Chung Cực Truyền Thừa

Chương 692: Khiếp sợ



Nghĩ đến những năm khốn khổ gần đây, hai tròng mắt của Thanh Long thậm chí đã có một chút nước mắt. Là một cao thủ đỉnh phong trên Bạch Đế đại lục, là một người tâm cao khí ngạo, lại trải qua hơn sáu mươi năm sinh hoạt giống như thợ mỏ, có bao nhiêu sự đả kích với hắn cũng là điều dễ hiểu.

– Lâm Dịch, ta không thể không nói một câu: Mạng này của Thanh Long chính là do ngươi cấp, sau này chỉ cần ngươi nói một câu, cho dù tới đâu, lên núi đao xuống biển lửa, Thanh Long tuyệt đối không chút nhíu mày.

Thanh Long hít sâu một hơi, khuôn mặt nghiêm túc nhìn Lâm Dịch.

Lâm Dịch vội vã nói:

– Thanh Long tiền bối quá khách khí rồi, đây chính là chuyện mà Lâm Dịch nên làm.

Mấy người khác cũng nhìn về phía Lâm Dịch.

Khuôn mặt của Bạch Tiếu Thiên có chút xấu hổ, trước đó hắn đinh lợi dụng Lâm Dịch cướp đoạt càng nhiều lệnh bài càng tốt. Cuối cùng thậm chí không tiếc những lệnh bài kia để lộ ra tin tức, gây thêm nhiều phiền toái cho Lâm Dịch. Từ chuyện này cho nên giữa hai người vẫn còn cò hiềm khích.

Nhưng mà lần này, bản thân mình dưới sự trợ giúp của đối phương chạy thoát khỏi địa ngục. Tuy rằng nguyên nhân rất lớn trong đó là Lâm Thiên Ngạo, thế nhưng hắn đối với hành vi của mình cảm thấy ngại ngùng.

– Lâm Dịch, lần này thực sự cảm ơn ngươi. Tự nhiên nhớ lại những hành vi khi trước, thực sự là xấu hổ a.

Bạch Tiếu Thiên khẽ thở dài một tiếng, đối với những hành vi của bản thân, cảm thấy khó có thể mở miệng.

Lâm Dịch mỉm cười, liếc nhìn hắn. Năm đó trong cảm nhận của hắn Bạch Tiếu Thiên cũng là một nhân vật có trọng lượng.

– Lâm Dịch chưa bao giờ trách Bạch đại nhân. Năm đó trước Ma nguyên động quật, nếu không có Bạch đại nhân hỗ trợ, sợ rằng Lâm Dịch đã bị người ta vây công. Lâm Dịch thiếu đại nhân một cái ân huệ, những hiểu lầm đó, cho thành quá khứ đi. Lâm Dịch cũng không phải là người thù dai.

Bằng vào thân phận và địa vị hiện tại của Lâm Dịch cũng không thèm tính toán nhiều với Bach Tiếu Thiên. Huống hồ, chuyện đã xảy ra nhiều năm như vậy, quả thực không cần nhắc lại nữa.

Huống chi, hiện tại nguy cơ của đại lục Bạch Đế gần ngay trước mắt, tuy rằng Bạch Tiếu Thiên không nhất định có thể giúp được gì to tát, thế nhưng thêm một người cũng thêm một phần lực lượng a.

Lý Vân Diệc ở bên cạnh nhìn Lâm Dịch, than nhẹ nói:

– Thực sự không nghĩ tới, năm đó ở trong hàn viên ta và Dịch huynh đệ hay trò chuyện, thế nhưng ba trăm năm sau, chúng ta đã ở phía sau ngươi một khoảng cách rất xa. Ha ha, chúng ta ở trên này vạn năm, quả thực là sống uổng phí rồi.

Cuối cùng, khuôn mặt hắn có chút khổ sở.

Lâm Dịch nghe xong những lời này, cũng không biết nên nói như thế nào, cũng chỉ có thẻ nhẹ nhàng cười.

Khái khái.

Tiếng ho khan kịch liệt vang lên bên tai Lâm Dịch. Hắn quay đầu lại thì thấy gia gia Lâm Thiên Ngạo đang ho khan kịch liệt, hắn vội vã đi tới, dán bàn tay vào sau lưng Lâm Thiên Ngạo, năng lượng dũng mãnh tiến vào bên trong cơ thể Lâm Thiên Ngạo.

Khuôn mặt tái nhợt của Lâm Thiên Ngạo có chút huyết sắc, một lát sau, mới khôi phục lại bình thường. Khí sắc so với khi trước mạnh hơn rất nhiều.

Lâm Dịch trong lòng âm thầm sợ hãi…Trạng thái thân thể của Lâm Thiên Ngạo, thậm chí so với những người ở đại lục Bạch Đế mạnh hơn một ít…Thế nhưng gia gia rõ ràng chỉ còn là cường giả Tinh Vị cảnh a.

Bằng vào tình huống thân thể như vậy, mà có thể khai thác khoáng thạh nhiều năm như vậy, khổ cực như thế nào có thể nghĩ ra.

– Hỗn đản.

Lâm Dịch tức giận mắng một tiếng.

Hắn vốn có dự định tìm Bách Nguyên Tông gây phiền phức. Thế nhưng tình huống hiện tại buộc hắn phải lựa chọn gia hương của mình. Chỉ có thể dựa vào thế lực Bách Nguyên Tông. Thù này, đã đinh trước là không thể báo. Huống hồ, toàn bộ Thiên Giới đều làm như vậy. Những kẻ chiến bại đều bị người thắng dằn vặt. Không giết sạch bọn họ cũng tính là nhân từ rồi.

– Gia gia, chư vị tiền bối. Trước tiên ta giải cấm chế trên người mọi người. Sau đó rồi mới đi tiếp.

Lâm Dịch mở miệng nói.

Vừa nghe Lâm Dịch có thể giải khai cấm chế, con mắt mọi người tức thì sáng lên.

Đã từng là cường giả, vô luận là ở trên Thiên Giới đẳng cấp của bọn họ là gì. Thế nhưng ít ra thực lực của bọn họ là thông qua sự nỗ lực của bản thân mà có được. Hiện tại lại bị người ta cấm chế, toàn bộ năng lượng khổ cực tu hành liền tiêu tán, có thể tưởng tượng tâm tình của bọn họ trong lúc đó ra sao. Nếu như hiện tại có thể khôi phục. Bọn hắn tự nhiên là vui mừng.

– Vậy phiền phức Lâm lão đệ rồi.

Ô Lâm cảm kích nói.

Lâm Dịch lắc đầu nói:

– Không dám, đến đây đi.

Nói xong, bàn tay hắn lại dán vào phía sau lưng Lâm Thiên Ngạo.

Huyết sắc năng lượng nhất thời tràn ra, hoàn toàn bao bọc lấy thân thể của hai người. Một cỗ linh lực nồng dậm từ cánh tay Lâm Dịch tuôn vào bên trong cơ thể Lâm Thiên ngạo.

Lâm Thiên Ngạo cắn chặt hàm răng. Sáu mươi năm qua chưa từng có một đạo năng lượng chạy trong kinh mạch của hắn, hiện tại lại có một đám khiến cho hắn cảm thấy sự đau đớn như nứt ra. Nhưng mà Lâm Thiên Ngạo lại cố nén đau đớn, mồ hôi lớn như hạt đậu không ngừng rơi xuống.

Qua một phút, thân thể Lâm Thiên Ngạo đột nhiên kịch liệt run rẩy, nhịn không được mà ngửa mặt lên huýt dài một tiếng. Thân hình đột nhiên đứng lên, bay vào không trung.

Lâm Dịch hít sâu một hơi, huyết sắc năng lượng tức thì biến mất. Sau đó hắn ngẩng đầu lên, nhìn Lâm Thiên Ngạo giống như cuồng long trên trời, nhất khiếu trùng thiên, một tiếng gầm rõ to truyền ra xung quanh.

Trên mặt Lâm Dịch hiện lên nụ cười hài lòng. Sau đó quay đầu nhìn về phía mọi người đang nhìn Lâm thiên Ngạo trên không trung.

Hai mắt bọn họ tỏa sáng, nhìn chằm chằm vào Lâm Thiên Ngạo, không nhịn được mà có chút khẩn trương. Không mất đi thứ gì đó, vĩnh viễn đều không biết thứ bọn họ sở hữu trân quý ra sao. Hơn sáu mươi năm bọn họ mất đi công lực, hiện tại đột nhiên có cơ hội khôi phục công lực. Tự nhiên đều khẩn trương. Tâm tình chờ mong này có thể hình dung ra.

– Thanh Long tiền bối, đến phiên người.

Lâm Dịch cười cười, vẻ mặt chờ đợi nhìn Thanh Long.

Hai con mắt Thanh Long sáng lên, liên tục gật đầu, chạy tới trước mặt Lâm Dịch.

– Lâm Dịch huynh đệ, làm phiền ngươi rồi.

Thanh Long có chút khẩn trương nói.

Lâm Dịch gật đầu cười nói:

– Đừng khẩn trương, thả lỏng một chút đi.

Nói xong, cánh tay đặt lên trên thân thể hắn.

Thời gian trôi qua rất nhanh, chỉ ngắn ngủi một canh giờ, Lâm Thiên Ngạo, Thanh Long, Ô Lâm, Lý Vân Diệc, Bạch Tiếu thiên đều khôi phục công lực bản thân.

Trên khuôn mặt Lâm Dịch hiện nên nụ cười, hắn ngẩn đầu nhìn đám người Lý Vân Diệc trên không trung. Một chút tiêu hao đối với hắn không đáng kể.

Bọn họ bị áp lực khôi phục công lực từ lâu, trong lòng vô cùng vui sướng khi áp lực bao nhiêu năm cũng bị giải quyết rồi. Cũng khó trách Lâm Thiên Ngạo là một người trầm ổn lại có thể như vậy.

Lâm Phỉ đi tới bên cạnh Lâm Dịch, cũng ngẩng đầu lên nhìn không trung rồi cười. Sau đó nàng đột nhiên nói:

– Có phải là chàng muốn để cho Mộng nhi tỷ tỷ và Linh Lung tỷ tỷ đi ra bên ngoài không?

Lâm Dịch ngạc nhiên, sau đó vỗ đầu nói:

– Đúng vậy, may mà có nàng nhắc nhở.

Nói xong, tay hắn vung lên, ngân quang lóe lên, Thư Mộng và Thủy Linh Lung lúc này đang nghi hoặc xuất hiện trước mặt mọi người.

– Mộng nhi, Linh Lung.

Lâm Dịch cười cười, có chút xấu hổ nói.

Thư Mộng và Thủy Linh Lung cũng không biết Lâm Dịch quên không gọi các nàng ra. Hai nàng ngẩn người một lát rồi vội vã hỏi:

– Đám người gia gia đâu?

Phi hành, đối với cường giả Tinh Vị cảnh mà nói, đó chính là thứ cơ bản. Thư Mộng vừa mới trở thành cường giả Tinh Vị cảnh cho nên khi phi hành phi thường kích động, nhưng theo thời gian, mỗi ngày phi hành cũng làm mất đi sự hăng hái của nàng.

Thế nhưng, đối với đám người Lâm Thiên Ngạo mà nói, mất đi mấy trăm năm mất đi cảm giác này. Lần thứ hai nó lại trở về bên trong cơ thể, cũng không giống với những người khác. Thậm chí so với lần đầu tiên phi hành còn khiến cho bọn hắn hưng phấn cùng với vui sướng hơn nhiều.

Bởi vậy, Thư Mộng đương nhiên không hiểu bọn họ đang làm cái gì.

Lâm Dịch khẽ cười, đột nhiên ngẩng đầu lên nói:

– Gia gia, chư vị tiền bối.

Thanh âm của Lâm Dịch cực kỳ trầm ổn, thế nhưng lại vừa vặn chui vào bên trong tai của đám lão gia đang hưng phấn này. Thân hình của đám người Lâm Thiên Ngạo dừng lại, nghi hoặc nhìn xuống dưới. Đột nhiên phát hiện có thêm hai bóng người khiến cho bọn họ không khỏi ngạc nhiên.

Khi thấy rõ khuôn mặt hai người, cả đám tức thì kinh ngạc.

Thân hình bắn tới, xoát xoát mấy tiếng vang lên, thân hình năm người tức thì xuất hiện bên cạnh Lâm Dịch.

– Mộng nhi? Linh Lung? Các con cũng tới Thiên Giới sao?

Lâm Thiên Ngạo ngạc nhiên nhìn hai nữ tử.

– Mộng nhi, Linh Lung ra mắt gia gia cùng chư vị tiền bối.

Thư Mộng và Linh Lung cung kính thi lễ. Sau đó con mắt xih đẹp của Thư Mộng khẽ chớp chớp nói:

– Chính là Lâm Dịch mang hai người chúng con lên.

Lâm Thiên Ngạo ngơ ngác nhìn Lâm Dịch, hỏi:

– Con đã trở về đại lục Bạch Đế?

Bọn họ cũng không biết chuyện Lâm Dịch trở lại đại lục Bạch Đế.

Lâm Dịch gật đầu nói:

– Trên thực tế ngày hôm qua mới về.

Mấy người sững sờ, một lúc lâu sau, Lâm Thiên Ngạo mới hỏi:

– Những người ở đại lục Bạch Đế vẫn khỏe chứ? Con đã mang được Mộng nhi và Linh Lung lên đây sao không tiện thể mang theo phụ mẫu con lên đây luôn?

Vừa nói tới vấn đề này, Lâm Dịch tức thì trầm mặc. Mấy người đều tiên là đợi câu trả lời của hắn, sau đó thấy hắn đột nhiên trầm mặc. Biểu tình của cả đám dần dần chuyển thành nghi hoặc, Bạch Tiếu Thiên có chút chần chờ nói:

– Đại lục Bạch Đế không phải là đã xảy ra chuyện gì đó chứ?

Lâm Dịch hít sâu một hơi, sau đó ngẩng đầu nhìn mọi người nói:

– Mọi người đều là bậc tiền bối ở đại lục Bạch Đế, lại có mối liên hệ với Bản Nguyên chi tháp, ta cũng sẽ không giấu diếm các vị nữa. Đại lục Bạch Đế đích xác đã gặp chuyện không may.

Tâm tình mấy người tức thì nhảy dựng lên, khuôn mặt chuyển thành ngưng trọng.

– Là chuyện gì?

Lâm Thiên Ngạo nghiêm túc hỏi.

– Một thế lực được gọi là Huyền Đông Thiên, không biết có mục đích gì, dường như có ý định hủy diệt đại lục Bạch Đế. Bốn Bản Nguyên chi tháp đều bị công kích. Lâm Dịch hít sâu một hơi, chậm rãi nói.

– Cái gì? Thế lực ở Thiên Giới?

Khuôn mặt của mọi người tức thì kinh ngạc.

Bọn họ tự nhiên hiểu rõ, đại lục Bạch Đế so với một thế lực tại Thiên Giới nhỏ bé ra sao. Cho dù là hủy diệt nó cũng là chuyện bình thường.

– Chẳng lẽ là cừu địch của Bách Nguyên Tông?

Bạch Tiếu Thiên nhíu mày nói.

Lâm Dịch lắc đầu nói:

– Ta đã từng nói chuyện với tên đầu lĩnh của bọn người kia, dường như chuyện này cũng không có liên hệ tới Bách Nguyên Tông. Nói cách khác, mục tiêu của bọn họ, chỉ đơn thuần là muốn hủy diệt đại lục Bạch Đế.

Mọi người tức thì trầm mặc, biểu tình của cả đám dại ra. Tin tức đột nhiên xuất hiện này khiến cho bọn họ thât thần.

Một thế lực trên Thiên Giới, lại nhằm vào một thứ nguyên không gian. Phát động một lần tập kích? Loại chuyện như thế này, đây là lần đầu tiên bọn họ nghe nói.

– Vậy thì cuối cùng phải làm sao?

Thanh Long lo lắng hỏi.

Đọc Truyện Kiếm Hiệp http://truyenfull.vn

Lâm Dịch nhíu mày, khuôn mặt cũng hiện lên vẻ lo lắng nói:

– Lúc đối phương tấn công bởi vì có sự tồn tại của ta mà bị ngăn cản. Thế nhưng nhìn vào hành vi của bọn họ, dường như nói buông tha là chuyện không có khả năng. Vì vậy, tình cảnh hiện tại của Bạch Đế đại lục là vô cùng nguy hiểm.

Khuôn mặt Thanh Long lo lắng, hỏi;

– Vậy, vậy phải làm sao bây giờ?

Mấy người khác cũng có chút lo lắng, mặc kệ nói như thế nào, vô luận là Bạch Tiếu Thiên hay đám người Lâm Thiên Ngạo, Ô Lâm, Thanh Long, Lý Vân Diệc, gốc rễ của bọn họ đều là ở Bạch Đế đại lục. Hiện tại Bạch Đế đại lục phát sinh chuyện như vậy, là người đi ra từ Bạch Đế đại lục, bọn họ làm sao có thể không đi quản cơ chứ.

Lâm Dịch lắc đầu nói:

– Tạm thời cũng không có biện pháp gì. Chỉ có thể đi một bước tính một bước. Mặc kệ nói như thế nào cũng phải bảo vệ được Bạch Đế đại lục.

Câu cuối cùng của hắn lộ ra vẻ kiên định.

Tất cả mọi người đều thất thần, sau đó gật đầu đồng ý.

Lâm Thiên Ngạo trầm ngâm một lát rồi đột nhiên hỏi:

– Tổn thất ra sao?

Lâm Dịch trầm mặc một lúc, sau đó nhẹ nhàng nói:

– Dù sao con cũng chỉ có một mình, nơi thứ nhất con chạy tới chính là Cổ Văn. Sau khi tới Cổ Văn mới biết Bản Nguyên chi tháp xuất hiện địch nhân. Sau đó mới chạy tới Cổ Thể, Cổ thuật, hoàng tộc. Thương vong lúc đó rất lớn.

Ánh mắt Lâm Thiên Ngạo lóe lên nói:

– Bao nhiêu?

Lâm Dịch khẽ thở dài một tiếng, nhìn về phía Thư Mộng, Thủy Linh Lung hội ý. Sau khi than nhẹ một tiếng rồi nói:

– Ngoại trừ ta, tỷ tỷ, phụ mẫu cùng với Ô Mông trưởng lão ở ngoài, những trưởng lão khác đều ngã xuống. Những tộc nhân bình thường tử vong ước chừng khoảng tám vạn người.

Đầu Lâm Thiên Ngạo ông lên một tiếng, hầu như không đứng vững được, lảo đảo lui về phía sau mấy bước. Hai người Ô Lâm cùng với Thanh Long phía sau hắn đồng dạng khuôn mặt cũng dại ra.

– Tám. Tám vạn người? Toàn bộ Cổ Văn, bất quá cũng chỉ có hơn mười vạn người a.

Lâm Thiên Ngạo lẩm bẩm, sau đó nghiến răng nắm tay:

– Quá độc ác, quá độc ác. Bọn họ đều là người thường, không chút năng lực phản kháng a. Bọn hắn sao lại có thể hạ thủ được cơ chứ?

Lâm Dịch khẽ thở dài một tiếng, nói:

– Mục đích của bọn họ chính là hủy diệt toàn bộ diện vị này. Toàn bộ sinh linh ở diện vị này bọn hắn cũng không thèm để ý tới, chứ đừng nói là tám vạn người.

Lâm Thiên Ngạo cắn răng, trầm mặc.

– Vậy những địa phương khác tổn thất ra sao?

Lý Vân Diệc vội vã hỏi, vẻ mặt hắn lo lắng, tự nhiên là đang lo lắng cho Cổ thuật.

Lâm Dịch nhìn hắn, sau đó nói:

– Lý trưởng lão không cần lo lắng. Bởi vì lúc đó Lang Sa ở tại Cổ Thuật, hơn nữa Cổ Thuật có trận pháp thần kỳ, tuy rằng cũng có thương vong, nhưng cũng không lớn. Cụ thể thì tốt nhất ngươi nên hỏi Lang Sa đi. Nàng rõ hơn ta một chút.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.