Kỳ Lưu Hỏa mỉm cười với anh.
Diệp Thành thầm nghĩ, cô nhóc Kỳ Lưu Hỏa này…… Chỉ mới không gặp hai tiếng thôi mà cô đã lại xinh đẹp hơn rồi.
Diệp Thành nháy mắt với cô một cái, làm trái tim của Kỳ Lưu Hỏa đột nhiên đập mạnh khác thường.
Cảm giác này…… So với lần đầu tiên ở bên nhau còn khiến người ta khẩn trương hơn…… Cảm giác mình đã trở thành kẻ địch của toàn thế giới. Dù sao mọi người xung quanh dường như đều đang mơ tưởng đến Diệp Thành?
Diệp Thành bước nhanh đi tới, sau đó nói với mấy huynh đệ mới quen ở cùng ký túc xá của mình, “Nào nào nào, để tớ giới thiệu cho các cậu biết, ở phía đối diện có người yêu của tớ.”
Ba nữ sinh ngây ngẩn cả người, ba nam sinh còn lại cũng mờ mịt ngơ ngác.
Vương Lê và Thi Tiểu Sương hai mặt nhìn nhau, “Cái gì? Ba nữ sinh nào?”
Kỳ Lưu Hỏa tự biết mình chắc chắn sẽ bị mọi người chú ý tới, liền tự giác tiến lên một bước hỏi Diệp Thành, “Ký túc xá của cậu ở ngay phía trước sao?”
“Ừ, rất gần đúng không?” Diệp Thành đắc ý.
Kỳ Lưu Hỏa cười, “Vậy cậu nên đi thêm nhiều lần nữa vào, bằng không đến lúc phải đi từ cửa sau vào trường lại không tìm thấy ký túc xá của mình.”
Từ nơi này muốn đi đến khu dạy học còn phải tiếp tục rẽ trái rẽ phải một đoạn nữa. Kỳ Lưu Hỏa thật sự cảm thấy lo lắng cho cuộc sống sau này của Diệp Thành.
Vương Lê và Thi Tiểu Sương đều sững sờ kinh ngạc. Bọ họ lén lút giật nhẹ tay áo của Kỳ Lưu Hỏa dò hỏi, “Cậu biết…… Diệp Thành à?”
“Ừ……” Kỳ Lưu Hỏa hơi thiếu tự tin, lo sợ mọi người sẽ cảm thấy cô chẳng khác gì Kỷ Từ.
Nào ngờ Diệp Thành trực tiếp đi lên thân thiết nhéo má cô, “Sao không giới thiệu bạn trai của cậu với mọi người hả?”
“……” Vương Lê hít sâu một hơi, “Không…… Không cần giới thiệu…… Rất vui được gặp cậu……”
Sau đó Vương Lê và Thi Tiểu Sương đều lần lượt đi lên bắt tay với Diệp Thành.
Kỳ Lưu Hỏa ngạc nhiên không thể hiểu nổi chuyện gì đang xảy ra.
Cuối cùng, rõ ràng là ký túc xá liên hoan với nhau, nhưng bởi vì Kỳ Lưu Hỏa và Diệp Thành là một đôi nên liền biến thành hai phòng ký túc xá cùng nhau ăn cơm.
Không thể hiểu được quan hệ hữu nghị này tới từ đâu.
Cơm nước xong xuôi, Thi Tiểu Sương và Vương Lê định đi dạo trong trường một lát. Sáng mai phải đi họp lớp, phát quân phục cho đợt học quân sự. Đến buổi chiều là bọn họ phải bắt đầu học quân sự rồi, cần phải làm quen hoàn cảnh trường học trước đã.
Lúc hai người bọn họ đứng dậy, Kỳ Lưu Hỏa cũng đứng lên, “Các cậu cứ đi trước đi, tớ đưa Diệp Thành đi làm quen trường học một chút đã.”
“……” Hai người còn lại rất kinh ngạc, không hiểu tại sao cô phải đưa Diệp Thành đi?
Bản thân anh không tự đi được sao?
Diệp Thành ngượng ngùng đi theo sau Kỳ Lưu Hỏa ra phía sau nhà ăn.
Vừa ra khỏi cửa, Diệp Thành liền nắm chặt lấy tay cô.
Kỳ Lưu Hỏa hoảng sợ, chưa kịp thích ứng…… Hình như trước giờ bọn họ chưa từng quang minh chính đại nắm tay nhau như vậy ở trước mặt người khác.
Kỳ Lưu Hỏa: “Cậu……”
Diệp Thành đi lên đằng trước cô, tay vẫn nắm chặt tay Kỳ Lưu Hỏa. Anh nói, “Cho tớ cảm nhận một chút đi. Tớ cũng là một người quang minh chính đại có bạn gái rồi mà.”
Kỳ Lưu Hỏa không phản bác gì nữa, ngoan ngoãn đi theo sau anh. Trên đường đi cô nghe thấy tiếng xì xào bàn tán của mọi người xung quanh.
Cô lại dùng sức nắm chặt tay của Diệp Thành hơn một chút.
Từ nhà ăn đi đến khu dạy học, hai người bọn họ dắt tay nhau đi xuyên qua con đường sau tòa nhà thực nghiệm. Hai người đi từ lúc trời chiều hoàng hôn đỏ rực, cho đến khi màn đêm buông xuống tối đen như mực.
Bên hồ bắt đầu xuất hiện các cặp đôi.
Trên ghế đá có từng nhóm người ngồi trò chuyện với nhau.
Diệp Thành kéo Kỳ Lưu Hỏa đến một cái ghế đá ngồi xuống.
“Có thể ôm bả vai cậu một chút được không?” Diệp Thành nhìn thẳng ra mặt hồ, cũng không nhìn Kỳ Lưu Hỏa.
Kỳ Lưu Hỏa nghiêng đầu tựa vào vai anh.
Diệp Thành cười trộm, ho khan một chút, “Bây giờ chúng ta sẽ tiến hành bước đầu tiên. Mời bạn học Kỳ Lưu Hỏa kể ra nhớ nhung của mình đối với bạn học Diệp Thành trong một năm này như thế nào.”
“Chỉ nghiêm túc học tập, chưa bao giờ nhớ nhung.”
“Được, như vậy chỉ cho cậu năm điểm thôi. Bước thứ hai, mời cậu kể ra tình yêu với Diệp Thành có bao nhiêu sâu đậm.”
Kỳ Lưu Hỏa ngắm nhìn ánh trăng in ngược trên mặt hồ, nói, “Có lẽ là…… Sâu đậm giống như có công mài sắt, có ngày nên kim.”
“…… Cậu đang ẩn ý nói tớ là kim sao?” Diệp Thành khẽ cử động bả vai.
Kỳ Lưu Hỏa ngẩng đầu, khó hiểu nhìn sang, “Hả? Có ý tứ gì vậy?”
“Có ý tứ gì, cậu đừng có giả ngu. Rồi sẽ có ngày cho cậu biết, tớ là gậy sắt.”
“……” Lúc này Kỳ Lưu Hỏa mới phản ứng lại được, “Một ngày không nói lời nói th ô tục cậu sẽ chết đúng không……”
“Sẽ không, nhưng tại vì nhìn thấy cậu…… Tớ quá thèm khát…… Cậu thấy sao?”
“Ừ……” Kỳ Lưu Hỏa nói, “Tớ cảm thấy…… cậu cần……”
Diệp Thành: “!!!”
Không ngờ Kỳ Lưu Hỏa lại chậm rãi quay đầu sang chủ động hôn anh!
Ngay sau đó Diệp Thành liền dùng một tay giữ lấy đầu Kỳ Lưu Hỏa điên cuồng đáp lại nụ hôn của cô.
Kỳ Lưu Hỏa có chút hối hận vì đã chủ động khiêu khích Diệp Thành.
Nhiệt hỏa trong anh vẫn tràn đầy như vậy, một chút liền bùng nổ.
Có người dùng đèn pin di động chiếu vào hai người bọn họ rồi. Kỳ Lưu Hỏa ngượng ngùng đẩy Diệp Thành ra.
Diệp Thành nổi giận đùng đùng nhìn bóng dáng người nọ, ủy khuất mách với Kỳ Lưu Hỏa, “Cậu ta cố ý.”
“Đúng vậy, người ta đang muốn nhìn xem chúng ta có thấy hổ thẹn hay không đó.”
Diệp Thành: “Đó là cái gì? Tớ không có.”
“……”
Sự kiện Diệp Thành có bạn gái đã truyền khắp toàn bộ trường học chỉ trong vòng một ngày.
Ảnh chụp của Kỳ Lưu Hỏa bắt đầu bị người ta lan truyền ra ngoài.
Số người quấy rầy Diệp Thành đã giảm bớt, những ngườì muốn theo đuổi Kỳ Lưu Hỏa cũng chùn bước. Bọn họ không đẹp trai như Diệp Thành, không biết chăm sóc người khác như Diệp Thành, cũng không có tiền như Diệp Thành.
Lấy cái gì để so bì với Diệp Thành.
Chuyện bạn trai của Kỳ Lưu Hỏa là Diệp Thành lan truyền trong ký túc xá nữ cực kỳ nhanh. Chỉ còn Kỷ Từ thường xuyên không ở ký túc xá mới không biết.
Có một ngày, mọi người trong phòng ký túc xá ngẫu nhiên nhắc tới chuyện Kỳ Lưu Hỏa có bạn trai, Kỷ Từ không tán đồng, “Yêu từ cấp ba? Vậy thì có tác dụng gì, tiền không có, địa vị cũng không, chờ đến ngày tốt nghiệp đại học kiểu gì cũng sẽ đường ai nấy đi.”
“……” Những người còn lại hai mặt nhìn nhau.
Đại học, loại người nào cũng có. Nhưng loại người tam quan lệch lạc như Kỷ Từ mà vẫn có thể thi đỗ đại học cũng là không tồi.
Diệp Thành thi được bằng lái xong liền mua chiếc xe yêu thích về.
Ngay sau khi kết thúc kỳ học quân sự chính là Tết Trung Thu.
Ba của Kỳ Lưu Hỏa lại đi công tác. Cô rất thẳng thắn nói cho ba biết mình đã có bạn trai, quen nhau từ năm lớp mười một.
Người đàn ông nghe xong vô cùng kinh ngạc, nhưng sau đó lại cảm thấy có chút vui mừng. Hai người bọn họ yêu xa hơn một năm cuối cùng còn cùng thi lên một trường đại học để tiếp tục hẹn hò, đúng là không có gì để ngăn cản.
Quan trọng nhất chính là, bây giờ Kỳ Lưu Hỏa đã vào đại học. Mặc kệ bạn trai của cô là quen từ trước hay giờ mới quen, ông đều cảm thấy khá tốt. Con gái mình ra khỏi nhà vẫn có người che chở là chuyện tốt.
“Ba hy vọng con nhìn người thật chuẩn.” Đây là yêu cầu duy nhất của ba đối với cô
“Vâng.”
Diệp Thành là người tốt.
Cho nên Tết Trung Thu năm nay, trong nhà Kỳ Lưu Hỏa không có ai, liền muốn cùng trở về với Diệp Thành. Lần này Hạ Ngữ Mộng cũng sẽ về nhà. Mọi người cùng nhau hẹn gặp một lần. Mặc dù Kỳ Lưu Hỏa không thường xuyên liên lạc với mẹ mình, nhưng xem ra bà cũng sống rất tốt.
Người phụ nữ ấy chỉ có một đứa con duy nhất là Kỳ Lưu Hỏa, đến bây giờ cũng không thể sinh thêm một đứa con cho nhà họ Hạ. Vậy nên ngẫu nhiên cũng sẽ nhớ đến cô, gọi điện thoại hỏi han cô vài câu.
Diệp Thành lái xe đến của ký túc xá của Kỳ Lưu Hỏa đón cô.
Kỳ Lưu Hỏa còn chưa thu dọn xong đồ đạc, vừa làm vừa nghe điện thoại, “Trong vòng năm phút nữa tớ sẽ đi xuống.”
“Không vội, cứ thu dọn xong xuôi rồi xuống, đừng quên gì đấy.” Diệp Thành cúp điện thoại, bắt đầu nghiên cứu phần hướng dẫn chỉ đường.
Lần này không phải là Diệp Thành lái xe. Anh thuê một tài xế đến lái. Bởi vì hiện tại Diệp Thành còn chưa lái trên đường cao tốc được. Nhưng trước đó tùy tiện lái xe đi lòng vòng xung quanh thì không có vấn đề gì.
Hơn nữa lái xe về nhà đối với anh mà nói không phải thử thách về kỹ thuật lái xe, mà là khả năng xác định phương hướng. Đi trên đường cao tốc mà rẽ nhầm một chỗ là có thể phải chạy đi chạy lại cả một buổi sáng, vô cùng phiền phức. Diệp Thành thầm nghĩ, về sau phải học cách nhớ đường mới được.
Kỷ Từ đã thu dọn xong xuôi, “Bạn trai lái xe tới đón tớ rồi.”
Kỳ Lưu Hỏa không nói chuyện, bạn trai của cô cũng đang ở dưới lầu.
Vương Lê và Thi Tiểu Sương đều là người có gia cảnh bình thường, phải đi bắt xe lửa để về nhà. Kỳ Lưu Hỏa muốn bọn họ cùng nhau đi xuống, nói rằng, “Các cậu đừng chen nhau lên xe buýt làm gì, hôm nay khả năng sẽ đông lắm. Tớ và Diệp Thành sẽ đi từ nội thành ra, đưa các cậu đến ga xe lửa.”
Hai người bạn cùng phòng vô cùng cảm kích Kỳ Lưu Hỏa.
Lúc mọi người cùng nhau xuống lầu lại nhìn thấy ở ngoài sân đang xảy ra một cuộc ẩu đả kịch liệt.
Kỷ Từ bị một người phụ nữ túm tóc.
Diệp Thành cũng đi ra khỏi xe. Khi trông thấy một màn này, anh phảng phất nhớ lại cảm giác năm đó khi xem được video của mẹ mình. Mặc dù trông vẻ mặt của anh rất bình tĩnh, không hề có chút biến sắc, nhưng Kỳ Lưu Hỏa biết, có lẽ anh nghĩ tới những chuyện không vui trong quá khứ.
Kỳ Lưu Hỏa đi đến, một đám người vây quanh đứng xem. Dì quản lý bị dọa, nhân viên trong trường cũng bị dọa.
Đám người này đến nhanh đi cũng nhanh. Hai người phụ nữ phát điên đều bị đưa đi, người đàn ông bụng phệ cũng đi mất.
Kỷ Từ nói cô ta không biết mình là tiểu tam.
Thi Tiểu Sương và Vương Lê lên xe của Diệp Thành. Diệp Thành ngồi ở ghế phụ, ba nữ sinh thì ngồi ở hàng ghế sau.
Hai người bọn họ lẩm bẩm chỉ trích, “Kỷ Từ bị mù sao…… Rõ ràng người đàn ông đó còn có cả con rồi. Chắc là cậu ấy giả bộ không biết thôi.”
Trên xe vẫn luôn im ắng.
Kỳ Lưu Hỏa lo lắng nhìn chằm chằm cái ót của Diệp Thành.
Xe đỗ ở trung tâm thành phố để đưa hai nữ sinh kia ra ga xe lửa.
Kỳ Lưu Hỏa bảo Diệp Thành ra ghế sau ngồi với cô.
Diệp Thành nghe lời chuyển chỗ.
Sau đó, Kỳ Lưu Hỏa tiến lại gần ôm lấy Diệp Thành, “Không vui sao?”
“Ừ.” Diệp Thành nghiêng đầu dựa vào vai cô.
“Làm sao bây giờ……”
“Cần được Kỳ Lưu Hỏa hôn một cái.”
Tài xế: “……”