Im ắng đã trở lại, vì các thần gió đã hết giao tranh từ lâu, họ đã buông nhau ra, ào ào kéo đi cả rồi. Họ sẽ lại gặp nhau để tiếp tục phân cao thấp, như vẫn làm từ thời thượng cổ. Nhưng những chuyện vừa xảy ra thì họ đã quên hết ngay, chẳng ghi nhớ gì, vì họ chẳng biết gì ngoài sức lực kinh hồn của riêng họ. Thế cho nên con rồng trắng và gã bé đã cưỡi nó đã biến khỏi trí nhớ của họ từ lâu.
Đâu đó phía trên những làn sóng rì rào vang lên tiếng con Fuchur gọi, nghe rổn rảng như tiếng chuông đồng.
– Atréju ơi! Cậu ở đâu? Atréju ơi!
Mới đầu, lúc Atréju bị rơi xuống, Fuchur đã cố hết sức lao theo mong chụp lấy gã. Nhưng một cơn lốc đã thổi tốc nó lên cao, cuốn đi thật xa. Khi nó quay lại thì các thần gió đã ầm ĩ kéo tới một vùng khác rồi. Fuchur tuyệt vọng cố tìm cái nơi Atréju đã rơi xuống biển. Nhưng ngay cả với một con Phúc long thì việc phát hiện ra trong biển động trắng xóa bọt một cơ thể trôi dạt – khác nào một dấu chấm cỏn con – hay một kẻ chết đuối chìm dưới đáy sâu là điều không thể làm nổi.
Tuy vậy Fuchur không chịu bỏ cuộc. Nó bay cao lên trên bầu trời để nhìn được bao quát hơn, rồi lại bay sà sát ngọn sóng hoặc lượn theo vòng tròn cứ rộng dần, rộng dần. Nó vừa tìm vừa không ngớt gọi Atréju, hy vọng sẽ tìm thấy gã trong lớp nước bọt nào đó.
Là một con Phúc long nên không gì có thể làm lung lay niềm tin sắt đá của nó, rằng mọi sự rồi nhất định sẽ kết thúc tốt đẹp. Dù xảy ra chuyện gì đi nữa thì Fuchur cũng sẽ không đời nào bỏ cuộc.
– Atréju ơi! Tiếng nó kêu rổn rảng vang dội át cả tiếng sóng gầm réo. Atréju ơi, cậu ở đâu?
Atréju đi thơ thẩn qua những con đường lặng như tờ của một thành phố bị bỏ hoang. Cảnh tượng ngột ngạt và đáng sợ. Mọi ngôi nhà đều có vẻ đe dọa và đầy hiểm họa, như thể cả thành phố gồm toàn những lâu đài và nhà cửa bị ma ám. Trên mọi đường phố, hang hẻm – cũng cong và nghiêng ngả như mọi thứ trong vùng đất này – giăng đầy mạng nhện lớn khác thường và từ những căn hầm và giếng cạn bốc lên mùi kinh tởm.
Mới đầu Atréju còn chạy vụt từ góc nhà này qua góc nhà kia để khỏi bị phát giác, sau rồi gã chẳng buồn giấu giếm nữa. Những quảng trường và đường phố vắng hoe trước mặt gã, trong các tòa nhà cũng chẳng thấy động tĩnh gì. Atréju có vào trong vài ngôi nhà song chỉ thấy đồ lề đổ ngã, màn cửa rách bươm, chén đĩa ly tách vỡ nát… toàn những dấu hiệu của tàn phá, chứ chẳng thấy một người nào. Trên một cái bàn còn một bữa ăn dở, vài cái đĩa với thứ xúp đen ngòm và vài ba mẩu bánh, có lẽ là bánh mì, dính nhơm nhớp. Atréju ăn bánh với xúp. Thật khó nuốt nhưng gã đang đói quá. Gã thấy trong một nghĩa nào đó thì mình dạt đến đây là quá đúng, thât quá hợp cho một kẻ không còn hy vọng gì nữa.
Bastian cảm thấy đói muốn xỉu luôn.
Có trời biết tại sao nhè ngay lúc này nó lại nghĩ tới – thật hoàn toàn không đúng lúc – món bánh táo của cô Anna. Đó là thứ bánh táo ngon nhất đời.
Cô Anna đến nhà nó mỗi tuần ba lần, đánh máy giúp bố và lo chuyện chợ búa. Rồi nấu nướng, làm bánh. Cô vạm vỡ, ăn to nói lớn rất là vô tư. Bố đối với cô rất lịch sự, còn ngoài ra bố hầu như chẳng biết là có cô trong nhà. Hiếm khi cô làm nổi cái việc khiến cho khuôn mặt ưu tư của bố thoáng nở nụ cười. Nhưng khi có cô thì căn hộ sáng sủa hơn được một ít.
Cô Anna, tuy không chồng nhưng có một đứa con gái nhỏ tên là Christa, nhỏ hơn Bastian ba tuổi, có mái tóc vàng rất đẹp. Hồi trước cô Anna thường dắt bé Christa đến luôn. Christa nhút nhát lắm. Mỗi khi Bastian kể hàng giờ những câu chuyện của nó cho cô bé thì Christa ngồi im tròn xoe mắt lắng nghe. Cô bé phục Bastian lắm, còn nó cũng rất mến cô bé.
Nhưng cách đây một năm cô Anna gửi con gái vào một trường làng. Từ đó nó hầu như không còn gặp cô bé nữa.
Bastian hơi giận cô Anna và những điều cô giải thích rằng làm như thế là tốt cho Christa không thuyết phục được nó.
Nhưng còn bánh táo của cô thì không khi nào nó lại không mê được.
Nó lo lắng tự hỏi người ta có thể nhịn đói được bao lâu? Ba ngày? Hay hai? Có khi mới sau hai mươi bốn giờ đã muốn phát điên rồi chăng? Bastian đếm ngón tay tính xem nó đã ở đây bao lâu rồi. Đã mười tiếng đồng hồ rồi, có khi hơn. Phải chi nó còn để dành phần bánh mì hay ít ra là quả táo!
Trong ánh nến lập lòe trông những cặp mắt giả của lũ cáo, cú và đại bàng khổng lồ cứ y như thật. Bóng của chúng to dần trên vách phòng chứa đồ.
Tháp chuông điểm bảy tiếng.
Atréju bước ra đường trở lại, đi dạo loanh quanh trong cái thành phố chừng như rất lớn này. Gã tới một vùng toàn nhà thấp nhỏ đến nỗi gã đứng đụng máng xối mái nhà luôn, một vùng khác lại toàn những lâu đài nhiều tầng với mặt tiền trang trí toàn hình tượng: hoặc bộ xương người hoặc yêu ma quỷ quái xấu xí nhìn chòng chọc người lữ khách đơn độc là Atréju.
Chợt gã đứng sững lại như mọc rễ.
Đâu đó gần đây có tiếng kêu gào khản đặc nghe quá đỗi tuyệt vọng, thê lương như khứa vào tim Atréju. Hết thảy nỗi cô đơn, đày đọa của những sinh linh của âm ty như chất chứa trong tiếng kêu than lê thê không dứt này, vọng lại từ những bức tường của các ngôi nhà xa hơn, xa hơn nữa để cuối cùng nghe như tiếng tru của một đàn sói rất đông nhưng tản mát khắp nơi.
Atréju bước lần theo tiếng kêu kia. Nó nhỏ dần, nhỏ dần rồi cuối cùng lịm tắt trong tiếng nức nở khàn khàn. Gã phải tìm một lúc khá lâu, phải đi qua ngõ vào tới một cái sân hẹp không ánh sáng, qua một cổng vòm để rồi cuối cùng gặp một sân sau ẩm ướt và bẩn thỉu. Atréju thấy ở đó một người-sói[1] khổng lồ đang đói lả bị xích trước một lỗ hổng ở tường. Có thể đếm được từng chiếc xương sườn của nó dưới bộ lông ghẻ lở, những đốt xương sống lồi lên không khác răng cưa, từ cái mõm hé mở thè ra cái lưỡi dài thoòng.
[1] “Người-sói” (tiếng Đức: Werwolf): một hình tượng trong văn học dân gian, được mô tả là loài người thỉnh thoảng hóa thân thành sói để dọa người khác.
Atréju nhẹ nhàng xích lại gần. Trông thấy gã, người-sói ngẩng phắt cái đầu to tướng, mắt rực lên ánh sáng màu xanh lục.
Cả hai nhìn nhau một lúc lâu, không thốt một lời, không một tiếng gầm gừ. Sau cùng người-sói khẽ gầm lên bực bội, nghe đầy đe dọa:
– Xéo đi! Để ta được chết thảnh thơi!
Atréju không nhúc nhích. Gã cũng khẽ trả lời:
– Tôi nghe tiếng kêu cứu của người nên mới tìm đến đây.
Người-sói rụt đầu xuống:
– Ta không có kêu cứu ai hết, nó gầm gừ, đó chỉ là tiếng thở than trước cái chết của chính ta thôi.
– Người là ai? Atréju hỏi rồi lại gần thêm bước nữa.
– Ta là người-sói Gmork.
– Tại sao người lại bị xích nằm đây thế này?
– Khi bỏ đi bọn chúng đã quên ta.
– Bọn chúng là ai?
– Là bọn đã xích ta đấy.
– Thế họ đi đâu rồi?
Gmork không đáp, lim dim mắt rình mò nhìn Atréju. Sau một lúc lâu im lặng nó hỏi:
– Thằng nhỏ kia, mày là người lạ, không phải người thành phố này, không phải người vùng đất này. Mày tìm kiếm gì ở đây?
Atréju cúi đầu.
– Tôi không biết mình đã đến đây như thế nào. Thành phố này tên gì?
– Đây là thủ phủ vùng đất nổi tiếng toàn vương quốc Tưởng Tượng, Gmork đáp. Không vùng đất nào có nhiều câu chuyện bằng. Chắc mày cũng đã nghe nói đến “Thành phố bị ma ám” trong “Vùng đất của bọn hèn hạ” rồi chứ?
Atréju chậm chạp gật đầu.
Gmork không rời mắt khỏi gã. Nó ngạc nhiên vì thằng lỏi da xanh này thản nhiên nhìn nó với đôi mắt đen mà không hề tỏ vẻ sợ hãi.
– Thế còn mày… mày là ai? Nó hỏi.
Atréju ngẫm nghĩ một lúc rồi mới đáp:
– Tôi không là ai[2].
– Nghĩa là thế nào?
– Nghĩa là trước kia tôi từng có tên. Nhưng tên tôi không gọi được nữa. Thành ra tôi không là ai[3].
[2] Niemand (không ai, không người nào).
[3] Lẽ ra không có tên phải dịch là “vô danh”, nhưng người dịch buộc phải giữ “không ai” cho hợp với câu người-sói hăm dọa Atréju ở dưới “Không ai được an toàn trước ta”.
Người-sói hơi nhếch mép, để lộ hàm răng trông khiếp đảm – cử chỉ này có nghĩa là nó mỉm cười. Nó đọc được mọi tâm hồn sâu thẳm nên cảm thấy đã gặp ở đây, trước mặt nó, một kẻ ngang tài ngang sức.
– Té ra, nó khàn khàn nói, Không ai đã nghe tiếng ta kêu, rồi Không ai đã tìm đến với ta và Không ai đang trò chuyện cùng ta trong giờ phút cuối cùng của đời ta.
Atréju lại gật. Rồi gã hỏi:
– Thế Không ai tháo xích cho người được không?
Ánh mắt xanh lè của người-sói bừng lên. Nó thè lưỡi thở hổn hển rồi liếm môi.
– Mày định tháo thật à? Nó buột miệng. Mày định thả một người-sói đang đói thật à? Mày biết như thế sẽ có chuyện gì không? Không ai được an toàn trước ta!
– Thật chứ, Atréju nói, tôi là Không ai mà. Thành ra tôi đâu việc gì phải sợ người chứ?
Gã định lại gần Gmork hơn, nhưng nó lại gầm gừ cái tiếng trầm trầm đáng sợ. Atréju liền lùi lại.
– Người không muốn tôi giải thoát cho à? Gã hỏi.
Người-sói bỗng dưng có vẻ vô cùng mệt mỏi.
– Mày không làm nổi đâu. Xớ rớ lại gần, tao mà chụp được thì tao xé xác mày đấy, con ạ. Mà cũng chỉ hoãn cái chết của ta được một hay hai tiếng đồng hồ thôi. Thành ra đừng có xán lại, cứ để mặc ta chết mòn chết mỏi.
Atréju ngẫm nghĩ rồi nói:
– Có thể tôi tìm được chút gì cho người ăn. Tôi có thể vào tìm trong phố.
Gmork từ từ mở to mắt nhìn gã. Ngọn lửa xanh trong ánh mắt nó đã tắt ngấm.
– Xéo đi, thằng nhãi khờ! Mày định giữ cho tao sống tới lúc Hư Không tới đây à?
– Tôi nghĩ, Atréju lắp bắp, nếu tìm được chút gì cho người ăn no thì tôi có thể lại gần tháo xích cho người…
Gmork nghiến răng trèo trẹo.
– Nếu chỉ là một cái xích tầm thường cột ta ở đây thì mày tưởng ta không tự cắn đứt nổi từ lâu rồi ư?
Như để chứng minh, nó ngoạm sợi dây xích và hàm răng đáng sợ của nó nhai nghe lạo xạo. Nó giật dây xích rồi lại nhả ra.
– Đây là một sợi xích thần. Chỉ có kẻ đã xích ta mới tháo ra nổi. Nhưng kẻ đó không bao giờ quay lại nữa.
– Thế ai đã xích người vậy?
Gmork kêu ăng ẳng như chó bị đòn. Mãi một lúc sau nó mới bình tĩnh lại để trả lời:
– Mụ Gaya đấy, bà Chúa âm ty đấy!
– Thế bà ấy đi đâu rồi?
– Mụ đã lao xuống Hư Không rồi… như mọi người khác ở đây.
Atréju nhớ tới những kẻ nhảy múa như điên như cuồng gã đã thấy trong màn sương mù bên ngoài thành phố.
– Tại sao thế? Gã lẩm bẩm. Tại sao họ không bỏ chạy đi?
– Họ không còn chút hy vọng nào nữa. Hễ tuyệt vọng rồi thì lũ bay trở nên yếu đuối. Hư Không sẽ ra sức hút tợn và không còn ai trong lũ bay cưỡng nổi lâu.
Vừa nói Gmork vừa cười độc ác.
– Thế còn người thì sao? Atréju lại hỏi. Người nói như thế người không cùng loại với chúng ta.
Gmork lại nhìn Atréju bằng đôi mắt rình mò.
– Ta đâu có cùng loại với lũ bay.
– Vậy người từ phương nào tới?
– Mày không biết người-sói là gì sao?
Atréju im lặng lắc đầu.
– Mày chỉ biết có vương quốc Tưởng Tượng thôi. Gmork đáp. Nhưng còn nhiều cõi khác nữa. Chẳng hạn cõi con người. Lại có những sinh linh không có cõi riêng; bù lại họ có thể ra vào nhiều cõi khác nhau. Ta thuộc loại sinh linh này. Trong cõi con người ta mang lốt người, nhưng ta không phải người. Còn trong vương quốc Tưởng Tượng ta mang lốt Tưởng Tượng, nhưng ta không phải người của vương quốc Tưởng Tượng như lũ bay.
Atréju từ từ ngồi xổm xuống, mở to đôi mắt đen nhìn gã người-sói đang hấp hối.
– Người đã từng tới cõi con người rồi à?
– Ta rất thường qua lại giữa cõi con người và cõi của lũ bay.
– Gmork, Atréju lắp bắp và không ngăn được môi run run, người có thể tiết lộ cho tôi đi tới cõi con người không?
Mắt Gmork lóe lên một đốm lửa xanh, như đang cười thầm trong bụng.
– Cho mày và những đứa như mày thì đường tới đó dễ dàng lắm. Chỉ phiền một điều này thôi: tụi mày không bao giờ quay về vương quốc Tưởng Tượng được nữa. Tụi mày sẽ phải ở lại đó mãi mãi. Mày có chịu không?
– Tôi phải làm gì? Atréju hỏi, không do dự.
– Làm như mọi kẻ trước mày đã làm thôi, con ạ. Mày chỉ cần nhảy vào Hư Không thôi. Nhưng đâu việc gì vội, trước sau gì mày cũng sẽ nhảy vào đó thôi, khi những vùng cuối cùng của vương quốc Tưởng Tượng biến mất.
Atréju đứng lên.
Gmork nhận thấy người gã run lập cập. Nhưng vì không biết được lý do thật đã khiến Atréju phát run nên nó vỗ về:
– Đừng sợ, không đau đớn gì đâu.
– Tôi không sợ. Atréju đáp. Tôi chỉ không ngờ rằng ngay tại đây và qua người mà tôi có lại mọi niềm hy vọng.
Đôi mắt Gmork rực lên như hai mặt trăng nhỏ màu xanh.
– Mày đâu có lý do gì để mà hy vọng, nhóc con… bất kể mày toan tính gì đi nữa. Khi mày có mặt ở cõi con người thì mày không còn là mày ở vương quốc Tưởng Tượng này nữa. Đó chính là điều bí mật mà không ai trong vương quốc Tưởng Tượng biết.
Atréju đứng thõng hai tay.
– Tôi sẽ là gì ở cõi con người? Gã hỏi. Cho tôi biết điều bí mật ấy đi!
Gmork lặng thinh, không nhúc nhích thật lâu. Atréju đã lo không có được câu trả lời, song cuối cùng người-sói đã hít một hơi thật dài, lồng ngực phập phồng, nói với giọng khàn khàn:
– Mày xem ta là hạng người nào chứ, oắt con? Là bạn mày chắc? Liệu hồn! Ta chỉ tiêu khiển cho qua thì giờ với mày thôi. Thế mà mày lại không bỏ đi nổi. Ta đem hy vọng ra nhử mày để giữ chân giữ cẳng mày ở đây. Trong khi đó Hư Không bao kín cái thành phố ma ám này khắp mọi phía, chỉ ít lâu nữa thôi sẽ chẳng còn lối thoát nào. Lúc ấy mày tiêu đời. Mày nghe ta nói tức là mày đã chọn lựa rồi. Nhưng mày vẫn còn có thể chạy kịp đấy.
Nét tàn bạo lộ rõ trên mõm Gmork. Atréju ngập ngừng chỉ một thoáng rồi thì thầm:
– Cho tôi biết điều bí mật ấy đi! Tôi sẽ là gì ở cõi con người?
Lần này Gmork cũng không trả lời ngay. Nó thở khò khè từng cơn. Bất chợt nó chống hai cẳng trước, thẳng người lên khiến Atréju phải ngửa mặt nhìn. Bấy giờ gã mới thấy hết vóc dáng khổng lồ và đáng sợ của nó. Tiếng nó nói nghe như tiếng kim loại cạ vào nhau.
– Mày đã thấy Hư Không chưa, oắt con?
– Thấy nhiều lần rồi.
– Thấy thế nào?
– Như bị quáng vậy.
– Ừ, đấy… rồi khi bọn mày sa chân vào đó thì nó, cái Hư Không ấy, sẽ bám chặt cứng bọn mày. Bọn mày sẽ thành một thứ bệnh truyền nhiễm khiến con người bị mù quáng, mê muội không còn phân biệt nổi giữa ảo và thực. Mày có biết ở cõi con người người ta gọi bọn mày là gì không?
– Không. Atréju thì thào.
– Là những lời dối trá! Gmork gầm lên.
Atréju lắc đầu, môi trắng bệch như mất hết máu.
– Sao lại thế được?
Gmork khoái trá tận hưởng nỗi sợ hãi của Atréju. Cuộc trò chuyện đã giúp nó phục hồi thấy rõ. Sau một lúc nó nói tiếp:
– Mày hỏi ta ở đó mày là gì. Thế còn ở đây mày là gì? Bọn mày là gì, hở đám sinh linh của vương quốc Tưởng Tượng? Bọn mày là những hình ảnh trong mơ, là những tưởng tượng trong thế giới thơ văn, là những nhân vật trong một câu chuyện dài bất tận! Mày tưởng là mày có thật à, oắt con? Ừ, trong thế giới của mày thì mày có thật. Nhưng khi mày đi qua Hư Không thì mày không còn là thật nữa. Mày biến thành không thể nhận ra được nữa. Rồi mày ở trong một cõi mới. Ở đó bọn mày chẳng còn giống bọn mày tí nào nữa. Bọn mày đem ảo ảnh và mù quáng vào cõi con người. Oắt con, mày thử đoán xem cư dân của “Thành phố bị ma ám” nhảy vào Hư Không đã trở thành gì rồi?
– Tôi không biết, Atréju lắp bắp.
– Chúng trở thành những ý nghĩ điên rồ trong đầu óc con người, thành những điều tưởng tượng về sợ hãi, trong khi thật ra chẳng có gì để sợ cả, thành sự thèm muốn những thứ làm con người bệnh hoạn, thành những điều tưởng tượng về tuyệt vọng, trong khi lẽ ra ở đó không có lý do gì để tuyệt vọng cả.
– Tất cả chúng ta đều trở nên như thế hay sao? Atréju khiếp đảm hỏi.
– Không, Gmork trả lời dứt khoát, có nhiều loại điên rồ và mù quáng. Tùy theo bọn mày ở đây như thế nào, đẹp hay xấu, ngu đần hay khôn ngoan thì ở đó bọn mày sẽ thành những lời dối trá đẹp hay xấu, ngu đần hay khôn ngoan.
– Còn tôi, Atréju muốn biết, tôi sẽ trở thành gì?
Gmork cười chế giễu.
– Ta không nói cho mày biết, oắt con ạ. Rồi tự mày sẽ thấy thôi. Nói cho đúng hơn thì mày sẽ không thấy, vì mày sẽ trở thành không phải mày.
Atréju im lặng trao tráo nhìn người-sói.
Gmork nói tiếp:
– Vì thế mà con người vừa ghét vừa sợ vương quốc Tưởng Tượng và tất cả mọi thứ đến từ đây. Họ muốn tiêu diệt hết.
Nhưng họ lại không ngờ rằng chính vì thế mà càng làm tăng thêm làn sóng những điều dối trá không ngừng đổ vào cõi con người – qua dòng sinh linh đã trở nên không thể nhận ra được nữa của vương quốc Tưởng Tượng. Ở đó chúng phải sống cuộc đời vô nghĩa của những “thây ma sống” và đầu độc tâm hồn con người bằng cái mùi mốc meo của chúng. Vậy mà họ không biết. Thế có vui không chứ?
– Chẳng lẽ, Atréju khẽ hỏi, không còn một con người nào không ghét và sợ chúng ta sao?
– Dù có đi nữa thì ta cũng không biết ai cả, Gmork đáp, mà cũng chẳng có gì là lạ, vì bọn bay phải thành bằng cớ khiến con người tin rằng không có vương quốc Tưởng Tượng.
– Không có vương quốc Tưởng Tượng? Atréju sững sờ lặp lại.
– Đúng thế, oắt con ạ, Gmork đáp, thậm chí điều này quan trọng nhất nữa cơ. Mày không hình dung nổi à? Chỉ khi nào họ tin rằng không có Tưởng Tượng thì họ mới không nghĩ đến chuyện tới thăm bọn bay. Tất cả phụ thuộc vào điểm này, vì chỉ khi nào họ không biết bọn bay – trong chân tướng của bọn bay – thì người ta muốn làm gì với họ cũng được hết.
– Làm gì… làm gì với họ chứ?
– Muốn làm gì cũng được. Người ta có quyền lực đối với họ. Không gì có quyền lực với con người hơn là sự dối trá. Vì con người, oắt con ạ, sống bằng sự tưởng tượng. Mà sự tưởng tượng thì người ta có thể lèo lái được. Quyền lực là điều cốt tử duy nhất. Chính vì thế nên ta cũng đã đứng về phía quyền lực, đã phục vụ nó để được chia phần – tuy bằng một cách khác mày và bọn như mày.
– Tôi không muốn chia phần gì hết! Atréju nói ngay.
– Từ từ đã nào, thằng oắt khờ, người-sói gầm gừ, ngay khi tới lượt mày phải nhảy vào Hư Không thì mày cũng sẽ trở thành một kẻ phục vụ nhu nhược và không thể nhận ra được nữa của quyền lực thôi. Ai biết được mày sẽ giúp được gì cho nó. Có thể với sự giúp sức của mày người ta sẽ khiến cho con người mua những thứ họ không cần, hay là thù ghét những thứ họ không biết, hay là tin vào những thứ biến họ thành dễ bảo, hay là nghi ngờ những thứ có thể cứu thoát họ. Này thằng Tưởng Tượng oắt con, trong thế giới con người người ta đã kinh doanh lớn, đã gây ra bao cuộc chiến tranh, đã thành lập những vương quốc bao la… nhờ bọn chúng bay đấy!
Gmork lim dim nhìn Atréju một lúc rồi nói thêm:
– Ở đó cũng có khối kẻ ngu xuẩn đáng thương – dĩ nhiên chúng tự cho là rất khôn ngoan và nghĩ rằng chúng phục vụ chân lý – không làm gì hăng hái hơn là can ngăn trẻ con đừng tưởng tượng nữa. Có thể mày sẽ giúp ích được cho bọn đó.
Atréju đứng cúi đầu.
Bây giờ gã hiểu tại sao trong thời gian qua không con người nào đến vương quốc Tưởng Tượng nữa và sẽ không có ai đến nữa để đặt tên mới cho Nữ-thiếu-hoàng. Càng nhiều vùng trong vương quốc Tưởng Tượng trở thành nạn nhân của sự hủy diệt thì làn sóng những điều dối trá đổ vào thế giới con người càng lớn hơn, song cũng chính vì thế khả năng còn có một con người đến vương quốc Tưởng Tượng càng ít đi, càng lúc càng ít đi. Đó là cái vòng luẩn quẩn không thoát ra được. Bây giờ thì Atréju đã rõ.
Bây giờ còn một người nữa biết, đó là Bastian Balthasar Bux.
Nay nó hiểu rằng không chỉ vương quốc Tưởng Tượng bệnh hoạn thôi, cả thế giới con người nữa. Cái này liên quan tới cái kia. Đúng ra nó đã cảm thấy điều này từ hồi nào đến giờ, chỉ không giải thích được tại sao thôi. Nó chưa bao giờ chịu chấp nhận điều mọi người cho rằng cuộc đời là xám xịt, chẳng có gì thú vị, không có gì bí ẩn và kỳ diệu. Họ cứ bảo đời là thế!
Nhưng bây giờ nó biết thêm là người ta phải tới vương quốc Tưởng Tượng hầu làm cho hai thế giới được lành mạnh trở lại.
Sở dĩ không ai còn biết đường đi tới đó chính là do những dối trá và những tưởng tượng sai lạc đến với thế giới con người, khiến người ta thành mù quáng.
Bastian giật mình xấu hổ nghĩ tới những điều nó đã nói dối. Không tính những câu chuyện nó đã bịa đặt, vì cái này có hơi khác. Nhưng đôi lần nó đã cố ý nói dối hoặc vì sợ, hoặc vì để có được một thứ gì đấy nó muốn, cũng có khi chỉ để ra vẻ ta đây. Như thế, nó đã tiêu diệt, làm biến dạng và lạm dụng những sinh linh nào của vương quốc Tưởng Tượng? Nó cố hình dung chân tướng những sinh linh này trước kia nhưng không hình dung nổi. Có thể vì nó đã nói dối chăng?
Có một điều chắc chắn: chính nó cũng đã góp phần làm cho vương quốc Tưởng Tượng nguy khốn như thế này. Nay nó muốn đền bù lại. Đó là điều nó nợ Atréju, vì gã đã sẵn sàng làm tất cả chỉ để đón nó thôi. Nó không thể và không muốn phụ lòng Atréju. Nó phải tìm ra con đường tới vương quốc Tưởng Tượng!
Tháp chuông điểm tám giờ.
Người-sói chăm chú nhìn Atréju.
– Bây giờ mày đã biết cách đến thế giới con người rồi đây, nó nói. Mày còn muốn nữa không, oắt con?
Atréju lắc đầu.
– Tôi không muốn biến thành một điều dối trá, gã lẩm bẩm.
– Nhưng mày sẽ vẫn phải làm thôi, dù muốn hay không. Gmork vui vẻ đáp.
– Thế còn người? Atréju hỏi, sao lại ở đây?
– Ta có một sứ mạng, Gmork miễn cưỡng đáp.
– Người cũng có sứ mạng ư? Atréju chăm chú và thiện cảm nhìn người-sói. Thế người đã hoàn thành chưa?
– Chưa, Gmork gầm gừ, nếu hoàn thành rồi thì dứt khoát ta đã không bị xích thế này. Mới đầu công việc khá trôi chảy, cho tới khi ta đến thành phố này. Bà hoàng âm ty cai trị ở đây đã tiếp đón ta đầy trọng thị. Mụ mời ta vào trong lâu đài của mụ, chiêu đãi thịnh soạn; trò chuyện với ta như cùng phe. Các sinh linh ở cái “đất lưu manh” này khá dễ mến. Ta thấy thoải mái như ở nhà vậy. Bà hoàng cõi âm ty rất đẹp, ít ra theo thị hiếu của ta. Mụ vuốt ve, mơn trớn ta và ta thích thú tiếp nhận. Chưa từng có ai vuốt ve, mơn trớn ta như thế. Nói gọn, ta mất sáng suốt, đâm ra nhiều lời, còn mụ làm như thể vô cùng khâm phục ta, thế là cuối cùng ta kể cho mụ về sứ mạng được giao phó. Hẳn là mụ đã đánh thuốc mê ta, vì bình thường ta thính ngủ lắm. Khi tỉnh dậy thì ta bị xích với sợi xích này đây. Rồi bà hoàng cõi âm ty đứng trước mặt ta nói: “Gmork, mi quên mất rằng ta cũng thuộc về những sinh linh của vương quốc Tưởng Tượng. Mi chống lại vương quốc Tưởng Tượng nghĩa là chống lại ta. Vậy mi là kẻ thù của ta và ta đã lừa được mi. Chỉ có ta mới tháo được sợi xích này. Nhưng bây giờ ta và các gia nhân đi vào Hư Không, không bao giờ trở lại nữa.” Rồi mụ quay người đi mất. Nhưng không phải ai cũng theo gương mụ. Chỉ sau khi Hư Không đến gần hơn thì mới càng có nhiều cư dân thành phố này bị nó hút mạnh đến nỗi không cưỡng lại nổi. Và chính hôm nay, nếu ta không lầm, thì những kẻ cuối cùng cũng đã chịu thua. Phải, ta đã mắc bẫy, oắt con ạ, vì ta đã nghe mụ đàn bà đó nói quá lâu. Nhưng mày, oắt con ạ, cũng mắc bẫy y như thế; mày cũng đã nghe ta nói quá lâu. Giờ đây Hư Không đã bao quanh thành phố này như một vành đai, mày đã bị giam, không thoát nổi nữa.
– Chúng ta sẽ cùng chết, Atréju nói.
– Cùng chết thì đúng rồi, Gmork đáp, nhưng khác nhau lắm, oắt con khờ dại ạ. Vì ta sẽ chết trước khi Hư Không tới đây, còn mày sẽ bị nuốt chửng. Đó là sự khác biệt lớn. Vì ai chết trước thì câu chuyện của kẻ ấy sẽ chấm dứt, còn câu chuyện của mày sẽ tiếp tục – thành điều dối trá – không chấm dứt.
– Tại sao người ác độc vậy? Atréju đáp.
– Bọn bay có một cõi riêng, Gmork buồn rầu đáp, còn ta không có.
– Nhiệm vụ của người là gì?
Gmork đang ngồi thẳng bỗng nằm toài ra đất. Sức nó sắp tàn rồi. Nó chỉ còn thều thào:
– Những kẻ mà ta phục vụ và những kẻ quyết định hủy diệt vương quốc Tưởng Tượng thấy kế hoạch của họ gặp nguy… Họ được biết Nữ-thiếu-hoàng đã phái một kẻ đưa tin – một anh hùng phi thường – và có lẽ gã này có khả năng làm được cái việc kêu gọi một con người đến vương quốc Tưởng Tượng… Thành ra nhất định phải kịp thời giết gã… Họ giao ta làm chuyện này, vì ta đi đây đi đó nhiều trong vương quốc Tưởng Tượng… Ta tìm ra dấu vết gã ngay, đuổi theo ngày đêm, dần dần bắt kịp gã, qua vùng đất của bọn Sassafranier… ngôi đền trong rừng thẳm ở Muamat… rừng Haulewald… những Đầm-lầy-phiền-muộn… núi Chết… nhưng rồi ở Vực sâu thẳm nơi lưới nhện của Ygramul… ta mất dấu tích gã … như thể gã tan thành không khí… Cho nên ta lại tiếp tục tìm, nhất định gã phải ở đâu đó thôi… nhưng ta không tìm ra dấu tích gã được nữa… Thế là cuối cùng ta lạc loài tới đây… Ta đã không hoàn thành sứ mạng… Nhưng gã cũng thế, vì vương quốc Tưởng Tượng đang tiêu vong! Tên gã là Atréju!
Gmork ngẩng đầu. Atréju lùi một bước, đứng thẳng người lên.
– Chính là ta đây, gã nói, ta là Atréju đây.
Thân hình gầy nhom của người-sói giật nẩy lên một cái. Rồi lại nẩy lần nữa, càng lúc càng mạnh hơn. Từ họng nó hộc lên một âm thanh nghe như ho gà, càng lúc càng to hơn, chát chúa, cuối cùng thành một tiếng rống, từ mọi bức tường nhà vang vọng lại. Rồi người-sói cười!
Đó là thứ âm thanh kinh hoàng nhất Atréju từng nghe và sẽ không bao giờ gã còn nghe thứ âm thanh tương tự nữa.
Rồi đột nhiên cái tiếng kia ngừng bặt.
Gmork đã chết.
Atréju đứng bất động một lúc lâu. Sau cùng gã lại gần người-sói, cúi sờ bộ lông đen bù xù trên đầu nó; gã không biết vì sao mình lại làm thế. Tức thì, nhanh như chớp, bộ răng của Gmork ngoạm chặt vào chân Atréju. Đã chết rồi mà người-sói vẫn vô cùng độc ác.
Atréju tìm cách gỡ mà không nổi. Chỉ hoài công. Những chiếc răng bập chặt như được bắt đinh ốc sắt vào da thịt gã. Atréju quỵ xuống bên cạnh xác người-sói trên nền đất bẩn thỉu.
Còn Hư Không thì cứ từ mọi phía lấn từng bước một, lặng lẽ và không ngăn chặn nổi, vượt qua bức tường đen sì cao nghệu bao quanh thành phố.