Giám đốc Chi nhánh 1 Ngọc Thái ngồi ngay hàng ghế đầu. Sau khi biết
hai “gà” nhà mình giành vị trí thứ tư đã cười một cái thật tươi. Cố thêm một tí nữa thì có phải đã giành cái cúp giải ba rồi không cơ chứ. Trong lúc mọi người lục tục sửa soạn để chuyển qua phòng tiệc do tổng công ty nhân dịp này chiêu đãi, thì Giám đốc nhân sự của Thành Tín lên sâu khấu thông báo:
– Xin vui mừng thông báo với các thí sinh của sáu cặp không đoạt
giải. Ban tổ chức quyết định trao thêm một giải thưởng mang tên
“Progressing” – giải thưởng tiến bộ giành cho thí sinh đã có những tiến
bộ vượt bậc trong suốt quá trình luyện tập và tham gia cuộc thi. Giải
thưởng này sẽ do huấn luyện viên lựa chọn.
Toàn bộ khán phòng vỗ tay rần rần. Vị huấn luyện viên dạy nhảy từ vị trí ban giám khảo hướng vào micro thông báo:
– Thí sinh mà tôi thấy xứng đáng để trao giải Progressing là…
Anh ta dừng một chút để tạo không khí hồi hộp.
– Chúc mừng thí sinh Đặng Thảo Nguyên – nhân viên kinh doanh Chi nhánh 1.
Ô… hoan hô. Toàn bộ nhân viên của Chi nhánh 1 đồng loạt nhảy cẫng
lên. Nguyên nghe xong thông báo ngạc nhiên mắt chữ O miệng chữ A, bị ai
đó đẩy ra giữa sân khấu để nhận hoa và phần thưởng. Lập cập ban đầu qua
đi, Nguyên ôm bó hoa cười thật tươi, hướng về mấy chiến hữu dưới sân
khấu vẫy vẫy. Hình ảnh tự nhiên này đã được nhiếp ảnh gia của công ty
chộp được và ngày hôm sau đã chình ình trên web nội bộ, trưng mãi đến
tết mới thay bằng cái ảnh hoa mai.
Việc từ một đứa mù nhảy lại được nhận giải Tiến bộ làm cho Nguyên
sung sướng âm ỉ suốt mấy ngày sau. Giám đốc Thái nhân sự kiện hiếm có
này còn trích quỹ của chi nhánh thưởng thêm cho nhân viên khiến cho cô,
quả thực là “vừa có tiếng, lại “vừa có miếng”! Nhưng các cụ đã dạy: Sau
miếng mồi ngon là một con cá chết! Mà các cụ dạy cấm có bao giờ sai.
Mấy ngày sau, trưởng phòng nhân sự forward cho cô một cái email gửi
từ phòng Quan hệ công chúng của văn phòng tổng công ty, trong đó yêu cầu bốn thí sinh nữ trong đó có ba thí sinh từ các cặp đoạt giải và một thí sinh đoạt giải phụ sẽ làm người mẫu cho công ty để chụp hình sử dụng
cho chiến dịch quảng cáo và truyền thông cuối năm của công ty. Nguyên
đang trong trạng thái lâng lâng rơi bộp một phát xuống đất. Đúng là
chẳng dễ nuốt không của ai cái gì. Nhìn dáng vẻ ảo não của Thảo Nguyên,
các cô gái xinh đẹp khác trong phòng kinh doanh cảm thấy khó hiểu.
Được làm người mẫu cho tổng công ty, đồng nghĩa với việc sẽ được xuất hiện trong catalogue, lên lịch, có khi còn lên TV commercial, brochure
gửi khách hàng. Chưa kể sẽ có chi phí bồi dưỡng hậu hĩnh. Cầu không được thế mà con bé ấy cứ làm như bị lợi dụng thể xác thế nhỉ! Rõ là có số
hưởng mà còn làm bộ làm tịch. Có ai hiểu được nỗi thống khổ của Thảo
Nguyên. Cô chưa bao giờ cảm thấy tự nhiên khi đứng trước máy quay phim
hay máy chụp hình. Những tấm hình hiếm hoi trước đây cô chụp bao giờ
cũng trong tư thế xấu nhất. Hồi cấp ba, cô chụp chung với một cô bạn
trong lễ tốt nghiệp. Anh trai của cô nàng này sau khi xem ảnh xong đã
không chịu đi gặp mặt Nguyên dù lúc trước cực kỳ hào hứng khi nghe em
gái giới thiệu.
Tuy nhiên, lệnh trên tổng công ty đã ban ra, làm sao có thể dám không thực hiện. Thảo Nguyên tìm mọi cách giải thích, còn lên cả giám đốc
Thái kêu cứu, nhưng cuối cùng, vẫn phải ôm cuốn kế hoạch chụp hình
nghiên cứu nội dung và ý tưởng chụp mà phòng Quan hệ công chúng đưa ra.
Cuối cùng cái ngày chết tiệt ấy cũng đến, Trong khi các đồng nghiệp
được nghỉ cuối tuần thì Thảo Nguyên phải lếch thếch khăn gói lên văn
phòng tổng công ty để chụp ảnh. Mà nào đã được chụp ngay, phải thử các
kiểu trang phục công sở, phải ngồi gần hai tiếng đồng hồ để chuyên viên
trang điểm bôi gio trát trấu, à không, bôi son đánh phấn lên mặt. Sau
đó, mấy người của phòng Quan hệ công chúng bắt đầu kéo họ đi tất cả các
ngóc nghách của văn phòng công ty để thợ chụp hình tìm ra những góc chụp thích hợp nhất. Cũng may ekip chụp hình khá là chuyên nghiệp. Họ nhanh
chóng phát hiện ra nhược điểm của Thảo Nguyên nên yêu cầu cô chỉ diễn
một kiểu duy nhất đó là cười thật rộng miệng. Vì thế, sau một loạt các
shot hình, khớp hàm của cô cứng ngắc.
– Nghỉ giải lao nhé các cô gái! – Nhân viên phòng quan hệ tươi cười
thông báo. Bốn cô người mẫu nghiệp dư lập tức kiếm chỗ ngồi phịch xuống. Chuyên viên trang điểm tranh thủ lau mồ hôi và dặm lại phấn cho các cô
gái. Nguyên cầm chai nước đưa lên miệng tu ừng ực. Giờ cô mới thấy
ngưỡng mộ những người làm nghệ thuật. Thôi thì cứ làm một nhân viên văn
phòng quèn như cô có khi lại hạnh phúc hơn ấy chứ!
Trong bốn người
thì Linh Chi có vẻ có triển vọng nhất, nên được giao cho vai chính. Khi
chụp, photographer cũng ưu tiên, luôn cho cô đứng ở vị trí trung tâm.
Khác với những gì người ta hình dung về một nữ thư ký xinh đẹp làm việc
gần các vị chức vụ cấp cao, Linh Chi không có vẻ kiêu kỳ hay chua ngoa,
mà ngược lại, khá điềm đạm và thân thiện. Trên cổ cô có đeo một sợi dây
chuyền bằng bạch kim rất đẹp.
Cô bên Chi nhánh 3 hỏi:
– Chị Chi, dây chuyền của chị đẹp quá. Nhìn không phải hàng trong nước. Chị mua ở đâu đấy ạ?
– Ừ, cái này chị được tặng đấy em ạ. Nghe nói nó là chiếc duy nhất, được thợ kim hoàn ở Du Bai làm bằng tay.
– Ôi, anh chàng nào mà ga-lăng thế ạ? Người yêu của chị à?
– Không phải. Chị nói nhỏ mấy em đừng khoe với ai nhé. Cái này là anh Phong đi công tác đợt trước về tặng
cho chị.
– Òa… – Các cô gái đều ồ lên. Tặng dây chuyền quý hiếm như thế này,
là ý gì đây? Lại còn gọi “anh Phong” một cách đầy thân mật như thế kia
nữa chứ. Nghi ngờ quá. Chắc hẳn là phải có một quan hệ lãng mạn mờ ám gì rồi!
Trong lúc các cô đang nghỉ ngơi, thì Giám đốc phụ trách Quan hệ công chúng chạy vào:
– Tổng giám đốc tới. Đã chọn ngày chủ nhật để không phiền đến ai, vậy mà Tổng giám đốc vẫn có việc ghé qua đây. Dạo này nhiều hạng mục, anh
ấy làm việc không biết mệt hay sao thế.
Các cô gái nghe thấy vậy, không ai bảo ai, tự khắc đưa tay chỉnh lại
trang phục, người liếc vào gương, người dặm lại phấn. Nguyên đóng nắp
chai nước, trong đầu chợt hiện lên khung cảnh mờ ảo trong phòng hội
nghị, Tổng giám đốc đã nắm lấy tay cô, kiên nhẫn chỉ những bước nhảy
Samba. Sự ngương ngùng ban đầu đã bị nhiệt tình của anh đánh cho tan
hết. Lúc cô hoàn thành một đoạn nhảy mà không vấp váp, đã ngẩng đầu lên
nhìn anh cười thật tươi. Lúc ấy, sao nhỉ! Trái tim cô dường như lỗi nhịp vào khoảnh khắc ấy, khi cô ngẩng lên và thấy một khuôn mặt cương nghị,
một đôi mắt màu nâu sáng nhìn lại cô đầy dịu dàng. Một giọt mồ hôi đọng
trên trán anh, càng làm tôn lên phong thái đẹp trai mạnh mẽ. Cô đã mong
muốn biết bao được đưa tay lên lau giọt mồ hôi đó…
Thế Phong không biết hôm nay phòng Quan hệ công chúng lại có lịch
chụp hình trong văn phòng. Nhưng đã đến rồi, cũng nên tới động viên một
chút. Anh cùng với trợ lý đến hiện trường. Cả đám người đang chờ đón
đồng loạt đứng lên chào hỏi. Thế Phong ôn hòa cười:
– Thật vất vả cho các bạn!
Ánh mắt anh lướt qua một lượt, rồi dừng lại ở khuôn mặt thời gian gần đây đã trở nên quen thuộc. Cô cũng nhìn lại anh, nhoẻn cười rất tự
nhiên. Anh vẫn không dời mắt đi, nhưng miệng lại nói với Giám đốc bộ
phận:
– Xong việc cô nhớ đưa mọi người đi ăn.
Chị này xởi lởi:
– Vâng vâng, tất nhiên là phải chiêu đãi món gì thật ngon rồi. Các cô ấy sẽ là hình ảnh đại diện cho công ty của chúng ta mà.
– Vậy mọi người làm việc tiếp đi.
Thế Phong định rời đi, nhưng cô thư ký giữ anh lại.
– Anh Phong, khoan hãy đi! Có sẵn nhiếp ảnh gia ở đây, anh chụp chung với chúng em một tấm nhé.
Cơ hội ngàn vàng được chụp chung với sếp tổng, làm sao có thể bỏ qua.
Thế Phong ngẫm nghĩ một chút. Tưởng anh từ chối, nhưng cuối cùng lại
hào phóng gật đầu. Thợ chụp ảnh sẵn sàng. Linh Chi nhanh chóng nhảy tới
chiếm giữ một chỗ ở gần Thế Phong. Nguyên lớ ngớ thế nào bị xếp vào bên
còn lại. Tiếng nút chụp vang lên lách tách. Cô thư ký nhanh nhẹn khoác
tay Thế Phong, còn nghiêng đầu về phía vai anh.
Chụp xong, Thế Phong dặn trước khi rời đi:
– Rửa thêm gửi cho tôi một tấm.
Tấm ảnh sau này rửa ra, được gửi tới cho từng người. Nguyên nhận được xem xong bèn giấu tịt, không dám khoe ai. Chả là, bên kia, Linh Chi
cười rạng rỡ nép mình vào tổng giám đốc tình cảm giống như một đôi tình
nhân. Còn bên này, Nguyên tách ra như một khúc gỗ. Biểu hiện trên mặt
còn rất buồn cười, không được tự nhiên. Một người thì xấu hổ. Một người
lại thấy bức ảnh này cực kỳ thú vị. Những lúc buồn bực, căng thẳng hay
lôi ra xem. Mỗi lần xem xong miệng không thể nào nghiêm nghị như cũ được nữa.