Bảy đóa Nguyệt được
cột bằng sợi dây màu đỏ lại với nhau, cầm trong tay tản mát ra ánh huỳnh quang nhạt, hắn cầm lẵng hoa theo tôi đi lên phố.
Toàn bộ đèn
trên đường được hiệp hội Green thay thế bằng các loại hoa trân quý có
thể tự toả sáng, chúng có thể phát ra ánh sáng trong trẻo mà không chói
mắt, giống như mây đầy trời ban ngày, dù trời đầy sao cũng sẽ không bị
che đi chút sáng rọi nào.
Rất nhiều người đi trên phố, tôi không thể không cầm tay hắn, sợ bị xô đẩy tách ra. Tôi phát hiện trang phục
thủy thủ của hắn thật sự rất hấp dẫn, khiến người ta luôn phải quay đầu
nhìn, đặc biệt là các cô gái trẻ tuổi.
Thậm chí có vài cô bé
cũng cười rúc rích nhìn hắn, có bác gái còn hào sảng, nói rất ‘khe khẽ’
thường thường ở bên tai vang lên “Chắc vẫn là học sinh trung học, không
biết là con nhà ai, đáng yêu quá. Cha mẹ chúng đúng là có phúc, nhưng
vẫn còn nhỏ, thế mà đã nắm tay chặt như vậy rồi…”
Có một khắc, tôi cực kỳ muốn bỏ tay hắn ra. Quả nhiên là khiến cho người ta hiểu
lầm, thôi vậy, bị người ta vây xem cũng không bị ít đi khối thịt, tuy
rằng lý do có chút khiến người ta đỏ. mặt
Trái lại, thằng nhóc
bên cạnh này hoàn toàn bất cần đời, có mấy lần tôi luôn cảm thấy hắn
không hợp với sự náo nhiệt trên đường chút nào, người càng ngày càng
nhiều, sự đề phòng cường ngạnh của hắn cũng càng tăng.
Tuy rằng
biểu cảm vô tâm trước sau như một, nhưng từ bàn tay nắm hắn, tôi vẫn có
thể nhận thấy được hắn đang phản xạ đề phòng vì không thích ứng với đám
đông.
Thật là, thả lỏng thì rất khó sao?
Đi qua một gian hàng nhỏ, thấy một cái lẵng lớn màu lục đặt ở cửa, tôi buông tay hắn
ra, có một giây tôi cảm nhận được lúc buông ra, hắn bất giác hơi giữ
lại.
Tôi cười cười, lấy từ lẵng một đồ trang trí nhỏ dài, rồi
lại chạy đến nhà người ta lấy hơn mười đóa hoa tươi các màu trên lẵng
được treo trước cổng, không nhìn ánh mắt nghi hoặc của hắn, tôi tết
chúng lại thành vòng hoa đội đầu.
“Lễ hội hoa mọi người đều đeo
hoa tươi ở trên người, cúi đầu thấp xuống một chút.” Tôi hơi kiễng chân
lên, đem vòng hoa đặt lên đầu hắn, bởi vì mũ kia cùng nhiều phụ tùng
khác trên quần áo bị hắn cho là thừa nên đã vứt xa, tôi cũng chỉ có thể
tuỳ ý hắn.
“Tập tục đeo hoa tươi…”
Xong rồi, lại tới nữa, gặp cái gì cũng đều phải hỏi tận gốc, đầu óc cậu không một khắc ngừng lại.
“À, tập tục sao.” Tôi nhìn vòng hoa cực hợp với mái tóc màu đen trên đầu
hắn, cố nén cười, lấy một đóa hoa màu đỏ nhiều cánh trên lẵng hoa của
cổng nhà người khác, cài lên chiếc mũ thuỷ thủ màu xanh trên đầu mình,
hỏi hắn “Đáng yêu không?”
Hắn trầm mặc vài giây, sau đó hơi cúi
xuống, trong đôi mắt đen trong trẻo có ẩn ẩn tia sáng, ánh mắt rất dịu
dàng, hắn nhẹ “ừ” một tiếng.
“Đó là đáp án, bởi vì đáng yêu cho
nên liền đeo, tập tục tồn tại chỉ đơn giản như vậy thôi.” Cầm tay hắn,
tôi cố nén cười to, miệng chỉ hơi mỉm loan ra hình trăng khuyết.
Hắn bị tôi kéo đi, bình tĩnh mà xác định nói: “Cô nói dối.”
“Đúng vậy, tôi nói dối, cậu muốn thế nào.”
Hắn hơi nghẹn lại, phỏng chừng là chưa thấy ai trả lời như vậy đi, chỉ một câu nhưng lại bị tôi ngăn chặn vấn đề.
Một hồi lâu mới nghe thấy hắn hơi rầu rĩ nói “Tôi tự mình tìm.”
Cậu muốn tôi chết vì cười phải không, không tìm ra đáp án là không bỏ qua,
lòng hiếu kỳ quá nặng, có nên để cậu tuỳ hứng không đây? Thôi vậy, nếu
có đi tìm thật thì chắc chắn chín thành sẽ không tìm ra được, vì nó thậm chí không tính là tập tục, cho nên không có giấy tờ nào ghi lại. Là lễ
hội hoa nên rất nhiều người lấy hoa tươi làm trang sức là đương nhiên,
cả đường cái treo đầy đóa hoa miễn phí để mọi người lấy, vật phẩm trang
sức thiên nhiên xinh đẹp như vậy mà không lấy thì quả là ngốc, cuộc sống của người bình thường tự sinh ra rất nhiều hành động bình thường, chỉ
cần chân chính hoà nhập vào là có thể dễ lý giải, chúng ta không cần
phải lật tư liệu tìm đáp án, chúng ta chỉ cần hưởng thụ mỗi một phút một giây của cuộc sống là đủ rồi.
Trong lễ hội, hiệp hội Green có
tổ chức một cuộc thi nghệ thuật, địa điểm ở toà nhà nghệ thuật âm nhạc
phía nam quảng trường lớn Esme, toà nhà ấy có một cái sân rộng lớn, đủ
để chứa những người tham gia cuộc thi.
Những đóa hoa thu thập trong những ngày trước được trải qua một ít bảo dưỡng đặc thù, để tới bây giờ cũng không héo úa.
Quy định của cuộc thi rất thoải mái, thời gian thi là khoảng mười mấy giờ,
hoàn toàn có thể thoả sức thi, phía tổ chức sẽ cung cấp các công cụ phụ
trợ như dao, kéo, ruy băng…, còn có cả một vài bảo vệ duy trì trật tự, còn lại mình muốn nằm khắc hoa, ngồi xếp hoa thế nào cũng không sao.
Khi hoàn thành tác phẩm thì chỉ cần viết lên tấm thẻ tên mình và tên tác phẩm rồi cài vào tác phẩm của mình, sau đó là có thể yên tâm nhấc chân
chạy lấy người, có nhân viên bảo vệ, không ai có thể phá hỏng các tác
phẩm đã hoàn thành.
Tới tham gia cuộc thi có nhiều người bình
thường giống tôi, cũng có nhiều người trồng hoa cấp đại sư, rất nhiều
người chỉ muốn tiền thưởng, cũng có người chỉ vì là ngày hội nên đến góp vui náo nhiệt.
Tôi tìm một góc đặt lẵng hoa lên bàn. Hắn đúc
một bàn tay trong túi quần đùi, dựa lưng vào tường bên cạnh tôi, chuyên
chú nhìn đám người ùn ùn từ bên ngoài tiến vào như ong vỡ tổ.
Tôi cầm cái kéo đưa cho hắn “Đừng ngẩn người, giúp tôi cắt toàn bộ số hoa lá này, góc độ bốn mươi lăm độ.”
“Toàn bộ sao?” Hắn không có hứng thú dùng ngón trỏ ngoắc lấy cái kéo, dáng vẻ bất cần đời ‘nghĩa là thế nào’.
“Ừ.” Tôi gật đầu, trên bàn có một chậu nước trong, tôi nhúng mười ngón vào
rồi lau khô tay, lấy ra một bình hoa trắng trong lẵng. Kỳ thật người
Esme rất ít dùng bình hoa để đựng các tác phẩm nghệ thuật, mọi người đều thích dùng các lẵng hoa đủ loại kiểu dáng, tôi thì thiên hướng về bình
hoa, bởi vì nó có vẻ dễ dàng bày biện ra những hình dáng mình thích.
Hắn cầm lên một bó hoa to, không hề có ý niệm nghiêm túc trong đầu, quay
kéo một vòng trong tay, sau đó trực tiếp đè lại nửa mặt kéo xuống cắt
hoa, hoàn toàn là tư thế của đao phủ.
Được rồi, chỉ cần có thể cắt tốt, thì hắn muốn làm đao phủ gì gì cũng được.
Vẩy vẩy nước, nhớ tới năm trước tôi dùng cái giỏ nhỏ để làm lẵng hoa, lấy
sắc màu cam ấm để làm chủ đề, rồi đặt tên tác phẩm là “Tưởng niệm”.
Cứ nghĩ đến người nhà và bạn bè kiếp trước, là tôi luôn thấy cảm thấy ấm
ám đến tận tâm khảm, không có nhiều sầu não vì bị chia cách, chỉ một
lòng cảm tạ chân thành, vẫn còn cơ hội, vẫn còn thời gian sống để ôm
tưởng niệm về bọn họ, về từng chút từng chút thời gian ấy, đó quả là một loại hạnh phúc ấm áp như mặt trời.
Năm nay cuộc thi lấy hoa màu xanh làm chủ, hoa Mai Dã Lam xanh đậm, hoa Miêu xanh nhạt, Tử Nguyệt
Linh xanh tím, chỉ có hoa Nguyện Vọng là màu trắng.
Tôi cầm lấy
mấy cành hoa Miêu bắt đầu cắm vào bình hoa, màu xanh da trời là một loại nhan sắc mang lại cảm giác khoan dung, cho nên đây là nhan sắc tốt nhất tượng trưng cho chủ đề ‘hứa nguyện’.
Cầm bảy đóa hoa màu xanh bất đồng, tôi tĩnh tâm chậm rãi cắm vào bình hoa theo ý mình muốn.
Tác phẩm tên là “Bảy điều ước”.
Ý nghĩa của hoa Miêu là “Tôi tưởng niệm tình cảm của bạn”, cho nên điều
ước thứ nhất là mong người nhà bạn bè ở phương xa mọi chuyện thuận lợi,
không bệnh không nạn.
Ý nghĩa của hoa Mai Lam là “trang nghiêm”, điều ước thứ hai là mong thế giới được hòa bình, các quốc gia phú cường.
Bình hoa dựng thẳng, bắt đầu có hình thái.
Ý nghĩa của Thảo Qua Qua là “Chúc phúc và thuần khiết”, điều ước thứ ba
là mong hàng xóm ở phố Bối Bối được hạnh phúc an khang, luôn được vui vẻ cười đùa.
Tôi lấy vài cành hoa Nguyện Vọng màu sắc tươi mới, ý
nghĩa của hoa Nguyện Vọng là “Trung thành và vui sướng hướng vinh”, điều ước thứ tư là mong Esme xuân sắc bốn mùa, hoa tươi phồn cẩm.
Hạt thông Hiệp Am rất đặc biệt, màu xanh trầm pha lẫn lấm tấm xanh nhạt,
tôi dùng để phô sắc, ý nghĩa loài hoa là “Hy vọng và yêu”, điều ước thứ
năm là mong những người dù chỉ gặp thoáng qua nhưng đã cho tôi một nụ
cười, bất luận có quen biết hay không, đều mong mọi người có được những
ngày đầy hy vọng.
Hoa Lam Đằng làm bối cảnh, ý nghĩa của hoa là
“Ôn lại thời gian và cảm ơn”, điều ước thứ sáu là mình luôn mang lòng
cảm tạ, quý trọng cuộc sống.
Tử Nguyệt Linh là hoa dễ gây chú ý, tôi cắm nó vào giữa. Ngắm nhìn tác phẩm mang màu xanh chủ đạo không đậm không nhạt, trông rất thanh lệ, tôi rửa tay, không nhịn được sung sướng trong lòng, nhìn bình hoa mà tươi cười.
Hắn nghịch cái kéo
trong tay, vô thức luyện tập độ nhạy của ngón tay, nghiêng mặt nhìn tôi, có một khắc, tôi có thể nhìn thấy sự bình tĩnh trong mắt hắn dao động,
tôi viết tên lên tấm thẻ rồi cài vào bình hoa, tên tác phẩm là ‘Bảy điều ước’. Cầm bảy đóa hoa Nguyệt, nhìn hắn vẫy tay “Chúng ta đi thả hoa ước nguyện thôi.”
Ở suối phun quảng trường có rất nhiều hoa sen,
hoa sen này có khả năng nuốt hết thảy hoa tươi khác, người Esme thích
thả hoa vào ao suối phun để ước nguyện, chúng tôi gọi đó là hoa ước
nguyện.
Tôi chạy rất nhanh, bởi vì thời gian không còn nhiều,
trước mười hai giờ đêm là thời gian ước hoa linh nghiệm nhất, hắn để tôi nắm tay hắn chạy, chạy đến bên cạnh ao, rất nhiều người đang thả hoa
tươi vào, tôi quay đầu nhìn hắn “Cậu có biết ý nghĩa của hoa Tử Nguyệt
Linh không?”
Hắn không phải khom người thở giống tôi, vẻ mặt
bình thản nói: “Trân quý, vĩnh hằng, cảm động.” mặt không chút thay đổi
nói ra những từ đọc được trong sách.
Tôi lắc đầu, nhìn bảy đóa hoa trong tay “Không…” Tôi vừa cười vừa thở nói: “Là ‘rất vui vì đã gặp được bạn’.”
Thả hoa vào trong ao hoa sen, tôi khép lại hai tay, bảy điều ước chúc thần may mắn chúc phúc bạn, cả đời bình an.
Tôi quay đầu nói với hắn: “Rất vui vì đã gặp được cậu.” Cho nên, cậu phải bình an cả đời.
Một khắc, tôi nhìn thấy bình tĩnh trong đôi mắt hắn như có ánh sáng nào đó, giống như con sông xinh đẹp được trở về biển, vui vẻ sáng lạn.
Hắn hơi mân khóe miệng, nhẹ “ừ” một tiếng.