– Lý thúc thúc…có chuyện gì thế?
– Đứng lên, có ma thú.
Vẻ buồn ngủ trong mắt Lâm Dịch liền biến mất. Từ mặt đất liền bật dậy, khẩn trương nhìn xung quanh…nhưng không phát hiện vật thể khả nghi nào, không khỏi nghi hoặc quay đầu nhìn lại:
– Lý thúc thúc, ma thú đâu…
Lâm Dịch còn chưa dứt lời, Lý đã ra một cái dấu im lặng, làm ra một biểu tình chú ý lắng nghe.
Lâm Dịch nghi hoặc dừng lại, nhưng thấy bộ dạng Lý thúc thúc không phải giả…nghĩ tới thực lực mạnh mẽ của Lý thúc thúc, Lâm Dịch nhất thời cũng cẩn thận lên, hai tai dựng lên nghe ngóng.
– Loạt xoạt…
Tiếng vật di động trong bụi cây truyền vào tai, Lâm Dịch nhất thời có chút khẩn trương, thân thể vô ý tiến tới gần Lý một chút, đôi mắt cẩn thận nhìn xung quanh.
Lý đột nhiên đứng lên, kéo Lâm Dịch ra sau, ánh mắt chăm chăm nhìn nơi đen tối trước mặt, không quay đầu lại nói:
– Trèo lên cây phía sau đi.
Lâm Dịch không nói nhiều, gật đầu lập tức chạy tới cây cổ thụ to bằng hai người ôm phía sau, trèo lên trên cao mấy chục thước, tay chân nhanh nhẹn kiếm một trạc cây có thể nhìn bao quát phía dưới.
Biết Lâm Dịch an toàn, trong lòng Lý thở dài một hơi, nhưng biểu tình ngưng trọng không chút biến hóa.
– Lần này là ma thú gì đây? Hẳn không phải là Xích Diễm Mãng chứ?
Đối với ma thú, Lâm Dịch biết không nhiều, chỉ gặp qua một lần hai năm trước ở cửa trấn Hi Mạn, chính là Xích Diễm Mãng cuối cùng bị Khương Phàm và Lý liên thủ đánh chết. Xích Diễm Mãng thân thể thô to để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng hắn, lúc này ngồi trên cây, trong đầu không khỏi suy nghĩ miên man.
Dần dần, thanh âm loạt xoạt ngày càng lớn! Ngay cả Lâm Dịch cũng có thể nhận ra âm thanh này từ hướng nào truyền tới.
Đột nhiên! Hơn mười điểm u quang màu xanh xuất hiện giữa một mảnh đen tối phía trước! Lâm Dịch có cảm giác lạnh mình.
Dần dần, u quang tới gần lộ ra diện mạo vốn có…đó là hơn mười đầu sinh vật giống Sói cao lớn hung mãnh, mà điểm u quang kia chính là ánh mắt tham lam của chúng trong đêm.
Số lượng địch nhân có chút ngoài ý muốn của Lý, Lý không khỏi cau mày nhưng trong nháy mắt làm ra hành động.
– Mở!
Hai tay rất nhanh kết ấn trước ngực, một chữ ‘thương’ màu vàng chợt lóe rồi biến mất! Mà thân thể Lý đã động!
Đối mặt với những ma thú hung tàn nhưng chỉ số thông minh thấp này, chỉ có thể chủ động xuất kích mới là lựa chọn tốt nhất.
Bạn đang đọc truyện được lấy tại
Truyenyy
chấm cơm.
Mà ở trên cây Lâm Dịch mở to mắt nhìn, lần đầu cảm nhận trực tiếp sự cường đại của Lý.
– Vù!
Thân thể Lý sinh ra một đạo tàn ảnh vọt qua không khí trong nháy mắt đã đi tới đầu sói trước người! Tay phải tung một quyền!
Bốp!
A, ô!
Ầm!
Ba tiếng động đột ngột phá tan sự yên tĩnh của màn đêm! Một quyền đánh lên đầu sói kia, nhất thời dẫn ra một tiếng tru thảm, sau đó làm tiếng ầm ầm của thân thể nó bay ra hai ba thước.
Tốc độ Lý quá nhanh rồi! Nhanh đến mức đầu sói kia không kịp phản ứng!
Nhưng mà sau một kích thân thể Lý không chút ngừng lại tránh sang một bên! Một đầu sói khác đã vươn lợi trảo đánh tới tàn ảnh của Lý để lại!
Thân thể Lý dường như trong nháy mắt hóa thành mấy đạo, chia ra công kích mấy đầu sói một lúc, không phân được thật giả!
– A, ô! A…rống!
Tiếng hú thảm thiết cùng tiếng rống giận dữ vang lên không ngờ…mà miệng của Lâm Dịch đã há to tới cực hạn.
Quá mạnh rồi!
Tốc độ của Lý quá nhanh! Hơn nữa lực lượng lại cực kỳ cường đại! Mỗi lần tung ra một quyền đều đánh bay một đầu sói ra ngoài! Tuy rằng đầu sói này sau khi rơi xuống đất vẫn không buông tha công tới nhưng từ lúc bắt đầu đến bây giờ, ngay cả chéo áo của Lý chúng cũng không chạm tới.
Vù! Vù! Ầm! Ầm!
Tiếng xé gió và tiếng đánh quyền liên tiếp vang lên…Lý dựa vào thực lực bản thân đánh cho mười đầu sói kia không thể ngẩng đầu.
Một quyền cuối cùng đầu sói cuối bay ra ngoài…toàn bộ đàn sói đều nằm trên mặt đất co quắp một trận…máu tươi thỉnh thoảng từ miệng chúng chảy ra ngoài cùng nước dãi.
Thực lực của Lý sao lại mạnh như vậy? Thân thể to lớn như Xích Diễm Mãng cũng không thể chịu nổi ba quyền toàn lực của hắn, càng đừng nói tới đám sói yếu nhược hơn Xích Diễm Mãng không ít này. Dù cho hắn không có toàn lực công kích.
– Xuống đi.
Xác định đám sói này không có khả năng tái chiến lúc này Lý mới gọi Lâm Dịch xuống dưới.
‘Vù’ một tiếng, Lâm Dịch từ trên cây cao bảy tám mét nhảy xuống, điều này làm Lý có chút ngạc nhiên nhìn hắn một cái, cho tới bây giờ Lâm Dịch vẫn chưa hề lộ thực lực của hắn trước mặt Lý. Lý không hề biết rằng, đứa nhóc mười năm tuổi trước mặt mình đã có lực lượng ‘nhất môn’ chiến sĩ. Dù sao tu hành thủ ấn đã có thể tu luyện từ nhỏ, sử dụng thành thạo thủ ấn cho phù hợp với năng lực của mình chính là một loại phương thức tu luyên thường thấy trên đại lục, bởi thế cấp bậc tu hành thủ ấn ‘phá môn’ không biểu thị thực lực bản thân người tu hành.
– Lý thúc thúc, đây là ma thú gì a?
Nhưng mà Lâm Dịch vẫn không để ý tới vẻ kinh ngạc trong mắt Lý, mà đang tò mò nhìn đám sói dưới mặt đất.
Lý mỗi lần công kích đều nhằm lên đầu, bởi vậy thân thể đám sói không có biến hóa gì lớn, chỉ là trên đầu bị dính quyền có chút máu me lộn xộn…nhưng đám sói này vẫn nhẹ nhàng rên rỉ, những sinh vật hung hãn này đang hấp hối…
– Hành Lang, nhất cấp ma thú, ma thú quần cư, năng lực đặc thù không có.
Lý ngắn gọn nói cho Lâm Dịch biết lai lịch của đám đầu sói này, Dịch Lâm đang tò tò nhìn vài lần, phía sau truyền tới giọng Lý:
– Chúng ta rời khỏi đây đã, mùi máu tanh có thể đưa tới đám dã thú khác, rất phiền phức.
Lâm Dịch lên tiếng, nhìn tiếp vài lần, mới xoay người đuổi theo Lý rời đi.
Dưới ánh trăng, chỉ có đám thi thể đám Hành Lang đang lạnh dần.