Chuyện Xấu Nhiều Ma

Quyển 2 - Chương 20: Thỏ không có ba hang (hạ)



Tiểu Tiểu dè dặt cẩn trọng mở một con mắt, nhìn Lăng Du và Thẩm Trầm rời đi. Nàng nhẹ nhàng thở ra, rưng rưng nghĩ, hung hiểm a! Tam Thi Thàn Châm kia mà đâm vào mấy đại huyệt như Đại Truy, Linh Đài, Trung Khu và Mệnh Môn, người thường trúng châm sao có thể không chết chứ? May mắn, từ ngày nàng trộm được cái áo “Tiêm Tú Bách La” kia, đều luôn mặc trên người. Thật sự là đa thương bất nhập, pháp bảo hộ thể a!

Tiểu Tiểu đang cảm thán mình may mắn, lại nghe thấy mấy tên thủ hạ nói chuyện với nhau.

“Ngươi có cảm thấy vị trí của thi thể này thay đổi hay không?”

“A? Thi thể làm sao có thể động đậy chứ?”

“Không, có mà. Hành Thi sẽ động đậy đấy!”

“Ngươi hoa mắt!”

Vài tên thủ hạ thấy không có tình hình gì lạ, liền tiến lên xử lý thi thể.

Tiểu Tiểu lập tức nhắm mắt lại, bế khí, nằm yên không nhúc nhích. Đợi mấy người kia đến gần, nàng đột nhiên xoay người đứng lên, lấy thế sét đánh không kịp bưng tai đánh bại mọi người.

Mấy tên này không dự đoán được “Thi thể” này còn có thể nhảy dựng lên, bất ngờ không kịp đề phòng, ào ào bị đánh ngất.

Tiểu Tiểu xoa xoa nắm tay hơi đau của mình, gật gật đầu. Quả nhiên, đi trên giang hồ, đánh lén vẫn là đáng tin cậy nhất! Nàng cúi người, cởi đai lưng của mấy người kia xuống, trói chặt tay chân của mấy người đó.

Làm xong tất cả, nàng chạy đến cạnh tường, sờ soạng chung quanh, tìm cơ quan để mở cửa.

Không biết, hai người kia hiện giờ thế nào! Cơ quan này nguy hiểm như vậy, bọn họ không xảy ra chuyện gì chứ?

……

Bên trong địa đạo, chính xác là rất hung hiểm.

Sau khi trường thương tan mất, trên hai sườn của vách tường địa đạo, tên lại bắn ra, đồng thời, trường kiếm đâm lên từ mặt đất. Hai người vốn chỉ tránh né, mà giờ phút này, tránh cũng không thể tránh.

Liêm Chiêu rút đao ở thắt lưng ra, đầu đao ấn xuống, tung người nhảy lên, tránh thoát kiếm phong, ra tay chặt đứt tên bắn.

Ôn Túc cũng rút song đao ra, nhảy lên, toàn thân xoay một vòng, đánh rơi hết tên bắn bên người.

Tất cả đều phát sinh trong nháy mắt. Lúc hai người rơi xuống đất, tất cả đều an tĩnh lại.

Liêm Chiêu thở nhẹ ra một hơi, đang định thu đao, đột nhiên, một mũi tên gãy bay tới. Ấn đường của hắn căng thẳng, vung đao chém gãy. Bất đắc dĩ là tốc độ của tên quá nhanh, lúc chạm vào đao phong, bắn lệch một chút, nhắm thẳng vào cổ họng hắn. Liêm Chiêu kịp thời phản ứng, nguy hiểm tránh thoát, nhưng trên cổ vẫn bị xoẹt qua một đường gây chảy máu như cũ.

Đoạn tên rơi xuống đất, trong địa đạo yên tĩnh, đột ngột vang lên.

Liêm Chiêu ngẩng đầu, nhìn Ôn Túc đứng một bên.

Ôn túc vấn chưa thu đao, trong ánh mắt lạnh như băng, khiến cho người ta không rét mà run.

Liêm Chiêu đứng dậy, tay cầm đao nắm chặt.

Ôn Túc cúi mắt, cười yếu ớt, nói, “Địa đạo hung hiểm, cần phải cẩn thận.”

“Rốt cục ngươi muốn làm gì?” Liêm Chiêu mở miệng, hỏi.

Ôn Túc thu hồi đao bên tay phải, nhưng tay trái lại không hề thả lỏng chút nào, “Tại hạ không rõ ý tứ của Liêm công tử.”

“Trong lòng ngươi biết rõ.” Liêm Chiêu nói.

Ôn Túc lắc đầu, “Thật có lỗi, tại hạ không biết… Tuy nhiên, tại hạ đã từng khuyên Liêm công tử rất nhiều lần rồi. Liêm công tử sinh ra trong gia đình quan lại, tội gì phải dây dưa quan hệ với người trong giang hồ chúng ta chứ. Huống hồ, Tiểu Tiểu nàng tuổi tác còn nhỏ, nhìn đời chưa sâu. Liêm công tử vẫn là không nên cứng rắn nhất thời, chơi đùa quá…”

Liêm Chiêu muốn phản bác, nhưng rốt cục vẫn trầm mặc. Một lúc sau, hắn mở miệng, “Liêm Chiêu tốt hay xấu, chính nàng sẽ tự nhận ra, không nhọc sư thúc quan tâm.”

Ôn Túc nhíu mày, “Cuồng vọng.” Hắn nói xong, nâng đao tấn công.

Thế công đột ngột như vậy, Liêm Chiêu lại không hề kinh ngạc. Hắn vung đao chặn lại, thuận thế nhấc châm, đá vào giữa lưng Ôn Túc.

Ôn Túc thu đao, xoay người nhảy lên, dừng lại ở phía sau Liêm Chiêu. Hắn nhấc đao đâm tới, chiêu thức sử dụng, không thể nghi ngờ chính là sát chiêu.

Liêm Chiêu không dám thả lỏng chút nào. Hắn xoay người, cúi thấp xuống, chống đỡ đao phong.

Tay phải Ôn Túc khởi chưởng, đánh thẳng về phía ngực Liêm Chiêu.

Liêm Chiêu không cách nào né tránh, đành phải cũng khởi chưởng, cứng rắn tiếp một chiêu.

Xung kích từ chưởng lực, Liêm Chiêu buông đao trong tay, liên tục lui lại vài bước.

Ôn Túc cười khẽ, “Nội lực ‘Bình Nghiêm Tông’ phái thiếu dương của đạo tông… Quả nhiên khí công cứng rắn mạnh mẽ. Chỉ tiếc là, không đủ hai mươi năm tu vi, cũng không ra gì.”

Hô hấp Liêm Chiêm đã loạn, mạch đập nhanh dần. Hắn nhíu mày, nói, “Huyền Nguyệt Tâm Kinh…”

Người trong giang hồ, phần lớn đều tu luyện đạo tông nội lực. Mà “Bình Nghiêm Tông” của trường phái Thiếu Dương chính là một hệ trong đó. Đúng như lời Ôn Túc nói, nội lực Thiếu Dương bình thản ôn hòa hiền hậu, khi tu luyện muốn đạt tới cảnh giới cao, rất hao phí thời gian. Mà trái ngược với đó, Ôn túc thuộc Đông Hải lại là một phái đi theo Thái Âm nội lực “Huyền Nguyệt Tâm Kinh”, tuy rằng âm nhu hàn trệ, hại đến thân thể, nhưng chỉ cầm tu luyện ba đến năm năm là có chút thành tựu rồi.

Bằng tuổi của Liêm Chiêu, nếu so sánh về nội lực, căn bản không phải là đối thủ của Ôn Túc.

Bên môi Ôn Túc mang theo ý cười, hắn đổi tay nắm đao, bước lên tấn công. Sau lưng Liêm Chiêu chính là vách tường, không chỗ nào tránh được.

Đúng lúc này, hai bên vách tường địa đạo đột nhiên chấn động, mà sau đó, hai vách tường bắt đầu nhanh chóng khép lại.

Liêm Chiêu và Ôn Túc đều cả kinh, lập tức, buông tha chuyện tranh đấu, nỗ lực ngăn cản vách tường đè ép.

Cho dù nội lực tinh thâm, sao có thể so với tường chứ. Vách tường càng lúc càng ép chặt, hành động của hai người hoàn toàn bị quản chế, sắp bị đè thành thịt vụn.

Đột nhiên, một tiếng “Cạch” thật nhỏ vang lên, vách tường ngừng lại. Cửa đá phía trước chậm rãi mở ra, Tiểu Tiểu thăm dò nhìn quanh một chút, sau đó liền cả kinh sững sờ tại chỗ.

Nàng quá sợ hãi, liên thanh nói: “Ta… Ta vừa rồi ấn sai cơ quan … Thực xin lỗi, thực xin lỗi…”

(Thiếu chút nữa là hai anh thành “bánh mì kẹp thịt” rồi – ak không phải, là “vách tường kẹp thịt” chứ nhỉ!!!!>.

Hai người kia dường như tức giận, lại dường như không. Tóm lại, cái loại không khí quỷ dị này khiến Tiểu tiểu có chút ngây ngẩn. Nàng nuốt nuốt nước miếng, liếc mắt nhìn Liêm Chiêu một cái. Sắc mặt Liêm Chiêu xanh trắng, hô hấp dồn dập, hiển nhiên là nội lực bị hao tổn.

Tiểu Tiểu vươn tay, kéo hắn ra khỏi vách tường, thân thiết nói: “Ngươi không sao chứ? Bị ép sao?”

Liêm Chiêu ngước mắt nhìn nàng, cười lắc đầu.

Tiểu Tiểu nhẹ nhàng thở ra, lại thấy trên cổ hắn có một miệng vết thương đang rơm rớm máu, nàng lập tức lấy từ trong lòng ra một bao giấy nhỏ, “Ta có thuốc cầm máu, ngươi rắc lên đi.” Nàng vừa định đưa gói giấy qua, nghĩ lại một chút, liền thu hồi lại, nói, “Ngươi nhìn không thấy miệng vết thương, vẫn nên để ta bôi cho.”

Liêm Chiêu sửng sốt, không biết làm sao.

ngón tay nhỏ của Tiểu Tiểu vừa chấm xong thuốc, đang định bôi lên. Lại nghe Ôn Túc mở miệng, “Nơi đây không nên ở lâu.”

Tay Tiểu Tiểu cứng đờ, sợ hãi nhìn Liêm Chiêu liếc mắt một cái.

Liêm Chiêu gật đầu, nói: “Rời khỏi nơi này trước đã…”

Tiểu Tiểu bọc gói thuốc lại, đang định đề nghị mọi người trở về.

Chỉ thấy Ôn Túc nhìn mấy người trên đất, ngồi xổm xuống, đánh thức một người, nói: “Lăng Du ở nơi nào?”

Người nọ cắn chặt răng, không nói một lời.

Ôn Túc hừ lạnh một tiếng, ngón cái tụ lực, ngón tay ấn lên huyệt Thiên Xung bên tai của người nọ.

Người nọ kêu thảm một tiếng, sặc ra một ngụm máu tươi. Tiện đà vươn tay chỉ vào một cái cửa ngầm, run giọng nói: “… Phía sau cánh cửa bên trái…”

Ôn Túc gật đầu, ngón tay thoáng dùng sức. Chỉ nghe người nọ thét lớn một tiếng, toàn thân kịch liệt co rút, run rẩy đi đời.

Tiểu Tiểu nhìn mà lạnh cả người. Thủ đoạn quá ngoan độc. Lúc sư phụ dạy nàng điểm huyệt, cũng từng làm mẫu cho nàng nhìn cái phương pháp sát nhân này. Chỉ là, thứ lúc đó sư phụ dùng, là người gỗ dùng để luyện tập. Hơn nữa, ngàn căn vạn dặn, nói: thủ pháp này âm độc, nhìn rồi quên đi. Nếu dùng trên người sống, ngày sau nhất định sẽ bị báo ứng.

Khi đó, nàng ngoan ngoãn hiếu kỳ hỏi sư phụ, có từng dùng chiêu này bao giờ chưa.

Sư phụ chỉ bất đắc dĩ cười, cái gì cũng không nói.

Thủ pháp này âm độc, tất sẽ có báo ứng. Những lời này thấm sâu vào trong lòng nàng. Nàng đang suy nghĩ , đã thấy Ôn Túc ra tay, đang muốn dùng phương pháp đó dùng trên mấy người còn lại.

Tiểu Tiểu cả kinh, đang định tiến lên ngăn cản, đã có người nhanh chân hơn nàng một bước.

Liêm Chiêu cầm lấy tay Ôn Túc, nói: “Bọn họ đã không thể chống cự, ta không thể để ngươi hạ độc thủ.”

Ôn Túc nhíu mày, vừa muốn nói gì, lại thấy Tiểu Tiểu đứng bên cạnh. Hắn phẫn nộ thu tay lại, nói: “Liêm công tử tâm hồn nhân hậu, tại hạ bội phục.”

Tiểu Tiểu thấy thế, lập tức tiến lên, nói: “Chúng ta đi nhanh đi, nếu Lăng Du bọn họ đi xa thì nguy rồi!”

Ôn Túc đứng dậy, mặt lạnh như băng cất bước.

Tiểu Tiểu thở ra, xoa xoa mồ hôi trên trán.

“Tiểu Tiểu!” Liêm Chiêu đột nhiên mở miệng, trong giọng nói tràn đầy khẩn trương.

Tiểu Tiểu cả kinh, không hiểu.

Liêm Chiêu kéo Tiểu Tiểu, nói: “Trên lưng ngươi có Tam Thi Thần Châm…”

Tiểu Tiểu sửng sốt, a a a a a! Tình thế khẩn cấp, quên rút! ! !

Nàng lập tức vòng tay ra sau lưng, rút lấy ngân châm ra, nói: “Không có việc gì không có việc gì, hoàn toàn không thành vấn đề!”

Nàng luống cuống tay chân, dùng sức quá mạnh, ngân châm liền kéo rách áo ngoài, hở ra một cái lỗ. Nàng liền kinh ngạc, “A, không có việc gì không có việc gì, ta còn có một bộ quần áo nữa. Nơi đây không nên ở lâu, chúng ta đi thôi!”

Nàng nói xong, bước nhanh chạy đi.

Liêm Chiêu đứng ở tại chỗ, có chút khúc mắc không thể gải đáp, mà sau đó, hắn đột nhiên nghĩ tới cái gì. Chiếc áo sơ mi màu ngân bạch kia, hắn đã từng gặp. Từng có một lần, áo trên vai trái của nàng bị rách, phía dưới cũng chính là cái áo sơ mi màu ngân bạch này. Trúng Tam Thi Thần Châm, lại vẫn không hề bị thương chút nào như trước, chẳng lẽ, là giáp hộ thân?

Trong đầu đột nhiên liên hệ với một chuyện. Vai trái, giáp hộ thân, mũi tên trong tay nàng…

“Liêm Chiêu?” Tiểu Tiểu thấy hắn bất động, liền lui lại, “Ngươi… Có khỏe không?”

Liêm Chiêu ngước mắt, lắc đầu.

Tiểu Tiểu cười cười, vươn tay đỡ hắn, “Ta dìu ngươi.”

Liêm Chiêu lẳng lặng nhìn nàng, yên lặng đi theo.

……..

Ba người một đường trầm mặc, trên đoạn đường này, cũng không có cơ quan ám khí gì, không khí yên tĩnh có chút quỷ dị.

Tiểu Tiểu cau mày, trên suốt đường đi, hơi thở Liêm Chiêu càng ngày càng loạn, tuyệt đối là nội thương. Nhưng mà, vừa rồi trong địa đạo, chỉ có cơ quan, nếu bị thương phải là ngoại thương mới đúng, làm sao có thể bị nội thương? Trừ phi…

Tiểu Tiểu ngước mắt, nhìn bóng lưng Ôn Túc. Không thể nào… Không, cũng không phải hoàn toàn không thể a. Đông Hải và triều đình đối chọi lẫn nhau, tính tình sư thúc này của nàng lại rất âm ngoan. Trời ạ… Nàng thật ngốc, sao có thể để hai người này ở chung một mình? ? ?

Tiểu Tiểu lúc này chợt hiểu ra.

“Tiểu Tiểu…” Liêm Chiêu mở miệng, ngữ khí có chút dao động.

Tiểu Tiểu ngẩng đầu, ánh mắt áy náy nhìn hắn.

Liêm Chiêu muốn nói lại thôi, cuối cùng, chỉ cười nói: “Ngươi có thể đi chậm một chút hay không…”

“A, thực xin lỗi!” Tiểu Tiểu vội vàng giải thích.

Liêm Chiêu cười, không mở miệng nữa.

“Liêm công tử, nếu thân thể không khoẻ, chớ có miễn cưỡng.” Ôn Túc xoay người, nói.

Liêm Chiêu cũng không trả lời cái gì, trầm mặc tiếp tục đi.

Ôn Túc khẽ nhíu mày, trong ánh mắt toàn là không vui.

Không khí đang căng thẳng, đột nhiên ba người nghe thấy một tiếng cười vui mừng như điên.

“Ha ha ha… Thành công, rốt cục cũng thành công !”

Thanh âm này già cả, đúng là Lăng Du.

“Năm năm, ta đợi suốt năm năm… Rốt cục cũng đợi được ngày này …” Thanh âm Lăng Du thê thảm, giống như khóc than.

“Lăng Du sư phụ, hiện tại yên tâm còn quá sớm. Thư cổ chưa có, chỉ sợ…” Một thanh âm khác vang lên, là trang chủ Thẩm Trầm.

“Ai. Vô phương. Còn thiếu hai thiếu nữ nữa mới có thể dưỡng ra thư cổ.” Lăng Du nói.

“Hừ, hai thiếu nữ… Nếu không phải Ngân Kiêu kia làm rối, thư cổ đã dưỡng thành rồi!” Thanh âm Thẩm Trầm tràn đầy tức giận, hoàn toàn không giống vẻ gầy yếu ôn hòa ngày thường.

Trang chủ không cần lo lắng, lão phu đã có kế hoạch rồi. Bên trong trang không phải mới có hai cái nha hoàn sao, hai người này cũng không phải nữ tử tầm thường, đối với kế hoạch của chúng ta chỉ hại không lợi, dùng hai người này luyện cổ, chẳng phải là một hòn đá ném hai chim?” Lăng Du nói.

Tiểu Tiểu nghe xong, cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ. Ông trời a… Luyện cổ? Nàng có chiêu ai chọc ai đâu a?

“Hai người kia lai lịch cũng không nhỏ, nếu là có cái gì sơ xuất, Tê Vũ sơn trang ta chỉ sợ chống không nổi.” Thẩm Trầm thoáng suy nghĩ, nói.

“Trang chủ tuồng kịch hôm qua đã lừa được mọi người rồi. Huống chi, Triệu Nhan cô nương kia là người của Anh Hùng Bảo, nếu có thể vì trang chủ nói chuyện, chuyện này, chỉ cần lập chút tiểu kế, thì có thể không cần lo rồi.” Lăng Du nói.

Hai người nói tới đây, trầm mặc, xem ra đã đạt được quyết định chung.

“Những người đó sao còn chưa trở lại?” Lăng Du đột nhiên mở miệng, hỏi một chuyện khác.

Thẩm Trầm cũng có chút kinh sợ, “Cũng lâu lắm rồi…”

Ôn Túc cười cười, vươn tay đẩy cửa, tiến vào.

Thẩm Trầm và Lăng Du thấy người tới, đều vô cùng kinh hãi.

“Thật có lỗi, mấy người kia, không về được.” Ôn Túc nhẹ ấn chuôi đao, chậm rãi nói.

……..

Tác giả có chuyện muốn nói: Hôm nay là lễ độc thân a a a a a!!!

Cho nên kẻ độc thân này quyết định, hôm nay, không hiểu lầm cũng muốn gây hiểu lầm! Có hiểu lầm thì hiểu lầm càng sâu!!! Tóm lại, đừng hòng ta viết tình yêu ấm áp!!! A a a a a!!!

Tiểu Tiểu! Tiểu Liêm! Các ngươi nhận mệnh đi!!!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.