Chrollo, Em Chỉ Là Một Người Bình Thường

Chương 40: Đã khuya, ngủ đi



Khi tôi đổi xong đồ
ngủ ngồi vào sô pha tính đi ngủ, hắn mặc áo ngủ cùng kiểu dáng với tôi,
chân trần từ trên cầu thang đi xuống, sau đó duỗi tay ra ôm lấy tôi,
trực tiếp lên tầng mở ra cửa phòng thả tôi lên giường. Tôi thề quá trình từ sô pha tầng một đến trên giường tầng hai này rất nhanh, nhanh đến
mức tôi vẫn còn ôm gối đầu của mình híp mắt buồn ngủ không có một chút
phản ứng nào, ví dụ như phản ứng kháng nghị khi hắn ôm lấy tôi.

Tôi ngồi ở trên giường buồn ngủ, lúc hắn nằm trên giường rồi, tôi mới miễn cưỡng trợn mắt nhìn hắn “?”

Đầu óc có chút ngu muội, đã sắp hai giờ sáng, tôi không có thói quen thức đêm cho nên hiện giờ đang rất mệt nhọc.

“Chúng ta cùng nhau ngủ.” Hắn đưa tay gối sau đầu, mắt trong trẻo không chút buồn ngủ.

Trong đầu tôi lặp lại hai lần câu “Chúng ta cùng nhau ngủ”, cơn buồn ngủ bị
thái độ đương nhiên của hắn doạ sợ quá chạy mất một nửa, vội vàng phản
bác “Cậu đã rất lớn, phải học ngủ một mình, không thể ỷ lại người lớn.”

“Cô là người lớn sao?” Hắn hoài nghi nhìn tôi từ đầu tới đuôi.

“Tuổi tâm lý của tôi thành thục.” Tôi tự hào nói, muốn tuổi trẻ cũng không
làm nổi, đã từng trải qua thì không thể thay đổi được, so với tiểu quỷ
ra vẻ thành thục nhưng kì thực tính cách lại rối tinh rối mù này, tôi
thành thục hơn hắn nhiều lắm.

“Vậy cô cứ coi tuổi tâm lý của tôi rất ngây thơ là được.”

Hắn luôn có thể bác bỏ tôi, tôi im miệng không tiếp tục đề tài này nữa,
bằng không chắc chắn sẽ không ai để yên cho ai vì chuyện “tuổi tâm lý và tuổi bề ngoài”, một nguyên nhân khác nữa là tôi rất buồn ngủ, thật sự
buồn ngủ đến chết người.

Cứ thế, tôi ôm gối đầu ngồi yên, hắn gác hai tay sau đầu nhìn tôi.

Một lúc sau tôi mới vung vẩy đầu, cố gắng mở hai mắt đang díp lại, sau đó khẳng định nói: “Cậu không ngủ được.”

Vừa nói xong, cảm giác thân mình liền bị giữ chặt, sau mắt hoa, tôi mới
biết mình bị hắn ôm vào trong ngực, cái ôm làm người ta hít thở không
thông, hắn hít thở bình tĩnh, chôn đầu ở hõm vai tôi, nói nhỏ: “Mùi
hương trên người cô rất thoải mái.”

Tôi ôm gối đầu, cảm thụ sự
thả lỏng lạ lùng của hắn, thân thể hắn thật vất vả mới không cứng ngắc,
như nghĩ thông suốt điều gì, tôi hỏi: “Một lần cũng không có à, lúc
trước một lần cũng không thực sự ngủ sao? Không bật đèn là vì châm ngọn
nến.” Ngọn nến trên ngăn tủ bên giường đang sáng lên, tôi có thể tưởng
tượng được cảnh hắn lười nhác nằm trên giường, dưới ngọn đèn mờ, ôm sách liên tục lật.

Hắn trầm mặc vài giây mới nói: “Một lần, cái lần ôm cô ngủ.”

Tôi than nhẹ một hơi, vỗ vỗ cánh tay của hắn đang siết chặt tôi “Buông ra buông ra.”

Đợi đến khi hắn buông tôi ra, tôi mới bỏ gối đầu trong tay ra, xoay người
đối mặt hắn, sau đó duỗi hai tay ra ôm lấy hắn, cảm thụ hắn thả lỏng
không phòng bị cùng thoáng áp lực do chưa thích ứng. Bàn tay vỗ nhẹ lưng hắn, dịu dàng dỗ: “Đã khuya rồi, ngủ đi.”

Hắn ôm tôi, gác cằm lên đỉnh đầu tôi, nhắm mắt lại thở nhẹ “Hm” một tiếng.

Đã khuya rồi, ngủ đi.

Một người có tướng ngủ không tốt là chuyện rất phiền toái, bởi vì đá loạn
chăn, lăn khắp nơi là không thể nghỉ ngơi được tốt. Phiền toái hơn
chuyện một người có tướng ngủ không tốt là tướng ngủ của hai người không tốt, mà khi hai tên có tướng ngủ đều không tốt cùng ngủ một giường thì
chỉ có thể dùng hai chữ để thuyết minh, đó là ‘phiền toái’.

Đó là ngủ sao? Đó là chiến tranh.

Tôi có tướng ngủ không tốt là vì thích xoay người, không thể im lặng từ đầu đến cuối, hơn nữa không dễ tỉnh táo lại, ngay cả khi tôi đã ngủ sâu bị
người ta lay tỉnh, cũng sẽ mơ màng mất một lúc lâu.

So với tôi,
tướng ngủ của hắn hoàn toàn là cực đoan đối với tôi. Hắn từ đầu tới đuôi có thể duy trì một tư thế, hô hấp nhẹ đến mức khiến người ta hoài nghi
thằng nhóc này đã chết rồi, may mắn là tim đập rất bình thường nhảy lên ở bên tai. Mà đó không phải là vấn đề, vấn đề lớn nhất là hắn thích siết
người ta, tôi chỉ cần động một chút là hắn lại siết tôi một lần, người
khác tướng ngủ kém không phải là chỉ đá phải đá trái đá xuống giường
sao? Hắn lại như là sợ tôi sẽ ra tay bóp chết hắn vậy, cho nên hắn siết
chặt tôi đến mức hít thở không thông.

Có lần vô cùng tàn nhẫn là tên chết tiệt này lại muốn hạ tử thủ với tôi, khi tôi vì thiếu dưỡng
nghiêm trọng phải tạm biệt Chu công để mở đôi mắt mờ mịt, nhìn thấy
trong mắt nửa mở của hắn hiện lên hắc ám lạnh như băng tưởng như không
có chút sức sống nào, mà tay hắn lại đặt ở trên cổ tôi, điển hình là
hiện trường án mưu sát trong đêm. Tôi và hắn đều chưa tỉnh ngủ. Lập tức
liền bản năng hai tay bóp mặt hắn, khó thở nói: “Tiểu quỷ, không…
không cho cậu bóp chết tôi.”

Hắn làm tôi bao nhiêu khổ, tôi liền bóp hắn bấy nhiêu khổ.

Hắn bị tôi bóp tỉnh, ngây người thu tay lại, biểu cảm kinh ngạc kia giống như là ‘Ủa, sao cô còn chưa chết’.

Sau đó hắn nói: “Miru, cô không nên nhích tới nhích lui.”

Tôi giờ mới kiến thức được nếu một người muốn mặt mình dày thì có thể dày tới trình độ nào.

Cậu cho là ai cũng thuộc lĩnh vực không bình thường như cậu sao, ai mà chịu nổi khi đang ngủ lại bị người ta siết tới nỗi cả mạch máu cũng bị ép
tới tê rần chứ?

Tôi lập tức không khách khí cắn cánh tay thích
siết người của hắn, tốn hơi thừa lời cắn hồi lâu cũng không thấy mặt hắn nhăn lại, đành phải buông tha, cố khiến cho giọng mình trở nên âm ngoan “Không cho phép cậu siết tôi, không cho siết.”

Hắn không siết, là không có khả năng.

Nhưng tôi cũng học thông minh, hắn siết tôi một lần thì tôi sẽ dùng ngón tay
bóp hắn một lần, có thể bóp đến mức nào thì bóp đến mức đó, dù sao chỉ
cần bóp cái là hắn liền tỉnh, tỉnh thì sẽ thả lỏng. Còn tôi, thì chưa
từng thực sự tỉnh táo.

Lần đầu tiên ngủ cùng một giường, vết
thương khắp mặt, cả giường bừa bãi. Hôm sau tỉnh lại, xương cốt cả người tôi rên rỉ kháng nghị, vừa đau vừa tê, không cần nhìn cũng biết da thịt dưới áo ngủ chỗ xanh chỗ tím, đều là do bị siết mà ra.

Hắn cũng không khá hơn là mấy, tóc rối như tổ quạ, trên gương mặt đỏ một khối tím một khối, cánh tay ôm tôi cả đêm cũng vậy.

Dưới ánh mặt trời sáng lạn xuyên thấu cửa sổ, buổi sáng tháng năm đầu hạ,
chúng tôi ở trên cái giường lộn xộn dụi dụi đôi mắt quầng đen, đồng thời oán giận “Mệt mỏi quá.”

Tôi chịu không nổi nói với hắn: “Nếu có gối ôm mới ngủ được thì để tôi mua cho cậu một con gấu bông để ôm nhé?”

Hắn nghiêng mặt nhìn tôi, biểu cảm lạnh lùng dưới mái tóc tán loạn, vết
xanh tím trông buồn cười mà đáng yêu, nhưng cái nhìn lại khiến tôi toát
mồ hôi cực sợ hãi, cuối cùng tôi khóc không ra nước mắt nhấc tay đầu
hàng “Được rồi, chúng ta cứ tiếp tục cậu siết tôi bóp đi.”

Mất ngủ, quả nhiên là căn bệnh khó chịu nhất từ xưa đến nay trên thế giới.

Muốn ngủ ngon một giấc thôi mà sao lại khó như vậy chứ.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.