“Hồng Liên!”
Sáng sớm hôm sau, một tiếng thét gọi đau triệt nội tâm quanh quẩn trong phòng, sau đó thoáng một thân ảnh lao nhanh ra khỏi phòng ở, điên cuồng tìm kiếm thiên hạ trong lòng chỉ để lại ba chữ liền rời đi.
“Hồng Liên! Ta không cho phép, ta không cho phép nàng rời ta đi.”
Bầu trời vốn đã mang nặng trĩu mây sầu đột nhiên lúc này lại rền vang một tiếng sấm từ trên xa kia truyền xuống, rồi lập tức mưa tầm tã trút xuống như thác.
Nhưng cho dù như vậy cũng không ngăn cản được quyết tâm của Nguyệt Hiên Hoa muốn lập tức tìm được Hồng Liên mang về.
Khi hắn nhìn thấy trang giấy bị gió thổi bay xuống trước mặt hắn, trên đó tràn ngập tên hắn, thì hắn liền tỉnh ngộ hiểu ra tâm ý của hắn từ trước tới nay là gì.
Mà ba chữ cuối cùng trên trang giấy này cũng đồng cảm như vậy —
Ta yêu chàng.
Ba chữ rực rỡ đến chói mắt như vậy, là ba chữ màu đỏ thắm, nằm giữa những chữ tên của hắn được viết bằng mực nước đen, sẽ rất khó mà không chú ý đến.
Hắn biết những chữ này đã được Hồng Liên dùng máu tươi của nàng viết thành.
Nguyệt Hiên Hoa không để ý đến những hạt mưa như roi quất vào trên người, cho dù mưa có to có cuồng nộ đổ xuống như vậy, cũng có là gì so với hỗn loạn đang giày xé trong lòng hắn.
Nàng sẽ đi làm sao? Nàng có thể đi nơi nào? Những câu hỏi này không ngừng quanh quẩn trong đầu hắn, nhưng hắn lại tìm không ra những nơi nào mà nàng có khả năng trốn ở đó.
Hắn như đã phát điên, không ngừng chạy vội tìm kiếm xung quanh, những giọt mưa vẫn cứ vô cảm đâm vào thân thể hắn như những cây kim châm băng lạnh, nhưng hắn không chú ý, hắn chỉ biết là hắn không thể mất đi Hồng Liên.
Hắn phẫn nộ, nàng vì sao phải rời khỏi hắn? Lại không nói không giải thích một câu nào.
Không! Nàng có nói, nàng nói nàng thương hắn.
Nếu như vậy, vì sao lại còn muốn rời hắn đi? Vì cái gì?
Hắn như là một mãnh sư nóng vội muốn tìm thấy tiểu mẫu sư của mình suốt dọc đường đi, mưa dù có điên cuồng che lấp ánh mắt hắn, nhưng lại không che lấp được cảm giác đau lòng đang xâu xé trái tim hắn.
Lúc trước hắn đã thề, tuyệt đối không cho phép lại có một người nào vứt bỏ hắn nữa, nhưng bây giờ hắn lại bị từ bỏ bởi chính tiểu nữ nhân mà hắn nghĩ đã bị hắn khống chế hoàn toàn.
Cho dù nàng nói nàng thương hắn, thì sao chứ?
Chẳng phải nàng đã lựa chọn hình thức ly khai hay sao?
Giả, giả, hết thảy đều là giả, thì ra những ôn thuần cùng đáng yêu trước đó đều là giả, vì nàng muốn tranh thủ cơ hội đào tẩu, vì muốn làm cho hắn buông lơi cảnh giác mà thôi.
Nguyệt Hiên Hoa đột nhiên ngừng cước bộ, đứng lặng ở giữa mưa, mặc kệ cho nước mưa quất rát trên người, mặt không chút thay đổi trừng mắt nhìn một thân ảnh nhỏ bé run run đang cố gắng thu người lại tránh mưa.
Nữ nhân hắn muốn tìm đang ngồi xổm dưới một cây to không nhúc nhích, trên người ướt đẫm, mưa cũng không lưu tình đánh vào thân thể nàng, khiến nàng giống y như là một cún con đang lạc đường giữa giông tố.
Như cảm giác được ánh mắt nóng rực của hắn, thiên hạ đang ngồi bất động kia chậm rãi ngẩng đầu, trên mặt như không còn chút máu nào, tái nhợt như quỷ mị, nhưng mà ánh mắt vẫn thẳng tắp đón nhận ánh mắt hắn.
Không biết là nước mắt hay là nước mưa đang chảy xuống trên gương mặt xinh đẹp của nàng, làm tim hắn như bị cứa thật sâu thật đau, nhưng càng đau lòng thì lại càng làm hắn thêm tức giận.
“Hồng Liên!”
“Nguyệt……”
Nàng mới muốn mở miệng nói gì đó, thì đã bị hắn giữ chặt. Lúc này, hắn như là một dã thú hung mãnh, dùng sức bóp chặt bả vai mảnh khảnh của nàng, không để ý rằng chính lúc này một nửa khuôn mặt kia của mình đang hiện lên vẻ hung ác giống y như là la sát tái thế.
“Hồng Liên, nàng, nữ nhân chết tiệt này, rốt cuộc nàng muốn ta như thế nào? Nàng cho rằng đùa như vậy là vui lắm sao? Nàng cho là nàng có thể chạy trốn mà thoát được sao? Nàng quên là nàng đã bị ác quỷ nguyền rủa, nàng sẽ giống mẫu thân bất hạnh của ta, cho dù có chạy tới chân trời góc biển cũng trốn không thoát, chẳng phải ta đã từng nói với nàng như vậy sao? Hay là nàng chưa từ bỏ ý định, muốn trốn để quay về với người trong lòng, cái tên hán tử đã phụ lòng nàng kia? Giờ ta có thể nói cho nàng biết, ngươi đừng có si tâm vọng tưởng.”
Hắn áp nàng xuống thật mạnh trên mặt đất cứng rắn, mưa to vẫn đang đánh vào trên lưng hắn một cách vô cảm, trong cặp mắt phẫn nộ của hắn phủ đầy tơ máu, ánh mắt hung ác lại sắc bén, như là chỉ lát sau là sẽ giết chết nàng ngay lập tức.
Nhưng không hiểu vì sao nàng lại tuyệt đối không cảm thấy sợ hãi.
“Ta đang nói chuyện với nàng đó!”
Hồng Liên muốn nói cái gì đó, cái miệng nhỏ khẽ mở ra, nhưng rồi lại ngậm lại.
Nhìn thấy nàng trầm mặc không nói, càng làm dấy lên ngọn lửa bất an trong ngực hắn.
“Tại sao không nói lời nào? Hay là người mà nàng muốn bỏ chạy tới để ôm ấp là Lôi?” Hắn trừng mắt như muốn ép chết nàng, miên man suy nghĩ xem nên chất vấn nàng cái gì.
“Không nên ép ta……”
“Ta bức nàng? Là ta bức nàng sao? Hay là nàng bức ta? Nàng theo ta trở về, lập tức theo ta trở về.”
“Đừng! Chàng đã muốn lấy Ngải cô nương xinh đẹp làm vợ, nếu chàng còn có chút lương tâm, đừng nên đối đãi tàn nhẫn như vậy với Ngải cô nương, cô ấy vô tội.”
“Vậy thì sao?”
“Ta hy vọng chàng tha cho ta đi! Thả ta đi đi!”
“Mơ tưởng, mơ tưởng, nàng phải theo ta trở về. Lúc trước nàng đã đáp ứng là sẽ theo giúp ta cả đời cả kiếp, đây là lời nàng hứa hẹn, cho dù nàng chết, ta cũng muốn đem nàng bắt trở về.”
“Vậy tốt nhất là chàng giết chết ta.”
Hắn rùng mình biến sắc, như không thể tin được lời mà nàng vừa thốt ra, “Nàng nói lại lần nữa xem.”
“Tốt nhất chàng giết ta.” Nàng chậm rãi nhắm mắt lại, những giọt nước mắt to âm thầm chảy xuống từ khóe mắt, như là một động vật nhỏ không còn muốn kháng cự giãy giụa gì nữa, dù có giết nàng cũng không sao cả.
“Nàng thật sự cho rằng ta không dám sao?”
Nàng vẫn nhắm chặt hai mắt như cũ, nước mắt cũng chảy càng nhanh càng nhiều.
Nguyệt Hiên Hoa giơ một tay lên giữa không trung, chưởng khí trắng bạc quần vũ trong cơn mưa hóa thành một khối cầu sáng chói mắt.
Võ công cao cường mà mọi người đều thừa nhận là không ai địch lại được hiện đang tập trung thành một lực cường đại, mà nàng là một thân nữ nhân nhỏ nhắn mảnh mai thì lại càng miễn bàn, thế nhưng nàng lại không có một chút sợ hãi, bởi vì chuyện làm nàng sợ nhất đã xảy ra.
Nàng yêu thương hắn, nhưng hắn thì không yêu nàng, chỉ đem nàng trở thành một món đồ chơi mà thôi.
Cho nên nàng lẳng lặng chờ đợi, chờ hắn hạ xuống một chưởng để chấm dứt dùm nàng tất cả những thống khổ này.
Nếu kêu nàng trơ mắt nhìn hắn cưới người khác, không bằng cho nàng một chưởng để chấm dứt sinh mệnh thì còn sung sướng hơn rất nhiều.
Nhưng đợi một hồi lâu, một chưởng này cuối cùng không thấy hạ xuống.
Vì sao?
Nàng từ từ mở mắt ra, lại thấy được vẻ mặt chua xót của hắn, ngọn lửa phẫn nộ trong mắt đã nhanh chóng bị thay thế bởi sự tuyệt vọng khi bừng tỉnh đại ngộ.
Hắn buông lỏng nàng ra, ngồi phịch ở một bên, ánh mắt ngước nhìn lên bầu trời đã ngừng mưa.
“Ta hiểu rồi, tại sao ta có thể xuẩn ngốc như vậy? Thế nhưng lại đã quên mình mang bộ dáng nửa người nửa quỷ mà cũng đòi vọng tưởng có được tình yêu chân chính? Một kẻ không trọn vẹn như ta căn bản là không xứng có được mà!”
Nghe hắn nói ra như vậy, Hồng Liên không hề để yên, nàng lập tức ngồi bật dậy giống như bị hỏa thiêu đến nơi, bàn tay nhỏ bé gắt gao cầm lấy khuỷu tay của hắn, vội vàng nói: “Không phải như thế, chàng không thể nghĩ như vậy được.”
“Nàng bảo ta thế nào lại không nghĩ như vậy bây giờ?” Hắn bây giờ như là một dã thú bị đụng chạm đến chỗ đau, thét vào mặt nàng, “Chẳng phải nàng vẫn tìm tất cả mọi biện pháp để chạy trốn khỏi ta? Nếu không phải ta lúc nào cũng nhanh tay bắt nàng lại không để nàng chạy đi, nói không chừng bây giờ nàng không biết đã chạy trốn tới nơi nảo nơi nào khiến cho ta muốn tìm cũng tìm không thấy. Đáng ra ta phải sớm tự mình hiểu lấy điều ấy……”