Chưa Từng Hẹn Ước

Chương 16



Anh nghĩ, có lẽ chính mình cũng rất ấu trĩ.

Trình Vũ Phi cứ máy móc vỗ lưng Minh Gia như vậy rất lâu. Cô ôm thằng bé thật chặt nhưng vẫn cảm thấy không đủ, muốn chặt thêm chút nữa thì lại sợ thằng bé không thoải mái. Trong lòng cô có vô vàn cảm xúc hỗn độn, cô không dám ngủ, sợ sau khi tỉnh dậy sẽ phát hiện ra mọi thứ chỉ là ảo giác.

Minh Gia là con trai của cô và An Diệc Thành. Sự thật này khiến cô không kịp thời thích ứng. Đây vốn dĩ là niềm hy vọng xa vời của cô, cuối cùng nó cũng đã trở thành hiện thực. Cô thậm chí không kịp hận mẹ đã lừa mình, không kịp hận An Diệc Thành đã giấu mình. Cô chỉ quan tâm tới Minh Gia, đứa con mà ông trời đã ban tặng cô. Vết thương nằm sâu dưới đáy lòng dường như đã bắt đầu lành lại.

Trình Vũ Phi không biết mình ngủ thiếp đi từ lúc nào, nhưng người đứng ngoài cửa thì biết rất rõ.

An Diệc Thành cả đêm thức trắng. Anh ngồi trong phòng sách, không đóng cửa sổ, để mặc gió lạnh tràn vào. Không khí phảng phất mùi thuốc lá khiến anh càng thêm tỉnh táo.

Trình Vũ Phi, từ lúc nào anh bắt đầu để ý tới người con gái ấy?

Thời đi học, anh vốn không có tâm tư nghĩ đến chuyện yêu đương. Cuộc đời anh đã được vạch sẵn lộ trình, mỗi một đường đi, nước bước đều không thể sai lệch. Nhiệm vụ của anh chỉ có thể là nỗ lực học tập, nỗ lực kiếm thật nhiều tiền để mẹ bớt khổ cực.

Không ít nữ sinh gửi thư tỏ lòng mến mộ với anh, nhưng mỗi lần như vậy, anh chỉ cảm thấy phiền toái. Anh rất muốn hỏi họ một câu: thích anh vì điều gì? Vì thành tích học tập ư? Đó chẳng qua chỉ là một phương diện nổi bật của anh mà thôi, hơn nữa chính anh cũng hiểu rõ, thứ này không đáng là gì khi bước chân ra ngoài xã hội.

Mãi đến khi anh phát hiện, có một ánh mắt thường dõi theo mình.

Hôm ấy, anh bỏ quên chìa khóa ở lớp nên vội vàng quay lại tìm. Vừa xoay người, anh liền trông thấy cô. Có lẽ do anh đột ngột chuyển hướng nên cô không kịp phản ứng, nét mặt lộ rõ vẻ thảng thốt. Ngang qua người cô, anh có thể trông thấy hai gò má cô đỏ ửng. Anh không lên tiếng, cứ thế đi qua như người xa lạ. Hôm sau, anh không thấy cô theo sau mình nữa, nhưng đến ngày thứ ba, cô lại xuất hiện.

Bấy giờ, anh bắt đầu nảy sinh hoài nghi: đường về nhà cô cũng hướng này, hay là cô cố tình đi theo anh? Thế rồi, ma xui quỷ khiến, anh quyết định làm một việc mà chính mình cũng không dám tin. Sau khi về nhà được một lát, anh lại trở ra, lẳng lặng theo dõi cô.

Nhà cô nằm cách nhà anh rất xa, hơn nữa, còn ngược đường. Cũng vào buổi chiều hôm đó, anh chân chính cảm nhận được thế nào gọi là “sự cách biệt”.

Cô thường bám theo anh về tận nhà, chắc hẳn đã biết rõ hoàn cảnh gia đình anh, cũng nên giữ khoảng cách với anh đúng không?

Thế nhưng, cô không từ bỏ.

Mỗi ngày sau khi tan học, cô vẫn đi theo anh. Kỳ lạ là, anh cứ để mặc như vậy, thậm chí, còn âm thầm “hộ tống” cô hết con hẻm vắng vẻ, cho đến lúc cô ra đến đường lớn, mới yên lặng quay về.

Anh không biết vì sao mình lại hành động như vậy. Rõ ràng ban đầu, anh chỉ thấy khó chịu vì luôn có một ánh mắt dán lên người mình, nhưng rồi dần dà anh tiếp nhận nó, rồi coi nó là một thói quen.

Mọi thứ bắt đầu có chuyển biến vào mùa đông năm ấy. Trời chiều vừa lạnh vừa nhanh tối, có lẽ vì thế mà Trình Vũ Phi không theo anh vào sâu tận khu nhà ẩm thấp kia nữa, vậy nên anh cũng không cần tiễn cô ra đường lớn. Thế nhưng, trong lòng anh lại xuất hiện cảm giác thiếu vắng thứ gì đó. Anh không biết mình bị làm sao, hoặc biết nhưng không muốn tìm hiểu tận cùng lý do mình biến thành như vậy. Mỗi khi nghĩ đến vẻ hoảng hốt của cô, anh lại muốn ngoảnh đầu lại.

Chẳng bao lâu sau đó, anh nghỉ học buổi tối để bắt đầu công việc gia sư. Vì anh đang học cấp ba nên không nhiều người tin tưởng gửi con cho anh kèm cặp, tiền công cũng rất thấp. Nhưng anh sẵn sàng chấp nhận, chí ít, anh cũng có thể tự mình kiếm ra tiền. Một lần quay lại lớp lấy cuốn vở bỏ quên, anh bắt gặp Trình Vũ Phi và Tiết Giai Nhu đang ngồi nói chuyện với nhau.

“Vũ Phi, cậu có biết cậu đang làm gì không, mất mặt quá đi! Sao mình lại có đứa bạn như cậu chứ? Thích thì phải tấn công, sao cậu cứ như vậy thì được cái gì?”

“Mình sợ.”

“Sợ cái gì mà sợ! Sợ bị người ta từ chối hả? Từ chối còn tốt hơn là cứ ngày đêm tơ tưởng trong vô vọng, lãng phí thời gian!”

“Không phải. Mình chỉ không muốn ảnh hưởng tới cậu ấy. Nếu mình thổ lộ mà cậu ấy không thích, thì sẽ khiến cậu ấy thêm phiền phức. Hơn nữa cậu ấy… Thôi cậu cứ coi như mình nhát gan đi!”

“Không phải coi như, mà vốn dĩ cậu là đứa nhát gan!”

Trình Vũ Phi chỉ cười. Tiết Giai Nhu lại nói tiếp: “Mình vẫn không hiểu được cậu thích cậu ta ở điểm gì? Ừ thì cậu ta học giỏi đấy, nhưng chưa chắc sau này đã làm nên chuyện…”, cô nhún vai, “Mình biết là không nên lấy vấn đề tiền bạc ra để so đo, nhưng cậu cũng phải suy nghĩ cho kỹ. Giả sử hai đứa cậu yêu nhau, cậu ta sẽ không thể như những người bạn trai khác, thỉnh thoảng tặng quà, mua quần áo, đưa đi ăn… Đã vậy, cậu lại chẳng thể trách móc gì được cậu ta, vì gia đình cậu ta vốn nghèo mà, tiền đâu ra…”.

Trình Vũ Phi cắn môi: “Mình cũng không biết vì sao mình lại thích cậu ấy… Chắc mình bị “tẩu hỏa nhập ma” rồi…”.

Tiết Giai Nhu khẽ cốc đầu cô, thể hiện sự bất mãn.

An Diệc Thành không vào, mà lẳng lặng xoay người bỏ đi. Anh rốt cuộc đã hiểu vì sao mình không bài xích tình cảm của cô. Cô giống như một cơn gió, nhẹ nhàng thổi, không muốn làm ảnh hưởng tới cuộc sống bình thường của anh. Cô chỉ cần nhìn thấy anh mỗi ngày, chứ không cần nhận lại bất cứ hồi đáp gì từ anh.

Ít ngày sau, kết quả kỳ thi khảo sát hằng tháng được công bố. Như thường lệ, học sinh chen chúc vây quanh bảng thông báo để xem điểm. An Diệc Thành không mấy háo hức bởi mỗi lần làm bài kiểm tra xong, anh đều dự tính được điểm số của mình. Anh đứng ở hành lang, tựa lưng vào lan can nhìn đám đông ngoài kia.

Sau đó, anh trông thấy Trình Vũ Phi. Cô không chen vào, mà đợi người bên trong đi ra, cô mới tiến thêm một bước. Anh bất giác nở nụ cười.

Đám đông vơi dần, còn cô vẫn đứng đó.

Bàn tay đặt trên lan can của anh nắm chặt lại. Cô đang xem điểm của anh sao?

Có một lần, bài văn của anh được dán lên bảng thông báo cho mọi người tham khảo, nhưng mấy ngày sau, nó bỗng dưng mất tích. Chiều tối hôm đó, anh đến nhà học sinh mới nhận được tin gia đình họ có việc bận, anh đành phải quay về trường. Tới nơi, anh trông thấy Trình Vũ Phi loay hoay trước bảng thông báo ngoài sân. Đang là giờ tự học buổi tối, sao cô chạy ra đây? Anh vào lớp một lát thì thấy cô trở lại, trong tay cầm thứ gì đó. Khi trông thấy anh, ánh mắt cô thoáng hiện lên vẻ kinh ngạc xen lẫn bối rối, tựa như một đứa trẻ vừa làm một việc sai trái. An Diệc Thành bày sách vở trên bàn, làm bộ chăm chú học bài, nhưng thực chất không ngừng liếc nhìn về phía cô. Thỉnh thoảng, anh thấy cô hơi nghiêng đầu lại, có vẻ rất căng thẳng. Cô đang thẹn thùng sao?

Anh mải quan sát cô mà không phát hiện ra rằng, lúc này mình đang cười, rất tươi.

Về sau, khi ánh mắt quen thuộc ấy không dõi theo anh nữa, anh bỗng thấy hụt hẫng, mất mặt. Trước giờ, anh luôn cho rằng những nữ sinh kia dành tình cảm cho mình thật nông cạn, thật ấu trĩ. Nhưng hiện tại thì sao, cái cảm giác hụt hẫng của anh nghĩa là gì? Cô và anh vốn không hiểu về nhau, không biết tính tình của đối phương, thậm chí chưa nói chuyện với nhau được mấy câu. Vậy thì vì sao anh lại có những cảm xúc lạ lùng này?

Suy nghĩ rất lâu, cuối cùng anh cũng tìm ra câu trả lời. Cô chính là phong cảnh rực rỡ duy nhất xuất hiện trong cuộc đời vốn đơn điệu và tẻ nhạt của anh, giúp anh có thể gạt lý trí sang một bên, cho phép bản thân được “lười biếng” một chút để thưởng thức phong cảnh kiều diễm ấy.

Tình cảm mà cô dành cho anh, có phải là một sự ấu trĩ không?

Anh nghĩ, có lẽ chính mình cũng rất ấu trĩ.

Kỳ thi đại học năm đó, môn thi cuối cùng vừa kết thúc, mọi người đều rạng rỡ như trút được gánh nặng, riêng An Diệc Thành thì không. Đối với anh, đây mới chỉ là bắt đầu, đợi ngày mai hoàn thành nốt buổi thi vấn đáp, anh sẽ lập tức kiếm việc làm.

Về tới trường, đập vào mắt anh chính là cảnh tượng các bạn học đang ôm từng chồng sách cao ngất ra khỏi ký túc xá, đem đi bán. Toàn bộ sách vở của anh đều được mẹ cất giữ cẩn thận ở nhà, mặc dù biết việc này không cần thiết nhưng anh cũng không ngăn cản mẹ.

Một vài bạn học rủ nhau đi chơi, ăn uống, hát hò để giải tỏa căng thẳng sau kỳ thi. An Diệc Thành không có hứng thú, anh chỉ muốn về nhà, chắc chắn mẹ đang nóng ruột muốn biết anh làm bài thi có tốt không. Thế nhưng, đúng lúc chuẩn bị ra về thì anh bị Tiết Giai Nhu ngăn lại.

Anh biết Tiết Giai Nhu là bạn thân của Trình Vũ Phi. Anh chỉ không hiểu, hai người họ, một trầm tĩnh rụt rè, một sôi nổi hoạt bát, vì sao lại chơi được với nhau? Hơn nữa, cái sự vô tư thái quá của Tiết Giai Nhu khiến anh không mấy thiện cảm.

“An Diệc Thành, tôi có chuyện muốn nói với cậu.” Tiết Giai Nhu đánh mắt nhìn bốn phía rồi mới lên tiếng, có vẻ như không muốn người khác bắt gặp.

An Diệc Thành thừa hiểu Tiết Giai Nhu muốn nói về ai, vì thế anh chần chừ một lát nhưng rồi vẫn đồng ý.

Hai người đi đến phía sau tòa nhà thực hành. Đang trong kỳ nghỉ nên không mấy người qua lại khu vực này.

“An Diệc Thành…”, Tiết Giai Nhu có phần lúng túng, “Chuyện này có liên quan tới Trình Vũ Phi”.

“Ừ.”

Thái độ bình thản của An Diệc Thành khiến Tiết Giai Nhu càng thêm thấp thỏm. Cô không biết mình làm thế này có đúng hay không, cô chỉ cảm thấy Trình Vũ Phi thích An Diệc Thành lâu như vậy mà anh ta không biết thì thật đáng tiếc. Người ta thường nói, khi kỳ thi đại học đến gần, tốt nhất đừng nên yêu thương, đừng nên tỏ tình. Hiện giờ đã thi xong rồi, cô nói chuyện này hẳn là không có vấn đề gì phải không? Huống hồ, Trình Vũ Phi không biết cô đi tìm An Diệc Thành, thế nên dù kết quả trái với mong muốn, Trình Vũ Phi sẽ không cảm thấy đau khổ hay thất vọng.

“Trình Vũ Phi rất thích cậu, rất thích cậu, suốt từ năm lớp mười tới giờ.”

Nói xong, Tiết Giai Nhu cẩn thận quan sát sắc mặt của An Diệc Thành. Anh không có phản ứng gì khác lạ, chỉ trầm ngâm giây lát rồi gật đầu.

Tiết Giai Nhu cảm thấy buồn thay cho bạn mình. Nhưng cô cũng hiểu, An Diệc Thành là một người lý trí, đối với anh, những thứ tình cảm này chỉ là phù du, không đáng bận tâm. Cô lấy ra một vật, đưa cho An Diệc Thành: “Tôi biết mình không nên nhúng tay vào chuyện này nhưng vẫn muốn cho cậu xem thứ này”.

Sau đó, Tiết Giai Nhu liền bỏ đi. Lúc ngoảnh lại thấy An Diệc Thành vẫn đứng đó, cô chợt cảm thấy, có lẽ anh đã nhận ra tình cảm của Trình Vũ Phi từ lâu.

Cầm chiếc máy ghi âm hình con thỏ trên tay mà lòng An Diệc Thành nặng trĩu. Trên đường về nhà, rốt cuộc anh đã không kiềm chế được, nghe hết cuộc đối thoại trong đó.

“Mình thật sự không hiểu nổi cậu nữa rồi. Thích người ta lâu như thế sao lại không muốn cho người ta biết? Vì cậu ta mà cậu chọn ban Tự nhiên trong khi học giỏi các môn Xã hội, cậu âm thầm bám theo cậu ta mỗi ngày tan học chỉ để được nhìn cậu ta thêm một chút, thậm chí những món đồ có liên quan đến cậu ta cậu cũng đem về cất giữ như bảo bối. Cậu làm bao nhiêu việc vì cậu ta nhưng lại không nói cho cậu ta biết, thế thì còn ý nghĩa gì nữa?”

“Nói cũng có thay đổi được gì đâu…”

“Có chứ sao! Nói ra, mới biết được cậu ta nghĩ thế nào, thái độ ra sao. Nếu cậu ta cũng thích cậu thì hai người có thể đến với nhau. Mình tin là cậu ta cũng sẽ cảm động trước những việc cậu làm vì cậu ta.”

“Giai Nhu, cậu hiểu lầm rồi. Mình không làm được gì cho cậu ấy cả. Tình cảm của mình cũng không giúp ích gì cho cậu ấy. Nếu ngay từ đầu mình nói ra, chỉ khiến cậu ấy thêm phiền hà mà thôi…”

“…”

“Ngược lại, mình thấy bản thân mình được rất nhiều. Cậu có thấy không? Vì cậu ấy mà mình nỗ lực học tập, thành tích tốt lên hẳn. Hơn nữa, thích cậu ấy khiến mình mỗi ngày đều vui vẻ, chỉ cần trông thấy cậu ấy thôi là đã thỏa mãn lắm rồi. Có lẽ mình rất ngớ ngẩn nên mới cho rằng, yêu không nhất thiết phải đến được với nhau, mặc dù mình cũng từng mơ tưởng về điều đó. Sự xuất hiện của cậu ấy khiến cuộc sống của mình trở nên phong phú hơn, vui vẻ hơn. Như vậy là đủ rồi, đó sẽ là hồi ức tươi đẹp chỉ thuộc về riêng mình.”

Giọng nói vọng ra từ chiếc máy ghi âm tuy không được rõ ràng lắm nhưng khi nghe đến câu cuối, khóe mắt An Diệc Thành chợt nhòe đi. Anh có thể cảm nhận được, lúc nói những lời này, cô nhất định đã khóc. Đêm hôm ấy anh không thể nào chợp mắt dù chỉ một phút. Anh nghe đoạn ghi âm kia hết lần này đến lần khác, bỗng phát hiện ra, đây cũng là hồi ức quý báu nhất của mình.

Hôm sau thi vấn đáp xong, cả lớp ở lại liên hoan chia tay. Khi Trình Vũ Phi rụt rè cầm ly rượu đến, anh nhìn cô mấy giây mà không nói gì. Thực ra lúc đó, anh đang mải suy nghĩ, có lẽ cô đã phải lấy hết can đảm để tiến tới trước mặt mình.

Đáng tiếc, dù cô đã tận dụng cơ hội ngày hôm nay, nhưng giữa đám đông đang ào ạt xô đến đòi cạn ly với anh, sự hiện diện của cô dường như trở nên nhạt nhòa.

Anh thầm nghĩ, giá mà cô tự tin thêm một chút. Nhưng không sao, chỉ vậy thôi cũng đủ khiến anh cảm thấy hài lòng.

Bữa tiệc kết thúc, sự việc xảy ra sau đó với anh mà nói vừa là sự buông thả, vừa là một quyết định. Anh muốn “dung túng” bản thân một lần trong đời, cũng muốn được chịu trách nhiệm với cô. Thế nhưng cuối cùng, anh lại không giữ vững được ý chí trước những lời lăng mạ của mẹ cô.

Cô vốn đã có vị hôn phu… Còn anh, anh đóng vai trò gì? Phải chăng ngay từ đầu, cô đã mặc định anh chỉ là một sắc màu tô điểm cho thời thanh xuân thêm hoa lệ, hoàn toàn không liên quan gì tới tương lai của cô? Sau khi rời khỏi phong cảnh tươi đẹp ấy, cô sẽ kết hôn với người khác, và anh, vĩnh viễn trở thành một vệt nhỏ trong ký ức của cô…

Ý nghĩ ấy khiến anh phát điên, trong phút kích động, anh đã ném chiếc máy ghi âm kia xuống sông. Nhưng ngay sau đó, anh lập tức hối hận…

Trình Vũ Phi tỉnh dậy giữa đêm. Việc đầu tiên cô làm chính là chạm vào người bên cạnh. Minh Gia vẫn nằm yên trong lòng cô, ngủ rất say. Cô hôn nhẹ lên trán thằng bé.

Đây không phải giấc mơ! Sự thật này khiến cô xúc động đến bật khóc.

Cảm giác được có luồng khí lạnh phảng phất trong phòng, bấy giờ cô mới phát hiện ra mình chưa đóng cửa. Cô vội đặt Minh Gia nằm ngay ngắn lại, đắp chăn cẩn thận cho thằng bé rồi mới xuống giường. Sợ đánh thức thằng bé dậy nên cô không bật đèn, vừa lần mò, vừa nhón chân đi. Đang định khép cửa lại, cô chợt thấy cánh cửa phòng bên cạnh cũng bị gió thổi khẽ đong đưa. Cô đánh bạo đi sang, bắt gặp cảnh tượng người đàn ông đang đứng tựa cửa sổ, trong tay cầm điếu thuốc. Hẳn anh là đã hút rất nhiều, ở ngoài hành lang mà cô ngửi thấy mùi khói thuốc rất đậm.

Anh đứng bất động rất lâu. Bóng dáng lặng lẽ của anh hằn sâu vào tâm trí khiến cô cảm thấy xót xa, nước mắt tràn khỏi bờ mi. Cô hít mũi, âm thanh tuy nhỏ nhưng vẫn có sức vang giữa đên đen tĩnh lặng.

An Diệc Thành quay đầu lại. Trông thấy cô, đôi tay anh khẽ run lên. Những đốm lửa li ti rơi khỏi đầu thuốc lá, lượn lờ giữa không trung trong tích tắc rồi tắt ngấm, thậm chí chưa kịp chạm xuống sàn nhà.

Trình Vũ Phi không có cách nào trấn tĩnh bản thân, lòng cô như có ngàn vạn con sóng đang ào ạt cuộn trào. Gió mỗi lúc một mạnh, cô cảm nhận rõ cái rét bủa vây lấy mình. Anh đứng đó bao lâu rồi? Đang nghĩ tới chuyện gì?

“Anh… không ngủ à?” Tiếng của cô rất nhỏ, nhỏ đến mức ngay lập tức có thể bị gió thổi bay.

An Diệc Thành nghe ra nỗi lo âu xen lẫn sự quan tâm trong lời nói của cô. Anh bóp chặt điếu thuốc, không lên tiếng.

Trình Vũ Phi chậm rãi bước vào.

Sau khi nghe em trai kể rõ sự thật, cô đã hiểu ánh mắt hận thù của anh từ đâu mà có. Chính cô đã đảo lộn cuộc đời anh, khiến anh không thể thực hiện những dự định mà bản thân đã vạch sẵn. Từ lúc bắt đầu thầm yêu anh, cô đã luôn tự nhủ không được làm ảnh hưởng tới anh. Tiếc rằng, mọi thứ không như cô mong muốn. Vậy nên, anh hận cô là chuyện đương nhiên.

An Diệc Thành đứng đó, nhìn cô từ từ tiến lại gần mình. Trình Vũ Phi trong quá khứ sẽ không dám hành động như vậy. Hôm nay, rốt cuộc là cô đã thay đổi, hay chính bản thân anh đã khác?

Không thấy anh lên tiếng, Trình Vũ Phi càng thấp thỏm: “Xin lỗi… em chưa nói với anh một tiếng đã chạy đến đây. Em chỉ… chỉ không kìm lòng được, rất muốn gặp con…”.

An Diệc Thành chợt nhíu mày: “Không trách anh?”.

Trách anh ư? Trình Vũ Phi gượng cười. Cô sinh con ra, nhưng chưa từng chăm con dù chỉ một ngày, không cho con uống được một giọt sữa, không ôm ấp vỗ về khi con khóc, không nâng con dậy lúc con vấp ngã… Tại mọi thời điểm quan trọng nhất, chỉ có anh ở bên con. Vậy thì cô lấy đâu ra tư cách để trách anh đây?

Nước mắt lã chã rơi, nhưng cô vẫn gượng cười: “Trong mắt anh, em là một người mẹ vô trách nhiệm, không xứng đáng làm mẹ Minh Gia, đúng không? Em càng không có tư cách trách anh điều gì”.

Trầm mặc giây lát, An Diệc Thành nói: “Đúng vậy!”.

Thời khắc Minh Gia bị đẩy đến cho anh, suy nghĩ đầu tiên của anh chính là: cô thật vô trách nhiệm. Mỗi khi con trai khóc thét vì đói sữa hay sốt cao, nỗi hận của anh đối với cô lại sâu thêm một bậc. Cô quá độc ác, làm nhiễu loạn cuộc sống của anh xong liền biến mất. Cô coi anh là cái gì? Một trò tiêu khiển ư?

Oán hận, căm phẫn, rồi không cam lòng, tất cả quấn bện tạo thành mối khúc mắc không thể nào tháo gỡ. Thế rồi, anh bắt đầu trông chờ đến một ngày có thể hiên ngang xuất hiện trước mặt cô, khiến cô phải hối hận.

Trình Vũ Phi chỉ có thể nở nụ cười chua chát. Một mình anh nuôi nấng con trai ngần ấy năm, nỗi khổ cực ấy cô hoàn toàn hiểu, nhưng cô không thể nào bù đắp được cho anh.

“Em…”, cô cắn môi nói, “Khi sinh Minh Gia, em thật sự cảm thấy đau đớn, đến nỗi em cứ tưởng mình sẽ chết. Nhưng em tự nhủ với bản thân, chỉ cần con ra đời rồi sẽ ổn thôi, đau đến mấy cũng đáng. Vậy mà lúc em tỉnh dậy, nghe mẹ nói đứa bé không còn nữa, em thà rằng mình chết đi còn hơn… Xin lỗi anh, em đã thật sự tin rằng con chúng ta đã mất. Nếu biết nó vẫn còn trên đời này, em nhất định sẽ yêu thương nó, bảo vệ nó…”

Đây là sự trừng phạt của ông trời đối với cô, những thứ cô đã để mất, mãi mãi sẽ không thể bù đắp được.

An Diệc Thành nắm chặt tay. Cô không biết, hoàn toàn không biết chuyện gì, vì thế tất cả đều là tự anh chuốc lấy. Đôi khi anh nghĩ, đó là cái giá của một lần tự buông thả bản thân, chỉ có thể trách mình ngu ngốc. Thế nhưng anh rõ hơn ai hết, nếu thời gian quay trở lại, anh vẫn sẽ hành động như vậy.

Trình Vũ Phi tiến thêm một bước, dè dặt cầm lấy tay anh: “Em biết bây giờ có nói gì cũng vô dụng, nhưng An Diệc Thành, em thật sự không có ý định hại anh, càng không nghĩ tới chuyện bắt anh phải chịu trách nhiệm với em. Khi lựa chọn sinh con, em đã chuẩn bị tinh thần gánh chịu mọi hậu quả, thậm chí sẵn sàng bỏ học để nuôi con. Người khác có lẽ sẽ cho rằng, lúc ấy em còn quá trẻ nên mới suy nghĩ vừa ngây thơ vừa dại dột như thế. Nhưng giờ em đã hai mươi sáu, nếu sự việc năm xưa tái diễn, em vẫn kiên quyết làm vậy…”.

Trình Vũ Phi mười sáu tuổi thầm yêu anh, Trình Vũ Phi hai sáu tuổi cũng không thể chống cự được sức hút của anh.

An Diệc Thành chợt cảm nhận được giọt nước mắt nóng hổi rơi vào tay anh. Anh ngẩng đầu nhìn cô: “Em đang muốn thể hiện sự vĩ đại của mình đấy ư? Lặng lẽ yêu một người, lặng lẽ sinh con của anh ta, cái gì cũng muốn chịu đựng một mình. Trình Vũ Phi, rốt cuộc là em yêu người đàn ông đó, hay chỉ lợi dụng anh ta để làm thỏa mãn cái ảo tưởng của em về tình yêu? Anh ta chẳng khác nào một thứ vật phẩm dễ dàng bị thay thế, đúng không?”.

Trình Vũ Phi kinh hãi nhìn anh, đôi chân bất giác lùi về sau.

“Không… không phải! Thật sự không phải! Anh không thể nghĩ về em như thế…”

“Vậy thì phải nghĩ thế nào mới đúng?” An Diệc Thành nhướng mày. Bóng tối cản trở anh nhìn rõ khuôn mặt cô. May thay, anh cũng không muốn nhìn.

“Em không nói ra tình cảm của mình là bởi em biết rõ thời điểm ấy, anh không muốn yêu đương. Anh còn bận rộn chuyện bài vở, chuyện làm thêm, em sợ nói ra sẽ làm ảnh hưởng anh. Còn về con trai… em gây ra chuyện như vậy khiến bố mẹ rất tức giận, mẹ cấm em ra khỏi nhà, sợ làm mất mặt gia đình. Sau đó, vì không giữ được con, em càng không dám đến gặp anh. Nó là mối liên hệ duy nhất giữa hai chúng ta, vậy mà em đã không thể bảo vệ được… Lúc đó em đã nghĩ, nhất định ông trời đang trừng phạt sự cố chấp của mình. Vì thế, em quyết định từ bỏ mọi thứ có liên quan tới anh, tiếp tục cuộc sống bình thường như bao người, đi học, đi làm. Em biết ở một nơi nào đó, anh cũng có cuộc sống của riêng mình, anh vẫn sẽ chói lòa như thế, vẫn sẽ nhận được sự ngưỡng mộ của rất nhiều người…”

Chỉ vài câu ngắn ngủi nhưng lại khiến cô lạc giọng. Vì sao anh có thể nghi ngờ tình yêu của cô? Vì sao chứ? Duy nhất anh – An Diệc Thành, mới khiến cô yêu sâu đậm như vậy, nếu đổi một người khác, cho dù nhìn, cô cũng không muốn.

An Diệc Thành nhìn bóng hình người con gái trước mặt, khóe miệng khẽ nhếch lên.

Cô chịu thừa nhận rồi sao? Thừa nhận yêu anh rồi sao?

Trước kia cô không dám nói, ngày tái ngộ cô cũng không nhắc tới. Vào thời khắc này, cô đã có thể thừa nhận rồi sao?

Còn anh? Chẳng phải đêm nay, anh cũng đang ép buộc bản thân thừa nhận một sự thật đấy ư? Từ sâu trong tâm khảm, anh vẫn muốn dây dưa với cô, vì thế mới cố tình gài bẫy để trói buộc cô. Lúc nào anh cũng nhắc nhở bản thân phải trả thù cô, giày vò cô, nhưng chưa bao giờ nhẫn tâm xuống tay. Khi cô đau khổ nghĩ rằng mình là kẻ thứ ba đáng ghê tởm, anh vẫn mềm lòng nói với cô, anh chưa kết hôn. Sao anh có thể kết hôn chứ? Anh còn muốn dính líu tới cô cả đời này kia mà.

“Trình Vũ Phi!”

Bấy giờ, Trình Vũ Phi mới lấy lại tinh thần. Cô muốn giải thích cho anh hiểu, nhưng vì sao càng nói càng thêm rối ren?

“An Diệc Thành, người em yêu là anh. Quá khứ là anh, hiện tại cũng vẫn là anh… Không phải chỉ là nỗi kích động nhất thời, cũng không phải vì muốn thỏa mãn giấc mộng tình yêu. Nếu không có anh, tất cả đều vô nghĩa…” Cô nói liền một hơi, giống như đã phải lấy hết sức lực để nói, sau đó không ngừng thở dốc.

An Diệc Thành im lặng một lát mới lên tiếng: “Về phòng với Minh Gia!”.

Trình Vũ Phi nhìn anh khó hiểu.

“Em định để nó tỉnh dậy, phát hiện ra không có mẹ ở bên cạnh, mọi thứ chỉ là một giấc mơ?”

Trình Vũ Phi rùng mình, vội vã chạy về phòng. May mà Minh Gia vẫn ngủ say. Cô thở phào, chỉnh đốn lại tâm tình. Nghĩ lại những điều vừa nói với An Diệc Thành, cô bỗng thấy mặt mình nóng ran.

Cô làm cái gì vậy? Tỏ tình ư? Đã hai mươi sáu tuổi rồi mà còn dễ bị kích động như thế.

Cô ôm lấy con trai.

Ngày mai, nhất định sẽ là một ngày nắng đẹp.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.