Chuyện Xấu Nhiều Ma

Quyển 2 - Chương 23: Ba quan hệ lớn



Hi Viễn Tiêm chủ?!

Tiểu Tiểu lui hai bước, hóa ra, nàng chính là kẻ đứng phía sau màn làm chủ? Không… Tiêm Ti tú trang có lợi hại, cũng chỉ là một môn phái nhỏ, không có khả năng làm một đại thế lực giống như thế này. Trừ phi…

Tiêm Ti tú trang là môn hạ lệ thuộc vào Thần Tiêu phái, mà Hi Viễn cũng từng đề cập qua hai chữ “Thiên sư” này. Cho nên, từ đầu tới cuối của kế hoạch này, là do chưởng môn Xung Hòa Tử Thần Tiêu phái: Vương Văn Khanh?

Cho tới nay, Thần Tiêu phái đều luôn truy tìm Cửu Hoàng thần khí, giải thích như vậy vô cùng hợp lý. Hơn nữa, nếu là dùng uy vọng của Xung Hòa Tử, muốn khống chế Tê Vũ sơn trang, quả thực dễ như trở bàn tay.

Tiểu Tiểu đang nghĩ, đã thấy Ôn Túc rút đao, tấn công lên, đánh thẳng về phía Hi Viễn.

Hi Viễn nghiêng người tránh đi, chỉ thấy một đạo nhân ảnh từ sau lưng nàng lao ra. Người nọ không có chiêu thức dư thừa nào, trực tiếp khởi chưởng, đánh về phía ngực Ôn Túc.

Ôn Túc hơi kinh hãi, thế công yếu đi, liền dùng đao bảo vệ ngực, đổi công thành thủ.

Nhưng mà, khiến mọi người kinh ngạc là, bội đao Ôn Túc chịu chưởng, thế nhưng nháy mắt vỡ tan, mảnh nhỏ bắn ra, mọi người ào ào né tránh. Ôn Túc sao có thể dự đoán được biến hóa như vậy, bị mảnh nhỏ gây thương tích, lui ra khỏi trận.

Tiểu Tiểu ôm đầu, tránh ở một bên, sợ hãi ngước nhìn.

Chỉ thấy, người xuất chưởng kia, là một nam tử trẻ tuổi ước chừng hai mươi ba hai mươi bốn tuổi. Tiểu Tiểu chỉ liếc mắt một cái, liền cảm giác được cảm giác áp bách khác thường. Nam tử trước mặt tuy rằng ăn mặc có vẻ ăn chơi trác táng, diện mạo anh tuấn, mắt mang ý cười, nhưng vẫn không giấu nổi lệ khí trên người hắn.

Nam tử kia cười mở miệng: “Hóa ra trọng âm song đao cũng không gì hơn cái này.”

Ôn Túc nhíu mày, nói: “Minh lôi chưởng…”

Lời này vừa nói ra, mọi người đều kinh hãi.

Tiểu Tiểu cả kinh, Minh lôi chưởng. Sư phụ chính là chết dưới loại loại chưởng pháp này… Nàng nhìn nam tử kia, trái lại tự lắc đầu. Không có khả năng, sư phụ là một chưởng mất mạng, võ công của đối phương nhất định là sâu không lường được. Nam tử này tuy rằng thân thủ bất phàm, nhưng nếu muốn một chưởng giết “Quỷ Sư” , căn bản là lời nói vô căn cứ.

Nam tử kia chậm rãi đánh giá mấy người trước mặt, mở miệng nói: “Chư vị lúc này đã bị thương không ít thì nhiều, chân khí hao tổn, tuyệt đối không phải đối thủ của tại hạ, nếu buông khí giới đầu hàng, tại hạ có thể tha các vị một mạng.

Sự thật đúng như lời hắn nói. Ôn Túc và Liêm Chiêu vốn đã bị thần châm đả thương, từ lúc điều tức đến nay cũng chỉ mới được có hai khắc, tự nhiên là yếu thế. Ngân Kiêu mới vừa rồi bị thần châm ám toán, hiện tại một cánh tay có lẽ không thể động đậy. Mà Nhạc Hoài Khê dù chưa bị thương, lúc trước cũng đã từng giao chiến với hắc y nhân, thể lực và nội lực tất nhiên là hao tổn không ít.

Tình hình hiện tại là… Tiểu Tiểu liếc trái liếc phải. Được rồi, nàng là người duy nhất lông tóc vô thương, còn có thể tấn công người kia. Tuy nhiên, bằng thân thủ của nàng, hoàn toàn chính là lấy trứng đánh đá… Quỳ xuống cầu xin tha thứ?… Chỉ trong chớp mắt, Tiểu Tiểu liền đánh mất ý niệm này. Không biết vì sao, quỳ xuống đối với nàng mà nói, quá đơn giản nhưng mà. Chỉ là, hiện tại nàng, cũng không muốn cho người ta nhìn thấy bộ dạng chân chó như vậy của nàng… Ít nhất là ở trước mặt hắn, không muốn như vậy…

Nàng đang do dự, lại bị Liêm Chiêu đẩy ra.

“Tiểu Tiểu, mang theo đại tiểu thư rời khỏi nơi này!” Liêm Chiêu nói xong, nhặt binh khí trên đất lên, tấn công về phía nam tử kia.

Mà lúc này, người vừa rồi bị thương lui ra, Ôn Túc cũng một lần nữa nghênh chiến.

Nhạc Hoài Khê tất nhiên sẽ không đi sau. Tình hình hiện tại biến thành ba chọi hai.

Tiểu Tiểu nhíu mi, do dự một chút, định kéo Thẩm Diên đi. Nàng đang chuẩn bị chạy, Thẩm Diên lại đứng yên tại chỗ, một bước không rời.

“Đại tiểu thư?”

Nước mắt Thẩm Diên chưa khô, nhưng trong ánh mắt lại toát nên nét quật cường. Nàng cúi người, nhặt một cây đao trên đất, vọt tới trước giường, hô lớn: “Không dừng tay lại, ta sẽ phá hủy nàng!”

Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều ngừng lại, nhìn nàng.

“Ngươi dám!” Triệu Nhan bước lên một bước, quát.

“Tại sao ta không dám…” Tay Thẩm Diên còn run lên nhè nhẹ, nhưng ngữ khí lại vô cùng kiên định, “Nàng chính là người chết… Thả bọn họ rời đi! Bằng không, các ngươi liền thất bại trong gang tấc…”

Nam tử thần bí kia cười cười, quay đầu nói với Hi Viễn: “Ngươi xem, con thỏ nóng nảy còn biết cắn người. Nữ nhân, thật sự là loại tạo vật kỳ quái.”

“Hãy bớt sàm ngôn đi, ngươi buông tha hay không?” Thẩm Diên nói.

Tiểu Tiểu choáng váng nhìn, không nghĩ tới, đại tiểu thư ngày thường mảnh mai xinh đẹp, cũng có quyết đoán như vậy. Quả nhiên nhìn người không nên chỉ nhìn bên ngoài.

Lúc này, Triệu Nhan cũng cầm lấy dao nhỏ, chĩa vào Ngân Kiêu đang bị thương nói: “Buông nương ta ra, bằng không, ta giết hắn!”

Trên mặt Thẩm Diên không còn chút máu, nàng cười cười, nói: “Ta căn bản là không biết hắn…”

Biểu cảm của Triệu Nhan có chút vặn vẹo.

Nam tử thần bí thở dài, nói: “Thẩm trang chủ, ngươi thật đúng là không biết cách dạy nữ nhi a.”

Hắn nói xong, chỉ thấy một cái cửa mở ra, Thẩm Trầm và Lăng Du đi ra.

“Diên nhi! Buông dao xuống!” Thẩm Trầm nhìn Thẩm Diên, uấn giận nói.

Thân mình Thẩm Diên run lên, nhưng tay nắm đao lại không hề nhúc nhích. “Cha… Nữ nhi không rõ, vì sao ngài phải làm như vậy? Chỉ vì nữ tử này, ngài liền…”

“Làm càn! Cha làm việc khi nào thì đến lượt ngươi tới giáo huấn? ! Buông dao xuống!” Thẩm Trầm tiến lên, quát.

Thẩm Diên cắn chặt răng, trầm trọng lắc đầu. “Cha, nữ nhi không thể để người lại tiếp tục sai lầm…”

Lời nàng còn chưa dứt, đã bị người cắt ngang.

“Thẩm trang chủ, ngài mau tới cứu nương ta!” Triệu Nhan lôi kéo tay áo Thẩm Trầm, cầu xin.

Thẩm Trầm nhìn nàng, nói: “Nhan nhi, ngươi yên tâm… Có ta ở đây, ai cũng không thể làm tổn thương tới một sợi tóc của Diễm Cơ!”

Trong biểu tình của Thẩm Diên tràn ngập bi thương và tuyệt vọng, nước mắt rơi như mưa, không cách nào dừng lại, “Cha… Nàng đã chết a, Diễm Cơ… Đã chết a…”

“Không, ta sẽ làm cho nàng sống lại!” Lúc Thẩm Trầm nói những lời này, ánh mắt lòe lòe tỏa sáng, “Ta sẽ không sẽ đem nàng tặng cho ai khác! Nàng là thê tử của Thẩm Trầm ta!”

Trong lòng Tiểu Tiểu âm thầm thổn thức. Từng đã vì một thanh đao lạnh tựa như băng, đem nữ tử mình âu yếm khôn cùng giao vào trong tay kẻ khác. Hiện tại, hối hận sao? Hay là, mãi đến tận khi nàng kia chết đi, mới nhận ra được?… Đây là yêu, hay là chấp niệm?

Thẩm Trầm thẳng tắp đi tới trước giường, “Buông nàng ra, Diên nhi!”

Bàn tay nắm đao của Thẩm Diên dần dần nới ra. Đột nhiên, có người thả người tiến lên, nhanh nhẹn đoạt lấy thanh đao trong tay nàng, ấn lên cổ nàng.

“Tiểu Tiểu?!” Lúc nhìn thấy rõ người đoạt đao, Liêm Chiêu không khỏi kinh ngạc.

Mà ngoại trừ Liêm Chiêu, người cũng kinh ngạc hệt như vậy còn có tiêm chủ Hi Viễn.

“Thẩm trang chủ, không được nhúc nhích!” Tiểu Tiểu rất có khí thế hô lớn.

“Ngươi…” Thẩm Trầm ngây ngẩn cả người.

Tiểu Tiểu nghiêm cẩn nói: “Thẩm trang chủ, ngươi cũng không muốn thê tử và nữ nhi cùng ra đi chứ?”

Thẩm Trầm cứng người lại, không biết nên làm như thế nào cho phải.

Không khí nháy mắt đọng xuống, chỉ nghe nam tử kia nở nụ cười, nói: “Cô nương, đây là ngươi muốn uy hiếp?”

Tiểu Tiểu nghiêm túc gật đầu, “Đương nhiên!”

“Ngươi không xuống tay được.” Nam tử kia cười nhìn nàng, nói.

Tiểu Tiểu nháy nháy mắt, nói: “Ngươi có thể thử xem, chỉ là, đừng hối hận.”

Thẩm Trầm lại khẩn trương lên, “Ngươi… Nếu ngươi tổn thương đến một sợi tóc của các nàng, ta sẽ làm cho ngươi chết không toàn thây!”

Tiểu Tiểu thở dài, sợ hãi nói: “Không phải ngươi muốn dùng ta để dưỡng cổ sao? Ta thả các nàng cũng không có toàn thây nha?”

Thẩm Trầm sửng sốt, nói không ra lời. Hắn xoay người, nhìn nam tử kia.

Ánh mắt nam tử kia lạnh như băng, nhìn Tiểu Tiểu, “Ngươi cho là ngươi có đủ tư cách bàn điều kiện với ta?”

Trong lòng Tiểu Tiểu không yên, tư cách? Chính xác không có tư cách gì. Nói thực ra, nàng cũng không có lá gan thật sự đâm Thẩm Diên một đao. Chuyện cho tới nước này, lợi thế duy nhất của nàng chính là nàng kia từng là môn hạ Thần Tiêu phái giống như sư phụ! Nàng nhìn Liêm Chiêu liếc mắt một cái, nghĩ ngợi, nói: “Ta có tư cách hay không, ngươi có thể hỏi tiêm chủ bên cạnh kia a.”

Nam tử có chút không hiểu, nhìn về phía Hi Viễn. Hi Viễn tới gần nam tử kia, thì thầm vài câu.

Biểu cảm của nam tử nháy mắt thay đổi. Hắn nhìn Tiểu Tiểu, nói: “Được, ngươi muốn thế nào?”

Tiểu Tiểu thở sâu, nói: “Để tất cả người ở đây bình an rời đi.”

Nam tử nhíu nhíu đầu mày, nói: “Được, y theo ý ngươi.”

Dễ dàng như vậy? Danh hào của sư phụ dùng thật là tốt…

Tiểu Tiểu đang tán thưởng, chợt nghe nam tử kia bồi thêm một câu, “Tuy nhiên, ngươi lưu lại.”

Tiểu Tiểu ngẩn người, nhanh chóng đánh bàn tính ở trong lòng. Một mình nàng, có thể đổi được bốn người là Liêm Chiêu, Ôn Túc, Nhạc Hoài Khê và Ngân Kiêu, tuyệt đối là buôn bán có lời. Hơn nữa, nhìn phản ứng vừa rồi của nam tử này, nhất định sẽ không làm hại đến nàng…

“Được.” Tiểu Tiểu sảng khoái trả lời.

“Tiểu Tiểu!”

Vừa dứt lời, chợt nghe Liêm Chiêu và Ôn Túc đồng thời hô lên.

Tiểu Tiểu sợ run, trầm mặc.

“Các vị, tới giờ đi rồi.” Nam tử kia mở miệng, “Ta không có tính nhẫn nại đâu.”

“Tiểu Tiểu!” Liêm Chiêu không hề để ý đến lời nói của nam tử kia, nâng đao tiến lên.

Lúc này, Thẩm Trầm di bước chân, ở trên trụ giường nhẹ nhàng đá một cái. Chỉ thấy mặt đất vỡ ra trong phòng, một hàng bốn người Liêm Chiêu đều rớt xuống theo cái khe kia. Mà sau đó, Thẩm Trầm lại kéo tiếp một cái dây thừng, chỉ thấy mặt đất hợp lại, cầu thang thu hồi, cửa vào phòng hoàn toàn bị chặn lại.

Tiểu Tiểu xấu hổ, cái này có an toàn không chứ? ? ? Nhỡ té bị thương thì làm sao bây giờ? ? ?

“Cô nương yên tâm, bọn họ tuyệt đối không có việc gì…” Như là xem thấu tâm tư Tiểu Tiểu, nam tử kia mở miệng nói, “Thẩm trang chủ.”

Thẩm trang chủ gật gật đầu, lại kéo thêm một cái dây thừng nữa. Chỉ thấy vài cái gương đồng từ trong tường chui ra, hình ảnh chiếu lên, đúng là bốn người kia bình an vô sự.

Tiểu Tiểu nhẹ nhàng thở ra, xoa xoa mồ hôi trên thái dương.

“Tiểu sư muội, hiện tại ngươi có thể buông đao xuống rồi chứ?” Nam tử kia mỉm cười mở miệng, nói như vậy.

Tiểu Tiểu mở to hai mắt nhìn, “Tiểu… Tiểu sư muội? ? ?”

………

Liêm Chiêu từ phòng kia ngã xuống, vừa xuống liền ổn định thân hình, vội vàng định đi lên một lần nữa, nhưng bất đắc dĩ đường đi bị chặn, không thể tìm ra.

“Vô liêm sỉ!” Liêm Chiêu không khỏi rủa thầm một câu.

“Mau nhìn, Địa đạo mở ra!” Nhạc Hoài Khê cả kinh nói.

Mọi người nghe theo thanh âm của nàng nhìn lại, chỉ thấy địa đạo kia vốn khép kín, hiện tại đã rộng mở ở trước mắt mọi người.

“Không nghĩ tới… Đối phương lại có chữ tín như vậy…” Ngân Kiêu bất đắc dĩ cười cười, nói.

“Chúng ta hiện tại nên làm gì bây giờ?” Nhạc Hoài Khê tiến lên đỡ hắn, nói.

Ngân Kiêu lắc đầu.

“Rốt cục Tiểu Tiểu thân phận gì a, vì sao những người đó đơn giản đáp ứng như vậy?” Nhạc Hoài Khê hỏi.

Ngân Kiêu ngước mắt nhìn Liêm Chiêu, “Ta thấy, những người đó là cảm thấy chúng ta là đám vô danh tiểu tốt, giết hay không đều không có tác dụng.”

“Thật sao?” Nhạc Hoài Khê nghi hoặc.

“Còn có thể có nguyên nhân gì chứ.” Ngân Kiêu vừa nói, vừa nhìn vẻ mặt của Liêm Chiêu.

Liêm Chiêu lại đang ngẩng đầu nhìn, trên mặt không có biểu cảm gì. Lời bọn họ nói, hắn tất nhiên nghe thấy. Chuyện đã xảy ra, nỗi băn khoăn trùng trùng, không thể tưởng tượng, hành động vừa rồi của Tiểu Tiểu càng là khiến hắn khiếp sợ. Nhưng giờ phút này, hắn cái gì cũng không muốn hỏi, chỉ muốn cứu nàng ra ngoài.

Bốn người cứ như vậy trầm mặc xuống, không khí trầm trọng vô cùng.

“Nha…” Đột nhiên, Nhạc Hoài Khê mở miệng, “Các ngươi có ngửi thấy mùi gì đó hay không?”

Ba người nghe xong, mới phát hiện trong không khí có một loại mùi hương ngọt lành khác thường, nhè nhẹ thấm vào huyết mạch.

“Đây là… Khu cổ hương?” Nhạc Hoài Khê xoa xoa cái mũi, nhỏ giọng nói.

“Khu cổ hương…”

Trong thiên hạ, người có thể dùng hương này, chỉ có duy nhất một môn phái —— Thần Nông thế gia…

…….

~~~~~~~~~~~~~~ Cảnh tượng phân cách tuyến ~~~~~~~~~~~~~

“Tiểu… Tiểu sư muội?” Tiểu Tiểu nhìn nam tử kia, kinh ngạc không thôi.

Nam tử kia chậm rãi tiến lên, gật đầu cười nói: “Không sai. Luận bối phận thì, tôn sư là của ta sư thúc, vậy ngươi tự nhiên là tiểu sư muội.”

Tiểu Tiểu có chút mờ mịt. Lúc này, Hi Viễn tiến lên, cười nói: “Tả cô nương, không nghĩ tới, còn có thể tái kiến.”

Tiểu Tiểu càng mờ mịt. Thế nào? Chuyện tiếp theo đây chẳng lẽ không phải là nghiêm hình tra tấn, mà là đàm thoại việc nhà? ? ?

“Lần đầu gặp mặt, vừa rồi tánh mạng những người đó, coi như là ta tặng lễ gặp mặt cho tiểu sư muội.” Nam tử kia vươn tay, cười nhìn Tiểu Tiểu.

Tiểu Tiểu nhìn cái tay kia, do dự mãi, cuối cùng vẫn quyết định không chạm vào.

“Tiêm chủ, Ngụy công tử, đây là…” Thẩm Trầm không hiểu, mở miệng hỏi.

“Trang chủ thật sự là có mắt như mù. Vị trước mắt ngài đây chính là đệ tử của ‘Quỷ Sư’ Hàn Khanh, ta môn hạ Thần Tiêu phái… Thế mà ngài lại muốn dùng nàng luyện cổ, thật sự là không biết sống chết.” Hi Viễn mở miệng, nói.

Thẩm Trầm nghe xong, cả kinh nói: “Tả cô nương, lúc trước đắc tội, xin thông cảm cho.”

Tiểu Tiểu đã cứng ngắc. Cái tình huống gì đây? Đây là?

Hi Viễn tiến lên, cười nói: “Tả cô nương, tôn sư là đệ tử mà thiên sư âu yếm nhất, nếu như thiên sư gặp được ngươi, nhất định sẽ rất cao hứng.”

A? Tiểu Tiểu hoàn toàn hỗn loạn.

“Chư vị…” Lăng Du mở miệng, cắt ngang câu chuyện của mọi người, “Mới vừa rồi thả chạy bốn người kia, nhất định chúng sẽ gọi viện binh đến, nơi đây không nên ở lâu. Vẫn nên tiêu hủy chứng cớ, nhanh chóng rời đi thôi.”

“Cũng được.” Hi Viễn gật đầu, đỡ tay Tiểu Tiểu lên, “Tả cô nương, đi thôi.”

Đi?! Đi đâu?! Thần Tiêu phái?! Không muốn a a a a a…

Tiểu Tiểu rưng rưng, không phải tà môn như vậy chứ? ? ?


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.