Chung Cư Của Các Ảnh Đế

Chương 64: Không dưng lại mất hứng



Chương trình khi lên sóng chỉ có một giờ đồng hồ nhưng phải thu hình suốt một buổi chiều, đến khi đi ra khỏi tòa nhà TPS, màn đêm đã buông xuống. Thẩm Triệt ngẩng đầu nhìn sắc trời: “Trễ thế này rồi cơ à.”

Tần Tu vẫn lạnh lùng đi phía trước lúc này mới xoay người, liếc người sau lưng: “Cậu đi theo tôi làm gì?”

Thẩm Triệt bị khựng một chút, bụng nói chúng ta cùng nhau tới đây đương nhiên phải cùng nhau về, điều này sao có thể nói là tôi đi theo anh chứ? Thẩm Triệt không rõ tâm tình gấu bắc cực, đành phải pha trò: “Vậy tôi đi lên trước nhé?”

Tần Tu mắt nhìn anh chàng đầu quắn nhún nha nhún nhảy đi lên trước mặt mình, đang đi xuống cầu thang đài truyền hình, được nửa chừng lại do do dự dự dừng lại, quay đầu lại có chút mờ mịt nhìn mình. Nhìn gương mặt vô tội muốn chết của tên kia, trong lòng Tần Tu chẳng hiểu sao lại bùng lên ngọn lửa, lạnh lùng nói: “Đi xin chữ kí đi.”

Thẩm Triệt thật sự đoán không ra suy nghĩ của gấu bắc cực, ngước nhìn Tần Tu đang đứng ở bậc thang phía trên: “. . . . . . Anh muốn xin chữ kí An Gia Miện á?”

Sắc mặt Tần Tu mỗi lúc một đen thêm, cuối cùng chẳng nói chẳng rằng, bước nhanh xuống cầu thang. Thẩm Triệt đành phải theo sau, mắt thấy Tần Tu bỗng nhiên lại xoay người, vẻ mặt đóng băng đối diện cậu:

“Tôi bảo cậu đừng đi theo tôi, đuổi theo thần tượng của cậu đi.”

Không có cáu gắt, nhưng Thẩm Triệt có thể cảm giác được người này đúng là giận thật rồi. Loại tức giận ngấm ngầm này so với lúc phát hỏa còn đáng sợ hơn, tuy rằng cậu không hiểu vì sao.

Tần Tu quay đầu đi về hướng bãi đỗ xe. Thẩm Triệt mắt nhìn màn đêm lạnh lẽo đang bao trùm khiến người ta phải phát run. Tự nhiên sao lại bảo tôi đuổi theo An Gia Miện.Tôi không chạy theo anh ta, tôi muốn chạy theo anh thôi,được chưa đại ca?! Nghĩ thế liền mặt dày bám theo sau.

Tần Tu ngoảnh đầu, Thẩm Triệt liền đứng lại. Bạn học Tần quay đầu bước đi, Thẩm Triệt lại đi theo. Hai người cứ như vậy đi một chút lại dừng, Tần Tu rốt cục không nhịn được nữa, quay đầu lại hằm hằm nhìn Thẩm Triệt: “Đừng có mơ tới việc ngồi xe tôi!”

Thẩm Triệt còn thực sự hỏi: “Tôi đã làm gì khiến anh giận sao? Anh có thể nói ra không?”

Tần Tu muốn nói gì đó, hé miệng ra cuối cùng vẫn hung hăng nghiến răng: “Không cho!” Dứt lời liền sải bước lên xe.

Thẩm Triệt trợn mắt há hốc mồm. Anh có thể đừng bá đạo không phân phải trái như vậy được không?

Tần Tu còn chưa kịp nổ máy thì di động liền đổ chuông, lấy ra xem thì là cuộc gọi đến của Thái đạo, lúc này anh mới nhớ tới chuyện sáng nay mình đã đồng ý với Thái Như Ca đi dự tiệc buổi tối rồi.

“Vừa xong chương trình liền không thấy bóng cậu là thế nào vậy?” Thái Như Ca đầu bên kia có chút oán trách nói, “Vương Tử Quỳnh cũng đến rồi, cậu cũng không được thất hẹn đó!”

“Ừ, chúng tôi đang ở bãi đỗ xe.” Tần Tu nắm di động, cố bình tĩnh trả lời, cũng không nói rằng mình thiếu chút nữa đã quên mất. Có trời mới biết Tần Tu lúc này ngay cả một chút tâm tình đi dự tiệc cũng không có. Anh ngẩng đầu nhìn một vòng quanh bãi đỗ xe rộng, “Mọi người ở đâu vậy?”

Người đầu dây bên kia hình như đã nhìn thấy Tần Tu: “. . . . . . A, tôi thấy xe máy của cậu rồi! Chúng tôi ở bên cạnh, hướng quán cafe bên bờ sông, chiếc Chevrolet của Vương Tử Quỳnh, thấy chưa?”

Tần Tu quay đầu nhìn chiếc Chevrolet Captiva màu đen, cửa xe ghế phó lái mở ra, đèn bên trong xe cũng mở lên, Thái Như Ca ló đầu ra khỏi cửa sổ xe, giơ di động vẫy vẫy Tần Tu.

Thẩm Triệt thấy, dưới ngọn đèn đường hư ảo, ánh mắt của mỹ nam và mỹ nữ chạm nhau. Đúng là không có cảnh phim nào đẹp hơn cảnh lúc này.

Hóa ra là vì có hẹn với người khác nên mới không muốn cậu đi theo, Thẩm Triệt mắt nhìn Tần Tu rút chìa khóa xe, leo xuống, trong lòng nặng trịch, không thể trách tôi không có mắt quan sát, anh phải nói rõ ràng là có hẹn rồi, tôi khẳng định sẽ không bám theo anh như vậy, nếu thế thì tôi cũng không đến nỗi mất mặt như bây giờ……

Rõ ràng trong lòng buồn khổ muốn chết, nhưng khi Tần Tu quay đầu lại, Thẩm Triệt vẫn còn giả vờ phùng má cười cười: “Thì ra anh có hẹn rồi. Không sao, anh đi đi, tôi tự đi tàu điện ngầm về được rồi.”

Biểu tình Tần Tu khuất trong bóng đêm, nhìn không ra đang có tâm tư gì, chỉ nghe người nọ trầm ngâm nói: “Tôi có hẹn rồi, nhưng nếu cậu có tập nhảy, cũng không nên tập quá muộn.”

“Yên tâm, tôi biết rồi.” Thẩm Triệt cười khoát tay, “Đi đi, đừng để cô ấy chờ anh!” What the Fuck!? Mang cái mặt nạ ‘chỉ cần anh hạnh phúc là tôi thấy mãn nguyện rồi’ kia có có thể giả tạo hơn nữa không? Thẩm Triệt đột nhiên lại nghĩ tới lời nói của An Gia Miện. Đời người thực chất chỉ là một màn ngụy trang long trọng mà thôi.

Tần Tu xoay người đi về phía chiếc Chevrolet màu đen đỗ ở lề đường. Thẩm Triệt kìm lòng không được lại gọi đối phương: “Tần. . . . . .”

Từ “Tu” còn chưa kịp nói ra, Tần Tu đã dừng lại. Bóng ai đó ngay lập tức dừng lại kia khiến cho Thẩm Triệt có một loại ảo giác, dường như chính Tần Tu cũng đang đợi mình kêu lên một tiếng này. Thẩm Triệt nhịn không được vội vã nói: “Ngày mai –” muốn hỏi là “Thử vai ngày mai anh có tới không?”, cuối cùng vẫn là nuốt xuống. Chờ mình gọi anh ta cái gì chứ, khẳng định là ảo giác thôi, cuối cùng cậu chỉ cười một cái, “Ngày mai tôi sẽ cố gắng, sẽ không để anh thất vọng.”

Tần Tu lẳng lặng nhìn người trước mặt trong chốc lát, chẳng nói thêm gì, quay đầu rời đi. Bóng dáng cao gầy tuấn lãng bước vào trong xe.

Chiếc Chevrolet đen lóe đèn sau, chậm rãi khởi động, nghênh ngang mà đi.

.

Bóng cậu thanh niên dương quang rất nhanh bị bỏ lại phía sau, Tần Tu ngượng ngùng thu hồi tầm mắt, bên cạnh bỗng nhiên truyền đến một tiếng phì cười.

Tần Tu nghe tiếng liền quay đầu, thấy rõ ngồi bên cạnh là người đàn ông mặt chữ điền, trên mặt anh không khỏi hiện lên một tia kinh ngạc, lại nhìn qua vai Jason, người đang tựa vào cửa sổ bên trái nhắm mắt dưỡng thần, quả nhiên đúng là An ảnh đế.

Thái Như Ca chưa từng nói với cậu An Gia Miện cũng được mời gia nhập đoàn, nhưng ngẫm lại việc mời An ảnh đế này cũng là phải thôi. Trong xe đều chật người, ngồi sau cùng là mấy phó biên đạo chương trình cùng người quay phim. Tần Tu lướt qua Jason, nhìn An Gia Miện đang chợp mắt bên cạnh, trong lòng có một loại cảm giác nói không nên lời. Sớm biết An Gia Miện ở trên xe thì Tần Tu đã viện cớ không đi rồi.

“Làm sao vậy? An tiên sinh đi cùng khiến cậu áp lực à?” Jason bên cạnh trêu chọc, “Cậu vừa nãy ở trường quay nói năng hùng hổ lắm cơ mà.”

Tần Tu thu hồi ánh mắt đang nhìn chăm chú An Gia Miện, bình tĩnh nhìn lên phía trước: “Tôi không có đắc tội An tiên sinh chứ?”

An Gia Miện không đáp lời. Nhìn theo bóng phản chiếu trên cửa kính xe, Tần Tu cũng thấy rõ ràng An ảnh đế đang say ngủ, nhưng Tần Tu biết người nọ căn bản không hề ngủ.

Jason nhún nhún vai: “Làm sao có chuyện động tí là đắc tội được. An Gia Miện, cậu vừa nãy còn khen anh chàng này, đúng không?”

Bị người đại diện giựt giây, An ảnh đế hờ hững mở mắt ra, vẻ mặt còn có chút mơ ngủ: “Ừm? Các người đang nói chuyện gì vậy?”

Không hổ là ảnh đế. Tần Tu thầm nghĩ.

***

Tiệc tổ chức trên một du thuyền, không phải du thuyền thông thường mà là tiệc thịt nướng BBQ trên boong tàu tầng cao nhất của du thuyền. Tới tham dự đa phần là bạn bè của Thái Như Ca. An Gia Miện có thể hãnh diện có mặt lại đây đương nhiên làm kinh ngạc không ít người. Trong nháy mắt An ảnh đế mệt mỏi xuất hiện khiến cả tòa boong tàu đầy người đều phát ra tiếng hoan hô phấn khích.

Bạn bè Thái Như Ca tốp năm tốp ba tiến đến bắt chuyện với An ảnh đế, trong đó cũng có không ít người trong giới giải trí. Thế nhưng đối với những người ngoại giới mà nói, có thể bất ngờ diện kiến siêu sao Thiên Vương ở nơi này quả thực là vận may lớn rồi, mặc kệ có chuyện để nói hay không, chắc chắc đều vây quanh lại thăm hỏi một chút. An Gia Miện tuy rằng trên mặt khó giấu mệt mỏi, nhưng đối mặt với những người mến mộ mình thì y như cũ, cư xử vẫn rất tao nhã thân thiện.

Tần Tu từ xa nhìn thấy vậy, anh trước đây đối với An Gia Miện đã không có cảm xúc gì đặc biệt, nhiều nhất là cảm thấy diễn xuất của An Gia Miện đích xác là tinh tế, nhưng không đến mức giống Thẩm Triệt, sùng bái tới mức có thể quỳ lạy. Thế nhưng thoạt nhìn thì có vẻ mị lực của An Gia Miện không phải chỉ giới hạn trong diễn xuất của anh ta. An Gia Miện đứng giữa đám người đang vây quanh, tản ra ánh sáng ôn hòa như trân châu. Mọi người chung quanh bị phong độ ngời ngời, nụ cười khoái hoạt như gió xuân của vị siêu sao bên cạnh khiến cho mê mẩn, vẻ mặt như thể đang được đưa tay nâng một viên trân châu.

Tần Tu nghĩ nghĩ, lại thấy chính mình cùng An Gia Miện quả nhiên là không cùng một dạng. Nếu đã mệt chết như vậy, bản thân mình chắc chắn không thể trưng ra bộ mặt tươi cười tao nhã như vậy đối với đám người đang vây quanh như bầy vịt kia nổi.

“Tần Tu.”

Tần Tu nghe tiếng quay đầu lại, Thái Như Ca cùng một quý cô xa lạ sóng vai đi tới, Thái Như Ca nhìn người bên cạnh, giới thiệu với Tần Tu: “Đây là bạn tôi, Jessica,” lại chuyển qua quý cô kia, “Tần Tu, chắc không cần tôi giới thiệu, cậu chắc cũng đã nghe Vương Tử Quỳnh đề cập qua rất nhiều lần .”

Quý cô xa lạ mỉm cười vươn tay về phía chàng trai trẻ cao gầy tuấn mỹ. Cô ta rất cao, tuy nhìn bề ngoài có lẽ cũng trên dưới ba mươi tuổi, mái tóc dài phóng khoáng cùng bộ vest nền đen kẻ sọc trắng kiểu England kia đều tản ra vẻ đẹp từng trải.

Tần Tu đưa tay bắt tay đối phương. Loại chính thức giới thiệu thế này khiến Tần Tu có thể cảm thấy đối phương tới đây là có mục đích. Quả nhiên ngay giây tiếp theo liền nghe Jessica nói: “Tôi có thể nói chuyện riêng với cậu chút được không?”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.