Cô Bé Lọ Lem Của Tổng Giám Đốc Bá Đạo

Chương 113: Cô bé lọ lem may mắn có thai - Sóng gió khi có thai(2)



Không muốn lại tiếp tục đau buồn hối tiếc, Bạch Tuấn Ngạn nở nụ cười xóa tan đau đớn trong lòng: “Hôm nay dì đặc biệt đến tìm tôi chỉ là muốn xem tôi sống có tốt hơn không thôi sao? Nếu như vậy, bây giờ dì đi được rồi”. Thấy dì ấy, trong lòng càng thêm đau không chịu nổi.

Không có lí do chỉ yêu dì gần mười năm, gần trong gang tấc nhưng mãi mãi cũng không hiểu được lòng của hắn, sự ngăn cách vô hình hơn cả địa vị, trên đời này còn gì đau khổ hơn sao ?

Elena đối với lời nói của hắn chỉ nhàn nhạt nâng lên hàng lông mày xinh đẹp, sau đó cũng không nói gì. Cô thu lại sự lạnh lùng của mình, thầm nghĩ: “Thu dọn đồ đạc, cùng dì trở về Mỹ, Jessica rất nhớ cậu” Vẻ mặt nhàn nhạt giọng nói không cảm xúc khi nói những lời đó cũng chẳng thay đổi gì.

“A” Bạch Tuấn Ngạn cười nhạo đọng lại khóe môi: “Jessica nhớ tôi, chẳng lẽ tôi liền đi về?” Hắn dùng giọng điệu đùa giỡn thể hiện sự tức giận, cũng tố cáo ý định của cô đến tìm hắn.

Khuôn mặt khó chịu, sắc mặt Elena có chút khó coi, nhưng cô vẫn nhịn xuống, nhẹ giọng nói: “Jessica không phải người lạ, cô ấy là vợ chưa cưới của cậu”

“Vợ chưa cưới?” Bạch Tuấn Ngạn từ từ lặp lại ba chữ này, đầu óc có chút men say lập tức tỉnh lại.

Nhìn khuôn mặt xinh đẹp gần như mê như say, khuôn mặt anh tuấn của hắn không tự chủ đau lòng. Cô không thương hắn, hắn cũng không thể nói gì nhưng tại sao hết lần này đến lần khác đẩy hắn cho người phụ nữ khác, chẳng lẽ cô muốn hắn chấm dứt hoàn toàn hy vọng mới chịu dừng tay sao.

“Tôi với Even đã bàn xong hôn sự này rồi, chỉ cần cậu trở về Mỹ chúng ta sẽ tiến hành hôn lễ” Hoàn toàn không nhìn đến khuôn mặt đau khổ của Bạch Tuấn Ngạn, Elena vẫn nói bình thường: “Cậu không cần chuẩn bị cái gì cả, tất cả mọi chuyện đã chuẩn bị xong” Một bộ dạng như mẹ sắp xếp hôn sự cho con, nhưng chính vẻ mặt này làm cho Bạch Tuấn Ngạn tức giận không chịu nổi.

“Cái gì cũng thay tôi sắp xếp tốt rồi sao? Cả người tôi thương?” Khóe miệng lạnh lùng cười mỉa mai, nhớ tới khuôn mặt giống cô, trong lòng anh ngẩn ra.

Nếu không thể có cô, vậy hắn cũng muốn có một người thay thế cô! Có một cô gái có khuôn mặt giống cô có thể ở bên cạnh hắn, Bạch Tuấn Ngạn trong lòng suy nghĩ.

“Cái gì!” Vừa nghe hắn nói vậy, Elena dừng lại, cô không dám tin nhìn khuôn mặt Bạch tuấn Ngạn, trầm giọng hỏi: “Hai người đến với nhau từ khi nào?” Trên khuôn mặt xinh đẹp vô củng nghiêm trang, cô đè nén bản thân cố gắng nhìn hắn.

Nhìn từng thay đổi trên mặt cô, Bạch Tuấn Ngạn vui vẻ: “Không có bao lâu, chỉ là yêu đơn phương mà thôi” Hắn rất thành thực, bởi vì hắn không muốn lừa cô, lừa dối người hắn yêu nhất.

Elena không ngờ hắn thẳng thắn như vậy, trong nhất thời cô nhìn hắn không nói gì.

“Tại sao nhận nuôi tôi? Tại sao muốn tôi lấy Jessica?” Đột nhiên,một câu nói trầm thấp từ môi bạch Tuấn Ngạn bật ra.

Khi hắn mười hai tuổi, cô lúc đó hai mươi sáu tuổi nhận nuôi hắn. Cô cho hắn một nền giáo dục tốt nhất, một hoàn cảnh tốt nhất, để cho hắn từ một kẻ không cha không mẹ bỗng chốc biến thành hoàng tử. Nhưng hắn không hiểu, trong cô nhi viện nhiều bé trai như vậy, vì sao cô lại chọn hắn…..

Đôi mắt hắn lại mờ mịt, hai tay hắn nắm chặt thành quyền, nhìn cô bởi vì lời nói của hắn mà vẻ mặt cứng ngắc, đột nhiên, hắn cảm thấy mình thật ngu xuẩn.

“Tại sao lại hỏi vậy” Nhìn ánh mắt hắn, Elena hỏi lại.

Đã gần mười năm, hắn chưa bao giờ hỏi qua tại sao lại nhận nuôi hắn, cô đã nghĩ sẽ mãi mãi không để hắn biết nguyên nhân, nhưng bây giờ hắn đã hỏi. một cảm giác lo lắng bắt đầu khuyấy động lòng cô, cô nhẹ nhàng thở dài, nói: “Bởi vì tôi cần một người nối nghiệp…”

“Nói láo!” Không cho cô nói hết, Bạch Tuấn Ngạn đầy tức giận. trong lòng đã sớm có dự định nhưng khi nghe cô trả lời lừa gạt như thế, hắn cảm thấy thật khó chịu, tức muốn chết: “Cô nhận nuôi tôi, cũng chỉ muốn tôi thành búp bê cho cô điều khiển! Cô bắt tôi lấy Jessica chỉ vì tập đoàn của cha cô ta có thể giúp cô trả thù người cô hận, nói cuối cùng tôi chỉ là con cờ của cô, cô nghĩ có thể gạt tôi sao?”

Hơn một năm trước, hắn đã biết kế hoạch trả thù của cô. Hắn trốn khỏi Mỹ đến Đài Loan chỉ vì muốn quên đi sự thật tàn nhẫn, chỉ là người tính không bằng trời tính, hắn nghĩ là đã có thể xóa nhòa kế hoạch trả thù của cô, nhưng không biết cô chẳng có gì thay đổi.

Đối mặt với sự tức giận của hắn, Elena không thể trả lời. Khuôn mặt không thay đổi của cô nhìn hắn, thân thể chỉ khẽ rung tiết lộ tâm tư của cô.

“Tôi sẽ không lấy Jessica!” Biết bản thân cho dù làm gì cũng không thay đổi được cô, vậy hắn cũng không cần phải giấu tính tình của mình.

Bỏ lại một câu như vậy, Bạch Tuấn Ngạn không nhìn khuôn mặt của Elena, đi thẳng ra cửa rồi bỏ đi…….

Bị bỏ lại Elena cũng không tức giận hay buồn phiền, trong đầu cô chỉ còn những câu nói thẳng thắn của bạch Tuấn Ngạn.

Cô cũng không vì lời nói của hắn mà tức giận, cô chỉ …

Cô chỉ nhớ lại một chút kí ức ngày xưa …

Hôm sau, Âu Y Tuyết liền rời khỏi biệt thự. Mặc dù cô không hiểu mục đích của Mạc Dĩ trạch là gì, cô chỉ biết mình không đẩy bà ạc xuống lầu nên cô cũng không cần đi đến đồn cảnh sát nhận tội này, cho nên cô cũng không có chút áy náy.

Rời đi biệt thư, Âu Y Tuyết bước đi không có mục đích chỉ là bước đi mà thôi, nhìn mặt trời dần lên cao, cô quyết định trở về nhà trước, muốn biết rõ lời nói của Mạc Dĩ trạch, tại sao anh nói hai chân anh là do cô gây nên……….

Lần này trở về nhà, cô không nghĩ là lại gặp Âu Xảo Lệ la mắng hay ột cái tát, cho cô lại là một bí mật kinh hoàng……………..


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.