Chung Cư Của Các Ảnh Đế

Chương 44: Chương này không phải quảng cáo cho mã hóa đằng



Cá nhân mà nói, Nhậm Hải giới thiệu việc làm thêm này đúng là cực kỳ thích hợp với Thẩm Triệt. Đó là nóng đến chết người.

Sau lần thứ N dùng cái cánh tay mũm mĩm để phát tờ rơi, Thẩm Triệt nóng quá định lau mồ hôi một cái, ai dè, vừa mới đưa tay lên thì chợt nghe thấy tiếng cười nói oang oang của một đám nữ sinh trung học:

“Nhìn con chim cánh cụt kia kìa. Nhìn là thấy nóng chảy mỡ ra rồi. Ha ha, mắc cười quá ~~”

Thẩm Triệt đau khổ nhìn cái bóng phản chiếu một con chim cánh cụt mũm mĩm trên tường thủy tinh của tòa building. Lúc này cậu đang phát tờ rơi cho một tiệm chụp ảnh dành cho trẻ em. Thật khó tin là bà chủ tiệm lại cực kỳ ưng ý với hình tượng chân chấm phẩy của cậu. Sau khi khoác lên người bộ trang phục chim cánh cụt này, Thẩm Triệt mới hiểu tại sao, lúc này cậu giống y chang như vừa từ nam cực xa xôi tới đây vậy.

Thế là ba ngày nay, mỗi khi đến trưa là mọi người đều có thể thấy một con chim cánh cụt mập ú, một tay ôm xấp tờ rơi, một tay cầm bóng bay, diễu qua diễu lại ở khu phố số một. Vì Nhậm Hải cũng đã nói qua về chuyện cái chân bị thương của Thẩm Triệt với bà chủ tiệm, mà bà chủ cũng rất thông cảm, vậy nên cho phép cậu nếu lúc mệt thì có thể ngồi nghỉ một chút, thế nhưng trang phục và đạo cụ thì không được bỏ ra. Nếu ai đã từng làm công việc này thì sẽ hiểu. Vậy nên mọi người đôi khi có thể thấy con chim cánh cụt béo ú này đặt mông ngồi xuống cạnh bồn hoa, nâng đầu nhìn có vẻ rất trầm tư hoặc là dang hai cánh hai chân ngồi phịch xuống ghế dài. Có một lần mệt quá, chim cánh cụt Thẩm ngồi trên ghế một lúc mà ngủ quên lúc nào không biết. Đang lúc mơ mơ màng màng thì cảm thấy có người đang đè lên mình, Thẩm Triệt mở mắt ra, bất ngờ thấy một cô nữ sinh đang ôm mình tạo dáng để cho bạn chụp hình dọa cậu nhảy dựng cả lên. Hai nữ sinh thế nhưng cũng rất đáng yêu, chụp hình xong còn hi hi ha ha đùa giỡn với chim cánh cụt một lúc rồi vẫy tay tạm biệt.

Hôm nay Thẩm Triệt đã đi tới năm vòng quanh khu phố số một, bóng bay trong tay đều đã tặng xong rồi, tờ rơi cũng chỉ còn một ít, vậy là ngồi luôn xuống bóng cây nghỉ lấy sức một lát. Cái đầu chim rất to và nặng nên cậu phải dùng hai tay nâng lên. Đúng lúc này có một đám nam sinh mặc đồng phục học sinh trung học đi qua, Thẩm Triệt tình cờ nghe được mấy câu tán dóc của đám nhóc:

“Con môtô BMW kia nhìn chất ghê nhỉ, là loại gì biết không?”

“Xe đua thể thao của BMW! Nhìn đèn trước là biết. Con xe này hơi bị khủng đấy!”

“Nhưng mà kiểu cách công nhận đẹp thật…”

“Cậu thì biết quái gì? Động cơ 1000cc, loại này mà đua xe trên quốc lộ thì kiểu gì cũng bị tóm!”

Thẩm Triệt vểnh tai lên nghe. Mô tô thể thao BMV sao? Cứ nghe đến tên loại xe này là cậu lại nghĩ ngay tới Tần Tu. Nhưng mà không có khéo thế chứ? Thẩm Triệt đứng lên nhìn theo hướng đám học sinh trung học ban nãy đi tới từ phố bar, quả nhiên đập ngay vào mắt là chiếc BMW vô cùng dễ thấy đang đỗ ở vệ đường.

Thẩm Triệt có chút không dám tin, mờ mịt đi về phía chiếc xe mô tô, đúng lúc một chiếc xe máy Nhật đang chậm rãi tiến tới, chuẩn bị đỗ lại phía sau chiếc BMW. Chủ nhân chiếc xe kia trố mắt ra nhìn một con chim cánh cụt mập ú đáng yêu đang sờ sờ mó mó chiếc xe môtô Đức kia, động tác cực kì bỉ ổi.

Chủ nhân chiếc xe Nhật đột nhiên nảy ra một ý nghĩ khủng bố “hay là nó đang tìm chỗ đi tiểu”, vậy là bèn lái chiếc xe yêu quý lùi lại rồi đi mất. Thẩm Triệt cẩn thận đi tới phía sau chiếc BMW, trong lòng lẩm bẩm “Làm gì có chuyện trùng hợp thế cơ chứ”, sau đó cúi đầu nhìn biển số xe

Đống tờ rơi hoạt hình trong tay loạt xoạt bay tung lên theo gió.

Thẩm Triệt choáng váng, chẳng còn hơi sức mà nhặt lại tờ rơi nữa, vội vàng ôm đống tờ rơi còn lại quay người nhìn về phía phố bar. Vừa quay ra, quả nhiên là thấy ngay vật sáng nào đó cao một mét tám lăm từ ngã tư trước mặt đang bình thản đi tới.

Tần Tu mặc một chiếc áo liền mũ màu trắng cùng chiếc quần jeans trắng bó sát đúng là một sát thủ màn ảnh ngoài đời thực. Đống tờ rơi đang ôm trước ngực suýt chút nữa đã bay nốt, Thẩm Triệt vội vội vàng vàng giơ cái cánh ngắn cũn, bỗng nhiên lại thấy Tần Tu nhìn về phía mình.

Bạn học Thẩm cả người cứng đờ. Một chiếc SUV phóng vèo qua, tờ rơi lại phần phật tung lên giữa không trung, cậu đập đập hai cái cánh mãi mà không với tới. Thế nhưng Tần Tu rất nhanh đã dời tầm mắt, đi dọc theo vỉa hè quay đầu tìm kiếm xung quanh. Chắc là hẹn với ai đó? Thẩm Triệt lúc này mới nhớ ra, lúc này mình đang mặc như thế này thì không có chuyện Tần Tu nhận ra được, tảng đá trong lòng vừa được dời đi thì lại thấy phía bên kia đường có một người đàn ông đi tới vỗ vai Tần Tu.

Người đàn ông kia ăn mặc cũng không hề tầm thường, khá trẻ tuổi, tai đeo khuyên, nhìn qua thì có vẻ giống một tên phá gia chi tử. Thẩm Triệt không kìm được mà thầm chửi mắng trong lòng, chẳng lẽ đây là kẻ mà Tần Tu hẹn gặp mặt sao? Nhưng nhìn thêm một lúc lập tức nhận ra có điều không ổn.

Tần Tu nói chuyện với đối phương chưa được hai câu liền lạnh lùng hất cánh tay kia ra khỏi bả vai, ý tứ rõ ràng là “Cút thật xa cho bổn đại gia”, thế nhưng gã kia lại mặt dày bước tới chặn lối đi của Tần Tu.

“Em dù sao cũng chỉ là một đứa cho người ta mặc sức trêu đùa thôi ~~”

Tần Tu liếc nhìn tên nhị thế tổ* đang chắn trước mặt mình, nén giận nói: “Tránh ra.”

(Nhị thế tổ: chính là con ông cháu cha)

“Làm mình làm mẩy cái gì, đây là phố GAY đó cưng.” Gã vô lại cợt nhả nói, rõ ràng là thấp hơn Tần Tu tới nửa cái đầu, thế mà vẫn mà liều mạng dán người vào Tần Tu, “Tôi ngắm em ở đây một lúc rồi. Em cứ thoắt ẩn thoắt hiện ở chỗ này, không phải là đang câu đại gia sao?”

“Câu đại gia” ba chữ này chính xác đã chạm tới bộ mặt đen tối của Tần Tu, ánh mắt ngay lập tức trỏ nên buốt lạnh: “Mày không định tránh ra đúng không?”

Tên kia bị khí thế Ma vương vừa mới khai hỏa kia làm cho giật mình nhưng có lẽ đang được lão Nhị ở nửa thân dưới cổ vũ nên vẫn dũng cảm lấn tới: “Anh không tránh đó thì…” Còn chưa nói hết câu bỗng thấy bên cạnh có thứ gì đó húc mạnh vào người một cái, rồi lập tức một đống tờ rơi không biết từ đâu nhét đầy cả tay hắn.

Tên nhị thế tổ trừng mắt nhìn thấy trưowcs mặt mình một con chim cánh cụt béo ú đang khoa chân múa tay rất vui sướng, rồi lại nhìn chằm chặp đống tờ rơi quảng cáo chụp ảnh thiếu nhi trong tay, bực tức quăng đi: “Ông mày không phải con nít đâu!”

Con chim cánh cụt chết tiệt kia lại còn đứng chắn giữa hắn và mỹ nhân kia, vẫn niềm nở giơ đống tờ rơi ra, cái bộ dạng ngu ngốc kia thật sát phong cảnh vô cùng.

“Mày bị điên à?!” Gã đàn ông bước sang bên cạnh định tránh con chim cánh cụt thế nhưng cái con chim kia vừa béo vừa to, lại còn giang hai cái cánh ngắn tũn ra giống như gà mái bảo vệ con. Mẹ nó, chim cánh cụt này nhiễm phóng xạ nên biến dị à? Gã nhị thế tổ điên tiết giơ chân lên định đá, nào ngờ chim cánh cụt giang hai cái chân ngắn ngủn kia ra ‘soạt’ một cái kẹp chặt lấy chân của hắn.

Bộ dạng tên kia một chân bị kẹp chặt, nghĩ thôi cũng thấy nó buồn cười thế nào. Xung quanh liên tục có người đi ngang qua trông thấy mà bật cười, nhị thế tổ xấu mặt, chật vật xoay người giật mạnh chân, sau đó “bịch” một tiếng ngã bẹp mông xuống đất. Không để cho gã ta nổi bão, chim cánh cụt vội vàng nâng người dậy, hai cái cánh bé tí vỗ phành phạch lên mông kẻ kia phủi bụi. Trước mặt bao người, tên kia không biết ứng phó thế nào, đành phải xoay người tránh vội ra.

“Đừng có đi theo ta, cút đi! Đừng có vỗ! Tao bảo mày đừng có vỗ ….”

Thẩm Triệt sau khi dùng hết sức mà vỗ vài cái trên mông của gã Nhị thế tổ bèn đứng thẳng dậy phủi phủi tay, nhìn theo cái bóng tên xấu xa hốt hoảng chạy xa. Quay lại mới phát hiện tờ rơi đã vung vãi khắp nơi, Thẩm Triệt vội vàng cúi người nhặt lại, sau đó liền tháy một đôi giày converse cổ cao màu trắng xuất hiện trước tầm mắt. Cậu đương nhiên biết Tần Tu không nhận ra cậu nhưng vẫn cúi người, không dám ngẩng đầu lên.

Tần Tu cầm trong tay một xấp tờ rơi đã nhặt lại gọn gàng nói: “Cám ơn.”

Thẩm Triệt dè dặt nhận lấy, trong lòng vẫn rất căng thằng.

“Bạn biết tôi sao?” Tần Tu hỏi.

Thẩm Triệt vội lắc đầu, đầu quay mòng mòng như đứng giữa trận bão.

Băng sơn mỹ nhân ngắm cậu thật kĩ rồi cười cười: “Đương nhiên là không biết rồi. Bạn là từ nam cực tới. Hồi học trung học, bạn bè đều gọi tôi là gấu bắc cực, thế nên tôi là từ bắc cực tới.”

Đầu Thẩm Triệt nổ “ầm” một cái, ngây người nhìn Tần Tu mỉm cười như vầng dương chiếu sáng.

Có thể đừng có đáng yêu như vậy được không?!

Anh có đúng là Tần Tu không vậy?

Anh chắc chắn là gấu bắc cực đẹp nhất trái đất này….

Nụ cười của gấu bắc cực dần nhạt đi, có lẽ chỉ kéo dài năm hay sáu giây nhưng trong lòng Thẩm Triệt như đã xuất hiện cả một dải ngân hà. Cười tươi như vậy… anh ta hẳn là đang rất vui vẻ đây. Nghĩ vậy, cậu lại như thấy mất mát thứ gì dó.

Nhìn theo bóng Tần Tu đi dọc theo con phố dài mới lên đèn, hòa vào dòng người muôn hình muôn vẻ trên dãy phố, Thẩm Triệt lúc này mới thu lại ánh mắt.

Đối tượng mà anh mỉm cười không phải là tôi mà là một con chim cánh cụt xa lạ. Nhưng anh nói, tôi đến từ nam cực, anh đến từ bắc cực, đặt trên người chúng ta đúng là rất chính xác.

Chim cánh cụt lắc lư xoay người, cô đơn lê bước đi vào dòng người náo nhiệt.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.