Tại tòa nhà trụ sở chính của Thành Tín, ngồi trong phòng Kế Hoạch,
chàng nhân viên mới bảnh trai tên là Quốc Cường đang ngáp lên ngáp
xuống. Đặng Thảo Nguyên – mục tiêu cơ bản để anh vào làm việc ở đây đã
đi công tác nên thành ra ngày dài trôi qua thật vô vị. Cường khoác chiếc túi lên vai, hờ hững đi ra phía cửa. Một đồng nghiệp gọi anh, nói gì đó về việc xin phép trước khi đi ra ngoài nhưng anh chẳng buồn quay đầu
lại, chỉ phẩy tay rồi tiếp tục bước đi. Năm phút sau, một chiếc xe mui
trần thể thao màu cam trẻ trung, láng coóng như chính chủ nhân của nó
phóng vút ra khỏi hầm để xe. Chiếc xe này chỉ hợp để đi đến một quán Bar thời thượng nào đó, nhưng thay vì quán bar, nó lại đậu ở trước Thái Sơn trà quán.
Ông lão quắc thước ngồi ở chiếc bàn gần cửa sổ nhìn thấy
Cường đến, giơ khẽ tay lên ra dấu. Anh nhìn thấy bèn tiến lại gần trong
mùi trà nước nồng đến nhức cả đầu, nhưng vẫn tươi cười nịnh nọt:
– Cháu chào ông. Ha ha… Quán này thật là thích, mới đến đã ngửi thấy mùi trà thượng hạng thơm ngào ngạt.
Sở dĩ phải khổ sở lấy lòng như thế vì ông lão này không thể đùa được đâu.
Đây chính là vị chủ tịch đầy quyền năng của công ty Thành Tín, cũng là
ông của hai đàn anh Thế Phong và Trường Giang, một thời là hai tấm gương “cháu ngoan Bác Hồ” tiêu biểu mà các bậc phụ huynh quen biết hay lấy ra để cho con cái họ “soi” vào. Tất nhiên, bố mẹ anh cũng chẳng phải ngoại lệ. Mặc dù Quốc Cường không phải là cháu ruột của ông Quang, nhưng xét
về họ hàng “bắn đại bác” thì cũng có chút dây mơ rễ má. Thêm nữa, vì bố
của anh có cổ phần trong công ty, nên quan hệ của hai nhà tương đối
khăng khít.
Ông Quang ra dấu cho anh ngồi xuống, cười bảo:
– Vậy thì tốt. Trà vừa đượm.
Rồi ông nhắc ấm trà Ô long mới pha lên, rót ra hai chiếc chén sứ men
nâu đã được tráng qua nước sôi, đặt trước mặt khách một chén. Quốc Cường chẳng hiểu cái món nước đắng chát và nóng rẫy này có gì ngon, nhưng tất nhiên cũng không dám ho he ý kiến ý cò gì, đưa lên miệng thổi phù phù
rồi uống một hơi cạn sạch.
– Việc ta nhờ cháu đến đâu rồi. – Ông Quang hỏi.
– Ông yên tâm, cháu đã và đang dốc hết năng lực ra để hoàn thành. –
Quốc Cường vỗ ngực nói. Nhưng rồi lập tức bối rối lấy tay cào cào tóc:
– Nhưng… bạn gái cháu vừa mới nhắn là cô ấy sắp về nước.
– Vậy nên…
– Cô ấy mà biết cháu như thế thì… xử tử hình cháu mất.
– Ta xin lỗi vì đã làm khó cho cháu. Nhưng cháu biết đấy, người mà ta tin tưởng thì ngoài cháu ra không còn ai khác.
– Dạ! Sao ông lại nói thế ạ. Cháu cũng được lợi trong chuyện này mà.
– Bây giờ cháu hãy báo cáo ngắn gọn tình hình thời gian qua cho ta nghe xem nào.
Quốc Cường tự rót thêm một chén trà nữa uống cho ngọt giọng rồi bắt đầu thao thao bất tuyệt. Sau một hồi kể lể, anh kết luận:
– Ông hãy tin tưởng con mắt nhìn phụ nữ của cháu. Cô gái ấy không hề bị
tiền tài, gia thế và cả… vẻ bô trai của cháu làm cho lóa mắt. Đó thực sự là một đối tượng tuyệt vời – Anh chàng ngắt ra một chút rồi mới tiếp
tục: – dành cho anh Giang! Ông có thể yên tâm rồi nhé.
Ông lão ngồi
trước mặt ngẫm nghĩ một lúc, rồi khẽ nở một nụ cười hài lòng. Quốc Cường thở phào, biết rằng như thế là nhiệm vụ nặng nề của mình được giao đã
hoàn thành. Khủng khiếp thật! Bây giờ kiếm dâu cho cháu mà còn bày ra mê hồn trận để thử nhân cách người yêu của cháu thế này thì thật là khủng
khiếp. May sao người yêu anh là con gái một người bạn thân của bố, nếu
không thì không biết ông bà già ở nhà có giở chiêu gì với cô ấy hay
không nữa. Hoàn thành nhiệm vụ được giao, Cường không quên lấy công:
– Ông nhớ giữ lời hứa thuyết phục bố cho cháu mở công ty riêng đấy nhé!
– Thế cháu thấy ông đã hứa suông chuyện gì chưa?
Quốc Cường đứng lên cười hì hì:
– Dạ chưa. Thôi cháu chào ông. Cám ơn ông đã cho cháu uống trà.
– Ở lại đây đi, chút nữa dùng cơm trưa luôn.
– Dạ thôi ạ. Cháu hẹn bạn rồi ạ.
Rõ ràng là anh chàng nói dối. Nhưng đành phải vậy thôi, chứ ngồi ăn cơm và uống trà với các bậc tiền bối quả thực chẳng hấp dẫn tẹo nào cả. Ông
lão biết tỏng cái cớ của Cường, nhưng không nói gì, chỉ dặn dò nhớ làm
thủ tục nghỉ việc theo đúng quy định của Thành Tín.
Còn lại một mình, ông Quang cũng chẳng còn lòng dạ nào ngồi lại để thưởng thức trà ngon
nữa. Ông phải tìm Trường Giang ngay lập tức, phải bật đèn xanh để nó
nhanh nhanh đưa người ta về nhà ra mắt. Ông đã thèm có cháu dâu từ lâu
lắm rồi. Gia thế của cô gái đó cũng bình thường, nhưng ông cũng đâu cần
gì môn đăng hộ đối. Chỉ cần một cô dâu hiền cháu thảo, yêu thương cháu
ông là quá tốt rồi.
***
Hội An có lẽ là một trong những địa điểm du lịch ly kỳ nhất của miền Trung. Bởi vì, trong khi tất cả những du
khách nước ngoài nào có dịp tới thị trấn cổ kính bên bờ sông Hoài này
đều hết lòng ca ngợi vẻ đẹp của nó thì hầu hết khách nội địa lại bày tỏ
một sự thất vọng đáng ngạc nhiên: Hội An có quái gì mà tới tham quan?
Nguyên đồ rằng, những người nói như vậy có thể là bởi vì họ chưa được
thăm thú Hội An vào ban đêm. Còn không, họ chắc chắn là những người sở
hữu một tâm hồn nghèo nàn.
Lúc này, Thảo Nguyên đang tay trong tay
với Thế Phong đi dạo dọc con đường ven sông. Dòng sông Hoài nhỏ nhắn,
nước vốn xanh màu ve chai nhưng trong đêm tối không nhìn thấy rõ hình
hài, chỉ có chút ánh sáng lung linh tỏa ra từ những chiếc đèn lồng dựng
bên sông và từng hàng đèn hoa đăng hồng, vàng, xanh, tím đang dập dềnh
trên sóng lăn tăn. Gió sông rất mát, tay anh rất ấm, và rất lâu rồi mới
lại có người nắm tay cô như thế này. Người ta nói lòng bàn tay liên kết
tới trái tim. Chắc có lẽ vì thế mà hơi ấm từ tay cô đã truyền được đến
trái tim, và từ đó rạo rực lan tỏa đi khắp cơ thể. Trái tim cô đã tự
động hướng về anh, thực sự yêu anh rồi sao? Trước kia cô nhận lời yêu,
xin thú thật cũng là thế “nhắm mắt đưa chân”. Nhưng mỗi lúc ở bên anh,
cô đều cảm nhận rất rõ tình yêu của anh, sự ấm áp và quan tâm của anh.
Người con gái nào lại không rung động trước một người đàn ông như thế?
Vậy vì cớ gì, cô vẫn còn e ngại? Vì cớ gì, trái tim vẫn không thể bao
dung trọn tình yêu để đáp trả cho Phong? Rồi một ngày nào đó, cô sẽ hối
hận, cô sẽ bị trừng phạt. Cũng như chuyện trước đây với Giang, sự cố
chấp của cô trong tình yêu đã khiến cô không tin tưởng anh, tin tưởng
vào tình yêu của anh. Kiếp này, cô đã mắc phải một món nợ tình yêu. Có
lẽ, món nợ với người cũ chưa trả hết, bản thân cô sẽ không thể nào sống
trọn vẹn cho hạnh phúc hiện tại.
– Thảo Nguyên à, hình như người em rất nóng.
Anh chỉ nhận xét một câu bình thường, nhưng lại khiến Nguyên vội vã giật tay ra.
– Không có… chắc là do đi bộ.
Rồi cô lấp liếm lái sang chuyện khác:
– Chúng mình đi tách ra thế này, hình như không ổn cho lắm.
Ban nãy, bà dì San San của Nguyên đã sáng tạo ra một “Cuộc đua kì thú” cho
ba cặp nam nữ trong đoàn. Luật chơi là mỗi cặp sẽ phải tìm đường tới hai địa điểm định sẵn trên bản đồ khu đô thị cổ một cách nhanh nhất. Đoàn
nào hoàn thành hành trình và quay về chùa Cầu trước sẽ chiến thắng.
Nhưng Thế Phong sau khi nhận mệnh lệnh khởi hành đã kéo Nguyên đi theo
hướng ngược lại với hai đội kia. Thời gian ở bên nhau thì phải thong thả tận hưởng, cớ gì phải tham gia đua tranh với bọn họ cơ chứ. Cứ cho họ
giành giải đi. Anh thì đã sẵn sàng chịu phạt rồi.
– Thảo Nguyên! – Anh gọi. Họ dừng lại vừa vặn dưới một gốc cây to ven sông.
– Gì ạ?
– Sau chuyến đi này, anh muốn đưa em về ra mắt gia đình.
Im lặng.
Thảo Nguyên nghĩ mình đang nghe nhầm.
Hai mắt cô đang trố tròn ra như hai con ốc sên. Chỉ có điều dưới cái bóng
đen sẫm của tán cây này, thì khó có thể nhận ra được điều đó. Thế Phong
à, anh có biết rằng khi người đàn ông nói như thế với người phụ nữ thì
nó có nghĩa là gì không? Có nghĩa là tình yêu của hai người sẽ phát
triển sang một trang mới. Mối quan hệ này sẽ không còn là mối quan hệ
lãng mạn chỉ xoay quanh bọn họ nữa, mà nó sẽ trở thành một mạng nhện
tinh vi mở rộng tới nhiều người khác, với những mắt nối kết dính bởi các trách nhiệm và nghĩa vụ mới không thể nào lờ đi được. Nó có thể khiến
người trong cuộc cảm thấy an tâm, nhưng trái lại, cũng khiến cho mối
quan hệ trở nên gò bó.
– Em im lặng nên anh hiểu là sự đồng ý đó nhé!
Tiếng Phong dịu dàng bên tai. Nguyên vẫn không đáp lại. Có lẽ ngay từ đầu, cô phải biết rằng một khi anh đã ngỏ lời yêu cô, đó là bởi anh có ý định
nghiêm túc với cô. Mà đưa bạn gái về ra mắt gia đình là một biểu hiện
của sự nghiêm túc ấy. Chẳng còn gì đáng mong đợi hơn thế.
– Em đừng
quá lo lắng, bên nhà anh ai cũng rất tốt. Ông nội anh cực kỳ tâm lý, còn ba mẹ anh lại rất hiền hậu. Họ làm nghiên cứu về văn hóa, tính tình
giống như thanh niên vậy đó. À, anh còn có một người em họ, chú ấy chắc
chắn sẽ rất hoan nghênh em.
Những lời nói giàu từ tính của anh ngập
tràn hạnh phúc. Sự nhiệt tình sôi nổi của Phong lây lan sang Nguyên. Bất giác, cơn sửng sốt ban nãy đã bị cuốn bay mất, thay vào đó, cô bắt đầu
mường tượng trong đầu xem ngày ra mắt sẽ phải biểu hiện như thế nào cho
thật tốt. Nguyên buột miệng hỏi:
– Chúng ta có cần mua quà ra mắt không?
Thế Phong cười vang, choàng tay ôm lấy cô. Khi tràng cười sảng khoái mãn nguyện đã dứt, anh ghé sát vào tai cô, bảo:
– Chỗ này tối ghê!
Lời anh thì thào đầy vẻ ám muội. Tối thì vẫn tối đấy thôi, chẳng qua thế
này rất tuyệt để anh có thể hôn cô. Làm ơn! Anh nhớ đôi môi mềm này đến
phát điên rồi.
Nhưng người tính không bằng trời tính. Vừa mới cúi
người xuống, điện thoại của cô réo inh ỏi phá tan không khí lãng mạn.
Anh hậm hực, còn cô thì thông báo:
– San San gửi ảnh tới. Họ đã đến được điểm đầu tiên: Nhà thờ tộc Trần!
– Ai quan tâm bọn họ. Em cất điện thoại đi! – Phong ra lệnh, đoạn lại kéo Nguyên sát vào người anh. Nhưng lần này, chưa kịp làm gì thì đến lượt
điện thoại của anh reo. Hóa ra là Quốc Vinh, cũng gửi ảnh đến chứng minh họ đã tìm ra địa điểm thứ nhất.
Phong nhét điện thoại vào túi, nhủ
thầm lần này thì ai gọi đến cũng mặc kệ. Anh vươn hai tay đỡ lấy hai bên má cô, cảm nhận sự tiếp xúc mềm mại trong lòng bàn tay. Ngón tay cái
khẽ lướt qua đôi môi, dường như đang hé mở một nụ cười quyến rũ, đón
đợi. Thời khắc miệng anh sắp sửa tìm đến môi cô, đột nhiên dãy đèn ven
sông bật sáng.
Đây là cái điềm gì đây vậy hả trời?
Nguyên thoát
khỏi tay Phong, nhìn biểu cảm trên gương mặt anh khiến cô không thể nhịn được cười. Một nụ hôn thôi mà. Không hôn hôm nay, thì còn ngày mai,
ngày mốt… Họ còn có cả một quãng đời còn lại dành cho nhau, đâu cần vội
vã. Thế nhưng… biết đâu…nụ hôn tối nay sẽ mãi trở thành một niềm tiếc
nuối cho cả hai người…