Ba ngày sau Nhậm Khả Ứng lại một lần nữa đi vào phòng này, hắn nhìn
Nhạc Ức Tâm tiều tụy, trêu chọc nói: “Tiểu Tâm, dạo này em gầy đi nhiều
phải!” Nhạc Ức Tâm ngẩng đầu lên, hung tợn trừng mắt liếc nhìn hắn một
cái.
“Việc đó phải cảm tạ anh.” Nàng sợ ăn đồ sẽ bị bỏ thuốc, cho nên ngay cả một thìa cơm cũng không dám ăn; hơn nữa lại sợ hắn sẽ tiến vào trong phòng đánh lén, cho nên ngay cả ngủ cũng không dám ngủ, lúc nào cũng ở
trong tư thế bảo trì cảnh giác.
“Đừng khách khí như vậy!” Nhậm Khả Ứng nhún vai, cầm bản hiệp ước ở trong tay ném lên giường. “Đây là bản hiệp ước lần trước.”
Nhạc Ức Tâm nhanh chóng xé tan nó thành từng mảnh, sau đó trợn hai
mắt lên nhìn chằm chằm. Hắn tuyệt đối sẽ không dễ dàng buông tha nàng
như vậy, nhất định còn có âm mưu khác!
Quả nhiên không khác nàng dự liệu, Nhậm Khả Ứng lập tức ném tờ giấy
hiệp ước khác cho nàng. “Kí tên vào bản hôn ước mới này đi.” Nụ cười của hắn biến hoá kỳ lạ.
Nhạc Ức Tâm liếc liếc mắt nhìn trang giấy trước mặt, thì ra là giấy
đăng ký kết hôn. “Tôi sẽ không ký.” Nàng không thèm xem xét nó lần thứ
hai, đã cầm lấy ném vào thùng rác.
“Không sao, còn thời gian bốn ngày nữa để em lo nghĩ lại.” Nhậm Khả
Ứng nhặt tờ đăng ký kết hôn từ thùng rác lên, lại một lần nữa ném về
phía giường.
“Anh không vội, em có thể chậm rãi mà lo lắng, chỉ không biết ba mẹ em có vội không đây?”
“Tên khốn! Rốt cuộc anh đã làm gì bọn họ?” Nhạc Ức Tâm vô cùng lo lắng cho an nguy của cha mẹ.
” Không có gì, bọn họ đang hưởng thụ sự ‘đãi ngộ cao cấp’ ấy mà!”
Nhậm Khả Ứng cố cao giọng nói. “Còn nữa, anh đã quên nói cho em biết,
nếu em vẫn không ăn cơm, bọn họ cũng sẽ phải đói bụng theo.”
“Anh quả thực cực kỳ đáng giận!” Nhạc Ức Tâm không hình dung ra từ nào đủ mạnh để mắng được hắn.
“Đừng nóng giận! Dung nhan sẽ không đẹp.” Nhậm Khả Ứng cười nói. Dù sao hắn sớm muộn gì cũng phải có được nàng!
Nhạc Ức Tâm tức giận đến mức khó chịu đầu nghiêng hẳn sang một bên, không nghĩ hắn còn dám tiếp tục nhìn mình.
“Anh sẽ cho người đưa cơm lại đây, em biết mình phải làm gì rồi đấy!” Nhậm Khả Ứng sau khi nói xong thong dong đi ra khỏi phòng, đột ngột
đóng mạnh cửa phòng.
Bây giờ nàng nên làm cái gì? Nhạc Ức Tâm cắn chặt môi dưới, tập trung xem xét bản hôn ước kia. Chỉ cần ký tên, ba mẹ sẽ không còn phải chịu
khổ cùng nàng!
Nhưng dù thế nào nàng cũng không cam lòng! Nàng thật sự không muốn gả cho tên khốn Nhậm Khả Ứng này! Lúc này, nàng lại nghĩ tới ánh mắt ôn
nhu của Lăng Tử Trần.
Thật hy vọng hắn có thể tới cứu nàng……
★※★※★※
“Cốc! Cốc!”
Khi Nhạc Ức Tâm còn đang miên man suy nghĩ, nghe được có người ở bên
ngoài gõ cửa, thần kinh của nàng trở nên căng thẳng, vội đứng lên. “Là
ai?”
“Nhạc tiểu thư, tôi là người đưa cơm.” Ngoài cửa vang lên một giọng nam khàn khàn.
Nhạc Ức Tâm vốn định đuổi người đó đi, nhưng lại nhớ tới lúc nãy Nhậm Khả Ứng nói rằng cha mẹ nàng cũng sẽ phải chịu đói cùng nàng, đành phải đứng dậy mở cửa.
“Nhạc tiểu thư, cô không cần phải ra, tôi đi vào cũng được.”
Nhạc Ức Tâm mở to hai mắt nhìn. Không nghĩ tới thuộc hạ của Nhậm Khả
Ứng cũng giống hệt hắn không hề tính nhẫn nại! Nhưng nàng còn chưa kịp
phản ứng, cửa phòng lập tức đã bị mở ra, trong nháy mắt đã bị đóng lại.
“Nhạc tiểu thư, nhanh ăn cơm đi!” “Sao anh lại có chìa khóa? Là anh?!”
Nhạc Ức Tâm thấy rõ ràng người vừa tới, không khỏi cao hứng chảy nước mắt xuống. Ông trời thật sự đã nghe được lời cầu nguyện của nàng, làm
Lăng Tử Trần đến với nàng!
“Đúng, là tôi, Nhạc tiểu thư. Hay em nguyện ý cho ta gọi là Tiểu
Tâm?” Lăng Tử Trần mỉm cười cởi chiếc mũ lưỡi trai ra, giọng nói cũng đã khôi phục giống tự nhiên.
Đối mặt với cái mỉm cười của hắn, trong khoảng thời gian ngắn Nhạc Ức Tâm đã cảm thấy luống cuống chân tay, đành phải cúi đầu. “Vì sao anh
lại đến nơi này?”
“Hôm nay anh định đi lên Long Dương Hào chơi, vốn định đến chúc mừng
em, kết quả người quản lí trên thuyền lại nói cho anh biết em đang ở
trong này.” Âm thầm trong lòng Lăng Tử Trần cảm thấy may mắn, từ trước
tới giờ hắn đối xử với đám thuộc hạ ở Long Dương Hào cũng không tệ lắm,
cho nên mới có người mật báo với hắn.
“Hôm nay thân thể em không được thoải mái, cho nên phải ở lại trong
phòng ngủ.” Nhạc Ức Tâm không muốn cho hắn biết tình cảnh nan khổ của
nàng, liền bịa ra một lý do.
“Thì ra là như vậy!” Tuy rằng đã sớm biết được chuyện tình nàng bị
giam lỏng ở trong phòng, nhưng Lăng Tử Trần vẫn là gật gật đầu, cố ý làm bộ như không biết một cái gì.
“Đúng, chính là như vậy, nên anh mau đi nhanh đi!” Nhạc Ức Tâm cắn
răng nói. Nàng không thể khiến hắn tiếp tục ở trong này, nếu không có
khả năng ngay cả mạng của hắn cũng sẽ bị vứt bỏ ở nơi này!
Lăng Tử Trần không để ý đến lời của nàng, từng bước tiếp cận nàng. “Anh muốn làm gì?”
Nhạc Ức Tâm còn chưa kịp quát ra thành tiếng, hắn đã nhanh chóng lấy tay che cái miệng nhỏ nhắn của nàng.
“Đừng lên tiếng, em muốn cho tất cả mọi người biết anh đang ở trong
này sao?” Hắn ôn nhu nắm tay nàng, thấp giọng nói: “Ăn mau đi! Anh sẽ
bảo vệ em ở trong này, Nhậm Khả Ứng tạm thời sẽ không vào đây đâu.”
Theo lời người quản lí biết được nàng đã ba ngày chưa ăn cơm, khiến hắn cảm thấy thật đau lòng.
“Không cần anh quản, em……” Nhạc Ức Tâm vốn định ra vẻ lạnh lùng gạt
tay hắn ra, kết quả còn không kịp nói xong, đã bị đôi môi của hắn bắt
lấy.
Không biết vì sao như thế này, trong lòng nàng đột nhiên dâng lên một thứ cảm giác rất ấm áp, làm cho nàng không kìm nổi nước mắt.
“Đừng khóc, ăn cơm quan trọng hơn…… Hay là muốn anh bón cho em?” Lăng Tử Trần hôn lên nước mắt của nàng xong, nghịch ngợm nói. Từ trước tới
giờ tiểu cô nương non nớt đáng yêu này vẫn không hề thay đổi, giờ nàng
đang ở ngay trước mắt hắn!
Nhạc Ức Tâm cười cảm kích, bưng bát đũa lên bắt đầu ăn cơm. Lăng Tử
Trần ngồi ở mạn giường, suy tư xem nên cứu nàng ra ngoài như thế nào.
“Ăn no chưa?”
Chờ nàng buông đũa xuống xong, Lăng Tử Trần ôn nhu hỏi. “Rồi ạ.” Được hắn ôm vào lòng, cơm hôm nay có hương vị thật đặc biệt.
“Nếu em còn chưa ăn no, hai giờ sau anh mang em đi ăn thêm thứ gì đó.” Hắn đã nghĩ ra phương pháp tốt nhất để cứu nàng rồi!
“A?” Nhạc Ức Tâm không hiểu ý tứ của hắn. “Anh giúp em đi lấy bộ quần áo cho con trai tới đây, chờ Long Dương Hào cập bến xong, chúng ta sẽ
chuồn êm ra ngoài……”
Lăng Tử Trần còn chưa kịp dứt lời, Nhạc Ức Tâm đã lắc đầu lôi kéo tay hắn. “Làm sao vậy? Em không muốn đi theo anh sao?”
“Không phải, ba ta mẹ còn ở trên tay Nhậm Khả Ứng.” Nàng lo lắng nói. “Tên khốn này!” Lăng Tử Trần không biết rằng còn có người khác đang ở
trong tay Nhậm Khả Ứng.
Hắn nhíu mi suy tư một chút, lại dùng lời lẽ dụ dỗ nói với nàng:
“Tiểu Tâm, anh mang em đi trước, về phần ba mẹ em, chúng ta sẽ có biện
pháp quay lại cứu bọn họ.”
“Không được!” Nhạc Ức Tâm kiên quyết cự tuyệt.
“Tiểu Tâm, Nhậm Khả Ứng muốn em, hắn không dám hành động thiếu suy
nghĩ đối với ba mẹ em đâu, chỉ cần chúng ta có thể bình an thoát thân,
nhất định sẽ có biện pháp cứu cha mẹ em ra, hãy tin tưởng anh.” Lăng Tử
Trần dùng lời thề son sắt cam đoan với nàng.
“Vâng.” Nhạc Ức Tâm trầm ngâm trong chốc lát, rốt cục cũng gật đầu đáp ứng.
Hắn nói rất đúng, dù sao người Nhậm Khả Ứng muốn là nàng, không đạt
được mục đích, hắn hẳn là không dám làm những chuyện quá đáng đối với ba mẹ nàng đâu.
“Thừa dịp thuyền còn chưa cập bờ, chúng ta tìm việc gì đó để làm đi?” Lăng Tử Trần đi đến phía sau nàng, nhẹ giọng nói bên tai nàng.
★※★※★※
Đêm nay Long Dương Hào thả neo ở cảng Cao Hùng. “Theo anh đi.” Lăng
Tử Trần mang theo Nhạc Ức Tâm tránh vào chỗ tối, chuẩn bị thừa dịp khách rời thuyền theo đám người hỗn loạn rời đi.
Lúc này radio trên thuyền đột nhiên vang lên — Tiểu thư Nhạc Ức Tâm,
ba mẹ em có chuyện muốn nói với em, mong em tạm thời dừng bước.
Bị phát hiện?! Nhạc Ức Tâm nhất thời buông tay, không dám đi tới nữa.
“Tiểu Tâm!” Lăng Tử Trần nhanh chóng quay đầu lại hô to. Hắn biết nếu hiện tại nàng không đi, sẽ không còn cơ hội rời khỏi nơi này nữa, “Anh đi đi! Em còn có thể trở về.” Nhạc Ức Tâm tươi cười một cái, sau đó
nhanh chóng xoay người.
“Tiểu Tâm, em hãy nghe anh nói, tên Nhậm Khả Ứng đó có thể……” Lăng Tử Trần nhanh chóng cầm lấy tay nàng, không cho nàng rời đi.
Lời nói của hắn còn chưa dứt, chợt nghe thấy giọng nói của Khả Ứng từ phía trước. “Lăng tiên sinh, thì ra anh đang chuẩn bị dụ dỗ vị hôn thê
của tôi?”
Hai người bọn họ đồng thời ngẩng đầu, thấy Nhậm Khả Ứng đã đứng ở
trước mặt bọn họ. “Tiểu Tâm, nhạc phụ, nhạc mẫu muốn ‘nói chuyện’ với em đấy!” Nhậm Khả Ứng nhắc nhở nàng.
Không đi được, Nhạc Ức Tâm bất đắc dĩ giật tay khỏi bàn tay của Lăng
Tử Trần, miệng cố gắng giữ bình tĩnh nói: “Tử Trần, em phải trở về! Gặp
sau.”
” Nhậm Khả Ứng, anh không cần khinh người quá đáng!” Lăng Tử Trần lớn tiếng mắng.
“Lăng tiên sinh, tôi có thể hiểu được cảm xúc của anh.” Nhậm Khả Ứng
ra vẻ thông cảm, sau khi nói xong, lại chuyển hướng nhìn Nhạc Ức Tâm.
“Đúng rồi! Tiểu Tâm, mang bản hơnớc ở trong phòng em đến đây, ngay bây
giờ ký tên rõ ràng đi!”
Nhạc Ức Tâm nhìn tờ hôn ước trong tay hắn, vẻ mặt vô cùng khổ sở. “Không phải còn bốn ngày nữa sao?”
“Ai bảo em muốn trốn đi, cho nên anh không thể cho em thời gian lo lắng được nữa.” Nhậm Khả Ứng tàn nhẫn nói.
Nhạc Ức Tâm vẫn kiên trì đưa ra yêu cầu cuối cùng. “Tôi muốn nhìn thấy cha mẹ trước.”
“Chờ em ký, thực hiện nghĩa vụ tối hôm nay xong, là có thể thấy
được.” Nói xong, Nhậm Khả Ứng không cho nàng cơ hội đổi ý, trực tiếp
giao giấy và bút cho nàng.
“Tiểu Tâm, không cần ký!” Lăng Tử Trần tuy rằng chưa thấy qua nội
dung của tờ giấy kia, nhưng cũng đã biết đó nhất định là giấy bán mình,
nếu nàng ký, chỉ sợ vĩnh viễn không thoát được.
Nhạc Ức Tâm đương nhiên cũng biết tính nghiêm trọng của chuyện này, nhưng vì cứu ba mẹ nàng, nàng cũng chỉ có thể làm như vậy.
“Cám ơn anh.” Nàng mỉm cười với Lăng Tử Trần một chút, lại giao tờ
hôn ước đã ký kết xong xuôi cho Nhậm Khả Ứng. “Tốt lắm, lại đây đi!”
Nghe được lệnh của Nhậm Khả Ứng, nhưng chân Nhạc Ức Tâm vẫn như cũ,
giống như đã mọc rễ không thể động đậy được, nàng ngoái đầu lại nhìn
Lăng Tử Trần, trong mắt tràn đầy quyến luyến cùng sầu bi.
Lăng Tử Trần cắn chặt môi dưới, tức giận tình huống trước mắt mà mình đang phải đối mặt, thế nhưng bất lực!
“Tiểu Tâm, bên ngoài gió lớn, mau tiến vào.” Nhậm Khả Ứng thô bạo kéo nàng vào khoang thuyền, giấu giếm dấu vết ngăn cản nàng trao đổi ánh
cùng Lăng Tử Trần mắt.
Khi cửa khoang thuyền chậm rãi đóng lại, Lăng Tử Trần không kìm lòng được hô to: “Tiểu tâm, anh yêu em!”
Nhạc Ức Tâm cúi đầu, gịot nước mắt chậm rãi chảy xuống. Từ khi hắn
tới cứu nàng nàng đã biết tâm ý của hắn, không! Sau khi hắn đã thua ván
bài kia, mà vẫn còn lấy lời nói ôn nhu quan tâm nàng, nàng đã biết.
Dù sao…… Hiện tại hối hận nhiều cũng không làm nên chuyện gì! Nàng
nhắm chặt mắt lại, những làn gió biển truyền đến lời thề của hắn, làm
cho nước mắt lan tràn như cỏ dại.
★※★※★※
Không khí trong phòng rất hắc ám, Nhạc Ức Tâm một bên căm tức Nhậm
Khả Ứng đang dần dần tới gần nàng, một bên dùng chăn bông che khuất thân thể trần trụi của mình.
“Tiểu Tâm, ngày mai chúng ta cử hành hôn lễ ngay trên thuyền, em xem được không?”
Nhậm Khả Ứng một chút cũng không quan tâm phản ứng của nàng, dù sao
nàng đã ký vào hôn ước, chờ ngày mai cử hành hôn lễ xong, nàng sẽ là
người của hắn.
“Anh thật không biết xấu hổ!” Nhạc Ức Tâm quăng mạnh gối về phía hắn.
Vì cứu cha mẹ nàng, nàng đã cố đáp ứng hắn cởi quần áo, nhưng sau đó, nàng bắt đầu hối hận đã đáp ứng vụ giao dịch này.
“Tiểu Tâm, không cần hung dữ như vậy!”
Nhậm Khả Ứng một phen kéo chăn bông trên người nàng ra, giống như hổ
đói trực tiếp vồ lấy phía thân thể của nàng, nhưng mà, cái ót của hắn
lại đột nhiên bị nàng đánh một chút.
“Nhạc Ức Tâm, ả đàn bà thối tha này, xem ra không cho cô chịu chút
đau khổ, cô sẽ không biết lợi hại!” Nhậm Khả Ứng trong phút chốc đứng
dậy, ở cầm lấy sợi dây thừng tốt đã chuẩn bị trước ở bên giường.
“Anh dám?” Nhạc Ức Tâm cố gắng trấn định kêu lên. “Sao tôi không dám?”
Nhậm Khả Ứng đột nhiên ngăn chận thân thể của nàng, cột hai tay của
nàng vào thành giường, lại giữ chặt lấy hai chân nàng, cột vào hai phía
sườn giường.
“Tiểu Tâm, em thật đẹp!” Nhậm Khả Ứng cúi đầu xem xét liếc nhìn nơi
tư mật bị bại lộ ra của nàng, chuẩn bị đem nam tính rục rịch đưa vào u
cốc của nàng. [*Vanila: Gõ đoạn này thật ngại… :”>]
Nhạc Ức Tâm nhắm mắt lại tựa đầu sang một bên, giọt nước mắt trong
suốt theo gương mặt của nàng rơi xuống giường. Nàng một bên ở trong lòng thấp gọi tên Lăng Tử Trần, một bên yên lặng chờ đợi kỳ tích xuất hiện.
★※★※★※
“Cốc! Cốc! Cốc! Cốc!” Tiếng đập cửa dồn dập liên tiếp làm cho dục vọng của Nhậm Khả Ứng nhất thời phục hồi hạ xuống dưới.
“Ai vậy?” Hắn không kiên nhẫn quát. “Ông chủ, không tốt rồi! Long Dương Hào đã bị bao vây!”
Nghe tin tức như thế, Nhậm Khả Ứng nhanh chóng đứng dậy mặc quần áo vào. Cư nhiên có thể phát sinh loại sự tình này?
Hắn quay đầu liếc mắt nhìn Nhạc Ức Tâm một cái, vô cùng hờn giận nói: “Em nên ngoan ngoãn ở chỗ này chờ tôi trở về, không nên cử động hoặc có ý nghĩ muốn cắn lưỡi tự sát, nếu không ba mẹ em sẽ phải cùng chết với
em!”
Nhạc Ức Tâm phẫn hận trừng mắt nhìn hắn, nhưng lại không thể cùng đối kháng với hắn, chỉ có thể để mặc không lên tiếng.
Nhậm Khả Ứng mặc quần áo xong, “Rầm!” Một tiếng sập cửa vang lên,
bước nhanh đi ra ngoài sân thuyền. Rốt cuộc là ai lớn gan như vậy, dám
bao vây Long Dương Hào?
“Nhậm Khả Ứng tiên sinh, đây là nhân viên cục của bến cảng Cao Hùng,
chúng tôi muốn lên thuyền kiểm tra, mời ngài phối hợp.” Tịch Cùng Dương
dùng giọng nói khuếch đại cao giọng hô.
Nhậm Khả Ứng thực chất muốn cự tuyệt, nhưng vì ngại những phiền toái
về sau, cuối cùng vẫn phải đồng ý cho cảnh sát lên thuyền kiểm tra.
Khi hắn mở cửa khoang thuyền phía sau ra, một đống cảnh sát nhất thời nhanh chóng chạy vào Long Dương Hào, hắn nhận ra trong đám người đó có
một người nhìn thật quen mắt.
Hắn đi đến bên người cảnh sát kia, hoài nghi hỏi: “Anh là Lăng Tử Trần?” “Đúng vậy, nhãn lực của anh xem ra còn tốt lắm!”