“A–” Tần phu nhân như thế nào cũng nghĩ đến Tần Mục Ca lại bỗng nhiên phản kháng, một cái phất trần quất trên cánh tay bà ta, đau đớn kịch liệt kia khiến bà ta khó có thể chịu được, vội vàng muốn né ra, đồng thời quát lên, “Nha đầu chết tiệt kia lại dám ngỗ nghịch, ngăn lại cho ta!”
Nói thì chậm, lúc đó lại nhanh, Tần Mục Ca không để ý chân mình đau, cứ bước mấy bước lại dùng sức hung ác quất đối phương mấy cái, nếu không phải là Hiên Viên Triệt ngăn lại, nàng còn có thể báo thù thêm vài cái nữa!
“Buông ta ra! Ta muốn bà ta trả giá thật lớn — ngươi mắng ta cái gì cũng không sao, nhưng ngươi lại nhục mạ mẫu thân ta lặp đi lặp lại nhiều lần, ta há có thể bỏ qua cho ngươi? !” Tần Mục Ca gần như điên cuồng mà muốn tránh thoát ra từ trong ngực Hiên Viên Triệt, hai tròng mắt phiếm hồng thẳng tắp nhìn chằm chằm Tần phu nhân.
Tần phu nhân đâu chịu nổi đối xử như vậy, toàn thân run rẩy đang lúc mọi người nâng đỡ chỉ vào Tần Mục Ca nói: “Ngươi cái đồ nữ nhi bất hiếu này, ta muốn cầu xin Tam điện hạ chủ trì công đạo!”
“Ta hôm nay ta liền kết thúc với ngươi! — buông ta ra, có nghe hay không? Ta không cho phép bất luận kẻ nào bất kính với mẫu thân của ta!…” Tần Mục Ca lại càng nhất quyết không tha, mình hôm nay không đề phòng bì thua thiệt, bị người của bà ta đè trên mặt đất đánh, nếu như không có Mộ Dung Huyên và Hiên Viên Triệt tới, kết quả của mình thật đúng là khó mà nói, hôm nay nếu không kết thúc với bà ta, sau này chỉ sợ mình chịu thiệt dài dài! “Ta cho ngươi biết, không được tùy tiện nhúng tay vào hôn sự của ta, ngươi không xứng, quản tốt nữ nhi của ngươi là được rồi, ta không cần ngươi giả mù sa mưa…”
“Tam điện hạ ngươi thấy chưa, nàng luôn không để người mẫu thân này trong mắt, lão ra vừa rời đi, nàng cứ như vậy làm khó ta, ta làm mẹ thật thất bại mà.. Hu hu…Tạo nghiệt gì đây, gặp phải một đứa bất hiếu như vậy…”
Mộ Dung Huyên nhìn vẫn như cũ không có bao nhiêu biểu tình, Hiên Viên Triệt thì làm ra một vẻ mặt làm thế nào bây giờ.
Hiên Viên Triệt do dự một chút, trực tiếp ôm Tần Mục Ca đang tức giận nói với Tần phu nhân: “Trước tiên ta mang Tần Mục Ca đi, tất cả mọi người nên bình tĩnh lại là tốt nhất…”
Nói xong, mặc kệ Tần Mục Ca giãy dụa như thế nào vẫn ôm lấy đối phương đi ra khỏi viện.
Lúc đi ngang qua Tần Vũ Phỉ, Tần Vũ Phỉ bỗng nhiên nói: “Đại tướng quân trước mang Mục Ca đi viện của ta đi, để cho ta khuyên nhủ nàng…”
Hiên Viên Triệt dừng lại một chút, cảm thấy cũng có đạo lý, liền gật đầu một cái.
Tần Vũ Phỉ dẫn đường phía trước vượt qua một cái hẻm nhỏ, liền đến một viện nhỏ, mặc dù có chút giản dị, nhưng cực kỳ lịch sự tao nhã.
Tần Vũ Phỉ vén bức rèm che lên, sau khi chờ Hiên Viên Triệt ôm Tần Mục Ca đi vào, liền phân phó nha hoàn châm trà hầu hạ.
Hiên Viên Triệt trực tiếp đặt Tần Mục Ca ở trên ghế ngồi xuống, lấy giọng ra lệnh nói: “Đàng hoàng ngây ngô cho ta!”
Nói xong, ngồi xổm người xuống nhìn mắt cá chân của nàng.
Ban nãy từ thân thể lung lay của nàng mà thấy, chân của nàng hẳn là lại bị thương, hai lần bị thương mà nói, đối với khôi phục thật không tốt.
Tần Mục Ca nhíu nhíu mày một cái — cái mông truyền đến một trận đau xót, vừa rồi mấy cái ma ma kia đánh ở đây, chỉ là nàng cũng không nói gì, chỉ cố gắng chịu đựng hồi phục lại bình tĩnh của mình.
Hiên Viên Triệt đưa tay ấn một cái.
“Đau quá!” Tần Mục Ca lớn tiếng dịch chuyển một chút, tức giận trợn mắt liếc đối phương một cái.
Khiến người ngoài ý muốn chính là, Hiên Viên Triệt không tức giận cũng không phát hỏa, mà là ngửa mặt nhìn nàng, hai gò má trên gương mặt trắng nõn lúc này một mảng bầm đen, còn có hai vết máu — là móng tay khi đó xẹt qua lưu lại.
Mà chủ nhân gương mặt nhỏ nhắn lúc này tràn đầy xúc động phẫn nộ, hình như cũng không chú ý mặt mình đã bị thương.