Nhân vật thứ 8 xuất hiện trong Chuyến tàu địa ngục:
Quý ông bóng chày Babe Ruth
Hắn được coi là sản phẩm tác giả hư cấu thêm một cách đầy ác ý.
Tên tiếng Anh của hắn là Babe Ruth, năm đó hắn chơi cho đội bóng Red Sox
trong giải bóng chày Major League của Mỹ và bị ông chủ bán rẻ cho đội
Yankees, Babe Ruth vì phẫn nộ mà đưa ra lời nguyền rất đáng sợ cho đội
Red Sox: “Đội Red Sox vĩnh viễn không bao giờ vô địch.”
Từ đó trở đi, đội Red Sox của Mỹ không ít lần vào tới trận chung kết, nhưng đều
để vuột mất miếng ăn đã tới miệng, và đó cũng trở thành lời nguyền nổi
tiếng nhất trong lịch sử giải bóng chày Major League của Mỹ.
Mãi
cho đến năm 2004, đội Red Sox mới đạt chức vô địch, cách lần vô địch
trước đó đúng 86 năm, thế mới biết lời nguyền của Babe Ruth đáng sợ tới
mức nào!
Trong biển lửa đó, T chợt cảm thấy cơ thể mình nhẹ bẫng, được một cánh tay gầy yếu ôm lấy, loạng choạng tiến về phía trước.
“Cậu nặng quá…” Chủ nhân của cánh tay gầy đó chính là H, chàng trai trẻ
người Trung Quốc lúc nãy vừa thể hiện bản lĩnh, lập nên cạm bẫy rất tinh vi, tàn sát cả toa tàu số 10 này.
“Cậu khá lắm! Đúng là nhân tài ẩn dật!” T đang bị trọng thương, mồ hôi đầm đìa, vẫn không nén nổi thốt lên khen ngợi anh chàng vừa cứu mạng mình.
“He he, cậu hiểu lầm
rồi.” H vẫn ôm lấy Người sói T, khuôn mặt để lộ nụ cười rất bí ẩn. “Thực ra trận lửa đó là do cậu phóng ra đấy chứ, không phải tôi đâu!”
“Hả, khiêm tốn thế? Nghe nói khiêm tốn là đức tính tốt của người Trung
Quốc?” T nói. “Nói thật là, tôi chỉ thay cậu đọc cái… đúng rồi, đó là
thần chú à?”
“Đúng, đó là thần chú, thần chú cổ xưa của Trung
Quốc.” H cười nói. “Nhưng lẽ nào cậu không thấy kỳ lạ sao? Ngọn lửa ban
nãy hung dữ là thế, mà lại không đốt lên người cậu, bởi vì ngọn lửa đó
là do cậu tạo ra mà!”
“Là tôi ư?” T lộ vẻ khó hiểu.
“Nói
thế này vậy, cậu coi lời niệm chú của tôi là một vật trung gian, kiểu
như… như một cái lò vi sóng, còn nội lực của cậu là thực phẩm, đưa qua lò vi sóng sẽ trở thành một món ăn thơm phưng phức, món ăn thơm phức
này chính là ngọn lửa đã thiêu cháy toàn bộ bọn dã thú trong toa tàu số
10 này… cậu hiểu chưa?” H cười hì hì.
“Người sói T, thoạt nghe
có vẻ khó hiểu. Nhưng về cơ bản, nội lực của cậu rất lớn nên mới có thể
tạo ra ngọn lửa dữ dội đến như vậy, người cậu cần cảm ơn là chính cậu.”
“Haiz…” T lộ vẻ nghi hoặc, nhưng cũng gật gật đầu. “Người Trung Quốc các cậu đúng là khiêm tốn thật…”
“Cậu có thể tự đi được chưa?” H hỏi.
“Có thể rồi.” T khẽ đặt chân xuống đất, cơn đau dữ dội dưới bụng, khiến anh nhớ lại sự thông minh và xảo quyệt của Miêu nữ, đối thủ như vậy thật
khiến người ta không muốn gặp lần hai!
“Đi thôi!” H và T vừa nói
vừa tiến bước, họ dìu nhau, ngả nghiêng đi về phía trước trong toa tàu
đang cháy đùng đùng, cửa toa tàu đã hiện ra trước mắt.
“Sắp tới rồi! Phía trước là cửa toa rồi!” H khẽ reo lên.
Đột nhiên, H cảm thấy T nắm chặt cổ tay mình, nắm rất chặt, khiến H giật nẩy mình.
“Gì thế?” H hỏi.
“Nằm xuống!”
T khẽ hét lên một tiếng, rồi không giải thích nhiều lập tức ấn đầu H nằm rạp xuống đất.
“Cái gì?…” H vẫn chưa hiểu ngô khoai, đột nhiên, anh cảm thấy trên đầu mình có một luồng gió lạnh lướt qua.
Đồng thời, khoảng chục sợi tóc đen của anh bị luồng gió đó cắt đứt, bay phất phơ trong biển lửa.
Tiếp đó, cơn gió lạnh biến thành một bóng đen, mới đầu đậu trên trần toa,
sau đó hai chân khẽ nhún, nhẹ nhàng tiếp đất êm ru đứng trước mặt H.
“Hừ, mấy em khá lắm, muốn đi mà cũng không chào chị một câu, thật là thất lễ…”
Một mỹ nhân yêu kiều có khuôn mặt diễm lệ, tiếng nói dịu dàng, nhưng trên
mặt còn phảng phất chút dã tính khó thuần phục của dã thú, hai tay chống nạnh, ngang nhiên đứng giữa lối đi trước mặt H và T, vừa vặn chặn đứng
cánh cửa từ toa số 10 sang toa số 9.
Mỹ nhân này tuy dáng người
nhỏ nhắn, nhưng thân vận bộ đồ đen bó sát khiến cơ thể cô toát lên vẻ
nhanh nhẹn hoạt bát, cô còn mang một chiếc mặt nạ che khuất nửa mặt, chỉ để lộ đôi mắt rất tinh nhanh, đó là một đôi mắt mèo.
“Miêu nữ?”
H chỉ cảm thấy ớn lạnh toàn thân, cú đánh lén ban nãy của Miêu nữ không
chút tiếng động, nhanh như chớp, quả là cao thủ trong các cao thủ ám
sát.
Nếu không phải là trực giác dã thú của T là số một thì có lẽ thứ đang bay phất phơ trong biển lửa kia e rằng không chỉ là vài sợi
tóc mà chính là cái đầu của H rồi.
“Cẩn thận, ả Miêu nữ này lợi hại lắm đó!”
T đứng bên cạnh H nói khẽ: “Vừa nãy tôi đã đánh với cô ả một trận rồi,
nếu so về sức mạnh thì tôi hơn chút xíu, nhưng tốc độ của cô ả rất
nhanh, hơn nữa mèo lại có chín mạng, chết đi sống lại nên rất khó đối
phó.”
“Hi hi.” Miêu Nữ thính giác rất nhạy bén, đã nghe rõ mồn một từng lời nói của T.
“Được anh đẹp giai khen ngợi, thật là vui quá.”
Miêu nữ vừa nói, tay vừa đan vào nhau làm ra vẻ rất xấu hổ, nhưng đôi mắt
mèo long lanh đẹp mê hồn của cô ả lại đằng đằng sát khí, ánh mắt này
phản chiếu dưới ánh lửa khiến người khác không khỏi rùng mình.
Miêu nữ, thật đúng là một cao thủ nhan sắc tuyệt trần.
“Ừ, hóa ra là như vậy, được rồi!” H khẽ gật đầu ngồi xuống, đặt ba lô sang
bên, lôi ra một món đồ. “Thứ này hơi nặng chút, Miêu nữ, chờ tôi một
chút nhé.”
“Cái gì?” Miêu nữ rất ung dung, chớp chớp đôi mắt mèo xinh đẹp, đứng nhìn xem H còn có thể giở trò gì.
“Xong rồi.” Chỉ thấy H rút một thanh kiếm gỗ đào màu đỏ từ trong ba lô ra.
“Nhắc cô trước nhé, tuy đây là kiếm gỗ, nhưng nếu bị chém trúng sẽ rất
đau đấy.”
“Hê hê… kiếm gỗ?” Miêu nữ khẽ nheo mắt, mũi hít hít như đang kiểm tra tính năng siêu phàm của thanh kiếm gỗ này.
“Xong rồi, tôi chuẩn bị xong rồi!” H nắm chặt thanh kiếm gỗ, đâm về phía trước rất từ tốn chậm rãi. “Cẩn thận, kiếm tới đây.”
Không nói tới việc trước khi ra đòn đã nhắc nhở kẻ địch, chỉ cần nhìn kiếm pháp này, đã thấy quá chậm, chậm quá đi mất!
“A a! H! Thế không được đâu!” T hốt hoảng, “Cậu biết rõ tốc độ của Miêu nữ còn nhanh hơn chớp giật, không chậm hơn tôi đâu, cậu xuất chiêu như vậy tức khắc sẽ bị cô nàng phản công ngay!”
Nhìn thấy đường kiếm
chậm chạp của H, Miêu nữ đang ung dung cũng tỏ thái độ khó hiểu, sau khi chứng kiến H một tay thiết kế cạm bẫy, giết sạch cả đám dã thú trong
toa tàu trong nháy mắt, ả đã không dám coi thường anh chàng này, nhưng
cái thanh kiếm gỗ đào tầm thường kia, lại thêm cái tư thế xưa nay chưa
từng thấy này! Cô nàng mỉm cười rất đáng yêu.
Năm móng vuốt mèo
vung lên sáng loáng, với tốc độ người trần mắt thịt không thể phân biệt
rõ, trong nháy mắt đã lướt qua phạm vi tấn công của thanh kiếm gỗ đào,
nhằm thẳng cổ họng của H quét tới.
Chỉ cần một chiêu thôi, sẽ phân định thắng thua.
Rầm!
Chính trong thời khắc Miêu nữ định cắt ngay cổ họng H, đã xảy ra một việc hết sức kỳ lạ.
Miêu nữ đang trong tư thế tấn công chẳng hiểu tại sao lại chuyển sang đứng
phía sau lưng H, sau đó toàn thân cô nàng nghiêng qua nghiêng lại, loạng choạng rồi đổ ập trên sàn tàu.
“Í!” Miêu Nữ nhanh nhẹn rướn mình một cái, bật dậy từ sàn tàu. “Thế là thế nào?”
“Á! Vừa nãy đã xảy ra chuyện gì?” T cũng tỏ vẻ khó hiểu. “Pháp thuật Trung Quốc?”
“Ha, đây không phải là pháp thuật đâu đấy.” H khẽ cười, quay người hướng về
phía Miêu nữ, thanh kiếm gỗ đào lại hướng về phía Miêu nữ từ từ chém
tới.
Tốc độ của kiếm còn chậm hết mức có thể…
“Hừ!” Móng vuốt ở hai tay của Miêu nữ đồng loạt lóe sáng, vung lên thành một màn
ánh bạc không thể dùng mắt thường phân biệt được, lần này cô ả quyết
định không nương tay nữa, chỉ thấy cô ả với tốc độ nhanh hơn chớp giật
nhắm thẳng vào bụng H.
Hai bàn tay móng vuốt nhằm thẳng vào bụng H vung tới, nhìn như muốn cắt đứt ngang lưng anh.
“Á?” Nhưng, chính vào lúc móng vuốt của Miêu nữ chạm vào chiếc áo vải trên
người H, cô nàng chợt phát hiện ra rằng, hình như có cái gì đó không
bình thường.
Tại sao?
Tại sao T vốn đang nằm trên mặt sàn lại biến thành ở trên trần toa nhỉ?
Í? H sao cũng đứng ngược lên trần thế kia?
Hả? Sao ngọn lửa trong toa tàu cũng lật ngược hết thế này?
Không, không phải chúng đang lật ngược… là mình! Chính là mình đang đứng ngược rồi!
Rầm! Trong nháy mắt Miêu nữ bị xoay một trăm tám mươi độ, sau đó cô nàng cắm rầm đầu xuống sàn, đỉnh đầu chợt nhói đau một cách khó hiểu.
Miêu nữ ngồi trên sàn, xoa xoa cái đầu đang lơ mơ choáng váng, không thể hiểu nổi chuyện gì đang xảy ra.
Trước mắt cô chính là chàng trai trẻ H đang cười tủm tỉm. “Hê hê, đánh nữa không?”
“Đánh tiếp chứ…” Miêu nữ ngồi dậy, chiếc đuôi sau mông khẽ cong lên, đưa
qua đưa lại, trên môi là nụ cười vừa bất đắc dĩ vừa rất đáng yêu.
“Chú em, đây là chiêu thức gì thế? Bí hiểm quá, có thể giải thích một chút cho chị được không?”
“Muốn nghe không?” H thu kiếm giương lên, tạo thành một chiêu thức kiếm pháp, tư thế rất nghiêm trang. “Cái này gọi là Thái cực kiếm, tôi tự sáng tác từ cách đây lâu lắm rồi khi nhìn thấy rùa và chim ưng đánh nhau.”
“Thái cực… Thái cực kiếm… xem rùa và chim ưng đánh nhau?” Miêu nữ lại
cười, nhìn nụ cười của cô ả, chắc chắn không thể tưởng tượng nổi ả là
cao thủ ám sát đáng sợ tới mức nào. “Chàng trai trẻ, cậu thật là thú vị, chị rất muốn yêu quý em.”
“Cảm ơn chị, chị Miêu nữ cũng rất xinh đẹp đấy!” H vừa cười vừa trả lời.
Hai người, kẻ hỏi người đáp, không khí đang rất thoải mái, đột nhiên, Miêu
nữ khẽ nhún mình, cơ thể biến thành một bóng đen mắt thường không thể
theo kịp, nhảy như bay xung quanh người H.
“Nhanh thật!” Sắc mặt T khẽ tái đi. “Hóa ra, đây mới là tốc độ thực sự của Miêu nữ? Lẽ nào vừa
nãy khi đối phó với ta, cô nàng vẫn chưa dùng đến năng lực thực sự của
mình?”
Chỉ thấy Miêu nữ không ngừng nhảy quanh người H, trong
nháy mắt nhảy lên trần toa, trong nháy mắt lại ở dưới ghế, trong nháy
mắt vọt qua trước mặt H, trong nháy mắt lại xuất hiện sau lưng.
Tốc độ của Miêu nữ quá nhanh, nhanh tới mức người ta không thể theo kịp,
hệt như một vầng mây đen đang xoay vòng xung quanh người H.
“Ôi trời, chị Miêu nữ, chị vẫn chưa hiểu sao?” H cười nhạt. “Chỉ nhanh thôi, chẳng có tác dụng gì cả.
Một cơn gió lạnh lướt qua thái dương H, cuối cùng, Miêu nữ cũng xuất chiêu rồi.
Lần này Miêu nữ chẳng ngã ra đất, cũng chẳng lộn ngược đầu. Cũng không cắm được móng vuốt sắc nhọn vào cơ thể dẻo dai của H.
Chỉ thấy cô nàng dừng lại.
Ở tư thế tấn công cuối cùng.
Không nhúc nhích.
Sau đó, H múa một đường kiếm rồi ngồi xuống, chầm chậm nhét thanh kiếm gỗ
đào vào ba lô, chẳng thèm nhìn Miêu nữ thêm lần nào, bước tới dìu T.
“Người sói T, đi thôi, chúng ta chỉ còn có 10 phút thôi.” H nói.
Toa tàu số 8, toa tàu dành riêng cho Bá tước hút máu Dracula.
Lúc này lại là một cảnh tượng khác.
Một mỹ nhân tóc vàng xõa ngang vai đang ngồi quỳ gối, không ngừng thở dốc, toàn thân cô như ôm đầy máu.
Trước mặt cô là người đàn ông trung niên dáng điệu nho nhã, đang nói rất dịu
dàng: “Hiểu chưa, cô bé? Ma cà rồng nên chiến đấu như vậy đó.”
Mỹ nhân này không phải ai khác mà chính là Ma nữ hút máu, cô ngẩng đầu, đôi mắt ánh lên tia nhìn dã thú đầy phẫn nộ.
Người đàn ông vừa nói cũng không phải ai khác, chính là tổ tiên ma cà rồng,
được tôn vinh là “ma cà rồng mạnh nhất”, Bá tước Dracula.
“Đúng, ánh mắt này đúng rồi.” Dracula cười nói.
“Hừ!” Ma nữ hút máu bật dậy, tư thế mạnh mẽ như một viên đạn lao thẳng vào
Dracula, nhưng Dracula chỉ cần giơ tay trái lên nhẹ như đang múa.
Khậc một tiếng! Tay trái của Dracula nắm chặt tay của Ma nữ hút máu, với một cái vặn nhẹ nhàng hời hợt, Dracula đã bẻ cánh tay của Ma nữ hút máu,
sức bẻ mạnh tới nỗi còn khiến cho cơ thể cô xoay liền ba vòng.
“Á!!!!!!!” Ma nữ hút máu hét lên một tiếng đau thấu tim gan.
Rầm! Cô nặng nề đổ gục xuống sàn tàu, không ngừng thở dốc.
Cô nhìn thấy mũi giày của Dracula đang từng bước, từng bước tiến lại gần, và dừng trước mặt cô.
Sau đó, Dracula ngồi xuống, tay trái nắm nhẹ chiếc cằm cong cong tuyệt đẹp
của Ma nữ hút máu, nói: “Còn phải nhớ một điểm nữa là, cho dù tấn công
thế nào, rối loạn không có phương hướng chắc chắn là chẳng có tác dụng
gì cả.”
“Thế ư?” Ma nữ hút máu cười nhạt, “Đúng rồi, vừa nãy ngài chẳng phải đã nói là, bất luận kẻ địch sống hay chết, nếu đứng gần kẻ
địch trong phạm vi 30 cm thì đều là nguy hiểm sao?”
“Ồ?” Dracula để lộ thái độ rất tán dương. “Đúng rồi, ta vừa mới nói câu đó, rồi sao?”
“Vì thế, ngài hãy trả giá đau đớn cho sự tự phụ của ngài đi! Ha ha ha!” Ma
nữ hút máu cười lớn, tay phải khẽ thò vào ngực, một đồ vật màu bạc gắn
đầy đá quý xuất hiện trên tay cô.
Ma nữ hút máu giơ cao món đồ
màu bạc đó lên, nhắm thẳng vào lồng ngực người đàn ông, căm hận cắm phập vào, máu bắn tung tóe. “Ma cà rồng đời thứ nhất, Bá tước Dracula.”
“Cái này?” Dracula nhìn cái vật quái dị đang cắm trên ngực mình, để lộ thái
độ vô cùng kinh ngạc, “Trên người cô sao lại… mang theo thứ đồ cấm kỵ
này?
Đồ vật cấm kỵ ấy chính là một cây thánh giá.
“Bá tước à! Tuy sức mạnh ma cà rồng đời xưa của các ngài hùng hậu, nhưng thiếu
tiến hóa.” Mỹ nữ nằm trên sàn, đắc ý nói. “Tôi phải nói với ngài rằng,
ma cà rồng đang không ngừng tiến hóa, bây giờ đã không còn sợ cây thánh
giá nữa. Hỡi ngài Bá tước cổ xưa và mạnh mẽ, lần này, ngài hãy chịu thua tôi đi! Ha ha ha…”
“Ừ, chiến thuật của cô bé quả thật là cao
minh.” Biểu hiện của Bá tước vẫn rất lịch thiệp, nhìn cây thánh giá trên ngực. “Dụ dỗ ta tới gần, sau đó bất ngờ dùng vũ khí chắc chắn sát hại
kẻ địch, không cho kẻ địch một cơ hội phản công.”
“Cảm ơn, ngài
quá lời rồi, Bá tước.” Ma nữ hút máu mỉm cười, gượng đứng dậy. “Tiểu nữ
tin rằng, với sức mạnh của ngài, cây thánh giá này tuy đã bôi nước thánh cũng không thể gây tổn hại tới tính mạng, chỉ cần ngài ngoan ngoãn
không động đậy, chờ tới khi tàu qua cửa Hoàng Tuyền, tiểu nữ lập tức trị thương cho ngài và tạ tội với ngài.”
Ma nữ hút máu từ từ đứng
dậy, xương cốt trên người cô đã bị Dracula bẻ gãy lung tung hết cả,
nhưng với năng lực phục hồi mạnh mẽ của ma cà rồng, cô đã dần lấy lại
được sự nhanh nhẹn của mình, thêm vào đó cô còn có ý chí mạnh mẽ hơn bất kỳ ai, chỉ cần còn có thể thở được, cô sẽ tiếp tục chiến đấu không
ngừng, cô hướng về phía đầu toa tàu bước tới.
“Bá tước, xin lỗi ngài, 10 phút còn lại, tiểu nữ phải đi trước đây.”
“Cô bé, chờ, chờ đã…” Dracula nhìn thấy mỹ nữ tóc vàng quay người định
bước đi liền cất tiếng gọi cô. “Vừa rồi ta chỉ tán dương cô đã có bài
thi chiến thuật không tồi thôi, chứ đã cho cô tốt nghiệp đâu!”
“Cái gì?” Mỹ nữ khẽ chau mày, quay đầu lại.
Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, cô chết lặng.
Bởi vì, cô nhìn thấy Dracula dùng tay nhổ cây thánh giá ra khỏi ngực mình,
sau đó đặt lên môi, cười nhẹ, và hôn lên những viên đá quý trên cây
thánh giá.
Giây phút này, Ma nữ hút máu chỉ cảm thấy toàn thân mình như đang bị rơi vào một hố băng…
Dracula ngẩng đầu lên, đôi mắt lấp láy nhìn mỹ nữ tóc vàng.
“Nếu người cô muốn nói tới là Jesus, thực ra, mấy trăm năm trước chúng ta đã hòa giải rồi.” Dracula mỉm cười. “Chiến thuật của cô không tồi. Nhưng,
khả năng nắm bắt tình hình lại chỉ được 0 điểm, cho nên ta chính thức
tuyên bố, môn học này của cô… phải học lại từ đầu!”