Đó là một sáng chủ nhật đẹp trời, những cơn gió dữ dội của tháng mười khiến lá vàng rụng đầy quanh khu bến cảng và khu phiên chợ nhà Nông Dân của vịnh Cedar. Grace và Olivia đi lang thang dọc theo những quầy hàng trong lễ hội.
“Vậy mấy giờ cậu muốn đi xem phim?”, Olivia hỏi
“Tớ nghĩ để hôm khác nhé”. Grace nói một cách lạnh nhạt.
“Trời”. Olivia không khỏi thất vọng. “Thế là sao?”.
Grace đột nhiên trở nên bối rối. “Vì chúa, hãy đi xem phim một mình mà không có tớ”.
Olivia biết Grace đang giấu mình một bí mật. Bạn của cô đang có kế hoạch gì đó mà Olivia chắc chắn sẽ không thích. Chị dừng lại ở một quầy hàng mua một ổ bánh mỳ nho khô và nhét vào chiếc túi cói to của mình.
“Thôi được, thôi được, tớ sẽ nói với cậu”. Grace nói như thể chị bị tra tấn buộc phải nói ra sự thật.
Olivia thậm chí còn không muốn chỉ ra rằng chị cũng không cần hỏi.
“Nếu cậu đi, Jack cũng sẽ đến rạp chiếu phim để gặp cậu”.
Điều này làm Olivia chú ý. “Jack à?”.
“Ừ Jack. Vẫn nhớ Jack chứ? Anh ấy gọi cho tớ và nhờ tớ sắp xếp”.
Thật là hết sức nực cười. Jack gọi điện cho bạn thân của chị chứ không phải là chị.
“Cậu còn nhớ tháng trước khi cậu từ chối lời mời ăn tối ở Seattle của Stan chứ?”.
Olivia không thể quên. Việc chị từ chối lời mời ăn tối ấy đã gây ra một vết nứt giữa chị và Stan. Nhưng chị không quan tâm nhiều đến mối quan hệ với chồng cũ nhiều như mối bất hoà với Jack.
“Jack lẽ ra phải gặp chúng ta ở rạp chiếu phim vào tối thứ sáu tháng trước để xem phim cùng, nhưng đến phút cuối cùng anh ấy không đến được”.
“Có chuyện gì ở đây vậy?”. Olivia hỏi mặc dù chị không thực sự cảm thấy bực bội. Rõ ràng là về lĩnh vực tình cảm, đặc biệt là trong việc làm lành với Jack, chị cần sự trợ giúp. Bạn của chị cũng không phải một chuyên gia. Grace cũng có những khó khăn riêng, nhưng vì không phải sự can thiệp nào cũng là tốt nên Grace đã không thể giúp được gì cho bạn.
“Jack làm về mảng các trận bóng vào tối thứ sáu”, Grace nhắc lại với chị.
“Anh ấy đã nhờ Gordie đi thay để đi xem phim với bọn mình nhưng có chuyện gì đó xảy ra nên anh ấy lại không đi được nữa”.
Họ vẫn tiếp tục đi tản bộ qua khu chợ, cảm thấy thèm chảy nước miếng khi ngửi thấy mùi vị hấp dẫn của bỏng ngô trong gió. “Jack rất thất vọng và buồn vì việc đó”. Grace thở dài. “Kể từ khi đó anh ấy cứ khiến tớ phát điên, anh ấy muốn tớ lập tức phải sắp xếp một buổi xem phim khác, nhưng để trùng được lịch của tớ, cậu và anh ấy thì thật là điên đầu. Và tớ thấy rằng tớ phải nói với cậu”.
“Và đã đến lúc mình và anh ấy phải tự giải quyết việc này đúng không?”. Olivia nói, cũng rất hăm hở được dàn xếp những mâu thuẫn với Jack. Họ đã giận nhau hàng tháng trời và để thời gian trôi đi quá lâu. Chị không hiểu tại sao anh ấy không chịu gọi cho chị, hình như … đàn ông luôn làm cho mọi việc có vẻ khó khăn phức tạp hơn thì phải.
“Chính xác là như vậy”. Grace nhấn mạnh. “Tại sao cả hai lại ương ngạnh và cứng đầu như vậy. Đã đến lúc phải thay đổi rồi đấy”.
Olivia không tin vào tai mình nữa. Grace đây sao? Grace chưa bao giờ ra lệnh cho ai bao giờ. Chắc chắn cô ấy cũng đã trở nên mạnh mẽ và có những suy nghĩ tích cực hơn, sau tất cả những sự kiện đau thương vừa dồn dập xảy ra.
Olivia thấy mừng cho bạn.
Gió cuốn lá khô bay tung lên không trung và những đám mây xám nặng nề đã bắt đầu kéo đến che phủ bầu trời. Chẳng mấy chốc nữa trời sẽ mưa, Olivia nhẩm đoán.
“Cậu sẽ đi chứ?”.
“Làm sao anh ấy biết tớ sẽ xem phim nào?”. Olivia thậm chí còn chưa quyết định sẽ chọn bộ phim gì.
“Jack là một người đàn ông thông minh, anh ấy sẽ biết phải làm gì”.
“Nếu anh ấy thông minh, anh ấy đã …”.
“Olivia, cậu định tranh luận với tớ hay chấp nhận nghe những lời khuyên chân thành và làm theo những gì tớ nói?”.
Trước khi trả lời, Olivia hỏi lại Grace. “Thế chuyện giũa cậu và Cliff thế nào rồi?”.
Grace lại thở dài. “Cũng không có gì mới. Sau khi thi thể Dan được tìm thấy, tớ có nói với Cliff là tớ cần có thời gian để quên đi nỗi đau về cái chết của Dan và anh ấy hoàn toàn thông cảm”.
Olivia gật đầu, đó là những gì chị đã biết. “Gần đây cậu không gặp anh ấy phải không?”.
“Tuần nào bọn tớ cũng nói chuyện. Dịp này Cliff cũng khá bận rộn vì anh ấy đang xây thêm một cái chuồng ngựa”.
“Tại sao vậy? Anh ấy có ý định mở rộng khu nuôi ngựa à?”.
“Ừ. Anh có dự định phát triển đàn ngựa và anh ấy cũng đang tăng thêm số lượng trong đàn. Thứ bẩy tuần trước khi bọn tớ nói chuyện, anh ấy có nói rằng anh ấy đang nghĩ đến việc thuê một người làm công cả ngày” Chị hào hứng nói rồi đột ngột dừng lại vì nhận ra mánh khoé của bạn mình. Olivia muốn biết Grace có còn quan tâm nhiều đến Cliff nữa không? Chị quay lại và nhìn chằm chằm Olivia. “Thế nào? Cậu có định đi xem phim một mình vào chiều nay để gặp Jack hay không?”.
Olivia nhún vai.
Grace bật cười:
“Cậu sẽ đi, cứ nhìn nụ cười trên mặt cậu là tớ biết cậu cũng không thể đợi thêm được đâu”.
Sự thật là như vậy. Olivia không chắc liệu Jack có biết chị định xem bộ phim nào không, nhưng như Grace đã nói thì anh ấy sẽ tự tìm ra chị.
Nhưng Grace, thì biết rất rõ những gì chị đã nói. Chưa đầy năm phút sau khi Olivia chọn được ghế ngồi, nhai bỏng ngô và đợi bộ phim bắt đầu thì Jack Griffin bước vào rạp. Trông Jack vẫn y như lần cuối cùng chị gặp anh. Anh mặc một chiếc áo choàng dài sẫm màu bên ngoài chiếc quần màu be và áo len chui đầu cao cổ màu đen. Anh đi ngang qua chị và như thể không nhìn thấy, anh chọn chỗ ngồi trước chị ba hàng ghế.
Nếu anh ấy nghĩ mình sẽ bắt chuyện trước thì còn lâu. Olivia thầm nghĩ.
Nhưng chợt như tình cờ bỏ quên thứ gì, Jack đứng dậy và đi ra phía cửa. Anh bước hai bước lên lối đi ở giữa và tỏ ra kinh ngạc khi nhìn thấy chị.
“Nếu tôi không nhầm thì đây là thẩm phán Lockhart”.
“Jack Griffin. Thật là một sự ngạc nhiên thú vị” Chị cũng đóng kịch theo anh, mặt đỏ lên vì ngượng. Thật là hết sức thú vị khi gặp lại anh, bởi ngay khi nhìn thấy anh, chị chợt nhận ra mình nhớ anh đến nhường nào. Thậm chí nhớ hơn sự tưởng tượng của chị.
“Điều gì đưa em đến rạp chiếu phim một mình trong một buổi chiều thứ bẩy như thế này?”, anh hỏi và giả bộ như chưa hề biết lý do.
Olivia quyết định nói sự thật. “Anh vẫn chưa biết thật sao?”. Chị nhìn anh cười ngượng ngùng. “Em đến đây vì anh”.
“Vì anh?”. Anh nhìn chị bằng một ánh mắt ngạc nhiên đầy chiến thắng.
“Grace nói với em là anh sẽ đến đây”. Olivia thú nhận.
Jack thở gấp. “Grace cũng nói với anh là em sẽ ở đây”.
Trong rạp chiếu phim bắt đầu tắt đèn và Jack tiến về phía chị. “Em có phiền nếu anh ngồi cạnh em không?”.
“Em rất vui lòng”.
Và không đợi chị nói đến lần thứ hai, anh gần như nhảy qua đến chỗ chị để được ngồi vào chiếc ghế bên cạnh. Ngay khi vừa ổn định chỗ ngồi, anh với tay sang phía chị bốc một nắm bỏng ngô.
Olivia vờ đánh vào cổ tay anh. “Hãy đợi đến khi em mời chứ”.
Jack giả bộ xuýt xoa vì bị đau, và khi túi bỏng ngô được chìa về phía anh, anh lập tức thò tay vào. “Đằng nào em cũng không thể ăn một mình hết chỗ bỏng ngô này được mà”.
“Được chứ”.
Anh khẽ cười khúc khích. “Lúc nào em cũng hách dịch như vậy sao?”.
“Đúng vậy, và nếu đến giờ anh vẫn chưa biết điều ấy thì do anh đã không chịu để ý”.
“Nếu anh không nhầm thì đây là lớp học hóa trang. Vậy mà sao em lại có thể biến hóa nhanh thế nhỉ?”, anh hỏi và lùi người xuống ghế.
Olivia cười. “Có thế lắm chứ”.
Jack với tay bốc một nắm bỏng ngô nữa. “Anh đã rất nhớ em”.
Cổ họng chị như nghẹn lại. “Em cũng rất nhớ anh”.
Người phụ nữ ngồi xế trước họ quay xuống. Môi cô ta cong lên vẻ như bị quấy rầy:
“Tôi không muốn xen vào cuộc sum họp của anh chị nhưng tôi muốn xem phim”.
“Xin lỗi”. Olivia thì thầm, chị cảm thấy xấu hổ vì có người bảo chị phải im lặng trong rạp chiếu phim. Chị hy vọng ánh đèn trong rạp không đủ sáng để ai đó có thể nhận ra mình.
Jack ngồi thẳng dậy và vươn người lên phía sau ghế của người phụ nữ vừa phàn nàn. “Tất cả đều do lỗi của Olivia”, anh nói. “Cô biết không? Đã hơn bốn tháng rồi chúng tôi chưa gặp nhau và …”.
“Jack”. Olivia kéo tay áo choàng của anh. “Em nghĩ cô ấy không cần phải biết chi tiết những hiểu lầm của chúng ta”.
Jack tiếp tục trò chuyện cứ như người phụ nữ này là một người bạn lâu năm không gặp vậy. Olivia lùi dần ra sau ghế.
Sau vài phút, khi cuộc nói chuyện kết thúc, Jack quay lại giới thiệu:
“Marion, đây là Olivia. Olivia, đây là Marion”.
“Xin chào”. Olivia giơ tay lên chào và cười nửa miệng.
Marion vui vẻ vẫy tay lại. “Tôi rất mừng khi thấy hai người quay lại với nhau và bạn thân, rất thân của chị vẫn còn sống”.
“Gì cơ?”. Chắc chắn là Olivia đã nghe nhầm.
“Cô xem phim đi nhé”. Jack nói và lui người về phía sau ghế của anh.
“Tất cả những điều đó nghĩa là sao?”. Olivia hỏi, mặc dù chị biết hẳn Jack đã bịa ra một câu chuyện nào đó, anh ấy lẽ ra phải viết tiểu thuyết mới đúng chứ không phải viết báo thế này. Chị huých vào mạng sườn anh khi anh giả bộ lờ đi thắc mắc của chị.
“Suỵt”. Jack nói và chăm chú nhìn vào màn hình. Anh cứ như vậy khá lâu, sau đó mới quay lại bốc thêm một nắm bỏng ngô nữa.
Olivia thấy yên bình, chị thở hắt ra như đã bị dồn nén từ lâu. Chị cảm giác thật thư thái khi lại có anh trong đời. Họ chưa dàn xếp hay tranh luận gì về vấn đề đã từng là nguyên nhân của mối bất hòa giữa họ. Và Olivia cũng không chắc điều đó có cần thiết nữa hay không.
Chị cứ chìm trong suy nghĩ và mãi đến khi thọc tay xuống túi bỏng ngô chị mới phát hiện ra rằng Jack đã cầm cả túi tự khi nào.
“Này”, chị phản đối.
“Em không nên ăn nữa”, anh khẳng định.
“Tại sao lại không chứ?”.
“Vì em sẽ không đói đâu, sau khi hết phim anh sẽ mời em đi ăn tối mà”.
“Thế à”. Thì ra là anh định mời mình đi ăn tối. Nhưng không thể giải thích nổi tại sao anh vẫn cứ nhai tóp tép như là đã hàng tuần nay anh bị bỏ đói. “Vậy sao anh vẫn ăn?”.
Anh nhún vai. “Anh lúc nào cũng đói mà”.
Olivia tựa đầu vào vai anh, Jack lập tức đặt túi bỏng ngô trên đùi đưa tay sang ôm chị. Và như những cặp tình nhân thời trung học, họ tựa đầu vào nhau, âu yếm cầm tay nhau. Đã nhiều tháng nay Olivia không có được cảm giác hạnh phúc như thế này.
Chị không biết bộ phim tối nay có nội dung như thế nào.
Sáng chủ nhật, Rosie bị đánh thức dậy bởi tiếng mưa rơi quất vào. Cô cố gắng nhắm mắt để tìm lại giấc ngủ mà không được. Cô đã tỉnh rồi. Tỉnh như sáo. Cô đã đã mất nhiều giờ đồng hồ để có thể ngủ được và bây giờ thì thế này đây.
Cuối tuần là khoảng thời gian tệ nhất với cô. Cả tuần cô bận rộn với lớp học, nên vấn đề về cuộc ly hôn và bản thoả thuận quyền nuôi con chung nực cười này có thể dễ dàng được đẩy sang một bên. Nhưng cuối tuần thì thật kinh khủng. Cô ghét phải chấp nhận thực tế rằng Zach được ở nhà cùng bọn trẻ vào tối thứ sáu và thứ bẩy. Khi cô đồng ý để anh đến vào cuối tuần, cô đã nghĩ đó là một hành động khôn ngoan. Cả ngày bận rộn với bọn trẻ con, anh ta sẽ không có thời gian mà hẹn hò nữa. Rosie cảm thấy thỏa mãn khi cản trở được các mối quan hệ của anh ta, đặc biệt là khi nó có dính đến Janice Lamond.
Mặc một chiếc áo ngủ mỏng, Rosie đi lại trong bếp và bắt đầu pha cà- phê.
Phải đến tận năm giờ tối mới là giờ của được cô ở cùng bọn trẻ. Điều mà cô và Jack đang làm thật là vô nghĩa – sống chung dưới một mái nhà, rồi vài ngày lại chuyển tới chuyển lui tới chỗ bọn trẻ. Cô không tưởng tượng được vị thẩm phán đó suy nghĩ gì khi phán quyết điều này.
Cơn mưa vẫn chưa ngớt và cô thấy cái lạnh chạy dọc theo cánh tay. Chiếc áo ngủ mùa hè cô đang mặc không đủ che cái lạnh của buổi sáng đầu thu. Cô thấy bực bội. Một nửa số quần áo của cô được treo ở đây, nửa còn lại treo ở nhà mà bọn trẻ đang sống. Nhiều lúc cô không biết tìm cái nào ở đâu.
Buổi sáng cứ thế trôi qua trong sự trống rỗng và lạnh lẽo. Một năm trước đây, cô còn đang rất bận rộn với các công việc tình nguyện của mình, đến mức không có thời gian để nấu một bữa cơm tối cho gia đình. Chuyện này cùng với nhiều lý do khác đã dẫn đến cuộc ly hôn. Cô đã buộc phải từ bỏ tất cả những hoạt động tình nguyện. Nhưng cô không cảm thấy nhớ chúng. Tất cả các công việc từng rất quan trọng của cô đã được chuyển cho những người khác tiếp quản. Còn cô bây giờ phải chuyển từ trường này sang trường khác. Công việc dạy học chiếm hết thời gian của cô, và khi phải ở một mình không có hai đứa trẻ bên cạnh, cô cảm thấy rât cô đơn. Cuộc đời cô đã hoàn toàn rẽ sang một trang khác khi tiếng búa của vị thẩm phán gõ xuống.
Bạn cũ của cô hầu hết đã có gia đình, nên không còn thời gian dành cho cô nữa. Một năm trước đây, Rosie có cơ hội gặp gỡ nhiều người, có lịch hẹn kín mỗi ngày, thậm chí có kế hoạch hàng đêm. Bây giờ cô chẳng còn gì ngoài cảm giác chua xót, nghi ngờ và một nỗi đau vô bờ bến.
Khi uống cà- phê xong, Rosie đi tắm và đọc số báo cuối tuần Bremerton Sun và báo địa phương, nhưng chúng chẳng có gì khiến cô quan tâm. Mục tin tức hàng ngày ở vịnh Cedar có đưa tin về một người đàn ông bí ẩn đã chết ở nhà nghỉ Thyme and Tide, nhưng không đưa thêm thông chi tiết gì. Nhắm mắt lại, cô cố gắng hồi tưởng lại cuộc sống của cô trước đây … trước khi có những mâu thuẫn trong hôn nhân. Trước cuộc ly hôn.
Các buổi sáng chủ nhật lúc nào cô cũng phải vội vã bận rộn để sắp xếp cho cả nhà đi làm lễ ở nhà thờ đúng giờ. Cho đến thời gian gần đây cô vẫn tham gia trong đội thánh ca, nhưng cô đã không đi nhà thờ nữa kể từ khi nộp đơn ly hôn.
Cô sợ phải gặp lại bạn bè và phải thú nhận sự giả dối mà cô vẫn hàng ngày sống chung với nó.
Nếu cô thấy nhớ những buổi lễ ở nhà thờ đến như vậy thì có lẽ cô nên quay lại với thói quen đi nhà thờ. Tất nhiên không phải nhà thờ trước đây, mà là một nơi nào đó khác, xa hơn, nơi cô có thể có một sự khởi đầu mới. Cô thấy người ta rất khen ngợi vị mục sư ở nhà thờ Hội giáo lý, nếu cô nhớ không nhầm thì tên ông là Dave Flemming. Có lẽ cô sẽ phải nghĩ đến việc tiếp tục đi nhà thờ, nó có thể giúp cô tìm thấy sự thanh thản trước những biến động trong cuộc sống của mình. Chỉ có Chúa mới biết cô cần gì.
Quyết định xong, Rosie nhanh chóng tra danh bạ điện thoại các buổi lễ nhà thờ và nhận thấy rằng nếu cô đi ngay thì cô sẽ kịp buổi lễ lúc chín giờ.
Khi cô đến, bãi đậu xe đã gần như chật cứng. Cô trông thấy một vài người quen, trong đó có Bob và Peggy Beldon – chủ một nhà nghỉ, và một số vị phụ huynh cô đã gặp trong buổi họp phụ huynh. Nếu gặp Bruce Peyton và con gái anh ở đây có lẽ cô sẽ thấy vui hơn, nhưng hình như họ dự lễ ở nơi khác. Cô thấy mến Bruce, họ cũng đã nói chuyện đôi lần, có lần họ còn đi ăn tối cùng nhau một lần khi Jolene ngủ và được bác hàng xóm trông giúp. Họ cùng có một nỗi đau chung – và có lẽ chính điều đó đã tạo nên mối liên kết giữa họ.
m nhạc bắt đầu nổi lên khi Rosie rón rén đi vào hàng ghế dài gần phía cuối nhà thờ. Đã qua rồi những ngày cô hiên ngang cùng chồng và hai con đi vào lối chính giữa nhà thờ. Cũng giống nhiều người khác, niềm kiêu hãnh của cô đã biến mất cùng với cuộc ly hôn.
m nhạc thật tuyệt vời, và thậm chí trong lúc cô đang thực sự chán nản như thế này, nó cũng giúp tinh thần cô thăng hoa. Cô chăm chú lắng nghe bài thuyết giáo, nhưng đến nửa chừng thì cô cảm thấy có ai đó đang quan sát cô. Cô hy vọng mình không quá nhạy cảm, nhưng khi cô nhìn xéo qua vai mình thì ngay lập tức như bị đông cứng lại.
Không thể như vậy được. Cho dù cuộc sống luôn có là những tình huống trùng hợp một cách ngẫu nhiên, nhưng tại sao lại ở đây? Và tại sao lại vào lúc này?
Ngồi sau cô hai hàng ghế là Zach và Eddie. Ở vịnh Cedar phải có đến mười lăm nhà thờ, nhưng cô và Zach đã ngẫu nhiên chọn cùng một nhà thờ vào cùng một buổi sáng chủ nhật. Rosie muốn rên lên vì bực tức. Không có nơi nào là an toàn cho cô. Cô thậm chí không thể bước chân vào nhà thờ một cách thanh thản mà không bị ám ảnh bởi quá khứ.
Khi buổi lễ kết thúc, Zach đợi cô phía ngoài nhà thờ.
“Tôi không đi theo cô đến đây nếu đó là điều cô nghĩ”. Zach nói với cô bằng một giọng tự vệ.
“Tôi cũng không đi theo anh. Nghe này Zach, chúng ta đã ly hôn. Anh có cuộc sống của anh, và tôi cũng có cuộc sống của tôi. Đây là lần đầu tiên tôi đi lễ ở nhà thờ này và tôi có thể dễ dàng chuyển sang một nhà thờ khác. Đó cũng không phải là vấn đề gì lớn lắm”.
“Chào mẹ. Chào bố”. Eddie lên tiếng và chạy đến chỗ bố mẹ. “Bạn con, Joel đến đây. Nó mời con đến nhà ăn trưa. Con đi được chứ bố?”. Nó nhìn Zach bằng ánh mắt hy vọng, và sau đó là quay sang Rosie. “Mẹ cũng cho con đi chứ?”.
Vì Eddie đang dưới sự giám sát của bố cho đến tận năm giờ chiều nên cô để anh quyết định.
“Bố cần biết địa chỉ và số điện thoại của bạn con”. Zach nói.
“Bố có muốn gặp bố mẹ bạn ấy không?”. Eddie hỏi.
“Chắc chắn rồi. Bố sẽ đến ngay. Bố nói chuyện với mẹ con trước đã”.
Eddie cười tươi. “Vâng ạ”. Sau đó cậu bé chín tuổi lao vút qua bãi đậu xe – nơi một nhóm cha mẹ và con cái đang tập trung ở đó.
Như đọc được ý nghĩ trong đầu cô, Zach nói, “Tôi sẽ đảm bảo con về nhà trước khi cô đến”.
Cô gật đầu. “Tôi đang nói về buổi sáng nay …”.
“Không vấn đề gì”. Zach cắt ngang. “Đây cũng là chủ nhật đầu tiên hai bố con tôi đến đây”.
“Tôi sẽ đến nhà thờ khác vì có vẻ như Eddie đã có bạn ở đây rồi”. Tuy nhiên cô không nhìn thấy Allison. “Còn Allison đâu?”. Rosie nhìn quanh, cô nghĩ rằng con gái cũng đang ở quanh đây với bạn nó. Khi họ đến nhà thờ dự lễ thì Allison luôn có thói quen không ngồi cùng hàng ghế với cả nhà.
“Nó không đi”.
Rosie phát cáu lên vì Zach để mặc Allison ở nhà. Kể từ khi Zach đuổi cậu bạn trai ra khỏi phòng ngủ của con bé, Allison đã ở trong một tâm trạng rất tồi tệ. “Anh để nó ở nhà một mình sao?”.
Zach tỏ ra ân hận. “Nó không muốn đi, và tôi nhận thấy rằng bắt nó đi chỉ làm cho vấn đề trở nên xấu hơn thôi.” Zach cũng không vui vẻ gì về việc này.
Cứ theo cách nói của anh ấy thì rõ ràng là anh mong cô sẽ trừng phạt anh.
Thực tế thì cô thấy hài lòng khi biết rằng Zach phải đối mặt với cơn giận dữ của con gái. “Anh vẫn căng thẳng với con bé à?”, cô hỏi, hy vọng anh sẽ thú nhận sự thất bại của mình với con gái.
“Cũng vẫn còn. Cô thì sao?”.
Cô nhún vai. “Một chút”.
“Có lẽ chúng ta phải ngồi cùng nhau và bàn bạc xem có chuyện gì đang xảy ra với con bé”. Zach đề nghị như vậy khiến Rosie thấy ngạc nhiên.
“Khi nào?”.
“Bất cứ khi nào thuận tiện?”.
“Ý anh muốn nói mọi thứ còn đi xa hơn việc con bé đưa Ryan vào phòng nó?”.
“Tôi không biết, nhưng tôi nghĩ việc quan trọng là chúng ta phải liên lạc thường xuyên để trao đổi tình hình về con cái”.
Rosie đồng ý với một chút miễn cưỡng. Họ càng nhanh chóng giải quyết được vấn đề này càng tốt, cô quyết định. “Vậy bây giờ nói chuyện luôn nhé?”.
Zach gật đầu:
“Được”.
Mười lăm phút sau, Zach và Rosie đã ngồi đối diện nhau ở Pancake Palace.
Eddie đi với Joel bạn của nói và Zach sẽ đến đón nó sau.
Vì hai người đang ngồi mất cả một cái bàn và vào sáng chủ nhật, nơi này rất đông người đến ăn sáng, nên Rosie cảm thấy phải gọi thêm thứ gì đó chứ không chỉ uống cà- phê.
Khi cô phục vụ bàn đến, Rosie gọi cà- phê, hai trứng và bánh mỳ nướng và nói với cô phục vụ là làm hoá đơn tính tiền riêng. Zach cũng gọi giống cô, và cũng yêu cầu hoá đơn riêng. Khi cô phục vụ hiểu rằng mỗi người họ sẽ tự thanh toán bữa sáng thì Zach bắt đầu chuyển sự chú ý sang Rosie.
“Cô biết gì về Ryan không?”.
“Không nhiều. Bố mẹ Ryan ly hôn và cậu bé sống với mẹ”.
“Và mẹ nó để nó xâu khuyên khắp người như vậy sao?”.
Việc cậu bé xỏ khuyên khắp người cũng không gây ấn tượng tốt với Rosie.
“Hình như là vậy” Có sáu cái khuyên trên vành tai Ryan và một hạt thép nhỏ ở đầu lưỡi. Cứ nghĩ đến việc cậu ta hôn con gái mình với cái lưỡi ấy lại khiến cô buồn nôn.
“Nó đã không đến nhà kể từ hôm tôi nói chuyện với nó”. Zach nói thêm vào vẻ thoả mãn.
Rosie thì không thấy đó là một dấu hiệu tốt đẹp, nhưng cô cũng không muốn nói thêm sợ rằng vì sẽ phá vỡ hoà khí mỏng manh giữa hai người.
“Tôi đã nói chuyện với mẹ cậu bé tuần trước”.
Điều này khiến Zach tò mò. “Thế cô ta nói thế nào?”.
Qua cuộc trao đổi ngắn gọn giữa hai người thì dường như mẹ Ryan không nhìn nhận vấn đề cùng Rosie. “Cô ta có thái độ phòng thủ. Tôi nói với cô ta rằng nếu Ryan đến chơi thì phải có một người lớn giám sát. Cô ta kết tội tôi bao bọc con bé quá mức”.
“Cô ta có vẻ thờ ơ trước việc này phải không?”.
“Đúng, tôi không nghĩ chúng ta có được nhiều sự hợp tác từ phía cô ta”.
“Có vẻ như vậy”. Zach cau mày.
Rosie thấy dễ chịu khi nói chuyện với Zach về việc này. Bây giờ cô nhận ra tại sao mình lúc nào cũng có cảm giác bực bội không yên – phần lớn là do cách cư xử của con gái.
“Anh còn nhớ năm ngoái khi tôi kể với anh về chuyện con gái gia đình Harrison không?”.
Zach lắc đầu.
“Nó đang học trung học và đang mang bầu sinh đôi”.
Mặt của Zach đột ngột biến sắc. “Cô không nghĩ rằng …”. Anh không tự mình nói hết được câu.
“Tôi cũng không biết, và có lẽ cả hai ta cũng sẽ không biết được cho đến khi mọi chuyện xảy ra”.
Những lời nói của cô đã có tác dụng gây kinh ngạc đúng theo ý cô. Sự giận dữ và căm ghét của Allison mỗi ngày một sâu sắc. Cậu bé này xuất hiện trong cuộc đời nó là một rắc rối lớn, và tương lai con gái họ đang bị đe doạ.
“Tôi rất lo lắng cho Allison”. Zach hạ thấp giọng.
“Tôi cũng vậy”. Rosie cũng đồng tình. “Con bé đã không đồng tình với cuộc ly hôn của chúng ta và phản ứng tiêu cục với cả hai chúng ta. Tôi không biết nó sẽ định làm gì nữa … Tôi không thể hiểu được nó nữa rồi”.