Gideon Harte lấy cái cặp lên, đút máy điện thoại di động vào túi áo vest, rồi đi ngang qua phòng. Khi anh đến cửa, điện thoại trên bàn làm việc reo.
Anh vội quay lại, nhấc máy lên nghe.
– Tôi Gideon Harte đây.
– Tôi là Andy. Tôi có thể gặp ông một lát được không?
– Tôi sắp về. Có chuyện gì rắc rối à?
– Có lẽ như thế.
– Được rồi, mời xuống văn phòng của tôi.
– Tốt. Tôi đến ngay bây giờ.
Gideon đi đến chiếc cửa sổ lắp kính, để cái cặp xuống nền nhà bên cạnh bàn rồi quay mặt nhìn ra ngoài, nhìn xuống nhà cửa lô nhô của thành phố London. Bầu trời đỏ rực ở phía chân trời như đám lửa xa xa, nhưng anh biết đấy không phải là lửa. Gideon thở dài. Anh quá mệt, đã mười giờ tối thứ Hai, anh đã làm việc suốt một ngày dài. Anh mừng vì bố anh sẽ từ New York trở về vào cuối tuần. Trong lúc ông vắng mặt, anh phải giám sát cả loạt nhật báo, đây là công việc quá nặng nề, vì anh còn phải điều hành tờ London Evening Post.
Bây giờ tâm trí anh hướng đến Andy McHugh, và hy vọng anh chàng phóng viên điều tra hàng đầu này không đến cho anh biết những tin tức mà anh đã nghi ngờ và lo sợ trong thời gian gần đây.
Một lát sau, anh quay lại khi có tiếng gõ cửa và Andy đi xộc vào, miệng nói:
– Xin lỗi đã đường đột như thế này, Gideon, nhưng có tin này tôi nghĩ là anh phải biết trong đêm nay. – Anh ta đóng cửa rồi đến đứng với Gideon nơi cửa sổ.
– Được rồi, anh nói thẳng đi, đừng vòng vo vô ích, – Gideon nói, nhìn thẳng vào mắt Andy.
– Tin về Dusyt Rhodes.
– Ôi, chết tiệt, tôi biết không chóng thì chầy, tin này cũng đến với chúng ta. Chuyện xảy ra như thế nào? Ai có được chuyện này.
– Ơn Chúa, không phải chuyện đã xảy ra đâu. Anh biết cảnh sát Harrogate và bệnh viện đều đồng lòng cho qua chuyện anh ấy bị đâm. Nhưng sẽ có một bài đặc biệt đăng trên tờ Daily Mail vào ngày mai hay thứ Tư. Bài đăng cuộc phỏng vấn hấp dẫn với Melinda Caldwell.
– Cám ơn Chúa, bài này sẽ không nói đến việc anh họa sĩ bị đâm. Tên của India sẽ không có trong chuyện này.
– Anh nói đúng, và có lẽ cô ấy cũng không bị nêu tên trong bài phỏng vấn này, nhưng chúng ta không biết chắc được. Cái cô Caldwell này đã có con với Dusty. Một bé gái, Atlanta, ba tuổi.
Gideon giật mình, nhìn người phóng viên.
– Ôi lạy Chúa, thế mà anh ta không nói gì với India cả. Tôi biết chắc chắn như thế. Nếu anh ta có nói, thế nào chị ấy cũng đã nói cho tôi biết, hay là nói cho một trong số các cô em họ biết, chúng tôi rất thân nhau. Chuyện này sẽ là một cú sốc lớn cho chị ấy. Nó sẽ thay đổi hình tượng của anh ta đối với chị ấy. Anh ta quả là người không đáng tin cậy.
– Có lẽ không phải vậy đâu. Tôi tin là mối quan hệ giữa Dusty Rhodes và cô Caldwell đã chấm dứt lâu rồi. Harry Forster và tôi đã điều tra rất kỹ về quá khứ của Dusty, anh ta thực sự đã chấm dứt việc dan díu với Melinda Caldwell vào năm 1998, có lẽ ngay sau khi đứa bé ra đời. Trong thời gian đó, anh ta đã gặp India.
– Anh ta không nói cho chị ấy biết ảnh có đứa con ba tuổi. Tôi xem đó là sự dối trá, vì đã cố che giấu sự thật.
– Đúng như thế.
– Làm sao anh tìm ra chuyện này, Andy?
– Tôi có người ở bệnh viện cai ma túy, được chúng tôi trả tiền hậu hỹ, anh ta là y tá ở đấy. Tôi yêu cầu ảnh cho tôi biết tin tức về Melinda. Tối nay ảnh vừa điện thoại báo cho tôi hay. Cách đây hai tuần, một người bạn của Melinda, Carrie Vale, đến thăm cô ta, như nhiều lần trước đây trong mấy tháng qua. Nhưng lần này chị ta đem đến một người phụ nữ khác nữa, chị này mạo xưng là bạn của Melinda. Tôi nói mạo xưng vì chị ta viết cho tờ Mail. Rõ ràng cả hai người đều thuyết phục Melinda kể chuyện của mình cho họ nghe để lấy tiền. Chuyện có nhan đề “Cuộc đời khủng khiếp của tôi với nhà danh họa của nước Anh” hay đại loại như thế. Người giúp tôi, Barry, nói rằng tối nay Melinda đã nói cho ảnh biết chuyện này, cô ta khoe rằng cô ta được trả tiền rất nhiều để kể chuyện đời của cô, nhưng Barry tin rằng cô ta làm thế là để trả thù, chứ không phải vì tiền. Muốn trả thù Dusty Rhodes, vì đã bỏ rơi cô ta. Chắc anh biết, đàn bà bị khinh thường như cô ta, ai mà không tức giận.
Gideon ngồi vào bàn, suy nghĩ một lát, rồi nói với người phóng viên điều tra:
– Andy, ngồi xuống đây một lát, – anh chỉ cái ghế bên cạnh bàn. – Ta thử bàn xem việc này tai hại cho India ra sao.
Andy gật đầu, ngồi xuống ghế, vẻ trầm tư.
– Theo tôi thì việc này không tác hại gì cho India đâu, Gid à. Nghĩa là dù cho câu chuyện đã được đăng lên báo. Chuyện cô ấy có dan díu với Dusty Rhodes chẳng có gì sai trái hết. Anh ta độc thân, chuyện yêu đương là chuyện thường tình. Nhưng tôi tin chắc rằng, nếu anh ta không nói cho cô ấy biết về đứa con của mình, thì có lẽ cô ấy sẽ không còn có thiện cảm với anh ta nữa. Và tôi nói nếu. Có thể anh ấy đã nói hết chuyện đời mình cho cô ấy nghe rồi.
– Tôi không tin ảnh đã nói! Nếu có, thể nào chị ấy cũng nói cho chúng tôi biết. Nhưng tôi đồng ý với anh về ý kiến của anh trong chuyện này. – Gideon thở dài, ngồi yên một lát. – Tôi sẽ báo cho chị ấy biết, nhất là vì anh đã nói ngày mai báo sẽ đăng chuyện này.
– Đúng thế, và có một lý do nữa khiến tôi muốn nói cho anh biết tối nay, là có thể có những hậu quả xảy ra, vì thế nào một số báo lá cải cũng nhảy vào. Khi chuyện này xuất hiện, một số báo khác sẽ khai triển tin về Dusty và đứa con của anh ta. Nếu India ở với anh ta tại Willow Hall, cô ấy sẽ gặp họ, có thể ngay lúc họ đến săn tin. Anh biết họ như thế nào rồi, có người rất khốn nạn, – Andy kết luận.
– Mẹ kiếp! – Gideon thốt lên, ngồi thẳng người lên. – Tôi có thể hình dung ra được những nhan đề trên các tờ báo lá cải… họ sẽ đưa ra nhiều ý kiến rất khác nhau. Nhưng dù sao, việc anh trả tiền cho anh y tá để có thông tin là rất tốt. Ít ra chúng ta cũng không ngạc nhiên khi tin này loan ra.
– Tôi vẫn theo dõi thường xuyên tin này, Gideon, nhưng chúng ta không thể làm gì được về việc các báo khác săn được tin này và đăng lên báo họ.
– Tôi biết. Tuy nhiên, dù sao chúng ta cũng có được những sự may mắn nho nhỏ. Tôi sẽ gọi India để báo cho chị ấy biết. Và nếu chị ấy đang ở tại Willow Hall, tôi sẽ khuyên chị ra về ngay lập tức.
° ° °
Linnet đang ngồi ở phòng khách trên lầu tại Pennistone Royal, nghiên cứu những bản vẽ về chiếc áo cưới của cô cũng như áo của các người phụ dâu. Cô trải các bản vẽ lên bàn salon, và bỗng cô ngước mắt nhìn Evan đang ngồi ở phía bên kia phòng, gần cửa sổ nhô ra trên lầu.
– Evan này, – Linnet nói, – tôi biết chị đang bận lập danh sách công việc phải làm vào ngày mai ở cửa hàng Leeds, nhưng chị có thể dành vài phút giúp tôi việc này được không?
– Được chứ. Cô cần việc gì đấy?
– Cần con mắt của chị. Tôi không quyết định được về cái áo cưới của tôi, chị có con mắt mỹ thuật.
Evan đi đến ghế nệm dài với Linnet, lấy một bản vẽ xem chăm chú mấy phút. Bỗng cô nhăn mặt.
– Không được, cái này không được. Quá tân thời. – Cô lấy bản vẽ khác xem, lần lượt xem hết các bản vẽ, chú ý đến từng chi tiết của mỗi bản, nhưng cô loại hết. Cô quay qua nói với Linnet: – Linny, xin thú thật với cô, tôi không thích các bản vẽ này. Chỉ có một bản tạm được thôi. – Cô vừa nói vừa lấy một bản vẽ đưa cho Linnet và nói thêm: – Thế nhưng tôi vẫn thấy kiểu áo này không thích hợp với cô vào cái ngày trọng đại ấy.
– Chị thấy tôi nên mặc như thế nào? – Linnet hỏi, ngồi dựa người ra gối, chăm chú nhìn Evan.
– Tôi nghĩ cô nên mặc sao trông vừa lịch sự vừa lãng mạn. – Evan xoay hai bàn tay tròn trên không ở trước mặt, như thể cố vẽ lên một hình thể. – Tôi nghĩ cô nên mặc cái áo dài khiểu thời trung cổ… không, không hẳn thế, nhưng kiểu áo làm cho người ta nghĩ đến… thời của Tudor! Phải, đúng thế, và không dùng màu trắng, màu trắng quá chói chang trên màu da trắng bạc và mái tóc đỏ của cô. Tôi nghĩ chiếc áo phải có màu kem, đậm, như kem đặc và phải may bằng satin. Satin dày. Lại còn phải thêu ngọc trên áo nữa. Kiểu áo mà tôi nghĩ ra là phần bán thân cao lên, kiểu của Đế chế, có lẽ áo phải may cổ cao và ống tay dài. Váy xòe rộng, có khung xòe ở dưới phồng ra. Tôi nghĩ là kiểu áo của Elizabeth Tudor. Đấy là kiểu áo cô nên mặc, giống như nữ hoàng Tudor trẻ… mà hôm ấy cô là nữ hoàng đấy.
Linnet nhìn cô, cặp mắt sáng long lanh.
– Tôi thích kiểu áo chị miêu tả. Này nhé, chị là nhà thiết kế thời trang, chị hãy may cho tôi cái áo đó đi. Ôi, bằng lòng đi, Evan. Còn nhiều thì giờ. Nếu chị bắt đầu ngay từ bây giờ, chị có đủ thì giờ. Hôm nay là mồng bốn tháng Chín, ngày đám cưới của tôi là mồng một tháng Mười Hai, còn ba tháng nữa.
– Cô thật muốn tôi may áo cưới cho cô à? – Evan hỏi, nhìn Linnet với ánh mắt kinh ngạc. – Có thật cô không muốn áo cưới do Balmain hay Eves Saint Laurent may không? Cô không muốn áo do nhà thiết kế thời trang nổi tiếng may à?
– Không, tôi muốn Evan Hughes may thôi, xin chị vui lòng may giúp tôi.
Ngay khi đó, điện thoại trên bàn reo. Linnet đến trả lời điện thoại.
– Alô, PENNISTONE ROYAL đây.
– Gideon đây.
– Chào anh! Anh tìm Evan phải không? Chị ấy đây.
– Lát nữa tôi sẽ nói chuyện với cô ấy, Linny, nhưng trước hết tôi muốn nói chuyện với India.
– Ồ, Gid, India đi đến Niddersley để ăn tối với bà nội chị ấy rồi. Bà cô Edwina muốn gặp Dusty Rhodes, cho nên họ đã lái xe đến đấy lúc sáu giờ ba mươi phút. Anh gọi thử máy điện thoại di động của chị ấy xem sao?
– Máy không có tín hiệu. Chà chà. Đêm nay chị ấy có ở lại với Dusty không? Hay chị ấy có quay về PENNISTONE ROYAL không? Cô có biết không?
– Ồ, chắc chắn chị ấy sẽ về lại đây. Chị ấy đã nói với Evan là sáng mai cả hai người cùng lái xe đi Leeds, vì họ đang bận tân trang lại cửa hàng ở đấy. Hai người rất tận tâm, lo lắng công việc này.
– Tôi rất sung sướng khi biết chuyện này! – Anh đáp, giọng hơi gay gắt. – Nghĩa là chị ấy sẽ quay về với cô.
– Gideon, sao giọng anh nghe có vẻ gay gắt thế. Có chuyện gì quan trọng phải không?
– Đại loại như thế, – anh đáp, thở dài thườn thượt, rồi kể lại cho cô nghe những gì Andy McHugh đã nói cho anh biết.
Khi anh kể xong, Linnet nói:
– Tôi không tin chị ấy biết Dusty có con. Vì khi chị ấy đề cập đến chuyện anh ta không lấy vợ, chị ấy không nói gì đến việc anh ta đã có con. Chà! Chắc chị ấy không thích việc anh ta không nói cho chị biết, phải không Gid?
– Phải, chị ấy là người ngay thẳng, cởi mở, và không tha thứ cho người thiếu thành thực.
– Có lẽ anh ta đang bối rối, chưa tiện nói ra, – Linnet nói, cố tìm cách biện bạch cho người khác như mọi khi.
– Có lẽ cô nói đúng. Nhưng cô có nghĩ là sau khi bị đâm, có thể anh ta đã nói cho chị ấy biết rồi? Đấy, cứ nhìn thì biết, chuyện dan díu của anh ta với Melinda Caldwell bỗng được phơi bày ra ánh sáng, tại sao không nói hết sự thật? Bộ anh ta không sợ India sẽ biết hết sự thật hay sao?
– Tôi cũng nghĩ thế, nhưng chúng ta không biết rõ Dusty Rhodes phải không? – Ngay khi ấy, India đi vào, vẻ mặt hoang mang.
– Chào India! – Evan thốt lên, cười với chị, rồi cô quay qua nhìn Linnet, đưa mắt làm dấu. – India về rồi! – Cô nói, giọng nhấn mạnh vào tên India.
– Tôi biết rồi. Gideon, India vừa mới đến. Tôi đưa máy cho anh nói chuyện với chị ấy trước khi nói với Evan.
India bước đến bàn, cau mày hỏi:
– Tại sao cô nói đến Dusty?
Linnet im lặng, đưa máy cho cô, rồi quay lại ghế nệm dài, nhăn mặt với Evan. Cô biết India sẽ rất buồn… và tại sao cô ấy không buồn được?
Khi India đứng nơi bàn, nghe Gideon nói, vẻ mặt thản nhiên, thì hai người đàn bà kia đều im lặng. Nhưng cả Linnet và Evan đều thấy mạch máu trên thái dương của India nhảy mạnh và mắt cô nheo lại. Cô giận, nhưng cố kiềm chế cơn giận.
Khi Gideon nói xong, cô trả lời:
– Phải, đương nhiên là tôi sẽ không ở lại tại WH với anh ấy. Ở lại đấy sẽ gặp nhiều chuyện rắc rối, Gideon à. Vả lại tôi có kế hoạch ở tại PENNISTONE ROYAL suốt tuần, vì có công việc phải làm ở cửa hàng. Evan và tôi cùng làm việc này. Ồ, cô ấy đây. Cám ơn Gideon vì đã cảnh báo và khuyên tôi như thế.
Evan tuôn đến chụp lấy máy điện thoại.
– Gideon, anh khỏe không?
– Đêm nay quá mệt, kiệt sức. Anh không làm sao nói hết sự sung sướng của anh cho em hiểu khi bố sẽ về làm việc lại vào thứ Hai.
– Em biết công việc của anh rất nhọc nhằn, nhất là vào tháng này. – Evan quay mặt nhìn về phía cửa sổ rồi hạ thấp giọng, cô hỏi: – Anh còn giận em không, anh yêu?
– Hết rồi. Nhờ làm việc nhiều nên tất cả sự tức giận đều tan biến hết. – Anh cười. – Anh yêu em, Evan à, em đừng quên điều này. Không phải thỉnh thoảng bất bình nhau một chút là có thể nói anh hết yêu. Chỉ không nằm ngủ với nhau thì có. Tuy nhiên, sẽ có ngày nếu không nằm ngủ với nhau cũng đủ làm cho anh giận đấy.
Cô cười với anh, nhưng cô nghĩ anh chỉ nói đùa cho vui. Suốt tuần qua, anh giận cô. Nhưng tối nay, anh có vẻ đã trở lại vui vẻ như trước.
– Tiện thể nói cho anh biết, có lẽ cuối tuần này em sẽ ở lại đây, Gideon à?
– Vì công việc phải không?
– Một phần. Phần khác vì em đã hứa với Robin là em sẽ đến thăm ông. Anh có thấy trở ngại gì không?
– Không. Sự thật thì anh nghĩ bố mẹ anh sẽ về thẳng Yorkshire, khi nào họ đi nước ngoài họ thường làm như thế. Anh cũng đến đấy luôn. Vậy em có thích như thế không?
– Dĩ nhiên là em thích. – Bước đi xa thêm một chút, cô hạ thấp giọng hơn nữa và nói thì thầm. – Nghe Linnet nói chuyện với anh, hình như có chuyện rắc rối gì đó với Dusty phải không?
– Linnet sẽ nói cho em nghe đầy đủ chi tiết ly kỳ anh vừa nói, nhưng chuyện cơ bản là Dusty có con với người đàn bà đã đâm ảnh, và ảnh không nói cho India biết.
– Anh ấy thế thì ngốc quá, phải không?
– Phải. Bây giờ anh phải đi, cưng à, anh mệt quá. Ngày mai anh sẽ gọi cho em. Hôn em.
– Hôn anh. Em yêu anh, Gideon.
– Anh cũng yêu em.
Evan gác điện thoại, đến với các người chị em họ, hai người đang ngồi trên ghế nệm dài. India trông tái nhợt khác thường, mặt cô căng thẳng.
– Evan, cô nghĩ sao? – India hỏi, giọng nhẹ nhàng, bộ lông mày màu vàng nhạt nhướng lên.
Evan ngồi xuống cái ghế trước mặt Linnet và India, cô đáp:
– Tôi không biết toàn bộ câu chuyện xảy ra như thế nào.
Linnet kể lại cho Evan nghe hết toàn bộ câu chuyện, cô nói đến vấn đề có thể xảy ra, rồi kết luận:
– Gideon lo sợ hậu quả của chuyện này, những tờ báo lá cải sẽ phanh phui. Cô biết họ rất thích những chuyện tai tiếng, nhất là những chuyện có liên quan đến những người có tiếng tăm.
Evan nhìn India với ánh mắt đầy thiện cảm.
– Thế chị không hay biết gì hết à? – Cô nhẹ nhàng hỏi.
– Không, tôi không biết. Tôi không hiểu tại sao anh ấy không nói gì hết sau khi bị đâm. Gideon nói đúng. Anh ấy có nói cho tôi biết về Melinda, vậy tại sao không nói về con bé?
– Có lẽ anh ấy cảm thấy bối rối, khó nói. – Linnet nói nhỏ, nắm tay India, bóp mạnh để trấn an cô.
– Tôi đồng ý với Linnet, – Evan góp ý. – Tôi nghĩ đây là lối giải thích duy nhất có thể đúng. Luôn tiện xin hỏi, đứa bé hiện ở đâu? Vì mẹ nó đang ở trong bệnh viện, ai chăm sóc con bé?
– Có lẽ là bà ngoại đứa bé, – Linnet đoán.
– Tôi ước chi anh ấy nói cho tôi biết. Tôi cảm thấy mình thật ngốc ngếch. – India ngồi dựa lưng vào ghế, trông buồn bà. – Ẳnh đánh giá sai tôi.
– Tối nay bà cô Edwina ra sao? – Linnet hỏi, muốn làm cho cô quên chuyện ấy một lát. – Và bữa ăn thế nào?
– Tuyệt. Bữa ăn diễn ra tốt đẹp.
– Bà có thích anh ấy không? – Linnet lại hỏi.
– Ồ, thích. Nếu các cô bỏ lỗi, tôi xin nói rằng bà ấy rất thích, cười văng cả răng.
Evan không thể không khoái trá khi nghe India nói thế, và cô bật cười. Linnet cười theo, rồi sau một lát, India cũng cười theo với họ. Tất cả vui cười suốt một hồi lâu.
Cuối cùng họ thôi cười, lau mắt, Linnet thốt lên:
– Ồ, India, thỉnh thoảng chị nói những câu rất vui. Tôi mường tượng hình ảnh tuyệt vời của bà cô Edwina không có răng. Nhưng thôi, bây giờ nói chuyện nghiêm túc, chị sẽ làm gì?
– Tôi sẽ gọi anh ta để nói chuyện này. Biết làm gì bây giờ nữa?
– Khi nào chị làm việc này? – Linnet hỏi, muốn biết vấn đề tới nơi tới chốn như mọi khi.
– Sáng mai. Khi trên đường đi Leeds. Evan và tôi sẽ lái xe đi rất sớm, để chúng tôi sẽ dừng lại ở Follifoot thăm anh ấy. Cô có tham gia không, Evan?
– Dĩ nhiên, India. Chị cứ mặc sức thách thức, và tôi sẽ kề vai sát cánh với chị. Nguyên tắc số một của gia đình Harte, phải không?
° ° °
Dusty Rhodes vẫn còn mơ màng trong giấc điệp. Nhưng khi ánh dương len lỏi vào phòng, anh dần dần tỉnh thức, nghĩ rằng anh phải đến phòng vẽ, để vẽ thử, bỗng anh thấy có bóng người trong phòng. Nhấp nháy mắt cố nhìn qua ánh sáng lờ mờ, anh thấy có bóng người đứng ở cuối giường, nhưng phải mất một lát anh mới nhận rõ người đó là ai.
– India! – Anh thốt lên, vùng đứng dậy, chạy đến phía cô. – Em là gì ở đây, cưng?
Cô đứng yên một lát không trả lời, chỉ nhìn anh đăm đăm. Cuối cùng cô đáp:
– Em đến để cảnh cáo anh.
– Cảnh cáo anh à? Về chuyện gì thế?
– Melinda Caldwell đã kể chuyện của chị ta cho tờ Daily Mail. – Vừa nói cô vừa đưa tờ báo cho anh.
Anh cảm thấy đau nhói trong lòng, mặc dù biết thế nào cũng có ngày xảy ra chuyện này. Anh lấy tờ báo, ném lên trên giường, há hốc mồm nhìn cô mà không nói được nên lời. Anh thấy mặt cô lạnh lùng, miệng mím lại nghiêm nghị. Anh biết cô đang cố kiềm chế cơn tức giận chực bùng ra.
Bỗng anh cảm thấy mình lố bịch khi đứng trần truồng trong lúc cô ăn mặc chỉnh tề để đi làm, anh bèn chụp cái áo ngủ dài, khoác lên người.
– Không phải chỉ dừng lại ở trong tin báo hôm nay thôi đâu, – cô nói tiếp giọng lạnh lùng. – Những vấn đề đặc biệt còn được tường thuật ở trong tờ báo. Vấn đề sẽ được đăng liên tiếp trong hai ngày, bắt đầu ngày mai. Tôi cần cho anh biết ý kiến của Gideon, người em họ của tôi. Theo cậu ấy thì những tờ báo lá cải sẽ khai thác chuyện này, họ sẽ đến phỏng vấn anh, cho nên tôi đề nghị anh nên đi đâu đó cho đến khi vấn đề lắng dịu.
– Nhưng bây giờ ở đây đã được bảo đảm an ninh rồi, nhờ em và Jack Figg. Anh ở trong nhà được yên ổn.
– Em muốn báo cho anh biết vậy thôi. Để anh biết mà lo liệu. Em còn muốn hỏi anh một câu nữa.
– Cứ hỏi đi, cưng. – Anh đi đến phía cô, nhưng cô vội bước lui, và anh biết rằng việc làm cho cô yên lòng không phải là chuyện dễ. – India, em biết em có thể hỏi anh bất cứ điều gì, – anh nói lại.
– Tại sao anh không nói cho em biết anh có con với Melinda Caldwell?
Anh nhìn cô, không thốt được nên lời. Anh thấy mình có lỗi thực sự, đúng ra anh nên nói cho cô biết chuyện này mới phải. Bỗng anh cảm thấy bối rối, anh nhún vai, vẻ thất vọng.
– Anh nghĩ vấn đề này tự nhiên sẽ đến với chúng ta thôi.
– Và đúng vậy, chuyện này đã đến, nhưng chỉ vì anh không tin em đủ để nói cho em biết chuyện riêng của anh. Anh không xét đoán đúng con người của em, cho nên việc này làm cho em buồn. Đêm qua em đã nhận ra rằng anh không hiểu em, không biết con người em, không biết em xuất thân từ đâu… không biết em là người có tình cảm và chân thật. Anh không hiểu em, nên em nghĩ là chúng ta không thể tiếp tục quan hệ với nhau nữa.
– Em đừng nói thế! – Anh thốt lên. – Anh biết em, hiểu em. Anh quan tâm đến em, India à. Em rất quan trọng đối với anh, chắc chắn em biết thế rồi.
Cô lắc đầu.
– Có một điều em biết chắc là… anh có thái độ hoàn toàn sai lầm về gia đình em. Anh cho những người trong gia đình em là hợm hĩnh, anh không cần gặp họ, trong khi họ không phải như anh nghĩ. Họ rất dễ thương, bình thường, lao động cần cù. Nhưng anh không cần biết đến. Do đó mà em nghĩ rằng anh kiêu ngạo, tự tôn, và là kẻ cù lần.
– Sao em có thể nói với anh như thế? Tối qua anh đã gặp bà nội em rồi, phải không?
– Ồ, đừng quá kỳ cục như thế. Một bà già chín mươi lăm tuổi đã bị anh mê hoặc chỉ trong vòng năm giây, vì anh đã nịnh hót bà. Em thường nói đến những người em họ của em, họ là những người bạn thân thiết của em. Thế mà anh không muốn gặp họ vì họ có vị thế như anh, không dễ gì anh thao túng.
– India, nghe anh nói đây, em đã đưa vấn đề này đi quá xa rồi. Anh định khi xuất viện sẽ nói cho em biết về chuyện của Atlanta, nhưng thú thật là anh không muốn làm hỏng cuộc tình mới chớm nở tươi đẹp và…
– Bây giờ thì có lẽ nó đã hỏng rồi, – cô đáp, rồi đi ra cửa.
– Kìa, khoan đã! Lạy Chúa, có phải vì anh có con mà em đoạn tuyệt với anh không? – Anh hỏi.
– Không, không phải thế. Có lẽ em sẽ rất thương đứa bé khi biết nó là con anh, vì em biết nó là một phần đời của anh, anh có trách nhiệm với nó. Em đoạn tuyệt với anh là vì anh không tin em, không hiểu em, không chịu nhìn vấn đề theo quan điểm của em.
– Em làm thế là bất công, India, – anh tức giận đáp, nhưng hạ thấp giọng.
– Anh cũng thế, Dusty à. Anh biết em rất yêu anh, và em biết anh cũng yêu em. Nhưng anh không muốn mối quan hệ của chúng ta tiến triể, có lẽ anh không muốn hứa hẹn gì. – Cô nhún vai. – Vậy chúng ta phải làm gì?
Cô bước xuống cầu thang.
Anh chạy theo:
– India, khoan đã! – Anh đứng trên cầu thang van xin cô.
– Hết rồi, Dusty. – Cô tiếp tục đi xuống, không quay đầu nhìn lại.
– Nhưng này, bức tranh của em thì sao?
– Dẹp hết tranh của anh đi, – cô vừa đáp, vừa đi qua tiền sảnh, ra khỏi cửa. Cô đóng cửa lại thật mạnh đến nỗi hai ô cửa kính như muốn văng ra, nhưng chúng chỉ kêu lách cách mà thôi.
Dusty đứng yên một lát. Cuối cùng anh quay lại, đi vào phòng ngủ, lòng cảm thấy cô đơn lạc lõng. Anh có thể làm cho cô trở lại với anh không? Cô giận anh, anh biết lý do cô giận. Anh nguyền rủa mình vì không tin cô nhiều hơn. Nhưng anh không bao giờ tin những người chân thành yêu anh. Anh không rút được kinh nghiệm từ những sai lầm của mình trong quá khứ ư?
° ° °
Khi ra khỏi nhà, India chạy một mạch đến chiếc Aston Martin đậu gần nhà kho lớn. Cô bước vào ngồi ở chỗ tay lái và quay qua nhìn Evan.
– Chị không sao chứ? – Evan hỏi, sờ nhẹ lên cánh tay cô, mặt lộ vẻ lo lắng. – India, mặt chị tái mét.
– Tôi không sao, – India đáp rồi bỗng bật khóc.
Evan quàng tay quanh cô, cố an ủi cô, đưa cho cô khăn giấy để lau, thì thào những lời dịu ngọt. Một lát sau, India bình tĩnh trở lại, cô hỷ mũi, mở máy xe cho nổ.
– Ta ra khỏi đây thôi, – cô nói. – Tôi muốn đi cho thật xa khỏi ông Rhodes.
– Tôi hiểu, – Evan thì thào nói, quyết định không hỏi thêm câu nào nữa.
Khi họ trên đường đi đến Leeds, India kể cho Evan nghe chuyện đã xảy ra và nói thêm:
– Tôi yêu anh ấy. – Mắt cô nhìn thẳng ra trước đường, vừa nói tiếp: – Tôi không thể sống với một người mà người ấy không biết đến giá trị của tôi. Chuyện như thế đấy. Tôi sẽ đoạn tuyệt với anh ta. Dứt khoát.
– Tôi tin chị sẽ làm thế, – Evan đáp, nhưng cô không thể không tự hỏi India liệu có đoạn tuyệt được với anh ta hay không?