Chuyện Của Nhà Họ Viên

Chương 31: Chiến trường hoa cúc thơm ngát (hạ)



Tề Hoàn còn nhớ lúc ấy mình mình các anh em, dùng ánh mắt trao đổi có nên không tiếc cả mạng sống xung phong nhận việc giúp đội trưởng không. Anh phát hiện: Vốn là nhiệm vụ đã xong, lão A rỗi rãnh khó chịu nhất, trong nháy mắt đã xưng anh gọi em chia nhau loay hoay đi làm.

Tề Hoàn suy nghĩ một chút, quyết định chọn hai người: “Thành Tài, Sừ Đầu theo tôi!” Ngô Triết thống khổ nhắm hai mắt lại, nhắc nhở bản thân: “Bình tĩnh, bình tĩnh…” Thành Tài lại là dáng vẻ hùng hồn sẵn sàng hy sinh, nói với Hứa Tam Đa: “Tam nhi, tôi đi chuyến này, ai… chuyện trong nhà đều giao cho cậu.” Hứa Tam Đa kéo Thành Tài: “Anh Thành Tài! Em cũng đi!” Sau này Tề Hoàn thì càng kính trọng Hứa Tam Đa: “Tiểu tử rất đầy nghĩa khí! Rất hợp khẩu vị của tôi!”

Ngày đó, Tề Hoàn yên lặng tỏ vẻ muốn thương lượng chung thân đại sự của mình với Thiết Đội , Thiết Đội nói: “Báo cáo kết hôn của cậu và Lương Húc là tôi phê, không cần nói.” Ngô Triết do dự muốn hồi báo với Thiết Đội về tư tưởng chiến đấu của đại học A, Thiết Đội nói: “Cậu là máy tính, Trường Thối là Reda, tôi rất yên tâm, khi về sẽ bàn bạc kỹ hơn.” Thành Tài ngỏ ý muốn xin Thiết Đội súng ngắm mới, Thiết Đội nói: “Tôi mới lấy một số mặt hàng của lính đặc biệt của các nước đặt ở kho hàng, sau khi về cho cậu tự chọn.” Sau đó cảm thấy có chút không đúng: “Đội trưởng các cậu đâu?”

Tề Hoàn, Ngô Triết và Thành Tài nhìn nhau, hết thời, mắt thấy nhiệm vụ sẽ thất bại. Trước mắt nơi này rất nguy hiểm, mọi người chỉ nghe đồng chí Hứa Tam Đa kêu rên một tiếng: “Đại Đội Trưởng! Tôi đây giết người!” Thiết Đội quá sợ hãi, “Vọt” cái đã đứng lên: “Này trước hết phải cứu người cái đã, mà cậu giết ai?” Hứa Tam Đa lên tiếng khóc rống: “Tôi giết một ma túy!” Thiết Đội thở ra, lại ngồi xuống: “Không phải cậu đã không có chuyện gì sao? Tại sao lại nghĩ tới?” Hứa Tam Đa ôm lấy Thiết Đội , nước mắt giàn giụa nói: “Tôi càng nhìn càng thấy Đại Đội Trưởng quá thân thiết, giống như cha tôi, tôi là đứa bé nông thôn, nhớ cha rồi, nên muốn nói với anh những điều ở trong lòng…” Thành Tài nhìn Thiết Đội , nghĩ tới Hứa Tam Đa, ánh mắt nhanh chóng đọng lại.

Thiết Đội nhìn Hứa Tam Đa thành thật chất phác, cũng nghiêm chỉnh gỡ tay anh ta ra, chỉ kiên nhẫn nghe anh ta khóc, không là nghe anh ta nói.

Đêm hôm đó Hứa Tam Đa nói rất nhiều với Thiết Đội : Từ Banyan Tree nói đến tân binh rồi La Tử, từ thảo nguyên nói đến binh lính không có tinh thần; lão trưởng lớp Mã phúc hậu nói đến lớp trưởng Sử khoan dung; mình tức giận đến nói lắp rồi phun nước bọt vào vẻ mặt của Viên Lãng… Ngay cả chuyện liên tục ăn cải trắng xào đến lão A chưng sườn heo ở phòng ăn… Việc vụn vặt, không có gì đặc biệt….

Nhưng lại giống như một đứa bé khiến người khác động lòng, hai hàng nước mắt nước mũi… Nghe vậy Thiết Đội cảm động rồi,, quay đầu lại cảm thán với Tề Hoàn: “Có ý nghĩa! Chàng lính này! Quá trình trưởng thành có thể viết thành một bộ phim truyền hình! Đúng, phải viết “Binh lính đột kích”*!” Tề Hoàn thử thăm dò hỏi: “Đội chúng tôi còn muốn đặc biệt báo cáo với ngài…” Thiết Đội vung tay lên: “Có công phu thì theo vợ cậu đi! Tam Đa, chúng ta tiếp tục nói chuyện!”

Tề Hoàn, Thành Tài và Ngô Triết trao đổi bằng mắt, ăn ý lui ra ngoài. Bão tuyết đã bớt, bầu trời đầu sao. Ba người nhìn nhau, im lặng. Một lát sau, Ngô Triết thở dài: “Nhà nghèo sinh ra con hiếu thảo, nước loạn sinh trung thần. Đội trưởng chọn lính, tôi không phục!” Thành Tài còn nhìn dáng vẻ của Tam Đa và Thiết Đội , nghĩ nghĩ rồi nói: “Rõ ràng là người cái khủng bố, cậu nói cậu ta sinh ra đã giống tức tường mà?” Tề Hoàn gật đầu: “Tử điểu nhi bất minh tắc dĩ, nhất minh kinh nhân!”*

(*Tử điểu nhi bất minh tắc dĩ, nhất minh kinh nhân!: câu này bắt nguồn từ một câu chuyện xưa.

Tề Uy vương sa vào tửu sắc, ba năm không để ý tới triều chính, quốc nội hỗn loạn bất kham. Tài tử Thuần Vu Khôn biết Tề Uy vương thích chơi đoán chữ, lúc yết kiến nói rằng trong vương cung có một con chim ba năm rồi chưa cất tiếng. Tề Uy vương nói : “Thử điểu bất phi tắc dĩ, nhất phi trùng thiên; bất minh tắc dĩ, nhất minh kinh nhân.” (Con chim ấy không bay thì thôi, bay rồi thì vút tận trời xanh, hót rồi thì làm người kinh ngạc). Từ nay về sau Tề Uy vương cần vu triều chính, chăm lo việc nước, quốc uy đại chấn.

Trong câu trên có ý chỉ lời Hiên Viên Triệt nói ra làm người kinh ngạc.)

Trong lều Thiết Đội vừa nói chuyện với Hứa Tam Đa vừa nghĩ: Sao mắt phải của mình giựt hoài vậy?

Trong lều Viên Lãng, Trương Nam nhìn Viên Lãng cười: “Trung tá, cách này của anh gọi là lấy việc công làm việc tư sao? Trung thành, trung thành!” Viên Lãng đưa tay kéo cô qua: “Thiếu tá, cái này gọi là thời cơ chiến đấu công tư trọn vẹn đôi đường. Ông xã của em, đối với quốc gia là trung đối với em là yêu.” Trương Nam nằm trong ngực anh cười. Viên Lãng giơ ngón tay giữa lên đặt trên miệng: “Nhỏ tiếng một chút, lính của anh còn ở bên ngoài.” Trương Nam vươn ngón trỏ ra chỉ mặt của anh: “Không biết xấu hổ!”

Ai ngờ hai ngón tay liền cuốn lấy nhau. Ngày đó, Viên Lãng chậm chạp mà dùng sức vuốt ve cô, anh biết, trải qua nhiều truyện như vậy, Trương Nam rất có cảm giác với sự vuốt ve của anh. Cô có cảm giác không kìm lòng nổi rất căng thẳng, bày ra một tư thế rất xinh đẹp. Viên Lãng thích nhìn cô như thế, đừng thấy bình thường chiều cô, thật ra Viên Lãng rất thích bắt nạt vợ ngay tại lúc này. Nơi nào của cô căng thẳng, anh phải đi vuốt ve nơi nào, không để cho cô khó chịu, cô làm gì có sức lực chống cự, mắt to ngập nước nhìn anh. Nhìn cô uy phong nghiêm nghị ngoài chiến trường lại yếu ớt ủy khuất trong ngực mình. Viên Lãng cúi người hôn, yêu thương nói: “Nam Nam…” Thương yêu, thương yêu, không đau nếu như yêu?

Trương Nam hôn lại anh, không chỉ là môi, cô nhắm mắt lại dựa vao trí nhớ hôn lên tất cả vết thương trên người anh, giống như tín đồ thành kính, như lạy như phục, cảm nhận hơi thở ngang ngược càn rỡ và trầm ổn của người đàn ông, anh là chỗ dựa dịu dàng nhất, cũng mạnh nhất của cô… Tinh tế gặm nuốt vết sẹo do giải phẫu ruột thừa để lại ở bụng, Viên Lãng chợt hít sâu, cứng ngắc chỉ một chút khi Trương Nam vừa hôn vừa cắn xuống dưới, hoảng hốt cảm thấy có giọt nước rơi xuống bụng, Viên Lãng vuốt ve tóc của cô… Trương Nam ngẩng mặt, trong mắt vẫn còn nước mắt: “Viên Lãng… Em yêu anh…” Viên Lãng ôm cô: “Nam Nam.. Anh biết…” Phía ngoài vẫn là trời băng đất tuyết, cho nên trong lêu rất lạnh, cho nên càng gia tăng thêm sự thoải mái, phù hợp với động tình.

Lúc hừng đông, Trương Nam tỉnh lại nằm bên cạnh Viên Lãng, đưa tay nghịch tay anh. Viên Lãng cũng tỉnh, hôn nhẹ Trương Nam, có chút lo lắng: “Thật có rồi, làm sao bây giờ?” Trương Nam không quan tâm: “Sinh chứ sao?” Viên Lãng nhìn vào mắt cô: “Chuyện em đi trao đổi làm sao đây? Sau khi trở về mới có thể thăng chức.” Trương Nam chớp chớp con mắt, rất kiên định: “Anh nói đúng, bất cứ lúc nào, con người còn sống phải lựa chọn từ bỏ. Lần này, em chọn là đứa bé.” Sau đó cười thỏa mãn, bắt chước giọng của Viên Lãng: “Trên đời không có biện pháp để song toàn cả hai đường?” Thu hồi ký ức, Viên Lãng cảm động, lật người để trán mình dựa vào trấn của Trương Nam. Mười ngón tay lộn xộn: “Nam Nam, Viên Lãng đời này, không phụ Như Lai không phụ khanh!”

Sau khi về, Trương Nam cảm thấy cũng gặp mặt Viên Lãng rồi, không làm người thần bí ở đại học A nữa, lên xe jeep dã chiến đến bệnh viện đi làm, vô cùng khốc! Lúc hoàng hôn anh mặt trời chiếu vào khiến Trương Nam và xe dã chiến tỏa sáng lấp lánh, quẹo vào đại học A, cô vợ nhà họ Viên mặc đồ rằn ri, từ trên xe nhảy xuống, vừa mỹ vừa đẹp trai, lóa mắt!

Đã từng có người đàn ông nhìn chị dâu đến phát ngốc mà trực tiếp lái xe đụng vào nhà vợ chống Ngô Triết, phát sinh án lệ. Kết quả Sừ Đầu nói: “Binh không có dáng vẻ của Binh!” (Binh: Binh lính) Đám gác cửa kháng nghị: “Chị dâu thì có dáng vẻ của chị dâu?”

Trương Nam bắt đầu suy nghĩ, dáng vẻ của quân tẩu phải thế nào? Hứa Tam Đa nói cho cô biết: “Trên TV quân tẩu cũng giúp các chiến sĩ giặt quần áo.” Trương Nam suy nghĩ một chút nói: “Được!” Kết quả ngày nghỉ, Trương Nam lên tiếng nói: “Tôi giúp mọi người giặt quần áo!”

Tề Hoàn bắt đầu băn khoăn, sau đó anh phát hiện, Trương Nam căn bản không giống trên TV dùng ván giặt đồ, cuốn tay áo chiến đấu hăng hái. Người ta bỏ hết vào máy giặt, bản thân thì ngồi bên máy giạt vừa cắn hạt dưa vừa trò chuyện với Ngô Triết về “Chúa Tể Những Chiếc Nhẫn”.

Thành Tài tò mò đã lén hỏi Ngô Triết: “Bọn họ đều nói cậu và chị dâu, Sừ Đầu, cậu cảm thấy có xứng đôi không?” Ngô Triết nhô đầu ra khỏi đống hoa cỏ: “Dĩ nhiên xứng đôi! Ai nhìn cũng cảm thấy xứng đôi. Nhưng vấn đề là hai chúng tôi quá xứng đôi, Thành Tài, cậu cảm thấy cưới một người giống mình, có thú vị không? Mẫu người tôi thích là người có chút tài sản, có cuộc sống riêng, tại sao người vợ thích hợp của tôi lại giống lão A vậy?” Thành Tài suy nghĩ một chút: “Cũng có thể.”

Viên Lãng cũng oán giận Trương Nam: “Em nói em cũng đến thiếu tá rồi, mình đã là hoa đã có chủ, làm sao còn không có đugs đắn như vậy, khiến mọi người nói em xứng đôi với Ngô Triết? Em lại nói nhiều với cậu ta.” Trương Nam nói: “Bình thường em và Ngô Triết cũng nói vài câu, không có gì khác.” Viên Lãng “Hừ” Một tiếng: “Những năm này, em nói em có phải em là đóa hoa đào

mới nở không? Anh nói đúng không?” Trương Nam nóng nảy: “Viên Lãng, em đây tìm Ngô Triết quyết đấu!” Nói xong xoay người đi tìm Ngô Triết.

Ngày đó, ba trung đội chứng kiến, chị dâu PK Sừ Đầu, hạng mục: Hợp kim, đầu đạn! Đám người Thành Tài chỉ sợ thiên hạ không loạn cũng đứng ra trợ giúp, cho Trương Nam đeo một băng vải trên đó có mấy chữ bằng thuốc đỏ: “Báo thù thay chồng!” Eo nhỏ nhắn của Trương Nam cuối xuống, nói với Viên Lãng: “Chơi game thua cậu ta không sao, xem em báo thù thay anh!” Tiết Cương mở sòng cá độ bên cạnh, hét: “Đặt xong buông tay!” Ngô Triết bình thường cũng không phải dễ chọc, không chịu nổi C3 ồn ào, xắn tay áo lên muốn PSP ba trung đội.

Mặt Viên Lãng không thay đổi, đứng bên cửa sổ, dõi mắt nhìn về nơi xa, nhớ lại những năm tháng u buồn khi xa vợ.

Muốn đánh PSP, Trương Nam và Ngô Triết đúng là kỳ phùng địch thủ, Hai người từ Hoa Sơn Luận Kiếm giằng co đến đánh lâu dài. Cuối cùng là Trương Nam lấy ưu thế yếu ớt tanhg hiểm, Ngô Triết nhìn màn hình choáng váng đầu.

Đêm hôm đó, Viên Lãng xoa mấy ngón tay Trương Nam vì chơi game mà cứng ngắc, nói: “Làm sao lại chơi đến mức này?” Trương Nam đang muốn nói chuyện, Tiết Cương gõ cửa: “Đội trưởng! Sừ Đầu ói ra, cậu ta nói chơi game, bây giờ đầu bị choáng!”

Viên Lãng nhắm mắt: Nói thầm trên đời này còn tai họa gì nữa không? Xoay người lại nói: “Chờ tôi qua đó xem.

Ngô Triết vừa ói ra sắc mặt tái nhợt nằm trên giường hừ hừ. Trương Nam bảo Tiết Cương đic huẩn bị nước muối cho cậu ta súc miệng, sau đó bắt mạch cho Ngô Triết: “Không sao, dạ dày không tốt lắm, hôm nay khẩn trương quá độ.” Hỏi cậu ta: “Bình thường hay ói đúng không?” Ngô Triết gật đầu, Trương Nam nói: “Sau này sẽ kê thuốc điều trị cho cậu. Hôm nay nghỉ ngơi cho tốt đi.” Viên Lãng cũng nói: “Ngô Triết, cậu nghỉ cho khỏe đi. Nếu không sáng sớm ngày mai không cần ra cửa.” Ngô Triết lẩm bẩm: “Không có chuyện gì.”

Trương Nam cham cứu hai huyệt giúp cậu ta, thấy sắc mặt khá hơn, mới cùng Viên Lãng ra khỏi nhà của Ngô Triết. Trương Nam tỉ mỉ, cũng đem nhưng gì Ngô Triết ói ra mang đi.

Đi ra hai bước, Trương Nam cảm thấy quần áo bẩn trong tay bốc mùi xông vào mũi cô, rất khó ngửi. Kỳ quái bình thường cô không nhạy cảm với mùi vị như vậy, chẳng lẽ… Có chút đỏ mặt, thử hô hấp lần nữa, đột nhiên cảm thấy buồn nôn. Vội vàng đưa quần áo trong tay cho Viên Lãng, rồi che miệng lại, chạy nhanh đến bên cửa nôn…

Viên Lãng sững sờ chỉ một chút, đi qua vỗ vỗ lưng giúp cô thuận khí, do dự: “Nam Nam, có phải…sao?” Trương Nam đỏ mặt: “Ừ chắc vậy.”

Lúc này Tiết Cương đang mang nước muối từ phòng bếp định đưa cho Ngô Triết súc miệng, trong hành lang nhìn thấy Trương Nam ói, Viên Lãng đang vỗ lưng cho cô, hoảng hốt cảm thấy tình cảnh này hơi quen: “Chị dâu, đội trưởng…” Quay đầu chạy về nhà ở tập thể: “Sừ Đầu! Cậu chết thật oan uổng!”

Tuần kia, có kết quả kiểm tra của Trương Nam: Chính xác mang thai.

Viện trưởng Lý rống Trương Nam: “Cô bị sao vậy?” Trương Nam cúi đầu: “Ngài nói nghe theo lệnh của quan chỉ huy…” Viện trưởng Lý nghiến răng nghiến lợi: “Được! Các cô cậu muốn lão già này tức chết mà!”

Mười phút sau, Thiết Đội đang làm việc nhận được điện thoại, Tề Hoàn nhìn thấy sắc mặt Đại Đội Trưởng xanh lét, cúp điện thoại, trầm mặc 30 giây, sao đó bộc phát hét lên với Viên Lãng đang tập huấn ngoài cửa sổ: “Viên Lãng! Mục tiêu 375 Chủ Phong! Chạy bộ đến đó!” Viên Lãng tự động đứng nghiêm chào với Thiết Đội , bổ sung: “Đội trưởng! Tôi biết, đêm nay không cần đến!”

Ngày đó, Trương Nam như cũ mang cơm tối đếddeen375 tìm Viên Lãng, lúc này đã quen cửa quen nẻo rồi. Đến đỉnh núi, vừa nhìn quả nhiên ông xã đại nhân vẫn ngồi chỗ cũ nhìn trời.

Trương Nam đi tới, ngồi xuống cạnh anh. Viên Lãng mâu thuẫn nhìn phương xa, nhớ lại: “Nam Nam, nhớ ngày đó, em không mang thai, anh bị phạt đên 375. Em nói, hiện tại em mang thai sao anh còn ở 375 đây?” Trương Nam cũng thổn thức theo anh: “Thế sự vô thường!” Viên Lãng dứt khoát kiên quyết nói: “Anh nghĩ rồi, vậy tên đứa bé sẽ là 375!”

Trương Nam “Vụt” Đứng lên, cầm lấy cơm tối: “Vậy ngài tìm người khác đi!” Viên Lãng ôm chân của cô: “Nam Nam! Em đừng đi! Ai… Tối thiểu để cơm lại.”

Trương Nam không có cách nào, đành ngồi xuống: “Hôm nay sĩ quan cao ấp lý gọi điện cho em. Nói chúc mừng em.” Ngừng một chút: “Ông ấy hiểu, em không muốn tiếp tục làm công việc bí mật.” Viên Lãng nhìn mặt trời phía xa: “Có được có mất, em cẩn thận sau này khi tanhg chức sẽ gặp khó khăn.” Thở dài: “Nam Nam, không phải em vẫn muốn ngang hàng với anh sao?” Trương Nam cười đến híp mắt: “Em không muốn thăng chức nhanh như vậy. Viên Lãng anh đừng có gánh trách nhiệm. Trước kia chuyện gì anh cũng quyết định em thích ứng. Lần này em muốn tự mình làm chủ. Ha hả… thật ra thấp hơn anh một chút cũng rất tốt. Trời sập xuống người cao mà, anh xem, rõ ràng lần này chúng ta gây họa, nhưng chỉ có mình anh chịu phạt! Có một trung tá gánh vác, em sẽ rất vui vẻ!”

Con ngươi Viên Lãng xoay vòng: “Có thể trùng hợp, em vẫn sống ở đây thì tai họa chưa hết được.” Trương Nam rất vô tội: “Em biết anh sẽ sẽ đồng ý phương án tác chiến của ta.” Viên Lãng nguyện thua cuộc: “Ngay cả anh cũng cộng vào, Nam Nam, em đã học thành nghề!” Trương Nam nói rất hồn nhiên: “Cám ơn đã dạy bảo!”

Tự gây nghiệt, không thể sống! Viên Lãng dở khóc dở cười: “Em nói sao anh lại coi trọng em?” Trương Nam hiểu biết nói: “Nhất thời hồ đồ!” Viên Lãng nhìn về phía mặt trời một lúc lâu, kéo tay Trương Nam qua: “Người xưa nói rất đúng: Khó được hồ đồ.” Cười một cái: “May nhờ hồ đồ!” Trương Nam mỉm cười, cũng cầm lấy tay Viên Lãng, cùng anh vai kề vai, nhìn hoàng hôn.

Hôm nay luồng gió yêu quái của đỉnh núi rất mạnh, chiến trường hoa cúc thơm ngát, sói được thành đôi, nơi nơi đều là cảnh xuân, bầu trời mênh mông toàn màu trắng.

Chính văn hoàn


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.