Hoàng hôn sắc đỏ
trông rất dịu dàng, sắc thái bầu trời yên tĩnh nhu hòa. Tôi ngồi ở nơi
rất cao, nhìn mặt trời chiều ngả về tây, thấy trong lòng yên tĩnh vô ba. Một trận gió thổi qua, mảnh vụn trang giấy bay lên không trung, loáng
thoáng nhìn thấy cánh chim ưng đang bay.
Tôi bắt lấy nhìn, nhìn
kỹ mới phát hiện mình đang ngồi trên một núi rác, mênh mông vô bờ, toàn
bộ những thứ mà thế giới bỏ đi đều xếp thành những núi rác cao ngất.
Tôi nhớ ra rồi, bộ truyện tranh kia, nhận hết thảy những thứ bị người vứt bỏ, cự tuyệt hết thảy những thứ mình đã mất đi.
Nơi này chính là Meteorcity sao?
“Bầu trời thật đẹp.” Bên cạnh có người nhẹ giọng nói.
Tôi có chút đồng cảm gật đầu, đúng vậy, bầu trời nhìn không tới đường chân
trời quả thực rất đẹp, tôi cười hỏi: “Tôi là Miru, còn cậu?”
Người ngồi ở bên cạnh tôi quay đầu lại, mái tóc màu đen bay trong gió, đường
văn của nghịch chữ thập lạnh như băng giữa trán như xé rách làn da tuyệt mỹ, trên gương mặt quen thuộc tao nhã kia là nụ cười giả “Tôi là
Chrollo Lucifer.”
Tôi trợn mắt, ngồi bật dậy, há mồm thở dốc. Là phòng của tôi, tường màu xanh nhạt cùng trần nhà khiến tâm tình tôi
bình tĩnh không ít, vừa rồi hình như gặp phải ác mộng rất đáng sợ, gây
sợ run mà cả đời cũng không muốn gặp lại.
Tôi sờ trán, đầy mồ hôi lạnh, sinh bệnh sao? Thân thể gần như nhũn ra.
Cửa phòng mở ra, hắn đi vào “Tỉnh rồi sao, hôm nay chúng ta ăn cái gì?”
Tôi nghĩ nghĩ “Món chính là cơm, thêm chút đồ ăn tây để làm canh, tiêu ngọt cùng mì xào thêm củ cải đỏ, cậu không được bỏ củ cải đỏ đâu đấy, kén ăn rất bất lợi cho sức khỏe.”
“Tôi đều ăn cả.”
“Nhưng vẻ
mặt cậu lại tỏ ra không thích, chỉ cần tôi bỏ vào củ cải đỏ cùng rau
xanh là mặt cậu liền âm trầm cả ngày.” Người này có tật xấu rất quỷ dị,
không thích thì khó chịu, nhưng vẫn đẩy thẳng vào dạ dày, phương thức ăn cơm khủng bố như vậy, không lẽ hắn ước gì người ta đều biết hắn không
hề kén chọn sao.
“Vậy thì đừng cho vào, nhanh lên, tôi đói bụng.” Hắn đóng cửa lại rồi đi ra ngoài.
Tôi có chút không rõ tình hình, sao mới sáng sớm đã đòi cơm, rõ ràng đêm
nào tôi cũng đều làm bữa ăn khuya. Tôi thói quen nhìn đồng hồ báo thức
đầu giường một cái, mười một giờ năm mươi sáu phút.
Tôi cả kinh
lập tức bật dậy, sao tôi lại ngủ muộn đến thế? Khi vội tìm dép lê, tôi
bỗng cứng đờ, chẳng phải tôi vẫn ngủ ở sô pha sao?
Khoan khoan, hình như tối hôm qua… hình như… là như thế này thì phải!
Chân trần nghiêng ngả lảo đảo mở cửa phòng ra, nhìn thấy hắn quả nhiên đang
ôm sách ngồi ở sô pha, một luồng lửa giận đột ngột xông lên đầu, tôi
không nhịn được kích động, hô to một câu về phía sô pha “Tôi không hỏi
tên là muốn làm chuyện tốt bất lưu danh, tôi còn lâu mới giảo hoạt, hừ!” Tôi hung hăng làm thành một cái mặt quỷ, rồi chạy vào phòng, đóng sầm
cửa lại.
Đóng cửa xong, chân liền nhũn xuống, ngồi dưới đất hai
tay ôm đầu “Tên chết tiệt kia là Chrollo Lucifer sao, không có khả năng, hắn đâu có mặc áo bành tô có dấu chữ thập, đâu có vuốt hết tóc ra sau,
trên trán cũng không thấy nghịch chữ thập, quan trọng hơn là tuổi không
đúng, chắc chắn là trùng tên trùng họ, Meteorcity có khoảng tám trăm vạn người, người từ nơi đó đi ra kỳ thật không nhiều… A!!! Sao lại thế
này!” Tôi giằng tóc, tôi vẫn nhớ rõ tình tiết và nhân vật chính trong bộ truyện tranh kia, tên Chrollo kia khi xuất hiện là hai mươi bảy tuổi,
còn cái tên trong nhà kia, dù mang bộ mặt trẻ con thì cũng không có khả
năng hơn hai mươi tuổi, tính trẻ con chính là chứng minh tốt nhất.
Hay là… nội dung truyện tranh chưa bắt đầu? Tôi lại không nhớ được thời
gian khi nội dung truyện tranh bắt đầu, căn bản là không chú ý. Ba năm
trước đây, cuộc sống sau khi sống lại rất rối loạn, những thứ lạ lẫm của thế giới mới ép buộc mình phải thích ứng đã lấy đi tám phần tinh lực
của tôi, hai phần còn lại thì tôi lấy để hưởng thụ sinh hoạt. Dù sao tôi cũng không phải nhân vật trong truyện, đương nhiên vì vậy mà đá văng
nguyên tác ra, cho tới bây giờ cũng không hề suy nghĩ tới khi nào diễn
biến của truyện bắt đầu. Có lúc chợt nhớ tới, tôi lại cảm thấy mình nên ở nhà cả đời, một người bình thường có thể không đi ra ngoài thì không
nên đi ra ngoài, vì thế giới Hunter trong truyền thuyết này bị mấy boss
làm mưa làm gió, nơi nào cũng nguy hiểm, tôi không muốn bị cuốn vào.
Nhưng tôi lại chỉ quên đúng một điều, đó là rất có khả năng nội dung truyện tranh chưa bắt đầu.
Đúng là tôi nhớ rõ tình tiết, nhưng một chút khái niệm thời gian thì tôi hoàn toàn không có.
Cho nên đầu con nhện được gọi là “bang chủ” kia kỳ thật vẫn chưa trưởng thành???
Ha ha, không thể nào.
Tôi vò mấy lọn tóc của mình, không tiếng động hò hét, nếu thật là hắn thì
tôi phải làm sao bây giờ? Thừa dịp hắn còn nhỏ, gọi điện thoại cho cục
cảnh sát xin một cái đạn hạt nhân đánh oanh hắn… lừa hắn đến tổng bộ
Hunter giết hắn… Kê đơn làm hắn mê man để chôn sống hắn… Lừa hắn đến bên cạnh giếng đẩy hắn xuống, rồi bê một tảng đá chèn lên miệng giếng
rồi dùng tiếng thông dụng nhất của thế giới viết “Ở đây có quái thú cấp
s”…
Dùng sức vỗ vỗ mặt, kéo lại suy nghĩ của mình đang chệch
đường ray đến tận ngoài không gian trở về, vẫn còn chưa rõ ràng thì làm
gì tự dọa mình chứ, chỉ là hắn tên Chrollo Lucifer thôi.
Đúng,
nhất định là như vậy, ha ha ha, cho dù hắn tên là Chrollo cũng không
sao, thế giới lớn như vậy, không lẽ chỉ có một Chrollo thôi sao.
Cho nên, chân của tôi à, làm ơn đừng có run lên nữa được không?
Dù thế nào thì trời đất bao la, ăn cơm coi như lớn nhất.
Vấn đề kia hãy ném sang một bên trước đã, sắn tay áo mặc tạp dề làm cơm trưa mới là chính sự.
Tôi không cẩn thận thái cà rốt nhiều quá, tôi không chú ý rửa súp lơ quá
tay, cho nên tôi giảm hơn nửa phần thịt, nhiều đồ ăn quá, thịt thì có
thể bớt chút.
Khi bưng lên ban công nhỏ trên bàn cơm, quả nhiên
hắn bắt đầu tỏa áp suất thấp, dùng dĩa ăn chọc chọc cà rốt trên bàn, lấy thịt và trứng ra, lực đạo tốc độ tinh chuẩn và rất nhanh, lại dùng một
cái thìa khác gẩy cà rốt ra, đống cà rốt giống như núi nhỏ chất ở trên
bàn, động tác lưu loát sinh động như mây bay nước chảy, vẻ mặt ‘Tôi kén
ăn đấy, cô làm gì được’.
Tôi không làm gì được, dù sao cậu khó
tính thế nào, kiêng ăn thế nào, chẳng phải là đến cuối bữa lại tự mình
ăn hết sao, đó không phải là cái gọi là bản năng tư duy theo quán tính
mà không thể không tuần hoàn sao? Moa ha ha ha…
Được rồi, ngẫu nhiên tôi sẽ ác liệt một chút, ngẫu nhiên.
Giải quyết xong chuyện ăn, tôi mang trà cụ ra bắt đầu pha trà, rót một ly
cho hắn rồi mới nói “Xin tự giới thiệu, tôi là Miru Sylvia, nghề nghiệp
là trồng hoa kiêm phiên dịch.” Tối hôm qua không nhớ rõ là đã xảy ra
chuyện gì, chỉ là đứa trẻ đối diện này vẫn canh cánh trong lòng chuyện
tôi không hỏi tên, cậu lại không hỏi, tôi còn tưởng là cậu không muốn
biết, hình như hôm qua hắn còn muốn giết cái gì gì đó, không nhớ ra nổi, có lẽ đó chỉ là ảo giác.
“Tôi là Chrollo Lucifer, không có công việc.” hiện tại hắn phẩm trà đã càng ngày càng giống khuông giống dạng, không còn giống lúc mới đầu đổ cả một chén vào bụng.
Nhưng
không có công việc cũng không thể nói tự hào như vậy chứ, làm sâu gạo là không tốt, không tốt đến mức khiến người ta muốn coi là ruồi bọ để tát
chết ngay lập tức.
Tên của hắn lại bổ tôi một cái, lúc này nghe
rõ rồi chứ, đúng là tên này. vì sao cậu lại ngã vào cửa nhà của tôi, cậu không ngã ở cửa nhà tôi thì tôi sẽ vẫn nghĩ đến thế giới vẫn hòa bình,
bầu trời vẫn sáng sủa, không có người xấu nào cả. Cho dù tôi đã đọc
truyện tranh, cho dù cậu tóc đen mắt đen nhưng nếu xuất hiện ở hiện thực thì sao tôi có thể nhận ra, dù cậu là cái tên tâm địa đen tối thì không phải là nên ở Yorknew lộ diện hình ảnh cậu bị kẻ thù đánh thành đầu heo là được sao, sao lại mang vẻ mặt vô tội này xuất hiện ở đây.
Mới từ Meteorcity đi ra… Tối hôm qua hắn có nói như vậy thì phải. Nhà của tôi đâu phải là cửa ra của Meteorcity, cậu bị người ta bổ chém sắp chết sao lại ngã vào cửa nhà của tôi vậy.
Con người khi còn sống, sẽ luôn phải gặp một vài chuyện kinh khủng, cho nên chúng ta luôn phải
bình tĩnh. Kỳ thật dù hắn có là Chrollo Lucifer cũng không sao, ít nhất
ngoài việc ở lì trong nhà ăn uống không phải trả tiền ra thì một tí
chuyện xấu cũng chưa làm, mượn sách cũng đều trả trở về, ngẫm lại, tôi
luôn cảm thấy hắn chỉ là một thiếu niên đầy hứa hẹn, về sau sẽ trở thành thanh niên đầy hứa hẹn.
Thật sự, thật sự không sao cả…
“Không, cậu vẫn nên đổi tên thành Lance Gordon đi, tên trong chứng minh thư mới là của cậu, có chứng minh thư thì chuyện gì cũng dễ làm, cậu có thể đến trường có thể làm việc có thể ngồi tù có đánh số.” Tôi rốt cuộc đang
nói gì thế, cậu đổi tên đi đổi tên đi đổi tên đổi tên đi, tên Chrollo
Lucifer rất sấm sét, rất khó gọi tên này một cách bình thường được, muốn lừa mình dối người thì cũng phải có cái để lừa mình dối người, tưởng
tượng cảnh Chrollo là tên về sau sẽ mặc com-lê đeo caravat đi theo người khác đi làm người bình thường, tôi liền rùng mình.
“Lance Gordon? Được, không sao cả.” Hắn nghĩ nghĩ, nở nụ cười.
Tôi lau lau mồ hôi, cũng cười theo. Sao tôi lại nhặt phải vua nhân vật phản diện chứ, loại tỷ lệ này giống như mặt trời va phải Trái Đất, đợi tới
ngày tận thế đó mới có khả năng. Cho dù kiếp trước tôi sống lâu, thêm đó vào thì cũng có thể làm trưởng bối đứa trẻ trước mắt này rồi, có thể
nói rằng rốt cuộc tôi cũng chỉ là một người bình thường, không trải qua
sóng to gió lớn gì, một lần nữa sống lại cũng chỉ muốn bình an cả đời.
Năng lực Niệm, Hunter, nội dung truyện tranh v.v… chỉ là truyền
thuyết, nó rất xa xôi.
Nếu thực sự là tôi đã nhặt được Chrollo,
thì đó không chỉ là nhặt được một nhân vật nội dung truyện tranh, mà là
nhặt phải mọi nguy hiểm của cả bộ truyện tranh Hunter từ n phía, tôi sẽ
bị chết vô cùng thê thảm. Tôi không phải Gon Freecss, không có ông bố
cường hãn và ánh sáng của nhân vật chính bất diệt, cũng không phải
Killua Zoldyck, không có chỗ dựa là một gia đình mạnh đến mức biến thái. Ngẫm lại, tôi thật sự không là gì hết, làm một người bình thường là đủ, làm một người thường mà dính tới nội dung truyện tranh, thì chẳng giây
nào là an toàn hết.
Cám ơn trời đất, hiện tại hắn tên là Lance Gordon. Cho nên, tôi an toàn.