Tháng mười hai đến rất vội vàng, Noel cuối cùng cũng
cận kề.Ôn Nhiễm từ nhỏ ở cùng mẹ nên rất ít tiếp xúc với ngày hội của phương
Tây.Thực ra Tết Nguyên Đán sau đó khoảng một tháng cô mới chờ mong hơn cả.Nhưng
mà, bây giờ cũng đã như ngày hội rồi.
“Em nói các bạn muốn tổ chức một hoạt động mừng
Nguyên Đán?” Ôn Nhiễm ngẩng đầu hỏi.
Lớp trưởng Phiền Ánh Trạch vẻ mặt có chút bất đắc
dĩ:”Đúng vậy, các học sinh đều đề nghị như thế.Các bạn nói đây là một cơ
hội để cả lớp quen thuộc nhau hơn, tăng cường quan hệ ạ.”
Ôn Nhiễm xoa cằm, hơi khó xử:”Nhưng mà Nguyên Đán
được nghỉ, theo lý thì nhà trường sẽ đóng cửa, em xem thử có đăng kí người ta
được không, cô sẽ đến phòng giáo vụ xem thử.”
Phiền Ánh Trạch như trút được gánh nặng,
cười:”Vâng, cám ơn cô.”
“Không có gì.” Ôn Nhiễm khoát tay.
“À, cô ơi.”Mới đi được nửa bước Phiền Ánh
Trạch đã quay trở lại.”Hai lớp chúng em thống nhất, nếu có thể mượn được
phòng cô đến cùng chúng em cho vui, cô có rảnh không ạ?”
Ôn Nhiễm chớp chớp mắt, cười nói:”Cô mà đến các
em sẽ ngại thì sao?”
“Không đâu ạ.”Phiền Ánh Trạch vội
nói,”Các học sinh đều rất muốn cô tham dự cùng.”Trong cảm nhận của
các bạn, một giáo viên tiêu chuẩn là không tham gia vào các hoạt động như thế
này, mà cô giáo quản lý cực lười Ôn Nhiễm mà nói lại rất hợp với họ.
Ôn Nhiễm đành phải gật đầu đáp ứng.
Cô giáo vụ đã trung niên, vừa ngồi sắp xếp phòng học
cho cô vừa cằn nhằn:”Bây giờ bên ngoài thiếu gì địa điểm tụ tập, KTV,
khách sạn chỗ nào mà không được chứ, còn chọn phòng học làm gì.”
Ôn Nhiễm nhẫn nại nghe cô giáo khia oán giận, chờ đến
khi bà mang chìa khóa đến giao cho cô, Ôn Nhiễm mới cười cảm ơn rồi ra về.Đi
đến chỗ rẽ lại đụng phải Lâm Sanh.Lâm Sanh hiện đang làm nhân viên hành chính
cùng với một số bạn trong khoa.
Lâm Sanh đứng ở xa thấy Ôn Nhiễm thì thoáng sửng
sốt.Đang há mồm chưa biết nói gì nhưng lại có bạn đi cùng nên chỉ gật nhẹ đầu
rồi đi.
Về văn phòng cũng là lúc Lưu Phỉ Phỉ đang ở trên MSN
gọi cô.Ôn Nhiễm nghiêng đầu nhìn xung quanh một lát rồi mở ra xem, chỉ thấy cô
bạn gửi một hình đầu người đang bứt tóc phát điên.
Lưu Phỉ Phỉ:Cậu có đó không?
Ôn Nhiễm: Đây đây, vừa mới về.
Lưu Phỉ Phỉ im lặng một lát, nhìn lên phía trên thấy
có một tiêu đề, Ôn Nhiễm vội mở ra.
Ôn Nhiễm: Này đây không phải là bài báo hôm qua về
thầy Diệp sao?
Lưu Phỉ Phỉ: XXX trang XX mới là trọng điểm.
Ôn Nhiễm theo lời chỉ dẫn mở đến trang trên, hình ảnh
này, hình như là tầng trệt.Cô đang nuốt xuống ngụm nước lập tức bị sặc, phun ra
đầy bàn.Trên MSN Lưu Phỉ Phỉ đánh cả dòng dài.
Lưu Phỉ Phỉ: Cô nương, đây là cậu, là cậu, là cậu.Mình
không hoa mắt, không hoa mắt, không hoa mắt đúng không?
Lưu Phỉ Phỉ: Được rồi, cậu không cần giải thích, mình
biết là cậu, đến Lâm Sanh mắt thần cũng bảo đó là cậu.
Ôn Nhiễm cũng không kịp đưa ra bất cứ biểu tình gì,
tiếp tục nhìn bài báo đó.Đó là ảnh chụp vào ban đem, cho nên cũng không rõ
lắm.Nhưng là Diệp Dĩ Trinh rất dễ nhận ra, bởi vì anh vốn không mặc nhiều quần
áo.Người bên cạnh thì nào mũ, khăn quàng cổ, găng tay đầy đủ hết nên chắc chắn
không thể nhìn ra.Người này, Ôn Nhiễm biết rõ ràng, đó chính là cô.
Ôn Nhiễm: Cậu nói xem người đó phải quá đáng không,
thầy Diệp cũng không phải nhân vật nổi tiếng tại sao không thể có riêng tư
chứ?”
Lưu Phỉ Phỉ: Cậu đừng cho là mình nói sang chuyện
khác, trước hết có việc này mình muốn hỏi cậu, hôm qua mình và Lâm Sanh đã thảo
luận nửa ngày.Tối qua cậu vụng trộm chuồn ra ngoài, lại vụng trộm trở về, thành
thật khai báo, đi đâu, bằng không, hừ hừ…
Ôn Nhiễm: Mình chỉ là đi xuống một chút, trùng hợp gặp
thầy Diệp…
Lưu Phỉ Phỉ: Và?
Ôn Nhiễm:…
Lưu Phỉ Phỉ đầu kia im lặng hồi lâu, Ôn Nhiễm lại thấy
vô cùng bất an.Tuy là ảnh chụp rất mờ hơn nữa cô cũng trùm kín cả người không
thể nhìn ra, nhưng mà thầy Diệp thì sao.Giữa đêm hôm đi cùng một người, có thể
vì vậy mà bị chỉ trích không?Đúng lúc đó MSN của Lưu Phỉ Phỉ nhảy ra.
Lưu Phỉ Phỉ: Cô nương, cậu thừa nhận đi, có phải cậu
thích thầy rồi không.Nhất định là thích thầy Diệp rồi đúng không?
“Thích” hai chữ đó làm Ôn Nhiễm choáng váng,
nước vừa đưa vào miệng đã bị phun ra ngay.Ho khan so với lúc nãy còn kinh khủng
hơn.Cô Trương đối diện ngạc nhiên nhìn cô, đưa sang tờ khăn giấy.
“Cô Ôn, cô không sao chứ?”
Ôn Nhiễm vừa ho vừa xua tay,
đợi đến khi bình thường lại vội đóng cửa đoạn đối thoại MSN lại, cô không thể
nhìn hai chữ kia, không thể.
Ngay khi cô định bắt đầu làm việc, điện thoại trong
túi chợt reo.Tim lại run lên từng hồi, ÔnNhiễm
cẩn thận liếc mắt qua, nhìn thấy tên Ôn Viễn mới nhẹ nhõm thở dài một hơi.
“Viễn Viễn, có việc gì vậy?”
Đầu dây Ôn Viễn líu ríu nói,” ChịNhiễm
Nhiễm à, mẹ em nói em gọi cho chị, bảo chị cuối tuần nhớ đến nhà, có chuyện
tốt, hắc hắc.”
Ôn Nhiễm nhăn trán:”Chuyện tốt gì cơ?”
Ôn Viễn vốn định giữ bí mật nhưng cô bé từ trước đến
nay vốn không giữ nổi thứ gì:”Mẹ em muốn giới thiệu bạn trai cho chị, có
tính là chuyện tốt không?”
Ôn Nhiễm hoảng hốt, lắp bắp
hỏi lại:”Em nói cái gì?”
Nhất thời, người đầu máy và cả văn phòng đều bị phản
ứng kịch liệt này của cô chấn động, im lặng như tờ.