Chuyến Du Hành Kỳ Lạ Của Ngài Daldry

Chương 2



Chủ nhật 24 tháng Mười hai năm 1950

Alice ra ngoài đi mua đồ. Mọi chỗ trong khu nhà cô đều đóng cửa; cô liền bắt xe buýt tới chợ Portobello.

Cô dừng lại trước một quầy hàng khô lưu động, dự định mua mọi món cần cho một bữa tiệc theo đúng nghĩa. Cô chọn ba quả trứng thật ngon và quên béng luôn quyết tâm tiết kiệm chi tiêu khi đứng trước hai lát thăn lợn hun khói. Nằm ngay gần đó, quầy bánh mì bày ra những chiếc bánh ngọt đầy hấp dẫn, cô tự thưởng cho mình một chiếc bánh xốp mứt hoa quả cùng một hũ mật nhỏ.

Hôm nay cô sẽ dùng bữa tối trên giường cùng mộc cuốn sách thú vị. Một đêm dài và hôm sau, cô hẳn sẽ tìm lại được niềm vui sống. Khi thiếu ngủ, Alice thường mang tâm trạng cáu kỉnh, hơn nữa mấy tuần vừa qua cô cũng đã dành khá nhiều thời gian bên bàn làm việc. Một bó hồng giống cũ được bày trong tủ kính hàng hoa khiến cô chú ý. Thật không được hợp lý cho lắm, nhưng dù sao thì hôm nay cũng là Giáng sinh mà. Hơn nữa, sau này cô vẫn có thể tận dụng những cánh hoa khô. Cô bước vào quầy hàng, trả hai shilling rồi bước ra lòng đầy hoan hỉ. Cô tiếp tục cuộc di dạo và lại dừng trước quầy bán nước hoa. Tấm biển “đóng cửa” treo lủng lẳng dưới tay nắm cửa ra vào của cửa hàng. Alice ghé mặt sát vào cửa kính và nhận ra một trong những tác phẩm của mình nằm giữa các lọ nước hoa. Cô cất tiếng chào nó, như người ta chào một ngườỉ thân của mình rồi tiến về phía trạm dừng xe buýt.

Về đến nhà, cô cắt mấy món mua được, cắm hoa vào bình rồi quyết định sẽ đi dạo trong công viên. Cô gặp người hàng xóm dưới chân cầu thang, có vẻ như anh cũng vừa đi chợ về.

– Giáng sinh mà, biết làm sao được! anh nói, có vẻ bối rối với đống đồ thực phẩm đầy ắp trong giỏ.

– Quả vậy, Giáng sinh mà, Alice đáp. Tối nay anh mời khách à? cô hỏi.

– Chúa ơi, không! Tôi kinh sợ mấy thứ hội hè ấy, anh thì thầm, hiểu được rằng lời tiết lộ của mình có vẻ sỗ sàng.

– Anh cũng vậy sao?

– Và đừng nói với tôi về ngày đầu năm mới, tôi nghĩ rằng nó còn tệ hại hơn nữa! Làm thế nào mà quyết định trước được rằng mình sẽ ra sao vào ngày đầu năm mới? Trước khi ngủ dậy ai mà biết trước được rằng rồi mình có vui vẻ hay không? Tôi thấy cứ cố mả tỏ ra hạnh phúc thì đúng thật là đạo đức giả.

– Nhưng còn bọn trẻ…

-Tôi chưa có con, như thể lại thêm một lý do để không phải giả đò. Và rồi còn cái nỗi ám ảnh cứ phải làm cho chúng tin vào ông già Noel nữa… Người ta nói gì thì tùy còn tôi, tôi thấy thế chẳng hay ho gì. Không sớm thì muộn rồi cũng có ngày phải nói cho chúng sự thật, vậy làm thế để làm gì? Thậm chí tôi thấy như thế còn là hơi ác nữa kia. Những đứa ngây thơ thì ngóng đợi hàng tuần trời, rình chờ ông già to béo hiền từ mặt đỏ xuất hiện để rồi cảm thấy bị phản bội khủng khiếp khi bố mẹ thú nhận với chúng trò gian trá đáng lên án của họ. Còn với những đứa ma lanh hơn thì họ lại giữ bí mật, như thế cũng tàn nhẫn chẳng kém. Thế còn cô, cô có mời gia đình tới không?

– Không.

– Vậy ư!

– Đó là bởi vì tôi không còn gia đình nữa, anh Daldry.

– Đó quả thực là một cái cớ hợp lý để không mời họ tới.

Alice nhìn người hàng xóm rồi phá lén cười. Hai má Ngài Daldry ửng đỏ.

– Điều tôi vừa nói thật vụng về quá mức, phải vậy không?

– Nhưng lại đầy thiện ý.

– Tôi thì vẫn còn gia đình, ý tôi là còn bố, còn mẹ, một anh trai, một chị gái và những đứa cháu khủng khiếp.

– Vậy anh không đón Giáng sinh cùng với họ sao?

– Không, từ nhiều năm nay rồi. Tôi không hợp với họ và họ cũng vậy.

– Như vậy thì anh càng phải về nhà với họ chứ.

– Tôi đã gắng hết sức rồi nhưng mỗi lần đoàn tụ gia đình lại là một thảm họa. Bố tôi và tôi lúc nào cũng bất đồng ý kiến, ông thấy nghề của tôi thật lố bịch, còn tôi thì thấy nghề của ông chán ngắt, nói tóm lại là chúng tôi không chịu nổi nhau. Cô đã ăn sáng chưa?

– Bữa sáng của tôi thì có liên quan gì đến bố anh vậy, anh Daldry?

– Hoàn toàn chẳng liên quan gì.

– Tôi chưa ăn sáng.

– Quán bar ở góc phố nhà chúng ta phục vụ món cháo yến mạch tuyệt hảo, nếu cô cho tôi chút thời gian để mang cái giỏ không được nam tính cho lắm, nó hợp với cô hơn, nhưng lại hết sức tiện dụng này lên nhà thì tôi sẽ cùng cô tới đó.

– Tôi đang định tới Công viên Hyde, Alice đáp.

– Trong thời tiết giá lạnh thế này và với cái dạ dày rỗng ư? Thật là một ý tưởng tồi. Đi ăn thôi, chúng ta sẽ thủ ít bánh mì rồi đem cho lũ vịt trong Công viên Hyde. Với chúng, ta chẳng phải cải trang thành ông già Noen hòng làm chúng vui lòng, như thế thật tiện biết bao.

Alice mỉm cười với người hàng xóm.

– Vậy anh lên nhà cất đồ đi, tôi đợt ở đây, chúng ta sẽ đi thưởng thức món cháo yến mạch của anh rồi cùng đi đón Giáng sinh với lũ vịt.

– Tuyệt vời, Daldry vừa đáp vừa bước lên cầu thang. Chờ tôi một phút thôi.

Và lát sau, người hàng xóm của Alice đã lại xuất hiện dưới phố, cố hết mức nén tiếng thở hổn hển.

Họ ngồi vào chiếc bàn cạnh cửa số quán bar. Daldry gọi một tách trà cho Alice còn mình dùng một cốc cà phê. Cô phục vụ mang tới chỗ họ hai đĩa cháo yến mạch. Daldry yêu cầu một giỏ bánh mì rồi nhanh tay giấu ngay vài mẩu vào túi áo vest, màn đó khiến Alice thích thú.

– Anh thường vẽ loại tranh phong cảnh gì?

– Tôi chỉ vẽ những thứ hoàn toàn vô dụng. Một số người mê mệt quang cảnh đồng quê, những đường bờ biển, các vùng thảo nguyên hay rừng rậm, còn tôi, tôi vẽ các ngã tư.

– Ngã tư ư?

– Chính xác, nút giao giữa các con phố, các đại lộ. Cô không thể tưởng tượng được sự sống tại một ngã tư lại phong phú tới mức nào đâu, có đến cả nghìn chi tiết ấy chứ. Mấy người này thì đang phóng đi, số khác lại đang tìm đường. Ở đó có mọi loại phương tiện đi lại, xe ngựa, ô tô, mô tô rồi xe đạp, người đi bộ, những người giao bia đẩy xe chở hàng của mình, đàn ông đàn bà thuộc đủ mọi thân phận đi sát bên nhau, gây phiền cho nhau, chẳng hề quen biết hay đang cất lời chào nhau, chen lấn xô đẩy, chửi rủa thóa mạ nhau. Ngã tư là một chốn khiến người ta say mê!

– Ngài quả là một người kỳ cục, Ngài Daldry.

– Có thể, nhưng cô phải thừa nhận rằng một cánh đồng hoa mỹ nhân thật buồn đến chết đi được. Ở đó thì có thể xảy ra loại biến cố gì của đời sống cơ chứ? Hai con ong đâm bổ vào nhau khi đang bay là là mặt đất à? Hôm qua tôi đã dựng giá tại Quảng trường Trafalgar. Ở đó, để tìm được một chỗ có tầm nhìn ưng ý mà không cần phải liên tục xô đẩy thì cũng khá phức tạp tuy nhiên tôi cũng đã bắt đầu thạo nghề nên cuối cùng cũng tìm được một chỗ tốt. Lo sợ trước cơn mưa rào bất chợt và có lẽ đang muốn tìm chỗ trú cho cái búi tóc nực cười của mình nên một phụ nữ đã vội vã băng qua đường đầy bất cẩn. Có xe hai ngựa kéo đã phải ngoặt một cú kinh khủng để tránh bà ta. Tay xà ích quả là tài năng, bởi bà kia thoát nạn dù được một phen hú vía, nhưng đám thùng tô nô anh ta chở thì lăn xuống lòng đường và chiếc xe điện chạy tới theo chiều ngược lại chẳng thể làm gì để tránh chúng. Một trong hai thùng bia vỡ tung do va chạm. Một dòng thác bia Guinness tràn ra vỉa hè. Tôi đã chứng kiến hai tay say khướt sẵn sàng nằm dài ra đất mà uống cho đã khát. Tôi bỏ qua cho cô vụ cãi vã giữa người lái xe điện và chủ xe ngựa, rồi thì người qua đường cũng xen vào, rồi thì cảnh sát tới lập lại được chút trật tự trong cái đám ồn ào đó, rồi thì tay móc túi tranh thủ thời cơ tiến hành công việc hàng ngày của mình, còn người chịu trách nhiệm chính trong vụ lộn xộn thì nhón chân chuồn mất, lòng đầy hổ thẹn vì vụ rắc rối do tính bất cẩn của mình gây nên.

– Và anh đã vẽ tất cả những thứ đó? Alice kinh ngạc hỏi.

– Không, hiện giờ thì tôi tạm bằng lòng với việc vẽ cái ngã tư thôi, tôi vẫn còn rất nhiều việc phải làm trước mắt. Nhưng tôi đã ghi nhớ mọi thứ, đó mới là điều cốt yếu.

– Khi băng qua đường chưa bao giờ tôi nghĩ đến chuyện để tâm tới tất cả những chi tiết ấy.

– Còn tôi thì luôn mê đắm các chi tiết, những sự kiện nhỏ, gần như không thể trông thấy, xung quanh chúng ta. Quan sát mọi người dạy cho cô rất nhiều thứ. Cô đừng quay lại, nhưng tại chiếc bàn phía sau lưng cô có một phụ nữ đứng tuổỉ. Đợi đã, cô cứ đứng lên hết sức tự nhiên rồi đổi chỗ cho tôi, như thể không có chuyện gì xảy ra vậy.

Alice làm theo và ngồi vào chiếc ghế Daldry vừa ngồi trong khi anh ngồi vào chỗ của cô.

– Giờ thì bà ấy ở trong tầm nhìn của cô rồi, anh nói, cô hãy quan sát bà ta thật kỹ rồi nói cho tôi những điều cô thấy.

– Một phụ nữ đứng tuổi đang ăn sáng một mình. Bà ấy ăn vận khá đẹp và đội một chiếc mũ.

– Nhìn kỹ hơn nữa đi, cô còn thấy gì khác nữa?

Alice quan sát người phụ nữ luống tuổi.

– Không có gì đặc biệt cả, bà ấy lau miệng bằng khăn ăn.

– Anh hãy nói luôn cho tôi điều mà tôi không thấy đi, không thì bà ấy cũng phát hiện ra tôi mất.

– Bà ấy có trang điểm, đúng không? Rất nhẹ thôi, nhưng bà ấy có đánh phấn, kẻ mi và bôi chút son hồng lên môi.

– Vâng, quả vậy, tôi cũng cho là vậy.

– Giờ thì cô hãy nhìn đôi môi bà ấy, chúng cử động đúng không?

– Đúng, quả thật là thế, Alice ngạc nhiên thốt lên, môi bà ấy hơi mấp máy, phải chăng là chứng máy cơ do tuổi già?

– Hoàn toàn không phải vậy đâu! Đó là một bà góa, bà ấy đang nói chuyện với ông chồng quá cố. Bà ấy không dùng bữa một mình, bà ấy tiếp tục trò chuyện với chồng như thể ông ấy đang ngồi ngay trước mặt. Bà ấy làm đẹp là bởi vì ông chồng vẫn luôn là một phần cuộc đời bà ấy. Bà ấy tưởng tượng ông chồng vẫn đang bên mình. Đó chẳng phải là điều rất cảm động hay sao? Cô thử tưởng tượng tình yêu phải mãnh liệt đến mức nào thì mới có thể không ngừng tái hiện sự hiện diện của người tình chứ. Người phụ nữ ấy có lý, không phải vì đã rời bỏ chúng ta mà một ai đó ngừng tồn tại. Chỉ cần có một chút ngông trong tâm hồn là ta sẽ chẳng biết đến nỗi cô đơn nữa. Lát nữa, khi trả tiền, bà ấy sẽ đẩy chiếc khay đựng tiền sang phía bên kia bàn bởi ông chồng luôn là người bước xuống lòng đường trước, đúng theo lẽ tự nhiên. Tôi chắc rằng mỗi tối trước khi đi ngủ bà ấy đều trò chuyện với chồng và vào buổi sáng cũng vậy, để chúc ông ấy một ngày tốt lành, cho dù ông ấy có đang ở đâu.

– Và anh thấy được tất cả những điều đó trong có chốc lát thôi sao?

Trong lúc Daldry mỉm cười với Alice thì một người đàn ông đứng tuổi ăn mặc lôi thôi và đã ngà ngà say lảo đảo bước vào quán, ông ta tiến lại chỗ người phụ nữ rồi ra hiệu với bà rằng đã đến lúc phải đi. Người phụ nữ thanh toán hóa đơn, đứng dậy theo gót ông chồng say xỉn của mình, ông ta hẳn là vừa từ trường đua trở về.

Daldry ngồi quay lưng lại nên không hề thấy gì.

– Anh có lý, Alice nói. Người phụ nữ lớn tuổi của anh đã làm chính xác những gì anh đã đoán. Bà ấy đẩy khay đựng tiền sang phía bên kia bàn, đứng dậy rồi khi bước ra khỏi nhà hàng, tôi nghĩ mình đã thấy bà ấy cảm ơn một người đàn ông vô hình mở cửa cho bà ấy.

Daldry có vẻ vui sướng. Anh nuốt một thìa cháo, lau miệng rồi nhìn Alice.

– Sao, món cháo yến mạch thế nào? Ngon, phải không?

– Anh có tin chuyện bói toán không? Alice hỏi.

– Xin lỗi tôi không hiểu.

– Anh có tin là người ta có thể đoán trước được tương lai hay không?

– Một câu hỏi rộng quá chừng, Daldry vừa đáp vừa ra hiệu yêu cầu cô phục vụ dọn món cháo đi. Tương lai đã được định đoạt trước ư? Như thế thì thật đáng chán, phải không? Và tùy vào cách nghĩ của từng người thôi! Tôi nghĩ rằng thầy bói chỉ đơn giản là những người có trực cảm rất tốt. Ở đây chúng ta tạm thời không nói đến những kẻ rắp tâm lường gạt và dành chút niềm tin cho những người thành thật nhất trong số họ. Nếu như họ được phú khả năng cho phép họ thấy được chúng ta mong muốn điều gì, thấy được điều không sớm thì muộn chúng ta sẽ làm thì sao? Nói cho cùng thì tại sao lại không cơ chứ? Ví dụ như cha tôi, thị lực của ông ấy hoàn hảo tuy nhiên ông ấy lại mù tịt trước mọi thứ, mẹ tôi thì ngược lại, bà cận nặng nhưng lại thấy được khối điều mà ông chồng bà hẳn chẳng tài nào đoán được. Ngay từ khi tôi còn bé tí, bà đã biết rằng rồi tôi sẽ trở thành họa sĩ, bà vẫn thường nói với tôi như vậy. Xin cô biết cho rằng bà cũng đã nhìn thấy những bức tranh của tôi được triển lãm tại những viện bảo tàng lớn nhất thế giới. Vậy mà trong suốt năm năm tôi chẳng hề bán lấy nổi một bức tranh; biết sao được, tôi là một tay họa sĩ tồi mà. Ôi nhưng tôi chỉ toàn nói về mình mà chẳng hề trả lời câu hỏi của cô. Nhưng tại sao cô lại hỏi tôi một câu như thế?

– Bởi vì hôm qua đã xảy ra một chuyện kỳ lạ đối với tôi, một chuyện mà hẳn tôi chẳng bao giờ nghĩ mình sẽ để tâm tới. Tuy nhiên, từ lúc ấy, tôi lại không ngừng nghĩ về nó đến mức thấy như thế thật phiền phức.

– Vậy trước hết cô hãy kể cho tôi chuyện đã xảy ngày hôm qua rồi sau đó tôi sẽ nói cho cô hay tôi nghĩ gì.

Alice nghiêng mình về phía người hàng xóm rồi kể cho anh ta nghe buổi dạ hội tại Brighton, đặc biệt là chuyện cô gặp bà thầy bói.

Daldry lắng nghe mà không hề ngắt lời cô. Sau khi cô kể cho anh nghe xong buổi nói chuyện kỳ lạ của cô ngày hôm qua. Daldry quay lại phía cô phục vụ, yêu cầu thanh toán rồi mời Alice cùng đi dạo hóng gió.

Họ ra khỏi nhà hàng rồi cùng thả bộ.

– Theo tôi hiểu, anh nói, làm vẻ băn khoăn, thì cô phải gặp sáu người trước khi có thể gặp được người đàn ông cuộc đời mình?

– Người đàn ông quan trọng nhất trong đời tôi, cô nói rõ hơn.

– Tôi nghĩ cũng giống nhau cả thôi. Và cô đã không hề hỏi bà ấy điều gì liên quan đến người đàn ông ấy, thân thế anh ta, nơi anh ta sống?

– Không, bà ấy chỉ khẳng định với tôi là anh ta vừa đi lướt qua sau lưng tôi trong lúc chúng tôi nói chuyện, có thế thôi.

– Quả thực là không nhiều thông tin lắm. Daldry tiếp tục vẻ suy ngẫm. Thế bà ấy đã nói với cô về một chuyến du hành à?

– Vâng, tôi nghĩ vậy, nhưng chuyện này thật vô lý, thật nực cười khi tôi lại đi kể cho anh câu chuyện chán ngắt ấy.

– Nhưng cái câu chuyện chán ngắt ấy, đúng như cô nói, đã khiến cô thao thức gần như cả đêm còn gì.

– Trông tôi có vẻ mệt mỏi đến thế sao?

– Tôi nghe thấy tiếng cô đi đi lại lại quanh nhà. Tường nhà chúng ta đúng là được làm từ bột giấy.

– Tôi lấy làm tiếc vì đã làm phiền anh…

– Được rồi, tôi thấy chỉ có một cách để cả hai chúng ta đều có thể ngủ được, tôi e là đàn vịt của chúng ta đành phải đợi đến ngày mai mới được thưởng thức bữa tiệc Giáng sinh.

– Sao lại thế? Alice hỏi đúng lúc họ tới trước cửa tòa nhà mình ở.

– Cô hãy lên nhà lấy áo len cùng khăn quàng thật ấm vào, ít phút nữa chúng ta sẽ gặp nhau tại đây.

“Một ngày mới kỳ cục làm sao!” Alice tự nhủ trong lúc trèo lên cầu thang. Ngày trước đêm Giáng sinh này hoàn toàn không diễn ra như cô tưởng tượng. Đầu tiên là bữa sáng ngẫu hứng với người hàng xóm mà cô gần như chẳng tài nào chịu đựng nổi, tiếp đến là cuộc nói chuyện cũng bất ngờ không kém giữa họ… và rồi tại sao lại đi kể với anh ta cái câu chuyện mà cô cho là phi lý hết sức vớ vẩn ấy?

Cô mở ngăn kéo tủ com mốt, anh ta đã nói là một chiếc áo len cùng khăn quàng thật ấm, cô khó mà chọn nổi thứ gì phù hợp. Cô lưỡng lự trước một chiếc áo khoác len mỏng màu xanh dương rất tôn dáng và một chiếc vest len đan thô.

Cô ngắm mình trong gương, vuốt lại tóc cho gọn gàng, thôi không trang điểm thêm chút nào nữa, bởi đây đơn giản chỉ là một buổi đi dạo xã giao mà thôi.

Cuối cùng cô cũng ra khỏi nhà, nhưng khi cô xuống đến phố thì Daldry không có đó. Có thể anh ta đã đổi ý; suy cho cùng thì đàn ông cũng khá kỳ quặc.

Hai hồi còi ngắn vang lên và một chiếc Austin 10 màu xanh thẫm đậu lại dọc bên vỉa hè. Daldry đi vòng qua xe để mở cửa bên chỗ ghế cạnh lái cho Alice.

– Anh có ô tô à? cô nói đầy ngạc nhiên.

– Tôi vừa mới trộm nó đấy.

– Nghiêm túc đấy chứ?

– Nếu bà thầy bói nói với cô rằng rồi cô sẽ gặp một con voi hồng tại thung lũng Pendjab thì cô cũng tin à? Dĩ nhiên là tôi có ô tô rồi!

– Cảm ơn vì đã chế giễu tôi thẳng thừng như thế và xin lỗi vì tôi đã ngạc nhiên, nhưng trong số những người tôi quen biết, chỉ anh là có ô tô riêng thôi.

– Là xe cũ thôi và còn khuya mới sánh được với Rolls-Royce, cô sẽ thấy ngay với bộ giảm sóc, nhưng lúc chạy động cơ xe cũng không nóng lắm và nó vẫn hoàn thành nhiệm vụ của mình một cách đầy vẻ vang. Tôi luôn đỗ nó đâu đó quanh ngã tư mình vẽ, và nó có mặt trong mọi bức tranh của tôi, đó đã thành nghi thức rồi.

– Lúc nào đó anh phải chỉ cho tôi xem các bức vẽ ấy, Alice nói rồi ngồi vào xe.

Daldry lắp bắp vài từ không thể hiểu nổi, hộp số hơi rung lên rồi chiếc xe lăn bánh trên đường.

– Tôi không muốn thọc mạch đâu nhưng anh có thể cho tôi biết chúng ta đi đâu được không?

– Cô còn muốn chúng ta đi đâu cơ chứ. Daldry đáp, dĩ nhiên là tới Brighton rồi!

– Tới Brighton ư? Tới đó làm gì?

– Để cô hỏi han bà thầy bói và hỏi bà ấy tất cả những gì lẽ ra cô phải hỏi hôm qua.

– Nhưng như thế thật điên rồ…

– Chúng ta sẽ tới nơi trong vòng một tiếng rưỡi, cùng lắm là hai tiếng nếu mặt đường đóng băng, tôi thấy thế chẳng có gì là điên rồ cả. Chúng ta sẽ về đến nhà lúc sẩm tối, và ngay cả khi bóng đêm ụp xuống trên đường ta quay trở về thì hai khối hình cầu khổng lồ mạ crôm mà cô thấy ở hai bên mặt nạ phía trước chúng ta chính là đèn pha đấy… Cô thấy không, chẳng có gì bất trắc chờ đợi ta cả.

– Ngài Daldry, xin ngài làm ơn đừng có lúc nào cũng chế nhạo tôi nữa được không?

– Cô Pendelbury, tôi hứa với cô là sẽ gắng hết sức, nhưng dù sao cô cũng đừng yêu cầu tôi một điều bất khả.

Họ chạy đường Lambeth rời thành phố, phóng đến tận Croydon, rồi Daldry nhờ Alice lấy tấm bản đồ đường bộ từ hộp đựng găng tay ra và tìm đường Brighton, nằm đâu đó ở phía Nam. Alice chỉ cho anh rẽ phải, sau đó lại quay lại bởi cô cầm bản đồ ngược. Sau vài đoạn loanh quanh lạc lối, một khách bộ hành đã chỉ cho họ đúng đường cần đi.

Tới Redhill, Daldry dừng lại mua xăng và kiểm tra lốp xe. Có vẻ như bộ lái của chiếc Austin hơi bị lệch sang bên phải, Alice thích ngồi lại trong xe hơn, bản đồ đặt trên đùi.

Sau khi qua Crawley, Daldry cho xe chạy chậm lại, khắp vùng quê toàn một màu trắng toát, kính chắn gió phủ đầy băng tuyết và chiếc xe cứ trượt đi đầy nguy hiểm mỗi lần tới chỗ ngoặt. Một giờ sau, họ lạnh tới nỗi chẳng thể cất nổi tiếng mà trò chuyện. Daldry đã bật máy sưởi hết cỡ nhưng chiếc quạt gió nhỏ không chống cự lại được luồng không khí lạnh buốt cứ luồn vào qua mui xe. Họ dừng tại quán Tám Quả Chuông và sưởi ấm ở đó khá lâu, bên chiếc bàn kê gần lò sưởi nhất. Sau khi dùng ly trà nóng giãy cuối cùng, họ lại lên đường.

Daldry thông báo rằng Brighton không còn xa lắm. Nhưng chẳng phải anh đã hứa rằng chuyến đi chỉ kéo dài nhiều lắm là hai giờ thôi sao? Từ lúc họ rời Luân Đôn tới giờ đã gần gấp đôi khoảng thời gian ấy.

Khi cuối cùng họ cũng tới nơi, các trò vui ở hội chợ đã bắt đầu đóng cửa, con đê chắn sóng dài giờ đây gần như vắng tanh, những khách dạo chơi cuối cùng đang trở về nhà chuẩn bị đón Giáng sinh.

– Được rồi, Daldry vừa nói vừa bước xuống xe, không hề lo lắng gì về chuyện giờ giấc. Vậy bà thầy bói ấy ở đâu?

– Tôi không chắc là bà ấy đợi chúng ta đâu, Alice đáp, đưa tay xoa xoa hai bờ vai.

– Đừng có bi quan vậy chứ, đi thôi nào.

Alice dẫn Daldry tới chỗ bán vé nhưng quầy vé đã đóng cửa.

– Tuyệt, Daldry nói, chúng ta được miễn vé vào cửa.

Đứng trước quầy hàng nơi cô đã có cuộc gặp gỡ kỳ lạ vào ngày hôm qua, Alice cảm thấy đầy bất an, một mối lo lắng chợt dâng lên khiến họng cô nghẹn lại. Cô dừng bước, và Daldry như đoán ra nỗi khó ở trong cô đã quay lại đứng đối diện với cô.

– Bà thầy bói ấy cũng chỉ là một phụ nữ như cô và tôi thôi… à đúng ra thì là như cô thôi. Nói tóm lại thì cô đừng lo lắng gì cả, chúng ta sẽ làm điều cần thiết để giải bùa cho cô.

– Anh lại chế nhạo tôi nữa rồi, và như vậy thì không thật sự tử tế cho lắm đâu.

– Tôi chỉ muốn chọc cười cô thôi. Alice, đừng e sợ mà hãy tới nghe những gì bà lão điên rồ ấy cần nói với cô rồi trên đường về cả hai chúng ta sẽ cười rũ ra với những trò ngu ngốc của bà ấy. Sau đó khi đã về tới Luân Đôn và mệt lử ra rồi thì bất chấp mấy cái chuyện bói toán này chúng ta sẽ ngủ say như chết cả thôi. Nào, dũng cảm lên, tôi sẽ đợi cô, tôi sẽ không đi đâu đâu.

– Cảm ơn, anh nói đúng, tôi cư xử chẳng khác gì trẻ con cả.

– Phải… thôi… giờ thì nhanh lên, dẫu sao còn tốt hơn hết là ta nên trở về trước khi trời tối đêm, xe của tôi chỉ còn có một đèn pha sáng được thôi.

Alice tiến về phía quầy hàng. Cửa trước đã đóng nhưng một tia sáng vẫn lọt qua các chớp cửa. Cô đi vòng ra sau và gõ cửa.

Bà thầy bói có vẻ ngạc nhiên khi thấy Alice.

– Con làm gì ở đây vậy? Có chuyện gì không ổn với con sao? bà hỏi.

– Không, Alice đáp.

– Trông con không được khỏe lắm, con xanh xao quá, bà cụ tiếp.

– Là tại trời lạnh thôi, cháu đang lạnh cóng đến tận xương.

– Vào đi, bà thầy bói ra lệnh, tới gần lò sưởi cho ấm.

Alice bước vào căn chòi và ngay lập tức ngửi thấy mùi va ni, mùi hổ phách và mùi da thuộc, càng đến gần lò sưởi thứ mùi ấy lại càng nồng hơn. Cô ngồi xuống chiếc ghế dài, bà thầy bói tới ngồi cạnh cô và cầm lấy đôi bàn tay cô.

– Vậy là con đã quay lại gặp ta thế này đây.

– Cháu… cháu đi qua đây và thấy có ánh đèn.

– Một bà thầy bói được đám diễn trò ở con đê chắn sóng này coi trọng; người ta lặn lội từ xa tới đây để nhờ ta đoán trước tương lai. Vậy mà hôm qua, trong mắt con, ta chỉ là một bà già điên khùng. Hôm nay con đã quay lại đây vậy nên ta giả định là con hẳn đã xem xét lại đánh giá của mình. Con muốn biết điều gì?

– Người đàn ông đi qua sau lưng cháu trong lúc chúng ta nói chuyện ấy, anh ta là ai và tại sao cháu phải gặp sáu người khác rồi mới quen được anh ta?

– Ta rất tiếc, con gái yêu ạ, ta không có lời đáp cho những câu hỏi ấy, ta đã nói với con những gì xuất hiện trong đầu ta; ta không thể bịa ra bất cứ điều gì, ta không bao giờ làm thế, ta không thích những lời dối trá.

– Cháu cũng không khác đâu, Alice độp lại.

– Nhưng không phải con tình cờ đi qua chỗ cái xe di động này của ta đúng không?

Alice khẽ gật đầu thừa nhận.

– Hôm qua bà đã gọi tên cháu trong khi cháu chưa hề xưng tên với bà, làm thế nào mà bà biết được? Alice hỏi.

– Thế còn con, làm thế nào con gọi tên được tất cả những mùi hương con ngửi thấy ngay trong chốc lát?

– Cháu có năng khiếu, cháu thính mùi.

– Còn ta thì có thiên nhãn! Cả hai chúng ta đều được trời phú cho khả năng đặc biệt trong lĩnh vực của mình.

– Cháu quay trở lại đây là vì bị thôi thúc. Đúng như vậy đấy, những điều bà nói với cháu hôm qua đã khiến cháu vô cùng bối rối, Alice thú nhận, và cả đêm cháu không thể chợp mắt nổi là vì bà.

– Ta hiểu; nếu ở vào địa vị con, hẳn mọi chuyện cũng sẽ diễn ra hệt như vậy với ta.

– Hãy nói cho cháu sự thật, có thực. Hôm qua bà đã thấy như vậy không?

– Sự thật ư? Tương lai không được khắc sẵn trên đá đâu, tạ ơn Chúa. Tương lai của con phụ thuộc vào chính lựa chọn của con.

-Vậy những lời tiên đoán của bà chỉ là trò phỉnh phờ thôi sao?

– Chỉ là những khả năng, chứ không phải là điều gì chắc chắn cả. Chỉ mình con mới có thể quyết định được.

– Quyết định điều gì?

– Quyết định yêu cầu ta tiết lộ với con những điều ta thấy hay không. Nhưng con hãy nghĩ thật kỹ trước khi trả lời. Biết nhiều không phải là không có hại đâu.

– Vậy trước hết cháu muốn biết bà có thành thực không.

– Hôm qua ta có bảo con trả tiền cho ta không? hay là cả hôm nay nữa? Chính con là người tới gõ cửa nhà ta hai lần. Nhưng giờ trông con có vẻ lo lắng và bối rối quá, vậy nên có lẽ tốt hơn là chúng ta nên dừng lại tại đây. Về nhà đi Alice; chẳng có gì nghiêm trọng chờ đợi con phía trước đâu, nếu như nói vậy có thể khiến con yên lòng.

Alice nhìn bà thầy bói hồi lâu. Bà không hề hăm dọa cô mà ngược lại, ở bên bà khiến cô thấy dễ chịu và giọng khàn cùa bà làm cô nguôi ngoai. Cô không đi cả một chặng đường như vậy để rồi lại quay trở về mà không biết thêm được chút gì, và ý nghĩ thách thức bà thầy bói không phải là không khiến cô hào hứng. Alice đứng dậy chìa tay về phía bà lão.

– Đồng ý, bà hãy nói cho cháu biết những gì bà thấy, bà có lý, chính cháu mới là người quyết định xem mình muốn tin vào điều gì còn điều gì thì không.

– Con chắc chứ?

– Ngày trước, Chủ nhật nào mẹ cháu cũng dẫn cháu đi lễ. Nhà thờ ở khu cháu sống vào mùa đông lạnh thấu xương. Cháu đã đứng hàng giờ liền để cầu nguyện một đức Chúa mà cháu chưa bao giờ trông thấy và ngài cũng chưa từng rộng lượng với một ai, vậy nên cháu nghĩ mình có thể dành ra vài phút nghe bà nói…

– Ta lấy làm tiếc là bố mẹ cháu đã không sống sót qua nổi chiến tranh, bà thầy bói nói, cắt ngang lời Alice.

– Làm sao bà biết được?

– Suỵt, bà thầy bói vừa nói vừa đặt ngón tay trỏ lên môi Alice, con tới đây để lắng nghe vậy mà con cứ nói suốt.

Bà thầy bói úp lòng bàn tay Alice xuống.

– Trong con có hai cuộc đời Alice ạ. Một là cuộc đời mà con đang sống và một cuộc đời khác đã chờ đợi con bấy lâu nay. Hai cuộc đời này chẳng có điểm gì chung. Người đàn ông mà ta nói với con hôm qua ở đâu đó trên con đường trong cuộc đời khác ấy, và anh ta sẽ không bao giờ xuất hiện trong cuộc đời con đang sống. Đi gặp anh ta sẽ khiến con phải trải qua một hành trình dài. Một hành trình giúp con khám phá ra rằng tất cả những gì con vẫn tin bấy lâu nay không phải sự thực.

– Những gì bà nói với cháu hoàn toàn vô nghĩa, Alice cự lại.

– Có lẽ vậy. Suy cho cùng thì ta cũng chỉ là một bà thầy bói trong phiên hội chợ thôi.

– Một hành trình tới đâu?

– Tới nơi mà từ đó con xuất phát, con yêu ạ, tới với câu chuyện của con.

– Cháu tới từ Luân Đôn và cháu cũng tính quay lại đó tối nay đây.

– Ta nói đến vùng đất nơi con sinh ra cơ.

– Vẫn là Luân Đôn thôi, cháu sinh tại Holborn.

– Không phải đâu, tin ta đi, con yêu, bà thầy bói vừa đáp vừa mỉm cười.

– Khỉ ạ, thậm chí cháu còn biết mẹ cháu đã sinh cháu ở đâu nữa kia.

– Con được sinh ra ở miền Nam, chẳng cần phải là thầy bói mới đoán ra điều ấy, đường nét trên gương mặt con đã chứng tỏ như vậy.

– Cháu rất tiếc vì phải cãi lời bà, nhưng tổ tiên cháu đều là người miền Bắc, gốc gác mẹ cháu ở Birmingham còn bố cháu thì ở Yorkihirc.

– Cả hai bọn họ đều có gốc gác phương Đông, bà thầy bói thì thầm. Con tới từ một vương quốc không còn tồn tại nữa, từ một xứ sở có từ bao đời nay rồi, cách đây hàng nghìn ki lô mét. Dòng máu đang chảy trong huyết quản con bắt nguồn từ vùng đất nằm giữa biển Đen và biển Caspi. Hãy soi gương xem rồi chính con cũng sẽ nhận thấy.

– Bà toàn nói vớ vẩn! Alice phản đối.

– Alice, ta nhắc lại với con rằng để trải qua được hành trình ấy, còn cần phải chuẩn bị tinh thần chấp nhận một số điều. Và qua phản ứng của con, ta có cảm giác rằng con chưa sẵn sàng. Tốt hơn là nên dừng lại tại đây thôi.

– Không có chuyện ấy đâu, cháu đã ngán tận cổ những đêm thức trắng rồi! Cháu sẽ chỉ quay lại Luân Đôn khi nào có được bằng chứng tin chắc rằng bà là một kẻ chuyên lừa gạt phỉnh phờ người khác.

Bà thầy bói nhìn Alice vẻ đầy nghiêm nghị.

– Xin lỗi bà, cháu rất tiếc, Alice tiếp lời ngay,đó không phải là những gì cháu nghĩ, cháu không muốn tỏ ra bất kính với bà.

Bà thầy bói buông tay Alice ra rồi đứng dậy.

– Con về đi và hãy quên tất cả những gì ta đã nói, chính ta mới phải lấy làm tiếc. Sự thật thì ta chỉ là một mụ già điên khùng ăn nói vớ vẩn chuyên giỡn đùa trên sự yếu đuối của kẻ khác. Cố sức mong muốn đoán định được tương lai nên cuối cùng chính ta đã mắc vào cuộc chơi của mình. Con hãy sống cuộc đời của con mà không phải lo lắng gì. Con là một cô gái xinh đẹp, chẳng cần phải là thầy bói cũng có thể đoán rằng rồi con sẽ gặp được người đàn ông con mong muốn, cho dù có xảy ra chuyện gì chăng nữa.

Bà thầy bói tiến về phía cửa ra vào của căn lán, nhưng Alice vẫn ngồi yên.

– Cháu thấy bà có vẻ thành thật hơn lúc trước rồi. Vậy thì đồng ý, chúng ta hãy chơi cuộc này, Alice nói. Suy cho cùng thì cũng chẳng có gì ngăn cản cháu coi đây là một cuộc chơi. Cứ cho là cháu coi những lời tiên đoán của bà là chuyện nghiêm túc, vậy thì cháu phải bắt đầu từ đâu đây?

– Con khiến ta mệt mỏi đấy, con yêu ạ. Ta nói dứt khoát một lần nhé, ta không đoán trước điều gì về tương lai của con cả. Ta chỉ nói những gì hiện lên trong trí óc mình, vậy nên chẳng cần phải phí thời gian đâu. Con không có việc gì hay ho hơn để làm vào đêm Giáng sinh sao?

– Bà có cố gièm pha hòng cháu để bà yên thì cũng chẳng ăn thua gì đâu, cháu hứa sẽ đi ngay sau khi bà trả lời cháu.

Bà thầy bói nhìn một bức tranh hình thánh nhỏ xứ Byzantin treo trên cửa ra vào căn lán di động, bà đưa tay khẽ vuốt gương mặt gần như đã bị xóa mờ của một vị thánh rồi quay lại chỗ Alice, vẻ còn nghiêm trọng hơn.

– Tại Istanbui, con sẽ gặp một người, người này sẽ dẫn đường cho con tới bước tiếp theo. Nhưng đừng bao giờ quên rằng nếu con theo đuổi cuộc tìm kiếm này đến tận cùng thì sự thật con vẫn biết bấy lâu nay sẽ không tồn tại nữa đâu. Giờ thì để ta yên, ta kiệt sức rồi.

Bà thầy bói mở cửa, luồng khí lạnh buốt của ngày đông ùa vào căn lán di động. Alice buộc chặt đai áo khoác, lấy ví từ túi áo ra, nhưng bà thầy bói không nhận tiền. Alice quàng khăn quanh cổ rồi chào từ biệt bà cụ.

Lối đi vắng tanh, những chiếc đèn xếp đung đưa trong gió, tiếng leng keng chúng phát ra tạo thành một giai điệu lạ tai.

Có ánh đèn pha ô tô nhấp nháy phía trước cô, Daldry đang huơ tay ra hiệu phía sau tấm kính chắn gió của chiếc Austin. Cô chạy về phía anh, chân mình tê cóng.

* * *

– Tôi bắt đầu thấy lo rồi. Tôi đã tự hỏi cả trăm lần rằng có nên đi tìm cô hay không. Thật khó lòng mà đứng bên ngoài đợi cô trong cái thời tiết giá lạnh thế này, Daldry phàn nàn.

– Tôi nghĩ chúng ta phải chạy xe đêm rồi, Alice vừa nói vừa ngước lên nhìn trời.

– Cô ở trong cái lán ấy quá lâu đấy, Daldry nói rồi khởi động chiếc Austin.

– Tôi quên khuấy mất giờ giấc.

– Còn tôi thì không đâu. Tôi hy vọng là cũng bõ công đợi.

Alice với tay lấy tấm bản đồ đường bộ trên băng ghế sau rồi đặt lên đầu gối. Daldry nhắc cô giờ để quay lại Luân Đôn, cô nên xoay ngược bản đồ lại. Anh tăng tốc và chiếc xe lao đi.

– Đây chẳng phải là một cách giết thời gian kỳ cục trong đêm Giáng sinh hay sao? Alice nói gần như để tạ lỗi.

– Rõ là kỳ cục hơn nhiều so với việc ngồi ngáp bên cạnh cái đài. Vả lại nếu đường sá thuận lợi thì chúng ta vẫn về kịp giờ ăn tối. Còn lâu mới tới nửa đêm mà.

– Và còn lâu mới về đến Luân Đôn, tôi e là vậy, Alice thở dài.

– Cô còn bắt tôi héo hon tới bao giờ nữa đây? Cuộc gặp ấy có tác dụng gì không? Giờ cô đã được giải phóng khỏi những lo lắng do người phụ nữ ấy gợi ra chưa?

– Chưa thực sự đâu, Alice đáp.

Daldry khẽ hạ kính bên ghế lái xuống.

– Tôi hút điếu thuốc thì có phiền cô không?

– Không phiền gì đâu nếu anh cũng cho tôi một điếu.

– Cô cũng hút sao?

– Không, Alice đáp, nhưng tối nay thì tại sao lại không cơ chứ?

Daldry lấy một gói Embassy từ túi áo khoác ra.

– Giữ vô lăng giúp tôi, anh nói với Alice. Cô biết lái không?

– Không, cô trả lời rồi nghiêng người giữ lấy vô lăng trong lúc Daldry đưa hai điếu thuốc lên môi.

– Hãy cố giữ cho bánh xe chạy thẳng trục đường nhé.

Anh bật lửa, tay kia chỉnh lại hướng đi của chiếc Austin lúc này đang chạy chệch ra vệ đường, rồi đưa cho Alice một điếu thuốc.

– Vậy là chúng ta thất bại, anh nói, và trông cô còn có vẻ bối rối hơn cả hôm qua.

– Tôi nghĩ mình đã quá quan trọng hóa lời bà thầy bói. Dĩ nhiên là mệt mỏi rồi. Tôi thiếu ngủ suốt mấy ngày vừa qua, giờ thì tôi kiệt sức. Người đàn bà ấy điên rồ hơn tôi tưởng nhiều.

– Vừa mới hít vào hơi thuốc đầu tiên Alice đã ho sặc sụa. Daldry lấy điếu thuốc khỏi tay cô rồi ném ra ngoài.

– Vậy giờ cô hãy nghỉ đi. Tôi sẽ đánh thức cô lúc nào tới nơi.

Alice gục đầu vào cửa kính, cô cảm thấy mi mắt mình trĩu nặng.

Daldry nhìn cô ngủ một lát rồi lại tập trung lái xe.

* * *

Chiếc Austin đỗ dọc vỉa hè, Daldry tắt máy và tự hỏi làm cách nào đánh thức Alice đây. Nếu gọi, cô ấy sẽ giật nảy mình mất, đặt một tay lên vai có vẻ không được lịch sự cho lắm, mộc tiếng ho húng hắng có lẽ sẽ được việc, nhưng nếu cô chẳng mảy may biết đến những tiếng cọt kẹt của chiếc xe trong suốt hành trình thì anh sẽ phải ho thật to mới kéo nổi cô ra khỏi giấc ngủ.

– Chúng ta đến chết cóng mất thôi nếu cứ ở đây cả đêm, cô vừa mở mắt vừa lẩm bẩm.

Và giờ thì chính Daldry mới là người giật nảy mình.

Khi lên đến tầng mình ở, cả Daldry lẫn Alice đều đứng trơ ra không biết phải nói gì cho hợp cảnh. Alice lên tiếng trước:

– Cuối cùng thì cũng mới có mười một giờ.

– Cô nói đúng, Daldry đáp, mới mười một giờ thôi.

– Sáng nay lúc đi chợ anh đi mua những gì? Alice hỏi.

– Giăm bông, một lọ xốt nghệ Piccalilli, đậu đỏ và một miếng pho mát Chester, thế còn cô?

– Trứng, thăn lợn hun khói, bánh mì xốp, mật.

– Một bữa yến tiệc thực thụ! Daldry thốt lên. Tôi đói mềm ra rồi.

– Anh đã mời tôi ăn sáng, tôi đã khiến anh tốn một khoản không nhỏ để mua xăng và tôi thậm chí vẫn chưa cám ơn anh. Tôi nợ anh một lời mời.

– Rất sẵn lòng thôi, tôi rảnh cả tuần.

– Ethan, tôi muốn nói là tối nay cơ!

– Thật đúng lúc, tối nay tôi cũng rảnh.

– Tôi hơi nghi ngờ đấy.

– Tôi thấy thật ngốc nếu chúng ta cứ mỗi người đón Giáng sinh một mình tại nhà.

– Vậy thì tôi sẽ chuẩn bị cho chúng ta món trứng ốp la.

– Một ý tưởng tuyệt vời, Daldry nói, tôi về cất áo khoác rồi sẽ sang nhà cô ngay.

Alice nhóm bếp, đẩy chiếc hòm ra giữa phòng, để hai chiếc gối dựa lớn mỗi bên, rồi phủ lên hòm một tấm khăn trải bàn và bày ra hai bộ đồ ăn. Sau đó cô trèo lên giường, mở tấm mái kính ra và lấy xuống hộp trứng cùng gói bơ mà cô bảo quản trên mái nhà dưới cái lạnh giá của mùa đông.

– Một lúc sau Daldry tới gõ cửa căn hộ của cô. Anh bước vào phòng, mặc áo vest cùng quần bằng vải flanen, trên tay cầm chiếc giỏ đi chợ.

– Vì chẳng thể tìm nổi hoa vào giờ này nên thay vào đó tôi mang tới cho cô tất cả các thứ đã mua sáng nay; như thế món trứng ốp la sẽ tuyệt lắm đấy.

Daldry lấy từ trong giỏ ra một chai rượu vang rồi rút cái mở nút chai để trong túi áo ra.

– Dù sao thì cũng là đêm Giáng sinh, chúng ta sẽ không phải uống nước suông.

Trong khi ăn tối, Daldry kể cho Alice nghe một vài kỷ niệm thời thơ ấu của anh. Anh kể về mỗi quan hệ kỳ lạ anh vẫn duy trì với những người thân của mình, về nỗi đau khổ của mẹ anh khi bị ép buộc kết hôn với một người đàn ông chẳng thể chia sẻ sở thích, quan điểm sống cũng như một tâm hồn tinh tế với bà, kể về người anh cả của anh, người thiếu chất thơ nhưng lại thừa lòng tham đã làm mọi cách khiến anh rời xa gia đình và quá ư sung sướng trước viễn cảnh được trở thành người thừa kế duy nhất công việc kinh doanh của ông bố. Anh hỏi Alice không biết bao lần rằng anh có làm cô phát chán không, và mỗi lần Alice lại khẳng định với anh điều ngược lại, cô thấy bức tranh gia đình ấy thật thú vị.

– Thế còn cô, anh hỏi, tuổi thơ của cô thế nào?

– Hạnh phúc, Alice đáp. Tôi là con một, tôi sẽ không nói với anh rằng tôi không thèm có một người anh hoặc người chị bởi tôi thèm có anh chị kinh khủng nhưng tôi được hưởng trọn sự quan tâm săn sóc của bố mẹ.

– Vậy bố cô làm nghề gì? Daldry hỏi.

– Ông là dược sĩ và vào những lúc rảnh rỗi ông còn nghiên cứu nữa. Say mê trước tính năng của các loại cây thuốc nên ông đã đặt mua từ khắp mọi nơi trên thế giới về. Mẹ tôi làm việc cùng ông, họ gặp nhau ở trường đại học. Chúng tôi không sống trong nhung lụa nhưng hiệu thuốc làm ăn khá phát đạt. Bố mẹ tôi yêu thương nhau và ngôi nhà của chúng tôi tràn ngập tiếng cười.

– Cô thật may mắn đấy.

– Vâng, tôi biết điều ấy, nhưng bên cạnh đó, được chứng kiến biết bao nhiêu yêu thương đến vậy sẽ khiến anh khát khao một cuộc sống lý tưởng khó mà đạt tới được.

Alice đứng dậy mang bát đĩa tới bồn rửa. Daldry dọn nốt những thứ còn lại sau bữa ăn của họ rồi cũng tới chỗ cô. Anh dừng lại trước bàn làm việc và xem xét những chiếc bình nhỏ bằng đất nung nơi có những cọng giấy dài thò ra cùng rất nhiều lọ xếp thành từng nhóm đặt trên các tầng giá.

– Bên phải là những lọ nguyên chất, người ta tạo ra chúng từ những chất cô đặc hoặc hương xạ. Ở giữa là những lọ hỗn hợp mà tôi đang bào chế.

– Cô cũng là nhà hóa học giống bố cô à? Daldry ngạc nhiên hỏi.

– Các lọ nguyên chất chính là tinh dầu, còn chất cô đặc thì có được khi chiết xuất lấy các yếu tố tạo mùi của một vài loại nguyên liệu có nguồn gốc thực vật, như hoa hồng, hoa nhài hay hoa đinh. Còn về cái bàn dường như đang khiến anh rất tò mò này thì người ta gọi nó là bàn đàn ông. Người chế nước hoa và nhạc sĩ có khá nhiều thuật ngữ chung, chúng tôi đều nói về các nốt và các hợp âm. Bố tôi là dược sĩ, còn tôi thì như người ta gọi là một người thính mũi. Tôi cố gắng tạo ra những hợp chất, những mùi hương mới.

– Một nghề mới độc đáo làm sao! Và cô đã tạo ra chúng ư? Ý tôi muốn nói đến các loại nước hoa người ta có thể mua được tại cửa hàng ấy? Loại nào đó mà tôi biết ấy?

– Vâng, quả là có thế, Alice đáp, giọng đầy vui vẻ. Chuyện này vẫn còn khá kín nhưng người ta có thể tìm được một vài sản phẩm của tôi trong tủ kính bày hàng ở chỗ một vài nhà sản xuất nước hoa tại Luân Đôn.

– Thấy tác phẩm của mình được trưng bày hẳn phải tuyệt vời lắm. Có lẽ một anh chàng nào đó đã quyến rũ được một cô nàng nhờ vào thứ nước hoa do chính tay cô tạo ra mà anh ta xức.

Lần này Alice không nín được tiếng cười.

– Tôi rất tiếc vì đã làm anh thất vọng, cho tới giờ tôi mới chỉ tạo ra các loại nước hoa cho nữ giới thôi, nhưng anh đã gợi cho tôi một ý hay. Tôi sẽ thử tìm một nốt mùi hạt tiêu, một phím mùi cây rừng, nam tính, mùi thông bá hương hoặc mùi hương bài. Tôi sẽ nghĩ về chuyện này.

Alice cắt hai lát bánh mì xốp.

– Ta thưởng thức món tráng miệng này thôi rồi sau đó tôi sẽ để anh về. Tôi đã có một buổi tối tuyệt vời nhưng giờ thì thấy buồn ngủ rồi.

– Tôi cũng vậy, Daldry vừa nói vừa ngáp, trên đường về tuyết rơi dày quá nên tôi đã phải cảnh giác gấp đôi.

– Cảm ơn anh, Alice khẽ nói khi đặt khoanh bánh mì trước mặt Daldry.

– Chính tôi mới là người phải cảm ơn, lâu lắm rồi tôi không được ăn bánh mì xốp.

– Cảm ơn vì đã đưa tôi tới tận Brighton, làm thế anh quả là hào hiệp.

Daldry ngước nhìn mái kính.

– Ban ngày phòng cô hẳn là phải sáng lắm.

– Quả vậy, hôm nào đó tôi sẽ mời anh sang dùng trà, như thế chính anh sẽ được kiểm chứng.

Khi những mẩu bánh mì cuối cùng đã được ngốn ngấu, Daldry đứng dậy và Alice tiễn anh ra tận cửa.

– Tôi không phải đi xa đâu, anh nói khi bước ra thềm nghỉ.

– Đúng là thế thật.

– Chúc mừng Giáng sinh, cô Pendelbury.

– Chúc mừng Giáng sinh, Ngài Daldry.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.