Năm giờ rưỡi chiều, sinh viên ở lầu Dật Phu đều đã về hết. Thẩm Triệt mượn phòng học thể dục ở tầng năm để tập nhảy. Tuy rằng cũng sớm tính tới việc mượn phòng tập luyện nhưng hôm nay hoàn toàn là do ý tưởng đến bất chợt, giống như phải khiến cơ thể vận động không ngừng thì mới bình thường được.
Nói là tập nhảy, nhưng trong đầu Thẩm Triệt gần như không có kế hoạch nào. Cậu là một đứa mù về vũ đạo, mắt cá chân lại bị thương, căn bản không biết phải bắt đầu tập từ đâu.
Từ tai nghe truyền đến thứ âm nhạc sôi động. Giờ học nhảy của cậu trước đó tương đối nhanh, phần lớn thời gian thầy giáo chiều theo yêu cầu của đa số sinh viên mà dạy shuffle dance, điệu nhảy rất thịnh hành gần đây. Thẩm Triệt cuối cùng vẫn không nắm được kỹ thuật cơ bản liền down một video dạy nhảy shuffle dance trên mạng xuống. Đối với loại electronic dance này cậu kỳ thật cũng không ham thích, nhưng lúc này nghe thấy những tiết tấu mạnh mẽ, hiệu ứng âm thanh lạ lùng đập vào tai, lần đầu tiên Thẩm Triệt lại cảm thấy sảng khoái vui vẻ như vậy. Chỉ là bước di chuyển của anh chàng trong gương kia hoàn toàn không liên quan gì đến từ “shuffle”, không hề có cảm giác tự nhiên ngẫu hứng mà ngược lại, giống như đang lên cơn co giật.
Đã nhận lời với Tần Tu tham gia thử vai, ít nhất mình cũng nên cố gắng luyện tập nghiêm túc một chút. Mỗi khi đầu ngón chân truyền đến cảm giác đau nhức, Thẩm Triệt lại tự nhủ như vậy.
Đoạn nhạc đang đến lúc cao trào thì bị tiếng chuông điện thoại đột ngột cắt ngang. Là Hạ Lan Bá gọi đến: “Ê chú em, đang làm gì đó?”
“À, em đang luyện nhảy, cuối tuần này em định tham gia thử vai. “Thẩm Triệt lấy tay lau mồ hôi trên trán, bởi vì quyết định luyện tập đột xuất nên khăn mặt với nước khoáng cũng không chuẩn bị.
“Chân chú mày còn đang bị thương, luyện luyện cái *beep* á!” Hạ Lan Bá mắng luôn, “Không phải chỉ là một MV sao, việc gì phải liều mạng như vậy. Chú mày cũng đâu phải không bán được, nếu về sau để lại di chứng thì chú mày cả đời chỉ có thể diễn trên xe lăn thôi!”
“Vậy lúc đó, sư phụ, anh cứ viết nhiều kịch bản về anh giai chân què vào, tạo điều kiện cho em trà trộn vào dàn diễn viên luôn… haha…”
“Ha ha cái em gái cậu” Hạ Lan Bá cười nhẹ, “Chú tập ở đâu, sao không nghe tiếng gì hết vậy? Có thầy dạy không?”
“Có một mình em thôi, mượn phòng học ở lầu Dật Phu.” Thẩm Triệt vừa nghe điện thoại vừa đi qua mở cửa sổ, trong phòng học có chút oi bức.
“Một mình chú mày? Cái thân cứng đờ như mảnh giấy các-tông của chú mày thì luyện thành cái gì được? Chú không sợ tập nhảy uốn éo đến mức gãy cả người luôn à?”
Thẩm Triệt nghẹn họng một chút, sau đó nghe đầu dây bên kia có tiếng cười bỡn cợt của Âu Triết Luân: “Người ta một thân cường tráng như vách đá không thể so với thân thể luyện yoga mềm dẻo không xương của Hạ biên kịch nhà anh được! Cho dù đem anh vo viên lại như bột mỳ, thì ngày hôm sau anh cũng có thể duỗi thẳng ra rồi hồi máu sống lại cơ mà!” Thẩm Triệt ở đầu dây bên này cũng có thể tưởng tượng ra cảnh tiểu thiên vương một mặt đứng tạo dáng trước gương một mặt mỉa mai bộ dạng Hạ Lan Bá.
Hạ Lan Bá: “Thần tượng như cậu mà nhảy đập* thì rất đắc ý đúng không”
(Một điệu nhảy tự do của các ông bà già Trung Quốc)
Âu Triết Luân lập tức xù lông: “Anh lại lôi chuyện em nhảy đập vào làm gì!”
Thẩm Triệt đứng nghe bên kia nói chuyện mà đầu đầy mồ hôi, mãi mà không có cơ hội xen mồm vào. Đoán chừng mấy ngày nay cậu không ở nhà, Hạ Lan Bá cùng Âu Triết Luân lại tìm thấy chuyện gì để cãi nhau rồi. Chuyện Âu Triết Luân nhảy đập này xuất phát từ một đoạn video do antifan của Âu Triết Luân tung lên. Trong video là những phân cảnh Âu Triết Luân nhảy rời rạc được cắt nối biên tập rồi ghép vào một bài hát dân tộc, không tới hai ngày đã nhảy dù lên trang đầu của YOKU. Hạ Lan Bá cười nhạo công ty quản lý của Âu Triết Luân cố tình để mặc tin này để lăng xê thêm cho cậu ta. Thẩm Triệt vốn nghĩ chỉ là nói cho vui, mắt thấy video “Tiểu thiên vương nhảy đập” treo lên trang đầu của YOKU, cũng không khỏi hoài nghi đây đúng là một trò PR lạ đời.
“Sư phụ, anh tìm em rốt cuộc có chuyện gì vậy?” Thẩm Triệt bịt một tai lại giảm bớt tạp âm mà Âu Triết Luân tạo ra.
“À, đúng rồi, sáng nay chú có bưu kiện gửi tới cho chú, anh giúp chú ký nhận rồi, chú mày định khi nào tới lấy đây?”
Thẩm Triệt nghĩ thầm, hai ngày nay tốt nhất nên tránh đụng mặt Tần Tu, có lẽ hoãn lại mười ngày nửa tháng xem tình hình thế nào đã, liền nói: “Vậy cứ gửi tạm chỗ sư phụ trước đi.”
“Anh nói này Thẩm Triệt, sư phụ đây cũng biết chú mày hơn một năm nay rồi, anh cam đoan chú đi tham gia thử vai lần này cũng chỉ là cho vui thôi. Chú mày tuyệt – đối – sẽ – không – được – tuyển đâu. Thay vì sau này hai mắt lưng tròng vùi mình trong chăn,thà rằng bây giờ vui vui vẻ vẻ về nhà xem phim A còn hơn.”
Thẩm Triệt đau lòng muốn chết: “. . . . . . Sư phụ, anh không khích lệ em một chút được sao?” Đả kích quá đáng ghê. . . . . .
“Chú mày thật sự quyết tâm muốn đi thử vai hả?” Hạ Lan Bá có chút kinh ngạc. Thẩm Triệt trước giờ luôn luôn nghe lời khuyên của anh, lúc này cũng không hiểu tại sao lại quyết tâm như vậy, nhưng nếu đối phương thật sự muốn đâm đầu vào tường thì anh cũng chỉ có thể rưng rưng mà chúc mừng thôi, “Vậy cầu cho ngày đó cha đạo diễn tây kia nhìn lầm một lần đi.”
“. . . . . .”
Thẩm Triệt cúp điện thoại xong liền cảm thấy cả tòa lầu Dật Phu này yên tĩnh đến kỳ lạ. Đã gần sáu giờ, những sinh viên còn nán lại cũng đã về gần hết, vì thế cả tòa nhà lớn cứ giống như chỉ nghe thấy tiếng hít thở của một mình cậu.
Mấy bài hát còn lại trong di động cũng không nhiều, phát toàn bộ danh sách thì cũng hơn nửa tiếng chút xíu, tuy rằng mũi chân đau dữ dội, nhưng Thẩm Triệt vẫn không ngừng lại nghỉ ngơi. MP3 phát hết《 Gangnam STYLE》, bài tiếp theo là Sexy Back của Justin Timberlake. Trong đầu cậu cơ bản không có tính toán gì, cứ thấy nhạc nổi lên là nhảy theo, cho dù ca khúc gợi cảm muốn chết này căn bản không thích hợp với cậu. Nhìn thấy bộ dạng vặn vẹo cứng ngắc trên gương, Thẩm Triệt bỗng cảm thấy quen quen, OMG, cái này chẳng phải chính là điệu nhảy của mấy con zombies trong《 Plants vs Zombies 》 sao? Đậu má, nhìn thế nào cũng thấy mắc cười!
Cười đến gập người thở hổn hển, lúc nhảy bật lên thì tai nghe bỗng nhiên rơi một chiếc xuống, âm nhạc nháy mắt nhỏ đi phân nửa. Sắc trời dần tối, đèn trần trong phòng học thể dục chỉ bật một nửa, kết hợp phông nền nửa tối nửa sáng kia, Thẩm Triệt nhìn thấy chính mình trong gương giống như một vai hề trong vở kịch câm đang tung tăng nhảy nhót, tự nhiên lại thấy không cười nổi nữa.
Hai giờ trước, Tần Tu đứng giữa ánh mắt của bao nhiêu người, nói với cậu (sương mù) — Này, em có biết rằng tôi yêu em không?
Thẩm Triệt dùng sức nhét tai nghe vào, nhảy càng thêm hăng, mồ hôi ướt đẫm cả ngực áo. phòng học thể dục rộng như vậy, cậu thở hổn hển giống như một con trâu chọi nhưng vẫn chưa muốn dừng lại.
Tôi phải nhảy đến khi anh biến mất mới thôi, phải nhảy đến khi anh biến mất mới thôi!
Cũng không biết nhảy như vậy đã bao lâu, mãi cho tới khi sắc trời toàn toàn tối đen, một nửa đèn trần đã không đủ chiếu sáng, Thẩm Triệt lúc này mới tạm dừng nhạc, thở hồng hộc chạy lại định bật nốt mấy bóng đèn còn lại, vừa quay người liền ngây dại.
Một bóng người đang đứng khoanh tay dựa vào cạnh cửa, cao gầy tuấn mỹ, nhìn thế nào cũng rất giống Tần Tu.
Thẩm Triệt thở gấp, hình ảnh trước mắt giống như bốc hơi, dưới cảnh tranh tối tranh sáng lờ mờ thế này, cậu thậm chí đang hoài nghi chính mình có phải bị ảo giác hay không. Tần Tu mặc một chiếc áo len mỏng, màu xanh ngọc rộng thùng thình, lộ ra một chiếc áo may ô màu trắng bên trong, rõ ràng là vừa quay về chung cư một chuyến thay quần áo.
“Cậu nhảy cái gì đó?” Giọng nói từ tính trầm thấp, ở nơi yên tĩnh thế này đúng là mê người muốn chết.
Thẩm Triệt nhìn đến quên chớp mắt: “. . . . . . Sao anh lại tới đây?”
Tần Tu tháo ba lô mang trên vai xuống, từ bên trong lấy ra một bưu kiện, thong thả bước vào phòng học thể dục: “Tôi tiện đường chuyển phát nhanh gói đồ này cho cậu.”
Thẩm Triệt “À” một tiếng, vội vàng nhận lấy, nói cám ơn. Tần Tu xuất hiện bất ngờ như vậy, hoàn toàn làm xáo trộn kế hoạch của cậu. Tuy rằng anh ta tới là tới để đưa đồ, thế nhưng ai mà thấy một nhân viên chuyển phát nhanh đẹp trai thế này cũng vui đến phát điên luôn ấy chứ. Lời tuyên bố hùng hồn “Phải nhảy đến khi anh biến mất mới thôi” mấy phút trước đây dĩ nhiên đã bị Thẩm Triệt ném ra ngoài vũ trụ, lúc này chỉ thiếu điều chưa nói: “Anh cứ tự nhiên ngồi. Coffee or tea?”
Tần Tu nghiêng đầu ung dung nhìn thanh niên tóc xoăn người đầy mồ hôi nóng hổi cứ như bánh hấp mới ra lò, nhịn cười nói: “Cậu vừa mới nhảy cái gì vậy?”
Thẩm Triệt nhớ tới một màn vũ đạo ngu ngốc không theo quy tắc nào của mình vừa rồi, làm sao dám thừa nhận chính mình lúc nãy là nhảy Sexy Back, đành nhăn mặt pha trò: “Không có gì, tùy tiện nhảy đại ý mà…..”
“Cậu cũng biết mình nhảy rất xấu nên không dám thừa nhận đúng không?” Băng sơn đại ma vương chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, liếc xéo mắt Thẩm Triệt một cái, “Tôi đương nhiên biết cậu đang nhảy Sexy Back.”
Thẩm Triệt xấu hổ tới mức muốn đâm đầu vào tường, trong lòng nói anh đã biết thừa còn cố ý hỏi tôi: “Điệu nhảy đó không hợp với tôi lắm… “
“Thế điệu nhảy nào mới hợp với cậu?” Tần Tu quan sát chàng trai cuốn hút với nước da màu tiểu mạch trước mặt từ trên xuống dưới một lượt sau đó ho khan một tiếng, “Tôi nhìn qua một lượt, cậu nhảy kiểu này thì chỉ thích hợp nhảy điệu hành tây* thôi.”
(Điệu nhảy hành tây: xuất phát từ cô ca sĩ ảo Hatsume Miku trong vocaloid. Đọc hết chương các bạn nhớ kéo xuống cuối xem điệu nhảy đó nhé, đáng yêu lắm đấy =))
Thẩm Triệt buồn bực, người ta nhảy thế này mà nhìn thành điệu nhảyhành tây được à? Vùi dập người ta quá đáng, hành tây cái gì mà hành tây!
“Cậu cứ nhảy loạn xạ kiểu này thì có hiệu quả gì chứ.” Một lúc lâu sau, Tần Tu lại hỏi, “Cậu định đi thử vai với cái bộ dạng này à?”
“Còn năm ngày, tóm lại tôi sẽ hết sức luyện tập.” Thẩm Triệt cười buồn buồn. Lại nói, cậu đã quen với kiểu cáu kỉnh trách mắng, khi bực tức thì bĩu môi một cái của Tần Tu, thế nhưng Tần Tu bây giờ lại khôi phục trạng thái băng sơn nghiêm túc như vậy khiến cậu có chút không quen.
Nhưng nói cho cùng, bản thân Tần Tu vốn là một núi băng, trạng thái núi lửa bùng nổ cũng chỉ đặc biệt nhằm vào một mình cậu mà thôi. Bộ dáng bĩu môi mặc dù có hơi hung dữ, nhưng cũng có chút đáng yêu. Hoặc là thực ra chẳng đáng yêu tẹo nào, chỉ là tự cậu thấy nó đáng yêu mà thôi. Thế nhưng không xong rồi, kinh nghiệm sống tích lũy suốt hai mươi năm nay đều đang cảnh báo cho cậu, nếu tiếp tục như vậy thì sẽ càng ngày càng nguy hiểm.
Ngoài cửa sổ có một trận gió lạnh thổi vào, Thẩm Triệt quay đầu lo lắng nhìn màn đêm, sau lại xoay đầu nhìn sang ba lô có vẻ khá nặng trên vai Tần Tu: “Đợi lát nữa không chừng trời sẽ mưa, anh tốt hơn vẫn nên về sớm một chút.”
Tần Tu trầm mặc nhìn cậu một lúc lâu, khóa ba lô lại đi ra cửa. Thẩm Triệt vừa quay trở lại với tấm gương lớn, chợt nghe thấy Tần Tu đứng ở cửa nói với cậu: “. . . . . . Thẩm Triệt, còn chưa đủ sao?”
Bạn học Thẩm ù ù cạc cạc quay đầu lại, có ý gì vậy? Cần người phiên dịch à nha. Cảm giác bên ngoài đã có vài hạt mưa tạt vào, Thẩm Triệt nhíu mi: “Anh có mang theo ô không? Trời bắt đầu mưa rồi đấy.”
�
Tần Tu dán mắt nhìn thanh niên tóc xoăn xoay người đi đến cạnh cửa sổ, vươn tay ra ngoài kiểm tra mưa, biểu tình cứng ngắc thật lâu, rốt cục không nói thêm gì, xoay người, cũng không thèm nhìn lại mà đi thẳng.
Tần Tu vừa đi chưa được mười phút, trời bắt đầu đổ mưa. Đi xe máy nên sẽ không bị tắc đường đâu nhỉ, Thẩm Triệt thầm nghĩ, mười phút hẳn cũng đủ cho Tần Tu chạy vào nội thành rồi. Cậu đứng đối diện tấm gương lớn tìm cảm giác, bỗng nhiên khóe mắt chợt lóe lên một tia sáng trắng, dù đang đeo tai nghe nhưng cậu vẫn có thể nghe thấy tiếng sét đánh inh tai nhức óc.
Mới đây còn là cơn mưa nhỏ tí tách dày hạt, lúc này đã biến thành trận mưa rào. Thẩm Triệt hít vào một hơi, mình không mang ô, kiểu này thì chỉ có nước kiên nhẫn tập nhảy chờ hết mưa rồi.
Trong những sự kiện ghi chép lại ở lầu Dật Phu, mấy câu chuyện kì quái gì gì đó thì không bao giờ thiếu. Tưởng tượng đến chuyện một thân một mình, giữa đêm khuya khoắt ngồi chờ trong phòng học trống trải, bên ngoài là tiếng sấm dữ dội âm vang dội lại mấy bức tường, Thẩm Triệt cũng bắt đầu cảm thấy có điểm dọa người. Cậu cảm thấy cơn mưa này chưa tạnh ngay được, mưa to hắt vào cửa sổ, đứng lên định ra đóng cửa sổ lại. Vừa vươn người ra ngoài, Thẩm Triệt bỗng nhiên nhìn thấy trong lán xe dưới lầu là một chiếc xe nhìn rất quen mắt.
Chiếc xe mô tô dáng khí động trơ trọi đứng dưới lán để xe, Thẩm Triệt trong lòng nói không thể nào. Tia chớp đằng xa lại chợt lóe, Thẩm Triệt lúc này có thể xác nhận chiếc xe mình nhìn thấy chính là chiếc mô tô thể thao ba vạch màu đỏ-trắng-xanh của Tần Tu.
.
Xe dựng ở đó, xung quanh lại không thấy chủ xe. Đang vội gọi điện thoại cho Tần Tu, còn chưa chuyển hướng cuộc gọi thì di dộng đã hết pin tắt nguồn. Thẩm Triệt ngồi yên trên mặt đất, rơi vào tình huống không biết nên làm gì, nghĩ trái nghĩ phải một hồi liền cảm thấy bất an, liền nhanh chóng rời khỏi phòng học đi dọc theo cầu thang tối om leo thẳng xuống tầng trệt, sau đó kinh hoảng nhận ra.
Chết tiệt! Cửa sao lại khóa rồi?!
Dán mắt nhìn qua cửa kính xem xét khóa an toàn bên ngoài, Thẩm Triệt đột nhiên nhớ ra lúc này đã hơn tám giờ, chắc là bảo vệ đã khóa cửa. Thế nhưng chẳng lẽ không chú ý tới trên lầu còn sáng đèn sao? Có điều ngẫm lại, phòng thể dục mà cậu đang tập vũ đạo lại không cùng hướng với cổng chính, có thể người ta cũng không đoán được cậu lại luyện một mạch đến tận tối như vậy.
Từ đây có thể nhìn thấy rõ ràng chiếc S1000RR, Thẩm Triệt không thể không công nhận chuyện này thật đáng sợ, bởi vì có lòng tốt đến đưa đồ cho mình mà Tần Tu mới bị nhốt ở lầu Dật Phu luôn.
Nhưng mà anh ta đâu rồi?
Thẩm Triệt đi đến sân vườn trung tâm, ngó lên các tầng trên thăm dò, mặc kệ cơn mưa ào ào như trút nước. Lầu Dật Phu tổng cộng có tám tầng, ngoại trừ phòng cậu tập nhảy còn sáng đèn, còn lại tất cả chỉ là một mảnh tối đen, Tần Tu có thể đi đâu?
Cậu mò mẫm đi lên lầu trên, lên một tầng lại gọi lớn nhưng ngoại trừ tiếng vọng lại của chính mình lẫn trong tiếng mưa thì không có âm thanh nào đáp lại cả.
Quay trở lại tầng năm, đi vào phòng học thể dục, vẫn không có ai. Thẩm Triệt đứng ở cửa phòng học, suy nghĩ nát óc vẫn không nghĩ ra, chẳng lẽ Tần Tu nửa đêm nửa hôm lại muốn cùng cậu chơi trốn tìm sao? Muốn biết đúng hay không chỉ cần lên lầu tìm khắc rõ, chỉ là cậu thật sự nghĩ không ra trời tối om om thế này mà Tần Tu lại chạy lên lầu làm quái gì.
Dù sao cũng chỉ còn ba tầng lầu, đi lên xem thử xem sao, nếu thật sự tìm không ra người thì cậu cũng đành bó tay.
.
Tầng sáu: “Tần Tu! Nghe được trả lời tôi một tiếng đi!!”
. . . . . .
Tầng bảy: “Anh trốn ở đâu?! Đùa thế này không vui đâu!!”
. . . . . .
Tầng tám: “Tìm a tìm a tìm hoa khôi trường ~~. . . . . . Ê! Nếu anh không lên tiếng tôi không tìm nữa đâu! !”
“Mieo ~”
Thẩm Triệt vểnh tai, tưởng mình nghe nhầm. Ở đâu lại có tiếng mèo kêu thế này? Nheo mắt tìm kiếm khắp nơi, ngoài hành lang tối om om ngay cả cái bóng mèo cũng không có. Ngoài ban công liếc một cái cũng thấy trống trơn.
Tần Tu nhàm chán đến mức phải giả tiếng mèo kêu sao? Mà giả cũng giống ghê. Thẩm Triệt buồn bực lại gọi to một tiếng: “Hoa khôi trường?!”
“Mieo~”
Đùng là tiếng mèo kêu mà! Thẩm Triệt giật nảy mình vươn thẳng lưng, lần này nghe rất rõ ràng, tiếng mèo từ trên lầu vọng xuống!
Lầu Dật Phu tổng cộng có tám tầng, tầng trên. . . . . . Không còn tầng nào nữa.
Thanh niên tóc xoăn rùng mình ướn lạnh, trong lòng nói mình không tin có ma quỷ gì được, cùng lắm thì Tần Tu chính là một con mèo yêu thôi! Đêm trăng tròn liền hiện nguyên hình, mình đi lên nhìn thấy sẽ thừa dịp đánh cho anh ta một trận, sau đó treo anh ta lên ban công xem anh ta còn dám kiêu ngạo nữa không!
Cứ như vậy tự bổ não bơm thêm dũng khí cho mình, Thẩm Triệt cuối cùng cũng tiến vào hành lang sâu hun hút từ lầu tám dẫn ra sân thượng.