Tô Vãn vừa nói ra, làm cho ánh mắt mọi người cùng hướng đại phu nhân Úc thị lộ vẻ kỳ quái, Lâu Nghiên không trấn định, hổn hển trừng mắt Tô Vãn “ Ngươi nói cái gì? Một súc sinh có thể có cái gì linh tính, chỉ có thể là có người bụng dạ khó lường sai sử.”
Tương Tư lúc này cất bước tiến lên, nói “Đại tiểu thư, ngài đây là đang nói việc Vương gia ban thưởng này là giả sao? Đây chính là nghi ngờ hoàng gia.”
Lâu Nghiên nghe thấy, sắc mặt khẽ biến, Lâu Thương Trạch lúc này hừ nhẹ một tiếng, bực bội nói “ Còn không mau dìu mẫu thân ngươi về Uyển Lý đi, không nên quăng hết mặt mũi đi, mới biết thu liễm sao?”
Lâu Nghiên vừa thấy Lâu Thương Trạch giúp đỡ Tô Vãn, sắc mặt nổi giận trừng mắt liếc nhìn Tô Vãn một cái, lúc này mới chịu giúp đỡ đại phu nhân Úc thị ra khỏi đại đường. Khi Úc thị đang nhìn Tô Vãn là lúc, đáy mắt hiện lên tia âm lãnh cơ hồ có thể giết chết người.
Tô Vãn bất giác mỉm cười, khẽ vuốt lưng A Chích, lẩm bẩm nói “ Làn sau không thể lỗ mãng như thế, nếu thay bổn vương phi trêu chọc phải chuyện lớn, không thể để lại ngươi nữa.”
A Chích âm thầm khinh bỉ, mặt ngoài lại nhu thuận cọ cọ tay mềm mại của Tô Vãn, con vật này vừa mới động kinh khiến người kinh ngạc, Bạch Hồ này thật có linh tính, giống như có thể nghe hiểu tiếng người.
Trở lại Thủy Uyển, bài trí bên trong so với trước lúc xuất giá, càng thêm xa hoa, tất cả đều là gỗ Tử Đàn tạo ra, toàn bộ quang cảnh làm cho người ta một loại cảm giác thoải mái.Nhị phu nhân Ôn thị vô cùng thân thiết kéo tay Tô Vãn “Mệt mỏi, nghỉ ngơi sớm một chút, cần cái gì, nói cho mẫu thân biết có được không?”
Tô Vãn vuốt cằm mỉm cười “ Mẫu thân, ngươi không cần lo lắng, ta sẽ hảo hảo chiếu có chính mình, lại có thêm Tương Tư bên người.Hiện tại mẫu thân phải tin tưởng, không có người dám đánh chủ ý lên ta.”
Đoạn nói chuyện này,Ôn thi nàng sao nghe không hiểu.Đại hôn ngày ấy phát sinh chuyện, làm nàng đứng ngồi không yên suốt mấy canh giờ, mãi đến khi nghe tin Tô Vãn bình yên, tâm lúc đó mới đi xuống.Thật sự không ngờ đến, đại hôn lại xảy ra chuyện như vậy.Đứa nhỏ coi như phúc hậu đi, còn có thể sống sót, hơn nữa vinh sủng thiên hạ, sự sủng ái của Vương gia đối với nàng, có thể thấy được nhờ việc thăm viếng phô trương này.
Nghĩ vậy, cũng thay đứa nhỏ này vui mừng.
Tô Vãn giờ là Vương phi, toàn quý phủ vì nàng tẩy trần, hết sức phô trương,tiệc tối tổ chức trong vườn, hơn nữa Lâu gia thế gia khắp nơi bằng hữu đều đến dùng bữa, bái kiến vị Vương phi tôn quý này .
Tô Vãn không hề giống phế vật Tứ tiểu thư trước kia, giờ là Vương phi tôn quý.Mặc kệ là cử chỉ gì, nhăn mày hay cười, đều lộ ra cao nhã.Thực làm cho người ta có loại cảm giác khác xưa,làm người khác nhìn với cặp mắt khác
Ở Lâu phủ phải làm xong chuyện, ngày kế liền hồi giá nhà mẹ đẻ, trên xe chỉ có mã phu(Người điều khiển xe ngựa ngày xưa) cùng Tương Tư, Thủy Nguyệt, hai gã thị vệ đi trước Lâu Vãn nhà mẹ đẻ Lương Châu.
Nhưng mà trên đường đột nhiên mắc phong hàn, liền ở trạm dịch dừng chân nghỉ ngơi ở đây.
Nửa đêm, Tương Tư mở mắt mở cửa sổ nhìn dưới lầu, hai gã thị vệ đang nghỉ ngơi, trở lại nhìn Tô Vãn thấp giọng nói “Vương phi hai gã thị vệ đã ngủ , hơn nữa ta đã điểm huyệt ngủ, bọn họ ít nhất phải ngủ đến mười canh giờ mới có thể tỉnh lại.”
Tô Vãn nặng nề ân một tiếng, thu thập gì đó, đối với Thủy Nguyệt ngoài cửa sổ nói “ Ngày mai nếu thị vệ hỏi, nói ta không thể chịu nổi ánh mặt trời, cho bọn họ bảo vệ bên ngoài là được rồi.Hiểu chưa?”
Thủy Nguyệt đối với hành vi của Tô Vãn chưa bao giờ hỏi, nàng chỉ biết chủ tử của nàng đang chuẩn bị làm cái gì đó, đều đã quen.Nàng chỉ cần hết sức chờ đợi là tốt rồi.
Tô Vãn an bài thỏa đáng, cùng Tương Tư từ lầu hai nhảy xuống, thả người trên xe ngựa đã được chuẩn bị sẵn từ sáng sớm.
Tiếu Bạch thấy nàng ngồi lên xe ngựa, ho nhẹ một tiếng “Có thể đi rồi? Tô Vãn.”
“Ân.” Tô VÃn thản nhiên ân một tiếng.
Tương Tư nghe được xưng hô này, hơi hơi nghi hoặc, Tô Vãn đạm mạc cười giải thích “Đây là tên ta dùng trên giang hồ, hơn nữ Lâu Vãn không phải thiên hạ đê nhất phế vật hay sao?”
Tương Tư tuy khó hiểu, nhưng cũng không truy vấn, bình tĩnh vuốt cằm.Đang nhìn đến nam nhân kêu Tiếu Bạch kia, nàng chỉ biết Vương phi tâm sâu đậm, đã muốn nàng không có thể phỏng đoán đến.
Nhưng nàng làm cho chính mình tùy nàng đến Lũng châu, hơn nữa còn cho nàng biết tên tên giang hồ, thậm chí còn cho chính mình nhìn thấy tâm phúc của nàng, như vậy đối với mình tín nhiệm, đã muốn không cần tưởng,Cân nhắc trong lòng lúc đó hơi hơi cảm động.
“Kông biết Tương Tư hay không cố ý trọng xuất giang hồ?” Tô Vãn làm sao không biết Tương Tư lúc này nghĩ gì, dựa vào vách xe ngựa, miễn cưỡng vỗ lưng A Chích, cúi đầu hỏi.
Tương Tư lắc đầu “Vương phi”
“Ngươi nếu không muốn, ta tự nhiên không bức ngươi.Nhưng là nhân tài, ta cho tới bây giờ sẽ không bỏ qua.Đối với ngươi, cổ mộ nghe đồn,ta cũng nghe qua không ít.Ngươi không cần hòa ta nói này..” Tô Vãn giọng điệu thản nhiên, lộ ra một loại làm cho người ta đoán không ra bình tĩnh.
Tương Tư suy nghĩ một lúc lâu, bỗng nhiên quay đầu “Vương phi, nếu Tương Tư quyết định tùy tùng ngươi, như vậy muốn Tương Tư làm cái gì, Tương Tư nhất định vâng theo.”
“Ân.Kia ngày mai khởi, ngươi chính là tam đương gia Ám Dạ môn, bên ngoài Tiếu Bạch là nhị đương gia.”Tô Vãn sớm biết đáp án, không kinh ngạc.Theo hiểu biết đối Tương Tư, lại có thể không biết nàng hội nghĩ như thế nào.Vừa mới kia lời nói, nàng định vì nàng thí nghiệm nàng đối chính mình rốt cuộc có bao nhiêu trung thành.Còn nữa, nếu có Tương Tư hỗ trợ,cổ mộ định có thể lại nhấc lên giang hồ triều dâng.
Bình minh.
Mặt trời chiếu trên mặt lá cây xanh biếc,chiết xạ từng đạo ánh sáng kỳ dị sáng rọi.Tô Vãn từ trên xe ngựa nhảy xuống đất, híp hai mắt nhìn khối phong thủy bảo địa của Úc gia, khóe miệng xẹt qua một chút cười thâm ý.
Không chút để ý vươn tay rút ra trường kiếm, chân ngọc nhẹ chút, thả người giữa không trung, ngưng tụ nội lực, kiếm khí gợi lên lá cây, Úc gia lão tổ tông tấm bia đá nhất thời hóa thành hai nửa.
Ba…
Tiếng động vang lên, giống như toàn bộ đỉnh nuí đều bị chấn động.
Tô Vãn ngáp một cái “Tiếu Bạch ngươi hành động đi.”
Tiếu bạch vừa nghe, ánh mắt nhìn thẳng “Tô Vãn, ngươi này, nữ nhân thiếu đạo đức, rõ ràng ngươi muốn đào phần mộ tổ tiên người khác, vì sao khiến ta động thủ.Chuyện này, ta mặc kệ.”
Tô Vãn cầm một cái đầu lâu quăng hướng Tiếu bạch “Ngu xuẩn nam nhân, đây là môn chủ cho ngươi cơ hội, nhanh động thủ, nếu mặt trời lên cao đến đỉnh đầu, có người lại đây đốn củi, vốn không có thời gian.”
Tiếu Bạch sờ sờ đầu bị đánh, thầm oán trừng mắt Tô Vãn, lấy trên mã xa, sáng sớm liền chuẩn bị một cái cuốc, tâm không cam lòng không muốn bắt đầu đào mộ,A Chích u u thở dài một hơi “Ngươi này nữ nhân, không phẩm! sẽ ức hiếp nam nhân, hừ hừ..”
Tô Vãn kéo lỗ tai A Chích, tủm tỉm cười true ghẹo đứng lên “Nha, A Chích, ngươi lỗ tai thực sự co dãn.”
A Chích chán ghét ngạo nghễ liếc mắt một cái, chợt lông trên thân thể dựng đứng lên, lớn tiếng phản kháng “Tô Vãn, ngươi này nữ nhân, lỗ tai thần thú cao quý, ngươi có thể chạm vào sao?”
Tô Vãn đạm mạc một a một tiếng, liền thải bước chân đến trước phần mộ, cầm lấy cái đầu lâu khô đặt trên đầu A Chích “Ha ha, hòa ngươi thật xứng!”
Tương Tư hòa tiếu chụp ngốc lăng nhìn Tô Vãn này mới động, khóe miệng nhẹ nhàng run rẩy, bỗng nhiên lập tức cầm lấy cái cuốc, vất vả cần cù đứng lên, nếu không đợi lát nữa cái đầu cốt kia tủy sẽ hòa bọn họ xứng.