỗi, Hinh nhi, trong khoảng thời gian này không chăm sóc em được , thế nhưng em phải nhớ kỹ,anh Doãn Thiên Kình muốn kết hôn với phụ nữ
thì chỉ có một mình em !”

Doãn Thiên Kình kiếp này duy nhất chỉ nói một lời thâm tình, chỉ sợ sẽ là một câu này .

Ôn Hinh cảm thấy an lòng , lúc trước cũng là tất cả mọi người phản
đối, Doãn Thiên Kình cự tuyệt lựa chọn cùng cô đính hôn, bây giờ cũng
như vậy chỉ cần là sự lựa chọn của hắn, cô cũng sẽ tôn trọng!

Giản Ny cùng Ôn Hinh trong lúc ở chung thật bình tĩnh, thậm chí ngay
cả giao lưu cơ bản nhất cũng không có, ngoại trừ mỗi tối cùng ăn chung
trên bàn ăn cơm ,các cô ít khi nào chạm mặt.

Giản Ny ở tại sát phòng của Doãn Thiên Kình , Ôn Hinh không biết có
phải hay không là Doãn Thiên Kình và cô ấy nói gì đó, các cô mỗi lần
trạm mặt, Giản Ny trong ánh mắt đều cất giấu một phần cẩn thận từng li
từng tí.

Từ lúc Giản Ny qua đây ở Doãn Thiên Kình cũng không phải là chiều
nào cũng nấu đồ ăn, đa số thời gian vẫn là người giúp việc theo giờ làm, cô ấy thích ăn cay, nhưng mà Ôn Hinh lại ăn kiêng,vì cô có bệnh
tim,khẩu vị khác nhau nhưng chỉ là chuyện nhỏ nên Doãn Thiên Kình dường
như không phát hiện ra .

Ôn Hinh cũng không nói ra, ở chỗ này Giản Ny chính là đối tượng được chăm sóc chú ý tới nhiều nhất .

Ban đêm Ôn Hinh tim đau thắt, thật lâu chưa từng có co rút đau đớn
kịch liệt như vậy , từng trận đau tim đau đớn làm cho cô từ từ không thể chịu đựng , trên trán chảy ra đổ mồ hôi, hai tay cô ôm trái tim hận
không thể đem tim lấy ra ngoài .

Cô giãy giụa từ trên giường ngồi dậy, sau đó lấy trong ngăn kéo ra
bình thuốc uống vào hai viên thuốc, đau đớn lan tràn đã làm cho cô ngay
cả đứng cũng không vững.

“Anh cả …” Ôn Hinh thật vất vả chống đỡ cơn đau đi tới phòng của Doãn Thiên Kình , cửa phòng của hắn mở ra , cô kêu mấy tiếng không thấy Doãn Thiên Kình trả lời cô , đang lúc đi ra ở gian phòng bên cạnh của Doãn
Thiên Kình lao ra một thân hình .

Doãn Thiên Kình lo lắng ôm Giản Ny, nhìn thấy Ôn Hinh từ trong phòng
hắn đi ra chỉ là sững sờ , thuận miệng giải thích, “Hinh nhi, Giản Ny
trượt chân trong toilet , có thể động thai , anh đưa cô ấy đi bệnh
viện!”

Nói xong, hắn liền vội vàng ôm Giản Ny đi xuống lầu.

Ôn Hinh ngay cả trả lời hắn cũng không còn chút sức lực , mồ hôi hột
từ trên trán cô lăn xuống,cô đã rất đau ngay cả âm thanh trong miệng
cũng không thể phát ra được .

“Ha ha…” Ngồi dưới đất, Ôn Hinh vô lực cười khổ, trong mắt Doãn Thiên Kình dường như đã không có sự tồn tại của cô !

Cô bước đi khó khăn bò lại gian phòng của mình, cố gắng với tay tời
trên tủ đầu giường lấy di động, cả người cô đều co giật cùng nhau co
rút lại .

Trong mắt bịt kín một tầng sương mù, Ôn Hinh trực tiếp nhấn xuống
phím mau lẹ , sau đó âm thanh cầu cứu mang theo một chút thê lương, “Lâm Lâm,mình đau quá…”

Mạc Tư Tước thoáng cái từ trên giường nhảy lên , trong tay cầm di
động, còn chưa kịp nói đầu dây bên kia đã sớm không có âm thanh .

“Hinh nhi, Hinh nhi em làm sao vậy?” Hắn ngay cả quần áo cũng không
kịp thay liền vội vàng nắm lên chìa khóa xe chạy ra khỏi biệt thự, di
động vẫn đang duy trì trạng thái trò chuyện, khi Mạc Tư Tước chạy thẳng
đến biệt thự cảnh giang đã phát hiện Ôn Hinh nằm trên mặt đất, gương mặt tái nhợt đáng sợ.

**********

Sau khi tỉnh lại, Ôn Hinh cảm giác thân thể mình giống như là hư
thoát , trong phòng bệnh rất yên tĩnh, trên tay cô đang truyền nước
biển,cô nhớ tới một khắc tối hôm qua khiếp sợ kia, thiếu chút nữa là cô
bị đau chết rồi.

Chỉ chốc lát, cửa phòng bệnh mở ra , lúc Ôn Hinh nhìn thấy thân hình đang đi tới, không khỏi ngây ngẩn cả người.

Mạc Tư Tước đón nhận được ánh mắt kinh ngạc của cô, gương mặt lãnh
khốc đi tới trước mặt cô ngồi xuống, “Tối hôm qua em gọi điện thoại cho anh!”

“Ôn Hinh, em rốt cuộc biết thân thể của chính mình yếu bao nhiêu không?”

Mạc Tư Tước rất phẫn nộ, lúc thấy cô một mình lẻ loi nằm trên mặt đất , tim của hắn giống như là dùng dao cắt vô đau đớn.

Hắn không muốn đem cô giao cho bất luận kẻ nào, bây giờ hắn càng có
lý do thuyết phục chính mình, nhất định phải từ bên cạnh Doãn Thiên
Kình đoạt lấy cô .

Ôn Hinh hít thở còn có chút thở gấp , trái tim không giống tối hôm
qua quặn đau như vậy, chỉ là cô hiện tại không muốn mở miệng nói chuyện.

Mạc Tư Tước không có nói cho cô biết, thời gian cô trúng độc ở cùng
hắn , hắn đã đem điên thoại di động của cô mau lẹ lưu lại dãy số của
hắn, vì thế tối hôm qua Ôn Hinh chỉ tưởng chính mình bấm sai dãy số.

Lúc kiểm tra kết quả đi ra, khuôn mặt tuấn tú Mạc Tư Tước càng tối lại .

“Tình hình của Ôn tiểu thư bây giờ rất tệ!” Bác sĩ cầm trong tay bệnh án , đơn giản đối Mạc Tư Tước nói.

Cùng lần đó trúng độc có liên quan Mạc Tư Tước biết!

Trái tim của cô vốn đã không trọn vẹn, cộng thêm độc tố xâm hại,cô có thể chịu đựng tới bây giờ đã không dễ dàng.

“Có biện pháp gì hay không? Nếu như làm phẫu thuật tim thì sao ?” Mạc Tư Tước phiền lão nằm kéo tóc, hắn lần đầu tiên thấy cô liền biết nàng
có một trái tim không hoàn chỉnh, thế nhưng hắn vẫn là nhịn không được
đi ăn hiếp cô.

Mạc Tư Tước nghĩ tới trước các loại hành động cầm thú của mình, càng ảo não suy nghĩ không vượt qua được !

Cô mắng hắn là mắng đúng không sai, hắn căn bản không phải là người!

Nhưng mà bây giờ hắn muốn bù đắp cho cô, muốn cùng cô bắt đầu một lần nữa, còn có cơ hội không?

“Trên cơ bản mà nói là có thể xảy ra,nhưng tình huống này rất đặc
biệt đối với cô, loại bệnh tim bẩm sinh này là di truyền từ người thân
trong gia đình bởi vậy nên phẫu thuật xác xuất thành công rất thấp, chỉ
sợ phẫu thuật cũng chỉ có mười lăm phần trăm thành công !” Bác sĩ liếc
mắt nhìn Mạc Tư Tước, sau đó độc đáo phân tích .


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.