Chuyện Tình Như Huyền Thoại

Chương 30



Ngay khi Glynnis đi vào phòng, Emma cảm thấy như thể cô ta còn làm việc với bà. Đùng một cái, mười năm trôi qua, và Emma trở lại như những năm chiến tranh. Kỷ niệm quay về dồn dập, khiến cho bà nghẹn ngào trong họng.

Bà vội bước qua văn phòng, và hai người đàn bà ôm ghì lấy nhau một cách thân thương. Emma đứng nhích ra khỏi cô thư ký cũ, nhìn vào mặt cô và cười.

– Glynnis, cô không thay đổi gì hết! – Bà thốt lên. – Cô trông vẫn như cũ, có lẽ hơi gầy một chút, nhưng vẫn đáng yêu như thuở nào.

– Bây giờ tôi đã già hơn mấy ruổi rồi, bà Harte à, nhưng xin cám ơn bà. Còn bà, tôi xin nói rằng bà không già thêm ngày nào hết.

Emma cười. Hai người đến ngồi vào bộ ghế kê ở cuối văn phòng của bà.

– Tôi sẽ cho cô biết chuyện bí mật này, – Emma thú thực khi họ ngồi xuống ghế đối diện nhau. – Đến tháng Tư vừa qua là tôi sáu mươi mốt tuổi. Nhưng xin nói cho cô biết, tôi vẫn cảm thấy mình như thiếu nữ.

– Bề ngoài của bà quả như thế thật, – Glynnis đáp, rất thật tình.

– Glynnis thân mến này, tôi muốn mời cô đi ăn trưa, nhưng cô nói thích uống trà thôi, và khi chúng ta nói chuyện trên điện thoại, cô nói cô có chuyện rắc rối gì đấy. Vậy chuyện gì mà rắc rối?

– Ồ không, thưa bà Harte. Chỉ là… à, thưa bà, tôi có đem Owen đi theo đến Anh. Từ khi nó sinh ra, bố mẹ tôi chưa gặp nó và hiện nó đang ở với tôi tại London. Cháu thích bữa ăn trưa của cháu, đấy là bữa ăn cháu thích nhất, vì thế mà tôi đã đề nghị dùng trà với bà.

Emma lắc đầu, rồi phá ra cười.

– Cháu nó có thể đến ăn trưa với chúng ta mà. Và cô đừng quên, nó cũng là cháu nội của tôi. Tôi rất vui mừng có cháu đến đây. Từ khi cháu biết đi chập chững đến giờ, tôi chưa thấy lại cháu.

– Nó rất dễ thương, tôi rất hãnh diện về nó. – Glynnis ngần ngừ một lát, rồi nói tiếp bằng giọng nho nhỏ: – Nó rất giống Robin.

– Thật vậy ư? – Emma hỏi, mắt sáng long lanh. Bà nghiêng người tới trước, hỏi: – Hiện Owen ở đâu?

– Ở với Gwyneth người em họ của tôi. Cô ấy dẫn nó đi xem thảo cầm viên. Bây giờ cô ấy lấy chồng rồi và sống ở Hampstead, nhưng nhà ở chật hẹp, cho nên tôi nghĩ tốt hơn là nên đến khách sạn. Vì thế chúng tôi ở tại khách sạn Hyde Park.

– Tôi hiểu. Thế cô em họ của cô mạnh khỏe chứ?

– Dạ khỏe. Chưa có con, nhưng hai vợ chồng sống hạnh phúc… – Glynnis dừng lại nửa chừng.

Hai người im lặng một lát.

Emma ngồi dựa người ra ghế, nhìn Glynnis đăm đăm, lòng thắc mắc nhiều chuyện. Bà tự hỏi không biết cuộc hôn nhân giữa Glynnis với Richard Hughes có được hạnh phúc không, và bây giờ có còn hòa thuận không. Mặc dù Glynnis viết thư cho bà thường xuyên, nhưng cô ta không bao giờ nói nhiều đến Richard, hay nói đến đời sống gia đình ra sao.

Glynnis hiểu được ánh mắt đăm đăm của bà Emma, nên cô đằng hắng giọng rồi lên tiếng hỏi:

– Bà nhìn tôi chằm chằm, bà Harte à. Bây giờ đến lượt tôi xin phép hỏi bà có chuyện gì không ổn phải không?

– Không có gì đâu, Glynnis, tôi chỉ phân vân không biết cuộc sống hôn nhân của cô có được hạnh phúc không. Cô không bao giờ nói đến chuyện này trong các bức thư cô gởi cho tôi. Nhất là không hề nói đến Richard. Nhưng tôi luôn luôn nghĩ anh ấy là một chàng trai tốt.

– Dạ đúng vậy, anh ấy rất tốt. Cuộc sống của gia đình chúng tôi hòa thuận. Cuộc hôn nhân hoàn hảo, anh ấy rất thương yêu Owen. Từ ngày cháu sinh ra, anh ấy yêu nó như con ruột của mình. Và không bao giờ ảnh hỏi tôi nó là con của ai. Ẳnh là người tốt.

– Như vậy là xét đoán của tôi về anh ấy rất đúng. Tôi không nghi ngờ gì anh ấy, Glynnis à, và tôi mừng vì cô đã lấy anh ấy. Tiện thể xin hỏi cô, tại sao anh ấy không đi với cô?

– Nói thật cho bà biết là anh ấy không muốn đi. Trong năm qua, công việc làm ăn của anh ấy rất khả quan. Anh ấy buôn bán đồ xưa rất chạy trong gian hàng đồ cổ của ảnh tại Manhattan. Ẳnh lại còn nhận làm thiết kế nội thất cho một số khách hàng thu nhập đồ cổ có từ thời George của nước Anh. Anh ấy có tài về lĩnh vực này. Hiện giờ ảnh rất bận việc, nên không có gì làm gián đoạn công việc của anh được. Glynnis tự nhiên nhoẻn miệng cười. – Ẳnh giống bà trong việc này, bà Harte à. Tôi nghĩ lý do tôi hiểu anh ấy rõ ràng như thế là vì tôi đã từng làm việc cho bà.

Cả hai đều cười thông cảm cho nhau. Bỗng có tiếng gõ cửa rồi cánh cửa mở ra. Alice, thư ký của Emma, thò đầu vào, hỏi:

– Thưa bà Harte, tôi mang trà vào được chưa?

– Được, cám ơn Alice. – Nhìn thẳng vào mắt Glynnis, bà hỏi: – Kế hoạch cuối tuần của cô như thế nào?

Khách của bà khẽ nhún vai.

– Tôi không có kế hoạch gì hết. Tôi định sẽ dẫn Owen đến Hampton Court, đi chơi loanh quanh đâu đó. Tôi muốn nó biết quê hương thứ hai của nó… quê hương tôi.

– Dẫn nó đến Yorkshire được không? – Emma đề nghị, nhướng cao bộ lông mày màu hung. Thấy mặt của Glynnis có vẻ ngạc nhiên, bà nói tiếp: – Tôi nghĩ cô có thể đem Owen đến Yorkshire, ở lại tại Pennistone Royal với tôi. Nghỉ cuối tuần. Tối hôm nay tôi sẽ đi, và nếu ngày mai cô đi, cô có thể ở lại tối thứ Sáu, ngày thứ Bảy và Chủ nhật. Tôi tin thằng bé sẽ rất thích, cưng à.

– Ôi, bà Harte, thế thì tuyệt quá, nhưng bà nói thật chứ? – Glynnis hỏi, mắt sáng long lanh.

– Dĩ nhiên là thật, tôi thích được gặp và tìm hiểu Owen. Tôi nghĩ tôi đã hiểu về cháu rồi, vì trong thư cô viết cho tôi, cô đã nói nhiều về cháu. Nhưng tôi muốn thấy nó bằng xương bằng thịt, cho nên nói thật với cô… tôi rất sung sướng được gặp nó.

– Nhưng xin bà một điều. – Glynnis dừng lại, mặt biến sắc. Cô nhìn Emma với ánh mắt lo lắng. – Ẳnh sẽ không đến đấy chứ? Tôi không muốn gặp ảnh.

– Không, không. Nó thường gọi đến trước, nếu nó muốn đến thăm tôi. Nhưng độ này nó thường ở tại London. Nó là một Nghị sĩ Quốc hội thành công.

Glynnis chỉ gật đầu, không muốn nói đến tên anh ấy hay hỏi han gì về ảnh.

Alice bưng khay trà đi vào, để lên bàn salon ở giữa hai người. Rồi cô ta nhìn Emma, cười với bà và đi ra.

Sau khi rót trà và đưa cho Glynnis một tách, Emma nói:

– Tối nay Tomkins sẽ lái xe đưa tôi đi Yorkshire, nhưng tôi sẽ thu xếp cho cô chiếc xe khác với tài xế. Sáng mai tài xế sẽ đưa cô đi.

– Không, không, tôi không muốn bà làm thế, bà Harte! Bà quá tốt, hãy để tôi đi tàu hỏa đến Harrogate. Như thế sẽ…

– Tôi nghĩ cô nên đi xe hơi thì tốt hơn, – Emma cắt ngang lời cô. – Tàu hỏa chạy chậm, cho nên thường đến trễ. Thế nhưng, nếu cô thích tự mình lái xe, cô có thể mượn chiếc Riley của tôi, không sao đâu, đừng ngại.

– Nếu bà cho tôi mượn, tôi xin cám ơn bà, – Glynnis gật đầu, đáp. – Tôi thích lái xe hơn, và có lẽ đấy là cơ hội tốt cho Owen xem cảnh đồng quê nước Anh.

– Vậy là nhất trí rồi nhé. – Emma nói, tươi cười nhìn cô thư ký cũ. – Tôi mong đợi ngày nghỉ cuối tuần của chúng ta. Ba chúng ta sẽ vui vẻ với nhau.

° ° °

Emma nhìn Winston ngồi trước mặt bà nơi bàn làm việc, nói:

– Bây giờ chúng ta đã trở thành chủ nhân tờ báo lớn nhất ở miền Bắc. Nhưng tôi muốn bành trướng hơn nữa, tôi muốn làm chủ một tờ nhật báo Quốc gia.

Winston nhìn lại bà, và như mọi khi, ông biết rất rõ ý đồ của bà. Từ lâu, ông không ngạc nhiên gì về Emma nữa. Đối với ông, bà là một người kỳ diệu; đối với tất cả mọi người, bà cũng là một người kỳ diệu. Bà đã bành trướng đế quốc kinh doanh lớn mạnh từ cuối chiến tranh. Ông nghĩ bà làm được như thế là nhờ vào ý chí, vào tính cả quyết và vào lao động cực nhọc. Bây giờ bà trở thành nhà tài phiệt đích thực.

– Winston, sao không nghe anh nói gì hết?

– Tôi đang suy nghĩ… nghĩ rằng hiện không có tờ báo nào rao bán hết. Nghĩa là không có tờ nhật báo Quốc gia nào muốn bán.

– Tôi biết. Và tôi nghĩ… có lẽ chúng ta thành lập một tờ. Từ đầu.

– Lạy Chúa lòng lành, Emma, làm thế tốn hết cả gia sản!

– Mua một tờ không tốn nhiều tiền hay sao? Chắc anh biết nếu tôi mua một tờ có sẵn, tôi phải chi trả rất nhiều tiền. Thành lập một tờ nhiều khi còn rẻ hơn.

– Thôi, đừng nhảy vào. Cô còn nhớ lời Henry Rossiter thường nói rồi chứ. Kẻ điên…

– Nhảy vào nơi nào mà thiên thần không dám giẫm đạp, – Emma ngắt lời ông. – Tôi làm thế suốt đời, nên tôi nghĩ tôi là đồ điên, – bà nói rồi cười, mắt đầy thần khí.

– Không ai gọi cô là đồ điên đâu. Gọi những từ khác thì có, nhưng điên thì không. – Winston đáp.

– Chúng ta hãy nghĩ đến chuyện này đi, Winston, – bà nói, giọng nhẹ nhàng. – Vả lại, hôm thứ Sáu vừa rồi tôi có gặp Blackie, tôi hỏi ông về miếng đất mà chúng ta đã thấy vào tuần trước, khu đất có ngôi nhà bị bom dội sập. Ông ta nói chúng ta nên mua khu đất ấy, vì nó rất có giá trị về mặt kinh doanh nhà đất.

Winston gật đầu.

– Nói thật với cô, miếng đất ấy hiện rất có giá trị, Emma à. Thực vậy, rất có giá trị, và tôi đề nghị ngày thứ Hai chúng ta đến trả giá thử xem sao.

– Phải, chúng ta đến trả giá, Winston. Blackie nói chúng ta mua khu đất ấy không lỗ đâu.

Emma đứng dậy, đi đến cánh cửa sổ lớn ở phòng khách trên lầu, nhìn ra ngoài. Thời tiết nắng ấm như tuần qua. Những khu vườn của bà rất đẹp, bà sẽ nói cho ông Ramsbothan, người chỉ huy công nhân làm vườn hay rằng bà rất hài lòng. Bà cũng sẽ ngợi khen Wiggs, cháu của ông ta, người sẽ thay chân ông vào một ngày nào đó. Họ đã làm những bồn hoa rất đẹp.

Cuối cùng bà quay lại, nhìn vào mặt Winston và nói:

– Chắc anh không biết hôm qua tôi đã uống trà với ai ở London.

– Chắc là không biết, cô quen biết quá nhiều người. Vậy hôm qua cô uống với ai?

– Glynnis… cô Glynnis Jenkins xinh đẹp ở xứ Wales.

– Lạy Chúa lòng lành, cô ta ở New York đến đây à? – Ông cười toe toét. – Mà phải, dĩ nhiên cô ta đến, câu hỏi thật ngớ ngẩn. Cô ta sẽ ở lại bao lâu? Tôi muốn gặp cô ấy lại.

– Chắc cũng vài tuần, và tôi đã mời cô ta đến Yorkshire chơi vài hôm với đứa con nhỏ, Owen.

– Bây giờ thằng bé bao nhiêu tuổi rồi? – Winston hỏi.

– Nó được sáu tuổi rồi. Theo lời cô ta nói thì thằng bé rất kháu. Cô ấy có vẻ vui mừng khi được tôi mời đến, và hôm nay cô ấy đến. Tôi rất thích Glynnis.

– Chúng ta ai mà không thích cô ấy! – Winston đáp gọn lỏn, rồi nhìn ra xa.

– Anh muốn nói gì? – Bà hỏi, nhận thấy giọng của anh trai có vẻ kỳ lạ.

– Tôi có muốn nói gì đâu, ngoài việc tôi thấy cô ấy lúc nào cũng được mọi người chiêm ngưỡng. Cô ta xinh đẹp, cho nên tôi nghĩ chúng ta đều có vẻ thích cô ấy. Không những chỉ đàn ông thôi, mà cả phụ nữ nữa, như Emma của chúng tôi. Và một vài phụ nữa khác trong gia đình Harte. Glynnis có tài làm cho mọi người thương yêu cổ, và cổ rất đẹp.

– Bây giờ cô ta vẫn còn đẹp, – Emma nói. – Hơi gầy hơn một chút, nhưng vẻ đẹp lộng lẫy nơi người cô ta thì không giảm sút. Vẻ lộng lẫy xuất phát từ nội tâm, nhưng không ai hiểu được điều đó. Nó không liên quan gì đến chiều dài của mái tóc hay là màu mắt của người ta.

Một lát sau, vẫn đứng yên gần lò sưởi, Emma nói tiếp:

– Tôi nghĩ là anh và Charlotte chắc thích đến ăn trưa vào ngày mai, hay là ngày Chủ nhật. Hay có lẽ đến ăn tối, vào tối mai. Nghĩa là nếu anh rảnh. Tùy anh. Tôi cũng mời cả Blackie, anh ấy lúc nào cũng rảnh rỗi.

– Chúng tôi rất sung sướng đến dự. Charlotte thích Glynnis, cô ấy nghĩ rằng Glynnis là cô thư ký giỏi nhất, tôi chưa thấy có người nào giỏi như cô ấy. Tôi sẽ hỏi Charlotte muốn đến ăn khi nào. Nhưng tôi nghĩ Blackie thường đến ăn trưa vào những ngày thứ Sáu.

– Đúng thế, nhưng anh ấy cũng có thể đến vào ngày thứ Bảy được chứ?

Winston cười khúc khích.

– Đáng ra cô và Blackie lấy nhau mới phải, hai người thường gặp nhau luôn.

Emma ngạc nhiên nhìn ông anh trai.

– Đừng nhìn tôi như thế, cô em. Blackie thương mến cô, lúc nào cũng thế. Chỉ có cô bỏ anh ta để đi lấy người khác thôi.

– Tôi yêu Blackie, lúc nào cũng yêu anh ấy, kể từ khi mới gặp ảnh. Và ảnh là người bạn thân nhất của tôi. Nhưng tôi không muốn lấy chồng lần nữa.

– Ngay cả cái ông thiếu tá người Mỹ đẹp trai cũng không à? – Winston hỏi trêu bà, mắt lộ vẻ tinh ngịch.

Emma nhìn ông với ánh mắt thờ ơ, rồi cao ngạo hỏi:

– Ông thiếu tá người Mỹ nào?

– Đừng giả vờ không biết người ấy là ai… người mà cô đã gặp tại nhà anh trai của chúng ta, – Winston đáp.

– Ồ anh ta… tôi nghĩ chắc anh muốn nói đến ông thiếu tá người Mỹ của tôi, anh chàng phi công dễ thương của tôi mà tôi thường cặp kè vui chơi trong thời gian chiến tranh?

– Tôi không biết về chuyện ấy, – Winston trả lời, nhìn bà với vẻ ngạc nhiên.

– Phải, tôi không kể hết cho anh nghe mọi chuyện.

– Anh ta là ai thế?

– Anh ta vẫn còn, Winston, anh ta không tử trận, còn sống. Tên anh ta là James Thompson và sau khi hết chiến tranh, anh ta vẫn đến thăm tôi luôn. Ẳnh là người bạn tốt.

– Làm sao cô gặp được anh ta?

– Anh ta ở tại căn cứ Topchiffe, và tôi thường mở tiệc ăn mừng ngày lễ mồng bốn tháng Bảy. Tôi thường mời họ đến dự… James và cả phi hành đoàn.

– Ra thế. – Winston nhìn bà đăm đăm và bỗng ông thắc mắc về Emma. Ông biết bà không giữ chuyện gì bí mật với ông, nhưng có lẽ bà giấu chuyện về ông thiếu tá này. Phải chăng bà có quan hệ yêu đương với anh ta? – Emma này, có bao giờ cô cảm thấy cô đơn không? – Ông đột nhiên hỏi mà không kịp giữ lời.

– Làm sao tôi cảm thấy cô đơn được, Winston, khi mà nhiều người của anh vào ra tấp nập suốt ngày? Và Blackie nữa, lúc nào tôi cũng có nhiều người chung quanh.

° ° °

Emma biết khi Glynnis nói Owen giống Robin, tức là cô ta muốn nói gì. Chú bé sáu tuổi là hình ảnh nhỏ của người con trai yêu quý của bà. Chú bé có mái tóc đen giống tóc con trai bà, và cặp mắt xanh sinh động – là một trong những nét đẹp nhất của Robin. Thậm chí khuôn mặt của chú bé cũng giống, và khi chú ta lớn lên chắc cũng cao và mảnh mai như Robin.

Khi dừng lại trước mặt bà, chú bé mỉm cười với bà, vẻ e dè, rồi chìa tay ra.

– Cháu là Owen Hughes, – chú nói, rất lễ phép.

Emma toét miệng cười với chú, rồi nắm bàn tay nhỏ của chú:

– Bà là Emma Harte, chào mừng cháu đến Pennistone Royal.

– Cám ơn bà, và cháu rất sung sướng được gặp bà.

– Thực ra, chúng ta biết nhau đã lâu rồi, Owen à. Nhưng bà nghĩ cháu không nhớ, vì khi ấy cháu còn bé tí, rồi sau đó khi cháu mới biết đi chập chững.

Chú bé cau mày, nhìn lên Glynnis, cặp mắt thông minh lộ vẻ thắc mắc.

Glynnis cúi người, nói với chú:

– Thật vậy, Owen à. Bà Harte đây biết con khi con còn nhỏ, rồi sau đó chúng ta rời khỏi nước Anh khi con mới biết đi, và từ đó chúng ta không gặp bà Harte nữa.

– Và thật đáng tiếc, – Emma nói, vừa bước qua hàng hiên, ngồi xuống ghế. – Bà không được thấy cháu lớn lên, Owen, bà rất tiếc về việc này. Cháu mới sáu tuổi mà đã cao lêu nghêu rồi, phải không?

– Giống bố cháu, – chú bé nghiêm nghị đáp. – Bố cao. Và tóc đen, đẹp trai, mẹ nói thế. Và thật đấy.

Emma và ngay cả Glynnis cũng cười. Cô nói:

– Bà thật tốt khi mời chúng tôi đến ở chơi cuối tuần. Tôi thường thích ngôi nhà này. Rất yên tĩnh, được ở đây thật tuyệt vời.

– Tôi sung sướng vì hai mẹ con đã đến chơi. Ngôi nhà yên tĩnh thật, nhưng tôi rất thích không khí yên tĩnh như thế này. Bây giờ Owen, đến ngồi xuống cái ghế nhỏ gần bà. Chúng ta nói chuyện một lát đợi Hilda mang trà đền. Cháu có thích dâu tây và kem không?

Chú bé gật đầu, mắt nhìn bà chăm chăm. Chú có vẻ thích bà. Mẹ chú đã nói cho chú biết bà đã từng làm việc cho bà Harte.

– Tốt. Chúng ta chỉ có thế thôi. Trong những ngày tháng Sáu ở Yorkshire trời nóng như thế này, không có gì tuyệt bằng dâu tây và kem. Bây giờ hãy nói cho bà nghe về chuyến đi của cháu.

– Mẹ lái xe đến đây, và cháu thấy ngoài đồng có rất nhiều cừu và bò. Bà có bò không?

– Dĩ nhiên là có, – Emma đáp. – Lát nữa cháu có thể đi với Tommy, chàng trai làm việc ở nông trại, anh ấy sẽ đưa cháu đi xem. Cháu có thích thú vật không?

– Dạ thích, nhưng cháu không muốn làm chủ trang trại. Cháu sẽ làm Tổng thống Hoa Kỳ.

– Cháu muốn thế à, Owen? Tốt, tham vọng rất tuyệt.

– Bố nói bất cứ người nào cũng có thể làm tổng thống nếu họ lanh lợi và làm việc cật lực. Và nếu họ tốt. Cháu có thể làm việc, và bố nói cháu lanh lợi. – Owen gật đầu, nhìn qua Glynnis và hỏi: – Con tốt phải không mẹ?

– Con là chú bé tốt nhất thế giới, và… – Bỗng Glynnis trông thấy một người đàn ông đi trên hàng hiên tiến về phía họ, và cô cảm thấy sức lực trong người tan biến đâu hết. Người cô căng thẳng. Người đó chính là Robin Ainsley. Người mà cô không muốn gặp. Cô cảm thấy người run lên, miệng khô khốc.

Khi Robin thấy Glynnis, rồi thấy đứa bé, chàng biến sắc. Con của chàng. Ôi lạy Chúa, chàng nghĩ, tự hỏi tại sao chàng đến thăm mẹ vào ngày hôm nay. Đáng ra chàng nên gọi điện thoại đến báo cho mẹ biết trước như chàng vẫn thường làm trước đây. Bây giờ không còn cách nào rút lui được nữa. Nhưng chàng sợ nàng, và nhất là sợ mình. Chàng không ngừng yêu nàng, luôn mơ đến cảnh ôm nàng và làm tình với nàng. Họ yêu nhau say mê cuồng nhiệt, cùng nhau bay bổng lên trời xanh…

Ôi, chiều nay trông nàng quá khêu gợi. Nàng mặc cái áo dài bằng lụa xanh, màu da trời, màu mắt nàng. Và mặt nàng thật mê hồn. Bây giờ nàng khoảng ba mươi, bằng tuổi chàng, mấy năm xa cách làm cho nàng xinh đẹp thêm. Vẫn mái tóc cắt ngắn theo kiểu con trai mềm mại, màu hạt dẻ mượt mà điểm vàng một cách tự nhiên. Lạy Chúa, chàng muốn nàng quá. Nhưng chàng không thỏa được lòng ước mong. Chàng đã bỏ nàng, chàng biết chàng đã làm cho nàng quá đau khổ. Nàng không muốn chàng đâu, không muốn chàng lại đâu. Chàng biết nàng bây giờ là cửa cấm đối với chàng. Nhưng chàng có thể mơ ước chứ?

Robin dừng lại, nhìn mẹ chàng. Mặt Emma thật bí hiểm. Chàng vội bước đến hôn lên má bà.

– Chào mẹ.

– Chào con, Robin. – Bà nói nhỏ, rồi rít lên bên tai chàng. – Tại sao không điện thoại đến? – Bà đứng dậy, nói với giọng bình thường. – Con nhớ Glynnis chứ?

– Dạ nhớ, – chàng đành phải bước đến gần người đàn bà duy nhất chàng yêu. Chàng cảm thấy hai chân tự nhiên yếu đi. – Chào Glynnis, – chàng nói và mừng vì nghe giọng mình bình thường. Chàng đưa tay ra.

– Robin, – nàng đáp, giọng nho nhỏ, khàn khàn, và miễn cưỡng đưa tay ra bắt tay chàng.

Chàng nhận ra tay nàng lạnh ngắt, chàng muốn nắm bàn tay một lát cho ấm, nhưng không được. Chàng thả ra. Quay qua, chàng nhìn xuống chú bé, con chàng, và nói:

– Tôi là Robin… xin chào.

– Tôi là Owen, tôi rất sung sướng được gặp ông. – Chú bé trịnh trọng nói.

– Cậu cho tôi chơi với có được không? – Robin hỏi, cười thân mật.

– Ồ được chứ. Tốt thôi. Phải không, mẹ?

Glynnis chỉ còn biết gật đầu.

Emma lên tiếng:

– Robin là con của tôi, Owen à, giống như cháu là con của mẹ cháu vậy.

– Và con của tôi, Robin nghĩ. Chàng ngồi xuống trên chiếc ghế sắt dùng ngồi chơi ngoài vườn. Chàng rất muốn ôm ghì đứa bé vào lòng. Đây là đứa con thân thương của họ. Đứa con của chàng và Glynnis.

Bỗng bà Emma nói:

– Robin này, nhờ anh xuống bếp bảo Hilda mang lên thêm cho anh tách đĩa nữa được không?

Robin xin lỗi rồi đi qua bộ cửa cao vào thư viện.

Glynnis nhìn Emma, không thể thốt nên lời, nhất là trước mặt Owen.

Bà Emma hiểu tâm trạng của Glynnis ngay khi nhìn vào mặt cô. Ánh mắt cô lộ ra vẻ hoảng sợ. Nghiêng người sát vào Owen, Emma nói với chú bé:

– Cháu hãy làm ơn giúp bà việc này: chạy theo Robin. Ông ấy đang đi xuống bếp. Chỉ đi qua bộ cửa lớn này rồi băng qua thạch sảnh rộng. Nhờ ông ấy đem lên cho bà ly nước.

– Cháu có tìm ra nhà bếp được không? – Owen hỏi, nhìn bà với ánh mắt hơi lo sợ.

– Đương nhiên, cháu rất lanh lợi, – bà nói để trấn an chú bé.

Khi còn lại hai người, Emma nói với Glynnis, giọng nhỏ và nhanh:

– Đây là chuyện tình cờ thôi, Glynnis à, thật đấy. Robin thường điện thoại đến mỗi khi nó muốn đến để thăm tôi. Hôm nay không biết tại sao nó không làm thế.

Glynnis không nói nên lời được. Nước mắt chảy ra. Cô chỉ còn nước gật đầu. Cô vẫn mãi mãi yêu chàng. Robin. Nàng không nói lên cái tên ấy được… trừ phi khi nàng ở một mình và khóc trên gối. Robin Ainsley. Người đàn ông duy nhất nàng yêu… yêu mãi suốt đời. Ôi, để cho chàng ôm vào lòng lần nữa, thế nào nàng cũng làm thế. Không có cách gì khác. Thế nào cũng ở trong vòng tay chàng một lát.

Nàng nghe Emma nói như từ nơi nào xa xa vọng lại:

– Cô đừng gặp nó, Glynnis. Cô đừng gặp riêng nó.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.