Cô Bé Lọ Lem Của Tổng Giám Đốc Bá Đạo

Chương 71: Cô Bé Lọ Lem May Mắn Có Thai (3)



“Đây….” Bởi vì lời nói của anh, lông mày đen của Minh Vũ nhíu lên, gương mặt trực tính kia nhanh chóng liền do dự.

Ông chủ cùng bà chủ là người có ơn cứu mạng với hắn, khi hắn bất lực nhất thì cho hắn phần công việc này mà nhiệm vụ của hắn là bảo vệ an toàn của anh, cùng với sinh hoạt hàng ngày. Nhưng mà anh lại không đồng ý cho hắn đi báo cáo hàng tung của bọn họ, việc này…. Khiến hắn khó mà nghe theo.

Cho nên, Minh Vũ quả thật vẫn là muốn khuyên anh. Hắn mở miệng, muốn nói cái gì, nhưng còn chưa chờ cho hắn nói ra khỏi miệng, đã có tiếng chói tai của con gái xen vào.

“Trạch, anh đã trở lại ?” Giọng cô gái kia mang theo vui mừng, mang theo ngoài ý muốn.

Minh Vũ giật mình, quay đầu lại, vẫn còn chưa kịp phản ứng một bóng dáng xinh đẹp đã dùng một tốc độ cực kì mau chạy vào trong lòng Mạc Dĩ Trạch.

Mạc Dĩ Trạch cau mày, cảm thấy rất là khó chịu đối với hành động của người tới, nhưng bản thân chỉ mím môi mỏng, không nói gì.

Trải qua hai năm trưởng thành, Âu Xảo Lệ đã từ một cô bé trở thành một thiếu nữ, mái tóc xoăn lúc trước đã sớm được cắt đi đổi thành kiểu tóc ngắn được lưu hành nhất hiện nay. Cô mặc một bộ áo đầm của nhãn hàng nổi tiếng làm khung người xinh đẹp cùng vóc dáng hiện lên rõ rệt, điều không tốt là tính cách vẫn hung hăng càn quấy.

“Trạch, em vừa về liền nghe người giúp việc nói anh trở lại.” Âu Xảo Lệ ngã vào trong lòng Mạc Dĩ Trạch, lời nói dịu dàng nhỏ nhẹ giống như con mèo nhỏ.

Cô lúc này, không thể nghi ngờ là rất kích động.

Ngay sau khi Mạc Dĩ Trạch tỉnh lại, cô ở bên cạnh anh chưa đến nửa năm đã bị đuổi về Đài Bắc, cũng dặn dò cô không được liên hệ với người bên ngoài, mà cô mặc dù trăm điều không muốn nhưng không dám không nghe lời. Bởi vì tình yêu dành cho anh đã sớm thấm vào xương, cho nên căn bản không để ý anh cả đời tàn phế hay cái gì khác, cô cũng rất vui khi anh mất trí nhớ, bởi vì như thế tiêu biểu cho việc người con gái mà anh biết chỉ có cô.

Chẳng qua cô không nghĩ tới là, mặc dù mất tất cả trí nhớ nhưng anh vẫn không yêu cô. Nhưng cô không nhụt chí, bởi vì rất nhanh thôi anh sẽ hoàn toàn thuộc về cô.

Mạc Dĩ Trạch chậm rãi đưa tay đỡ lấy gọng kính trên sống mũi của mình, ánh mắt lạnh như băng nhìn tới Âu Xảo Lệ, trong nháy mắt chuyển thành lạnh nhạt. Anh nhẹ vuốt ve sợi tóc của cô, trong đầu chỉ có trống rỗng.

Trong hai năm qua, hình như trong đầu của anh bị vây trong trạng thái trống rỗng. Mặc dù cha mẹ của anh sau khi biết hắn mất trí nhớ cũng tìm cho anh rất nhiều kí ức của năm mười chín tuổi, mà anh cũng cẩn thận nhớ kĩ, nhưng là… anh cảm giác như mình đã bỏ quên cái gì, bởi vì trong lòng trống rỗng, giống như là thiếu khuyết một cái gì đó rất quan trọng….

Thấy anh không có phản ứng gì, Âu Xảo Lệ lại nói : “Trạch, lần này anh trở lại định ở nơi này bao lâu ?” Tuy nói cô bị đuổi về Đài Bắc nhưng mà anh vẫn thường thường trở lại thăm cô, việc này khiến cho cô vô cùng mừng rỡ

Nghe vậy, Mạc Dĩ Trạch nhăn mày suy nghĩ, nói tiếp : “Có thể phải hai năm.”

Tất cả trí nhớ anh đã quên hết, nhưng sự thông minh vẫn là như trước! Từ khi biết mình sau này sẽ vĩnh viễn ngồi trên xe lăn, anh liền bắt đầu tiến hành sự nghiệp của mình. Anh dùng cổ phiếu kiếm tiền, mất hết thời gian một năm, bằng vào trí tuệ cùng thủ đoạn của mình kiến lập ra “Khải Tát Đế Quốc”, cũng làm cho nó trở thành một trong những “ Tập đoàn Xí nghiệp “ có tiềm lực phát triển nhất ở Âu Mỹ. Anh phải mất gần hơn nửa năm cho các doanh nghiệp nhỏ và vừa trong các việc sát nhập và mua lại ở Âu Mỹ… Mà lần này trở về nước, ngoài việc muốn đem tập đoàn Mạc thị cùng Khải Tát Đế quốc nhập lại anh còn có mục đích khác, đó chính là…..

Tìm kiếm một trí nhớ khác mà anh đánh mất…

“Lâu như vậy?” Vừa nghe đến anh nói ra con số, Âu Xảo Lệ thật bị sợ hết hồn. Cô vốn cho là anh cho dù ở lại lâu hơn cũng không quá hơn một tuần, tuyệt đối không nghĩ tới sẽ lâu như vậy. Trong nhất thời, cô cũng không nén được mừng rỡ : “Anh đã nghĩ ở lại lâu vậy, thế chúng ta cùng nhau trở về thăm mẹ cùng mẹ Mạc.

Từ khi trở lại một năm rưỡi trước, bởi vì Mạc Dĩ Trạch ngăn cấm cô không dám đi tìm mẹ của họ. Thỉnh thoảng muốn gặp bà thăm hỏi thì cô sẽ dùng điện thoại.

Nghe vậy, Mạc Dĩ Trạch nhíu lại đôi mày đẹp, sau đó lạnh lùng nói : “Không được, vẫn phải chờ.” Anh dĩ nhiên biết cô suy nghĩ gì, nhưng anh vẫn là khăng khăng không cho phép.

Dứt lời, Âu Xảo Lệ lập tức từ trong lòng Mạc Dĩ Trạch giật ra, khuôn mặt cô tức giận nổi lên lạnh lẽo, đối với sự ngăn trở của anh không nhịn được có chút tức giận.

“Tại sao không được ? Chẳng lẽ anh còn không muốn kết hôn cùng em sao?” Tiếng nói của cô có hơi chút nâng cao, đôi mắt đẹp bởi vì sự không đồng ý của anh cảm thấy không lí giải được hơn bao giờ hết.

Đã nhiều năm như vậy! Đợi đến khi người bên cạnh anh vẫn là cô! Vì anh, cô không ngại thu lại tính khí của bản thân, vì anh, cô cũng không đi đến các câu lạc bộ đêm, vì anh, cô chịu đựng nỗi nhớ khi thiếu người nhà… Nhưng không nghĩ tới anh cũng không có ý định cưới cô!

Nghĩ đến đây, Âu Xảo Lệ không kiềm được nổi giận giữa lí trí và tình cảm, nếu không phải vẫn nhấn mạnh mình không được làm việc thiếu suy nghĩ, cô sợ mình đã sớm bùng nổ.

“Thời gian vẫn chưa tới.” Mạc Dĩ Trạch trong mắt đen nhánh thoáng một tia đau lòng, đôi mi nhẹ nhàng hạ xuống, anh đối với sự tức giận của cô đã sớm không trách.

Khi anh từ trong tài liệu thấy cô cùng mình bởi vì yêu nhau mà đi đến đính hôn, anh không có một chút động lòng, thậm chí có thể nói, từ sâu trong lòng anhmột chút cũng không hề động…

“Thời gian vẫn chưa tới, thời gian vẫn chưa tới !” Lại câu này, anh trừ câu này còn có thể làm gì ?

Âu Xảo Lệ nổi giận đùng đùng, sợ mình kích động một chút làm ra việc hối hận, vì vậy sau khi trợn mắt nhìn Mạc Dĩ Trạch mấy lần, cố gắng xoay người vội vàng rời đi…

Mà Mạc Dĩ Trạch chờ sau khi cô rời đi, lúc này mới một lần nữa nâng lên đôi mi, đột nhiên hai tròng mắt nổi lên bi thương…..

Hôm sau.

Vào giữa tháng bảy, bầu trời xanh thẳm, mây trắng lửng lờ, trong không khí vô cùng nóng bức. Trên đầu đường thành phố Đài Bắc, sóng người bắt đầu đông, mọi người mặc nhiều kiểu loại quần áo mùa hè mát mẻ đối diện với ánh nắng gắt, trán ứa ra mồ hôi, nhưng vẫn là không biết mệt qua lại không ngớt các cửa hàng.

Một cửa hàng búp bê bên cạnh ngã tư đường, có hai người con gái mặc y phục màu trắng đứng bên ngoài cửa hàng, một người trong đó có dáng dấp bình thường hướng về phía những người đi đường hô lên trong cửa hàng có búp bê loại mới, mà một người con gái khác có khuôn mặt tinh xảo đang cười nhẹ phát tờ rơi đối với những người đi trên đường .

“Gì ? Hôm nay Bạch mã Vương tử của bạn sao không có đến? Đợi đến khi những người trên đường ít đi, lúc này Trần Di mới ngừng lại tiếng gọi ầm ĩ của chính mình, vuốt vuốt bả vai nhìn Âu Y Tuyết phát tờ rơi bên cạnh không hiểu hỏi : “Bình thường lao đến nơi này, so với chúng ta không phải càng cố gắng sao? Thế nào mà hôm nay lại không thấy anh ta?”

Nhớ đến Quý Đằng Viễn sau khi biết các cô mỗi ngày đến đây đi làm liền nói mỗi ngày sẽ đến đây trước một giờ chờ cô, hôm nay không thấy anh ta đúng là khó hiểu a!

“Không biết đâu” Âu Y Tuyết nhàn nhạt cười nhẹ, vừa nói vừa hướng người đi đường phát tờ rơi.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.