Cái này khiến Lâm Dịch hơi giật mình, lập tức liền thấy được vẻ cảm kích trong mắt họ.
– Lâm đại nhân, lần này nếu không có ngươi, chỉ sợ Cổ Văn khó tránh khỏi kết cục bị diệt rồi.
Một gã cường giả Trung tinh vị thượng giai lộ ra vẻ kích động, ngữ khí chân thành tha thiết mở miệng nói.
Đối với Lâm Dịch, những người này đều không xa lạ gì, chỉ là bọn họ cũng không quen thuộc với Lâm Dịch lắm. Mặc dù biết đối phương là nhi tử của Lâm Cường, nhưng đối phương lại không ở trong Cổ Văn. Có thể nói, tuy rằng trên danh nghĩa đối phương là người Cổ Văn, nhưng về mặt cảm tinh chung quy vẫn có chút ngăn cách. Lâm Dịch nghe xong lời này liền vội chắp tay nói:
– Nói quá lời rồi. Lâm Dịch mặc dù thời gian dài không ở Cổ Văn, nhưng xét cho dù Cổ Văn vẫn là nhà của Lâm Dịch, chống kẻ thù bên ngoài là bổn phận của ta, vị đại nhân này nói như vậy đã cho rằng Lâm Dịch là người ngoài rồi.
Nghe thấy Lâm Dịch nói như vậy, tất cả mọi người không khỏi lộ ra thần sắc cảm động với hắn, trong lúc nhất thời đều có chút cảm động.
Đọc Truyện Kiếm Hiệp http://truyenfull.vn
Lâm Cường đừng sau lưng Lâm Dịch lúc này mới mở miệng trầm giọng nói:
– Cứ ngồi xuống trước đã, có chuyện gì nói sau.
Lúc này, mọi người phân nhau ngồi xuông.
Lâm Dịch được an bài ngồi ở chỗ bên tay trái Lâm Cường. Vốn dựa theo ý của Lâm Cường là để hắn ngồi ở vị trí trung tâm. Nhưng Lâm Dịch cũng không dám đoạt danh tiếng với phụ thân, liền cự tuyệt. Mà ở sau lưng Lâm Dịch chính là hai người Thư Mộng và Linh Lung ở hai bên trái phái. Các nàng là tộc quyến, vốn bình thường các nàng không thể tham gia vào loại hội nghị thế này, bất quá bây giờ là thời kì phi thường cho nên cũng để càng nàng tham gia. Bất quá vẫn vẫn không được tham gia, chỉ dự thính thôi.
– Lập Tân, ngươi nói cho mọi người một chút về tổn thất và chiến lực còn lại của chúng ta đi.
Sau khi ngồi xuống, Lâm Cường quay đầu trầm giọng nói với một người.
Một người ngồi ở bên phải đứng lên, khẽ gật đầu. Thấp giọng đáp:
– Vâng.
Sau đó hắn ngẩng đầu, sau khi liếc nhìn quanh bốn phía, ngữ khí trầm thấp chậm rãi nói:
– Hạo kiếp lần này, là một lần lớn nhất từ khi Cổ Văn thành lập đến nay, cơ hồ suýt nữa khiến toàn thể Cổ Văn bị diệt. Số lượng thương vong của tộc nhân bình thường vẫn còn đang trong công tác thông kế, tạm thời còn chưa hoàn thành. Nhưng theo tin tức trước mắt mà xem, thương vong lần này tuyệt đối không dưới sáu vạn.
Sáu vạn người, phải biết rằng toàn bộ tộc nhân Cổ Văn cộng lại cũng chỉ hơn tám vạn người thôi…Con số của máu, qua đó có thể thấy được thảm thiết thế nào
Phòng họp lâm vào trong yên tĩnh hoàn toàn, ân ẩn còn có thể nghe được một hồi thanh âm xoẹt zoẹt rất nhỏ. Lâm Dịch ngắm nhìn bốn phía, biểu lộ cũng có chút trầm trọng. Hắn đối với Cổ Văn quả thật cũng không có cảm tình gì, nhưng bất kể thế nói thế nào, đây cũng là cố hương trên danh nghĩa của hắn, tộc nhân trên danh nghĩa của hắn bị tàn sát như thế, sao hắn có thể thờ ơ được.
Sau khi yên tĩnh trong chốc lát, ngữ điệu trầm thấp của người kia lại lần nữa chậm rãi vang lên:
– Về phần trưởng lão đạt tới ngoài Tinh vị cảnh, sáu trưỡng lão Đại tinh vị hôm nay chỉ còn lại Lâm Cường trưởng lão, Vân Băng trưởng lão và Ô Tác trưởng lão. Vẫn lạc ba vị trưởng lão Trung tinh vị, 69 trưởng lão thủ trú ngoại trừ Thủy Linh Lung trưởng lão và Thư Mộng trưởng lão ra, 67 người còn lại đã vẫn lạc toàn bộ. 320 vị trưởng lão Tinh vị cảnh danh nghĩa. Toàn bộ vẫn lạc. Cộng lại…
Khi nói đến đây, đầu mũi của hắn nhịn không được có chút đau xót. Hốc mắt có chút hiện hồng. Cộng lại, cộng lại.
– Cộng lạị” này, đều là tánh mạng a. Chính là tánh mạng sống sờ sờ mà một tuần, một tháng trước vẫn còn theo đám mình uống rượu tán ngẫu a.
Tất cả mọi người khác trong phòng đều đỏ bừng mắt, trong số trưởng lão chết đi này, đều có ngàn vạn liên hệ với bọn họ cả. Thậm chí có rất nhiều người chính là cha mẹ, huynh đệ, con cái, khí tức bi phẫn tràn ngập toàn bộ phòng họp.
– Cộng lại 394 người vẫn lạc.
Lại lần nữa yên tĩnh.
394 người, những người này đều là nòng cốt chèo chống Cổ Văn, thoáng cái đã chết nhiều như vậy, vô luận là theo tình cảm cá nhân hay là đối với sự phát triển của Cổ Văn mà nói đều là một đả kích vô cùng thảm trọng.
Lâm Cường nhìn bốn phía, thở sâu một hơi, trì hoãn nói:
– Chuyện cũ đã qua, mọi người có thể bi thống, nhưng không thể bi thương. Tộc nhân vì nhiệm vụ mà lão tổ tông nhắn nhủ cho chúng ta mà hy sinh, chúng ta nên vì Cổ Văn có thể dưỡng dục ra những tộc nhân như vậy mà cảm thấy tự hào mới phải.
Ngữ khí có âm điệu khiến trong lòng tất cả mọi người đều hơi chấn động, cảm xúc vốn bi thương liền hóa thành một lượng bi phẫn.
Thấy cảm xúc của mọi người cũng dần bị khống chế, Lâm Cường mới tiếp tục mở miệng nói:
– Báo cáo thương vong vẫn còn đang trong quá trình thống kê, thành thị cũng đang được trùng kiến lại nhưng uy hiếp đến từ Thiên Giới vẫn chưa mất. Sự tồn tại của Thanh Long Bảo cũng như một thanh đao treo trên đầu Đại lục Bạch Đế, tùy thời đều có thể bị rơi xuống cho nên mọi người không thể lười biếng được.
– Khinh người quá đáng…Thanh Long Bảo quả thực khinh người quá đáng, người Thiên Giới thì sao chứ? Bọn hắn sao lại vô duyên vô cớ muốn hủy diệt Đại lục Bạch Đế chứ? Cùng lắm thì chết thôi, ta không thèm sợ bọn họ.
Có tộc nhân phẫn nộ nhịn không được mở miệng mắng.
Lời này vừa nói ra liền có nguyên một đám tộc nhân nhao nhao ủng hộ.
– Chẳng lẽ vì bọn họ là người của Thiên Giới liền có thể khi dễ người như thế sao?
– Lâm đại nhân, xin ngài mang ta lên Thiên Giới a…Vô luận như thế nào, ta dù liều cái mạng này cũng muốn sống mái với Thanh Long Bảo.
– Đúng vậy, để người của Thiên Giới biết rõ, người của Đại lục Bạch Đế chúng ta cũng không phải dễ khi dễ.
Nhất thời quần hùng sục sôi, tiếng rống cuồng bạo mang theo huyết lệ quanh quẩn trong phòng họp.
Lâm Cường cũng trầm mặc lại, kỳ thật nếu không chân chính nhìn thấy sự lợi hại của người Thiên Giới, biết rõ đám người mình dù có lên cũng không có tư cách dốc sức liều mạng thì sợ rằng hắn cũng là một người kêu gào trong đó rồi.
Lúc này Cổ Văn bị thương quá sâu, tộc nhân bị mất đi cha mẹ, huynh đệ thậm chí con cá, thậm chí còn có tử tôn hậu bối đã bi thống đến cực hạn, có mấy người có thể tỉnh táo được nữa? Đồng quy vu tận với đối phương chỉ sợ là việc bọn hắn muốn làm nhất hiện giờ.
Lâm Dịch nhìn thấy tình hình như thế, đầu cũng nổi lên từng đợt gợn sóng, ánh mắt của hắn kiên định, đứng lên, có chút giơ tay.
Thanh âm kêu gào lập tức yên tĩnh lại, tất cả mọi người đều nhìn về phía nam nhân có thể mang đến cho mình cơ hội báo thù này.
Ánh mắt Lâm Dịch quét qua từng khuôn mặt đối với hắn rất xa lạ nhưng giờ lại lộ ra thân thiết dị thường, lớn tiếng nói:
– Trời xanh ở trên, Lâm Dịch ta lúc này thề Thanh Long Bảo chắc chắn sẽ vì lần xâm lấn này mà trả cái giá bọn hắn không thể thừa nhận nổi, nếu vi phạm lời thề, nhân thần cùng vứt bỏ.
Bốn phía một mảnh yên tĩnh, thanh âm sang sảng khởi dậy nhiệt huyết trong lòng tất cả mọi người.
– Tốt…
Không biết ai kêu một tiếng tốt, toàn bộ phòng họp lập tức đều trở nên âm ĩ, tiếng trầm trồ cực lớn gần như muốn lật tung cả nóc nhà.
Đây là một niên đại tiếc anh hùng, trọng anh hùng, đối với Cổ Văn mà nói Lâm Dịch hiện giờ chính là ánh hùng của bọn hắn.
Thủy Linh Lung và Thư Mộng nhìn khuôn mặt như điêu khắc của Lâm Dịch, con ngươi xưa nay vốn ôn nhu của hắn úc này lại là một mảnh kiên định. Cổ khí khái thiết huyết nam nhi này, lập tức rung động nơi yếu ớt nhất trong tâm hồn hai thiếu nữ, đây chính là nam nhân của các nàng, không người nào hoài nghi lời thế của hắn không thành công cả, dù các nàng cũng biết Thanh Long Bảo cường đại như thế nào.
Nhưng nam nhân này đã dám phát ra lời hùng hốn như thế, các nàng liền tin tưởng hắn nhất định có thể thành công.
Tay nhị nữ không khỏi đan vào nhau, trong con mắt đẹp nhìn về phía Lâm Dịch liên tục lóe dị sắc, cơ hồ kích động nhịn không được muốn đi lên.
– Không hổ là con trai của Bạch Hổ Vương.
Lại có người lớn tiếng rống lên, trong giọng mang theo tán thưởng không chút che lấp.
Ở trước mặt loại hào khí áp lực như vậy, đúng là lúc tất cả mọi người cần phát tiết, tiếng tốt này, rống lên một tiếng, thậm chí giằng co vài phút mới dần lắng xuống.
Lâm Dịch có chút đưa tay, người phía dưới lại lần nữa khôi phục yên tĩnh nhìn hắn. Lúc này, trong ánh mắt nhìn về phía Lâm Dịch đã nhiều thêm một tia sùng bái.
Toàn bộ Cổ Văn, cũng chỉ có hắn có năng lực, hoặc là nói có tư cách phát ra lời thề như vậy.
– Ta biết rõ, các tộc nhân ra đi, thân nhân, các bằng hữu rời khiến trong ngực mọi người đều có một ngụm lửa giận, nếu như không phát tiết, sẽ khiến các ngươi điên mất. Nhưng chúng ta cũng không thể không thừa nhận, địch nhân cực kỳ cường đại, nếu mọi người tin tưởng Lâm Dịch thì chuyện này cứ giao cho Lâm Dịch đi làm. Thanh Long Bảo, tuyệt đối sẽ không sống khá giả.
– Nhưng, chiến đấu với Thanh Long Bảo dù sao cũng là ở Thiên Giới. Nói thật, mối thù của Thanh Long Bảo thực sự không phải là chuyện gấp gáp nhất của chúng ta hiện giờ, còn có chuyện càng quan trọng hơn nữa phải dựa vào lực lượng của mọi người đây.
Lâm Dịch ngữ khí chân thành tha thiết, ánh mắt kiên định.
– Ta nghĩ mọi người đều biết vạn năm trước đại lục có bộ dáng như thế nào a? Ma thú tàn sát bừa bãi, nhân loại trốn đông trốn tây, đã gần bị diệt sạch. Đó là một đoạn lịch sử mà nhân loại tuyệt đối không hề muốn nhớ lại. Nhưng hôm nay, một nguy cơ có thể sẽ khiến toàn bộ đại lục lại luân lạc vào trong tay ma thú đang đợi mọi người giải trừ đây.
Những lời này nói ra, những người chung quanh không khỏi lộ ra thần sắc khiếp sợ. Đây quả thật không phải là chuyện nhỏ. Nghĩ đến ma thú lại lần nữa tàn sát bừa bãi, nhân loại muốn trở mình cũng không biết là chuyện của bao nhiêu năm sau. Hơn nữa trong quá trình đó tất nhiên sẽ có vô số nhân loại thay đổi. Nhất tộc thủ hộ vì nhân loại, ngoại trừ trông coi
“Bổn nguyên chi tháp”
ra, còn thủ hộ cả nhân loại.
– Đến cùng xảy ra chuyện gì vậy?
Lâm Cường cũng nhịn không được hỏi, ầm thầm kinh hãi, nếu quả thật có nguy cơ như vậy thì việc của Thanh Long Bảo cũng không nên nhắc đến vào lúc này.
Lâm Dịch hít sâu một hơi, chậm rãi nói:
– Ta nói rồi, Thanh Long Bảo xuống phá hư bổn nguyên chi tháp, cũng không phải chỉ có Cổ Văn ta, kể cả Cổ Thuật, Cổ Năng và tổng bộ của hoàng tộc đế quốc cũng đều bị tập kích. Hơn nữa, trong đó thương vong của Cổ Nănng và tổng bộ hoàng tộc đế quốc còn hơn xa Cổ Văn.
– Hoàng tộc Đế quốc chấp chưởng đại lục hơn sáu vạn năm. Năm đó khi thực lực hoàng tộc đế quốc mạnh nhất, vẫn có không ít bọn đạo chích rục rịch, ý đồ phân liệt đại lục, mà hiện giờ đại lượng cường giả của hoàng tộc đế quốc đã bị vẫn lạc, không thể nghi ngờ đây là thời cơ tốt nhất. Nếu như tin tức này bị lộ ra ngoài thì chỉ sợ những thế lực cất giấu ở đại lục không biết bao nhiêu năm kia đều sẽ rục rịch ngóc đầu dậy. Đến lúc đó thì toàn bộ đại lục lâm vào chiến tranh là không thể tránh khỏi được.
– Thử nghĩ một chút, nhân loại phát sinh chiến tranh quy mô lớn, tất cả cường giả nhân loại đều tiêu hao không còn trong chiến tranh, thành trì bị cường giả nhân loại công phá, như vậy cuối cùng là phương nào chiến thắng, chiến lực của nhân loại cũng sẽ bị hạ thấp rất nhiều. Nếu lúc đó mà các loại ma thú đột nhiên tập kích thì…
Nói tới chỗ này, Lâm Dịch ngừng lại, mọi người chung quanh trừng lớn con ngươi. Rất hiển nhiên, bọn hắn đều biết rõ hậu quả cuối cùng là gì.
Hôm nay dưới sự cường hoành của nhân loại, nhưng ma thú kia vẫn chiếm cứ đại bộ phận đất của nhân loại, thành thị nhân loại dù sao chỉ là số ít. Nếu như nhân loại nội chiến, số lượng cao thủ giảm mạnh, cao thủ bình thường cũng giảm bớt thì chẳng khác nào chắp tay dâng đại lục này cho ma thú cả.
Người của Cổ Văn tuy rằng cũng biết chuyện xảy ra với hoàng tộc đế quốc, nhưng dưới sự bi thông, nào có người nào còn cân nhắc được hậu quả chứ? Hôm nay bị Lâm Dịch điểm tỉnh, cảm đám đều bắt đầu có chút bận tâm. Nếu quả thật xảy ra loại chuyện này, vậy thì chết đi chỉ sợ không chỉ có mấy vạn người như vậy.
Lâm Cường cũng trầm ngâm một lát, sau đó mới nói:
– Dịch nhi, vậy theo ý kiến của con, chúng ta nên làm gì bây giờ.
Lâm Dịch quả quyết nói:
– Chúng ta không thể để chuyện như vậy xảy ra, mặc kệ những người kia thế nào, nếu như bọn hắn thật sự muốn mưu phản, như vậy bọn hắn cũng không có đường rút lui nữa, mặc dù lòng có hối hận, chỉ sợ cũng chỉ có thể kiên trì đi tiếp. Cho nên chúng ta phải giết chết loại khả năng này trước kia bọn hăn còn chưa kịp hành động.
Lâm Cường nhẹ gật đầu, Lâm Dịch nói không sai, mưu phản cũng không phải trò chơi. Nói chơi thì chơi, nói không chơi thì không chơi. Thứ này chỉ cần ngươi dính vào, vậy ngươi không còn đường quay lại nưa. Ngươi phản, phải chết, không phản cũng phải chết. Chỉ sợ tất cả mọi người đều biết phải nên lựa chọn thế nào a?
– Chúng ta nên làm gì bây giờ
Lâm Cường lại lần nữa nói.
Lâm Dịch quay đầu liếc bốn phía, nói:
– Chuyến này ta đến thành phố Thiên Diệp, cũng đã đi gặp mặt lão sư lúc trước của ta Lạp Cổ Kỳ. Thực lực của Lạp Cổ Kỳ lão sư hôm nay đã là Đại tinh vị, hơn nữa trước kia ông ấy còn là hiệu trưởng của học viện Ngũ Hành, có uy tín cao trên đại lục. Cộng thêm quan hệ giữa lão sư Lạp Cổ Kỳ và đế quốc cũng rất gần nên ta nói chuyện này cho ông ấy biết, cũng đã thương nghị với ông ấy một lúc, đã có chút tính toán.
Lâm Dịch dừng lại một lúc sau đó nói:
– Chúng ta định như vậy, do lão sư Lạp Cổ Kỳ phụ trách liên hệ tất cả thế lực mà ông ấy có thể liên hệ và cho rằng có thể tin cậy, công khai ủng hộ hoàng tộc đế quốc. Còn ta thì liên hệ ba thế lực Cổ Văn, Cổ Năng và Cổ Thuật. Cường giả Tinh vị cảnh của tam đại truyền thừa tại đế quốc vẫn có lực uy hiếp rất lớn, việc mọi người phải làm rất đơn giản, đó chính là công khai thân phận Cổ Văn, ở nơi trọng đại giao hảo với hoàng tộc đế quốc.