Tessa Fairley đứng trên hàng hiên, nhìn cô con gái nhỏ đang loay hoay như con gà mái chăm sóc bầy gà con. Cô bé để Daisy, con búp bê bằng sứ, rồi để Teddy, con gấu và Reggi, con búp bê bằng vải, trên những cái ghế mà Tessa và Adele vừa sắp quanh cái bàn uống trà nhỏ.
Khi cô bé đã sắp xong, với vẻ hài lòng, cô ngẩng mặt nhìn mẹ cô và nói:
– Daisy giữ Teddy làm bạn, còn con sẽ ngồi bên cạnh Reggi.
– Con nghĩ thế là tuyệt đấy, Adele, mẹ chắc chúng sẽ rất sung sướng ở bất cứ chỗ nào con để chúng ngồi, – Tessa trả lời, nàng cười với cô con gái ba tuổi, cô bé đang ngước nhìn nàng với ánh mắt dò hỏi.
Vừa nói Tessa vừa nghĩ đến chuyện làm sao lấy con búp bê vải ra khỏi tay cô con gái. Con búp bê dơ dáy, nhếch nhác trông thật ghê tởm. Tessa biết con búp bê ấy là vật bất ly thân của Adele, nhưng nó cần phải được giặt sạch, bằng tay thôi, để cho nó khỏi bị bung ra tả tơi. Nàng nghĩ, đêm nay nàng sẽ giặt sạch con búp bê, nếu nàng lấy được khỏi tay con gái.
Nàng vui sướng khi được đến ở tại Yorkshire với Adele, hưởng những giây phút yên ổn đầu tiên kể từ khi ly thân với chồng, Mark Longden. Tessa cúi xuống, đưa tay vuốt mái tóc vàng nhạt, mượt mà của con, rồi nói nhỏ:
– Mẹ làm việc trong thư phòng, cưng à. Nếu con cần gì cứ gọi mẹ.
Adele gật đầu, đáp lại với giọng nghiêm trang:
– Mẹ làm việc ở phòng máy tính.
– Đúng thế. – Lòng Tessa tràn ngập tình yêu thương đối với con, cô con gái xinh đẹp, người nàng yêu nhất đời. Hiện thủ tục về ly dị đang tiến hành, nên nàng phải chú tâm đến con. Nàng cúi người hôn lên đầu con gái, nán lại trên hàng hiên một lát. Nhưng vài giây sau, nàng bèn đứng thẳng người, thở mạng rồi đi nhanh vào thư phòng.
Hôm ấy là ngày nghỉ của Elvira, còn bà giữ trẻ thì đi Leeds, để Adele cho nàng giữ. Tessa đã có ý định đem Adele theo đến cửa hàng Harrogate, nhưng cuối cùng nàng quyết định không đến đấy. Buổi sáng đẹp trời như thế này mà đem đứa bé đến nhốt vào trong phòng làm việc thì thật có tội với nó. Cho nên nàng quyết ở nhà làm việc tại biệt thự Pennistone Royal. Nàng sẽ vạch kế hoạch tân trang lại cửa hàng Harrogate, trong khi Adele chơi dưới ánh nắng mặt trời trong bầu không khí trong lành trên mái hiên dài ở phía sau nhà.
Đã từ lâu Tessa nghĩ rằng, khi nàng ở tại đây thì phòng thư viện là nơi làm việc lý tưởng của nàng. Phòng này dài, thoáng đãng, trần nhà cao, tường ốp ván bằng gỗ thông có màu trắng nhạt. Phòng này rất yên tĩnh, vì được cách ly với bên ngoài bằng những cái kệ cao chất đầy sách bìa bọc da.
Sáng sớm hôm nay, nàng đã chọn chỗ để làm việc ở cuối thư viện, gần bộ cửa cao rộng. Bộ cửa nàng mở ra hàng hiên, nơi Adele sẽ chơi cho đến giờ ăn trưa. Tessa kéo chiếc bàn đọc sách đến gần bộ cửa gương, thành nơi làm việc tạm thời. Adele chơi ngay trước mắt nàng. Nàng có thể nghe được tiếng con gái nói chuyện với con gấu nhồi bông. Nếu con gái nàng cần gì, nàng sẽ đến giúp con ngay tức khắc.
Tessa làm việc trên máy tính liên tục suốt hai mươi phút sau đó, nàng phác thảo những chỗ cần sửa chữa lại, thỉnh thoảng ngước mắt nhìn con, cười thầm thấy Adele chơi một mình ngoan quá. Cô bé nói chuyện với những con búp bê và con gấu một cách rất tự nhiên như thể chúng là những sinh vật thật.
Adele là cô bé lanh lợi, có óc sáng tạo và có trí tưởng tượng. Mặc dù bé chưa đầy bốn tuổi, nhưng bé đã đọc được những cuốn sách giản dị. Bé có phần sớm phát triển, nhưng không làm cho người ta bực mình như một vài đứa trẻ khác. Adele có bản chất dịu dàng, mọi người đều mén bé vì bé dễ thương và tính tình có phần hài hước.
Adele quay mặt, thấy Tessa nhìn bé qua bệ cửa kính mở rộng, bé cười vẫy tay với mẹ. Tessa vẫy tay chào lại rồi quay lại với công việc. Nàng tập trung tư tưởng, cố sức suy nghĩ để làm sao thay đổi diện mạo của cửa hàng Harrogate. Đây là kế hoạch rất quan trọng; cô em gái cùng mẹ khác cha Linnet và cô chị họ India, cùng với Evan Hughes, đã được giao nhiệm vụ tạo cho cửa hàng ở Leeds một bộ mặt mới. Các cửa hàng Harte khắp nơi đều được sửa sang tái thiết.
Bỗng chuông điện thoại reo vang khiến Tessa giật mình ngẩng đầu. Khi hồi chuông thứ hai tiếp tục reo, nàng tự hỏi tại sao không có ai nhấc máy nghe, rồi nàng nhớ ra rằng chỉ có một mình nàng ở nhà. Elvira đã đi Leeds, Margaret đã đi chào hàng ở Ripon, và nàng đã thấy Evan Hughes lái xe đi cách đây hơn một giờ. Còn Emsie và Desmond, người em gái và cậu em trai dòng O�Neill thì đã đi cưỡi ngựa ngoài những cánh đồng hoang rồi.
Tessa liền buồn bã đi đến cái bàn làm việc có từ thời đại George kê gần chiếc ghế nệm dài, nàng nhấc máy lên nghe.
– Pennistone Royal đây, xin chào. Ai đấy? – Máy bị nhiễu nghe không rõ ràng gì hết, và nàng nghe văng vẳng có tiếng đàn ông bên kia đầu dây:
– Tessa… Có phải Tessa… – rồi tiếng nói tắt tịt.
Chắc là Toby, nàng nghĩ, người em họ từ L.A gọi đến cho mình. Nàng nắm chặt điện thoại, hỏi lớn:
– Tôi là Tessa Longden đây! Ai đấy? – Máy hoàn toàn tắt tịt, nàng cảm thấy rất bực mình. Nàng cố nghe thêm lát nữa, lên tiếng alô nhiều lần, rồi gác máy với vẻ thất vọng.
Khi nàng mới đi được mấy bước về phía chiếc bàn làm việc tạm thời, thì chuông điện thoại lại reo. Nàng quay lại nhấc máy, nói bằng một giọng rõ ràng:
– Tessa Longden đây. Ai gọi đấy? – Không có tiếng trả lời, chỉ có nhiễu âm và âm thanh nghe như tiếng sóng vỗ. – Alô, ai đấy? Alô? Tôi không nghe gì hết! Ai gọi đấy?
Giọng nàng có vẻ tức giận: người em họ đi Los Angeles để thăm vợ, cậu ta hứa sẽ gọi về cho nàng. Rõ ràng đấy là Toby, cậu ta gọi từ điện thoại di động. Đường dây bỗng nhiên bị cắt, nàng nhún vai hết kiên nhẫn, dằn mạnh máy điện thoại, chuông lại reo vang khiến nàng quay lại, nhấc điện thoai nghe lần thứ ba.
– Tessa đây. Ai đấy?
– Tess… – Giọng nói chưa nói hết tên nàng đã ngừng lại, rồi nàng nghe nhiễu âm và tiếng được tiếng mất không rõ ràng. Nàng nói “Alô” nhiều lần, nhưng người gọi không nói rõ tên mình là ai.
Nàng đứng áp máy vào tai cố nghe thêm vài phút nữa, rồi quá giận, nàng cúp máy, rủa thầm Toby. Lẽ nào cậu ta dùng điện thoại bàn?
Bỗng nàng nghĩ rằng có lẽ Toby có gọi đến nàng ở cửa hàng tại London trước, cho nên nàng bấm số máy riêng của người phụ tá mới của nàng, máy trả lời ngay tức khắc.
– Tôi đây, Pasty, – nàng nói liền. – Tôi nghĩ Toby Harte có lẽ đang muốn gọi cho tôi. Từ Hoa Kỳ. Bằng máy điện thoại di động. Nhưng máy không nghe được. Cậu ta cắt máy luôn. Sáng nay cô có nghe tin gì của cậu ấy không? Có phải cậu ấy đang muốn gọi cho tôi không?
– Không, anh ấy không gọi, – Pasty trả lời. – Thực ra, hôm nay có rất ít người gọi đến hỏi bà. Chỉ có Jess Lister nói đến cái áo dài bà đặt làm. Áo xong rồi. Cô ta sẽ mang đến. Và Anita Mooru. Cô ta gọi đến, nói rằng cô muốn đưa cho bà xem hàng mỹ phẩm và kem làm đẹp da mới sản xuất. Tôi nói bà sẽ gặp cô ta vào đầu tuần tới.
– Tốt, thôi được. Này, nếu Toby ở Mỹ gọi về cho tôi, cô làm ơn yêu cầu cậu ta gọi cho tôi bằng điện thoại bàn nhé. Tôi có mặt suốt ngày tại Pennistone Royal và tối nay cũng ở đấy. Như thế sẽ dễ dàng hơn.
– Tôi sẽ nói với anh ấy như thế. Hẹn nói chuyện với bà sau, Tessa.
Tessa đi lại đến chiếc bàn của thư viện và tự động đưa mắt nhìn ra ngoài hàng hiên trước khi ngồi vào làm việc lại. Bỗng nàng nín thở vì kinh ngạc. Adele không còn ngồi chơi nơi bàn trà nữa.
Ôi lạy Chúa, con bé ở đâu rồi? Tessa chạy ra khỏi cửa, nhìn lên nhìn xuống. Nàng không thấy cô con gái ở đâu hết. Nhưng nó đâu có thói quen đi chơi xa. Adele rất biết vâng lời nàng.
Tessa cảm thấy hoảng hốt. Nàng quay nhìn vào bàn trà như để tìm xem có dấu hiệu gì lạ không, nàng liền phát hiện con búp bê bằng vải đã biến mất.
Adele đi đâu rồi? Có lẽ nó đi đến chơi dưới gốc cây sồi già? Nghĩ thế, Tessa vội chạy đến dãy lan can đá và nhìn về phía thung lũng nhỏ ở dưới cùng các bãi cỏ xuôi xuôi rợp bóng, dưới gốc cây có chỗ ngồi chơi và Adele thường đến chơi ở đấy. Nhưng nàng không thấy bóng dáng cô bé đâu hết.
Làm sao nó đi xuống dưới dãy tầng cấp ở cuối hàng hiên được? Tessa tự hỏi, lòng càng hoảng sợ thêm. Nàng bèn đâm đầu chạy đến dãy tầng cấp. Vừa chạy trên hàng hiên nàng vừa lo sợ cô bé ba tuổi té nhào nằm một đống ở dưới tầng cấp. Nhưng Adele cũng không có ở đây.
Tessa vội chạy ra phía trước nhà, lòng càng hoảng hốt lo sợ thêm. Không có bóng người nào ở đây, ngay cả những người làm vườn hay các chàng trai làm việc ở chuồng ngựa cũng không. Cảnh vật im lặng một cách dễ sợ, như thể trên thế gian này sót lại chỉ còn một mình nàng.
Khi nàng đến cánh cửa trước bằng gỗ sồi chắc chắn có khung bằng sắt, bỗng Tessa dừng lại, cau mày. Cánh cửa hé mở, điều này làm cho nàng ngạc nhiên, cửa này thường khóa kín để phòng kẻ gian đột nhập vào nhà. Lòng hồi hộp, nàng đẩy cửa mở rộng và bước vào tiền sảnh.
– Adele! Adele! – Nàng vừa gọi to, vừa đi tới phía trước. – Có con ở đây không, cưng?
Không ai trả lời.
Không có đứa bé nào chạy đến với nàng trên đôi chân bụ bẫm.
Chỉ có âm thanh giọng nàng dội lại qua tòa thạch sảnh rộng lớn. Bỗng nàng nghĩ, có thể Adele đã xuống bếp để tìm Margaret, có lẽ cô bé muốn có vài thỏi sô-cô-la Cadbury để dùng vào tiệc trà với các con búp bê. Tessa bèn chạy theo hành lang dẫn xuống bếp. Ở đây cũng không có người. Tim nàng như muốn ngừng đập, lòng vô cùng lo sợ. Nước mắt lưng tròng, nàng tựa người vào khung cửa một lát, cố moi óc để nghĩ ra cô bé ba tuổi này có thể đang ở đâu. Nó ở đâu nhỉ?
Tessa thở mạnh rồi quay lại, đi ra phía trước nhà. Nàng bước ra ngoài đường xe chạy có rải sỏi. Nàng tự hỏi, bắt đầu tìm cô bé ở đâu. Nàng nghĩ có lẽ cô bé đi ra ngoài vườn. Bỗng Tessa cảm thấy nàng cần phải có Wiggs và hai người phụ tá của ông ta giúp sức mới được. Và có thể phải nhờ đến cả các công nhân làm việc ở chuồng ngựa nữa. Đất đai ở bên ngoài biệt thự Pennistone Royal rộng lớn, phía ngoài các cánh đồng trồng cây và các đồng cỏ còn có nhiều cánh rừng rậm.
– Cô Tessa! Cô Tessa!
Nghe tiếng của Wiggs, người chỉ huy đám công nhân làm vườn, Tessa vội quay người nhìn lại. Wiggs đang vội vã đi về phía nàng và nàng thấy ông ta đang nắm con búp bê bằng vải trên tay.
Nàng liền chạy đến, miệng nói lớn:
– Bác tìm thấy con búp bê ở đâu?
Người làm vườn dừng lại, đưa con búp bê cho nàng.
– Tôi tìm thấy nó trên khúc ngoặt của đường xe chạy. – Ông ta quay đầu nhìn lại. – Cô biết khúc đường cong rồi, thưa cô Tessa, ngay trước nhà đấy.
Tessa cầm con búp bê vải trên tay, run run nói:
– Wiggs, tôi không tìm thấy Adele đâu hết, nó bỗng dưng biến mất, tôi không biết nó làm gì ở ngoài này, chúng ta phải ra vườn tìm nó.
Wiggs nhìn nàng, hổn hển đáp:
– Tôi nghĩ chắc cô bé để rơi con búp bê trước khi bước vào xe hơi.
– Xe hơi nào? – Tessa hỏi, mắt ánh lên vẻ lo sợ. – Có xe hơi nào đến đây à? – Giọng nàng run run rất kỳ lạ. Khi hỏi, nàng nắm cánh tay bác làm vườn.
– Dạ có. Tôi nghe tiếng bánh xe rít lên kin kít khi nó chạy đi. Nó đã tông vào một con ngựa. Hai cậu làm việc ở ngoài chuồng ngựa đuổi theo biểu tài xế dừng lại, nhưng xe vẫn chạy.
Mặt Tessa hoàn toàn biến sắc, người run cầm cập, hai đầu gối như muốn khuỵu xuống. Mark rồi. Chắc là Mark rồi. Phải. Ôi lạy Chúa, đúng anh ta rồi. Hắn đã bắt con của họ. Nàng nhắm mắt, đưa tay ôm mặt, lòng vô cùng hoảng hốt.
– Cô Tessa, cô nên vào nhà ngồi nghỉ một lát. – Wiggs nói. – Trông cô phờ phạc quá!
Khi Tessa mở mắt, thở mạnh, nàng bỗng nghe có tiếng vó ngựa xa xa vọng lại, nàng liền quay mặt nhìn.
Wiggs quay người lại, nói nho nhỏ:
– Chắc là Emsie và Desmond đi cưỡi ngựa trở về.
– Phải, chắc thế, – nàng đáp, giọng nghẹn ngào như có cái gì chặn trong họng. Nàng cố nín khóc, quay qua hỏi Wiggs: – Wiggs này, chiếc xe như thế nào? Bác có thấy người lái xe không? Có phải ông Longden lái xe không? Bác có nghĩ người lái là ông ấy không?
Wiggs lắc đầu.
– Tôi không thấy mặt người tài xế. Nhưng người lái là đàn ông. Chiếc xe màu đen. Tôi nghĩ đấy là chiếc Mercedes. – Ông ta gật đầu, mặt bỗng có vẻ nghiêm nghị. – Phải, đúng là xe Mercedes, thưa cô Tessa.
Ngay lúc ấy, cô em gái Emsie và cậu em trai Desmond, em cùng mẹ khác cha với Tessa, hiện ra nơi khúc đường cong, hai chị em đang cưỡi ngựa chạy chầm chậm về nhà. Emsie đưa tay vẫy và vui vẻ nói lớn:
– Chào Tessa! – Desmond cũng vẫy tay chào, khuôn mặt trẻ trung đẹp trai tươi cười với nàng.
Tessa đưa tay ra dấu cho họ đến với nàng nhưng rồi bỗng nàng đổi ý, chạy đến phía họ, và Wiggs cũng chạy theo nàng.
Desmond ngồi trên con ngựa giống màu đen thật đẹp, nhìn xuống bà chị cả. Cậu thấy mặt mày Tessa trắng bệch như vải áo của nàng, liền hỏi nhanh:
– Tess, có chuyện gì nghiêm trọng à?
– Adele mất tích, – nàng vừa đáp vừa lắc đầu. – Nó biến đi đâu không biết. – Giọng nàng run run; bỗng nàng dừng lại đột ngột, quay nhìn Wiggs và nói tiếp. – Nhưng có lẽ nó đã bị ai đó bắt cóc tại đây.
Người làm vườn đã biết Tessa từ khi nàng còn bé tí, nên ông ta biết nàng muốn ông làm gì. Ông phải nói cho họ những điều mắt thấy tai nghe.
– Chuyện xảy ra như thế này, Desmond. Có chiếc xe hơi đến đây. Tôi không biết ai ngồi trên xe. Nhưng xe chạy như bị ma đuổi, tông một con ngựa con đi lạc trên đường. Hai người mã phu chạy theo, la lớn, nhưng tài xế không chịu dừng xe lại. Xe phóng nhanh ra cổng trước như tên bay. Tôi đi lên đường… thấy con búp bê vải của Adele nằm giữa đường. – Ông ta gật đầu rồi nói tiếp. – Tôi nghĩ chắc� Adele để rơi con búp bê khi lên xe. Tôi không biết có chắc như thế không. Nhưng có lẽ như thế.
– Nhưng bác có thấy Adele trong xe không? – Desmond hỏi, cau mày lại.
Wiggs lắc đầu.
– Nhưng vì con búp bê nằm trên đường, nên tôi nghĩ cô bé đi trên xe.
Tessa thở mạnh, nàng nói bằng giọng lo âu:
– Wiggs, nhờ bác tổ chức người đi tìm khắp các khu vườn xem sao, và hỏi Joe thử. Có thể ông ấy biết người nào ngồi trong xe. Có lẽ họ đến gặp ông ấy có việc gì đấy… việc có liên quan đến đất đai.
– Tôi sẽ cho người đi tìm, thưa cô Tessa. Nhưng việc hỏi Joe chắc tôi chịu thôi. Ông ấy đi East Witton rồi. Và tôi tin ổng chưa về, chắc chưa về đâu. Nhưng không có ai đến gặp Joe mà lái xe ẩu như thế, nhất là khi chúng ta đã dựng biển để báo tài xế lái xe hãy coi chừng chạy chậm vì có nhiều ngựa. Không, người nào ngồi trên chiếc xe ấy chắc không phải người ở quanh đây. Người địa phương không lái xe nhanh vì họ biết quanh vùng có nhiều ngựa.
– Tôi đồng ý với bác, – Desmond đáp. Cậu vội nhảy xuống ngựa, đi đến bên Tessa, quàng tay quanh vai nàng, để an ủi nàng. Cậu lo cho nàng vì chuyện xảy ra thật đáng sợ. Họ có thể làm gì được ngoài việc tìm khắp các nơi trong lãnh địa?
Emsie cũng làm theo em trai, cô nhảy xuống ngựa một cách thành thạo. Quay qua Wiggs, cô nói:
– Nhờ bác dẫn ngựa đến chuồng được không? Lát nữa chúng tôi sẽ đến đấy để tắm rửa cho chúng.
– Dĩ nhiên, tôi sẽ đến dẫn chúng vào chuồng, Emsie, – ông ta đáp, lấy dây cương trên tay cô gái, rồi đến lấy dây cương con ngựa của Desmond. – Sẽ có một cậu làm việc ở chuồng ngựa chăm sóc ngựa của cô cậu. Cả hai người cứ ở đây với cô Tessa.
Emsie cười với ông ta, nụ cười gượng gạo. Ông ta thấy mặt cô gái cũng trắng bệch như mặt cô chị. Trông cô em cũng lo sợ không kém. Ông vỗ vai cô gái mười bảy tuổi. – Đừng lo, cô à, nếu có Adele ở đây, chúng tôi sẽ tìm ra thôi.
– Tôi hy vọng nó đi lạc, – Emsie nói nhỏ, cắn môi. – Tôi mong sao nó lạc đâu đó trong vườn.
Wiggs dẫn ngựa đi, nghĩ có lẽ Mark Longden đã bắt đứa bé. Mọi người làm việc trong nhà đều biết chuyện vợ chồng Tessa sắp ly dị; họ rỉ tai nhau rất nhiều chuyện về Longden, không ai thích gã hết. Gã là bố của đứa bé. Dĩ nhiên, gã không làm hại cô bé. Nhưng Longden là kẻ đê tiện, ông nghe người ta nói như thế. Đồ nghiện rượu, lại còn nghiện ma túy và đánh vợ. Kẻ nào đánh phụ nữ là đồ hèn nhát, đồ vũ phu, đồ khốn nạn, – Wiggs nghĩ như thế. Cô Tessa bỏ gã là đúng.
Desmond cùng hai chị gái đi vào nhà. Khi họ đi nhanh vào thạch sảnh, cậu ta nắm cánh tay Tessa và nói:
– Em đi lấy cho chị ly rượu mạnh nhé? Trông chị như sắp xỉu đến nơi.
– Không, cám ơn, Des. Lấy cho chị tách trà và viên aspirin thôi. Chúng ta đi xuống bếp.
Cậu ta gật đầu rồi cùng Emsie đi theo Tessa dọc hành lang đến bếp. Vào bếp, Emsie lấy ấm điện, đổ đầy nước, cắm phích điện vào ổ cắm, rồi đến tủ lấy bình trà và ba cái tách.
Desmond và Tessa ngồi xuống bên bộ bàn tròn kê ở cửa sổ nhô ra ngoài. Desmond cầm bàn tay Tessa, hy vọng sẽ trấn an được nàng. Mới mười lăm tuổi, nhưng Desmond O�Neill đã chững chạc, trông cậu có vẻ lớn hơn tuổi nhiều. Cậu mở miệng định nói, nhưng bỗng dừng lại vì thấy mặt của Tessa có vẻ đau đớn. Cậu thường hiểu rõ tâm trạng của chị, cậu biết chị cậu đang suy nghĩ nhiều chuyện.
Quả thật Tessa đang nghĩ đến nhiều việc, nàng cảm thấy điên cả cái đầu, lòng lo sợ. Nàng không biết làm gì. Làm sao nàng yên tâm ngồi một chỗ đợi Wiggs và những người khác đi tìm khắp nơi trong lãnh địa? Họ đi rất lâu mới hết chỗ. Và chắc gì đã có thì giờ để đi tìm khắp nơi? Nếu Adele đi lạc, thế nào cô bé cũng hoảng sợ và có thể gặp tai nạn. Tessa tự hỏi không biết nàng có nên đi theo đám người đi tìm không? Có thể Adele bị Mark bắt đi không? Hay phải chăng có Jonathan Ainsley đứng đằng sau chuyện này? Nàng liền bác bỏ ngay ý nghĩ ấy. Nghĩ đến việc có Jonathan dính dáng đến chuyện này là nàng cảm thấy run sợ. Nếu Mark bắt con gái họ, thế nào gã cũng gọi đến Pennistone Royal để nói chuyện với nàng chứ? Chắc chắn là gã sẽ không làm cho Adele đau đớn, gã thương con bé. Nhưng bây giờ biết gã còn thương con không? Tự nhiên Tessa run lập cập.
Desmond thấy thế, cậu bèn nói để trấn an chị:
– Tess, em tin chắc con bé ở trong xe hơi. Có lẽ Wiggs không thấy. Em tin là Adele không có ở đây, không bị lạc đâu đó trong lãnh địa. Vì nếu bé đi lạc, thế nào khi em và Emsie đi về, chúng em cũng thấy nó. Con đường duy nhất đi ra đồng là con đường chúng em đi về.
Tessa không trả lời.
Desmond im lặng. Cậu thương Tessa và nàng thương cậu, họ luôn luôn thân mật với nhau.
Vượt ra khỏi những tư tưởng rối rắm trong đầu, Tessa bỗng nói:
– Tôi cũng có ý nghĩ như cậu. Con bé ở trong xe ấy, Des à. Nó còn nhỏ quá, nó không thể đi chơi đâu xa được để phải bị lạc trong rừng.
– Ai chở nó mà không nói cho chị. – Bỗng cậu dừng lại. Mắt nhìn vào mắt chị. – Mark Longden. Chắc chắn là anh ta! Chị có nghĩ anh ta chở nó đi không?
– Có.
– Em cũng thế. Câu trả lời đã có.
Emsie bưng khay đựng tách và bình trà đến để lên bàn rồi nói:
– Không có ai để vạch mặt chỉ tên. Ấy là vì việc ly dị ghê tởm mà ra.
– Nhưng cũng có thể có kẻ nào… – Desmond dừng lại, thở mạnh rồi nói tiếp, – Bắt cóc nó, để đòi tiền chuộc. Gia đình này thường là mục tiêu rất tốt cho bọn gian phi nhắm vào.
– Tôi cũng nghĩ đến chuyện như thế. – Tessa nhắm mắt lần nữa, cố kiềm chế mình cho khỏi run. – Vì thế mà tôi đến ngồi ở đây, gần máy điện thoại.
Nàng trắng bệch và có vẻ quá căng thẳng, Desmond cứ sợ nàng sẽ ngất xỉu.
Khi Emsie rót trà ra tách, cô nhìn vào mắt em trai. Hai chị em rất ăn ý nhau. Cô tuy lớn hơn cậu hai tuổi, nhưng chính Desmond thường che chở cho cô. Hai chị em rất thân thiết nhau.
Cô lặng lẽ nói thầm:
– Linnet. Chúng ta cần Linnet.
Desmond gật đầu, nhìn qua Tessa, chờ đợi.
Tessa Fairley Longden có sắc đẹp thanh tú, nhưng nàng cũng có cả nghị lực và rất kiên cường. Nàng thường nói nàng rất xứng đáng làm chắt của bà Emma Harte. Tính khí nàng cứng rắn và quyết đoán.
Cuối cùng nàng cố thu hết nghị lực, mở mắt ra, ngồi thẳng người trên ghế.
– Cám ơn Emsie đã pha trà, – nàng nói nho nhỏ rồi uống một ngụm nước trà với viên aspirin. Sau một hồi ngẫm nghĩ, nàng nhìn đồng hồ trên tường và nói tiếp: – Ở đây là mười một giờ. Sáu giờ sáng ở New York. Không cần điện thoại cho mẹ và dượng Shane.
Emsie cắt ngang lời chị một cách dứt khoát:
– Hai người đang ngủ. Thử hỏi luật sư của chị xem sao?
– Không, không! – Tessa đáp và nhìn Emsie với ánh mắt gay gắt. – Em biết rất rõ quy luật của gia đình ta như thế nào rồi, quy luật Emma, chúng ta luôn luôn tuân thủ quy luật ấy. Chúng ta tự giải quyết với người trong gia tộc chừng nào còn giải quyết được. Khi nào thật cần chúng ta mới nhờ đến các thông gia khác, những người ngoài không được xía vào, trừ phi chúng ta không còn cách nào khác.
– Chị có thể gọi Linnet ngay, – Desmond đề nghị, liếc mắt nhìn Emsie, hy vọng Tessa không bác bỏ ý kiến của cậu. Mối liên hệ giữa các bà chị của cậu rất căng thẳng, thường gây ra nhiều vấn đề khó khăn. Cả hai người đều muốn một ngày nào đó điều khiển cửa hàng Harte. Nhưng Linnet là người thông minh lanh lợi nhất trong gia đình, ngoài bố mẹ cậu. Cậu tin rằng chị ấy là người tuyệt nhất có thể đảm trách công việc trong lúc bố mẹ họ đi vắng.
Cậu ngạc nhiên khi thấy Tessa không phản bác lời đề nghị của cậu. Nàng vùng đứng dậy, bước vội đến máy điện thoại để trên quầy.
– Tôi nghĩ làm theo ý kiến của cậu là hay nhất, Desmond. Làm ngay thôi.
Tessa biết Linnet đã có ý định đến Pennistone Royal hoặc là hôm nay hoặc là ngày mai, cho nên thay vì gọi điện thoại đến cửa hàng Harte ở London, thì nàng bấm số máy điện thoại di động của cô em gái, có lẽ Linnet đang trên đường đến đây. Quả nhiên, cô em của nàng trả lời ngay tức khắc, giọng nhanh nhảu:
– Linnet O�Neill đây.
– Tessa đây. Tôi đang có chuyện rắc rối ở đây.
– Tại cửa hàng Harte à? – Linnet ngạc nhiên hỏi.
– Không. Ở nhà, Tại biệt thự Pennistone Royal.
– Có chuyện rắc rối à? Chuyện gì thế?
– Chuyện của Adele. Tôi không thấy nó đâu hết, tôi đang điên lên đây. Tôi đoán có thể Mark gây ra chuyện này. – Giọng Tessa run run, nàng nuốt nước bọt.
– Nếu chị nghĩ là Mark, thì chắc đúng rồi đấy, – Linnet đáp. – Cứ bình tĩnh, khoảng một giờ nữa tôi sẽ đến, khoan gọi cảnh sát, chúng ta có thể tự giải quyết lấy.
– Tôi biết. Mà này, Desmond cho là có thể đây là vụ bắt cóc để đòi tiền chuộc.
– Ôi lạy Chúa! Hy vọng không đúng thế. Chị nói cho tôi nghe chuyện xảy ra như thế nào.
Tessa kể lại chuyện xảy ra cho cô em nghe.
Khi Tessa kể xong, Linnet nói:
– Chúng gọi điện thoại để đánh lạc hướng chị. Chính Mark âm mưu làm chuyện này. Tôi tin chắc như thế. Tuy nhiên, tôi hài lòng khi biết Wiggs đi tìm trong lãnh địa. Có thể nó đi lạc đường ra khỏi nhà. Nhưng nó không thể đi quá xa đâu, có ai ở với chị ở đấy không?
– Chỉ có Desmond và Emsie. Hôm nay Elvira nghỉ, Margaret đi chào hàng. Còn Joe thì đi East Witton.
– Desmond rất có tình và có trách nhiệm, Emsie cũng thế. Tôi mừng khi biết có chúng ở đấy. Thế Evan đâu rồi?
– Tôi không biết. Tôi thấy chị ấy lái xe đi cách đây nhiều giờ rồi.
– Tôi tin chị ấy sắp về rồi đấy. Bây giờ chị cứ ngồi đấy để chờ nghe điện thoại. Nếu Mark gọi đến, nói hắn phải đem Adele về ngay. Chị phải cương quyết với hắn, nhưng lịch sự, đừng cãi cọ gì với hắn.
– Nếu hắn muốn mặc cả với tôi thì sao? Nếu hắn yêu sách nhiều thứ thì sao?
– Cứ hứa với hắn, để hắn đem đứa bé về cho chị đã, rồi sau đó sẽ giải quyết với hắn.
– Được rồi, nhưng nếu không phải Mark thì sao? Nếu đây là vụ bắt cóc và chúng gọi đến đòi tiền chuộc thì làm sao?
– Cứ nghe theo chúng, cứ bằng lòng với yêu cầu của chúng, nhưng chị nói phải để cho chị một thời gian để thu gom tiền bạc mới đủ. Vì tôi tin chắc chúng đòi tiền. Hầu hết các vụ bắt cóc đều chỉ đòi tiền.
– Tôi hiểu.
– Tessa này?
– Cái gì?
– Không có chuyện gì xảy ra cho Adele đâu.
– Nhưng…
– Tôi cam đoan đấy, – Linnet cắt ngang. – Đừng đi ra ngoài vườn. Chị phải ngồi chờ đấy để trả lời điện thoại và giải quyết. Hẹn gặp lại chị. – Nói xong, cô ta tắt máy điện thoại.
° ° °
Khi thấy một góc đỗ xe ở bên đường, Linnet O�Neill liền cho xe rẽ vào đấy và đậu lại. Cô ngồi một lát suy nghĩ về lời của bà chị vừa nói trên điện thoại và về việc Adele biến mất. Cô rất tức giận. Cô nghĩ đến Mark Longden, cô biết con thú hoang này sẽ không chịu ra đi êm thấm đâu. Cô không ưa gã, luôn luôn tin rằng gã là đồ tham lam, keo kiệt, mạo xưng và thiếu thành thật. Từ nhiều năm nay, cô biết gã chỉ chạy theo tiền của Tessa chứ không phải vì danh tiếng con cháu gia đình Harte. Linnet không hiểu tại sao người phụ nữ thông minh, xinh đẹp như chị của cô mà lấy một người như gã. Theo ý của cô thì gã không phải là kiến trúc sư giỏi.
Mới đây, mẹ họ đã nói với cô rằng Mark Longden đã hành hạ Tessa cả về mặt thể xác lẫn tinh thần và Linnet không ngạc nhiên một chút nào hết, cô thường biết rằng, dưới lớp vỏ duyên dáng giả tạo, gã có bản chất thật đáng tởm.
Linnet lại nghĩ đến sự mất tích đột ngột của Adele. Cô không tin cô bé bị kẻ lạ bắt cóc để đòi tiền chuộc, chính Mark Longden đã bắt cô bé. Linh tính cho cô biết gã muốn moi cái gì đấy của gia đình Harte và gã đã dùng đứa con gái nhỏ của gã để làm dụng cụ mặc cả. Đồ con hoang, cô lẩm bẩm một mình và nguyền rủa gã.
Có lần mẹ cô đã nói rằng: “Mọi người đều có giá trị và giá trị đó không phải luôn luôn nhờ vào tiền bạc. Đấy là câu mà bà Emma thường nói với mẹ.” – Linnet không bao giờ quên lời ấy hết. Khi con người gặp lúc sa cơ thất thế, điều mà họ cần làm là bảo vệ nhân phẩm của mình bằng bất cứ giá nào. Nhưng tiền bạc thường không giúp họ cứu vãn được danh dự, mà họ cần những biện pháp khác.
Theo lời mẹ cô đã nói, Linnet biết Mark Longden không những chỉ nghiện rượu thôi, mà gã còn nghiện cả ma túy. Điều này làm cho cô lo lắng, và có lẽ bây giờ cô còn lo nhiều hơn nữa. Người đàn ông nào đang bị hai thứ độc hại ấy hành hạ thì hắn sẽ trở thành kẻ vô trách nhiệm, thất thường và hung dữ. Cô tin chắc rằng Mark không có ý định làm cho đứa con duy nhất của mình đau đớn, nhưng nếu có chuyện gì không ổn với gã, hay với đồng bọn của gã, khiến cho chúng hành hạ Adele thì sao?
Bỗng Linnet nghĩ rằng, chắc Tessa cũng lo sợ chuyện xảy ra như thế. Trước đây chưa bao giờ cô nghe bà chị của mình có vẻ yếu đuối như vậy, và gặp một việc khó xử như thế này.
Thường thường Tessa muốn điều hành mọi việc và muốn làm chủ mọi người. Và Tessa rất thường đối đầu với Linnet, vì nàng có tham vọng sẽ thừa kế mẹ họ, sẽ thành nàng dâu của đức vua, như nàng tự cho mình như thế. Nhưng gia đình đã có nguyên tắc từ thời bà Emma Harte và các anh em của bà, nguyên tắc này không được phá vỡ. �Cho dù gặp hoàn cảnh nào đi nữa, thì người trong dòng họ nhà Harte phải luôn luôn trung thành với người trong dòng họ. Họ đã được nuôi dạy để biết đoàn kết với nhau thành một khối vững mạnh, bền bỉ, để bảo vệ nhau chống lại người khác. Họ giết người khác để bảo vệ nhau, nếu cần. Linnet đã thuộc nằm lòng các nguyên tắc của dòng họ nhà Harte và sống theo các nguyên tắc ấy.
Linnet biết chị cô rất thương yêu đứa bé, cả gia đình đều thương yêu Adele. Đứa bé ba tuổi như thiên thần trong tranh của Botticelli, với mái tóc vàng nhạt, cặp mắt xám trong veo và khuôn mặt nhỏ mỹ miều. Cô bé làm cho họ yêu về mọi mặt. Linnet nghĩ đến Adele như là một trong những cô bé vàng hiếm hoi. Xin Chúa che chở cho nó, đừng để chuyện gì không hay xảy ra cho nó.
Làm gì bây giờ? Linnet tự hỏi. Và bắt đầu từ đâu? Cô quyết định phải lái xe đi, nhả thắng ra, từ từ cho xe chạy ra xa lộ.
Linnet nghĩ rằng cô phải giải quyết việc này. Giải quyết chính cái công việc mà Tessa đã gọi điện đến báo cho cô biết, rằng chị cô quá xúc động không thể nào đương đầu nổi với hoàn cảnh trước mắt. Linnet nghĩ mình phải giải quyết việc này thật nhanh mới được. Rất nhanh. Mình phải tìm Mark. Tìm đứa bé, trước khi có chuyện không hay xảy ra.
Bố mẹ cô hiện đang ở tại New York với dì Emily và dượng Winston, nghĩa là bốn nhân vận trụ cột có uy quyền nhất của gia đình Harte hiện không thể nào giải quyết được việc này, vì vậy cô phải làm hết sức mình.
Còn Gideon Harte thì sao? Cô nghĩ đến người em họ của mình, người bạn thân nhất của cô. Cậu ta có thể giúp cô rất nhiều việc. Cậu ta đang điều hành những tờ báo của gia đình Harte, cậu ta thông minh, lịch lãm và với cương vị của mình, cậu ta có thể có nhiều nguồn thông tin. Làm chủ và điều hành một loạt báo chí quốc tế tức là có quyền lực. Quyền lực rất lớn. Phải, cô phải lôi kéo Gideon vào việc này, nhưng ngay bây giờ cô cần phải có một người chuyên nghiệp tài ba, một người cảnh sát mà không phải là cảnh sát.
Jack Figg. Cái tên bỗng hiện ra trong óc cô. Ông ta là cố vấn an ninh của gia đình Harte, ông được xem là người trong nhà, cô biết ông từ khi cô còn nhỏ, xem ông như là bạn. Khi thấy có chỗ đậu xe bên đường, Linnet liền cho xe vào đậu ở đấy. Cô lục tìm trong túi xách lấy ra cuốn sổ địa chỉ, tìm tên ông.
Mấy giây sau, cô bấm số điện thoại di động của ông.
– Figg đây, – ông ta trả lời.
– Chào Jack, tôi là Linnet đây.
– Xin chào người đẹp. Cô cần gì?
– Cần ông, Jack. Cảm phiền nhé.
– Tôi sẵn sàng phục vụ cô. – Ông cười. – Bất cứ lúc nào cô muốn.
– Ông còn nhớ hôm tiệc mừng sinh nhật của bố Shane vào tháng Sáu, ông có nói khi nào tôi có chuyện gì khẩn cấp thì cứ giao cho ông giải quyết, phải không?
– Tôi nhớ chứ, cô cứ giao cho tôi.
– Cám ơn, Jack. Bây giờ tôi đang có chuyện khẩn cấp.
– Xin cô nói cho tôi biết chuyện ấy.
Cô nói cho ông nghe về chuyện đã xảy ra, và cho ông biết ý nghĩ của mình về chuyện này.
– Điện thoại gọi đến là để đánh lạc hướng cô ấy. Hiện cô đang ở đâu, Linnet?
– Đang đậu xe tại một chỗ tránh, cách Pennistone Royal khoảng một giờ xe chạy. Ông đang ở tại vịnh Robin Hood phải không?
– Không, tôi đang ở ngoại ô thị trấn York Minster với một người bạn. Nếu tôi rời khỏi York bây giờ, thì có lẽ tôi đến nhà cùng một lúc với cô, nhưng xin cô thông báo cho Tessa biết cô có nhờ tôi, phòng khi tôi đến trước cô.
– Tôi sẽ báo. Cám ơn, Jack.
– Hết mình phục vụ cô, chào người đẹp.
Ông ta lên đường, cô lái xe ra xa lộ trở lại, cho xe phóng nhanh. Thời điểm này xe cộ trên đường rất ít, nên cô chạy nhanh một cách dễ dàng.
Linnet tập trung lái xe chừng hai mươi phút, rồi cô chạy chậm lại, gọi điện thoại cho Tessa, chị cô cho biết không có gì mới lạ, Wiggs và đám người đi tìm vẫn còn tiếp tục tìm kiếm. Linnet nói cho nàng biết về việc cô nhờ Jack Figg và ông ta sắp đến, hy vọng nàng không phản đối.
Mấy phút sau, cô bấm số máy điện thoại di động của Evan, nhưng điện thoại của cô ấy không có tín hiệu, chắc Evan đang ở chỗ ông cậu Robin, cô muốn nói chuyện với ông từ nhiều tuần nay rồi. Bỗng Linnet nghĩ đến người chị họ India Standish, sáng nay India đã từ London đi Leeds để bắt đầu kế hoạch tu sửa cửa hàng ở đấy. Linnet rất thân với người chị họ này, thực ra mọi người trong gia đình đều thương yêu India, bản tính cô tốt và đáng yêu. Nhiều người cho rằng cô ta mảnh mai, thậm chí yểu điệu nữa, nhưng cá tính của cô thì mạnh mẽ, khác xa vẻ bề ngoài quý tộc sang trọng được di truyền từ dòng họ Fairlay của cô.
Linnet biết cô ấy là người thực tế, nhạy cảm, thể lực khỏe mạnh và giống như bà cố Emma Harte của họ, là không biết sợ. India làm việc với cô tại gian hàng thời trang của cửa hàng Harte ở London, và hai cô đã chơi với nhau rất thân từ hồi còn nhỏ. India lớn lên tại lãnh địa của bố cô, trang viên Cloncloughlin ở Ireland, nhưng mùa hè nào cô cũng đến sống ở Pennistone Royal. Và Linnet rất thích khoe khoang về những hành động can đảm của India khi cô còn nhỏ. Như là có lần ở tại Pennistone Royal, cô đã chạy ra sân sau, tay mang găng dày, để can ngăn hai con chó giống Jack Russell của ông Joe cắn nhau để giành một con thỏ chết. Hai là có một hôm, cô em gái bé nhỏ Emsie của Linnet leo lên cây sồi cổ thụ và bị mắt kẹt vào các cành ở trên cao. Mặc dù Linnet đã cảnh cáo, không cho India leo lên giữ Emsie cho khỏi té, nhưng India vẫn không nao núng, cô leo lên cây giữ Emsie ngồi yên, đợi Linnet đi gọi Joe, người quảnh lý lãnh địa, đem cái thang dài đến cho cô bé leo xuống…
Phải, Linnet nghĩ, India sẽ giúp được nhiều việc trong vụ này và thỉnh thoảng cô ấy đã giải quyết nhiều chuyện khó khăn cho Tessa.
India sẽ ở lại tại Pennistone Royal trong vài ngày sắp đến, như chị ấy thường làm thế. Tốt hơn là mình nên bao cho chị ấy biết tình hình trước khi đến đấy, Linnet nghĩ. Cô bấm số máy điện thoại di động của người chị họ, cô nghe tiếng máy reo, reo liên hồi.