Đó trong hai tuần nghỉ phép sau khóa rèn luyện trong quân ngũ của Anson Butler. Buổi sáng hôm sau, anh sẽ bay tới bờ biển phía đông để học nâng cao về công nghệ thông tin, làm việc với tình báo quân đội. Allison Cox rất tự hào về anh, về thành công và lòng quyết tâm của anh. Và cô rất buồn vì không được gặp anh trong tám tuần nữa.
Cha mẹ cô đã xử sự rất tuyệt. Họ đã tổ chức cho Anson một bữa tối thịnh soạn. Ngay cả Eddie, cậu em trai rất khó chịu của cô cũng đã giúp trang trí sân sau bằng băng giấy màu và bóng bay. Tất cả bạn bè từ thời đi học cũng có mặt, kể cả những người từng cho rằng Anson gây ra vụ cháy ở nhà hàng Hải Đăng.
Anh đã tha thứ cho họ, và nếu Anson đã tha thứ thì cô cũng chẳng có lý do gì mà giận họ nữa. Chiều hôm đó, Allison nướng bánh và phủ lớp trang trí cuối cùng lớp kem sô-cô-la lên trên mặt và gắn thêm những bông hoa làm bằng kẹo.
Sau đó, cô đi tìm Anson ở chỗ mẹ anh.
“Con đã mời bà Butler phải không?”, mẹ cô hỏi.
Allison gật đầu, mặc dù cô biết từ trước khi mời rằng bà Cherry Butler sẽ từ chối. Thật ra bà ta chẳng giống một người mẹ cho lắm. Bà Cherry bảo rằng sẽ suy nghĩ về việc này. Allison sẽ thích hơn nếu mẹ anh quyết định không tới. Sự hiện diện của Cherry sẽ khiến mọi người không mấy thoải mái, và đặc biệt, nếu uống vào, gần như chắc chắn là bà sẽ làm cậu con trai bối rối.
Cửa bếp bật mở, cha cô từ ga-ra bước vào. “Trông cứ như là sắp có một bữa tiệc ở đây vậy”, anh nói đùa.
“Allan Harris thế nào rồi?”. Mẹ cô hỏi. Chị muốn nhắc tới vị luật sư địa phương mình đã đề nghị gặp chồng chị dù hôm nay là Chủ nhật. Họ trao nhau một nụ hôn rồi Zach bắt đầu nới cà-vạt. “Martha Evans đã chết tối qua”.
Mặt Rosie đầy thương cảm. “Em rất tiếc khi nghe tin đó”.
“Rosie à, dù sao thì bà ấy cũng đã hơn chín mươi tuổi rồi”.
“Anh là người thi hành di chúc về tài sản của bà ấy à?”.
Zach gật đầu. “Allan bảo anh báo cho gia đình nhà Martha vì chẳng ai trong số họ sống ở thị trấn. Họ sẽ thu xếp việc tang lễ”.
Allison nhìn cha mình thở dài. “Bà Martha sống một mình nhiều năm nay rồi. Mục sư Flemming chính là người tìm ra xác bà ấy. Cứ một hoặc hai tuần ông lại tới đó một lần để xem bà ấy thế nào”.
“Đó là một người đàn ông tốt”.
Allison cũng rất thích mục sư Flemming. Ai cũng vậy.
“Bà Charlotte Rhodes đã đề nghị mọi người tập trung lại để canh bà ấy cho đến khi họ hàng tới”.
“Khi nào thì gia đình Martha sẽ…”.
Mẹ cô chưa kịp nói hết câu thì Eddie hét toáng lên qua cửa kính.
“Con châm lửa để nướng thịt nhé?”.
“Chưa đâu”, Zach trả lời. “Mẹ con còn phải thay quần áo đã”.
“Eddie!”. Allison gào lên tức giận vì sự thiếu kiên nhẫn của cậu em mình.
Chị đã đi đón anh Anson đâu.
“Được rồi, được rồi. Em chỉ muốn giúp thôi”.
“Chúng ta đánh giá rất cao sự nhiệt tình của con, Eddie. Rosie vừa nói vừa trộn tiêu xanh và cà chua vào rau diếp. Chị quay sang Allison. Có lẽ bây giờ con nên đi đón Anson đi”.
“Một phút nữa ạ, Allison vừa nói vừa xếp những hạt ngọc trai bạc viền quanh cái bánh của Anson.
“Hãy nhớ để mẹ cậu ấy biết là chúng ta rất hoan nghênh bà ấy đến tham gia bữa tiệc này”.
“Vâng”, Allison hứa hẹn. Nhìn lại cái bánh lần nữa, cô lấy túi và chìa khóa xe rồi bước ra cửa.
Mẹ Anson sống trong một chiếc xe moóc ở đường Lighthouse. Allison nhớ lần đầu tiên gặp Cherry Butler – người nếu không phải là đầy thù hận thì chắc chắn cũng là chẳng mấy thân thiện. Ngay cả bà ta – mẹ Anson – cũng cho rằng Anson gây ra vụ cháy.
Khi vụ cháy xảy ra, việc Anson biến mất khiến Allison khó xử. Cô không biết anh ở đâu, có an toàn không và anh đang làm gì. Khi biết cậu đã đăng ký nhập ngũ, cô hoàn toàn bị sốc.
Allison lái xe vào chỗ đỗ, theo con đường bẩn thỉu dẫn vào chỗ toa moóc lớn cuối cùng ở đằng sau mảnh đất. Sau một phút vẫn không thấy Anson bước ra, cô tắt máy và ra khỏi xe.
Cô chưa kịp bước lên bậc thì cánh của đã mở ra và Cherry Butler đứng ở lối vào. Bà ta mặc một cái váy ngắn và một cái áo len bó sát. Mái tóc bà ta nhuộm màu than đen. Bà ta tựa người vào dầm cửa, cầm điếu thuốc trong tay và nhìn chằm chằm Allison, rồi chậm rãi đưa điếu thuốc lên môi và hít một hơi.
“Anson không có ở đây”. Sau khi nhả một làn khói lên trời, bà ta thông báo.
“Ồ”. Allison nói.
“Đừng có lo”. Cherry có vẻ khoái khi thấy Allison khó chịu. “Nó đang ở chỗ Shaw. Nó sẽ về bất cứ lúc nào”.
Shaw là một trong những người bạn thân nhất của Anson và cũng là bạn Allison, và cô nhận ra rằng trước khi đi cậu muốn có một khoảng thời gian riêng với anh chàng này.
“Cháu biết đấy, nó làm thế là vì cháu”. Cherry lại rít thuốc. “Ta không muốn con trai ta vào quân ngũ. Nó cũng biết điều đấy. Thế mà tên tuyến quân nào đó đã nhồi nhét vào đầu nó đủ thứ và nó tin sái cổ. Giờ thì trắng mắt ra rồi”.
“Anson bảo cháu là anh ấy thích quân đội”.
“Chắc chắn rồi. Cháu cũng sẽ thích nếu cháu có thể trốn một cách an toàn khỏi những âm thanh ầm ĩ khi cảnh sát truy đuổi cháu”.
Allison chăm chú nhìn mẹ Anson và ước gì bà ta hiểu những gì mình nói.
Một thoáng im lặng trôi qua. Rồi lấy hết dũng khí, Allison quyết tâm nói thẳng những điều mình nghĩ. “Bác là mẹ anh Anson”. Cô bước lại gần thêm một bước.
“Bác nên tự hào về anh ấy, bác Butler…”.
“Lần đầu tiên cháu đến, ta chưa nói với cháu rằng ta chẳng phải là “bác” nào hết hay sao?”.
“Bác Butler”. Allison cố một lần nữa. “Ý cháu là, Anson là người duy nhất trong khóa huấn luyện được chọn để tham gia vào chương trình đặc biệt này.
Anh ấy rất thông minh và… và… cháu yêu anh ấy. Bác có thể cho rằng mười tám tuổi vẫn còn quá trẻ để hiểu về tình yêu, nhưng cháu cảm nhận được những rung động trong trái tim cháu”.
Cherry Butler phả ra một làn khói mỏng. “Nghe đây Abby”.
“Allison!”.
“Gọi là gì chẳng được. Trái tim bé bỏng của cháu sẽ héo hon vì con trai ta mà thôi. Nó sẽ đi và ta đoán là chẳng bao lâu sau nó sẽ tìm được một cô gái khác. Đàn ông là thế đấy vì thế, hãy thương bản thân cháu và quên con trai ta đi”.
“Quên Anson”, Allison nhắc lại một cách kinh ngạc. “Cháu không bao giờ có thể làm thế”.
Cherry cười. “Hãy làm theo những gì cháu nghĩ. Nhưng hãy nhớ lấy lời ta nó sẽ làm trái tim cháu tan vỡ. Nó chẳng khác gì những gã đàn ông khác đâu. Hãy nhìn ta đây. Ta từng ngốc nghếch như cháu, ta từng nghĩ rằng cha nó sẽ cưới ta khi ta thông báo với cha nó rằng ta đã có thai”. Bà ta ngừng lại rít một hơi thuốc nữa.
“Nhưng điều đó không thể, vì ông ta đã có vợ”.
“Anson không phải là người như vậy”.
“Cháu muốn tin thế nào thì tin”. Bà ta nhún vai một cách thờ ơ. “Ta chỉ nói với cháu một điều về Anson. Nó mang những suy nghĩ của bố nó. Chắc chắn như vậy đấy”.
Allison rất muốn tối nay sẽ là một tối đặc biệt với Anson. Cô hít thở sâu. “Sẽ rất có ý nghĩa với Anson nếu bác cũng tới dự tiệc”. Cô rất yêu Anson, vì vậy cô sẵn sàng gạt những gì mình không thích sang một bên để làm Anson hài lòng.
Nếu Anson muốn mẹ mình tới, Allison sẽ cố gắng thuyết phục bà.
“Tiệc ấy à?”. Bà rướn lông mày hỏi và ném điếu thuốc đang cháy dở xuống nền đường bẩn thỉu.
“Một bữa tiệc chia tay”, cô nói rõ hơn.
Cherry lắc đầu. Cháu không cần ta tới đó đâu”.
“Anson sẽ muốn bác tới đó”, cô bé nói. “Xin bác, bác Cherry”.
Một lần nữa mẹ Anson lại từ chối. “Ta có việc phải làm rồi”.
“Còn gì quan trọng hơn việc tiễn Anson đi học khóa học mới ạ?”, cô không hiểu sao mẹ cậu ta lại có thể kém quan tâm và chẳng tự hào gì về con mình như vậy?
Allison chợt nhìn thấy một chiếc xe đang tiến đến, để lại sau lưng một đám bụi mù. Cô bé nhận ra chiếc Ford Malibu cũ của Shaw. Cậu thả Anson xuống và vẫy tay chào Allison rồi lại lùi xe ra. Lát nữa họ sẽ lại gặp nhau ở bữa tiệc.
“Xin lỗi, anh về muộn”. Anson vừa nói vừa cười với Allison và mẹ mình.
“Em đang mời mẹ anh đến dự bữa tiệc tối nay”, Allison nói thẳng thắn.
“Và mẹ đang bảo bạn gái con rằng mẹ có những việc hay ho hơn là đến nhà một người đàn ông nào đó và ra vẻ này nọ”.
“Con sẽ không sao nếu mẹ thích ở nhà hơn”. Anson đáp lại mà không nhìn vào mắt mẹ.
“Mẹ cũng không nghĩ là con sẽ cảm thấy sao đó, Cherry bảo con trai.
Allison cảm thấy Anson cứng đờ trước câu trả lời của mẹ. Rồi anh quay đi.
“Nào, Allison, chúng mình hãy ra khỏi chỗ này”.
“Tạm biệt”, Cherry vừa nói vừa vẫy tay đầy vẻ khiếm nhã. Bà ta vào trong chiếc moóc rối kéo cửa lại.
Ngay khi mẹ anh vào trong, Anson nhìn Allison đầy vẻ biết lỗi. “Em chờ anh bao lâu rồi?”.
“Chỉ vài phút thôi”.
“Mẹ có nói gì với em không?”.
“Về cái gì?”.
“Về anh và quân đội”.
Allison nhún vai. “Không nhiều lắm”.
Anson thở dài. “Mẹ anh trách em”.
Allison chẳng hề bận tâm đến điều đó. Cherry có thể trách cứ cô bất cứ lúc nào bà muốn.
“Quân đội là sự lựa chọn duy nhất của anh Allison ạ, anh nói như thể muốn giải thích về động lực của mình. Nếu không anh sẽ chẳng có cơ hội được đào tạo. Mẹ anh dường như không hiểu được điều đó”.
“Em biết”. Nóng lòng muốn đi nên cô kéo tay Anson. “Nào, chúng mình đi thôi”.
Cả hai cùng vào xe và Allison rời khỏi chỗ đỗ chiếc moóc. Cô cẩn thận lái xe để tránh đám trẻ con và những chú chó đang chơi trên con đường bụi bặm.
“Gia đình em có mong chờ chúng ta không?”. Anson hỏi.
“Em… em nghĩ là có. Sao thế?”.
Anh mỉm cười với cô đẩy bí hiểm. “Chúng mình có thể ra cảng một lúc không?”.
“Có chứ. Bất kế là chỗ nào”.
Một nụ cười hạnh phúc hiện lên trên khuôn mặt Anson. “Một nơi nào đó riêng tư”.
Allison nhìn ra đường. Cô biết một nơi rất hay ở đường Lighthouse và lái xe theo hướng đó. Thủy triều chưa lên nên cô lái xe ra khu vực bãi đá gần bờ biển, rồi cô nhìn quanh xem có đúng là vắng vẻ như mình nghĩ không.
Xung quanh không một bóng người.
Anson ra khỏi xe và Allison cũng vậy. Họ bên nhau, anh nắm tay cô và họ sánh bước tới sát mép nước. Một khúc gỗ dạt lên bờ, họ bước qua rồi bước mãi dọc theo bờ biến đầy sỏi. Một đôi diệc đang lội trong làn nước nông và những chú hải âu kêu ầm ĩ ngay trên đầu.
“Anh xin lỗi đã để em phải chờ, Anson lại nói”. “Em biết mẹ anh thế nào rồi mà”.
“Không sao đâu”. Allison không muốn phí phạm chút thời gian ít ỏi còn lại của ngày cuối cùng bên nhau để bàn về mẹ anh.
“Anh định về sớm hơn nhưng Shaw cần đưa anh tới một số nơi”.
Anson thò tay vào túi và lấy ra một hộp nữ trang nhỏ rồi mở ra. Bên trong hộp là một chiếc nhẫn bạc gắn một viên đá xanh. Allison đoán là đá sa-phia.
Anson nhìn chiếc nhẫn chăm chú rồi lại nhìn cô. Trước khi đi, anh muốn tặng em chiếc nhẫn này”.
Cô nghẹn ngào ứa nước mắt. “Ôi! Anson”.
“Anh muốn em đeo nhẫn của anh để em không bao giờ quên anh”.
“Anson, không có chuyện đó đâu. Em sẽ không bao giờ quên anh”.
Trước đây và từ giờ trở đi, cô sẽ chẳng thể nào quên được Anson. Cô đã từng nói với chính mẹ Anson rằng cô yêu anh.
“Em đi học đại học, rồi sẽ có những anh chàng đẹp trai, thông minh vây quanh em”.
Nếu không vì những giọt nước mắt đang lăn dài, có lẽ cô đã cười vang.
“Anh không nhận ra rằng anh là chàng trai duy nhất em quan tâm sao?” Cô cố mỉm cười. Và, Anson ạ. Anh thông minh hơn, đẹp trai hơn bất kỳ ai trong số họ”.
Anson nhìn lên, ánh mắt ấm áp, rạng ngời tình yêu. “Anh yêu em, Allison.
Em là cả thế giới của anh. Anh không biết nếu không có em, những tháng cuối này anh sẽ làm gì. Em là tất cả động lực giúp anh vượt qua đợt huấn luyện cơ bản”. Anh giơ cái hộp nhỏ ra. Bây giờ, cho phép anh đeo cho em nhé?”.
Cô chìa tay ra và anh đeo chiếc nhẫn vào ngón tay run rẩy của cô. “Vừa đấy”, anh thở phào. Chiếc nhẫn này là lời hứa của anh với em rằng anh sẽ không để mắt tới bất kỳ một cô gái nào khác trong thời gian vắng em”.
“Em cũng hứa em sẽ không hẹn hò với bất kỳ một ai khác. Cô bé giơ tay và và xoay đi xoay lại. “Đây là chiếc nhẫn rất đẹp, anh Anson ạ. Màu yêu thích của em đấy. Tuyệt lắm”.
“Anh đã đoán là chiếc nhẫn này sẽ vừa với ngón tay của em mà”.
Allison choàng tay ôm lấy anh. Em yêu anh. Họ ôm nhau thật chặt một lúc lâu. Lúc anh hôn cô, Allison cảm thấy như mình đang lâng lâng trong một dải thiên hà xa lạ nào đó, chẳng có bất kỳ ai trừ hai người. Thật khó mà rời khỏi anh, và thật khó mà nhớ ra rằng ai đi qua đây cũng có thể nhìn thấy họ.
“Cảm ơn anh, Anson, cô dịu dàng nói rồi lại mơ màng nhìn chiếc nhẫn. Thật ý nghĩa. Thế mới là anh chứ”.
“Giá mà nó là chiếc nhẫn Kim Cương Hy Vọng”.
“Trong tim em, nó sẽ là như vậy”. Allison sẽ nâng niu chiếc nhẫn suốt cuộc đời mình. Cô không muốn anh đi, càng không muốn anh rời khỏi vịnh Cedar xa đến thế, nhưng đồng thời, cô cũng hiểu rằng đây là một cơ hội hiếm có cho anh.
Cô sẽ không để anh mất cơ hội đó vì bất kỳ lý do nào.
Anson xiết chặt eo cô và dụi trán vào trán cô. “Đợi anh nhé em”.
Allison gật đầu. “Em sẽ không đi đâu hết. Em sẽ luôn chờ anh ở đây, Anson ạ. Mãi mãi”.
Cậu lại hôn cô bé. Một lúc lâu họ mới rời được nhau và rồi tay trong tay, họ cùng bước về phía chiếc xe đang đỗ.
Sáng mai Anson sẽ lên đường.