1 tuần vui chơi ở Pa-ri, cả bọn quay trở vè với
cuộc sống học sinh tất bật với bài vở của mình. Đây cũng là lúc mà mọi
người bắt đàu náo nức đón mừng cái Tết quan trọng nhất trong năm. Ngọc
sống 1 mình nên nên k cần sắm sửa gì nhiều, chỉ cần vài món đồ nho nhỏ
là đủ cho cô ăn Tết rồi. Thay vào khoảng thời gian trống đó, cô thường
hay lui tới quán cà phê của anh Tuấn để đánh đàn cho mọi người vào mỗi
tôi thứ tư và làm thêm giờ. Tất nhiên là có cả tụi nó nữa. Những lúc cả
bọn ngồi nói chuyện với anh Tuấn, đôi mắt của Ngọc trông rất lạ, nó luôn luôn hướng về Tuần k rời. Điều đó, tất nhiên, k qua được mắt Kiệt. Cậu
cảm thấy dường như cánh cửa tới con tim Ngọc của Ngọc đang dần dần khép
lại. Cậu cảm thấy trái tim mình như bị ai bóp nghẹn khi có 1 người khách quen nào đó đi tới hỏi thăm và vô tình hay cố tình nhìn Ngọc và Tuấn
nói :”Đẹp đôi nhỉ”. Tuấn cười, nhẹ đáp lại:”Vâng, cảm ơn anh” còn Ngọc
chỉ cười rồi quay mặt sang nơi khác, nụ cười như có vẻ bẽn lẽn và ngại
ngùng. Điều đó lại càng làm cho Kiệt thấy mình như 1 người đến sau, 1 kẻ đáng ghét chen vào giữa tình yêu đẹp như mơ của đôi bạn trẻ. Gần đây,
Kiệt k còn chịu được điều đó nữa, cậu hay xin phép về sớm hoặc viện cớ
trong bang có việc bận mà k đi với mọi người. Tất nhiên, điều này k qua
được mắt Phong và Vũ vì họ là những phó bang, trong bang có việc gì
chẳng lẽ họ k biết?
Hôm nay, Sài Gòn đổ 1 cơn mưa bất chợt nhưng k to, hay
nói đúng hơn là 1 cơn mưa nắng mà trong sách vở người ta gọi là mưa bóng mây. Hôm nay, lớp Kiệt học thêm 1 buổi nâng cao vào buổi chiều nhưng
thay vì đến lớp, cậu lại nghỉ. Cậu tắt để k ai có thể tìm ra được mình, 1 mình lang thang trên con phố đang rả rít bởi cơn mưa. Cậu lang thang,
mặc cho mưa làm cậu ướt sũng. lang thang mặc cho đôi chân bước về đâu,
mặc cho thời gian lẳng lặng trôi nhanh. Khi cơn mưa tạnh, cậu ngồi 1
mình trên bãi cỏ trong công viên, sát bên hồ nước. Hôm nayk phải ngày
cuối tuần, lại đang là buổi chiều nên công viên chả mấy người qua lại.
Cậu ngồi đó, nhìn cảnh vật xung quanh. Thật yên tĩnh
-Giỏi nhỉ? Trốn ra đây cơ à? Để nhìn cầu vồng sao? Biết lựa chỗ
thật_Ngọc từ đâu xuất hiện, nhẹ mỉm cười rồi ngồi xuống bên Kiệt, nhẹ
nhàng tựa như 1 làn khói
-Biết lựa chô?_Kiệt hỏi
-Uk, nơi đây là bãi cỏ xanh mướt, trước mặt là hồ nước trong. k gian
rộng lớn k bị bao trùm bởi những toà cao ốc, nhìn cầu vồng từ đây là
tuyệt nhất rồi còn gì_Ngọc nói
-cầu vồng sao?_Kiệt vô thức nói rồi ngước mặt lên
Trước mặt cậu là 1 cây cầu bị khuyết nhưng vẫn rất đẹp
-Cậu có chuyện gì k vui à?_Ngọc nhẹ nhàng hỏi
-K có gì, chỉ là chuyện của bang thôi_Kiệt nói
-Đừng chối thế chứ. K qua được mắt mình đâu. Thật ra bang hội của cậu k
những k có việc gì rắc rối mà còn đang trên đà phát triển mạnh nữa
kìa_Ngọc nói
-Sao cậu biết?_Kiệt hỏi
-Thiếu gì cách. Cậu quên Phong và Vũ rồi sao? Cả Leon nữa?_Ngọc cười
-Haizzz, k có gì. Chỉ là ngừoi con gái mình yêu k thích mình nên mình
buồn, vậy thôi_Kiệt nói rồi quay mặt sang nơi khác khi vành tai đã ửng
đỏ
-Ai thế? Chắc cô gái ấy ngốc lắm mới k thích cậu_Ngọc nói
-Đúng, là đại đại đại ngốc_Kiệt thêm vào
-Cô ấy thích người khác à?_Ngọc hỏi
-Có lẽ thế. Cô ấy lúc nào cũng nhìn người đó k chớp mắt, cứ như người đó có sức hút lớn vậy_Kiệt nói, khuôn mặt tỏ vẻ giận hờn đáng yêu
-Cậu chắc chứ? Có thể chỉ là hiều làm thôi. Cậu nhìn thấy vậy nhưng co
khi k phải vậy đâu. Như mình này, nhìn Tuấn 1 lát cũng bị cho là thích
Tuấn, có thể cô gái ấy cũng thế thôi_ngọc nói
-Cậu nhìn Tuấn lâu thế mà bảo là 1 chút à? Nhìn vào là biết cậu thích anh ta rồi_Kiệt k giữ nổi bình tĩnh
-Ai nói với cậu thế? Mình nhìn anh ấy chỉ vì mình đang nghi ngờ 1 vài
việc thôi. Thật ra những việc đó k liên quan tới mình nhưng vì nó liên
quan tới bạn mình nên mình phải bận tâm_Ngọc nói
-Việc gi?_Kiệt hỏi
-Um….mình chưa chắc chắn nên cũng k tiện nói ra_NGọc nói
-Vậy thì thôi_Kiệt nói, cậu thấy nhẹ nhõm hơn hẳn
-Cậu làm mình mất 1 buổi học rồi đấy, đãi mình 1 chầu đi_Ngọc quay sang nói
-Ok, k thành vấn đề_Kiệt cười rồi cả 2 kéo nhau đi ăn uống, tới đâu thì
quán đó cũng sạch sẽ đồ ăn khiến cho những người tới sau kêu gào thảm
thiết khi nhìn vào những nồi thức ăn trở cả đáy
2 đứa vui vẻ đi chơi cho tới tôi. Đang đi ngoìa đường thì gặp Tuấn đang đi 1 mình. Ngọc chợt dùng lại.
-Kiệt à, cậu về trước đượck? Mình có việc muốn nói riêng với anh Tuấn_Ngọc nói nhỏ
-À được_Kiệt miễn cưỡng đồng ý
-Xin lỗi cậu nha_Ngọc nhăn mặt
-K sao đâu_Kiệt cười rồi ra về 1 mình
………
-Sao cô bé, có chuyện gì em muốn nói với anh à?_Tuấn nói
-Um…….thật ra thì chuyên này cũng hơi khó nói 1 chút….vì…..nó thật sự k liên quan đến em_Ngọc ấp úng
-Em cứ nói đi, đừng ngại_Tuấn cười
-Về chuyện anh thihcs Trinh ấy mà_Ngọc nói
-Sao…sao em biết_Tuấn ngạc nhiên
-Em đã linh cảm được từ lâu rồi, chỉ là chưa chắc chắn thôi. Gần đây,
khi quan sát ánh mắt luôn nhìn về phía Trinh của anh thì em chắc
chắn_Ngọc nói
-Um….anh thích cô bé ngay từ lúc cô ấy mới tới lần đầu rồi, lúc mà cô ấy cất lên tiếng hát ấy_Tuấn nói
-Nhưng……_Ngọc nói
-Nhưng Trinh thích….à k, yêu Phong_Tuấn cướp lời
-Anh biết ạ?_Ngọc hỏi
-Tất nhiên là anh biết vì đôi mắt này của anh luôn nhìn về cô ấy nhưng
đôi mắt to tròn kia thì chẳng bao giờ nhìn về phía này cả, lúc nào nó
cũng nhìn về phía cậu nhóc lạnh lùng kia, đôi mắt chna chứa tình cảm. Và anh cũng biết, Phong yêu Trinh_Tuấn nói
-……….
-Em nhạy cảm nên dễ dàng nhận ra phải k? Nhưng chắc Vũ và Phuơng thì k
để ý đâu nhỉ? Em đừng nói gì với mọi người, kể cả Trinh về việc anh yêu
cô ấy nhé. Nếu là người con trai khác, nhất định anh sẽ cạnh tranh để có được trinh, nhưng với Phong thì k. K phải vì anh sợ thua cuộc mà vì anh cảm nhận được rằng cậu ấy sẽ đem lại cho Trinh được hạnh phúc_Tuấn nói
-Anh…._Ngọc k nói nên lời, ôm chầm lấy Tuấn_Cảm ơn anh nhiều lắm.
Người anh tốt bụng và ngốc nghếch. Mong anh tìm được hạnh phúc cho
mình_Ngọc nói
-Cảm ơn bé con_Tuấn nói
……. Kiệt vì k yên tâm nên đã đi theo Tuấn và Ngọc và đã vô tình
nghe được cuộc nói chuyện giữa 2 người. cuối cùng cậu cũng đã hiểu nhưng hành động của Ngọc lúc kết thúc cậu chuyện thật sự làm cho Kiệt cảm
thấy buồn và hơi ghen nữa. Nhưng Kiệt k muốn được như Tuấn vì cái ôm đó
của Ngọc là dựa trên tình anh em, nếu Ngọc cũng ôm cậu như thế thì chả
khác nào Ngọc k coi mình như 1 người con trai cả mà chỉ đơn thuần là 1
người anh
Sau bao ngày mong chờ của những người dân trên toàn đất nước, hôm nay là ngày mồng 1 Tết.
Ting ting_Tiếng chuông cửa nhà Ngọc rung lên
-Hi! Happy new year!_cả bọn hét lên chúc mừng Ngọc
-Eo ôi, mới mồng 1 à, đừng làm mình đâu tim chứ_Ngọc đùa và giả vờ ôm ngực
-Ha ha, thôi, đứng ngoài đường chọc nhau thế này kì lắm, cậu định mời mọi người vào nhà sao?_Kiệt nói
-Tất nhiên là có rồi, các cậu vào đi_Ngọc cười
mọi người lần lượt vào nhà. Khi mọi người đã vào nhà, chỉ còn Kiệt thì………
-Khoan, ai cho cậu vào?_Ngọc chu mỏ, lấy tay ngăn cửa lại
-Ay da, cậu k cho mình vào sao?_Kiệt nhăn mặt
-K_Ngọc nói
-|Sao vậy?-Kiệt hỏi
-K thích thì k cho. Có sao đâu_Ngọc nói rồi đóng cửa lại
-Ai cho đóng cửa hả? K được đâu_Kiệt lấy tay ngăn lại rồi nhấc bổng Ngọc lên, bế vào trong
-Ái chà, hạnh phúc quá hen_Vũ và Phuơng chọc
-K thế này thì nãy giờ mình phải ở ngoài đường rồi. Đúng là cứng đầu_Kiệt nói
-Thôi, anh bỏ Ngọc xuống đi. Để cô ấy còn thay đồ nữa_Trinh nói
-Thay đồ hả?_Kiệt hỏi
-Uk, bọn em phải thay đồ để đi chơi, bọn em bàn bạc rồi, hôm nay đi chùa_Trinh nói
-Đi chùa?_3 chàng
-Uk, đi chùa cầu cho năm mới an lành, truyền thống đẹp của người Việt Nam đó_Phương nói
-Ối dào, hôm nay mấy cô nhiều chuyện quá_vũ nói
-Kệ tụi này_Phuơng nói
3 nàng lên phòng chừng 15′ rồi xuống nhà làm 3 chàng nhà ta nìn k chớp mắt. 3 cô thiếu nữ xinh đẹp trong tà áo dài màu trắng thướt tha cùng
dáng đi nhẹ nhàng uyển chuyển làm người ta nhìn k rời mắt. Mái tóc được
xoã dài tự nhiên, trang điểm thật nhẹ nhàng, mang những đôi guốc gỗ ngày xưa, …tạo cho mọi người những cảm xúc khó tả. Đây liệu có còn là
những cô gái của ngày thường nữa k? 1 người luôn lạnh lùng và mang danh
bang chủ 1 bang lớn, 1 cô nhóc dẽ thường, ngây ngô, nghịch ngợm như k
muốn lớn và 1 cô nàng đnah đá, chua ngoa? Có lẽ họ đã hoàn toàn lột xác
trong tà áo dài
-Nhìn gì vậy?_Ngọc hỏi
-A,a k! K có gì. Đi thôi_Kiệt nói trong khi 2 chàng kia vẫn đang còn chết lặng
“chà, mặc áo dài đẹp như vậy mà sao mình k biết nhỉ? Đã thế thì phải
xin ông đổi đồng phục của trường thành áo dài mới được. Lúc đó mình mới
co cơ hội được ngắm Ngọc dịu dnagf hàng ngày”_Những dòng suy nghĩ của
Kiệt cứ quay đều theo từng vòng xoay của bnahs xe đạp. Hôm nay 3 nàng
nổi hứng, dồi các chàng chở đi bằng xe đạp. Cũng đúng thôi, mặc áo dài
mà đi xe SH thì ai coi cho được
“Sao Kiệt cứ quay lại phía sau nhìn mình mãi vậy. Mà nhìn xon thì cứ
cười hoài. Chẳng lẽ mình mặc áo dài trông xấu lắm hay sao?”_Ngọc nghĩ
ngợi
Đén chùa………….
-Các cậu đi chơi đi nhé, bọn này co chuyện cần đi_3 nàng nói rồi chạy đi nhanh như gió
-Họ sao vậy? Ma đuổi sao? mặc áo dài nhìn hiền hiền mà hoá ra cũng chạy nhanh khiếp_Vũ nói
-Thôi kệ đi, giang sơn dễ đổi còn bản tính thì khó dời mà_Kiệt nhún vai
Còn các nàng thì sao? Họ đang tới ngôi đền to trên ngọn đồi. Nơi đây
hàng năm thường mở 1 ngày hội ban phước vào đầu năm. Ai tới sớm mới có
thể nhận đựoc 1 trong số 100 lá thăm ban phước. 3 nàng thật sự may mắn
khi có được những lá thăm kia. Nhưng các nàng viết lên đó k phải là
những lời cầu mong cho mình mà là cho những người khác. Cầu cho những
người mà dù k muốn nhưng họ cũng k thể rồi mắt khỏi được. Mà những con
người đó là ai thì chắc mọi người biết hết rồi
Sau khi đi chùa, bọn nó lang thang trên vỉa hè mặc cho 3 chàng dắt xe đạp kè kè phía sau
Chợt bọn nó thấy có 1 chị khoảng tầm 20 ->24 tuổi đang đứng bán hoa. Chiếc xe của chị chứa đầy hao với nhiều loại khác nhau,
mỗi loài 1 vẻ, thi nhau khoe sắc. La thật, mồng 1 tết mà vẫn còn bán hoa sao?
-Chị ơi, sao giờ này chị k nghỉ mà lại bán hoa ạ?_Trinh hỏi
-Um….chị cũng muốn nghỉ lắm nhưng k được, nếu chị k bán thì sẽ k có
tiền để đóng viện phí cho mẹ. Ba chị mất sớm nên chị chỉ còn1 mình mẹ
thôi_chị nói, khuôn mặt thoáng buồn
-Nhưng giờ thì còn ai mua nữa đâu ạ? Hoa còn nhiều thế này cơ mà. Hay là đê bọn em bán giúp chị cho_Phuơng nói
-bán giúp chị? bàng cách nào?_chị ngạc nhiên
Phuơng k nói, chỉ khẽ cười và nháy mắt với Trinh và Ngọc
-Ai mau hoa đi. Mua hoa đi. Hoa ở đây tươi và đẹp lắm, mời mọi người vào mua. Mời mọi người vào mua về cắm trong nhà ạ._3 nàng rao
Tiếng rao trong trẻo và dễ thuơng thu hút ánh nhìn của mọi người.
Trước mặt họ là những cô gái trong sáng, đáng yêu với nụ cười duyên dáng trong tà áo dài và những nhành hoa trắng muốt, nhỏ li ti. Nhìn họ thâtk giống với những lời bài hát trong Quê hương tôi của Khắc Việt
” Nụ cười xinh trong nắng mới người con gái Việt Nam ơi. Là người tôi yêu đó, là người luôn vẫn chờ…..”
Và với hình ảnh đó thì k ai có thể cưỡng lai được. Rồi 1 vài người
ghé vào, 1 vài người nữa….rồi từng bó hoa cứ với dần, vơi dần…. . Và rồi sau 1 lúc( tụi nó k biết là bao lâu vì tụi nó k quan tâm tới thời
gian và giờ giấc) những bó hoa trong xe đã hết sạch, chỉ còn lại 3 bó. 3 nàng đang định mau thì…….
-tụi này mua 3 bó đó_Phong cất tiếng
-Hả?_3 nàng
-Tụi này muốn mua 3 bó hoa lan màu tráng còn lại đó_Kiệt nói
-Các cậu muốn mua? để làm gì?_Phuơng hỏi
-Thì cứ kệ tụi này đi. Tụi này thích nên muốn mua, vậy thôi_Vũ nói
Có vẻ 3 chàng khá bối rối, chắc là lần đầu đi mua hoa
-Nè, tiền đây_Phuơng nói
-Tiền nè_Vũ lấy hoa rồi đưa tiền cho Phuơng.
-Chị à, đây là tiền bán hoa còn đây là tiền bọn em góp vào, chị cứ giữ lấy mà lo tiền thuốc thang cho mẹ. Bọn em cũng chỉ có chừng nay thôi, k nhiều lắm, mong chị thông cảm_Ngọc nói
-Các em…các em tốt quá_chị bán hoa cảm động, k nói nên lời
Sau khi đã tiễn chị ra về, các nàng tiến về phía 3 chiếc xe đạp nói có 3 chàng hoàng tử đứng chờ
-Về thôi, muộn rồi_Kiệt nói
-Ở, còn sớm lắm mà_Ngọc nói
-Sớm này, 5 giờ chiều rồi_Kiệt cốc nhẹ vào đầu Ngọc
-Ây da_Ngọc ôm đâu_muộn vậy rồi sao? _Ngọc hỏi
-Chứ còn gì nữa? Tại các cậu hăng quá nên có biết giờ giấc gì đâu_Vũ nói
-Vậy thì về thôi. k ngờ muộn vậy_Phuơng nói rồi leo lên xe Vũ. 3 chiếc xe đạp lăn bánh. tới ngả ba thì mỗi chiếc rẽ về 1 ngả
Ở xe Vũ, tua lại lúc khởi hành nha
-Nè, cầm đi_Vũ đưa bó hoa cho Phuơng rồi nói
-Mác mớ gì đưa tui_Phuơng nói
-Giữ dùm tui, xe k có rổ, tui mà cầm thì làm sao lái xe? Giữ cho cẩn thận đó_Vũ nói
-Gớm, tui biêt rồi, k thềm làm hư hoa của bạn gái ông đâu_Phuơng chu mỏ rồi leo lên xe
Trên đường, bọn nó vẫn như vậy, cãi nhau chí choé
Lúc về thì…
-Kít_tiếng thắng xe
-Tới nhà rồi đó. Bà xuống đi. Nhớ tắm rửa ăn uống cho đàng hoàng đó,
người bà lấm lem hết rồi. Tui về đây_Vũ dạn dò rồi quay xe đi
-Nè, bó hoa!_Phuơng gọi với theo
-Tặng bà đó!_Vũ hét rồi chạy mất, hình như là đnag vận hết công suất để chạy
Khi Vũ đi rồi, Phuơng khẽ mỉm cừoi. Đúng là ngốc xít, tnawgj quà cho người ta mà như vậy hả trời? nhưng mà cũng dễ thuơng thật
Xe Phong
-Tới nhà cậu rồi, cậu về nhé._Phong nói
-Uk, mình về đây_Trinh cười nhưng guơng mặt hoi buồn thì phải, cô gay lung vào nhà
-Mà nè!_Phong gọi rồi xuống xe, cầm theo bó hoa lan lúc nãy
-Gì thế?_Trinh hỏi
-Cái này….cho cậu._Phong chìa trước mặt Trinh bó hoa lan, khuôn mặt quay sang nơi khác khi 2 vành tai đã đỏ ứng
-Cảm ơn cậu_Trinh cười, khuôn mặt cũng đỏ k kém. Rồi cô “mi” nhẹ lên má Phong. Sau đó thì chạy thẳng vào nhà
Phong 1 mình đứng ngẩn ngơ. cậu đưa tay lên sờ má. Liệu đây có phải là sự thật k nhỉ? Cậu thật sự rất vui, đôi môi nở 1 nụ cười, đưa đôi mắt
nhìn lên cửa sổ phòng Trinh, nơi cũng có 1 người đang len lén mở màn
nhìn cậu. Cậu cười rồi lên xe ra về
còn Kiệt, sau khi chở Ngọc về nhà, cậu ra về nhưng chỉ vừa ra khỏi ngõ đã của lại.
-Nè ngọc_Cậu gọi khi thấy Ngọc đang mở cửa
-Hả?_Ngọc quay lại
-Chụp lấy, cho đó_Kiệt ném bó hoa tới tay Ngọc. Khi thấy cô đã chụp được, cậu mỉm cười rồi ra về
Những ngày Tết đã qua, bọn nó lại cắp sách tới trường
những k phải với bộ đồng phục áo sơ mi trắng thắt nơ ở cổ và váy màu
caramel kẻ caro dài tới đầu gối, đi với dày bata màu trắng mà là bộ áo
dài màu trắng tinh khôi. Đó là ý kiến của Kiệt và 2 chàng kia
Hôm nay, Ngọc tới lớp sớm hơn mọi ngày. Trong buổi sớm mai chứa chan
ánh nắng ấm áp, Ngọc đẹp lung linh. Nâng chồi non mơn mởn vừa hé rộ,
Ngọc khẽ mỉm cười. Cô đi dạo trong khu vườn dành cho hội học sinh, đôi
mắt buồn nhìn xung quanh.
Kiệt vào lớp, thấy cặp của Ngọc trong lớp những chẳng thấy Ngọc đâu,
cậu đoán cô đang ở trong vườn trường. Cậu chạy 1 mạch ra đó
-Này, mặc áo dài mà leo cây là sao? Mình chụp hình rồi đấy, cái này mà
tung lên mạng thì sao nhỉ? Phản cảm quá_Kiệt trêu khi thấy Ngọc gội vắt
vẻo trên cành cậy, tay đung đưa chiếc điện thoại
-Cậu đấy à? Lên đây đi_Ngọc thấy Kiệt thì cười
-Sao? Muốn mình tung lên mạng k?_Kiệt hỏi khi đã leo tót lên cậy như 1 con …khỉ núi
-Coi chừng đấy nhá_Ngọc nói
-Cậu yên tâm đi, điện thoại mình chụp đẹp lắm, k sợ xấu đâu. Cậu sẽ nổi tiếng cho mà coi_Kiệt cười
-Cậu…_Ngọc k nói nổi nữa
-5,4,3,2,1,0 Ok. Mình gửi lên mạng mất rồi_Kiệt cười ranh mãnh
-Cậu chết với mình_Ngọc nói rồi vườn người về phía Kiệt, cho cậu mấy chưởng
-Ề ê ê, đùa thôi mà, mình chưa gửi đâu, con gái gì hung dữ quá_Kiệt vùa đỡ đòn vừa nói
-Kệ mình_Ngọc nói và tiếp tục đánh
Đánh nhau ở trên cây sao? Bạn nghĩ kết quả là gì? Theo tôi thì…………..
-Á_Kiệt mất thắng bằng, la lên rồi ngã nhào xuống
Ngọc đang túm tay Kiệt nên cũng ngã nhào theo
-Ui da_Ngọc ngóc đầu lên nhưng lại bắt gặp khuôn mặt của kiệt
Lần đầu tiên cô nhìn cậu ở khoảng cách gần như vậy. Trông cậu thật sự
rất đẹp, là sự kết hợp hoàn hảo. Ngọc thoáng đỏ mặt. Và Kiệt cũng vậy. 4 mắt nhìn nhau k chớp. Tim ngừng đập, Thời gian cũng dừng như k trồi, 1
khoảng lạng vô hình giữa 2 trai tim vốn từ lâu đã vang cùng nhịp đập
nhưng những chủ nhân của nó thì k hề nhận ra.
Chợt tiếng chuông reng vào lớp làm cho cả 2 thức tỉnh. 1 thoáng bối rối
-mình vào lớp thôi, chuông reo rồi_Ngọc đứng dậy rồi bước đi
Kiệt 1 mình ngồi giữa bãi cỏ xanh, lòng mình chợt có cảm giác gì đó lạ thường. Cảm giác giống như bị mất 1 món đồ quan trọng. Ngọc bỏ đi, nỗi bở vơ còn lại với Kiệt. Cậu k còn tâm trí để học nữa, nằm dài ra bãi
cỏ, cậu từ từ chìm vào giấc ngủ như để quên đi cảm giác khó chịu trong
lòng
-Nè, cậu k định dậy nữa sao?_Ngọc lay lay kiệt
-Ư…Ngọc hả?_Kiệt nói trong mơ hồ khi nghe thấy tiếng nói trong trẻo vang lên
-Uk, chư còn ai vào đây nữa? Dậydi, công gọi cậu lên phognf kìa_Ngọc nói
-Ông mình á? Để làm gì?_ Kiệt hỏi
-Mình làm sao mà biết được. Ông k thấy cậu nên nhờ mình gọi giúp. Chết cậu nhá, lớp trưởng mà trốn học_Ngọc nói
-Kệ mình, cậu cũng khác gì đâu. Congais mặc áo dài mà trèo cây. Mình đi đây_Kiệt nói, nhéo má Ngọc rồi bỏ đi
-Ây da, thật là độc ác. Ở đây mắt thật, thảo nào cậu k chịu học mà lại
trốn ở đây để ngủ._Ngọc nói rồi thả mình xuống đây, đầu óc mơ hồ nghĩ về chuyện ban sáng. Thật ra Ngọc ngồi trong lớp cũng có học được đâu? Ngồi trong lớp mà đầu óc cứ như người ở cõi trên. cô nhắc mấy lần mà chả
nghe thì cả, chỉ khi bị Phuơng ở bàn dưới đánh nhẹ vào lưng Ngọc mới
tỉnh. cô thấy Ngọc k giống bình thường, khuôn mặt lại ửng đỏ, tưởng bị
sốt nên lo lắng cho lên phòng y tế mà nghỉ ngơi (học trò cưng có khác).
Khẽ cốc nhẹ vào trán mình 1 cái, NGọc nhắm ămts, cô quên đi những hình
ảnh của Kiệt ban sáng cứ xuất hiện trong đầu Ngọc
Tại phong Hiệu trưởng
-Ông gọi cháu ạ?_Kiệt hỏi ông khi đã vào Phòng
-Uk, ta muốn nói chuyện với cháu thôi mà. Cũng lâu rồi ông cháu ta chưa nói chyện với nhau nhỉ_Ông mỉm cười nói
-Ơ, ông nói sao tthes ạ? Ông vừa nói chuyện với cháu ông qua mà?_Kiệt ngạc nhiên
-K, k phải nói chuyện với nhau về công việc ở trường mà về tình cảm,
những suy nghĩ cá nhân, những ước mơ…kia. Hình như từ lúc có cô bé
Ngọc xuất hiện, cháu ít chia sẻ với ta hơn thì phải_Ông nói, đồi mắt ưu
tư
-Kìa ông, cháu……._Kiệt định nói lại nhưng rồi đành im lặng vì dường
như ông nói đúng, dường như cậu đã quên mất ngưiof ông đã chăm sóc mình
từ bé, dường như cậu đã quên đi ông bạn già quái chiêu mà cho dù có làm
gì vẫn luôn luôn đúng, dù cho đó là những việc làm bị người khác xem là
kì lạ và lập dị_Cháu xin lỗi_Kiệt nói
-K cần phải xin lỗi thế đâu bởi vì nhờ cô bé đó mà ta mới thấy được cháu vui vẻ hơn, cười nhiều hơn và có vẻ như ngoan ngoãn hơn thì phải. Có lẽ cô bé đó đã cầm cuơng được con ngựa hoang suốt ngày rông chơi, k chịu
khuất phục ai là cháu_ông nói
-Ngoan hơn ạ?_Kiệt hỏi
-Đúng vậy. Cháu đừng tưởng ta k biết, cháu là bang chủ bang Thiên long,
hàng đêm cháu vẫn hay tới bar uống rượu, hay đánh nhau và thichr thoảng
còn đua xe nữa_Ông nói
-Ơ, sao ông biết?_Kiệt ngạc nhiên
-Ta biết, ta biết hết tất cả, chẳng qua là vì ta k nói ra mà thôi. Ta k
nói k có nghĩa là ta hài lòng với những việc cháu làm, ta im lặng vì ta
biết cho dù có cản thì cháu_thàng nhóc ngỗ nghịch và bất trị cũng k chịu ngaon ngoãn nghe lời ta. Thế là mỗi khi cháu đi đnahs nhau là ta lại bí mật cho người đi theo bảo vệ. Nhưng rồi cô bé đó xuất hiện. Cháu ít đi
bar, đua xe, đánh nhau rồi cuối cùng thì bỏ hẳn. Cháu dành mọi thời gian cho cô bé đó, để quan tâm cô bé đó. Điều đó phần nào làm ta yên tâm hơn vì cô bé đó đã đưa cháu về gần với cuộc sống xung quanh, đưa cháu đén
những nơi hết sức bình thường để cháu nhận ra cuộc sống quanh mình k hề
xa hoa như cháu nghĩ. Điều đó thật sự là rất cần thiết cho 1 ông chủ
tuơng lai của 1 tập đoàn lớn như cháu vì ta muốn cháu k phải chỉ có tài
mà còn phải có đức, cháu phải có tình yêu thuơng mọi người để nhận được
sự tin tưởng và kính trọng từ họ, những khách hàng bình dân nhưng quan
trọng của ta. Trước đây, diều này cháu k hề có nhưng nhờ cô bé, cháu đã
có được tất cả. Và ta cũng nhận ra rằng, cháu đã yêu cô bé đó mất rồi.
Phải k? Đứa cháu kia?_Ông nói
-Ông…ông biết hết sao ạ? Những gì cháu làm thì ông còn biết được chứ tình cảm của cháu thì làm sao ông biết?_Kiệt lắp bắp
-Ha ha ha, cháu nên nhớ, từ nhỏ người dạy dỗ cháu là ông. Ông là người
ông, kiêm người thầy và cũng kiêm luôn cả nghĩa vụ làm cha, làm mẹ thay
bố mẹ cháu phải đi làm bận rộn, ta hiểu cháu còn rõ hơn cả cháu hiểu
mình, đứa cháu ngốc ạ. Nào, bây giờ thì kể cho ta nghe đi_Ông nói
-Vâng,…..s.2r.657672^%*&%*%$_Kiệt bắt đầu tâm sự với ông
-Đúng là cháu biết yêu mất rồi. Cháu hãy cố gắng gìn giữ, cô bé là 1
người tốt đây. Hơn nữa, lại còn là 1 người đặc biệt. Mà lúc nãy 2 đứa có chuyện gì vậy? Cháu thì trốn tiết còn cô bé thì học mà cứ như người cõi trên, thơ thơ thẩn thẩn đến nỗi cô phải cho lên phòng y tế nằm nghĩ là
sao?_Ông hỏi
-Ơ, vậy ạ? k có gì đâu ạ, chỉ 1 vài chuyện nhỏ vặt thôi mà_Kiệt cười
-Vậy sao? nhỏ mà làm cháu khó xử thế à? Mà thôi, chaú đi đi. Cháu nôn
nóng muốn gặp nó lắm rồi phải k? Ta k cản đâu. nhưng mà thấy chúa tội
quá, ta bật mí nhé, con bé hình như cũng để ý cháu rồi đây_Ông nháy mắt
-Vậy ạ?_Kiệt vui mừng_Cảm ơn ông, ông đứng là Lão gia gia tinh quái_Kiệt đùa rồi chạy vụt đi
Đê lại 1 mình ông nơi này với nụ cười trên môi. Nhâm nhi chén trà mới pha còn nóng hỏi, ông khẽ nói :”Trà ngon quá!”. Trong đầu tuôn ra 1
dòng suy nghĩ :” Vậy là thằng cháu nhỏ của ta lớn thật rồi, sắp bay mất
rồi. Bây giờ ta phải đi xác mình lại 1 vài chuyện mới đựoc. nếu đúng như vậy thì quả đúng là : hữu duyên thiên lí năng tuơng ngộ, ha ha ha.
Nhưng như vậy thì có vẻ chuyện tình duyên của 2 đứa còn trắc trở lám
đây, haizzzz”.
-Alo, tài xế Kim đấy à? qua trường đón tôi, tôi muốn tới chỗ này 1 lát_Ông gọi điẹn rồi chuẩn bị lên đường
Tại 1 nơi nào đó, cách trường khaongr chừng 5 cây số.
Trong nhà có 2 người nói chuyện với nhau.1 là ông Kiệt và người kia là 1 người phụ nữ tuổi độ 40
-Bác biết rổi ạ?_Nguơi phụ nữ ngạc nhiên
-Phải, ta biết rồi. Ta bắt đâu fnghi ngờ từ khi con bé vào truơng cơ. Con bé thật sự càng lớn càng giống mẹ_Ông nói
-Vâng, đúng vậy. Con bé càng lớn lại càng xinh, giống
hệt……..haizz_Người phụ nữ đang nói thì dừng lại rồi thở dài_con bé
nhờ chúa giữ bí mật, thế mà lại bị bác phát hiện
-Con bé như thế thì ai chả nhận ra_ông nói
-Thế bác đã nói cho…_người phụ nữ chưa nói hết câu thì
-Ta chưa nói bởi ta cũng chưa chắc chắn với suy nghĩ của mình mà._ông nói
-Vậy hôm nay bác dên đây là để xác mình?_người phụ nữ hỏi
-Đúng vậy_ông trả lời_nhưng nếu vậy thì có vẻ rắc rối rồi
-Sao thế ạ?_người phụ nữ hỏi
-Bởi vì ………_ông giải thích
-Vâng, nếu thế thì có vẻ hơi rắc rối ạ. Mà nếu như con bé chấp nhận tha thứ thì chắc cũng dễ thôi. Nhưng……_người phụ nữ nói
-Nhưng con bé lại rất cúng đầu_ông nói
-Vâng_bà thở dài
Liệu đoạn đối thoại mơ hồ này là sao? Nó có ảnh hưởng thế nào tới Kiệt và Ngọc ???????
Trong khi đó, ở vường trường hội học sinh……….
Kiệt chạy otiws bãi cỏ non, nơi có 1 thiên thần áo trắng đang nằm ngủ. Đôi mắt nhắm nghiền trông thật bình yên. Khẽ nằm xuống cạnh Ngọc, Kiệt
nhìn Ngọc và cười khi nhớ tới lời ông nói. Khẽ lấy tay gạt những lọn tóc xoã xuống trước mặt Ngọc sang 1 bên rồi nhẹ nhàng chạm vào đôi má hồng
hào, trắng nõn và mịm màng của Ngọc. Như cảm giác được điều đó, Ngọc khẽ nhăn mặt, gạt tay Kiệt ra rồi lăn sang bên cạnh,ôm lấy Kiệt mà ngủ như
ôm gấu bông.
kiệt vừa giận vì bị Ngọc hất tay nhưng lại vui ngày khi được cô nàng
ôm thế này. Gối đầu Ngọc lên tay mình, cậu cũng khẽ chìm vào giấc ngủ
mặc cho tiếng chuông hối thúc vào lớp học
đôi mi dài khẽ rung động, Kiệt thức giấc. Nhìn đồng hồ
trên tay, Kiệt thấy kim dài đã chỉ vào số 4. Vậy là bây giờ đã là 4 giờ
chiều. Khẽ nhìn sang con gấu bông bên cạnh, cậu thấy cô vẫn say giấc
nồng. “Hôm qua làm gì mà giờ ngủ nhiều thế k biết. Haiz”_Kiệt suy nghĩ
rồi khẽ nhéo yêu chiếc mũi cao của Ngọc. Khẽ vuơn mình dậy, gỗi đầu Ngọc lên đùi mình, cậu vơ lấy cuốn sách bên cạnh. Cuốn sách này là của Ngọc
bỏ lại lúc sáng, do vội qua nên k kịp cầm đi. “Để coi, sách gì nào”_Kiệt suy nghĩ rồi lật từng trang sách đầu tiên
-Sách gì đây? Tiểu thuyết tình yêu à?_Kiệt ngạc nhiên và thốt lên
“Ngọc mà cũng đọc mấy thứ này sao? Mình tưởng Ngọc k thích thể loại
này chứ? Thì ra có lạnh lùng đến đâu thì vẫn là con gái, vẫn luôn thích
những câu chuyện tình cảm phưu lưu với hình ảnh của hoàng tử và công
chúa”_Kiệt suy nghĩ rồi cười
-Ư ư_Ngọc khẽ trở mình, dụi mắt và ngồi dậy
-Dậy rồi sao heo lười?_Kiệt trêu
-Ai cho…Á! Sao cậu đọc sách của tớ?_Ngoc định nói gì đó những lại hét lên
-Thì muộn tí thôi mà_Kiệt nói
-Trả đây_Ngọc ra lệnh
-K trả đó. Xin đi rồi mình trả_Kiệt đứng dậy rồi nói
-Thì cậu cho tớ xin lại_Ngọc nói
-Xin kiểu đó thì ai mà cho. Phải nói thế này : Anh Kiệt cho em xinh lại_Kiệt nói
-Hứ!_Ngọc phụng phịu, ngồi phịch xuống đất, trông đén dẽ thương. Đôi gò
má phồng lên, đôi mắt ngái ngủ, mái tóc thì rối xù và vuơn vài chiếc lá
khô nhỏ xíu
-Sao? Có cần mình đọc lên 1 đọc k? Khi nàng công chúa bước xuống xe,
hàng vạn người ngước nhìn bởi nhan sắc hơn người củ công chúa……_Cậu
đọc
-Á! Đừng, đừng mà. Mình nói_Ngọc ngăn lại
-Tốt, nói đi_Kiệt cười vẻ hài lòng
-Anh…anh…anh Kiệt…cho…cho…em …xin lại..cuốn sách_Ngọc lắp bắp
-Này, trả cho bé đó_Kiệt nói rồi kiss nhẹ lên má Ngọc_Ha ha ha
-Cậu…cậu quá đnags lắm. Đứng lại_Ngọc hét lên rồi rượt Kiệt
-Nè, còn giận hả?_Kiệt hỏi khi thấy Ngọc ngồi trên bãi cỏ cả tiếng đồng hồ mà k thèm nói chuyện
-Hứ!_Ngọc k thèm trả lời
-Thôi, xin lỗi mà. Đi ăn k em k?_Kiệt rủ rê
-K đi_Ngọc nhát gừng
-Thôi mà, đi đi_Kiệt nài nỉ
-K là k_Ngọc vẫn thế
-Thôi à, giận gì mà dai thế. Biết lỗi rồi mà. dừng giận mình nữa_Kiệt nói, mắt long trông đến tội
Ngọc quay sang nhìn thấy Kiệt như vậy thì phì cười
-Đi thôi_Ngọc vỗ vai Kiệt rồi đứng dậy
-Như vậy là hết giận rồi phải k?_Kiệt vui mừng
-Uk_Ngọc cười
-yeahh. Vậy cho mình hun 1 cái nữa nha_Kiệt nói
-Nè!_Ngọc quát
-Thì thôi_Kiệt bí xị
Khi tới quán kem, Kiệt mới thật sự hối hận khi nghĩ tới cái ví tiền iu dấu của mình. Hình như tất cả các loại kem ở đây đều đã được mang ra
hết rồi thì phải
“1, 2, 3, 4,….9,10,…15. Trời ơi, ăn vậy bệnh chết mất”_Kiệt đém rồi hét lên
-Nè, đừng có ăn nữa, 15 li rồi, ăn nữa là bệnh luôn đó_Kiệt nắm tay Ngọc, đang cho nó k làm động tác xơi xơi múc múc
-Làm gì vậy, mình đang ăn mà_Ngọc nói
-K ăn nữa, cậu k lo cho cậu nhưng mình lo_Kiệt nói rồi kéo ngäc ra quầy tính tiền, thanh toán rồi dắt Ngọc ra ngoài
-Làm cái gì vậy? Mình chưa ăn xong mà_Ngọc nhăn nhó
-Cậu muốn bệnh chết hả? Ngốc cũng vừa phải thôi_Kiệt nói
-Kệ mình_Ngọc nói rồi quay mặt đi nơi khác
-Đi theo mình_ Kiệt nói rồi dắt Ngọc tới hiệu thuốc
-Tới đây làm gì?_Ngọc hỏi
-Mua thuốc_ Kiệt trả lời
-Cậu bệnh hả?_Ngọc hỏi
-Mình k mua cho mình mà cho cậu. Ăn nhiều kem như thế lát nữa thể nào
cũng ho lên ho xuống cho mà xem. K biết lo cho bản thân gì hết. _Kiệt
mắng đầy vẻ quan tâm
-Cảm ơn cậu_Ngọc nói, khuôn mặt đầy vẻ biết ơn
-Dẹp bộ mặt ấy đi. Nhìn xấu quá_ Kiệt nói, nhưng thật ra hoàn toàn ngược lại. Vì Ngọc quá dễ thuơng nên cậu sợ sẽ k ngăn nổi tình cảm của mình
Kiệt đưa Ngọc về nhà rồi cũng rảo bộ về căn nhà của mình, lâu rồi cậu k đi chiếc xe mui trần của mình nữa
Tối hôm đó, quả là Ngọc bị ho thật. Nếu k nhờ số thuốc của Kiệt thì chắc sáng mai Ngọc k nói nổi mất
Hôm nay là một ngày chủ nhật đẹp, sau khi chui ra từ cái thư viện khủng khủng lồ, Ngọc chợt
nhận ra bây giờ đã muộn. Liếc nhìn chiếc đồng hồ trên tay, Kim ngắn đã
chỉ vào số 6.
” Vậy là đã hơn 6 giờ rồi. Chết thật, phải về nhà ngay thôi, kappi đang
đợi mình ở nhà”_Ngọc rảo bước về nhà, trên tay cầm theo 1 núi sách. (coi trong thư viện hơn 4 tiếng đồng hồ chưa đã sao trời?)
Đi ngang qua 1 con hẻm vắng, Ngọc thấy có tiếng đánh đập và tiếng rên rỉ từ trong góc tối phát ra. người đã từng hoạt động trong giới giang
hồ một thời gian nên Ngọc quyết định tới xem thử
-Sao? Mày vẫn k chịu khuất phục à? Mày vẫn k chịu xin lỗi đại ca tao sao?_1 thằng nãi
-Tại sao tao lại phải chịu thua tụi mày chứ? Tụi mày mới chính là người
sai mà. Tao có chết cũng k xin lỗi tụi mày_1 cậu con trai đầu bê bết
máu, nằm dưới đất nói ra từng tiếng khó nhọc
-********, mày vừa nói gì cơ? K bao giờ xin lỗi á? Được, vậy tao sẽ cho
mày biết hậu quả là thế nào. Đnahs nó cho tao, khi nào nó chịu xin lỗi
mới thôi_1 thằng mặt mũi bặm trợn nói
-Dạ_tên đàn em gật đầu
-Yahhhh
-Dừng lại_Ngọc lên tiếng
-Ai đó?_tên đầu đàn hỏi
-Là tôi đây_Ngọc bước ra ánh sáng
-Ái dà, 1 cô em xinh đẹp, là 1 mĩ nhân đấy. Cô bé tới đây làm gì vậy? Thích anh sao? Làm bạn gái của anh nhé_Thằng đầu đàn nói
-Ha, xin lỗi nhưng có lẽ mày đang mộng tưởng quá nhiều rồi, mắt tao chưa tới mức tệ hại để chọn mày làm người yêu_Ngọc cười khỉnh
-Cô em sao mà đanh đá thế, ngoan nào_Tên đại ca vẫn k tha, đưa đôi tay thô kệch của gã đặt lên vai Ngọc
-Bỏ cái tay thôi của mày ra trước khi tao nổi giận_Ngọc nói
-Anh k bỏ đấy, em làm gì anh? Hả cô em mọt sách_Tên đó nói, từ miệng toả ra mùi hơi men
-Vậy thì đừng trách tao t¹i sao lại huỷ hoại đôi bàn tay của mày_NGọc nói rồi nắm chặt lấy tay tên đó
-Rắc! Á_Tên đó la lên, Ngọc bỏ tay ra
-Mày…mày dám làm gãy tay ông mày à? Tao cho mày biết tay_Tên đó nói rồi ra lệnh cho đàn em đánh Ngọc
Nhưng tất nhiên, dù có vũ khí hay hung hãn đến đâu bọn tép riu đó
cũng k phải là đối thủ của NGọc. Cô hạ từng tên, từng tên trước đôi mắt
sợ hãi của thằng đại ca, trước ánh mắt ngạc nhiên của cậu con trai bị
đánh. Cuối cùng thì k còn 1 tên đàn em nào còn khả năng chinh chiến nữa
-Rút…rút thôi tụi bay_Tên đại ca hốt hoảng nói rồi bỏ chạy
-Cậu k sao chứ? Có vẻ bị thuơng khá nghiêm trọng đấy. Để tôi cầm mấu
cho cậu_Ngọc nói rồi rút chiếc khăn tay của mình ra bằng đầu cho cậu.
Khi băng cô mới phát hiện đây cũng là 1 tên con trai thuộc dạng có nhan
sắc nhưng vẫn k đẹp bằng ai kia
-Cảm ơn cô, cô là ai? Cho tôi biết tên để sau này đền đáp_tên con trai thì thào
-K cần cảm ơn hay đền đáp gì tôi đâu. Cậu đọc số điện thoại nhà cậu cho tôi đi_Ngọc nói
-016….._Tên đó nói
-………
-Tôi gọi cho nhà cậu rồi, họ sẽ tới ngay. Cậu cố gắng ngồi đợi nhé, tôi
đi đây. Có vẻ vết thương cũng k ra máu nữa đâu. Tô đi nhé_Ngọc nói rồi
nhặt chồng sách của mình lên_may mà máu của tụi kia k bắn vào_Ngọc nói
rồi mỉm cười làm cậu nhóc ngất ngây
Cô bước đi nhưng lại để quên 1 thứ, đó là thẻ thư viện. Cậu nhóc thấy thì ráng vuơn tới để nhặt lên và cậu nhìn thấy các thông tin của Ngọc
-Lâm tuyết Tiểu Ngọc lớp 10A1 trường Green Dream sao?_Tên đó nói thầm rồi cười
-Cậu chủ….cậu chủ k sao chứ?_Lão quản gia lo lắng hỏi
-Tôi k sao. Đièu tra về cô gái này cho tôi_Cậu ta nói
-Vâng_lão quản gia nói
Råi Cậu theo bọn vệ sĩ tới bệnh viện kiểm tra
Cậu chủ, cậu k sao chứ ạ?_Lão quản gia hỏi khi cậu chủ mình nằm trên giường bệnh
-Tôi k sao, chỉ bị thuơng ngoài da thôi. Vết thương trên đầu cũng k ra máu nhiều nên k nghiêm trọng_Cậu ta nói, tay lật lật tờ báo
– mấy tên đó thật quá quắt, dám to gan đánh cậu. Lão sẽ cho người xử bọn nó_Lão quản gia nói, đôi mắt rực lửa
-Tuỳ ông, miễn sao đừng đánh chết là được, cho tụi nó vào thăm bệnh viện chừng 1 năm là đủ_Tên đó lạnh lùng
-Vâng thưa cậu chủ. Lão xin lui_Lão quản gia nói
-Khoan đã, việc tôi nhờ ông đến đâu rồi?_tên đó ngước mặt lên, hỏi
-Ay da, xuýt nữa lão quên mất. Đây ạ_Lão quản gia nói rồi rút trong
chiếc cặp màu đen ra 1 xấp tài liệu kẹp trong 1 tấm bìa màu xanh duơng
-Được rồi, ông có thể lui_tên đó nói, đặt tờ báo xuống rồi nhận lấy tập hồ sơ từ đôi bàn tay nhăn nheo của ông quản gia già
……….
-Lâm tuyết tiểu Ngọc, sinh ngày 12-4-199………_hàng loạt các thông tin được hiện lên
-Một cô gái đặc biệt nhỉ, bé hơn mình tuổi, thông minh, xinh đẹp, lạnh
lùng, võ thuật cũng thuộc hạng đỉnh, bé ơi, em thật tuyệt, cô gái nhỏ ạ. Nhất định em sẽ là của tôi, Đinh Chí Lâm này_tên đó nói rồi khẽ mỉm
cười
Sau khi xem xong hồ sơ của Ngọc, Lâm gọi điện cho 1 người
-alo
-alo, ba hả? Con đây, con muốn nhờ ba 1 chuyện
-chuyện gì mà con phải nhờ tới ba vậy?
-Con muốn chuyển trưởng
-Chyển trường? Chuyển đi đâu?
-Trường Green Dream ạ
-Um….đó là trường do Cựu chủ tịch tập đoàn Hoàng Gia mở à, nghe nói
cũng là 1 trường danh tiếng, thôi được, ta đoòng ý. Nhưng trường đó muốn vào và học ở lớp A thì con phải thi đấy, k nể nang gì đâu
-Vâng, chuyện đó thì con sẽ lo, ba yên tâm ạ
-Vậy ta sẽ nhờ thư kí Dương làm thủ tục cho con
-Vâng, con cảm ơn ba, vậy thôi, ba làm việc tiếp đi ạ, con cúp máy đây
-Tút…tút…
“Bé ơi, vậy là anh sắp gặp bé rồi, cô bé đáng yêu ạ”_lâm mỉm cười
Một tuần sau, trường Green Dream cã thêm 1 học sinh lớp 11 mới chuyển trường với số điểm rất cao và đó không ai khác là Lâm. Vì là 1 học sinh ưu tú và có quan hệ hợp tác lâu dài với nhà Kiệt_tập đoàn Hoàng Gia nên ông Kiệt muốn bọn nó ra đón cậu.
Để k gây ồn ào và mất trật tự, ông Kiệt đã cho bọn nó ra đón cậu sau
khi chuông vào lớp đã reo lên. Mọi người dù rất muốn nhìn ngắm cậu
hotboy mới nhưng cũng k còn cách nào
Một lúc sau, chiếc limo đen bóng đõ xịch trước cổng
trường. Từ trong xe bước ra 1 cậu thanh niên cao ráo, đẹp trai với mái
tóc màu nâu hạt dẻ. Bộ trang phục học sinh như tôn lên vóc dáng của cậu
-Chào anh, em là Kiệt, hội trưởng hội học sinh, rất vui được gặp anh_Kiệt nói rồi dơ tay ra bắt tay lâm
-Chào cậu, rất vui được gặp cậu_Laam nói rồi dơ tay ra đáp trả. Trước
khi tới đây lâm cũng đã được biết Kiệt_Hội trưởng hội học sinh chính là
cháu trai duy nhất của nhà họ Hoàng
-Còn tụi em là hội phó, chào mừng anh đến với nơi này_Phong nói
-Anh thật là đpej trai, chắc chắn ngôi vị mĩ nam khối 11 là của anh rồi. cũng may mà Thầy hiệu trưởng sắp xếp cho anh tới sau giờ vào lớp chứ
nếu tới sớm như Ngọc hồi đó chắc cái trường này ô nhiễm tiếng ồn mất_Vũ
nói, nửa đùa nửa thật
“Ngọc sao? chắc chỉ là cùng tên thôi”_Lâm suy nghĩ
-Nói gì tới Ngọc đấy_Phương xuất hiện, trên tay cầm 1 bó hoa_Em tặng anh_Rồi đưa bó hoa đó cho Lâm
-Cảm ơn em_Lâm cười, thầm nghĩ Phương cũng là 1 hotgirl xinh đẹp
-Hehehehe, có gì đâu, chỉ là nói về ngày Ngọc mới tới thôi. Mà Ngọc đâu?_Vũ cười hỏi
-Cậu ấy đi thư viện trả sách rồi. Tuần trước mượn 1 chồng sách ở đấy,
giờ đem trả rồi mượn tiếp rồi_Trinh theo sau Phương, thở dài
-Trời ơi, mọt sách y chang thằng Kiệt. Mà hình như 2 người hay đi mua sách hcung lắm phải k?_Vũ hỏi
-ờ thì…..chỉ là giúp nhau lựa chọn những cuốn sách hay thôi_Kiệt lấp liếm
-Cậu ấy nói đúng đó, tụi này có gì đâu_Ngọc xuất hiện
“Ngọc. là am thật sao? Là cô bé mà anh đã gặp sao? Đúng là em rồi.
Khuôn mặt xinh đẹp khó ai sánh bằng nhưng lại lạnh lùng băng giá. Nhưng sao trong tà áo dài, trôn em thật đáng yêu”_Lâm ngơ ngác
-anh sao thế ạ? Tụi em sẽ dẫn anh đi tham quan trường_Kiệt hỏi
-A, k sao. Tôi hơi chóng mặt í mà, chúng ta đi thôi_Lâm nói
Và rồi tụi nó dắt Kiệt đi tham quan khắp trường nhưng suốt quảng đường đó, Lâm chỉ nhìn Ngọc đang đùa giỡn với Kiệt
Việc xuất hiện thêm 1 hot boy đã làm cho cả
trường xôn xao. Giờ ra chơi, dù đã “trốn” rất kĩ nhưng Lâm vẫn bị “tóm”. Cả sân trường như bầy ong vỡ tổ, ồn ào, náo loạn như chợ Tết. Lâm 1
mình đứng giữa 1 bầy con gái mà k biết phải làm sao, chợt có 1 tiếng nói của ai đó vang lên ” Trên trời có cái gì kìa”cùng lúc có đôi tay nhỏ
nhắn nào đó nắm lấy tay cậu và kéo đi. Vào tới khu vườn của hội học sinh thì coi như đã an toàn, k bị ai ám sát, cô gái kia mới dừng lại
-Anh k sao chứ?_Cô gái quay đầu lại
-Ngọc?_Lâm ngạc nhiên
-Sao anh biết tên em?_Ngọc hỏi
-Em thật sự k nhớ anh sao?_Lâm hỏi
-Em…thật sự là k nhớ dù nhìn mặt anh em cũng thấy quen quen_Ngọc cười trừ
-Em bị mất thứ này, phải k?_Lâm đưa cho Ngọc tấm thẻ thư viện của cô
-Thẻ…thẻ thư viện của em! Tại sao anh lại có?_Ngọc ngạc nhiên
-Em k nhớ hôm trước, em đã cứu ai sao?_Lâm nói
-Cứu ai ư?…chẳng lẽ… người con trai hôm trước là…._Ngọc e ngại
-Đúng, là anh đây. Hôm đó anh vẫn chưa kịp cảm ơn em, may mà có tấm thẻ đó, anh mới tìm được em_Lâm cười
-Còn em thì lại lo sốt vó. K có tấm thẻ này làm sao em trả sách và mượn sách ở thư viện được chứ_Ngọc cười
-Vậy thì anh phải xin lỗi em rồi_Lâm nói
-K sao đâu ạ, dù sao cũng tìm thấy rồi mà. Thôi, vào trong đi anh, nơi này ngoài hội học sinh ra, k ai vào được đâu_Ngọc nói
-Uk
-Sao đi lâu quá vậy? Hành trình giải cứu hoàng tử của cậu gặp trắc trở gì sao?_Kiệt trêu nhưng thực chất nãy giờ đang ngồi lo
lắng+ghen tuông
-K có gì, chỉ là tìm thấy thẻ thư viện nên mừng quá thôi_Ngọc nói
-Tìm thấy rồi à? Ở đâu thế?_Kiệt hái
-Anh lâm nhặt được đó_Ngäc nói rồi ngồi xuống cạnh Kiệt
-Ờ…vậy sao?_Kiệt hỏi cho có lệ
-Nè, chiều nay đi chơi hông? Đi ăn bánh tráng trộn, ngồi cafe bệt_Ngọc nói
-Đi, nhưng mà mình muốn vào thư viện 1 lát, cậu đi chứ?_Kiệt hỏi
-Uk, tất nhiên rồi. Mấy ngày nay k được vào nhí k khí ở đó quá. Ghé qua 1 lát rồi đi cũng được_Ngọc nói
-Thôi đi 2 người. Hễ 2 ông bà mà vào đó thì đừng có mơ mà ra trước…3 tiếng đông hồ_Vũ nói
-Sao cậu biết?_Ngọc và Kiệt
-Thì hôm bữa mấy người rủ cả nhóm đi chơi đó nhưng rồi cuối cùng mấy
người để tụi này leo cây, gọi điện k ai bắt máy. Cuối cùng điều tra thì
mới biết hôm đó 2 ông bà rủ nhau đi thư viện, đọc sách say sưa quá nên
quên cả giờ giấc, cũng chẳng còn nghe thấy chuông điện thoại reo
nữa_Phương kể
-đúng đó, 2 người mà cứ như vậy chắc chuông báo cháy kêu cũng chả biết đâu_Trinh nói
-Được chết chung với sách là 1 niềm hạnh phúc lớn lao_kiệt và Ngọc nói
-Ở đâu ra vậy?_Phong nhăn mặt
-Của 2 vị giáo sư trẻ tuổi chư thành danh đó_Kiệt cười
-Là ai?_all
-Là tui với Kiệt đó_Ngọc đùa
-Giỡn mặt tụi này hả? Cầm lấy_Phương nói rồi ném miếng bánh mì sănich vào Ngọc
-Chà, công nhận cậu nấu ăn càng ngày càng ngon à nha_Ngọc chuppj lấy và cho vào miệng
-Chỉ được cái giỏi nịnh_Phương nói mặt cười toe toét
-Nè, sao cho Ngọc mà k cho mình vậy?_Kiệt hỏi
-Ai biểu, nãy tới giờ người ta ăn thì mình k chịu ăn, cứ nhìn ra cổng
chờ ai đó. Giuờ người ta ăn hết rồi thì lại đòi, còn đâu nữa mà ăn_Trinh nói mãc
-Cái con nhỏ này, nói anh 2 thế hả?_Kiệt đỏ mặt
-Ủa, em có nói anh hông? Tự nhiên vô duyên nhận à_Trinh cười ra vẻ ngấy thơ
-k…k giỡn với mất người nữa_Kiệt cãi k lại, chào thua, quay mặt sang chỗ khác
Ngọc thấy vậy thì khẽ mỉm cười, lấy trong hộp ra 1 miếng bánh đưa cho Kiệt
-Nè
-Gì?_Kiệt k quay mặt lại
-Ăn đi, coi chừng đói bây giờ_Ngọc cười
-Cảm ơn_Kiệt ngượng ngùng
-Ghê nha, ở đây có người đóng phim Hàn Quốc kìa_Phương chọc
-Cũng hay phết ha_Vũ hùa theo
-Hay hơn mấy phim trên truyền hình nữa_Phong cũng nói
-K giỡn à_Ngọc và Kiệt đỏ mặt, đồng thanh
-Ồ
-…._Kiệt và Ngọc im lặng, cặm cụi ăn vì biết chắc k cãi lại nổi bọn này
Nãy giờ có 1 người k nói gì, chỉ im lặng quan sát và dường như trong
ánh mắt tinh anh kia đang lóe sáng lên 1 ngọn lửa ghen tuông. Tuy nhỏ
thôi nhưng nó cũng có thể bùng cháy bất cứ lúc nào………….
Buổi chiều……
-Ngọc, đợi lâu k?_Kiệt chạy tới khi thấy Ngọc đứng trước cổng thư viện
-Um, mới tới thôi_Ngọc cười
-Vào trong thôi_Kiệt kéo Ngọc vào trong
………
-Ủa? Trùng hợp thật, 2 người đi đâu đây?_Lâm nói khi thấy Kiệt và Ngọc
-Anh cũng thích vào đây ạ?_Ngọc hỏi
-Um, anh hay vào đây lắm_Lâm nói
-Vậy anh đi chung với bọn em luôn đi. Được chứ Kiệt?_Ngọc rủ lâm rồi hỏi ý kiến của Kiệt
-um…cũng được_Kiệt tuy k mấy vui nhưng cũng đồng ý
Thật ra, nhờ câu chuyện lúc sáng, lâm đã biết được dự định hôm nay
của 2 người. Vì k muốn Kiệt và Ngọc ngày càng thân thiết nên Lâm đã
tới đây từ 1 tiếng trước để canh me, cờ 2 người tới thì thực hiện kế
hoạch phá hoại của mình. Nhưng cũng thật may cho Lâm khi k cần đụng tới
kế hoạch của mình mà vẫn được ở bên Ngọc. khi vào trong được chừng 5′
thì Kiệt nhận được điện thoại báo nhà có việc nên phải về trước. Điều đó đồng nghĩa với việc Lâm tha hồ ở bên Ngọc mà k ai ngáng đường
-Tiếc thật, Kiệt k thể ở đây đuơc_Lâm giả vờ tiếc nuối
-Vâng, chán thật. Thôi, anh em mình đi chọn sách đi_Ngọc thở dài rồi nói
-Uk
…………
-Em cũng thích thể loại này à?_Lâm ngạc nhiên
-Vâng. Thì sao ạ?_Ngọc hỏi
-Thường thì rất ít người thích Triết học, nhất là con gái_Lâm nhún vai
-Thế anh thì thấy thế nào?_Ngọc hỏi lại
-Anh thích Triết nhưng hàu như k mấy ai cùng sở thích với anh_Lâm cười
-Mỗi ngành học đều có 1 điểm thú vị riêng, k có ngành nào hay hoặc dở cả. Mỗi người 1 sở thích mà_Ngọc cười
-Câu đó hay thật_Lâm nói
-Kiệt đã nói với em thế đấy_Ngọc vui vẻ khi nhắc tới Kiệt
-Um_Lâm có vẻ k vui
—–
-Mình ngồi đây đi anh. Chỗ này ở cạnh cửa sổ, bên ngoài là vườn hoa nên
mát mẻ lắm, em với Kiệt vào đây cũng chỉ thích ngồi chỗ này_Ngọc nói rồi ngồi xuống
Hai người nói chuyện và đọc sách thật lấu, cùng chia sẻ những sở
thích và hiểu biết của mình. Lâm thấy vui vì mình và Ngọc có nhiều
đieemr chung, nói chung hôm đó là 1 ngày khá vui vẻ. Nhưng chỉ khá thôi
vì hầu như trong câu nói nào của Ngọc cùng đều có 1 cái tên mà cậu k
muôn nghe: Kiệt
Sáng hôm sau, Kiệt tới lớp nhưng thay vào cái vẻ rạng rỡ
ngày thường là 1 khuôn mặt u ám tới đáng sợ. Cậu bước vào lớp khiến cho
cái lớp vốn đang ồn ào, tấm nhiệt tình, nào là:quần áo, giày dép, trang
sức, mĩ phâmr,…bỗng dưng im bặt. K 1 tiếng động phát ra, k 1 thân hình nào dám ngọ nguậy. Cậu dùng đôi mắt hờ hửng của mình lướt 1 lượt quanh
lớp học. Đôi đồng tử đen láy và đẹp sắc xảo kia di chuyển tới đâu, nới
đó lập tức đóng băng. Cậu bước về chỗ ngồi, bỏ cặp xuống bàn, lấy ra 1
cuốn sách rồi bỏ đi. lúc này, cả lớp mới thở phào nhẹ nhõm
ắt xì! lạnh….lạnh quá_Vũ run cầm cập
-Vừa mới có bão cấp 3 càn quét qua lớp mình hả mọi người?_Phương nhăn mặt hỏi
-Ảnh như vậy từ hôm qua tới giờ đó. Mọi người trong nhà muốn chết rét luôn_Trinh nói
-thật, k biết thằng này bị làm sao nữa_Phong lắc đầu
-heloo! chúc 1 buổi sáng tốt lành_Ngọc tới, khuôn mặt thật rạng rỡ
-Uk, chào cậu_Vũ nói
-Lời chúc của cậu tới muộn rồi_Phương thở dài
-Sao thế?_Ngọc hỏi
-Cậu đi xem anh Kiệt thế nào đi, ảnh bị sao ấy_Trinh nói
-Bị sao?_Ngọc hỏi lại
-Nó mới tới nè, cái mặt như khỉ ăn ớt ấy. Chắc là mất năm ngàn ăn sáng đó_Phong nói, nửa đùa nửa thật
-Cậu nói gì kì vậy? Ảnh mà chỉ ăn sáng có năm ngàn á? Giỡn vừa
thôi_Trinh nhăn mặt nói với phong rồi quay sang Ngọc_Tối hôm qua tới giờ ảnh cứ xụ mặt ra 1 đống đó. Cậu đi xem thử đi. Tring này chỉ có cậu là
đủ dũng khí để chiến đấu với ảnh thôi_Trinh nói
-Uk, để mình đi xem sao_Ngọc nói, cất cặp xuống hộc bàn rồi vụt chạy ra khỏi lớp
-Bảo trọng…_Phương và Vũ làm ra vẻ nhân từ
Ra đến khu vườn quen thuộc mà ngày nào mình cũng tới,
Ngọc thấy Kiệt đang ngồi dưới gốc của thân cậy to nhất. Ngọc tiếng lại
gần
-Nè, sao vậy?_Ngọc vỗ vai Kiệt, hỏi
-Sao là sao?_Kiệt cộc lốc
-Sao lại vậy. Tự nhiên nổi nóng là sao?_Ngọc hỏi
-Kệ mình, mình hoàn toàn bình thường, chả sao hết_Kiệt nói, mắt vẫn dán vào cuốn sách
-thế này mà gọi là bình thường à? Ngẩng mặt lên xem nào_Ngọc nghiêm nghị
-Thì ngẩng, cậu phiền quá!_Kiệt nói rồi ngẳng mặt lên
1 thoáng ngỡ ngàng khi Kiệt nhìn thấy Ngọc. Rạng rỡ hơn ngày thường,
xinh hơn ngày thường và…điệu hơn ngày thường. Ngọc thắt 2 bím tóc dài, để 2 bên vai và được buộc bằng chun đỏ, mái được kẹp gàng bằng 1 chiếc kẹp nơ xinh xắn
-Sao thế?_Ngọc hỏi khi thấy Kiệt im lặng
-Chả sao hết!_Kiêt nói_Mà…hôm nay làm gì mà điệu thế?_kiệt hỏi
-Điệu á?_Ngọc nhăn mặt
-Chứ còn k à? Chắc hôm nay hẹn ai đi chơi chứ gì?_Kiệt nói
-Ai?_Ngọc hỏi
-Ai thì cậu tự biết, hỏi mình làm chi_Kiệt nói
s-Ý cậu là anh Lâm á_Ngọc hỏi
-uk_Kiệt gật đầu
-Tầm bậy. Bộ cậu k nhớ hôm nay là ngày gì thật á_Ngọc hỏi
-K_Kiệt lắc đầu_Ngày gì?
-K nói, lát nữa rồi biết_Ngọc nhún vai
-Hôm qua đi chơi vui k?_Kiệt bỗng hỏi
-Uk, cũng vui_Ngọc nói
-Đúng rồi. Chắc lại ngồi đó tới khi bà thủ thư cầm cây chổi lông gà đuổi mới chịu về chứ gì?_Kiệt nói, mắt nhìn về phía khác
-Đâu có, hôm qua mình về trước giờ thư viện đóng cửa tới 30′ cơ mà_Ngọc nói
-vậy rồi 2 người đi chơi hả?_Kiệt hỏi tiếp
-Tầm bậy. Mình về thẳng nhà luôn. Tự nhiên hôm qua thấy chán, k có cậu
tự nhiên thấy thời gian trôi qua chậm quá, k muốn đọc sách nữa nên về
luôn, chả muốn đi chơi đâu nữa_Ngọc nói
-Vậy sao
tối qua mình gọi cậu k trả lời_Kiệt quay mặt về phía Ngọc, hỏi bằng giọng có Phần gay gắt
-Máy mình hết pin_Ngọc nói với khuôn mặt cún con
-Sao mình tới nhà cậu kiếm mà k có ai ở nhà?_Kiệt hỏi tiếp
-Mình đưa Kappi đi dạo, tới tối muộn mới về_Ngọc nói
-Con gái gì mà đi chơi tới khuya mới chịu về, đúng thật là……nhỡ gặp kẻ gian thì sao?_Kiệt nói, gương mặt trở nên lo lắng
-Kẻ gian nào thắng nổi mình? Cậu k nhớ mình là ai sao?_Ngọc cười
-Dù là ai cũng phải đề phòng chứ? Cậu vẫn chỉ là con gái, kẻ gian có đủ chiêu trò để hại cậu…….thôi, bỏ đi, cậu k sao là tốt
rồi_Kiệt nói rồi ngả lưng ra bãi cỏ
-Nè, cậu lo cho mình hả?_Ngọc hỏi
-Đâu có_Kiệt chối
-Vậy chứ sao hôm qua lại tới nhà mình?_Ngọc hỏi tiếp
-Cái đó là đi ngang qua nên định ghé vào ăn trực
thôi_Kiệt nói (thật ra hôm qua k gọi được cho Ngọc, Kiệt đã rất lo lắng. Tới nhà Ngọc k thấy ai, cậu đã nhấn chuông cho tới k cái chuông die mới chịu buông tha. Vừa lo lại vừa giận nên Kiệt mới có khuôn mặt như thế
từ tối qua tới sáng nay)
-May quá, mình đi nếu k thì tốn tiền mua mì gói rồi_Ngọc nói rồi thở phào
-Mình mới phải nói câu đó mới đúng. May cậu đi nếu k mình sẽ phải ăn mì gói rồi. cũng đúng thôi, Ngọc magf, có biết cái gì gọi là nấu ăn đâu_Kiệt cười
-Cậu mới nói gì? Nói lại nghe xem_Ngọc nói bằng ánh mắt đe dọa
-100 lần mình cũng nói. Ngọc nấu ăn tệ nhất thế gian, món duy nhất nấu được là mì gói_Kiệt nói rồi hét lớn
-Cậu chết với mình_Ngọc nói rồi bóp cổ Kiệt_Cậu tưởng nấu ăn dễ lắm à, làm như ai cũng nấu được chắc. Có ngon thì cậu nấu thử
xem, để mình coi cậu giỏi giang cỡ nào_Ngọc nói
-Thật chứ? Vậy thì hôm nay mình sẽ cho cậu thấy tài năng
và nghệ thuật nấu ăn của mình. Mình sẽ cho cậu thấy điều gì đã làm nên
thương hiệu của hot boy Hoàng Gia Bảo Kiệt này_Kiệt nói rồi kéo Ngọc về
phòng nấu ăn của trường
-Nè, đi đâu vậy?_ngọc hỏi
-Thì chẳng phải cậu thách mình nấu ăn sao? Mình nấu cho cậu ăn 1 bữa ra trò_Kiệt nói rồi nháy mắt
-Nhưng còn giờ học?_Ngọc hỏi
-Bỏ đi, chả có gì đâu. Bữa nay là tiết ngoại kóa mà k được ra ngoài thì thôi, ngồi trong lớp làm gì cho chán_Kiệt nói
-bó tay với cậu_Ngọc nói rồi cứ để mặc cho Kiết nắm tay mình kéo đi
…….
–Nè, có chắc làm được k đó?_Ngọc nói
-Yên tâm, k đâu bụng đâu, đảm bảo 100% là ngon hơn đồ ăn cậu làm_Kiệt cười
-Cậu dám…._Ngọc dơ nắm đấm
-Thôi, k giỡn nữa_Kiệt nắm tay Ngọc lại, mặt nghiêm nghị_Ngồi xuống đây để mình làm việc_rồi Kiệt đưa Ngọc tới 1 cái ghế gần bếp
Rồi Kiệt đeo tạp dề vào, rửa sạch tay và bắt đầu chế biến. Lúc đầu,
Ngọc bật cười vì hình ảnh ngố k thể tả của Kiệt nhưng rồi sao đó cô phải ngỡ ngàng bởi sự chuyên nghiệp k kém gì 1 đầu bếp tài ba của Kiệt, thật đnags khấm phục. Ngọc k thể tin vào mắt mình đây là tên Kiệt khù khờ
hàng ngày, cô cứ nghĩ cậu vụng về lắm cơ. 1 tiếng sau……….
-1,2,3,4..6…6 món????_Ngọc hét lên nghi hoặc
-Thì sao?Tại k có đủ nguyên liệu thôi, nếu k thì mình đã nấu nhiều hơn rồi. Sao? Phục chưa?_kiệt nói bằng giọng đắc thắng
-Chất lượng hơn số lượng.Phải thử mới biết_Ngọc cố vớt vát
-Vậy thử đi. Nè, ăn từ từ thôi kẻo nghẹn nha_Kiệt nói kèm theo lời nhắc nhở đầy ngụ ý
-Hư. Để coi…_Ngọc nói rồi rồi gắp thử 1 món, rồi 2 món…và tất cả_K…k thể…nào_Ngọc ngỡ ngàng
-Ha ha ha, bây giờ thì phục rồi chứ gì? Vậy là về khoản nấu ăn mình ăn đứt cậu_Kiệt nói và búng vào trán Ngọc
-Cậu…..cậu…..k thể thế được đây chỉ là mơ thôi…tỉnh lại đi_Ngọc tự nói với mình rồi nhéo 1 cái thật mạnh vào tay._Á!Đau,
vậy là k phải mở nhưng……………..
-Thôi, hãy chấp nhận sự thật đi_Kiệt cười, xoa đầu Ngọc như xoa đầu 1 đứa trẻ
-Chán thật, cuối cùng thì cho dù là ai, nấu ăn tệ thế nào vẫn thắng mình_Ngọc nói rồi ngồi thụp xuống đất
-Thôi, đứng dậy đi, mình dạy cậu nấu ăn_Kiệt cười
-Có dạy hay k cũng thế thôi, cậu đừng phí thời gian làm gì_Ngọc nói
-Chưa thử làm sao biết. Nào!_Kiệt kéo Ngọc dậy
-Phuơng dạy mình, cô giáo cũng dạy mình, những người đó đều nấu ăn lâu
năm, nhiều kinh nghiệm mà còn k dạy nổi mình, liệu cậu có làm được
k?_ngọc nói
-Có nhiều kinh nghiệm chưa chắc đã dạy hay. Với lại mình có phuơng pháp
giảng dạy riêng_Kiệt nháy mắt rồi kéo Ngọc về phía bếp, lục trong tủ
lạnh ra những nguyên liệu còn sót lại, bày Ngọc nấu vài món đơn giản
……….
-Trước hết, 1 món ăn ngon k chỉ cần phải ngon miệng, hợp khẩu vị mà
còn cần phải đẹp mắt và hợp vệ sinh, đảm bảo cho sức khỏe có đầy đủ các
chât dinh dưỡng cần thiết. Muốn làm được đó, trước khi nấu ăn cần phải
rửa sạch tay và dụng cụ làm bếp. Tiếp đó, khả năng nêm nếm, trang trí
cũng rất quan trọng. Hôm nay, mình sẽ bày cậu cách cắt tỉa rau quả sao
cho đẹp mắt vì khi đánh giá 1 món ăn ngon hay dở, điều mà họ đánh giá
trước tiên là độ thẩm mĩ của món ăn. Cắt tỉa hoa quả k khó, chỉ cần 1
chút khéo léo và tỉ mỉ là được, cậu xem nhé_Kiệt vừa nói vừa làm
_Bây giờ cậu thử làm cho mình xem
Ngọc bắt đầu cầm con dao nhỏ lên mà tay run run cắt từng khúc. Kiệt
như 1 người thầy khó tính, hễ Ngọc làm sai là lại bÞ ăn cốc nhưng bù
lại Kiệt lại giảng và làm lại cho Ngọc xem
Dù kiệt có vui vẻ tới đâu, có tận tình tới đâu đi chăng
nữa thì với 1 cô học trò thîc dạng khó đào tạo như Ngọc thì cũng phải
cáu gắt, tỏ vẻ k hài lòng. Điều này cũng làm Ngọc cảm thấy áp lực và cáu gắt, cô quay lại phía sau, đinhj hét lên là :” Tớ k làm nữa” nhưng
thật k may, con dao Ngọc đang cầm trên tay vô tình lướt qua tay cánh tay trái của Kiệt, tạo ra 1 đường cắtm thật ngọt, máu bắt đầu ứa ra
-Á_Kiệt hét lên
-Xin…lỗi..cậu…k…sao…chứ? Mình…mình…mình xin lỗi_Ngọc hoảng
loảng,tay buông thõng làm con dao còn đang rướm múa rơi bịch xuống đất
-Chà_Kiệt nhìn vết thương_Cậu đang trả thù tớ đấy à? Ác thế?_Kiệt vons
dĩ chỉ định chọc NGọc thôi, vì những vết thương thế này cËu đã gặp k
dưới 2 lần. Nhưng….
-Mình…mình k cố ý…câuj…câuj đừng hiểu làm…mình đi…lấy hộp sơ cứu…cho cậu_NGọc hét lên rồi chạy đi
Sau tiếng cửa tủ mở là hàng loạt những âm thanh vang lên cùng lúc với những chiếc tách, dĩa, chén,…chạm đất
Ngọc cầm hộp cứu thương chạy về phía Kiệt, ngồi xuôngs
rồi vụng về lấy từng thứ 1 ra, tay run run tưởng chừng như k còn đủ sức
để nắm lấy thứ gì
-Ngọc..bình tĩnh, mình k sao đâu_Kiệt nói để trấn an Ngọc
Ngọc k nói gì, chỉ chăm chăm nhìn vào vết thương kia, khuôn mặt vẫn k thể tan hết nỗi lo lắng
-Ngọc, bình tĩnh nào. mình chỉ đùa thôi, mình k sao đâu_Kiệt nói rồi nắm lấy đooi bàn tay của Ngọc, giữ chặt như để truyền vào đó cảm giác an
toàn và vững chãi. Một lúc sau, khi đooi bàn tay trắng ngần của Ngọc đã k còn run nữa, khi khuôn mặt của NGọc đã trở về với vẻ bình thường. kiệt
mới buông tay Ngọc ra
-Để mình băng bó cho cậu_Ngọc hít 1 hơi dài rồi bắt đầu cầm lọ thuốc sát trùng lên
1 lúc sau…..
-Xong rồi_Ngọc nói với vẻ mặt vui vẻ, ngước lên nhìn Kiệt trong lúc đang lấy tay lau đi những giọt mồ hôi
-Um_Kiệt luống cuống cúi mặt xuống cánh tay trái, nơi bây giờ đã có thêm 1 gải băng màu trắng ngự trị. Thật ra nãy giờ, đôi mắt Kiệt chỉ chăm
chăm nhìn vào khuôn mặt của Ngọc mà thôi
-Xin lỗi cậu vì nó k được đẹp. mình nghĩ ta nên xuống phòng y tế thì hơn_Ngọc nói trong khi đang thu dọn hộp cứu thương
-K sao. Vậy cũng đẹp rồi mà_Kiệt cười
-uk
-Nè, ngồi xuống đây đi, cái đó để lát nữa dọn cũng được_Kiệt nói
-Sao? Có chuyện gì à?_Ngọc hỏi rồi ngồi xuống cạnh Kiệt
-Sao lúc nãy cậu lại vậy? Sao run thế?_Kiệt hỏi
-Mình…mình sợ máu_Ngọc vơ đại 1 lí do
-Mình k tin. Thủ lĩnh 1 bang hội mà lại sợ máu? Cậu nghĩ mình tin vào điều phi lí đó hay sao?_Kiệt nói
-Mình…mình nói thật à_Ngọc nói, đôi mắt k dám nhìn thẳng vào Kiệt
-Nói đi. Cậu còn nhớ trước đây cậu còn nở mình 1 lời hứa k? Lời hứa thay lời xin lỗi của cậu gửi đến mình khi cậu nói mình k phải con trai ấy.
Bây giờ chính là lúc mình muốn cậu thực hiện lời hứa đó. Hãy nói thật
cho mình biết, từ giờ trở đi, cậu k được nói dối mình bất cứ 1 điều gì
cả_Kiệt nói
-Um…lúc…lúc đó…_Ngọc lắp bắp
-Sao?_kiệt hỏi dồn
-Vì…vì..vì mình sợ mất cậu!_Ngọc hét lên rồi bỏ chạy ra ngoài
Còn 1 mình Kiệt trong phòng với khuôn miệng k thể khép lại được, 1 nụ cười, thật tuơi và cũng thật đẹp…………
-NGọc, nãy giờ 2 người ở đâu vậy? Nhất trường mà bùng tiết hơi nhiều đấy nhé_Phương chọc
-Ờ thì….trong phòng nấu ăn_Ngọc ấp úng
-Cái gì ? Cậu chịu vào đó á?_Vũ ngạc nhiên
-Kiệt…Kiệt dạy mình nấu ăn_Ngọc ngượng nghịu
-Ha ha ha, vậy mà hôm trước có đứa còn tuyên bố sẽ k bao giờ vào bếp thêm lần nữa ấy_Phương cười, trêu Ngọc
-Thế cậu có học hỏi được gì k?_Phong hỏi
-um…tạm thời thì chưa_Ngọc cười trừ
-Ha ha ha, Ngọc mà, biết nấu ăn thì trời sập_Phương và Vũ cùng cười
-Ủa, sao mấy đứa chọc Ngọc dữ vậy?_Lâm đứng đó nãy giờ, hỏi
-Hi, tại anh mới tới nên k biết thôi chứ Ngọc mà vào bếp nấu ăn thì kinh khủng lắm. Mấy cô dạy nấu ăn không bao giờ dám cho Ngọc thực hành vì sợ cái bếp tang hoang_Trinh giải thích
-Kệ mình_Ngọc nói
-Thôi, không giỡn nữa, Kiệt đâu rồi?_Phong nói
-Cậu ấy còn ở trên kia kìa. Sao, kế hoạch thế nào rồi?_Ngọc hỏi
-Uk, vẫn như cũ nhé_Vũ nháy mắt
Rồi, Ok. Mình lãnh trách nhiệm đưa Kiệt tới_ Ngọc cười
-Ủa? Có chuyện gì vậy?_Lâm hỏi, mặt cứ gọi là :”em như con nai vàng ngơ ngác, đạp lên xác con nai khác mà đi”
-Um, là vầy nè _Ngọc thì thầm vào tai Lâm
-Trời, vậy mà không nói sớm_Lâm nãi
s-Anh tham gia chứ?_Ngọc hỏi
-tất nhiên rồi_lâm cười
-Đi đâu vậy?_kiệt hỏi khi bị Ngọc lôi đi
-Thì đi với mình. Mình có quà muốn tặng cậu thay lời xin lỗi_Ngọc nói
-Cậu mà cũng cảm thấy có lỗi à_Kiệt trêu
-Câu….ai mà chẳng thế. Bộ tưởng gây rắc rối ho người khác mình vui lắm hả?_Ngọc nói, giọng có chút lửa rồi
-thôi, thôi. Chọc cậu thôi. Cậu đang xin lỗi mình mà, chẳng lẽ cậu chưa
kịp xin lỗi đã bắt mình xin lỗi cậu?_Kiệt thấy NGọc như thế thì làm hòa
-Vậy thì đi thôi_Ngọc nói rồi kéo Kệt đi
Nè, đâu đây? Sao tối om vậy?_Kiệt hỏi khi Ngọc dẫn Kiệt vào 1 con đường khá tối
-chưa đâu, cậu còn phải bịt mắt lại nữa cơ_NGọc nói rồi buộc 1 mảnh vải mềm màu đen lên mắt Kiệt
-Chi mà bí mật quá vậy?_Kiệt cười
………
Cùng lúc đó, Phong cũng đưa Trinh tới, mắt cũng được buộc bằng vải đen
-Happy brithday to you! Happy brithday to you……_Dải lục đen được
tháo ra, trước mặt Kiệt và Trinh là căn phòng ấm áp với ánh nến vàng
lung linh ấm áp được trang hoàng trái bóng bay nhiều màu sắc cùng tiếng
hát chúc mừng sinh nhật
Phải rồi! Sao Kiệt và Trinh lại k nhớ nhỉ? Tại sao lại k nhớ tới ngày mà mình đã được thấy ánh mặt trời chứ? Kiệt phải chăng vì quá lo cho
Ngọc mà quên mất? Còn Trinh là do lo cho anh???
Buổi tiệc được kết thúc trong sự vui vẻ của mọi người. Lâm cũng rất
vui vì nhìn thấy nụ cười của Ngọc nhưng cũng rất giận khi nhìn thấy nụ
cười kia chỉ luôn dành cho 1 người.