Tôi sờ sờ thẻ báo
danh trong túi quần, tựa vào thân cây, hơi ngơ ngẩn nghe tiếng côn trùng kêu vang. Bóng đêm rất ôn hòa, trên bầu trời có nhiều chấm sáng nhỏ.
Không biết những số thẻ báo danh này là con mồi của ai, đám con nhện nói đến
là đến, nói đi là đi, đối với kết quả cuộc thi, không một ai để ý. Nhưng đám sát thần này đi rồi cũng tốt, nếu vụ đánh cược của bọn họ mà nghiêm túc, muốn thắng được cái sách cổ sách lậu lừa đảo kia của bang chủ bọn
họ, thì nhóm thí sinh tân tân khổ khổ đến thi sẽ rất oan uổng. Còn về
đầu lĩnh con nhện, thôi vậy, tôi thật sự không tìm ra phương pháp Minh
Lạc và hắn hòa thuận với nhau, cứ để tự hắn xem xét đi vậy.
Tôi
hy vọng Minh Lạc có thể bình an trở về, tôi thấy cậu ấy không có lòng
trung thành rất sâu đối với thế giới này, không có sự ràng buộc không
thể bỏ giống như tôi.
Nói đến tùy tính, Minh Lạc sau khi đi vào
thế giới này, cậu ấy càng thêm tùy tính. Nghĩ đến cái gì liền lập tức
xoay người muốn đi làm cái đó, cậu ấy ăn cá xong liền hứng thú hừng hực
chạy mất, nói là muốn đi tìm thí sinh 301 kia để bàn việc buôn bán, ra
tiền mua hai thẻ báo danh trên tay anh trai Killua, một thẻ là 301, thẻ
còn lại là 80 – thẻ của Sniper bị cướp đi.
Là chuyện có thể sử dụng tiền để giải quyết thì tuyệt đối sẽ không dùng bạo lực, đây là một trong những quy tắc của Minh Lạc.
Cậu ta vừa đi, là qua cả một ngày.
Chẳng lẽ là còn đang ép giá? Tôi quay đầu nhìn về phía một thân cây cách đó
không xa, thấy Sniper ngồi ở trên cây dựa vào túi đựng súng để nghỉ
ngơi, nhưng ngay cả buổi tối cũng không lấy kính râm xuống, không bị ảnh hưởng đến thị lực sao?
Tôi tiếp tục ngẩn người, sao tôi lại
nhàn như vậy? Tôi không cần chém giết người khác lại càng không gặp ai
tới cướp thẻ của tôi, ngay cả vài thí sinh đã bao vây tôi vào ngày đầu
tiên giờ cũng rất do dự, chỉ đứng từ xa nhìn, hình như đều đang cố kỵ
điều gì đó.
Hẳn là không phải cố kỵ Minh Lạc, lấy tính cách của
Minh Lạc, cậu ấy không thích lộ ra át chủ bài ngay từ đầu, cho nên cậu
ấy sẽ không dễ dàng hiển lộ thực lực một cách cao điệu, cho nên người
không biết thì sẽ không thấy sợ hãi cậu ấy.
Tôi cũng từng nghĩ
nếu mình lạc đàn, cảnh tượng thí sinh đến cướp thẻ báo danh. Phương pháp tốt nhất chính là giao ra thẻ báo danh trước tiên, những loại cuộc thi
kiểu này, bình thường chỉ cần không phải người có hành vi khác hẳn với
thí sinh thường, thì đều là cướp thẻ không cướp mạng, dù sao mọi người
đều là cùng một đường cùng một tình hình mà đến thi, luôn có một chút
tình hữu nghị. Đương nhiên cũng sẽ không có ai ác liệt đến mức trong
loại cuộc thi này còn muốn cướp sắc.
Bóng đêm càng ngày càng
sâu, nước suối vẫn chảy, yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng của sự
cô độc. Trong không khí an nhàn, tôi ngủ mà như không ngủ, nếu không
phải tôi luôn nói cho mình là phải cảnh giác một chút thì tôi đã sớm ngủ say rồi. So với Chrollo khó quen giường, tôi thì nơi nào cũng được. Chỉ cần nhiệt độ không khí thích hợp, dù có ở đống rác, tôi cũng có thể ngủ được.
Bên tai bỗng nghe thấy tiếng lá cây bị gió thổi xào xạc,
tôi chưa kịp có phản ứng gì, là tiếng la phòng bị của Sniper làm tôi
bừng tỉnh.
“Ai?”
Tôi im lặng mở mắt ra, đột nhiên cảm thấy đường càng sâu, yêu ma càng hoành hành.
So sánh với chuyện người ta dễ dàng thoắt hiện đến trước mặt, vươn bàn tay bóp cổ mình. Tính cảnh giác của tôi đúng là quá kém, cổ tôi đúng là quá yếu ớt. Feitan, cậu nói đúng, kẻ sống yếu ớt như tôi sớm hay muộn gì
thì cũng sẽ chết rất khó coi.
“Hà hà, tôi tìm được cô rồi, số
báo danh số 1.” Dưới ánh trăng, mái tóc màu xanh da trời kia bay lên như khổng tước vênh váo tự đắc giơ móng vuốt, bén nhọn hoa lệ. Trên gương
mặt tinh xảo đến mức yêu nghiệt có dấu vết bôi phấn rõ ràng, hoa văn
nước mắt và ngôi sao trên hai má rất bắt mắt. Hơn nữa thẩm mỹ thật dị
thường, mặc trang phục hề như thành viên ở đoàn xiếc thú, sự hiện diện
của hắn không lúc nào là không nhắc nhở người xung quanh chuyện hắn
không giống người thường đến mức nào, độc nhất vô nhị đến mức nào, không chịu nhàn nhã cộng thêm thích làm náo động đến mức nào.
Gương
mặt thích làm náo động đó tiến đến trước mặt tôi, gần đến mức có thể
chạm vào lông mi hắn, tôi không nhịn được rụt ra sau. Cái tay đang bóp
chặt cổ tôi lại mạnh thêm, tôi hạ mí mắt nhìn thấy đầy gân xanh hiện lên ở mu bàn tay hắn, gân xanh đầy tinh lực run lên, bàn tay ấm đến mức làm người ta thấy nóng bức. Móng tay dài mà nhọn đè lên động mạch chủ trên
cổ tôi, đây là động tác quen thuộc khi muốn lấy mạng người.
“Nói đi, bang chủ Chrollo ở đâu? Cô có biết đúng không, mấy con nhện bên
cạnh hắn đều rời khỏi hắn lúc chiều, nhưng tôi tìm thế nào cũng không
thấy bang chủ đâu hết.” ánh mắt Hisoka lãnh khốc, tươi cười lại sáng lạn đến mức khóe miệng đều đang run lên. Hiện tượng run rẩy này là do tinh
thần phấn khởi quá cao, nổi điên không chỗ phát tiết.
Tôi dựa
lưng vào thân cây thô ráp lạnh lẽo, do Hisoka bóp cổ tôi ấn tôi lên thân cây, thân mình lại nghiêng về phía tôi rất gần, gần đến mức tôi có thể
cảm nhận được hô hấp ấm áp khi anh hề này nói chuyện.
Ngay cả
người hắn đang giật giật, tôi cũng có thể cảm thấy được, hắn đến gần như vậy chẳng khác nào đang hiếp bức người khác, khiến tôi còn chưa kịp sợ
hãi đã xấu hổ trước. Này Hisoka, đừng nói là mỗi lần anh hỏi người khác
cái gì là đều có tư thế này đấy, thế này đã đột phá giới hạn của người
bình thường, trực tiếp bước qua ‘ngưỡng cửa lớn’ quấy nhiễu tình dục
rồi.
“Sao cô không nói lời nào? Nếu không nói, tôi sẽ vặn gãy cổ của cô đấy, ‘Răng rắc’ sẽ rất đau.” Hisoka liếm liếm khóe miệng, trong
đôi mắt xếch tối đen đến mức không in lại bóng người.
Tôi cảm
thấy rất không thoải mái, giọng nói của Hisoka vừa buồn bực vừa gian
xảo, cách gần quá nên lỗ tai nghe thấy liền ngứa. Cả người tôi giống như đang ở một ổ sâu lông, những nơi bị đụng chạm đều khó chịu đến mức rất
muốn phủi đi.
Kỳ thật tôi định nói gì đó, nhưng vấn đề là tôi
không có cơ hội mở miệng. Tôi rất muốn bất nhã làm một ánh mắt xem
thường với ánh trăng, hắn bóp cổ tôi chặn khí quản của tôi, tôi kém chút tắt thở, tôi chỉ có thể phát ra hơi thở ở lỗ mũi hoặc trong mắt.
…
Mọi người trầm mặc một lúc, Hisoka mới đột nhiên buông tay ra. Tôi lập tức
ho liên tục. Vừa rồi thiếu chút nữa đã bị cái tên không biết nặng nhẹ
này bóp chết.
Hisoka hạ mắt xuống, ngón tay động động như đang
suy nghĩ gì đó. Sau đó thu hồi nụ cười mỉm không đứng đắn trên mặt, khóe miệng kéo thẳng có vẻ quái dị, thay vào đó là vẻ kinh ngạc nói: “Tôi
căn bản không dùng lực, cô cũng thật quá vô dụng.”
Nếu không
buông tay ra đúng lúc, thì hắn có bóp chết tôi rồi cũng không biết là
mình đã bóp chết như thế nào. Tôi vô dụng thì thế nào, mấy người, người
nào không ra tay cái là vô tội biện minh là mình không dùng lực chứ,
đừng có so sánh người bình thường với người khác thường như mấy người
chứ.
“Khụ, ý cậu là bang chủ? Tôi không biết hắn ở đâu.” Thật sự không biết, tôi chớp chớp mắt, anh hãy xem tròng mắt chân thành của tôi này.
“Hmm? Tôi không tin, cô không nói thì tôi sẽ bẻ gẫy xương
cốt của cô cắt đứt mạch máu của cô đấy, thật vất vả… thật vất vả mới
đợi được cơ hội này.” Nói xong, sự hưng phấn vừa bị rót nước lạnh giờ
lại dâng lên, Hisoka đem bàn tay không an phận của mình ra sau gáy, cúi
đầu liên tục liếm môi giống như không ngừng thuyết phục mình không nên
bạo đi.
Tôi khoanh hai tay đến trước ngực, miễn cưỡng tách trạng thái thân mật của hai người cách xa nhau chút. Ai đó hãy đến bắt nhốt
cái tên không bình thường này vào phòng tạm giam đi, kỳ thật mỗi người
trong băng Ryodan đều là loại hình giống Feitan phải không, động một cái là dọa hủy xương cốt róc thịt người ta.
“Chúng tôi đã tách ra
ngay từ đầu rồi, cho nên tôi không rõ ràng lắm, cậu không tìm thấy có lẽ là bởi vì bang chủ không ở trên đảo cũng không chừng.” Tôi nâng tầm mắt lên, nhìn nửa ánh trăng ló ra sau đám mây trên đỉnh đầu, tận lực không
cho tầm mắt mình di chuyển xuống. Đối với đàn ông bôi phấn son đậm nét
này, tôi vẫn hơi khó thích ứng nổi. Rõ ràng là gương mặt dễ nhìn mà lại
bôi thành như vậy, làm vậy chẳng phải khiến người xung quanh khó chịu
sao. May mà Lance ngoài sở thích mặc áo bành tô viền lông có họa tiết
chữ thập kia ra, hắn cũng không có ham thích quỷ dị gì về trang phục cả. Không biết là gia đình nào lại có đứa trẻ như Hisoka, có thể nuôi thành dáng vẻ này thì cũng là một công trình lớn.
“Ha ha, tên đó rất
giảo hoạt, khiến tôi bắt kiểu gì cũng không bắt được. Bang chủ quả nhiên là bang chủ sao, tôi vào băng Ryodan lâu như vậy rồi cũng không thấy
hắn thực sự xuất hiện, cái tên không có nhược điểm như hắn mới là kẻ mà
tôi khát vọng.” Lúc bình luận về bang chủ nhà bọn họ, Hisoka yên tĩnh
đến mức quỷ dị, tay không run, mắt cũng không chớp, biểu cảm cũng rất
bình thường. Có thể là khi phân tích người nào đó, hắn sẽ tự động tiến
vào trạng thái bình tĩnh tương đối khách quan.
Lời khen ngợi này khiến tôi không hiểu sao lại thấy chột dạ thay cái người được khen ngợi kia, nếu để Hisoka nhìn thấy bang chủ đại nhân ngủ nướng kén ăn vô lại, khẳng định hắn sẽ không đánh giá khách quan như thế này. Nếu tưởng
tượng hắn quá hoàn mỹ thì cuối cùng nhất định bạn sẽ thất bại rất thảm.
Nói đến cùng thì hắn chỉ là một tên đầu lĩnh lưu manh tùy hứng, chỉ
thích xem kịch vui mà thôi.
“Hisoka, cậu muốn làm bang chủ sao?” Tôi hỏi xong, trông mong nhìn hắn, muốn tìm đầu con nhện quyết đấu đến
thế là để xử lý thủ lĩnh rồi lên chức à?
“Làm bang chủ?” Hisoka
hơi ngân giọng lên một chút, sau đó áp lực giọng nói hừ hừ cười, tiếng
cười khinh thường đầy hàm xúc khiến người ta khó chịu. Hắn vươn tay ra
không trung, kẹp một lá bài Tú Lơ Khơ, bản lĩnh bịa đặt như được dày
công tôi luyện. “Cái vị trí nhàm chán đó, ngoài Chrollo ra, hẳn là chẳng có mấy ai muốn làm.”
Lance, chừng nào thì anh mới có giác ngộ
như Hisoka vậy, làm bang chủ kỳ thật rất nhàm chán, làm chuyện nhàm chán như vậy chi bằng về nhà giúp em quản lý trang trại hoa đi.
Tôi
phát hiện tinh thần Hisoka không quá ổn định, lúc thì bang chủ lúc thì
Chrollo. Hơn nữa thờ ơ đối với băng Ryodan cũng thờ ơ lộ hết ra ở trước
mặt tôi, không lẽ hắn tới tìm tôi để xổ hết ra, sau đó oán giận xong rồi sẽ kéo tôi đi chôn sống rồi tiếp tục cuộc sống ẩn núp của hắn?
Hisoka kẹp lá bài kia ở giữa ngón tay, vẻ mặt bình thường mở miệng “Lúc đầu,
tôi nghĩ là cô có năng lực đặc thù gì đó, nhưng khi cô sắp chết, cũng
không thấy cô biểu hiện ra, cho nên tôi có thể kết luận cô vốn chính là
một cái phế vật không? Ngoài việc làm sủng vật của bang chủ băng Ryodan
ra, cô không hề có giá trị.”
Đúng là một sự đánh giá gọn gàng
dứt khoát, tôi không chút biểu cảm nhìn ánh trăng, người trẻ tuổi hiện
giờ làm sao vậy? Học lễ phép thất bại thì thôi, ngay cả đạo đức ở miệng
cũng không có. Hơn nữa cái gì mà sủng vật chứ, bình thường đều là tôi
nuôi tên đội trưởng đại nhân hoàn mỹ cường đại của các cậu đấy.
Tôi phát hiện tôi và Hisoka không có gì có thể nói, quan niệm về giá trị
bất đồng, không có tiếng nói chung, cho dù tôi cho rằng cuộc sống của
mình rất có ý nghĩa có giá trị, nhưng ở trong mắt loại người như Hisoka, tôi vẫn giống như phế vật.
“Thật là kỳ quái, cô có thể đứng
trong băng Ryodan thì hẳn là có chỗ hữu dụng, tên Chrollo kia tuyệt đối
không cho phép phế vật ở lại trong băng. Nhưng chuyện này không liên
quan đến tôi, xem ra có rất nhiều chuyện, cô cũng không rõ.” Hisoka có
chút đáng tiếc nói, thất vọng gần như không có biểu cảm gì, hắn cũng rõ
là không tra được chuyện bang chủ ở đâu từ tôi.
Đương nhiên tôi cũng lười nói cho hắn là cái băng Ryodan kia không có quan hệ gì với tôi, tôi chỉ là một người qua đường thôi.
“Có vẻ như cô cũng không tò mò chuyện vì sao tôi muốn tìm bang chủ.” bản
lĩnh tự quyết định của Hisoka cũng vô địch, những tên như hắn chỉ thích
làm theo ý mình, cho dù hắn có gây ra chiến tranh căng thẳng, hắn cũng
sẽ cảm thấy mình tốt bụng đến mức cho rằng đèn chiếu vĩnh viễn chỉ có
thể đuổi theo hắn.
Người như thế mà làm nghề diễn viên, thì chắc sẽ cực kỳ nổi tiếng.
Tôi miễn cưỡng có lệ nói “Cậu là thành viên, muốn tìm bang chủ là đương
nhiên.” Lance, rốt cuộc anh đã làm chuyện gì khiến Hisoka chỉ ước gì
biến thành băng dính vạn năng dính lấy anh thế? Bị người như vậy bám
lấy, tôi cực kỳ hoảng sợ.
Tôi và Hisoka lại tẻ ngắt, luôn cảm
thấy hai người đứng gần nhau như vậy, không khí sẽ mãi cứng ngắc. Đây
mới là hiện tượng bình thường, ai đối mặt với người xa lạ thì cũng sẽ
như thế thôi.
Ai gặp Hisoka là biét hắn không có thần kinh xấu
hổ, ngón tay hắn linh hoạt vừa cử động là có vài lá bài Tú Lơ Khơ xuất
hiện, tay mở ra lại nắm lại, kỹ xảo hoa lệ linh hoạt như nước chảy thành sông.
Đêm nay thật dài, chẳng lẽ hắn muốn biểu diễn lá bài Tú
Lơ Khơ cho người ta xem để giết thời gian? Nhưng so với sự hưng phấn lúc đầu, hiện giờ hắn lại suy sút bình tĩnh đáng sợ, như là không có chuyện gì có thể khiến hắn hứng thú vậy. Tuy rằng hắn thường xuyên không bình
thường, nhưng những lúc tất yếu thì hắn vẫn nhanh chóng điều chỉnh được
cảm xúc.
“Trước lúc bang chủ Chrollo rời thuyền, hắn đã nói với
mọi thí sinh trên thuyền là nếu một tuần sau hắn lên thuyền, ngoài cô
ra, thấy ai dám cầm thẻ báo danh số 1 này thì hắn sẽ lấy mạng kẻ đó.
Đúng là một sự sủng ái thiên vị, Miru Sylvia.” Hisoka cười cơ hồ là hừ
hừ, mang theo giọng mũi dày đặc, không thể nói rõ là loại cảm xúc nào.
Hắn lật lá bài trên tay, là q nhép, hoàng hậu cầm hoa hồng trắng trong
tay.
Tôi lập tức lấy thẻ báo danh số 1 trong túi quần ra, hai
tay dâng lên. Đã nói rồi mà, tôi cứ nghi hoặc sao mấy thí sinh đều nhìn
chằm chằm vào khối thịt béo dễ cắn là tôi mà lại không ra tay, thì ra là tập thể bị con nhện uy hiếp bạo lực tinh thần.
“Cô thật thông
minh, tôi thích người thông minh.” Hisoka mỉm cười hòa ái dễ gần, động
vật ăn thịt lộ ra một loạt răng nanh huyết tinh giả vờ như mình là con
thỏ, thật đúng là không được tự nhiên.
“Cũng tàm tạm, chỉ số
thông minh của tôi cũng như người bình thường thôi.” khóe miệng tôi giật giật, trả lời khiêm tốn, thẻ báo danh ‘vạn năng’ phiền toái lập tức
biến mất, tôi vẫn không thích ứng nổi với mấy chuyện siêu nhiên như vậy.
Lúc đầu cũng chỉ là muốn đến để cướp bóc thẻ báo danh số 1, tên hề nằm mơ
cũng muốn Chrollo Lucifer có thể toàn lực đuổi giết hắn, nếu trên tay có được thẻ báo danh số 1 mà có thể có được thù lao vinh dự như thế, thì
dù có phải bò, Hisoka cũng sẽ bò đến trước thẻ báo danh đó. Nếu tôi mà
không giao ra, người ta cũng sẽ lười mở miệng thương lượng, cầm lá bài
Tú Lơ Khơ xẹt qua cổ tôi một cái là đã có thể lấy được thẻ báo danh rồi
bước đi.
Hisoka thu hồi lá bài Tú Lơ Khơ giữa kẽ ngón tay đi,
mắt hắn hẹp dài, là mắt xếch, khóe mắt nhếch lên điển hình, không thường xuyên mang theo âm ngoan như Feitan, trong đôi mắt hầu như chỉ chứa sự
lạnh lùng do không quan tâm đến thứ gì hết. Cười rất nhiệt tình, cử chỉ
lại tỏ vẻ chớ có đến gần, không thèm quan tâm bạn chết hay sống, ở thế
giới này, kẻ hai mặt đến mức cực đoan đúng là không ít.
“Tôi còn đang suy nghĩ nếu cô phản kháng thì tốt quá, cô yếu đến mức tôi không
hề có ý chí chiến đấu dù chỉ một chút, nhìn cô chẳng khác gì đang nhìn
người chết cả.” Hisoka thở dài một hơi, vẻ mặt viết ‘Vì sao toàn là
người chết thế, tôi không có hứng thú đâu không có hứng thú’, vẻ mặt trẻ con giả vờ bất đắc dĩ, thật không biết nói là đáng yêu hay là đáng sợ.
Tôi nào dám phản kháng cậu, cậu đâu phải là thí sinh bình thường, chỉ sợ
cậu cướp thẻ cướp mạng còn định cướp cả sắc, nghe nói biến thái đều
thích con mồi giãy dụa phản kháng… Hisoka chắc sẽ không hạ giá đến mức xuất thủ với tôi đấy đi.
Hisoka lại ngồi một lúc, có lẽ cảm
thấy không khơi nổi tí hứng thú nào với khối đầu gỗ như tôi, hơn nữa nếu hắn không lải nhải một mình thì tôi căn bản cũng không hé răng, cho nên càng nhàm chán. Hắn vươn tay định lấy thẻ trong tay tôi, không khí đờ
đẫn này khiến hắn hoàn toàn không nhiệt tình nổi.
Bàn tay vươn
đến một nửa lại dừng lại, tôi cũng hơi ngơ ngẩn nhìn bàn tay hắn ở giữa
không trung, hẳn là hai bàn tay. Trên đường cong duyên dáng của mu bàn
tay Hisoka lại có một bàn tay khác bao trùm, ngón tay trắng nõn xinh đẹp tuyệt trần hơn Hisoka rất nhiều, thậm chí còn có thể nhìn thấy gân mạch hơi hơi nổi lên, có vẻ hơi trong suốt.
“Làn da không tệ, cơ thể được rèn luyện hàng năm cũng là loại hình anh rất thích. Hmm, thằng
nhóc, trông cậu cũng rất hợp với khẩu vị của anh đấy.” Minh Lạc ngồi xổm giữa hai chúng tôi không biết từ khi nào, kính mắt màu mặc trượt xuống
giữa mũi, đôi mắt xanh lam bình tĩnh như nước. Cậu ấy ái muội sờ sờ cái
tay kia của Hisoka, giọng điệu lại cực kỳ đứng đắn.
Cậu ấy đang… sàm sỡ Hisoka?
“Anh thích? A~.” Hisoka thu tay lại, không lập tức nổi nóng, ngược lại lại rất nhàn nhã cười hỏi.
Tôi phát hiện ngữ điệu của hắn lại chín chuyển mười tám cong lên, đôi mắt
như màu than chì, không biết có phải ánh trăng phản xạ hay góc độ không
đúng không, đôi mắt hắn lại như chuyển sang màu vàng.
“Cũng tàm
tạm, chỉ là anh hầu như không có sức chống đỡ đối với đàn ông mắt một mí thôi.” Minh Lạc cũng học tên biến thái liếm liếm môi, cố tình lại liếm
rất quang minh chính đại, nhưng vẻ mặt lại chính trực. Hắn cầm tay người ta nghiêm túc nói “Người trẻ tuổi đúng là tốt, anh đây rất có tiền đấy, hay cậu em đi theo anh đi, anh sẽ không bạc đãi cậu em đâu.”
Đây không phải công khai bao… cái ấy. Tôi hóa đá nhìn cảnh tượng quỷ dị
này, Minh Lạc trông có vẻ không nói giỡn. Tuy rằng tôi biết cậu ấy quả
thật rất thích đàn ông mắt một mí, cũng sẽ rất chủ động theo đuổi thứ
mình muốn, nhưng… Minh Lạc, hiện giờ cậu đang mang bề ngoài đàn ông
đấy, cậu thật sự như đang khiêu chiến điểm mấu chốt đạo đức của tớ vậy.
Mặt Hisoka như biến thành bánh bao một lúc, có hai giây hắn căn bản không
kịp phản ứng xem đối phương vuốt tay hắn nói gì. Sau đó hắn mỉm cười, là nụ cười thật sự sung sướng, bị người ta đùa giỡn nhưng vẫn còn cười
hưng phấn như vậy, thật hết thuốc cứu.
Minh Lạc cũng cười rất
vui vẻ, bọn họ nắm tay nhau, không biết là đang đấu sức hay là tỏ vẻ
thân mật, dù sao cũng chỉ biết ngồi cười với đối phương không ai chịu
nhường ai.
Tôi ôm đầu đứng dậy, cầm thẻ báo danh của tôi bi
thương đưa lưng về phía bọn họ, cái thế giới sau lưng ấy đã không cần
thẻ số 1 nữa rồi. Kỳ thật tôi đã không thể lý giải thế giới lạ lùng này
rồi phải không, tuy rằng biết Minh Lạc là nữ, nhưng hiện tại giới tính
hỗn loạn khiến tôi có chút không thể tiếp thu nổi cảnh tượng vừa rồi,
tôi đúng là như đồ cổ vậy.
Đi vào trong rừng cây, nhìn thấy
Sniper đứng ở phía trước, trên đầu vai có vết máu rõ ràng, thấy bên chân cô ấy là một lá bài Tú Lơ Khơ dính máu, vừa rồi trước khi báo động, cô
ấy đã bị Hisoka gây thương tích.
Cô ấy xách túi không nói gì, cứ thế tiếp tục phía trước đi, tôi yên lặng đi theo sau cô ấy. Phía sau,
đột nhiên có tiếng cười to hưng phấn của người đàn ông mặc trang phục
tên hề vang lên, tôi cùng Sniper mất tự nhiên hơi khựng lại, sau đó chân lập tức bước nhanh hơn.
Ra rừng cây đi được một đoạn đường, sau đó thấy dòng suối uyển chuyển chảy qua, Sniper tùy ý ngồi trên tảng đá
bên dòng suối, rồi lấy thuốc trị thương trong túi ra bắt đầu xử lý vết
thương.
Tôi lại nhét túi thuốc trở lại trong balo, chọn nơi cách cô ấy xa một chút rồi ngồi nhìn ánh trăng tiếp tục ngẩn người. Kết quả
Hisoka không có hứng thú nhiều đối với thẻ báo danh số 1, có lẽ hắn biết cho dù có cầm thì bang chủ cũng không nhất định sẽ chạy tới đuổi giết
hắn, vừa nhìn là biết hắn cực kỳ hưng phấn và chấp nhất đối với quyết
đấu. Hành động của Minh Lạc hoàn toàn kích thích ý chí chiến đấu của
người đàn ông mặc trang phục tên hề ấy.
Nhưng một đống thẻ trên người tôi thì phải xử lý như thế nào đây, thật lãng phí.
Tôi liếc Sniper một cái, thấy cô ấy thuần thục dùng cầm dải vải quấn vết
thương ở đầu vai. Biết mình không cần lo lắng, tôi đi đến bên dòng suối, sờ sờ cổ mình, có cảm giác đau đớn.
Vớt một ngụm nước suối hất
vào cổ, không biết bắt đầu từ khi nào thì tôi lại sinh ra cảm xúc phản
kháng đối với người xa lạ tiếp xúc quá gần. Chỉ cần là động tác mà da
thịt chạm nhau, thì đã rất khó chịu rồi. Nói đến nói đi, Hisoka đối với
tôi mà nói cũng chỉ là một người xa lạ.
Minh Lạc thì tốt hơn,
bởi vì cậu ấy là người bạn tốt nhất của tôi, dù thân thể không phải của
Minh Lạc, nhưng linh hồn của cậu ấy là người mà tôi ỷ lại nhất.
“Cô nhìn thấy rồi chứ, đại ca là gay.” Sniper đưa lưng về phía tôi, đột nhiên nói như vậy.
Tôi xấu hổ, không có cách nào đáp lại. Đành phải giả vờ rửa cổ, kiểu vấn đề này, thật không biết giải thích như thế nào.
“Hừ.” Sniper tự giễu cười nhạt, hơi mệt mỏi dựa vào tảng đá, rồi trực tiếp nằm xuống ngủ.
Tôi vô tội sờ sờ gương mặt cứng ngắc, Minh Lạc thích đàn ông cũng đâu phải lỗi của tôi, cô giận tôi cũng vô dụng.
Minh Lạc đuổi theo rất nhanh, lông tóc vô thương, chỉ là quần áo rách một
góc, rách chỉnh tề giống như lúc tránh đòn bị gió xé nhỏ vậy.
“Cái thằng nhóc kia thật buồn cười quá, đường đường một cao thủ năng lực
Niệm thế mà lại sơ suất đến mức bị một thằng nhóc không có Niệm bám
đuôi, còn bị dùng cần câu móc đi thẻ báo danh của mình nữa chứ.” Minh
Lạc cười hì hì ngồi bên cạnh tôi “Kết quả không đánh nhau được nữa,
ngược lại lại bị kích động chạy đi đuổi bắt một thằng nhóc.”
“Cậu còn tính bao nuôi hắn.” ý định đáng khinh như vậy, không nghĩ tới Minh Lạc lại còn nói được ra miệng.
“Tớ cũng đâu làm gì hắn, chỉ nuôi để ngắm cũng được mà, loại hình đó quả
thực là cực phẩm.” Minh Lạc say mê nói, gương mặt thanh tú mang vẻ mặt
này mà lại không hề cảm thấy là đang phá hỏng khí chất.
Tôi vươn tay bụm mặt “Ít nhất thì cậu cũng nên đi tìm người lớn tuổi hơn một
chút chứ, người có kinh nghiệm cuộc sống ấy.” Nào có ai đáng khinh chảy
nước miếng với người trẻ tuổi như vậy chứ, Hisoka dù không bình thường
nhưng cũng chỉ mới hơn hai mươi tuổi thôi.
“Lấy đê ngắm thì
đương nhiên phải lấy tên trẻ tuổi xinh đẹp chứ, khụ, tớ chỉ nói đùa
thôi, cậu cũng biết rõ là tớ có tà tâm nhưng không có cái đảm đó mà.”
Minh Lạc thấy tôi muốn xông lên bóp cổ cậu ấy, lập tức nhấc tay đầu
hàng.
Tôi không cẩn thận cười ra tiếng, tính tình một chút cũng không thay đổi, nói cái gì làm cái gì đều luôn trực tiếp như vậy.
Minh Lạc không mang vẻ mặt đùa giỡn nữa, tươi cười dịu dàng. Cậu ấy vươn tay kéo tôi vào trong lòng, sờ sờ mái tóc dài hơi rối tung của tôi, nhẹ
giọng nói “Cậu không thức đêm được, ngủ đi.”
Tôi buồn ngủ gật gật đầu, trăng ban đêm vẫn lạnh như nước, cái ôm này vẫn mang sự xa lạ, nhưng tôi lại cảm thấy rất yên tâm.
Buổi tối trên đảo Zevil thật yên tĩnh, tôi nghĩ đến bang chủ mà Hisoka luôn tìm giờ đang làm gì.
Khi Feitan đưa tôi thẻ báo danh số 17, tôi biết hắn đã rời khỏi hòn đảo
này. Lấy tính tình của người kia, nếu còn ở trên đảo thì hắn sẽ không bỏ thẻ báo danh này. Hắn bỏ đi tức là hắn không chơi nữa, hắn không chơi
nữa tức là hắn không ở trong phạm vi khu vực trò chơi.
Cho dù
Hisoka có lật tung toàn bộ đảo Zevil cũng không có khả năng tìm được
hắn, kỳ thật rất nhiều lúc, hắn đã có thói quen tin tưởng tôi, tôi khẳng định Minh Lạc có năng lực mang tôi đi, mà hắn cũng sẽ tự động đồng ý
phán đoán của tôi, cho nên khi hắn rời đi, tất cả con nhện mới rời đi
cùng.
Có phải có chuyện gì khiến hắn cảm thấy hứng thú dẫn hắn
chạy đi không? Có lẽ vậy, nếu hắn đã nhắn là sẽ chờ tôi, vậy thì hắn còn có thể trở về.
Tôi nhắm mắt lại, trước lúc hoàn toàn ngủ say, tôi nhẹ giọng nói với Minh Lạc “Cậu phải bình an trở về đấy, Minh Lạc.”
Minh Lạc cười trả lời, “Ừ, An.”