Chuyện Dũng Cảm Nhất

Chương 5



Lại một buổi chiều thứ sáu, cứ mỗi khi đến ngày này Ôn
Nhiễm đều cảm thấy vô cùng khổ cực.Vì chỉ cần một chút không cẩn thận thôi,
giáo sư Diệp nhất định sẽ lại gây khó dễ.

Thế nhưng hôm nay thầy lại có việc ra ngoài.Trong văn
phòng chỉ có một chị nghiên cứu sinh cũng đang phân tích kết quả, tiếng gõ bàn
phím lách tách.Chị thấy Ôn Nhiễm đứng ở cửa thì vẫy vẫy:”Tìm giáo sư Diệp
sao em?”

Ôn Nhiễm gật đầu chậm rãi bước vào.

Chị nghiên cứu sinh này tên là Trình Bắc, cười cười
nói với cô:”Trong học viện có cuộc họp, nếu em không vội thì ngồi chờ một
lát.”

“Vâng”.Ôn Nhiễm ngoan ngoãn đáp, ngồi xuống
bên cạnh.Một lát sau thấy Trình Bắc bận rộn quá, cô lại rảnh rỗi không có việc
gì nên tìm giúp chị mấy cuốn tài liệu tham khảo cần thiết.

Trình Bắc cười hì hì nhìn em khóa dưới:”Mệt mỏi
không, nếu mệt cứ nói chị, chị tự làm được rồi.”

“Không sao ạ”.Ôn Nhiễm lắc đầu.

Trình Bắc là nghiên cứu sinh được Diệp Dĩ Trinh dẫn
dắt, mới đi điều tra ở tỉnh J về.Trước mặt chị là một chồng lớn những mô hình
cong cong thẳng thẳng, Ôn Nhiễm nhìn mà chóng mặt.

“Chị à, thầy Diệp đối với học trò đều nghiêm khắc
vậy sao?”

“Chỉ mới bác bỏ vài lần mà cho là nghiêm khắc
sao?”Trình Bắc nháy mắt, nhìn cô cười:”Giáo sư Diệp làm việc rất chú
ý hiệu quả, nếu em không theo kịp, thầy tự nhiên sẽ cho em nghỉ.Hơn nữa cách
giảng của thầy cũng rất đặc sắc, hình như em cũng đã được nghe qua.”

Ôn Nhiễm vô cùng đồng ý.

Trình Bắc vỗ vỗ khuôn mặt cô, tổng kết:”Cho nên,
tốt nhất là làm thay vì nói, đỡ phải nghe mấy bài thuyết giảng dài dài.”

Chiều thứ sáu, hội nghị học viện thường chỉ khoảng một
tiếng, hôm nay lại kéo đến tận sáu giờ mới kết
thúc.Diệp Dĩ Trinh đứng thẳng dậy, day day hai bên mắt.Mấy vị giáo sư lại chuẩn
bị tổ chức nhậu nhẹt, mời anh đi.Anh vốn không thích rượu chè, liền từ chối,
một mình đi ra ngoài.

Trở lại văn phòng nhìn đèn bên trong còn sáng, Diệp Dĩ
Trinh mở cửa ra thấy Trình Bắc còn làm việc, tầm mắt chếch đi một chút lại nhìn
thấy một dáng người, Ôn Nhiễm?Anh có chút kinh ngạc nhíu
mày đi về phía Trình Bắc,”Còn chưa đi à?”

Trình Bắc nở nụ cười:”Không có gì ạ em chuẩn bị
về bây giờ, Ôn Nhiễm có về không?”

Ôn Nhiễm theo bản năng ngẩng đầu nhìn đồng hồ trên
tường,đã gần bảy giờ tối, bảy giờ tối.

Vừa định nhấc thắt lưng cứng đờ dậy, Diệp Dĩ Trinh đã
thong tả đến bên cạnh, xoay người nhìn máy tính trước mặt cô.Ôn Nhiễm ngồi trên
ghế, một mùi hương trong trẻo lại lạnh lùng từ người hắn thoảng ra, khiến cô
không thể ngồi yên, đến khi tâm tình nổi loạn Diệp Dĩ Trinh cuối cùng cũng đứng
thẳng dậy, mỉm cười: “Có chút tiến bộ.”

Ông trời của tôi ơi, cuối cùng cũng được giáo sư Diệp
cho phép, Ôn Nhiễm nước mắt lưng tròng.

Trình Bắc cười vụng trộm:”Thầy à, Ôn Nhiễm chiều
nay giúp em rất nhiều, Lưu Bân không biết chạy đi đâu, may nhờ em ấy mới có thể
hoàn thành.”

Ôn Nhiễm có chút ngại ngùng:”Em chỉ làm một ít
thôi mà.”

Động tác uống nước của Diệp Dĩ Trinh ngừng lại, cúi
đầu nhìn đồng hồ đeo tay: “Giờ trễ thế này rồi, tôi mời hai em ăn
cơm.”

Mí mắt Ôn Nhiễm thiếu đường nhảy dựng lên, ngẩng đầu
nhìn Diệp Dĩ Trinh, chỉ thấy đôi mắt hắn có nét cười:”Coi như là khen
thưởng.”

Quán Giang Hoài

Tháng 11 trời bắt đầu lạnh nhưng trong khách sạn này
lại rất ấm áp.Ôn Nhiễm cầm một chén trà nóng nhìn Diệp Dĩ Trinh lật lật thực
đơn.Trong lòng chộn rộn, cô đêm nay thật không hiểu mình bị làm sao nữa, mới
nghe thưởng đã chạy theo ngay.

Lúc đầu là đi 3 người nhưng đi được một đoạn Trình Bắc
lại gặp anh Lưu Bân.Cho nên bây giờ chỉ còn 2 người đi với nhau.Trình Bắc nhéo
nhéo lỗ tai Lưu Bân cho hắn la hét oái oái, mà thân là người thầy như Diệp Dĩ
Trinh cũng không ngăn lại, còn cẩn thận dặn dò:”Ra tay nhẹ thôi.”

Với người từ nhỏ đã sống trong hoàn cảnh trường học có
tình đoàn kết thân ái như Ôn Nhiễm thật không
thích ứng nổi.

“Ôn Nhiễm”

Diệp Dĩ Trinh bỗng ngẩng đầu, Ôn nhiễm còn chưa kịp
rút tầm mắt đã bị nhìn thấy, nhất thời có điểm 囧 :”Sao ạ?”

“Muốn ăn gì?”

” Cháo ạ.” Không cần nghĩ ngợi đã vội nói
ra, nói xong cô mới thấy … mất mặt quá.

Diệp Dĩ Trinh nhìn cô một cái, trong mắt có ý
cười.

Ôn Nhiễm:”…” Cô đương nhiên không nhìn ra
điều đó, nhưng mà cô cũng không nghĩ ra muốn ăn cái gì, nhất là khi có một pho
tượng đại thần ngay trước mặt, ăn cũng không tiêu hóa nổi.

Đợi cho khi cơm canh bưng lên, Ôn Nhiễm nhìn chén cháo
rau dưa trước mặt, rất chi là sung sướng.Diệp làm như không có việc gì bắt đầu
ăn cơm, nhận ra ánh mắt của cô , anh ngẩng đầu hỏi:”Không ngon sao?”

Ôn Nhiễm vội lắc lắc,dùng thìa múc một muỗng to cho
vào miệng, không kịp nghe Diệp Dĩ Trinh dặn cẩn thận, giây sau đã bị nóng mà
mếu máo.

Diệp Dĩ Trinh sửng sốt một chút, nhịn cười đưa khăn
tay ra: “Ôn Nhiễm em không cần gấp, cũng không ai tranh với em.”

Ôn Nhiễm … mất mắt quá thể.

Sau khi ăn xong Diệp Dĩ Trinh đi lấy xe, Ôn Nhiễm đứng
tại cửa, nhún nhún chân cho đỡ lạnh.Bỗng nhiên, cách đó không xa có tiếng ồn ào
nhốn nháo, hình như một nam một nữ cãi nhau.Ôn Nhiễm cũng nhìn xem, quả nhiên
đúng là có hai người đang giằng kéo.Cô vốn không hứng thú với mấy chuyện thế
này nhưng lại thấy người con gái có chút quen quen.

Lâm Sanh? Cô giật mình.Lâm Sanh buông áo người con
trai ra, nhìn thấy cô lại vờ như không có gì xảy ra, nhưng đôi mắt mờ nước đó
cũng không giấu được.

Ôn Nhiễm đi về phía Lâm Sanh, gật đầu chào, từ nhỏ đến
lớn cứ khi nào làm lộ bí mật của người khác, người bị xấu hổ luôn là cô, nhưng
thật ra so với cô Lâm Sanh cũng bối rối không ít.Cô lướt mắt qua người con trai
đang cau mày bên cạnh, mặt mày cũng có điểm thú vị.

“Ôn Nhiễm” Ngay khi cô nghĩ nên giảng hòa
hai người này thế nào, thầy Diệp đã gọi,Ôn Nhiễm quay đầu thấy chiếc xe màu xám
của hắn ven đường, qua cửa kính, đôi mắt đen láy đó nhìn cô, đảo qua Lâm Sanh
rồi đến nam sinh bên cạnh, khẽ gật đầu.

Không lẽ thầy nhớ rõ?Ôn Nhiễm không kịp nghĩ nhiều,
cầm túi xách nói với Lam Sanh: “Mình về trước nhé.”

Lâm Sanh đầu tiên hơi sửng sốt sau mới cười, khuôn mắt
trở nên rất giảo hoạt:”Ừ, gặp lại sau”.

Nụ cười kia khiến Ôn Nhiễm không thoải mái, khẽ rùng
mình.

“Lạnh à?” người đàn ông đứng đợi lên tiếng.

Ôn Nhiễm chạy nhanh qua, lắc đầu: “Không ạ”.

Diệp Dĩ Trinh cười nhẹ: “Hai người kia là bạn
em?”

Ôn Nhiễm thật thà đáp:”Cô gái đó là bạn em còn
cậu kia là bạn trai bạn ấy, nhưng mà hình như đã chia tay thì phải.”

“Chia tay?.”

“Vâng, nghe nói cậu ta xuất ngoại.”

Thì ra là thế, Diệp Dĩ Trinh hiểu rõ:” Chuyện đó
cũng bình thường thôi.”

Vừa dứt lời, người con gái bên cạnh liền nói:”
Thầy à, nếu hai người yêu nhau thì xuất ngoại cũng đâu cần phải chia tay, không
phải sao?”Cô nói điều này cũng không phải vì Lâm Sanh mà vì cô cảm thấy
nếu chỉ đơn giản như vậy thì thật quá đáng tiếc, giọng điệu có chút đơn thuần,
bướng bỉnh.

“Đương nhiên là không cần chia tay, trên đời cả
khối người đã chờ người mình yêu mười mấy năm, huống chi chỉ có 4 năm.Nhưng mà
Ôn Nhiễm, các em đều còn trẻ, tình yêu cũng chưa thể hiểu hết đâu.” Khi
nói chuyện xe đã đi được một đoạn khá xa.

Đúng là như thế.Cô chán nản nói:”Thế người trẻ
không nên yêu sao thầy ?”

“Không phải”.Hắn nói.”Người trẻ có thể
làm rất nhiều việc, nhưng phải biết yêu thương chính mình, không nên để mình
phải hối hận vì đã làm nền cho người khác.Đó mới là quan trọng nhất.”

Ôn Nhiễm bỗng nhớ ra gì đó, đôi mắt đảo quanh một lúc
nhìn về phía Diệp Dĩ Trinh hỏi:” Thầy à, nếu là thầy thì thầy sẽ làm thế
nào?”

Cô hỏi rất nhanh, nói xong lại cẩn thận nhìn vẻ mặt
hắn.Ánh mắt anh đã buông lỏng hơn, có chút cười, không để ý nói: “Điều này
rất khó trả lời.”

“Sao ạ?”.Ôn nhiễm ngạc nhiên.

Diệp Dĩ Trinh quay đầu sang, đôi mắt đen thuần túy
cười nhìn cô: “Vì tôi không có bạn gái.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.