Kinh Sơn ở ngoại ô thành phố B, vùng này cực kì im
ắng, ngoài một chi bộ đóng ở đây, còn lại rất ít người.Diệp Tán Diệp lão gia,
cũng là ba của Diệp Dĩ Trinh nghỉ hưu về ở lại nơi này.Diệp Dĩ Trinh dừng xe
xong, bước xuống đã thấy một chiếc Jeep bên cạnh, anh hơi nhíu mày, bước vào
trong.
Dì Tề mở cửa ra, thấy anh thì cười toe toét.Vừa thay
anh mở cửa vừa nói:”Hình như nửa năm rồi cậu mới về đúng không.”
Diệp Dĩ Trinh mỉm cười,”Gần đây có chút việc, dì
Tề, Cố tam ở đây?”
“Cậu nói Hoài Trữ à, sớm đã đến đây rồi, nghe nói
phải về thành phố C một chuyến, cho nên qua xem lão gia trước.”
“Vâng.”Anh lên tiếng, vừa nhấc đầu đã thấy
Cố Hoài Trữ Cố đội trưởng ngoài cửa.
Cố Hoài Trữ:”Khó lắm mới thấy Diệp Dĩ Trinh giáo
sư ở đây.”
Anh hơi nhíu mày, người này sao dám, đây là nhà anh
nha.Nhưng mà điều Diệp giáo sư am hiểu nhất chính là khoan dung, vì thế anh
chuyển đề tài:”Không phải cậu đi huấn luyện sao, giờ lại rảnh rỗi có thời
gian về thành phố C, là Cố lão gia triệu hồi à?”
“Lão gia giờ cũng đầy việc, không rảnh quan tâm
đến tôi.”Cố Hoài Trữ cài áo, nói.
“Vậy, cậu đi làm gì?”
Cố Hoài Trữ cười cười, cho anh hai chữ:”Kết
hôn.”
Diệp Dĩ Trinh rõ ràng ngẩn ra.Anh và Cố Hoài Trữ lớn
lên cùng nhau, bởi vì trước kia Diệp Tán ở thành phố C một thời gian, lại từng
vào sinh gia tử với Cố Trường Chí – Cố Lão tướng quân, cho nên bọn họ cũng rất
thân thiết.Nhất là hai anh em Cố Hoài Việt, Cố Hoài Trữ, tuy là nhà cũ của Cố
gia ở thành phố C thế mà cả hai người đều tham gia quân ngũ ở thành phố B.Cố
Hoài Trữ làm đội trưởng đội hóa đoàn.Nếu anh nhớ không lầm, trước đây có một
lần Cố mẫu gọi điện thúc giục cậu ta về chuyện bạn gái này, giờ chớp mắt cái đã
kết hôn sao?
“Đã định rồi?”
“Đương nhiên.”Anh đáp lại không chút để
ý,”Vài năm nay trong nhà luôn thúc giục, cậu cũng biết nhà tôi mà, lúc nào
cũng chĩa vào tôi với anh hai, dù sao cũng phải làm một cái cho người nhà yên
tâm.”
Diệp Dĩ Trinh khẽ cười:”Nói là vậy, anh hai cho
cậu xung phong trước sao, anh ấy đi sau à?”
Cố đội trưởng hơi hơi nhíu mày, rồi cười:”Được,
đành thế thôi, lên xem ba cậu đi, còn nửa giờ nữa máy bay cất cánh, tôi đi
trước.”
Diệp Dĩ Trinh gật đầu, nhìn anh rời đi rồi mới bước
vào sảnh.
Diệp Vận Đồng đã đứng chờ, Diệp Dĩ Trinh vừa bước lên
mấy bước đã bị chị nhìn thấy.
“Thật nhanh nha.”
Diệp Dĩ Trinh mỉm cười:”Lão gia gọi tới, chậm lại
sợ sẽ bị giam lại mất.”
Diệp Vận Đồng liếc mắt nhìn anh một cái:”Đi đi,
ba ở trên lầu chờ em rồi.”Chị nghĩ một chút rồi nói tiếp:”Nhưng mà Dĩ
Trinh, đừng trách chị nhiều chuyện, em cũng biết ba chờ lâu rồi, chị nói cho
ông ấy biết tin ấy ông có vẻ rất vui vẻ.”
Mắt anh lóe lên, Diệp Dĩ Trinh cười:”Em biết
rồi.”
Diệp Vận Đồng đúng là chị gái anh, nhưng mà cùng cha
khác mẹ thôi.Nếu nói mẹ của anh là người thứ ba thì chị là con vợ cả.Từ khi
biết chuyện đến nay, điều khiến Diệp Dĩ Trinh kinh ngạc đó là, họ ở chung rất
tốt.
Phòng sách lầu hai, Diệp Dĩ Trinh quen thuộc bước vào,
Diệp lão gia đang viết thư pháp, từng đường nét rồng bay phượng múa nhưng cũng
thật là mạnh mẽ.Bỗng nhiên ông nâng tay vẫy vẫy, Diệp Dĩ Trinh nhanh tay đưa
sang một ly trà.
Diệp lão gia nhìn anh:”Về rồi sao?”
“Ba gọi điện thoại quốc tế đường dài như vậy, con
có thể không về sao?”Anh cười khổ.
Diệp lão gia ừ hử một tiếng, đến ghế dài ngồi
xuống:”Bình thường có gọi điện thoại quốc tế cũng không thấy cậu sốt ruột
như thế, còn không phải đánh trúng điểm yếu rồi.”
Diệp Dĩ Trinh cúi đầu không nói.
“Dĩ Trinh, cậu có biết Hoài Trữ về thành phố C
làm gì không?”
“Biết.”Anh nhẹ giọng nói,”Ba cũng muốn
sao?”
Diệp lão gia gõ gõ sàn,”Đừng nói theo ta.”
Diệp Dĩ Trinh cười như không.
Lát sau nghe thấy Diệp lão gia thản nhiên
nói:”Mấy ngày nữa đưa nó về gặp ta.”
——————-
Cuối cùng cũng đã có ngày nghỉ, mọi người đều thoải
mái tay xách về nhà, Ôn Nhiễm lại vô cùng khẩn trương, dọn dẹp đồ đạc mà cũng
không yên lòng.
Lâm Sanh quan tâm hỏi:”Sao vậy?”
Ôn Nhiễm lắc đầu, tiếp tục sắp xếp.Trước đây có một
lần cô cùng Lâm Sanh tình cờ nói đến bạn trai của bạn, Lâm Sanh vừa làm móng
tay không để ý nói:”Mình lần đầu tiên thấy Từ phu nhân là khi bạn trai đưa
mình về ra mắt mẹ hắn, bà ta ngếch mặt nhìn rồi cao quý nói một câu, cậu đoán
xem nói cái gì?”
Ôn Nhiễm ôm lồng cơm tò mò:”Mình không đoán được,
nói gì thế?”
Lâm Sanh cười:”Bà ta nói”.Cô ngồi ngồi lại,
bắt đầu bắt chước hành động của Từ phu nhân:”Lâm tiểu thư, bảo bối nhà
chúng tôi không phải để cho cô làm hỏng.”Nói xong Lâm Sanh thở dài một
hơi,”Lúc ấy thật muốn tát cho bà ta một cái, nhưng mà vẫn nhịn được.”
Việc này có lẽ đã để lại một ký ức không mấy tốt đẹp
gì.Cho nên, Ôn Nhiễm làm sao có thể nói với cô ấy, cô muốn đi gặp ba của Diệp
Dĩ Trinh, không phải mẹ, mà là ba, không biết sẽ thế nào đây.
Hôm nay thành phố B trời mưa rất to, thời tiết oi bức
cuối cùng cũng có được cảm giác mát lạnh.Ôn Nhiễm chỉ mặc chiếc áo khoác dài
tay, thế nên khi bước vào được đến xe cũng đã ướt hơn phân nửa.
Diệp Dĩ Trinh hơi nhíu mày:”Sao em không mang
dù?”Nói xong đưa qua cho cô một chiếc khăn sạch.
Ôn Nhiễm khẽ vâng, rồi dùng khăn lau lau mái tóc.Lát
sau cô lại thả khăn ra thở dài.Nhìn bộ dáng sầu khổ của cô, Diệp Dĩ Trinh cười
cười, vuốt vuốt lại mái tóc bị cô lau rối loạn:”Làm sao vậy?Lo lắng
à?”
Ôn Nhiễm thành thật thừa nhận:”Có chút.”
Thực ra không phải là một chút, mà là rất nhiều.Trong
lòng Diệp Dĩ Trinh khẽ than thở một tiếng, anh vốn muốn để cho cô một ít thời
gian để tiếp nhận mọi thứ đã, nhưng mà Diệp lão gia gọi điện thoại thúc dục
mãi, nếu không qua chỉ sợ không được hay.Diệp Dĩ Trinh đau đầu, chuyện tình cảm
qua cái nhìn của Diệp tướng quân cũng có thể trở thành đại sự lắm chứ.
Xe đến chân núi Kinh Sơn, Diệp Dĩ Trinh hơi nghiêng
đầu :”Không cần lo lắng, ba anh với người khác luôn hòa ái dễ gần, chỉ có
với anh là ngoại lệ thôi.”
Những lời này khiến Ôn Nhiễm nhăn nhăn mặt, chỉ với
anh là ngoại lệ?Đó không phải là người hòa ái dễ gần sao?Thầy Diệp à,anh là
người tri thức uyên bác như thế mà lại không biết đến thành ngữ “Yêu ai
yêu cả đường đi” sao?
“Em vẫn cứ sợ.”
Diệp Dĩ Trinh dừng xe lại, mỉm cười:”Có nhớ kì
nghỉ đông vừa rồi anh cùng em đi gặp mẹ em không?”Ôn Nhiễm gật đầu, anh
nói tiếp:”Thực ra lúc đó anh cũng rất lo, chắc không thua gì em bây giờ,
nhưng mà mọi chuyện đều tốt cả, là vì anh có một bí quyết.”
Ôn Nhiễm mở to hai mắt nhìn anh, anh kéo cô lại, ôm
vào lòng:”Chính là cái này đây.Chúng ta đã chuẩn bị mọi thứ cả rồi, cho
nên em không cần phải lo lắng, bây giờ, việc mà chúng ta cần phải làm là.. cùng
nhau đối mắt, được không?”
Dưới cái nhìn chăm chú của anh, Ôn Nhiễm gật gật đầu.
Cảnh sắc Kinh Sơn đúng là rất đẹp, mà Diệp gia lại có
hơn phân nửa cảnh trí tuyệt mĩ nơi đây.Ôn Nhiễm tự đáy lòng tán thưởng vài câu,
theo Diệp Dĩ Trinh xuống xe.Bên ngoài bãi đỗ xe của Diệp trạch còn có một chiếc
xe Jeep.Diệp Vận Đồng vừa từ đoàn văn công trở về, bước trên xe xuống rồi đi về
phía hai người.Chị mặc bộ quân trang màu xanh, trên vai là quân hàm bốn sao hai
vạch.
Nhìn lướt qua bọn họ, đôi mắt chị híp lại, cười
nói,”Em gần đây sao lại biểu hiện tốt như vậy?Tần suất về nhà cao
hẳn.”Sau đó chị nhìn về phía Ôn Nhiễm:”Chào em, chúng ta lại gặp nhau
rồi.”
Ôn Nhiễm nhìn chị cười cười, vẻ mặt có chút lo lắng,
không tự chủ nhớ lại lần đầu tiên gặp Diệp Vận Đồng, biểu hiện của mình thật
không ra gì cả.
Diệp Vận Đồng cũng không đề cập đến, vỗ vỗ bả vai cô,
rồi đưa hai người vào bên trong.
Trên đại sảnh của Diệp Trạch, ngoài cửa sổ là một màn
mưa đầy lãng mạn, nhưng mà, Ôn Nhiễm bây giờ chẳng có sức lực mà nghĩ đến cảm
giác này.
Vừa vào cửa đã thấy Diệp lão gia cầm một phong thư màu
đỏ ngồi trầm tư, nhìn thấy hai người đến, thần sắc thẫn thờ kia vẫn còn giữ
nguyên, Diệp Dĩ Trinh nhíu mày:”Ba sao vậy?”
Nghe thấy giọng con, Diệp lão gia trấn định tinh thần,
chống gậy nhích người ngồi cho ổn định, đặt phong thư lên bàn:”Hoài Trữ
vừa mới đến đây?”
“Vậy sao?”Diệp Dĩ Trinh híp mắt, Cố tam này
một ngày không làm một việc kích thích ba mình thì không sống yên hay sao
thế?Anh hỏi:”Cái ba cầm trong tay là gì vậy?”
Lão gia tử hừ một tiếng:”Là thiếp mời đám
cưới.”Nói xong lại gõ gõ cậy gậy,”Nhìn xem, người ta đến cả ngày hôn
lễ cũng đã định rồi.”
Thấy Diệp lão lại bắt đầu tức giận, anh cười nhẹ xoay
người nắm lấy bả vai Ôn Nhiễm, dịu dàng nói:”Không phải con đã mang người
ba muốn gặp đến rồi sao.”
Diệp lão gia vừa nhìn thấy Ôn Nhiễm đã trợn ngược mắt,
chỉ một cái liếc mắt thôi cũng làm Ôn Nhiễm run lên bần bật, bàn tay nắm lấy
vai cô cũng thật chặt, cô vừa ngẩng đầu lên, nghe thấy Diệp Dĩ Trinh
nói:”Ôn Nhiễm, đây là ba anh.”
Ôn Nhiễm cúi đầu chào rất lễ phép:”Chào bác, cháu
là Ôn Nhiễm ạ.”
Diệp lão gia ừ một tiếng, nhấc gậy đi lên lầu, Diệp Dĩ
Trinh nhìn theo bóng ông đang định hỏi thâm ý của vị lão gia này, ông đã xoay
người lại, gõ gõ bậc thanh, nói:”Dĩ Trinh cứ ở dưới lầu, Ôn Nhiễm đến
phòng sách lầu hai với ta.”Nói xong ông quay người rời đi, không cho Diệp
giáo sư có cơ hội mởi miệng.
Thầy Diệp rất muốn phản đối, ánh mắt ôn hòa nhìn về
phía Ôn Nhiễm, không khỏi lo lắng.Mà Ôn Nhiễm lại chớp chớp mắt vài cái, vẻ mặt
lanh lợi này khiến anh khá ngạc nhiên.
Anh khẽ cười:”Sao thế?”
Ôn Nhiễm le lưỡi:”Em chỉ là tự nhiên cảm thấy
cảnh tượng này có chút quen thuộc.”Nói xong lại vội vàng bổ sung:”Mỗi
khi về Ôn gia, em đều gặp ông nội như thế nên rất có kinh nghiệm.”
Anh vội can ngăn:”Trước mặt ba, em đừng nhắc tới
ông nội.”
Cô kinh ngạc mở to mắt, như là hỏi, mà anh cũng chẳng
nói chỉ xoa xoa đầu cô:”Ngoan, làm theo lời anh nói.”
Ôn Nhiễm vừa bước vào cửa đã bị gian phòng này làm cho
khiếp sợ.Cô nhớ tới phòng của ông nội, cũng là cách bài trí thời xưa, những bức
tranh rực rỡ muôn màu, vừa thanh lịch lại như một khí phách của người tri
thức.Nhìn đến đây, Ôn Nhiễm không khỏi than thầm một tiếng,
Diệp lão gia nhấc mắt nhìn cô, thấp giọng:”Thích
sách?”
“Thích ạ.”Ôn Nhiễm thật thà trả lời, tầm mắt
dừng ở giá sách phía trên:”Ba cháu cũng có thể xem là một học giả, ông
nói, người trẻ tuổi đọc nhiều sách là tốt.”
Nhắc đến ba, trong lòng cô lại trấn tĩnh hơn một phần.
Diệp lão gia nhấp một ngụm trà nóng, cười:”Ba
cháu nói không sai, khi còn trẻ cần phải đọc nhiều sách, nếu không sẽ không có
hành trang tri thức, sau này sẽ không có để dùng, làm gì cũng hỏng.”
Ôn Nhiễm khẽ gật đầu, có vẻ như ông nội và Diệp lão
gia khác nhau ở chỗ:Diệp lão gia ôn hòa hơn ông một chút.
“Hai đứa ở cùng một chỗ bao lâu rồi?”
Câu hỏi rất thông thường, Ôn Nhiễm cũng đã sớm chuẩn
bị, thành thật trả lời:”Dạ nửa năm ạ.”
Diệp lão nhíu nhíu mày, biết nhau có nửa năm mà đã
mang về nhà?!Rất không giống với tác phong thằng nhóc đó.
“Nghe Vận Đồng nói, cháu là học trò của nó?”
Ôn Nhiễm gật gật đầu:”Thầy Diệp là người hướng
dẫn bọn cháu ạ.”
Diệp lão gật đầu, không cho ý kiến, chỉ thản nhiên hỏi
một câu:”Cháu còn gọi nó là thầy.”Những lời này Ôn Nhiễm đã từng nghe
dì Tề Nữ Sĩ nói một hồi, chẳng qua là, dì lúc đó là ngữ khí nghi vấn, mà Diệp
lão bây giờ cứ như là đã chắc chắn vậy.
Ôn Nhiễm có chút đứng ngồi không yên, do dự mới định
nói đã bị Diệp lão cướp lời, vẫn cười rất nhẹ nhàng như trước nhưng trong mắt
có chút bất hòa:”Ta hiểu rồi.” Ông hỏi tiếp:”Cháu năm nay bao
nhiêu tuổi?”
“Hai mươi mốt tuổi ạ.”
“Vậy à.”Diệp lão gia gật đầu,”Dĩ Trinh
gần tới sẽ hai mươi chín.”
Ôn Nhiễm cảm giác được ông nội còn khác Diệp lão gia ở
một điểm nữa, ông nói ít nhưng lại rất nghiêm túc, còn Diệp lão gia, nói nửa úp
nửa mở, luôn khiến người ta phải suy đoán rất căng thẳng.
Nghĩ nghĩ một lát, Ôn Nhiễm mím môi cười:”Tám tuổi
quả thực là một khoảng cách không ngắn.”
Diệp lão nhìn cô ánh mắt có chút nghi hoặc.
“Nhưng mà đã có người từng nói với cháu rằng,
luôn có một người, dù là khoảng cách về thời gian hay không gian, đối với cháu
sẽ đều là ngoại lệ.”
Diệp lão cười nhẹ, vuốt vuốt chòm râu:”Nó là
ngoại lệ?”
Ôn Nhiễm gật đầu:”Anh ấy rất dễ khiến cho cháu
cảm thấy ấm áp, điều đó, đối với cháu là vô cùng đáng quý…”
Hai người rơi vào trầm mặc.Thật lâu sau, Diệp lão gia
khẽ lắc đầu:”Cô bé à.”Lại là mấy chữ này, đến Diệp Tán cũng gọi cô.
Trên đường về Ôn Nhiễm ngồi ngẩn ngơ trên ghế.Bây giờ
đã là chạng vạng, chân trời che phủ bởi những áng mây ráng đỏ, ánh sáng mờ đầy
màu sắc.Hai bên đường Ôn Nhiễm còn vô tình thấy hai trụ binh lính canh gác, bên
trong vang lên tiếng nhạc, tò mò vô cùng.
Diệp Dĩ Trinh giải thích cho bạn học Ôn
Nhiễm:”Trước giờ ăn, bộ đội sẽ hát bài Trướng sĩ khí.”
“Thế chẳng phải sẽ càng đói bụng sao, làm gì còn
sức mà hát nữa chứ.”Ôn Nhiễm nghi hoặc.
Diệp Dĩ Trinh cười:”Quân nhân khỏe mạnh hơn người
bình thường mà,”Anh nhẹ giọng hỏi:”Em nói với ba những gì?”
Ôn Nhiễm lại ỉu xìu:”Hình như, không tốt
lắm.”
“Sao?”Anh hơi nghiêng đầu,”Nói như thế
nào?”
Ôn Nhiễm thở dài:”Em giống như, không được các
bậc trưởng bối yêu thích.”Cô buồn rầu ngẩng đầu lên:”Làm sao bây
giờ?”
Diệp Dĩ Trinh quan sát tình hình giao thông trên
đường, mỉm cười với cô, ngoài cửa đèn đường cũng đã mở lên, làm nổi bật đôi mắt
màu đen tuyền lóe sáng:”Không sao cả.”
“Thật không?”
“Anh thích là được rồi.”
Quả nhiên, bạn nhỏ Tiểu Ôn nghe vậy lại đỏ mặt.
———————–
Học kì vừa bắt đầu, Ôn Nhiễm đã bề bộn nhiều việc.Lãnh
đạo học viện làm công tác thống kê trước tốt nghiệp, sau đó cũng là thời điểm
khai mạc đại hội về một vấn đề quan tâm chung của đa số học sinh:Hệ kinh tế lần
đầu tiên tỉ lệ vào nghề thấp hơn 90%, đã bao gồm số liệu thống kê cả nước trong
đó có cả hệ nghiên cứu sinh.
Hội nghị chấm dứt, Ôn Nhiễm đau đầu ôm sách vào thư
viện.Là giáo sư, chắc Diệp Dĩ Trinh cũng gặp những hoàn cảnh như thế này, chỉ
là khó nói ra mà thôi.
Vừa kết thúc cuộc họp ở thành phố T trở về, bước vào
phòng đã thấy Ôn Nhiễm ngồi trên bàn làm việc của anh ngẩn người, ngón tay mân
mê trên mặt bàn.Anh vào mà một chút động tĩnh cô cũng không biết.Anh nhẹ nhàng
hơn, cởi áo khoác ra bước vội đến bên cạnh cô.
Đến gần mới biết được cô đang làm gì.Anh lấy một tờ sơ
lược lý lịch còn chưa hoàn thành lên xem, lắc lắc đầu:”Bạn học à, bản sơ
yếu lý lịch này hơn nửa công ty sẽ ném vào thùng rác.”
Nghe thấy tiếng anh, Ôn Nhiễm kinh ngạc, đôi mắt
thoáng lên ý cười rồi lại ủ rũ:”Thầy Diệp, thầy về rồi sao?”
Diệp giáo sư hiển hiên không hài lòng với phương thức
hoan nghênh như thế, anh nâng cằm cô lên, muốn nói vài lời với cô nhưng nhìn
thấy đôi mắt đen ngòm của cô làm cho anh có chút kinh ngạc:”Anh đi có vài
ngày, em ở nhà làm gì vậy?”
Ôn Nhiễm nức nở một tiếng, xoa xoa mặt:”Em muốn
tìm việc thực tập, nhưng mà còn cuộc thi nên thời khóa biểu đã xếp đầy cả
rồi.”Cô buồn rầu nói:”Làm sao bây giờ?”
Diệp giáo sư tự nhiên cũng không hi vọng cô nhanh như
vậy đã đi làm, trên mặt vẫn bất động thanh sắc:”Vậy cứ chờ xem đã.”
“Vâng.”Ôn Nhiễm gật đầu.
Ăn cơm xong gương mặt ủ rũ của cô bé nào đó mới có
thêm sức sống.Cô cắn cắn thìa nhìn người đàn ông trước mặt oán giận:”Đại
học B chúng ta cũng quá coi trọng bằng cấp đi, vì sao em nộp sơ yếu lí lịch nhiều
như thế mà vẫn còn thiếu, nhưng mà thực sự em cũng không muốn đi công ty.”
Diệp giáo sư nhấc mắt lên, ôn hòa nói:”Thế sao đã
vội đi tìm việc?”
“Đương nhiên phải thế rồi.”Ôn Nhiễm vội vàng
nói,”Em phải bắt đầu tìm việc, mẹ em sẽ đỡ được một chút.”
Thì ra là lý do như thế, anh làm sao có thể phản
đối?Diệp Dĩ Trinh cười nhẹ:”Bé ngoan.”
Ôn Nhiễm nhất thời đỏ mặt, trừng mắt với anh, tầm mắt
đảo qua nơi nào đó, dừng lại.Cô thấy một người, mà người này cũng nhìn cô, hai
bên đều sửng sốt, rồi sau đó cười cười bước về hướng cô.”
Ôn Nhiễm cảm thấy có chút không ổn, người đó là, Triệu
Vị Xuyên nha!
“Làm sao vậy?”Thấy Ôn Nhiễm có vẻ lạ, Diệp
Dĩ Trinh ngẩng đầu lên, tự nhiên cũng thấy người đang tới, bàn tay thoáng nắm
chặt.
“Xin chào, Ôn Nhiễm.”Triệu Vị Xuyên mỉm cười,
rồi sau đó nhìn về phía Diệp Dĩ Trinh, gọi một tiếng:”Chú Diệp.”
Cách xưng hô này làm cho Ôn Nhiễm nhất thời mở to hai
mắt, không thể tin được.Diệp Dĩ Trinh khẽ nâng mắt lên, nhìn thoáng qua tầm mắt
của Triệu Vị Xuyên, nhận ra ý đồ của người đó, đôi mắt lóe lên:”Đến đây ăn
cơm sao?”
“Vâng.”Triệu Vị Xuyên trả lời, anh không mặc
quân trang chỉ mặc trang phục hằng ngày, cho nên nhìn qua cũng không thấy chói
mắt.Anh nhìn về phía Ôn Nhiễm, vui vẻ hỏi:”Ôn Nhiễm khi nào rảnh đến nhà
tôi, ông mấy ngày nay vẫn luôn nhắc đến cô đấy.”
Hai người đều nhìn chằm chằm vào mình, Ôn Nhiễm cắn
thìa:”Rảnh tôi sẽ đến.”
Triệu Vị Xuyên cười cười:”Vậy hai người ăn cơm
đi, tôi còn có hẹn trên lầu.”
Diệp Dĩ Trinh nhìn bóng dáng của hắn, hơi chau mày,
cái thằng này.
“Thầy Diệp.”Đang đảo đảo trong bát cháo ÔnNhiễm
buông thìa xuống.
“Ừ.”
“Hai người biết nhau?”
“Ừ.”Diệp Dĩ Trinh lấy khăn tay chùi khóe
miệng,”Ông nội em Ôn Khác tướng quân và ba anh cùng nhậm chức ở một đơn
vị, ba của Triệu Vị Xuyên lại là thủ hạ của hai người, anh và ba hắn cũng xem
là cùng thế hệ.”Chỉ là kém nhau quá nhiều tuổi mà thôi.
Ôn Nhiễm gật gật đầu, nhu
thuận ăn cơm.Nhưng mà một lát sau cô nương nào đó lại “A” một tiếng.
Anh ngẩng đầu lên, thấy cô mở to hai mắt, kích
động:”Vậy hiện tại em không phải đồng lứa với Triệu Vị Xuyên sao?”
Diệp Dĩ Trinh:”…”