“Bây giờ nghĩ lại mới thấy, ngủ chung với ông cũng không đến nỗi lắm.” Nhậm Hải nói.
Đứng ngoài cổng chính khu phố, Thẩm Triệt và Nhậm Hải ôm nhau chia tay, bối cảnh đằng sau là bốn chữ “Công viên Hữu Nghị” to đùng vàng chóe khắc nổi trên đá cẩm thạch. Thẩm Triệt vỗ nhẹ mấy cái vào lưng Nhậm Hải. Hai người buông nhau ra, Nhậm Hải hít hít cái mũi, nhìn theo bóng Thẩm Triệt xách theo bao lớn bao nhỏ leo lên xe buýt.
Thẩm Triệt vừa bước lên xe, vừa cúi đầu nhìn ra ngoài cửa sổ vẫy vẫy tay. Bước qua cửa sổ nào, cậu cũng khua khua tay tạm biệt đầy mùi mẫn. Xe khởi động, Thẩm Triệt vừa ngồi xuống băng ghế cuối cùng thì nghe thấy tiếng gọi của Nhậm Hải lại vội vàng kéo cửa sổ lên, ngó ra ngoài.
“Quay phim phải cố lên nha!” Cậu bạn chí cốt đứng ở trạm xe buýt, giơ cao hai tay đan chéo nhau quơ quơ.
Thẩm Triệt cũng vươn cánh tay ra ngoài cửa sổ mạnh mẽ phất tay về phía sau. Lúc này mũi lại tự nhiên thấy cay cay, đến khi quay người lại mới phát hiện toàn bộ mọi người trên xe đều đang quay sang nhìn mình.
Cả bác tài xế cùng toàn bộ hành khách trên xe đều tưởng rằng anh chàng này sắp ra sân bay hoặc nhà ga, ai dè lại xuống ở ngay tòa nhà Đan Mĩ cách có mấy trạm xe.
Trong lòng quần chúng OS: cậu này thực sự đi đi quay phim à….
… Có lầm không vậy?
***
Thẩm Triệt nhìn nhìn tấm biển “Đang sửa chữa” dựng bên ngoài cửa thang máy lại ló đầu vào một cái thang máy trống khác xem xét, cũng là tình trạng không hoạt động. Hai chiếc thang máy đều đình công không làm việc, đây đúng là họa vô đơn chí. Thẩm Triệt đem bao lớn bao nhỏ hành lý đặt xuống đất, đặt mông ngồi lên trên. Trời hôm nay có chút oi ả. Lúc cậu bước vào tòa nhà, bên ngoài có mấy em gái đang đứng phát cẩm nang bỏ túi quảng cáo liền thuận tay giơ ra xin một cuốn. Cô bé ngẩn người nhưng vẫn đưa cho cậu, bây giờ thì có cái mà ngồi quạt. Ngồi quạt phành phạch một lúc lâu mới thấy thợ sửa chữa chui ra khỏi thang máy.
“Chú ơi, thang máy này khi nào thì hoạt động được thế?”
“Cố nhanh lắm thì cũng phải qua năm rưỡi.” Chú thợ sửa chữa quay đầu lại liếc nhìn cậu thanh niên đầu quắn đang ngồi ở hành lang, “Cậu nhóc cao lớn như vậy, cứ vậy mà leo lên đi thôi!”
Cho cháu xin! Tận tầng hai mươi lận đó chú! T~T
Chú thợ cười cười, quay lại bắt đầu giúp nâng dây cáp. Thẩm Triệt mắt nhìn đối phương xoay người xắn cao ống tay áo công nhân lên để lộ ra bắp tay cường tráng.
Mười lăm phút sau.
Thẩm Triệt trên lưng đeo một túi to, trên tay xách hai túi to khác, khốn khổ bò theo cầu thang thoát hiểm tối om om lên đến tầng hai mươi, lúc nhìn thấy cánh cửa căn chung cư quen thuộc thì hốc mắt bỗng nóng lên, khi mở cửa còn cố ý gây ra tiếng động thật lớn, vừa bước vào bậu cửa đã hét to: “Mọi người! Em đã về rồi đây!”
Tưởng rằng sẽ thấy được một màn chào đón vô cùng nhiệt liệt. Hạ Lan Bá vội vàng mang cho cậu một cốc nước mát, hỏi han ân cần. Âu Triết Luân thì phấn khởi gọi điện thông báo cho Khải đại thủ: “Đại thủ! Thẩm Nhị đã về rồi! Thẩm Nhị về rồi!” Hoa khôi trường thì ngồi trên ghế, ầm ĩ muốn cậu kể lại xem từ nhà Nhậm Hải chuyển về đây có xảy ra chuyện gì không…
Thẩm Triệt nhìn nhìn Hạ Lan Bá đang tập động tác nâng cao đùi ngoài ban công, Âu Triết Luân thì đang đứng trước gương lớn tìm cách phối hợp quần áo. Cuối cùng chỉ có thể tự mình ngồi phịch xuống sô pha, lặng thầm gạt những hình ảnh chào đón đầy mùi mẫn ở trên ra khỏi đầu.
Cửa phòng ngủ trên lầu hai mở ra, Thẩm Triệt nghe tiếng liền ngẩng đầu. Tần Tu mặc quần thể thao màu lam, áo thun hở cổ đi xuống lầu, nhìn thoáng qua Thẩm Triệt mồ hôi mồ kê nhễ nhại: “Cậu sao ra nhiều mồ hôi dữ vậy?”
“À, thang máy dưới kia bị hỏng, tôi phải đem đống đồ này leo cầu thang bộ lên đây đấy.” Thẩm Triệt cầm cuốn cẩm nang nhỏ kia ra sức quạt quạt vào bên trong cổ áo, động tác nhìn y như nông dân.
Tần Tu lạnh lạnh buông mi: “Cậu không biết đường mà gửi đồ đạc ở bên dưới sảnh, đợi cho thang máy sửa xong rồi xuống lấy à?”
Thẩm Triệt dừng cái tay đang quạt phành phạch lại, vỗ đùi đánh tét một cái: “Sao mà tôi là không nghĩ ra nhỉ?!”
“Điều này thì cậu sao mà nghĩ ra được.” Tần Tu hừ lạnh.
Thật vất vả mới trông thấy người mình muốn gặp nhất đi xuống lầu, còn tưởng rằng sẽ được nói chuyện vài ba câu, ai dè đối phương lại muốn đi chạy bộ. Thẩm Triệt trơ mắt nhìn Tần Tu sau khi nói một câu sỉ nhục đầu óc của cậu xong liền không thèm nói dư thừa một câu, lập tức đi ra cửa. Thế là lại một mình cô đơn ngồi xổm xuống thu dọn đồ đạc lại, đúng lúc này cửa lớn lại bật mở, cái đầu xinh đẹp của Tần Tu ló vào: “Ra ngoài chạy bộ cùng tôi.”
Sau khi hai người rời đi không bao lâu.
Âu Triết Luân rốt cuộc cũng chọn được một bộ đồ rất thời thượng, quần skinny da báo, áo khoác cánh dơi, đi tới bàn trà lấy di động định gọi cho trợ lý. Lúc này, luồng gió ùa vào từ ban công do Hạ Lan Bá đang tập nâng cao đùi bên ngoài khiến cuốn cẩm nang “Phòng khám phụ khoa Nhân Ái” lật lật vài tờ. Âu Triết Luân nhìn chằm chằm vào một từ trong đó ghi nổi bật dòng chữ “Cao thủ giúp bạn lên đến đỉnh”.
Âu Triết Luân cầm cuốn cẩm nang chạy ra ngoài ban công , vẻ mặt kinh sợ đưa cho Hạ Lan Bá: “Đệch! Thẩm Nhị thế mà lại xem mấy thứ hàng cấm như thế này!!”
Âu Thiên vương cùng với đồng bọn của mình đều sợ đến ngây người.
***
Thẩm Triệt ngẩng đầu, phía trước là con phố vừa dài vừa vòng vèo, nhìn mãi mà không thấy đầu. Tần Tu không biết đã chạy mất tăm mất tích đằng nào rồi. Thẩm Triệt tranh thủ lúc này dừng lại thở, khom người tay chống đầu gối, còn chưa thở được hai hơi đã nhận được điện thoại của Tần Tu, thế là lại vội vàng đứng lên lê cái chân mệt mỏi chạy tiếp: “Tôi đang chạy đây mà!”
“Thẩm Triệt, cậu nghĩ rằng tôi không trông thấy cậu nên không biết cậu lại lười biếng. Sống là khổ cực, chết mới an nhàn, cậu có hiểu câu này không?”
Chỉ là chạy bộ thôi mà, không phải nghiêm trọng quá thế chứ!
“Chạy bộ đương nhiên tốt rồi, nhưng làm gì phải chạy bốn, năm km như thế này chứ. Chúng ta đi quay phim chứ có phải tham gia giải đấu chuyên nghiệp nào đâu.”
“Nói nhảm ít thôi. Cậu nghĩ là quay phim không cần thể lực sao? Mới chạy đơợc hai chặng thôi. Tôi nói rồi, phải chạy ít nhất bốn, năm km. Tôi chạy chậm phía trước chờ cậu, cho hai phút đuổi theo.”
Thẩm Triệt mắt thấy Tần Tu nói xong không để cho người ta phân trần đã ngắt luôn điện thoại, ngửa mặt lên trời than thở. Tôi vừa mới trở về, không tươi cười, không có nghi thưc đón chào, ngay cả một câu “cậu đã về rồi” cũng không có nốt. Mà thế đã tính là gì, vừa về một tí đã bắt tham gia đợt đặc huấn địa ngục ngay rồi!
Đang còn mải ca thán thì một ông già gầy gò mặc áo ba lỗ phóng xẹt qua bên người, Thẩm Triệt trợn tròn mắt không tin nổi, sau đó không phục mà cắm đầu chạy đuổi theo ông già.
Hì hục chạy đuổi theo ông lão, chưa được bao lâu thì đã hết sạch hơi sức. Anh chàng tóc xoăn thiểu não lê từng bước từng bước bên lề đường, ông cụ đến hơi thở vẫn chưa gấp lại vượt lên, dừng lại ở phía trước một lát dưới ánh mắt bái phục của Thẩm Triệt, xoay xoay người, dang rộng hai chân ra, “hự hự” một cái làm động tác xuống tấn, sau đó quay sang làm mặt quỷ với Thẩm Triệt.
Thẩm Triệt há hốc miệng ‘A’, thở hổn hển điên cuồng đuổi theo, đúng lúc này lại nghe thấy tiếng Tần Tu nóng nảy vọng ra từ lối rẽ bên kia:
“Này! Cậu chạy đi đâu thế?!”
Tí nữa thì đuổi theo ông cụ mà chạy nhầm đường, Thẩm Triệt xấu mặt chạy về phía Tần Tu. Đối phương vẫn chưa hết giận nhìn chòng chọc cậu: “Hồi còn nhỏ có phải cậu bị người ta lừa bán đi đúng không?”
Có thể nói chuyện tử tế được không… Thẩm Triệt thầm rơi lệ trong lòng. Anh hồi nhỏ có người nào từng nói với anh là anh quá độc miệng không vậy …
Nhìn bóng lưng tuấn mỹ nhẹ nhàng đang chạy chầm chậm phía trước, Thẩm Triệt tự nhiên lại nghĩ tới người này hồi nhỏ, ừ, nhất định là như thế này —
“Cô à, cô nhường cháu thanh toán trước được không? Chờ cô thanh toán xong chắc cháu già mất rồi.”
“Này chú, chú có thể nhường cho thím này ngồi được không? Hay là chú cũng mang thai?”
“Này anh, sao cái đề bài dễ thế này mà cũng không làm được? Ngày xưa khi anh đi học ở nhà trẻ, người ta không dạy gì anh sao?”
Đậu má, sao lại cảm thấy hoa khôi trường phiên bản này lại cu-te chết người là thế nào nhỉ?
Dưới chân đột nhiên vấp phải thứ gì đó, Thẩm Triệt vội hoàn hồn. Phắc! Ai lại thiếu đạo đức như vậy, mở nắp cống thoát nước ra làm qué gì không biết! May mà không chạy qua, nếu không cậu xác định là một bước thụt xuống cống rồi.
Tần Tu đang chạy phía trước cũng dừng lại, vẻ mặt mặt khinh thường quay đầu: “Cậu chạy lên trước tôi đi.”
Thẩm Triệt ù ù cạc cạc: “Vì sao?” Không phải đang yên đang lành chạy sao.
Tần Tu đứng ở lề đường, lau mồ hôi chảy xuống cổ: “Tôi chịu không nổi mấy ý nghĩ kỳ quái của cậu với cái lưng của tôi.”
Thẩm Triệt oan uổng há to miệng ‘A’: “Tôi có đâu?!”
“Cậu phải rơi xuống cống thoát nước rồi mới chịu thừa nhận, đúng không?”
Thẩm Triệt đành phải vờ câm điếc, chạy lên phía trước Tần Tu.
Tần Tu nhìn bóng lưng Thẩm Triệt phía trước. Sau lưng chiếc T-shirt màu xám đã ướt đẫm một đám lớn vì mồ hôi, mấy lọn tóc xoăn nghịch ngợm lay động trong gió, Ánh mắt trời chiếu vào khiến cho cái cổ màu tiểu mạch còn lấm tấm mồ hôi kia giống y như một thanh sôcôla được lăn rất nhiều sữa. Cái cảm giác dương quang sáng lạn này, nhìn thấy là ngứa mắt!
Thấy Thẩm Triệt chạy đằng trước đang cúi đầu vén vạt áo phông lên lau mồ hôi trên trán, Tần Tu vội vàng gọi giật giọng: “Thẩm Triệt!”
Thẩm Triệt vừa lau mồ hôi vừa quay người lại: “Gì?”
Cả lưng áo màu tiểu mạch nhẵn bóng rắn rỏi của đầu quắn đều được thu hết vào đáy mắt của ai kia. Hóa ra cơ bụng cũng khá rắn chắc đấy. Tần Tu nói một câu “Không có gì, tôi gọi chơi thôi” khiến cho Thẩm Triệt buông vạt áo, có chút mờ mịt.
Cứ vậy chạy theo con đường mà Tần Tu chỉ huy, một giờ sau, Thẩm Triệt ngẩng đầu liền nhìn thấy tòa cao ốc văn phòng của công ty Quan Triều Quốc Tế, định nói chúng ta thật sự không cần phải … tiết kiệm đến cái mức này chứ T^T
Doãn Long Nhất cũng vừa đến công ty, mắt thấy Tần Tu nhẹ nhàng chạy bộ vào cửa lớn, Thẩm Triệt thì đứng ở trước cửa xoay, tay chống gối thở phì phò. Gã thanh niên đầu mào gà không nhịn được lại cười nhạo sau lưng: “Tần Tu, xe của cậu bị chôm mất hay bị cảnh sát giữ rồi? Thẩm Triệt, cậu vừa mới đi đánh trận ở Afgahanistan về đấy à?”
Đợt đặc huấn địa ngục cứ vậy kéo dài đã được ba ngày liên tục, mỗi buổi sáng khi vừa chạy tới cổng công ty Doãn Long Nhất kiểu gì cũng đứng chờ, chuẩn bị cười nhạo nguyên cả ngày:
“Tần công tử nhà các người đột nhiên phá sản rồi sao? Sao tôi không biết gì hết trơn vậy? Thẩm Triệt, lần này cậu lại đi đánh trận ở đâu đấy? Việt Nam hay là Cam-pu-chia?”
Ngày thứ ba mới là bi thảm nhất. Vừa chạy được nửa đường thì trời đổ mưa, Thẩm Triệt đang định kêu Tần Tu chạy vào bến tàu điện ngầm tránh mưa thì bị gạt đi: “Không được dừng lại. Chạy hết đi!”
Thẩm Triệt nhìn theo Tần Tu cầm khăn mặt trắng buộc ở trên đầu, vô cùng đẹp trai, dưới cơn mưa rào vẫn đều đều những bước chạy nhẹ nhàng mà kiên định. Bước chân chạy qua khiến bọt nước văng tóe tung, chẳng hề quan tâm đến ánh mắt những người qua đường ngồi trên ô tô đi qua đi lại, một hoa khôi trường như vậy thật đúng là tuyệt sắc. Thẩm Triệt nghĩ thế liền cười, hít sâu một hơi cũng đội mưa chạy theo sau.
Từ lối rẽ trước mặt có một chiếc taxi lao ra, Tần Tu đang chạy phía trước không hề hay biết, Thẩm Triệt thấy thế bèn vội vàng chạy lên. Chiếc taxi lao ra đường cái khiến nước mưa bắn lên tung tóe, Thẩm Triệt chạy tới vừa kịp lúc, bọt nước trắng xóa đổ ập xuống bị cậu kịp thời cản lại, Tần Tu không hề bị nước bắn lên một chút nào. Nhìn hoa khôi trường xinh đẹp cả người vẫn sạch sẽ nguyên xi, một khắc kia Thẩm Triệt cảm thấy mình thật giống như hộ hoa sứ giả.
Tần Tu nhìn anh chàng đầu quắn bị nước bắn lên ướt sũng mà vẫn còn dương dương tự đắc, liền cởi chiếc khăn trên đầu xuống, quấn quanh đầu đối phương.
Thẩm Triệt “ơ” một tiếng, vẻ mặt đờ đẫn, tâm nói, âu mai chúa, bỏ khăn mặt xuống kiểu này, lại còn cái vẻ mặt kia nữa, không phải anh định giúp tôi lau tóc đấy chứ?!
Tần Tu thô lỗ xoa xoa hai cái trên đầu Thẩm Triệt rồi dừng tay: “Tự lau đi!”
Thẩm Triệt bị “cái lau đầy sự ôn nhu” của người kia dọa cho không hề nhẹ, lúc sau vừa lau nước bẩn trên đầu, mà trong lòng còn cả kinh.
Doãn Long Nhất đi ra đi vào trước cổng công ty cả nửa ngày, cuối cùng cũng không lãng phí công sức, lần này còn được cười đến đau thắt cả ruột:
“Các người gia nhập hải quân lục chiến hay là quân đội nhái của Liên Bang Nga thế? Bơi qua biển Baltic để bắt Snowden sao?”
Ngày thứ tư.
“Hix, chân dài đẹp thế này mà cứ chạy bộ, không sợ xấu chân đi sao? Thẩm Triệt, hòa bình ở Trung Đông phải dựa vào cậu rồi!”
Ngày thứ năm.
“Tần Tu, cậu mỗi ngày đều làm cho mặt mày ửng hồng lên như vậy, định dụ dỗ ai đấy à?”
Thấy đối phương trước sau như cũ không thèm phản ứng lại, Doãn Long Nhất như thường lệ lại chuyển hướng sang cậu chàng tóc xoăn đi đằng sau: “Thẩm Triệt —-“
“Buổi sáng tốt lành!”
Còn chưa kịp trêu chọc đã bị lời chào bình tĩnh mười phần ngắt ngang. Doãn Long Nhất mắt nhìn cậu thanh niên tóc xoăn nhẹ nhàng chạy sát qua vai, chớp mặt một cái đã chạy ba bậc cầu thang một bước lên lầu hai rồi.
Ngu Tiêu mặc tây trang đeo kính râm. Bên trái là nam thư ký cầm dù che, bên phải là nữ thư ký cầm tập công văn đi vào tòa nhà. Sàn nhà trước cửa vào là mấy vệt nước ướt sũng do Tần Tu và Thẩm Triệt lúc chạy ngang qua để lại. Nhân viên trước sảnh thấy Boss nhà mình trầm mặc cúi đầu nhìn nhìn mấy vệt nước liền thanh minh rối rít: “Ngu tổng, chúng tôi lập tức sẽ lau sạch sẽ!”
Người đàn ông râu con kiến đưa tay ngừng người nhân viên nói, ngẩng mặt lên hít sâu một hơi: “A, đây là hương vị của tuổi trẻ ~~” Rồi sau đó nói với nam thư ký bên cạnh: “Báo xuống dưới rằng bắt đầu từ ngày mai, tất cả thực tập sinh đến công ty phải chạy bộ mười vòng quanh tòa nhà. Điều này có thể thêm vào kế hoạch huấn luyện thể lực được đấy.” Nói xong liền hài lòng nắm chặt bàn tay, “Ay yo, đây mới là mẫu người mà Quan Triều nên có chứ!”
Doãn Long Nhất đứng bên cạnh nghe thế xong chút nữa đã hộc máu, lúc này chỉ muốn có cái bật lửa đem Tần Tu và Thẩm Triệt đốt cháy cho chết luôn đi!