Nàng không vui ngước mắt nhìn Thiết Mộc: “Tại sao các ngươi ai nấy đều có ý đồ đánh ta. Làm đau nương của phụ hoàng ngươi , như vậy cũng có thể làm đau ta! Ta thật vất vả mới bồi dưỡng ra được một tâm phúc ,ngươi có thể đừng tàn nhẫn như vậy hay không?”
Thiết Mộc vừa nghe Tô Vãn nói lời này, hắn gãi gãi đầu, ách một tiếng rồi đáp: “Cái đó cũng không thể làm mất hòa hiếu được! Hoàng đế và Thái Hậu của các ngươi sẽ không nỡ gả Đức Lâm Công Chúa sang đây. Bây giờ đang xảy ra chuyện gì vậy? Tại sao lại nói hình như đặc biệt có hại cho phụ hoàng . Chẳng lẽ thật sự là nhà mẹ đẻ không quan trọng, nhà chồng mới là quan trọng nhất sao?”
Tô Vãn “phì” một tiếng, bật cười. Vị hoàng đế này tựa hồ thật sự rất thương yêu Nhị nương, bằng không sẽ không theo đuổi nàng ta như vậy . Vừa suy nghĩ, nàng vừa đi đến trước mặt Thiết Mộc, vỗ vỗ vai hắn mà nói: “Thôi! Tránh để phụ hoàng nói nữ nhi đổ tội, ta đành tới phân tích đạo lý cho ngươi, ngươi thử nghĩ đi! Ngươi không có tổn thất nha! Ngươi không phải mất công thu nhận một nữ nhi! Ta trở thành Tây Dược Quận chúa của các ngươi. Hai nước chính là có quan hệ thông gia , đây không phải rất hoàn mỹ sao? Hơn nữa nữ nhân của Ánh Tuyết Quốc không thích hợp nha ca ca. . .”
Thiết Mộc quả nhiên là không phản bác điều gì. Hắn chỉ vào mũi Tô Vãn , thở dài một hơi, nghiêng đầu muốn nói gì đó. Nhưng lại một chữ cũng nói không nên lời, cuối cùng đành giơ tay đầu hàng “Phải phải! Ngươi có đạo lý, được rồi! Trẫm bỗng nhiên có được một nữ nhi, Ánh Tuyết Quốc này phi thường hào phóng, hiện tại đã vừa lòng chưa?”
“Đương nhiên. . .” Tô Vãn phảng phất giống như không thấy sự vô lại trong mắt Thiết Mộc, vẫn nhu thuận có lễ gật đầu khen phải.
Nhìn thấy Tô Vãn phản ứng đến mức này, Thiết Mộc quả nhiên là cực kì buồn bực. Nhưng cuối cùng nghĩ rằng có được nữ nhi khôn ngoan như vậy thì coi như là an ủi , dù sao nha đầu Trác Na kia cũng sẽ vui mừng khi có nghĩa tỷ như vậy.
Sau khi ra khỏi Ngự Thư Phòng , trở lại hành cung, Việt Băng Ly lập tức đến đón . Hắn đánh giá trên dưới trái phải nàng một phen, lúc này mới nói: “Hoàn hảo không tổn hao gì, làm liên lụy nàng rồi! Ngồi xuống đây, vi phu tách hạt dưa cho nàng . . .”
Tô Vãn né người một cái đầy xem thường, bốc hạt dưa lên rồi nói “Ta cũng không phải không có tay chân, tại sao cần nhờ đến chàng tách hộ. Chàng còn có việc mà không chịu làm, vậy dẫu lấy lòng đến đâu đi chăng nữa thì cũng là vô dụng thôi.” Nói xong, nang quay sang đưa mắt cho Thủy Nguyệt , khiến nàng ta lập tức biết điều mà lui khỏi hành cung.
Nhìn thấy trong đại điện không người, Việt Băng Ly lập tức cảm giác được phía sau có làn gió lạnh đến rùng cả mình , hắn đột nhiên nói: “Tát Đạt Vương tử tựa hồ hẹn Bổn vương hẳn là có chuyện quan trọng muốn trò chuyện với nhau. Cho nên Bổn vương trước đi bàn chính sự, đợi lát nữa sẽ trở về nói lại với nương tử, được chứ?”
“Không được! Vừa rồi lúc ta trở về từ Ngự Thư Phòng thì đã gặp Tát Đạt Vương Tử, hắn cũng không nói gì hẹn chàng, giờ lại còn nói có hẹn với ngươi ta, chàng không đến nỗi không biết xấu hổ như vậy chứ? .” Tô Vãn vui vẻ đứng dậy vừa nói như vậy, vừa giang hai tay cản đường đi của Việt Băng Ly.
Việt Băng Ly ách một tiếng, bỗng nhiên lại nghĩ đến cái gì “A a. . . Ta nhớ lầm, Bổn vương rốt cục làm mệt quá nên lại nhớ lầm công chuyện. Rõ ràng là Trác Na Công Chúa tìm ta có việc, không phải Tát Đạt Vương tử!”
“Thế tại sao ngươi không nói rằng hoàng huynh tìm ngươi có việc , kéo Trác Na Công Chúa vào đây làm cái gì! Việt Băng Ly! Tối ngày hôm qua, ta đã nói gì rồi, không phải chàng không nhớ rõ chứ! ?” Tô Vãn nheo mắt phượng lại, gắt gao nhìn chăm chú vào nam nhân giảo hoạt Việt Băng Ly . Da mặt hắn thật sự là càng ngày càng dày rồi .
Việt Băng Ly chậm rãi thong thả bước lên trước, khẽ nâng cằm Tô Vãn lên “Nương tử, tối hôm qua ngươi kêu rất nhiều mấy chữ ‘A’, ‘Ân’, lại còn có ‘Nhanh lên một chút’, rất nhiều rất nhiều. . . Có muốn … vi phu liệt kê mọi thứ ra không . . .”
Tô Vãn cương quyết gỡ tay Việt Băng Ly ra “Bổn vương phi nói rất đúng , Việt Băng Ly quì tám canh giờ giặt quần áo đi! Hiện tại lập tức chấp hành! Tuyệt đối không được thương lượng. . .”
Việt Băng Ly trễ mội, trông vẻ mặt như muốn khóc vậy “Nương tử, vi phu yêu nàng còn chưa đủ sao? Nàng lại nhẫn tâm để cho Bổn vương quì tám canh giờ vò quần áo. Hãy cho ta một cơ hội trình bày đi!” Còn chưa dứt lời, hắn làm bộ lại muốn xông đến. Tô Vãn bị làm cho đỏ mặt, đành bắt lấy cánh tay hắn “Đừng đùa, một mình chàng đồng ý chuyện của thiếp , nên không thể không làm đi! Việt Băng Ly, chàng đường đường là nam tử hán đó nha!”
“Không phải! Ở trước mặt nương tử, ta chỉ là một tiểu tướng công, cho nên nương tử ngươi nhẫn tâm sao?” Việt Băng Ly quả thực phát huy sự vô liêm sỉ vô cùng nhuần nhuyễn.
Nói cho cùng, nam nhân này chính là muốn chối bay, thật sự là khôi hài, nàng cứ như vậy mà cho qua? Không có cửa đâu, Việt Băng Ly! Ngươi là con hồ ly vạn tội ác, Bổn vương phi sẽ không dễ dàng cho qua như vậy .buông tay.
Tuy nhiên Tô Vãn ra sức chống cự với hắn , giằng kéo hồi lâu làm nàng mệt đến thở hồng hộc, mà lại vẫn không có cách nào để thắng hồ ly nam này! Thật là hoàn toàn thất bại! Cuối cùng nàng vần bị giày vò đến cực kỳ mệt mỏi nằm ở trên tiểu tháp mà ngủ thiếp đi.
. . . Phân cách tuyến. . .
Thiết Mộc ban hạ thánh chỉ, nay nhận Việt Vương Phi Tô Vãn của Ánh Tuyết Quốc làm nghĩa nữ, sắc phong làm Tây Dược Quận chúa, được mặc Kim bích huy hoàng làm đại điện. Tô Vãn mặc một bộ váy dài màu tím bằng tơ vàng thêu hoa lên nhận chỉ.
Vào lúc tiếp nhận phong ấn, khi nghe thấy còn có khế ước hai tòa thành trì thì khóe miệng của nàng bất giác hiện lên một nụ cười khuynh thành vô song .
Điều làm cho người ta hoàn toàn thật không ngờ, vị Quận chúa ngoại lai này lại là nghĩa nữ của Tam công chúa, Tam công chúa hào phóng đã giao hai tòa thành trì chính mình đoạt được này cho Vương phi Ánh Tuyết Quốc.
Tam công chúa đương nhiên trở thành gian tế, dùng thanh xuân của chính mình để đổi lấy sự phồn vinh hưng thịnh của quốc gia , trở thành Công Chúa được kính nể trong cảm nhận của dân chúng . Nhưng mà nhiệm vụ hoàn thành, không thấy Công Chúa trở về, lại chỉ có một phong thư.
Sứ giả của Ánh Tuyết Quốc tới chơi , không chỉ mang đến tin tức của Công Chúa, vẫn còn tiếp nhận hai tòa thành trì của Công Chúa thì vinh quang như thế nào. Đó phải là một dạng nữ nhân thế nào thì mới có tư cách trở thành nghĩa nữ của Công Chúa ?
Ngồi ở trên loan kiệu , dân chúng Tây Hoa quốc nhiệt liệt tung hô, Tô Vãn lần đầu tiên hưởng thụ loại cảm giác được xúm xít vây quanh . Tựa hồ nàng bắt đầu tin tưởng, thiện có thiện báo, ác có ác báo.
Buổi tối mở đại yến, dân chúng kinh đô hoàn toàn vui mừng, Tô Vãn đồng thời đã có hành động làm cho người ta kinh ngạc . Nàng tự quyên góp bổng lộc chính mình có được ở Tây Hoa quốc cho dân chúng giúp khắc phục nạn thiên tai.
Thiết Mộc cười một tiếng thật to. Quả nhiên là một nữ nhân biết tiến biết lùi. Không chỉ như vậy, nàng còn bán đi tất cả những thứ Thiết Mộc ban thưởng để mang đi giúp khắc phục nạn thiên tai.
Như vậy. . .
Tin tức kia truyền tới trong tai người ở Ánh Tuyết Quốc xa xôi .
Đầu tiên là Lâu gia.
Lúc Ôn Bội nghe được tin tức kia do Hàm Thúy báo lại, khóe miệng nhẹ nhàng nhếch lên, nhìn nàng mà nói: “Nhìn đi! Ta đã nói nữ nhân này không phải nữ nhân bình thường, diều nàng ta đã thấy, hiểu biết tuyệt đối không kém ta bao nhiêu.”
Hàm Thúy khóe miệng cứng ngắc, nhưng cũng vội gật đầu, tỏ vẻ đồng ý: “Qủa thực Vương phi nương nương có tâm địa lương thiện, đương nhiên có thể được dân chúng Tây Hoa quốc yêu quý. Sự lựa chọn của Phu nhân là không có sai.”
“Trước đây bản phu nhân chỉ là một thiếp thất không quyền không thế, hơn nữa tịnh không có gì trợ giúp nàng. Nhưng nàng lại một lòng trợ giúp ta, thậm chí chỉ bảo cho Triệt nhi, vì ta và Triệt nhi mà tình nguyện mang tội lỗi. Nữ nhân có tình có nghĩa như vậy , thì hai tòa thành trì này hẳn là xứng đáng thuộc về nàng.” Đối với những chuyện Tô Vãn làm như vậy , Ôn Bội biết rõ như lòng bàn tay, ngay cả Lâu Thương Trạch cũng biết được chuyện này cực kì rõ ràng.
Mặc dù bà yêu Lâu Thương Trạch, nhưng mà biết trong lòng của Tô Vãn chỉ có nỗi buồn man mác khi chỉ có một mình. Trái tim nàng như là rơi xuống hầm băng . Cũng may có Tô Vãn, nên hắn vì mẫu tử của bọn họ nên không dám xuống tay đối với Lâu Thương Trạch .
Nữ nhân có can đảm như vậy , thì tuyệt không phải chim hoàng yến trong lao tù, mà là con hùng ưng có thể giương cánh bay cao .
Tiếp đó là điện Càn Thanh trong hoàng cung.
Sau khi Việt Huyền nhận được mọi tin tức , sắc mặt tái nhợt vô cùng . Nhưng sau một khắc thì lại cười một tiếng cực kì quyến rũ. Nữ nhân này lại có thể được ban cho hai tòa thành trì Tây Hoa quốc, đúng là đã trở thành Quận chúa của Vinh Hoa quốc. Nếu như mà có được nàng thì đó không phải là chiếm được thiên hạ sao.( Ari: Của Anh Ly rồi, anh hết cửa rồi nha =)) )
Mặc dù hắn thật sự rất không cam lòng bị nữ nhân này uy hiếp, nhưng mà có thể có lợi thì hắn tuyệt đối có khả năng chịu nhục.