Chuyện Tình Dưới Nhành Cây Tầm Gửi

Chương 9



Màu lửa mùa thu lan rộng qua các ngọn đồi, thêm nhiều lá cây chuyển sang những màu rực rỡ. Chỉ có những cây thường xanh là không hòa với sự thay đổi này, nó vẫn còn giữ nguyên một màu xanh sẫm.

Từ ô cửa kính nhà bếp, Bridget nhìn về phía những ngọn đồi, không nhận ra được sự chuyển dịch dần sang sắc thu hoành tráng của chúng. Nàng đang nghĩ tới người đàn ông sống trong trang trại ẩn khuất đằng sau ngọn đồi gần nhất. Nàng đang nghĩ tới Jonas.

Kể từ cuộc chuyện trò trong bữa tiệc dã ngoại gần ba tuần trước, chàng đã gần như chiếm trọn hết mọi ý nghĩ của nàng. Những lời dịu dàng tha thiết của chàng cứ văng vẳng mãi bên nàng, bị phủ một màu u ám bởi tấn thảm kịch mà chàng chứng kiến và đôi vợ chồng trẻ mà sự bất hạnh của họ rốt cuộc đã đưa quả tim nàng và Jonas đến với nhau.

Chàng đã ngủ suốt mười tám giờ liền khi về đến nhà, theo lời chàng nói. Sau đó, Jonas đã trở lại con người bình thường của mình, và chàng đã không nói đến những gì xảy ra giữa họ ngày hôm ấy. Nàng đã gặp lại chàng năm, sáu lần trong ba tuần vừa qua, mỗi lần đều trò chuyện với chàng, nhưng luôn có những người khác xung quanh. Jonas đã không đề xuất, mời mọc hay yêu cầu gặp riêng nàng để nói chuyện. Còn Bridget thì ngần ngại không muốn tự mình đề nghị điều đó.

Mặc dù có bất tiện trong những lần gặp mặt, mặc dù có miễn cưỡng không muốn cởi mở lòng mình với nhau, nhưng những tình cảm của họ đã bắt đầu nảy nở trở lại. Sự say mê vẫn còn nguyên đó, không gì nghi ngờ cả. Nhưng giờ đây, đã trưởng thành thêm mười tuổi, nàng biết rằng đó chỉ là một phần của một mối quan hệ yêu thương thực sự. Những vấn đề đã lâu trước đó giữa họ vẫn chưa được giải quyết. Tất cả thiện chí và sự âm thầm nhẫn nại trên đời này cộng lại cũng sẽ không làm sạch được những điều ấy. Nàng bắt đầu nhận ra rằng chờ đợi và hoang mang chỉ khiến cho mình phát điên lên mất. Nàng phải quên sự kiêu hãnh hay e ngại, bất cứ thứ gì đã ngăn cản mình, để có một động tác trước.

Bridget liếc nhìn chiếc máy điện thoại gắn trên tường nhà bếp, nhưng rồi nàng hủy bỏ ngay cách này. Nàng muốn gặp mặt Jonas. Nàng muốn gặp chàng ngay bây giờ. Bridget không muốn chờ thêm một giây nào nữa.

Lấy chiếc áo choàng trong căn phòng nhỏ, nàng vừa khoác lên người vừa đi vội tới xe, rồi chạy chiếc xe ra ngoài đường lớn.

Những cái bánh xe quay tròn trên sỏi một giây rồi chiếc xe mới chạy được và phóng nhanh tới trước. Sau nhiều tuần lễ chờ đợi, Bridget đành phải chịu thua sự thúc bách trong tim. Chỉ trong mấy phút, nàng đã đi hết con đường vòng cung dẫn tới trang trại Hanson.

Nhà của Jonas đây rồi, nàng tự nhủ. Chàng đang ở đây.

Vừa tắt máy xe, Bridget đã bước vội ra ngoài và đi nhanh tới nơi cửa sau của ngôi nhà cổ. Gõ cửa không thấy trả lời, nàng gõ mạnh hơn, nhưng cũng không ai lên tiếng.

Luôn luôn có khả năng là Jonas đang ở trên cầu thang hoặc một nơi nào tương tự nên không ra tới cửa được. Chàng thường hay sửa chữa mấy thứ lặt vặt. Nàng bỗng cảm thấy hối tiếc, nghĩ rằng mối quan hệ giữa họ không phải là điều mà Jonas có ý định sửa chữa trước mắt. Dù sao cũng đừng nên cản đường sự cố gắng của chàng. Không có gì ngăn cản được Jonas.

Chiếc SUV của chàng đang đậu trong sân, vậy nên chàng phải ở đây. Nàng vặn thử quả nắm cửa và thấy nó không khóa, nên mở ra và bước vào một căn nhà vắng lặng. Nàng đứng lưỡng lự trong nhà bếp, nghe ngóng và nhìn vào các căn phòng trống – vẫn không thấy Jonas.

“Jonas?”, nàng gọi. “Jonas?”.

Cánh cửa của ngôi nhà bật mở đằng sau nàng và Bridget giật mình quay lại, nàng như thót tim khi thấy Jonas đang sải bước đi tới phía mình. Một cái nhíu mày hiện ra trên gương mặt điển trai của chàng.

“Bridget”, chàng gọi tên nàng, như là không thể tin vào con mắt của mình. “Em đang làm gì ở đây? Có chuyện gì à?”.

Nàng thấy nhẹ nhõm cả người khi tìm thấy chàng. Nàng hi vọng là chàng sẽ lắng nghe tất cả các câu hỏi của nàng – và sẽ trả lời. Cuối cùng rồi nàng đã có thể biết là mình có đánh giá sai về chàng trong suốt mười năm qua hay không.

“Ồ, Jonas, gặp anh, em mừng quá”, nàng reo lên yếu ớt.

Chàng đã hiểu sai lý do của câu nói này. Sắc mặt chàng trở nên lo lắng trong khi cặp mắt xanh đục nhìn xoáy vào nàng.

“Molly hả? Nó có chuyện gì vậy?”, chàng hỏi.

“Không, không, Molly vẫn khỏe”, nàng trấn an Jonas với một cái cười giải tỏa e dè.

“Vậy thì tại sao…”. Chàng liếc nhìn nàng thật nhanh với vẻ cảnh giác.

“Em cần gặp anh”, Bridget giải thích. Một chút khàn khàn trong giọng nói của nàng có lẽ đã có tác động đối với chàng.

“Tại sao? Về chuyện gì vậy?”. Jonas hỏi, rồi rền rĩ. “Ô, kìa. Đừng nhìn anh như thế”.

Nàng biết chính xác chàng muốn nói gì. Những xúc cảm của nàng đã bộc lộ ra trong đôi mắt. Chàng đã hiểu nàng quá rõ nên không thể không đọc thấy được.

Chàng đã đọc được mọi điều. Mấy ngón tay Jonas đột ngột luồn vào mái tóc hạt dẻ của nàng, nâng đầu nàng lên cho gặp đôi môi đang cúi xuống của chàng. Bên trong Bridget như có một tiếng nổ, một đám cháy lan ra khi gặp ngọn lửa nụ hôn của chàng. Hai bàn tay nàng luồn vào bên trong chiếc áo da lót lông cừu và vòng quanh hông chàng, sờ soạng trên những cơ bắp gồng lên để ép nàng vào sát hơn.

Nàng hân hoan tuân phục. Mấy ngón chân nàng như hẫng khỏi sàn nhà trong khi nàng cong người lên tì sát vào chàng, hai cánh tay rắn chắc của chàng nhấc bổng nàng lên. Hương vị đàn ông của chàng là một thứ thuốc kích dục đối với giác quan của nàng, khiến chúng đê mê với một vị ngọt gợi tình.

Cơn khát của chàng như không sao thỏa mãn. Chàng ngấu nghiến đôi môi nàng, cắn, nếm, dò tìm, chẳng bao giờ thấy đủ. Tiếng đập thình thịch của trái tim chàng cũng mãnh liệt như tiếng đập của trái tim nàng, dội vào tai nàng một nhịp điệu hoang dại.

Chàng từ từ đặt chân nàng chạm xuống đất, kéo nhẹ nàng ngả ra sau trên cánh tay mình. Chàng bắt đầu một chiến thuật nghi binh để làm tê liệt hoàn toàn khả năng tự chủ của nàng, chàng đưa môi rảo khắp đường cong trên má nàng, qua vùng thùy tai xinh xắn và nhạy cảm, và nơi tĩnh mạch phập phồng trên cổ của nàng.

Những bàn tay dò tìm, mơn trớn của chàng cởi bỏ dần dần chiếc áo khoác ngoài của nàng, vì sự cồng kềnh của nó gây trở ngại cho nỗi khát khao đang bùng lên. Bridget giúp chàng cởi áo, và để mặc cho nó rơi trên sàn nhà. Rồi nàng giật giật chiếc áo da của Jonas cho đến khi chàng cởi vội nó ra.

Thao tác này được thực hiện một cách nhẹ nhàng và kết thúc với việc Bridget được nhấc hẫng lên và nằm gọn trong hai cánh tay chàng. Một cách tự nhiên, nàng quàng hai tay ôm lấy cổ chàng, hãnh diện vì sức mạnh của người đàn ông đã nhấc bổng mình lên một cách dễ dàng. Cái nhìn của chàng cháy bỏng bên trên khuôn mặt khả ái của nàng trước khi môi chàng tìm đến đôi môi khát thèm của nàng một lần nữa.

Chàng ngồi trên chiếc trường kỷ phòng khách với Bridget nằm trong lòng mình. Hai bàn tay chàng ve vuốt trên eo và hông nàng, rồi lần xuống đùi nàng nhiều lần như thế. Từng thớ thịt nàng như đang bốc lửa, một khối dục vọng nóng chảy, và thể xác của nàng tuân phục theo các yêu cầu không nói thành lời của chàng. Nàng xoáy mấy ngón tay vào trong mái tóc nâu dày rậm, vàng óng của chàng.

“Trời ơi, anh đã chờ đợi rất lâu…”, Jonas áp môi vào má nàng, nghèn nghẹn nói nhỏ. Chàng ép mạnh những nụ hôn lên làn da mịn của nàng. “Để được ôm em trở lại như thế này”.

Chàng ngẩng đầu lên để nhìn vào nàng, một nỗi ham muốn hừng hực trong đôi mắt lim dim của chàng. Nàng như nghẹt thở vì cái nhìn cháy bỏng ấy.

“Em biết”, nàng dịu dàng đáp lại tình cảm của chàng.

Mấy ngón tay nàng bắt đầu sờ sẫm trên những đường nét rắn rỏi của gương mặt mà nàng yêu thương. Những ngón tay ấy tìm tới đường cong nhô lên của gò má chàng và nhẹ nhàng vuốt lên góc cạnh rất đàn ông từ hàm dưới đến cái cằm. Từ đấy, mấy đầu ngón nhận ra những đường cong nam tính mạnh mẽ của khoé miệng, và khe khẽ run lên khi chúng nhận được cái hôn của chàng.

Rồi đầu chàng cúi xuống với nàng lần nữa để tìm kiếm cái hốc nơi cổ họng nàng. “Thật chẳng bỏ công anh chờ đợi và ngắm nhìn”, chàng nói khàn khàn. Câu nói thổi luồng hơi ấm lên làn da cổ của nàng.

“Hả? Anh đã ngắm nhìn em à?”, Bridget chợt hỏi với sự tò mò lơ đãng.

Hai bàn tay nàng tuột xuống bên dưới cột cổ rám nắng để đi tới nơi cổ áo mở rộng của chàng. Nàng sờ sẫm trên các nút áo, cởi ra để xòe hai bàn tay mình lên trên bộ ngực xù xì lông của chàng, sưởi ấm bàn tay mình bằng thân nhiệt tỏa ra từ khối da thịt săn chắc ấy.

“Thỉnh thoảng. Từ ngọn đồi phía sau nhà”, Jonas vừa thừa nhận vừa sục mũi vào trong xương cổ của nàng. “Giống như một chú nhóc tương tư”.

“Em đâu biết”.

Đôi môi chàng chầm chậm kéo lê từ cổ lên môi nàng, khép môi nàng lại rồi lại mở ra bằng cái lưỡi nhòe nhoẹt, mặc dù chẳng cần phải thuyết phục nhiều. Chàng hôn nàng thật lâu và trìu mến, chỉ dừng lại để thì thầm một câu giải thích mơ hồ. “Anh không muốn cho em biết. Và anh cũng không thường làm như thế. Nhưng thỉnh thoảng được nhìn thấy em chẳng bao giờ là đủ được”.

“Ồ, Jonas..”.

“Suỵt…”. Sức nặng của chàng ép nàng ngã người ra sau trên cái gối nệm của chiếc trường kỷ. Jonas xoay người để nằm nửa như bên cạnh nàng nửa như bên trên nàng, đôi chân họ đang quấn lấy nhau.

Có sự thành thạo đầy sức quyến rũ trong những cái hôn sâu của chàng, thế nhưng sự đam mê chỉ yếu ớt, nổi lên từ từ, dường như mỗi người đều muốn tận hưởng niềm vui bay bổng của giờ phút ấy. Bridget run lên khi chàng cởi khuy chiếc áo ngoài của nàng và luồn bàn tay vào trong để chụp lên trên sự no đầy căng cứng của bộ ngực trong chiếc yếm ren.

Rời đôi môi khỏi miệng nàng, Jonas chăm chú nhìn vào sự căng đầy lồ lộ của đôi vú nàng và khe sâu hấp dẫn ở giữa. Bridget rùng mình trước sự tiếp xúc thân mật này, dục vọng của nàng bùng lên trong sự vuốt ve ngây ngất.

“Molly đâu rồi?”, Jonas hỏi khẽ.

“Molly à?”, Bridget cảm thấy như bị lạc hướng vì sự gần gũi đê mê của chàng.

“Phải. Nó ở nhà hả? Hay là ở với mẹ em? Trời ơi, anh hi vọng là nó không đợi em về sớm”, chàng rên rỉ đau khổ và vùi sâu đôi môi vào trong đường cong của cái cổ bị quấn rối trong mớ tóc màu hạt dẻ óng ánh của nàng.

“Không, nó đi… dự tiệc”. Bridget nín thở khi chàng tìm ra điểm nhạy cảm đằng sau gáy của nàng. “À…tiệc sinh nhật của một đứa bạn nó”.

“Em phải đón nó lúc mấy giờ?”, Jonas hỏi.

“Em không phải đón”, nàng trả lời và cảm thấy sự cứng cáp trên cơ thể chàng như không còn nữa.

“Có ai đưa nó về nhà hả?” chàng hỏi mà gần như không mấy bận tâm, vì đang cố tình khêu gợi trở lại sự kích thích nhục cảm nơi nàng.

“Không, nó sẽ…”, Bridget ngưng nói vì chàng đã làm lạc hướng được các ý tưởng của nàng.

“Nó sẽ làm gì?”.

“Nó sẽ ở lại với Vicki tối nay”, sau cùng nàng đã trả lời được.

“Vậy là tối nay em sẽ ở đây”, Jonas nói giọng khàn khàn, “với anh”.

Câu nói sỗ sàng có tác dụng như một cái hãm đối với nỗi khao khát không thể kiềm chế trước đó của nàng. Khi chàng một lần nữa đòi chiếm hữu đôi môi của nàng, thì nàng đưa mấy ngón tay lên ấn nhẹ vào miệng chàng để bảo dừng lại. “Jonas, hãy đợi đã”, nàng xin chàng.

“Đó là tất cả việc anh phải làm từ khi anh trở về đây”. Chàng hơi ngửa người ra sau và nhìn vào trong đôi mắt nàng, như muốn thăm dò nguyên nhân sự do dự đột ngột. “Bridget, anh yêu em mà”.

“Em tin là thế”, nàng nói và cố nuốt tiếng nấc nghẹn lại nơi cổ. “Em cũng yêu anh, nhưng…”, nàng thừa nhận điều mà nàng không thể nào phủ nhận với mình.

“Nhưng mà sao?”. Jonas cau mày, gương mặt đẹp trai đầy sức lôi cuốn của chàng chỉ còn cách mặt nàng có vài centimét.

“Có những câu hỏi mà em muốn anh trả lời trước khi…”, Bridget ngập ngừng, không nói hết câu. “Đó là lý do em đến đây tối nay”.

Jonas có vẻ xa cách, chàng nhắm mắt lại và hít một hơi sâu. Gạt bỏ xúc cảm, chàng đứng thẳng dậy, dang ra xa nàng, bàn tay chà mạnh phía sau cổ mình.

Nàng lặng yên đứng nhìn, biết là chàng đang bối rối và thất vọng. Còn nàng thì cũng cảm thấy bối rối với mình vì đã để cho cái ôm của chàng làm quên mất lý do đến đây. Bỗng nhiên, chàng đứng dậy khỏi chiếc trường kỷ và bước ra khỏi căn phòng.

“Anh đi đâu vậy?”, Bridget ngơ ngác hỏi.

“Đi lấy một ít cà phê”, Jonas cáu kỉnh nói mà không giấu được sự bực bội của mình. “Nếu đây sẽ là một điều khác nữa trong các điều phải trao đổi quen thuộc của em, thì anh cần chú ý”.

Chàng đi biến vào trong nhà bếp, tiếp theo sau đó là tiếng đóng sầm của cánh cửa tủ ly và tiếng leng keng của ly cốc trên đĩa. Lảo đảo, Bridget ngồi huỵch xuống trên chiếc trường kỷ trong lúc tiếng chân bước nôn nả báo hiệu sự trở lại của chàng.

Liếc nhìn vẻ thô cứng trên gương mặt chàng, Bridget lại thấy hối tiếc là nàng đã để cho những cái hôn nhục cảm một cách khó tin của chàng khiến cho mình đi chệch ra ngoài mục đích. Chiếc khay nhỏ trên tay chàng đựng hai cốc cà phê. Chàng đặt cái khay lên chiếc bàn thấp phía trước trường kỷ và cầm một cốc lên.

“Của em đây”. Với câu nói cụt ngủn này, Jonas ngồi xuống trên chiếc ghế dựa đối diện với chiếc trường kỷ như cần có một khoảng cách giữa hai người.

Bridget cầm cốc cà phê trên khay lên với hi vọng chất cà phê đậm sẽ giúp trấn an thần kinh của mình. Nàng bưng cốc cà phê với cả hai tay, cố gắng xua tan cái lạnh ngập tràn như vừa đột ngột phủ lấy căn phòng.

“Được, em cần hỏi những gì nào?”, chàng nói, vừa thở phào ra một cách nặng nề như đang cố giữ sự kiên nhẫn và kiềm chế.

“Đây, chúng ta đang có một sự khởi đầu khó khăn, và em sẽ nói thật hết. Jonas, em thật sự bị xúc động khi thấy anh trở về hồi tháng ba”.

“Anh đã nhận thấy điều này”.

“Rồi khi anh mua ngôi nhà của Hanson và tuyên bố là sẽ mở một phòng mạch ở Randolph, em đã không biết nên làm gì hay nói gì. Và còn phải nghĩ đến Molly. Em và Molly luôn luôn phải có nhau – gần như luôn luôn”, nàng chữa lại thật nhanh và liếc mắt nhìn chàng. “Dù sao, mỗi lần được gặp anh và chúng ta có dịp một mình với nhau…”. Nàng ngưng nói. “Phải. Anh cũng có thể nói tiếp câu ấy giống như em. Chúng ta không thể giữ bàn tay mình không chạm vào nhau, nhưng như vậy không có nghĩa là chúng ta có thể làm việc tầm phào như là trẻ con. Chúng ta không phải là trẻ con”.

Jonas gật đầu uể oải. “Lúc này đây anh cảm thấy mình như một nghìn tuổi”.

Nàng cười nhẹ. “Anh còn rất khỏe so với tuổi mình đấy chứ”.

“Cám ơn em. Nào, hãy nói tiếp đi. Anh có thể thấy là em đang làm cho tóc anh bạc dần đây này”.

“Jonas, đừng nói kiểu đó nữa”, nàng khẩn khoản. “Anh đã rất tốt với em và Molly trong mùa hè này… Jonas, em không thể nói hết sự khó chịu khi phải khơi lại câu chuyện cũ và chẻ vụn nó ra. Nhưng em…”, nàng ngập ngừng, “em nghĩ là em muốn cho mối quan hệ này tiến triển xa hơn. Vì vậy chúng ta cần phải giải quyết một số việc để làm sạch mọi thứ và rồi sau đó – sau đó – em chẳng biết thế nào nữa”.

Jonas lắc đầu. “Em đã biết một điều gì đó? Đó là câu nói duy nhất làm một người đàn ông kinh sợ”.

“Câu nói gì?”

“Chúng ta cần nói chuyện. Bà E-va hẳn đã nói câu ấy với ông A-đam khi họ bị đuổi ra khỏi thiên đường. Và tất cả đều tụt dốc kể từ đó”.

“Chúng ta cần nói chuyện thật đấy. Và tốt nhất là nên bắt đầu bằng một câu chuyện khó nghe – chuyện tiền bạc”. Bridget nhìn chằm chằm vào ly cà phê của mình mà không thể đáp lại cái nhìn xoi mói của chàng.

“Ừ, phải rồi. Cảnh Một, Thoại Một. Bà Margaret Harrison đề nghị trao cho Jonas Concannon, bạn trai của cô con gái trong trắng của mình, những món tiền lớn để chàng ta rời khỏi thành phố và đừng trở lại nữa.”.

Những lời trâng tráo của chàng khiến cho Bridget khó chịu. “Hãy thôi đừng châm chọc nữa, Jonas. Chuyện ấy đã xảy ra thực, và hẳn anh đã thấy là vì sao nó lại quan trọng đến như vậy”.

“Sau mười năm? Không, ôi chao, không quan trọng thế đâu!”. Chàng đặt cái cốc xuống khay với một tiếng cạch. “Bây giờ hãy nói thật chuyện này nhé: Bà mẹ của cô chẳng ra cái gì cả”.

“Không được nói thế!”. Bridget cũng đặt cái cốc xuống bên cạnh và giận dữ đứng lên. “Mẹ tôi nói rằng anh đã lấy số tiền bà ấy đưa và ra đi”.

“Và cô tin lời mẹ cô”.

Bridget khe khẽ gật đầu.

“Cô có phiền không nếu tôi trích dẫn từ trong sách giáo trình tâm lí ra đây? Tôi vẫn còn nhớ một chẩn đoán hoàn toàn đúng cho mẹ cô: Bệnh Rối loạn Nhân cách Tự mê. Bà ấy sẽ làm bất cứ điều gì để trở thành trung tâm của mọi sự chú ý. Kể cả nói dối”.

“Không đúng”, Bridget cãi lại.

“Phải, bà ấy có đưa tiền cho tôi, nhưng nếu bà ấy nói tôi lấy tiền, thì bà ấy đã nói dối. Tôi chẳng biết nên nghĩ như thế nào nữa. Tôi thích cô nhưng tôi không đủ can đảm để đón nhận một bà mẹ vợ tương lai tồi tệ như vậy. Tôi ra đi. Cô không gọi cho tôi. Tôi không gọi cho cô. Một khi đã ra đi, tôi quyết định không trở lại nữa. Tôi nghĩ là cô đã biết”. Jonas định nói tiếp nữa, nhưng Bridget đã chặn lại.

“Tôi biết theo những gì mẹ tôi nói với tôi. Rồi anh từ đâu đột ngột hiện ra. Làm sao tôi có thể hỏi được anh kia chứ?”, nàng cáo buộc.

“Bridget, tôi đã một nghìn lần nói với cô rằng tôi yêu cô trước khi có chuyện gì xảy ra, nhưng khi chuyện đã xảy ra rồi thì cô chẳng hề nói gì với tôi nữa”. Giọng chàng trầm xuống và được kiềm chế kỹ, như chàng đã quyết định không biến nó thành một cuộc đấu khẩu.

“Phải, anh đã yêu tôi”, Bridget cười chua chát không tin. “Vì thế cho nên tôi đã nhận được rất nhiều thư từ và e-mail của anh, phải không?”, nàng mỉa mai. “Tôi đã không nhận được một lá thư nào hết, Jonas, xin nhắc để cho anh nhớ. Không một lá thư nào hết, một lá cũng không! Anh rời khỏi Randolph mười năm trước đây. Tôi thấy dường như anh có đầy đủ thời gian để bình tĩnh lại, để cố gắng tìm gặp tôi – đại khái như thế. Nhưng anh đã không hề làm. Vậy thì tại sao tôi còn nghĩ là anh sẽ trở về?”.

“Thế có bao giờ cô nghĩ rằng mẹ cô có liên quan tới chuyện này không? Cô đã quá quen với cái chứng điên bất thần của mẹ cô cho nên cô nghĩ đó là chuyện bình thường!”.

“Anh coi chừng những lời anh nói”, Bridget lạnh lùng. “Anh cũng biết rằng mẹ tôi là người vị kỷ, là bà chúa thích quan trọng hóa bản thân, nhưng anh nói chữ điên là không đúng và xúc phạm”.

“Bà ta bảo tôi hãy rời xa cô và rời xa thành phố này! Còn cha cô thì chỉ ngồi đấy mà chẳng nói gì. Cô có muốn biết toàn bộ sự thật hay không?”.

“Anh hãy nói đi”.

Cặp mắt chàng nheo lại một cách sắc sảo, một sự dè chừng bực tức hiện ra trên nét mặt chàng. “Khi ấy mới mười tám tuổi, tôi đã chẳng phải là một người hùng. Nếu cô muốn tôi đương đầu với cha mẹ cô thì sao cô không nói cho tôi biết. Rốt cuộc thì chính cô đã phải làm chuyện ấy”.

Bridget thấy nao núng. Chàng đã nói đúng, dù nàng không muốn nhìn nhận như thế. Nàng chẳng bao giờ muốn thế. Hục hặc và cãi nhau với mẹ mình thì cũng gần như là ra đi. Nàng đang rất cần cha mẹ mình, nhất là khi Molly hãy còn bé.

“Đã có điều gì thay đổi lắm không?”.

Nàng không muốn trả lời câu này, nàng không sẵn sàng để trả lời.

“Cô sống ở bên kia đường nhà họ, bà mẹ cô ra vào nhà cô tùy ý – tôi nghĩ là cô sợ mình trưởng thành, sự thực là như thế!”.

“Ồ, xin lỗi”, nàng hất đầu thách thức, hai tay khoanh đằng trước ngực. “Anh chẳng biết được một tí về những gì tôi nghĩ trong đầu. Không một tí gì”.

“Ồ, tôi có biết đấy”, Jonas gật đầu quả quyết, ánh mắt chàng long lên gay gắt. “Còn hơn thế nữa. Mẹ cô là người khôn khéo lạ lùng. Bà ta nói đi nói lại mãi là cô hãy còn quá nhỏ đối với việc hôn nhân, và bà ấy đã làm tôi gần như tin là thế. Khổ thay, tôi chẳng lớn gì hơn cô nhiều cho nên tôi bị hù dọa. Tôi, một đứa con trai nghèo ở cách xa hai thành phố, dám chống lại với gia đình Harrison cao sang và quyền thế, trụ cột của một cộng đồng bất nhất”.

“Tôi chẳng bao giờ bận tâm đến việc anh có tiền hay không có tiền!”. Bridget gần như rít lên. “Tôi chỉ nghĩ là anh đã nhận tiền của họ!”. Nhưng chàng đã không nhận. Bây giờ nàng mới biết, một cảm giác hụt hẫng bên trong nàng, và nàng thấy là mẹ mình đã quá quắt ra sao.

“Bà ta đã đề nghị là chúng ta hãy có sáu tháng không liên lạc với nhau. Nếu như sau sáu tháng ấy mà tình cảm chúng ta vẫn còn như cũ thì bà ta sẽ không cản trở chúng ta nữa”.

“Mẹ tôi đã nói thế à?”, nàng hỏi.

“Thế ra cô không biết chuyện ấy à?” Chàng nhướng mày nhạo báng.

“Tôi không biết”.

“Có thể là như thế”, Jonas nhìn nhận với một tiếng thở dài bực bội.

“Nhưng sau sáu tháng ấy, tại sao anh không tìm cách gặp tôi? Tại sao anh chờ đến nhiều năm như thế?”. Bridget bối rối đưa bàn tay lên mái tóc màu hạt dẻ của mình, nghĩ rằng chàng vẫn chưa hoàn toàn thông cảm.

“Cô đã quên mất một chuyện trong thời gian này, hay là cô cố tình không biết”, chàng nói chua chát. “Có thể rằng tôi không trực tiếp liên lạc với cô, nhưng tôi vẫn còn giữ liên lạc với các bạn bè của chúng ta. Hai tháng sau khi tôi rời khỏi Vermont thì cô cũng rời khỏi nơi này. Đến hết sáu tháng thì tôi được tin là cô đã lấy một người khác. Cô đã làm như thế đó, phải không bà O’Shea?”.

“Jonas, tôi…”, nàng định nói.

“Như vậy làm sao tôi có thể tìm cách liên lạc với cô cho được? Mẹ cô đã chứng tỏ là bà đúng. Cô đã không thể yêu tôi, nếu không thì cô đã chờ đợi. Dù sao, cô hãy còn quá trẻ để có sự thủy chung như thế”, chàng nói bằng một giọng gay gắt, lạnh lùng.

“Không”, nàng thì thào.

“Điều đó có lẽ đã đúng với người chồng quá cố của cô nữa, nhưng anh ta đã khôn ngoan mà chết quá sớm khi điều đó chưa kịp chứng tỏ”.

“Không phải như thế”. Nhưng Bridget vẫn chưa muốn giải thích về chuyện Brian. “Mọi điều anh nói đều nghe có lý, nhưng có một điều mà anh đã không giải thích được cho tôi”.

Jonas ngả người tựa vào lưng ghế dù cơ thể chàng chẳng hề được buông lỏng. Chàng có vẻ như sẵn sàng để bật dậy với một nghị lực mạnh mẽ toát ra từ những lí luận của mình. Bridget ước gì hai người không còn có sự đối đáp với nhau nữa. Nàng chỉ muốn ở trong vòng tay của chàng.

Nhưng chừng nào các câu hỏi này chưa được giải đáp thì nàng biết rằng dù có yêu chàng đến mấy nàng cũng sẽ không bao giờ có thể hoàn toàn tin tưởng ở chàng. Những sự ngờ vực phải được xóa bỏ hoặc là khẳng định.

“Điều gì thế?”, chàng hỏi với sự kiên nhẫn gắng gượng.

Nàng nhìn thẳng vào mặt chàng. “Tại sao ít nhất anh cũng không nói với tôi rằng mẹ tôi đã đưa tiền cho anh?”.

Chàng bật lên một cái cười ngắn, không thành tiếng, và lắc đầu. “Để rồi có thể là cô sẽ tin theo lời mẹ mình nếu như bà ta bác bỏ chuyện đó? Bà ta luôn chống lại tôi. Tôi thấy mình không có một chút cơ may và những gì tôi nói ra đều chẳng ăn thua. Vì thế tôi thấy mình thật bất lực”.

“Tôi cũng thấy mình như thế”, Bridget đáp lại với một giọng trầm buồn, đau khổ. “Theo như tôi biết, anh đã bán tôi để lấy tiền. Anh đã bán đi tình yêu của chúng ta. Vì vậy tôi không có lý do gì để chờ đợi anh”. Nàng run rẩy toàn thân. Có một lý do, và lẽ ra nàng phải chờ đợi. Nhưng nàng vẫn chưa sẵn sàng để nói cho chàng biết cái lý do ấy.

Suốt mười năm trời, Bridget tưởng rằng mình đã biết hết mọi chuyện xung quanh sự ra đi của chàng. Giờ đây nàng mới nhận thấy rằng mình đã không biết hết – chỉ là những điều cha mẹ nàng nói. Có vẻ như còn có rất nhiều chuyện họ đã không nói với nàng.

Bridget cảm thấy lạnh nơi xương sống, “Anh đang nói ra sự thật”.

“Đừng lấy lời tôi làm căn cứ”. Jonas nhìn nàng bằng một cái nhìn khiến cho nàng càng thấy rét lạnh hơn.

“Em…”, Bridget định nói nàng không cần phải làm điều ấy.

Nhưng Jonas cắt ngang, “Anh xem điều ấy là quan trọng đó, Bridget. Em đừng nghe theo những gì anh nói. Hãy hỏi cha mẹ em đi. Anh đề nghị, nếu anh là em thì anh sẽ hỏi cha em. Anh không chắc rằng mẹ em có thể trả lời cho em một cách ngay thẳng”.

“Nhưng em…”.

“Em hãy về nhà đi”, chàng nói cương quyết. “Hãy về nhà rồi hỏi họ đi”.

Bridget nhìn lên đôi bờ vai rộng của chàng. Trong tim nàng chan chứa một tình yêu bao la đầy đau khổ. Nàng muốn chạm vào chàng, để chứng tỏ ít nhiều cho chàng thấy là nàng cần đến chàng biết bao nhiêu.

“Em tin ở anh, Jonas”, nàng nói với một giọng thì thầm, run run. “Em không cần cha mẹ em xác nhận câu chuyện của anh”.

“Anh muốn họ xác nhận chuyện ấy”. Chàng xoay người nhìn thẳng vào nàng. Đường viền trên hàm dưới cho thấy lập trường không khoan nhượng của chàng. “Bridget, khi em đến với anh, khi em kết hôn với anh, anh không muốn có bất cứ một chỗ nào cho sự ngờ vực trong trái tim em. Không có. Không có về em và không có về anh”.

Nàng muốn phản đối, muốn lí luận, nhưng cái hôn mạnh mẽ và ngắn ngủi của chàng đã làm lặng im ý định của nàng. Nàng lảo đảo ngã vào lòng chàng. Chàng đẩy ra, nhưng giữ chặt lấy nàng ở cách xa một cánh tay.

“Bridget, em hãy về nhà đi”, chàng ra lệnh và đẩy nhẹ nàng về phía cửa sau.

Bridget ra về, không phải vì Jonas bảo nàng về, mà bởi vì chàng đã nói đúng. Và bởi vì chàng nói khi em kết hôn với anh. Không phải “nếu”, mà là “khi”.

Về đến căn chòi gỗ, nàng đi thẳng tới chiếc máy điện thoại và bấm số của cha mẹ mình. Jonas đã đúng về một điều khác nữa: cha chàng có thể sẽ kể lại với nàng một cách thẳng thắn hơn, dù chính ông cũng có những vấn đề phải trả lời về phần mình.

Nếu vào nhà, có thể nàng sẽ không có dịp nói chuyện riêng với cha. Qua điện thoại, nàng có thể thuyết phục ông đến nơi chòi gỗ bằng một lý do nào đó.

Mẹ nàng trả lời điện thoại. “Có bố ở đây không mẹ?”, Bridget hỏi.

“Không. Ông ấy đi dự cuộc bán đấu giá, có thể sẽ về muộn. Con gọi gì đấy? Có việc gì cần không?”.

“Không, không có gì ạ”, nàng nhanh chóng trấn an mẹ mình.

“Vậy thì sao con gọi?”.

“Con nghe nói người ta bán một chiếc xe chở ngựa cũ”. Bridget nói dối. “Giá cả có vẻ phải chăng cho nên con định hỏi xem bố có thể đi xem hộ con không. Để mai con sẽ nói chuyện này với bố“.

“Để mẹ bảo với ông ấy. Molly rất thèm mua một chiếc, phải không?”. Mẹ nàng bình phẩm.

“Vâng, nó thích lắm”, nàng tán thành.

Cho đến gần hai mươi phút sau Bridget mới chấm dứt được cuộc trò chuyện với bà mẹ lắm lời của mình.

Với việc gởi Molly đến trường các buổi sáng, rồi phải làm việc suốt ngày ở tiệm, cố gắng tránh né cả mẹ nàng và con nàng vào các buổi tôi, phải bốn ngày sau Brigret mới có cơ hội trò chuyện riêng với bố mình. Ông xác nhận mọi chuyện Jonas đã nói với nàng, đúng như nàng mong đợi.

Đáng nói là ông đã đưa ra một kiểu giải thích thường tình. Chẳng hạn như đồng ý với bà Margaret thì dễ dàng hơn là tranh luận với bà.

Sau ba lần tìm cách tiếp cận Jonas tại nhà chàng hoặc qua điện thoại di động mà không được, Bridget cuối cùng đã bỏ cuộc và chờ cho đến ngày hôm sau để gọi cho chàng tại phòng mạch, từ nơi cửa tiệm của nàng. Chuông reo nhiều lần rồi mới có người của chàng bắt máy.

“Cho tôi gặp bác sĩ Concannon”, Bridget nói với cô y tá.

“Bà muốn có một cuộc hẹn phải không?”, câu trả lời có vẻ chuyên nghiệp.

“Không, tôi chỉ muốn nói chuyện với bác sĩ”.

“Về vấn đề gì? Bà có phải là bệnh nhân của chúng tôi không?”.

“Không. Đây là chuyện riêng”, Bridget giải thích.

“Bác sĩ đang khám bệnh. Để tôi xem ông ấy có thể nhận cuộc gọi của bà bây giờ không nhé. Xin lỗi, bà là ai?”.

“Bridget O’Shea”.

“Ô!”. Giọng nói của người phụ nữ kia lập tức trở nên niềm nở, vui vẻ. “Tất nhiên là ông ấy sẽ nhận cuộc gọi của bà. Cho tôi một phút để gỡ ống nghe cho ông ấy và trao máy điện thoại. Ông ấy sẽ tiếp bà ngay. Xin hãy giữ máy”.

Bridget vừa đợi vừa lo lắng nhìn ra phía cửa tiệm mình, mong là đừng có khách hàng nào vào cho đến khi nàng nói xong chuyện với Jonas. Nàng thấy mơ hồ xao xuyến trong lòng khi nhận ra rằng chẳng còn có gì ngăn cản giữa nàng và Jonas nữa. Họ có thể ở bên nhau.

“Chào em, Bridget”.

Giọng nói của chàng khi trả lời điện thoại có vẻ trầm lắng và bình tĩnh, như chẳng có gì quan trọng trong cuộc gặp gỡ này, trong khi Bridget đột nhiên cảm thấy vô cùng nôn nóng và bồn chồn.

“Jonas!”, nàng gọi tên chàng với sự nhẹ nhõm vui mừng. “Em gọi để báo anh biết rằng tối qua em đã nói chuyện riêng với ba em”.

“Rồi thì sao?”.

“Ba em đã nói với em đúng như anh nói”.

“Tốt”, Jonas nói dứt khoát.

“Khi nghĩ về những điều em nói với anh và những gì em nghĩ trong mấy năm qua, em…”.

“Không cần phải xin lỗi đâu”, chàng cắt ngang một cách dịu dàng. “Chúng ta đã không biết được tất cả sự thật. Lẽ ra anh phải nói thẳng cho em biết từ đầu. Em đã hiểu lầm, còn anh thì bị đe doạ…”.

“Có thể là thế, nhưng em…”. Điều ấy bây giờ không còn quan trọng nữa. “Khi nào thì em sẽ gặp anh, Jonas?”. Nàng mạnh dạn hỏi.

“Anh phải dự một hội nghị vào cuối tuần này, nên anh sẽ đi khỏi thành phố”. Giọng chàng có vẻ xa cách. “Hãy chờ một tuần nữa sau thứ bảy này”.

“Lâu thế à?”, Bridget cau mày. “Jonas, có gì trở ngại hả?”.

“Không có gì trở ngại cả”. Rồi chàng ngập ngừng. “Bridget, anh muốn có thời gian để suy nghĩ thật nghiêm túc về chuyện chúng mình. Chúng mình đã chờ đợi hơn mười năm mà. Chúng mình có thể chờ đợi thêm một tuần nữa chứ”.

“Em yêu anh, Jonas”, nàng nói.

Ba tiếng ngắn ngủi này dường như khiến cho chàng lạnh lùng ngưng lại. Nàng lo lắng chờ đợi một câu trả lời.

“Biết nói với em thế nào đây”, chàng nói sau một hồi lâu. “Này nhé, chúng ta hãy gác ra ngoài chuyện những nụ hôn say đắm, những con ngựa lồng lên, và những cuộc tranh luận gay gắt – chúng ta đã hiểu nhau nhiều rồi. Em đồng ý không?”.

Nàng suy nghĩ đắn đo. “Em tin là thế – nghĩa là, em đồng ý. Năm nay là một năm kỳ lạ, kỳ lạ thật”.

Nàng nghe tiếng chàng cười nhẹ. “Phải. Nhưng thử thách gay go nhất cho bất cứ mối quan hệ nào là… những ngày lễ”.

Nàng liếc nhìn lên cuốn lịch. Ngày lễ Tạ ơn. Ngày lễ Giáng sinh. Việc lãng phí thời gian trong mùa hè và nhìn lá rụng trong mùa thu quả thực chẳng có tác dụng tình cảm cho bằng những dịp lễ này. Bố mẹ nàng muốn là nàng sẽ…

Nàng đặt cái ống nghe xuống.

“Bridget?”, nàng nghe chàng nói. “Em đấy phải không? Chờ anh chút xíu nhé…”. Chàng đã không gác máy. Có ai trong phòng mạch đang nói chuyện với chàng, và chàng có lẽ đã gác chiếc ống nghe lên vai, nàng đoán như vậy qua cái giọng nghèn nghẹt của những lời nói qua lại.

Nàng xoắn hai bàn tay trước bụng, trong đầu còn văng vẳng ý nghĩ sau cùng của mình. Bố mẹ nàng muốn là nàng sẽ… bố mẹ nàng muốn là nàng sẽ… làm gì? Và nếu nàng không làm như thế thì sao? Cuộc đời của nàng cứ phải lệ thuộc vào những ý muốn của họ đã lâu quá rồi. Có lẽ phải có một người ở xa như là Jonas mới làm cho nàng thấy rõ điều này.

Bridget chưa từng rời xa Vermont, chưa từng học đại học, chưa bao giờ thấy yêu ai lần nữa. Nàng phải thừa nhận rằng Jonas là người đàn ông duy nhất mà nàng từng yêu.

Nàng đã không thể làm thay đổi điều này được. Nhưng về thời gian còn lại, đã đến lúc phải làm một điều gì đó – bất cứ điều gì – khác đi. Những ngày nghỉ lễ là những dịp tốt. Nàng không muốn phải tầm thường, không muốn phải tuân lệnh. Nàng phải chứng tỏ rằng mình đang sắp vượt qua cái hàng rào cao nhất nàng chưa từng vượt và làm các việc theo ý của mình. Không phải theo ý của mẹ nàng.

“Bridget?”.

Nàng cầm cái ống nghe lên trở lại”. Em đây. Xin lỗi, em làm rơi cái điện thoại”.

“Được rồi, anh đã nói chuyện với Schulzy. Như thế, chúng ta sẽ cố gắng ăn mừng ngày lễ cùng nhau nhé? Mình hãy bắt đầu bằng lễ Tạ ơn. Em thấy thế nào?”.

“Tất nhiên là được”, nàng đáp.

***

“Mẹ thật không biết con làm sao mà làm một mình cho được đấy, Bridget”.

Bridget chỉ lặng yên nhẩm đếm cho đến mười, vì tự nhắc nhở rằng tranh luận với mẹ mình thì chẳng tới đâu cả. Nàng chỉ giả bộ đưa ra một câu hỏi quanh co. “Mẹ này, nấu món gà tây có khó lắm không?”.

“Rồi con sẽ thấy”, mẹ nàng chỉ đáp bí hiểm.

Có thể là thế thật, nhưng Bridget vẫn thấy vui mừng lần đầu tiên trong đời được ăn lễ Tạ ơn một mình. Nàng cong môi lên nở một nụ cười thanh thản. Biết cha mẹ ngày mai sẽ bay đi Florida để nghỉ dài ngày, nàng có cảm giác như được giải phóng. Nàng thậm chí chẳng chút thắc mắc gì với họ.

Một người bạn cũ của ông bà Harrison mời họ đến chơi một tuần ở một ngôi nhà sử dụng luân phiên tại Orlando, và bà Margaret đã rủ chồng cùng đi. Ông Bill Harrison là một người nghiêm ngặt với nếp sống quen thuộc của gia đình trong các ngày lễ, nhưng sau một cơn bão tuyết vào đầu tháng mười một gây nhiều thiệt hại hơn dự kiến và khiến mọi người phải ở mãi trong nhà để chịu đựng thời tiết lạnh lẽo thì ông đã đồng ý, vui lòng đi ngồi phơi mình dưới nắng ở một nơi nào đó và để bà vợ mình thỏa thích mua sắm trong các quầy hàng cám dỗ du khách.

Bridget cũng bàn góp vào, nàng nói cho ông yên tâm rằng nàng và Molly ở nhà sẽ không sao đâu, và đây là dịp tốt để nàng tập nấu một bữa tiệc từ đầu. Tuy vậy, đề phòng chuyện tệ hại, mẹ nàng đã đi chợ và mua về mấy chai nước sốt, mấy lọ nước chấm man việt quất và khoai mỡ sên đường, những món ăn phụ đông lạnh gồm hành tây sốt bơ, hạnh đào nhân đậu xanh và năm cái bánh nướng. Và vào lúc này, bà đang mở gói một con gà tây đông lạnh kếch xù, hai hay ba người ăn cũng không hết, nó chiếm gần hết cái tủ lạnh. Bà Margaret đã dặn trước Bridget là phải mất ít nhất là hai ngày mới xả đông cho con gà này được, và khi ấy thì bà đã đi lâu rồi. Nhưng bà vẫn mua để dự phòng, trường hợp con gà tươi sông Bridget định rô ti không được ngon lắm.

Bridget nghĩ vậy mà không nói ra. Tất cả bữa tiệc xa xỉ không mong đợi này rồi sẽ được đem tặng cho cái tủ thức ăn của nhà thờ dành cho ngày lễ Tạ ơn, và nó sẽ được cất giữ trong tủ đông lạnh tầng hầm ở đấy cho đến khi đến lễ – còn nàng thì chỉ chờ cho mẹ mình rời khỏi thành phố. Nàng thực sự muốn làm mọi thứ từ đầu. Bà Dutton, vốn thường ăn tiệc ngày lễ với gia đình bà chị mình, đã tình nguyện trông nom cửa tiệm một ngày trước đó, để Bridget rảnh rang bắt tay vào việc chuẩn bị trong ngày thứ tư. Đến ngày thứ năm, nàng sẽ thực sự nấu nướng, với bé Molly bên cạnh. Trông như thể là chỉ có hai người… và Jonas.

Nàng đã không nói cho mẹ mình biết là nàng có mời chàng, để tránh sự không tán thành chắc chắn của mẹ mình. Bà Margaret sẽ không cho đây là chuyện tình nghĩa láng giềng. Bridget đã không giữ được sự can đảm như mình muốn trong các vấn đề liên quan tới chàng. Một ngày nào đó. Chứ không phải hôm nay.

“Bridget”, mẹ nàng nói. “Giúp mẹ làm con gà tây này được không?”. Bà ta muốn lôi nó ra khỏi cái túi nhựa nhà hàng nhưng vẫn giữ chặt trong tay. Con gà trông khá nặng, nếu tuột tay thì sẽ rơi thẳng xuống sàn nhà bếp hoặc ít ra cũng làm nát ngón chân của bà Margaret. Bridget chạy tới cầm lấy con gà và đặt trở lại trên bàn.

“Chờ tí đã”, nàng nói. “Con chưa dọn xong cái ngăn trong tủ lạnh”. Phải cần đến hai ngăn. “Con sẽ dọn ngay đây”, nàng mở tủ lạnh và bà Margaret tắc lưỡi.

“Ồ, trông mớ hộp đồ ăn bán sẵn kia”, bà nói.

“Chúng đã gần như trống không cả mà”, Bridget giải thích.

“Vậy mẹ cũng mừng là đã đi mua sẵn cho con. Mẹ không muốn con phải chết đói khi mẹ đi khỏi”.

Bridget không chú ý đến lời bình phẩm này và nhanh tay sắp xếp lại tủ lạnh, vứt hết các hộp thức ăn bán sẵn và xếp gọn những thứ còn lại. Mẹ nàng giữ cho cánh cửa mở ra trong lúc con gà tây khổng lồ được chuyển từ bàn vào trong ngàn tủ rộng nhất. Nó sẽ nằm đây cho đến tối thì mình tống nó qua bèn nhà thờ, Bridget nghĩ bụng với một nụ cười bí mật. Phần thức ăn còn lại đã được đem cất và nàng đi theo mẹ nàng ra cửa trước, chỉ lắng nghe nửa vời những lời dặn dò vào phút chót của bà mà không đáp lại.

“Ngày mai qua ăn điểm tâm nghe con. Vào khoảng hai giờ ba mẹ đi ra sân bay. Mẹ muốn gặp con trước khi ra đi. Mẹ nhớ con lắm, con biết đấy”.

Vẻ nuối tiếc trong giọng nói của mẹ nàng khiến cho Bridget chú ý. “Vâng, thưa mẹ. Con sẽ qua”. Nàng ngạc nhiên thấy đôi mắt của bà Margaret hơi nhòe lệ. “Nào, con cũng nhớ mẹ. Cám ơn mẹ về số thực phẩm. Mẹ đã mua và mang qua cho con, thật quá tử tế. Bọn con sẽ ăn lễ Tạ ơn lớn lắm đây”.

Bà Margaret vẫn hơi cau mày một tí, dường như bà không mấy tin chắc về chuyện này. “Mẹ e rằng bố và mẹ phải ăn mừng ngày lễ trong một nhà hàng”.

Bridget vỗ vào lưng mẹ mình. “Thì không phải rửa chén. Không có họ hàng từ nơi khác tới. Không có thức ăn thừa. Không có chuyện bực bội. Mẹ sẽ thấy thích mà”.

Mẹ nàng thở dài. “Mẹ không chắc lắm. Mẹ chỉ thấy sẽ không giống như một lễ tiệc gia đình nếu không có chuyện bực bội”.

Bridget cười. “Ồ, rồi sẽ vui vẻ mà. Đừng có lo. Cha mẹ vui chơi phần cha mẹ, còn chúng con thì cũng thế”.

***

Vài giờ sau, nàng đã trao lại con gà đông lạnh – nhét nó trở vào trong cái bịch ni lông không phải là chuyện dễ – và tất cả các món còn lại cho nhà thờ.

“Cám ơn cố. Bà Mildred Barnes, bà cụ già nhỏ bé điều khiển chương trình, vui mừng khi nhìn thấy rất nhiều thực phẩm mang đến. Với tấm tạp dề trên người, bà lăng xăng chạy tới chạy lui trong nhà bếp ở tầng hầm để chỉ huy đám nhân viên. Dù còn hai ngày nữa mới tới lễ Tạ ơn, nhưng họ đã xúc tiến việc chuẩn bị.

Bà Barnes nhanh chóng hướng dẫn qui trình xả đông và con gà được cất vào trong tủ lạnh của nhà thờ. Bridget nhận thấy nó cũng có những bạn đồng hành nữa: hai con gà tây đông lạnh khác, không to cho lắm. Những ai cần ăn sẽ được ăn ngon đây.

“Xin chào Bridget”. Giọng nói ôn tồn, quen thuộc của Jonas vang lên từ phía sau nàng. Bridget quay lại, tay ôm trước ngực mấy cái túi ni lông rỗng nàng dùng để mang thức ăn đến.

“Jonas hả? Anh làm gì ở đây thế?”.

“Cũng như em vậy. Gởi đồ biếu tặng”.

“Nhưng anh…”. Chàng đâu có một bà mẹ để mang đến cho chàng các thức ăn tự nguyện cho cả một tuần. Có lẽ chàng đã đi mua sáu cái túi hàng mà chàng đang cầm mỗi tay ba túi kia. Bridget không thể không để ý thấy bàn tay to lớn của chàng nhẹ nhàng nhấc mấy cái túi lên rồi đặt trên chiếc bàn dài mà nhà thờ dùng cho các buổi họp và cho việc phát cháo hàng tuần.

“Đây, cô Mildred ơi”, chàng gọi bà cụ nhỏ bé trong chiếc tạp dề. “Các thức ăn tươi mà cô yêu cầu đây. Hi vọng là đủ. Cô cho tôi phụ làm bếp với nhé?”.

“Lát nữa lại đây”, bà cụ trả lời. Bà ta đang bận rộn xếp gọn các thứ thức ăn đóng hộp ở phía bên kia của căn phòng.

“Anh quen cô Barnes à?”, Bridget hơi ngạc nhiên, hỏi. Nàng không nghĩ rằng chàng lại tham gia vào các chương trình của cộng đồng như việc cung cấp thực phẩm, chưa nói tới việc tình nguyện vào làm bếp.

“Quen chứ, bà ấy còn bảo anh gọi bà bằng cái tên Mildred. Bà ấy thích được ga lăng một tí ấy mà”.

“Có hại gì đâu”. Được một anh chàng thật đẹp trai như Jonas tình nguyện phụ giúp có lẽ khiến cho bà cô Barnes vô cùng thích thú.

“Vậy em mang thứ gì đến?”.

“Ồ, một con gà tây với vài thứ khác”.

Một phụ nữ trung niên mở giúp cánh cửa tủ lạnh cho bà Barnes và reo lên vì con gà to kếch xù ở tầng trên. “Cám ơn Bridget nhé!”. Bà ta quay lại nói. “Con gà to quá. Đúng là thứ các cô đang cần đấy”.

Jonas gật gù tán thưởng. “Em thật tuyệt”.

Bridget vội vã lắc đầu. “Em không đáng được khen đâu. Mẹ em cho em đấy, còn thêm cả một lô thức ăn vặt nữa, nhưng em thích một con gà nho nhỏ – gà tươi sống. Không phải là em chê con gà ấy, nhưng năm nay chỉ có anh, em và Molly thôi…”. Nàng ngập ngừng. “Anh sẽ đến chứ?”.

“Tất nhiên”. Chàng cúi xuống đặt một cái hôn nhẹ lên môi nàng.

“Ôi chao, dù sao em cũng sẽ phải làm mọi cái từ đầu. Gà tây, nước sốt, bánh nướng – em không biết làm sao ăn hết các thứ này đây”.

Chàng tò mò nhìn nàng. “Bố mẹ em đi đâu? Em chẳng nói cho anh biết là họ đã đi rồi”.

“Đi Florida”.

“Ồ”. Cách nói của chàng có vẻ lửng lơ, như chàng không muốn hỏi cả một lô câu hỏi có lẽ nàng không thích trả lời.

Bridget tự trách mình. Lẽ ra nàng phải báo cho chàng biết là ba mẹ nàng đã đi xa, lẽ ra nàng nên báo cho cha mẹ nàng biết là nàng sẽ mời Jonas. Nhưng cho đến khi từ Florida trở về, mẹ nàng và bố nàng sẽ chẳng biết gì đâu – Chúa ôi, sao nàng vẫn còn sợ mẹ mình chứ? Đây có thể không phải là nỗi sợ nữa, nàng nhanh chóng tự nhủ. Thói quen hòa giải với bà mẹ lắm điều và độc đoán suốt nhiều năm trời là điều không dễ dứt bỏ một sớm một chiều. Nàng không có lý do gì để chông lại bà cho đến khi được nghe một lý do từ Jonas.

Nhận thức ấy khiến nàng kinh ngạc. Bridget thở ra một hơi khe khẽ, khó chịu vì những tình cảm mâu thuẫn. Có thể là nàng cứ bị ám ảnh bởi những chuyện nho nhỏ vì nàng vẫn chưa giải quyết xong một vấn đề lớn: nàng chưa cho Jonas biết một điều bí mật.

Chàng sẽ đón nghe chuyện ấy như thế nào. Nàng không hình dung được. Tất cả những gì mà chàng yêu cầu là được vui chơi trong các ngày lễ với nàng. Và dĩ nhiên là với Molly nữa. Việc chàng cố gắng hành động để biến mình thành một thành phần trong gia đình nho nhỏ hai người của Bridget không phải là không có tác động đối với nàng.

Ý nghĩ này làm nàng xúc động – và e ngại – không ít. Có lẽ tốt nhất là nên tập trung vào việc nấu nướng và gạt những lo lắng qua một bên, dù như vậy không phải là hoàn toàn ổn. Vừa khi nàng nghĩ là mình đủ sức tổ chức vui chơi ngày lễ theo cách của riêng mình thì Bà Tiên Ngờ Vực cũng vừa hiện đến và vung chiếc đũa thần chọc thủng sự tự tin nơi Bridget.

Nàng nhìn lên Jonas, chàng thường có vẻ không thích tâm sự. Chàng mặc chiếc áo da lộn trong ra ngoài như vừa mới mặc nó để chẻ củi – trên hai tay áo có vài sợi tua không viền màu trắng. Đôi găng dày trịch được nhét trong một túi áo, và chiếc áo choàng len làm tăng thật nhiều vẻ đẹp cho bộ ngực gân guốc của chàng. Bỗng nhiên, nàng muốn luồn hai cánh tay mình quanh eo của chàng và được chàng ôm ấp. Dĩ nhiên không phải là ở đây.

Nhưng ý tưởng này thật hấp dẫn. Cái nhìn xuống nàng của chàng cho thấy một sự khao khát, và bên dưới cái bề ngoài ấy không chỉ có thế. Nàng không muốn gì hơn là vùi cái mũi mình vào trong chiếc áo của chàng và tận hưởng hương vị phong trần của người đàn ông to khỏe trong chiếc áo da ấm áp.

“Anh thái rau cần giùm em được không?”, nàng hỏi với một giọng vô cùng quyến rũ. “Em phải làm món thịt nhồi đây”.

“Em hỏi nghe hấp dẫn quá. Được. Còn Molly đâu?”.

“Nó ở nhà đứa bạn. Mấy ngày nay nó thấy đi theo em chán quá”.

Jonas nhoẻn miệng cười. “Anh thì không chán”.

“Nào, làm đi, anh chàng. Anh cũng có thể bóc vỏ hạt dẻ nữa”.

Anh cúi xuống gừ gừ trong lỗ tai nàng rồi cắn trên dái tai một cái. Bridget cười khúc khích.

Sáng hôm sau, Molly về nhà thì thấy hai người trong nhà bếp, bận rộn với việc chuẩn bị cho bữa tiệc. Bridget vừa hát khe khẽ vừa khuấy trộn những mẩu bánh mì khô với hành tây xào và rau cần, thêm vào mấy lá xô thơm và một ít muối.

Jonas, mặc tấm tạp dề, bước tới xem xét. “Mình cho thêm một ít lạp xường chiên vàng nhé?”.

“Em đang muốn cho thêm sò vào”.

“Lạp xường”.

“Sò”.

“Lạp xường”.

“Sò”.

Molly nhìn hai người, tròn xoe mắt. “Hai người cãi nhau thật vì một chuyện vặt vãnh thế à?”.

Bridget lắc đầu, che giấu một nụ cười. “Không”.

“Con phải gọi một chuyên gia hòa giải mới được”, Molly đùa. “Hai người cần phải cứu vãn mối quan hệ”.

Hừm. Vui thật. Đứa con gái nàng dường như không nghĩ sâu xa gì khi nó gọi chuyện đang xảy ra giữa Jonas và nàng là một mối quan hệ. Vui thật. Bridget nghĩ.

“Molly, con gọt vỏ khoai lang được không?”, Jonas chỉ một đống khoai ngất cao.

“Được. Chỉ cho con cách gọt đi”.

Jonas lấy một con dao gọt vỏ và biểu diễn. “Gọt từ phía trong gọt ra”.

“Vâng, thưa bác sĩ Concannon”.

Chàng vuốt thẳng một cái túi giấy để đựng vỏ khoai. “Cháu không thể ngờ là có bao nhiêu người phải đi cấp cứu vì bị đứt tay trong ngày lễ Tạ ơn đâu”.

“Được mà. Con chẳng bao giờ muốn vào trong đó một lần nữa đâu”. Molly cầm một củ khoai lên, đưa cho cả hai người xem. “Đây là củ khoai mà con gọt vỏ lần đầu tiên. Mẹ, mẹ không muốn chụp một tấm hình à?”.

Bridget vẫn tiếp tục đảo trộn. “Giỏi đấy. Mẹ đã chụp cho con một tấm hình khi con đi những bước đầu tiên và khi con lần đầu tiên đi học. Chúng ta cũng có thể chụp tấm hình này cho “hậu thế”. Jonas” – nàng cầm cái muỗng chỉ về phía phòng khách – máy chụp hình để trên kệ lò sưởi ấy. “Anh chụp giùm nhé?”.

Jonas bước tới và lấy cái máy chụp hình kỹ thuật số, sau đó lùi lại đủ khoảng cách để chụp luôn cả hai mẹ con. “Cả hai, cười lên. Nói ‘sò’”

“Sò!”. Cả hai hét lên.

“Như vậy có nghĩa là em thắng phải không?”, Bridget hỏi. “Cho sò vào món nhồi được không?”.

“Không. Như vậy chỉ để cho em tỏ vẻ ngạc nhiên trong bức hình thôi”, Jonas giải thích. “Em không thể không ngạc nhiên khi nói tiếng sò”.

Molly thử làm thế vài lần, vừa làm vừa nhìn vào mình trên bề mặt sáng bóng của cái lò nướng bánh, “Ừ, bác ấy nói đúng đấy. Như vậy làm cho lông mày của mẹ nhướng lên”.

“Cả hai cùng điên cả”, Bridget vừa nói vừa cười. Nàng tắt lửa bên dưới cái chảo chiên lớn. “Được rồi. Em không muốn bánh mì vụn này mềm quá. Bây giờ để nó ở đây cho đến khi nhồi vào con gà. Không có gì có thể bị hư đâu”.

Jonas ngồi bên cạnh Molly, tay cầm một con dao gọt vỏ khác. Chàng làm nhanh, gọt xong ba, bốn củ trong khi Molly chỉ làm được một củ. Cạnh tranh quyết liệt, Molly gọt nhanh dần lên, rồi xả những sợi gọt ngăn ngắn trên cái túi giấy. Bridget thích thú nhận thấy Jonas làm chậm lại vừa đủ để cho Molly dẫn trước, nhưng không quá chậm khiến cho con gái mình biết là chàng cố ý để cho nó đuổi kịp.

Cả hai kết thúc hai củ khoai cuối cùng với những nhát gọt nhanh tới tấp. Jonas đưa củ khoai của mình lên cho thấy một sọc vỏ nhỏ còn sót lại, còn Molly thì đưa củ khoai hoàn toàn trơn láng và vàng rực của nó lên. “Và người thắng cuộc là… Molly O’Shea!”. Anh cất giọng khàn khàn tuyên bố kết quả.

Molly hớn hở. “Chụp một tấm hình nữa đi”.

Lần này thì Bridget cầm máy, nàng chụp cho hai người kia một kiểu thật tuyệt vời. Nàng bỗng thấy đau nhói. Tại sao nàng đã đợi lâu đến thế rồi mới cho Jonas và Molly đến cùng nhau? Câu này về cơ bản không thể trả lời. Và nàng đã chờ, tất cả là vậy. Những lần khác thì cả ba người đã từng ở bên nhau, nhưng chỉ là tình cờ, hoặc Jonas mời hai mẹ con họ – nhưng nàng chẳng bao giờ giữ phần chủ động.

Thôi đừng áy náy nữa, Bridget mạnh mẽ tự bảo mình. Khi nào sẵn sàng thì mới làm. Chỉ có vậy thôi.

Thực ra nàng đang quá bận rộn không thể nghĩ nhiều về việc gì hết ngoài việc nấu nướng. Cuốn sách nấu ăn đặt trước mặt, nàng phải nghiên cứu công thức làm món nước chấm đồ lòng.

Molly nhăn mặt ghê tởm khi nội tạng được móc ra khỏi con gà tây, và Bridget không trách nó được. Nàng lấy nội tạng ra ngoài tủ lạnh, trút khỏi túi bọc để cho vào nồi nước súp đang sủi tăm trên lò, không hiểu làm sao mẹ mình có thể chế biến một cách thần kỳ những thứ lụn vụn xấu xí này thành một món nước sốt tuyệt vời. Thôi được, nếu như chúng không thành một món ăn ngon, hoặc nếu nàng có nấu quá lửa, thì chúng sẽ được cho thẳng vào thùng rác. Nàng đã không giao hết cho bếp của nhà thờ những lọ nước chấm của mình.

Về chuyện nhà thờ, họ phải đến đấy lúc bảy giờ tối để làm giúp. Có nghĩa là nàng và Molly sẽ bưng dọn, còn Jonas thì khoác tấm tạp dề và nấu bếp. Bà Barnes đã nói là sẽ phục vụ thức ăn cho tất cả những người đến dự lễ buổi chiều và cả trong buổi tối nữa. Chàng sẽ phải làm việc nhiều lắm đây.

Trước hết là phải có tinh thần tự nguyện. Bà Margaret Harrison thường không thiện cảm với những người khốn khó, và bà ta chắc chắn là không bao giờ sẵn sàng để phục vụ hoặc biếu tặng thức ăn.

Bridget bắt đầu nhận ra rằng mẹ nàng đã phủ một cái bóng dài, lạnh lẽo lên cuộc đời nàng. Nhưng nàng không muốn chống đối bà, và sẽ không trách móc về tất cả những gì đã từng tác hại trên cuộc đời nàng. Nàng chỉ muốn sự thông cảm, và quá trình này sẽ rất chậm chạp.

Phải như thế thôi.

Nàng thọc một cái muỗng cán dài vào nồi đồ lòng đang sôi liu riu. Đã được chưa nhỉ? Trông chúng hãy còn chưa thấm. Nàng để cho sôi thêm một lát nữa.

Bridget trở về với cuốn sách nấu ăn. Món này thì hấp, món kia thì hớt váng, món này rưới mỡ, món kia kho rim. Quá nhiều lời hướng dẫn trong các công thức khiến cho nàng đâm bối rối. Nàng thái thêm một củ hành nữa, nước mắt chảy ròng ròng trên má.

Jonas, sau một lúc thủ thỉ chơi bài với Molly trong phòng khách, bước vào trong bếp. “Nãy giờ không thấy em. Chuyện gì vậy?”. Chàng quàng hai tay quanh eo của nàng.

Nàng nghe tiếng Molly leo lên cầu thang để về phòng ngủ trên gác xép của nó. Bridget đưa tay áo lên quẹt nước mắt, nhưng rồi một dòng nước mắt khác chảy ra tiếp theo.

“Ối chà. Bỏ con dao xuống và tránh xa củ hành ra”, Jonas nói. “Em cần ngồi nghỉ với một cốc rượu vang”.

“Em không làm thế được. Bây giờ còn chưa là trưa kia mà. Em nấu chưa xong”.

Chàng hôn trên đỉnh đầu Bridget và đưa hai bàn tay dần lên ngực nàng. Bridget nhớ lại tất cả sự tuyệt diệu của cái đêm họ ở cùng nhau. Toàn thân nàng run lên vì dục cảm và nàng tựa lưng vào chàng.

“Gác chuyện nấu nướng lại. Anh muốn một cái hôn, Bridget”.

Nàng ôm trở lại chàng và đặt hai cánh tay – hai cánh tay đầy hành, mỡ, bột – quanh cổ chàng. “Em bê bối quá”, nàng nói.

“Không sao đâu”. Chàng cúi đầu xuống, tìm đôi môi nàng với sự say đắm nồng nàn và trao cho nàng một nụ hôn dài, nóng bỏng.

“Mmm…”, nàng thì thào lúc chàng ngưng lại để thở.

Chàng với một tay ra tắt cái lò mà chẳng nhìn vào trong chảo. “Cái gì trong ấy giờ cũng chín cả rồi. Sôi cạn rồi”.

“Ồ, không cần. Đồ lòng mà. Chúng ta dùng nước chấm trong lọ cũng được”.

Jonas thở dài. “Anh nghĩ là đã đến lúc anh phải lãnh trách nhiệm đây, cô nàng bé nhỏ ơi”.

Nàng đi lại nơi bồn nước để rửa tay. “Tốt quá. À, anh học nấu ăn ở đâu vậy?”.

“Người bạn cùng phòng đầu tiên của anh là một đầu bếp giỏi”.

Nàng nhìn chàng từ đầu đến chân. Cao lớn dềnh dàng như Jonas, khó tưởng tượng được là chàng có thể sống trong một căn hộ nhỏ ở New York, chứ đừng nói đến chuyện sống chung với một người khác nữa.

“Em không biết chuyện ấy”.

Jonas cười nhẹ trong khi chọc một cái nĩa vào trong chảo đồ lòng. “Em biết không, anh nghĩ là những thứ này có thể cứu vãn được. Em chỉ cần đưa cho anh cái thớt nhỏ kia và một con dao, anh sẽ cho em thấy là nên làm gì với những bộ đồ lòng”.

Chỉ vài phút sau, chàng đã thái nhỏ bộ đồ lòng ra và gạn lấy nước đã nấu, cho cả hai thứ vào trong một cái chảo và cất vô tủ lạnh. “Em cho thêm nước mỡ màu nâu từ chảo gà tây sau khi rán vào đây – phải gạn mỡ đã – và cho một ít kem nếu em thích, rồi thêm gia vị cho vừa miệng. Làm nước sốt đồ lòng là như thế đấy”.

“Hay thật. Càng biết về anh, em càng thấy yêu đấy, Jonas Concannon ạ”.

Chàng rót cho nàng nửa ly rượu vang. “Em hãy ngồi đây nhấp rượu. Anh cho con gà tây vào trong lò”.

“Em đã nung nóng cái lò rồi”.

“Tốt. Cũng may nó là con gà nhỏ. Chắc sẽ chín kịp giờ. Anh nghĩ chúng ta có thể ngồi ăn ba người. Em thấy được không?”.

Bridget cười. “Tất nhiên là được. Nhất là khi một tay anh làm tất cả”.

***

Đến ba giờ đúng, ba người cùng ngồi ăn bữa chiều. Molly một mực đòi Bridget phải bỏ chiếc áo làm bếp lem luốc ra để mặc một cái gì dễ coi một chút.

Nó lục hết tủ áo của mẹ nó và tìm thấy một chiếc áo váy màu lá cây đậm bằng vải len jersey mà nó nhất định cho là tuyệt đẹp. Bridget mặc thử và đồng ý, nàng không hiểu tại sao mình lại quên mất nó đi. cổ áo thấp và khoét sâu làm tôn vẻ đẹp của sợi dây chuyền kiểu xưa kiều diễm với những bông hoa nhỏ tráng men.

“Trông mẹ đẹp lắm, mẹ ơi”. Molly từ phía đầu kia bàn ăn nhìn mẹ và gật đầu tán thưởng.

“Cám ơn, con yêu”.

Jonas ngắm nàng một lát. “Phải. Em đẹp thật. Dù anh vẫn thấy nhớ mùi bột mì trên tay em và vệt dầu ăn trên má của em”.

Bridget vừa cười lớn vừa xổ chiếc khăn ăn, vẩy mạnh về phía chàng. “Bậy bạ quá. Anh bây giờ thành người sàm sỡ rồi đấy”.

Jonas chạy tới chạy lui dọn bữa ăn lên bàn. “Được đấy. Nước sốt đi kèm với mọi thứ”.

Chàng bưng món này ra sau cùng, nước sốt được đựng trong cái bát Victoria, giống như một cái ly rượu lễ. Đây là một món đồ chợ trời, với bốn cái chân nhỏ và một cái quai to.

Bridget đã định dùng một thứ bát thông thường, tiện dụng, nhưng Molly một mực đòi lấy cái bát này từ trên kệ cao xuống. Nàng thấy cái bát này rình rang quá.

Nàng nhìn con gái mình, rồi nhìn Jonas, mỉm cười. “Được rồi. Bây giờ ai đọc kinh tạ ơn đây?”.

Jonas lắc đầu. “Anh không rành chuyện này. Molly, được không con?”.

Molly chắp hai tay lại, cúi đầu, rồi đọc. “Cám ơn Thiên Chúa về mọi thứ chúng con được ban cho, gồm cả khoai tây đường nâu và kẹo dẻo. Amen”.

Jonas bật cười. Chàng đã đưa thêm hai thứ cuối cùng vào theo yêu cầu của Molly, mặc dù Bridget phản đối, cho rằng như thế sẽ làm cho món ăn phụ truyền thống trở nên quá ngọt, nhất là khi đã có ba món tráng miệng khác rồi.

Molly và Jonas có vẻ rất hợp ý nhau. Đứa con gái nàng đã bày bàn ăn dưới sự chỉ vẽ của Jonas, nó chẳng hề cãi lại lời chàng như kiểu nó vẫn làm với Bridget.

Cũng phải mà. Jonas là một nhân vật mới đối với con nàng nên nó không muốn kỳ kèo với chàng. Bridget mỉm cười nhìn hai người và đưa tay vuốt tóc mình. Tuy rằng nàng muốn tự mình nấu dọn cả bữa ăn, nhưng để Jonas làm thì nàng sẽ có được một giờ thảnh thơi và vui đùa với con trước khi bữa tiệc được dọn xong.

Jonas, hai bàn tay chắp lại dưới cằm và hai khuỷu tay chông trên mặt bàn, mỉm cười đáp lại. Chàng đã giúp cho Bridget khỏi làm công việc bếp núc và khỏi bị nhọc nhằn như làm bổn phận tự nhiên nhất trên đời của một người đàn ông vậy.

Vốn là con người làm việc cần cù, cha nàng chẳng bao giờ đặt chân vào trong lĩnh vực của mẹ nàng – truyền thông gia đình của họ đòi hỏi nhiều chuyện nặng về hình thức, một số chú trọng quá nhiều trên sự trắng sạch như tuyết của cái khăn bàn, và những đốm vết có thể có trên bộ ly cốc thủy tinh hay muỗng nĩa bằng bạc, những thứ trước đây Bridget có bổn phận phải làm cho sạch bóng. Những bữa tiệc lễ Tạ ơn của bà Margaret

Harrison là những bữa tiệc hoàn hảo đến từng li từng tí và khá căng thẳng.

Để có một buổi lễ thoải mái hơn thì cũng có nhiều việc phải làm. Nàng và Molly đã lau bụi, dồn nhét một đống lớn những thư từ, sách báo và danh mục quảng cáo vào trong cái giỏ đặt bên trường kỷ, dùng máy hút bụi, và chỉ đến đó thì thôi. Nàng chỉ ăn mặc đôi chút theo sự yêu cầu của Molly, về phần con bé, nó đã chọn một chiếc áo dài tay màu hồng sáng, gắn một bông hồng bằng lụa

Bridget thấy kiểu phối hợp lạ lùng này khá đẹp mắt. Còn Jonas thì trông càng nam tính và gợi cảm hơn với cặp tay áo xắn lên nửa chừng, mái tóc dày bù rối đôi chút và đẫm ướt vì hơi nóng nhà bếp

Molly gõ nhẹ chiếc nĩa lên cái cốc của mình. “Mẹ ơi, nhìn đây. Con sắp qua phần thứ hai của bài cầu nguyện”

“Ô…thế à!”, Bridget đỏ mặt và gật đầu với con gái mình. “Xin lỗi. Mẹ không biết là sắp đến phần thứ hai”.

Molly tằng hắng rồi chắp hai bàn tay ở mé bên kia của cái bàn ăn. “Về chuyện gia đình, bạn bè, và thực phẩm. Đối với bất cứ ai không có được những thứ này, chúng con cầu xin cho họ”.

“Amen”, Jonas và Bridget cùng nói một lượt.

***

Lát sau, khi các thức ăn đã hết và ông bà Harrison từ Florida gọi về chúc họ một ngày lễ Tạ ơn vui vẻ, cả ba người cùng nhoài người trên ghế của phòng khách cho tiêu hóa bớt và quyết định ân tráng miệng sau. Bridget và Molly nằm trên trường kỷ, còn Jonas ngồi trên chiếc ghế bành lớn. Chàng gà gật ngủ khiến Molly thấy buồn cười.

“Suỵt”, Bridget khẽ bảo khi thấy con bé khúc khích cười quá lớn.

“Bác ấy đang ngáy kìa”.

“Một tí thôi. Ngáy cũng được mà. Bác ấy làm việc mệt nhọc và lo hết chuyện nấu nướng”.

“Thì mẹ cũng thế chứ”.

“Ừ thì mẹ nói là cũng gần như nhau. Còn con cũng đã phụ giúp, đó cưng. Cám ơn con lần nữa”.

Được đánh trống lảng, Molly chồm tới nhấc cái giỏ nhét đầy thư từ mà họ dọn dẹp trước bữa ăn tối. “Không dám. Mẹ có muốn con phân loại thư từ không?”.

“Nhất định rồi”.

Nàng thoải mái ngồi xếp bằng với hai chân mang vớ, nhìn cô con gái lục lọi giỏ thư. Cô bé văn thư này từng là trò chơi yêu thích của nàng khi nàng còn bé. Nàng thường xếp mọi thứ theo đúng loại của nó rồi ngồi nhìn mẹ mình mở đọc tất cả các thư.

Bridget tựa đầu vào lưng chiếc trường kỷ, cảm thấy buồn ngủ và mãn nguyện.

“Ôi chao. Hầu hết là thư tầm phào”. Molly đã sớm biết cách phân biệt. Nó lật tìm trong đống thư, đẩy các phong bì và danh mục về phía mẹ nó. “Của mẹ, của mẹ, của mẹ. Của con. Của mẹ, của mẹ”, nó nói nhẹ nhàng.

“Đây rồi. Cái phong bì lớn này là của mẹ đây”, nó nói và chuyển cái phong bì qua cho mẹ nó.

Bridget ngáp. “Để rồi mẹ xem sau”.

Molly không chịu. “Không, bây giờ đi”.

“Nếu con muốn xem”. Briget lấy móng tay xẻ mép cái phong bì và trút các thứ bên trong ra: hai cuốn tạp chí Sống Đẹp, với dòng chữ cám ơn của Gil Bland. “Ô kìa, nhìn xem!”.

“Cho con xem nào! Cho con xem nào!”, Molly bò qua và chộp lấy một cuốn. “Ôi chà!”.

Để làm trang bìa, viên giám đốc nghệ thuật đã chọn hình cận cảnh mấy cuộn len của bà Dotty xếp trên một cái kệ. Những cuộn len xe tay trông gần giống với một bức tranh trừu tượng xoắn tròn, trong đó một sợi len được kéo thòng ra lơ lửng giống như một sự lung linh của sắc màu.

Cả hai mẹ con lật nhanh tới bài báo giới thiệu.

Bức hình đầu tiên, choán cả hai trang, là bức hình bà Dotty với đàn cừu của bà. Con chó Kiwi ở bên cạnh trông có vẻ đầy trách nhiệm.

“Đừng coi thường con chó này”, Bridget cười. “Mẹ dám nói là nó còn khôn hơn cả tất cả chúng ta nữa đấy”.

Tươi cười, con Kiwi đang ngồi hãnh diện, bộ lông đen trắng của nó được chải mướt rượt. Các con cừu lại là một chuyện khác. Mớ lông quăn queo, dày rậm, dính bết vào nhau và bám đầy bùn đất của chúng được bù đắp bằng một cảnh trí mùa xuân. Bãi cỏ trông thật bình dị với những chòm hoa lác đác và mảng cỏ ba lá rậm rạp. Gương mặt nhăn nheo của bà Dotty được viền quanh bằng những bím tóc bạc dài, và bác thợ ảnh Harry đã tài tình nắm bắt được sắc diện thông minh, vui vẻ của bà.

“Nó là một ngôi sao đấy”, Molly reo lên vì kích thích. “Nó có thể được nổi tiếng đấy”.

Bridget lắc đầu, mỉm cười. “Mẹ nghĩ nó nên đi chăn cừu thì hơn, cưng ạ”. Nàng lật trang báo. “Ô!”.

Nàng và Jonas đang có cảnh… thân mật. Nàng còn nhớ rất rõ cái cảm giác khi bàn tay chàng đặt ở nơi hông mình trong lúc kéo nàng lại gần hơn bên dưới nhành tầm gửi giả. Trong nụ hôn tuyệt diệu ấy hoàn toàn không có cái gì là giả cả.

“Hừ”, Molly nói lừng khừng. Nó đang xem kỹ bức hình mẹ nó và Jonas với một vẻ mặt mà Bridget không thể biết chắc là gì. “Âu yếm yêu đương”, Molly nói.

“Bác Gil và bác Harry muốn mẹ và bác Jonas chụp một kiểu như thế”, Bridget vội nói. “Mẹ… mẹ không biết rằng bác Jonas và mẹ lại trông như thế này, ồ, nhiệt tình quá”.

“Được đó mẹ”, Molly nói không có vẻ bận tâm cho lắm. “Trông mẹ còn đẹp hơn cô người mẫu kia nhiều”.

Bridget lật tới bức ảnh mà con mình đang xem, bức ảnh Mara đứng một mình trong chiếc áo len cộm hạt mà cô ta không thích. Nhưng cái vẻ chuyên nghiệp của Mara khi chụp kiểu ảnh này đã làm cho chiếc áo trông đẹp lên nhiều – và Bridget rất vui khi thấy tên của người đan áo được nhắc đến trong bài viết đi kèm.

Cửa tiệm trông cũng đẹp lên nữa. Căn phòng chọn lựa của khách hàng, với những sắc màu tuyệt đẹp, khiến cho những cuộn len và mảng vải tỏa một hơi ấm trên nền tường trắng. Những vật trang trí Giáng sinh mà nàng và Albert trưng bày cũng tạo nên một nét vui lạ lẫm nữa. Không ai có thể biết rằng những bức hình Giáng sinh này đã được chụp trong một ngày tháng năm ấp áp.

“Còn con ở đâu?”, Molly hỏi mà không nhằm vào người nào, và cứ lật tới lật lui mãi cho đến khi nó kêu lên kinh hãi. “Ô, kìa! Hình con với cái thằng ngố này!”.

“Thằng cháu của bà Dotty lịch sự đấy chứ”, Bridget nói và cố nén cái cười khúc khích. “Con trông cũng rất đẹp”.

“Cóc cần!”, Molly la lên. “Con đã cố giữ cho môi mình không chạm vào mặt nó, thế mà trong hình này trông như là có chạm vào ấy! Thật ghê quá!”.

Jonas hé mở một mắt. “Nào, nào. Tôi dậy đây. Chuyện gì mà náo động lên thế?”.

Bridget đưa cuốn tạp chí Sống Đẹp ra. “Muốn nổi tiếng thì phải trả giá. Molly không hài lòng với bức hình của nó”.

Molly ngồi phịch trở xuống trên chiếc trường kỷ, giấu mặt đằng sau tờ báo. “Cứu con với! Con không sống nổi với chuyện này đâu, không bao giờ! Bọn trẻ sẽ giễu cợt con lắm đó, mẹ ơi!”.

“Mẹ thì mẹ không lo chuyện đó đâu”, Bridget nói, nàng cố làm ra vẻ đàng hoàng trong khi chỉ muốn phá lên cười. “Rất có thể là chúng nó sẽ phục lăn ra đấy. Trong hình này trông con đẹp thật mà. Chiếc áo lụa bóng với vạt trên bằng nhung thật tuyệt…”.

Một tiếng nhằn dài của Molly át cả những lời trấn an tiếp đó của Bridget. Cuối cùng rồi tiếng rền rì cũng hết đi, Jonas và Bridget nhìn nhau cười. Molly nhấc tờ báo ra khỏi mặt mình và liếc nhìn bức hình. “Mẹ thấy thế thực à?”.

“Chứ sao”. Bridget nói rồi lật tờ báo để cho Jonas nhìn thấy bức hình. “Anh có thấy thế không, Jonas?”.

“Trông con có duyên đấy, Molly”, chàng nói ngay. “Đây là một bức hình ngộ nghĩnh mà. Hai con có thể đóng kịch với nhau đó”.

“Bác muốn nói là như trong bộ phim à?”, Molly hỏi với vẻ ngờ vực.

Một chút tin cậy trong giọng nói của con gái khiến cho Bridget biết nó đã thấy quen với chuyện này. Nhìn thấy hình ảnh của mình trên một tờ báo nổi tiếng tất sẽ gây đôi chút bối rối. Bridget chỉ “Ừ” nhanh một tiếng rồi lật trở lại bức hình nàng và Jonas.

Chúa ôi. Họ hôn nhau thật hạnh phúc đến nỗi trông như là đang quảng cáo cho một dịp Valentine.

“Vậy còn mấy tấm hình của chúng ta trông thế nào?”, Jonas hỏi Bridget với giọng bình thản.

“Họ chỉ sử dụng có một tấm thôi”.

Chàng ngồi hơi thẳng người lên một tí trên chiếc ghế bành. “Cho anh xem được không?”.

“Cứ tự nhiên”. Bridget mở tờ báo đến trang có hình rồi đưa cho Jonas, theo dõi vẻ mặt thản nhiên của chàng biến thành một vẻ kiêu hãnh rất đàn ông khi chàng nhìn vào bức hình.

“Tuyệt quá”, chàng chỉ nói có mấy tiếng như thế, rồi liếc nhìn Molly, con bé lúc này đang bị ám ảnh bởi bức hình của nó với thằng cháu bà Dotty. Chàng tán thưởng Bridget bằng một cái nháy mắt khi đã biết chắc là đứa con gái nàng không nhìn họ.

Bridget tằng hắng rồi nói, “Bây giờ… mình ăn tráng miệng nhé?”.

Thật lâu sau đó, khi Molly đã vào giường và hai người họ có thể đến thật gần nhau trên chiếc trường kỷ, Jonas hôn Bridget một nụ hôn dài nồng nàn. Thân hình chàng áp vào một bên nàng, sức nặng và sức mạnh của chàng tạo nên sự thích thú với nàng khi được ở gần nhau. Nàng đưa bàn tay xoa lên má chàng. “Cám ơn anh về tất cả mọi chuyện. Đây là một lễ Tạ ơn tuyệt vời”.

“Anh đang nghĩ là năm nào chúng ta cũng có thể làm như thế này”, chàng nói thản nhiên.

“Hả? Em không chắc là mẹ em sẽ phản ứng như thế nào đấy”. Nàng cảm thấy chàng hơi sững lại.

“Có thể đây là lúc… thôi đừng bận tâm”.

Bridget cau mày, biết là mình đã lỡ lời. “Ồ, xin lỗi. Em đã nhắc tới mẹ em”.

“Không sao mà”. Jonas lại tiếp tục hôn nàng, như thể muốn nàng đừng nghĩ đến gì khác ngoài chàng ra. Đừng lo ra chuyện gì thì tốt hơn.

“Vậy thì anh sẽ làm gì trong thời gian còn lại của bốn ngày nghỉ?”, nàng nói khi chàng ngưng lại một chút.

“Hừm”, chàng nói vào mái tóc nàng. “Làm thế này là tốt nhất”.

“Molly sắp xuống đấy”, nàng nhắc nhở chàng. “Và em còn phải mở cửa tiệm sớm ngày mai để chuẩn bị sẵn mọi thứ cho khách mua hàng Giáng sinh nữa”.

Jonas làu bàu, và hầm hừ bên tai nàng. “Anh hiểu rồi”, sau cùng chàng nói. “Được, anh cũng có nhiều việc phải làm”.

Bridget vừa cười vừa đưa bàn tay đẩy bộ ngực cuồn cuộn của chàng ra nhưng chẳng được. Nàng hỏi, “Như việc gì?”.

“Anh phải lái xe trở về New York lấy mấy dụng cụ còn lại trong kho. Thăm vài người trong bệnh viện. Những việc như thế đấy”.

Nàng bĩu môi. “Em muốn xem các cửa hàng Giáng sinh trên Đại lộ số Năm”.

Jonas nhún vai nhưng kéo nàng lại gần hơn. “Em bận rộn quá nhỉ”.

Bridget dùng một tay cuộn tròn tờ báo Sống Đẹp đang được nhét dưới trường kỷ, rồi đập đập vào người chàng. “Chúng ta đã được quảng cáo trong cả nước. Em muốn tận dụng việc này để mở những quầy chuyên bán hàng Giáng sinh thực sự ngay tại Randolph. Em cần xem mẫu của họ để làm theo”.

“Anh hiểu”, chàng gật gù. “Nói với em gì đây nhỉ. Vào đầu tháng chạp, chúng ta hãy cùng đi. Thậm chí không cần phải chạy xe nữa – chúng ta có thể đi bằng tàu của Vermont trên suốt quãng đường tới ga Pennsylvania”.

Hài lòng với ý kiến này, Bridget lại vùi đầu vào trong ngực chàng. “Được. Khi ấy mẹ em sẽ về nhà và trông coi hộ Molly”.

Jonas vuốt tóc nàng mà không trả lời ngay. “Phải, anh biết mẹ em rất thích xem thành phố trong dịp Giáng sinh, nhưng mình hãy dành môt dịp khác cho mẹ. Lần này thì chỉ có anh và em thôi nha, cưng. Chúng ta sẽ cùng dạo phố với nhau. Em thấy thế nào?”.

“Em thấy tốt lắm”. Nàng ngả mặt lên và Jonas hôn nàng một nụ hôn nồng cháy nhất trong ngày.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.