“Anh dùng bàn phím gì vậy?” Câu hỏi không đầu không đuôi khiến động tác của Trì Ý Nam dừng lại, anh nhướng mày, trong đôi mắt là sóng êm biển lặng, giọng anh trầm thấp: “Em nghiên cứu mấy cái này từ khi nào vậy?”
“Ha ha, anh nghĩ nhiều rồi, chỉ là em cảm thấy bàn phím này gõ chữ quá ồn.”
Trì Ý Nam nhìn bàn phím màu đen, nhíu mày.
Tô Noãn Cẩn đổi tư thế nằm nhưng vẫn thấy khó chịu, cuối cùng cô ngồi xếp bằng trên sofa chơi điện thoại.
Bình thường cô không có sở thích này nhưng hiện giờ quá nhàm chán.
Từ góc nhìn của Trì Ý Nam có thế thấy gò má của cô, khẽ nhíu mày, vài sợi tóc xõa sau tai, đôi môi đỏ thâm hơi chu ra, ngón tay lướt nhanh trên màn hình điện thoại.
Anh lấy tài liệu trong ngăn kéo ra, bắt đầu đọc nghiêm túc.
Về đến nhà đã gần mười một giờ, khi xe vừa dừng lại cô lập tức mở của bước xuống rồi vào nhà mà không đợi anh.
Trong nhà tối đen, dì Tuyết đã về rồi, bà ấy chỉ bật bóng đèn hành lang.
Tô Noãn Cẩn thay dép rồi đi vào, Trì Ý Nam ung dung đi phía sau, nhìn cô vứt bừa giày cao gót thì nhặt lên rồi đặt lên kệ giày.
Tô Noãn Cẩn ở trong phong tắm khá lâu, mỗi lần từ nhà họ Tô về cô đều sẽ gội đầu ba lần rồi mới tắm.
Cho đến khi da đỏ lên mới dừng lại, cơ thể trượt xuống bồn tắm, ngâm cả người trong nước để tới gần với cái chết, cho đến khi không chịu nổi mới bật dậy, dựa vào bồn tắm thở dốc.
Lúc cô đi ra thì Trì Ý Nam đã tắm xong, nhàn nhã đắp chăn đọc tạp chí.
Cô ngồi ở bàn trang điểm sấy tóc rồi bôi mỹ phẩm dưỡng da theo trình tự, cho đến khi hài lòng mới bỏ đồ về chỗ cũ, vén chăn vào ngủ.
“Noãn Cẩn, uống cái này đã.”
Góc chăn được vén lên, Trì Ý Nam nghiêng người kéo cô dậy.
Cô gỡ tay anh ra, hôm nay tâm trạng rất kém nên cô không muốn uống thuốc.
Cái đánh đó không nhẹ khiến mu bàn tay Trì Ý Nam hiện dấu ngón tay.
Anh siết nắm tay, một tay cầm thuốc, một tay kéo cô lên.
Tô Noãn Cẩn tức giận, vén chăn đứng dậy, nhìn anh chằm chằm: “Trì Ý Nam, hôm nay em không muốn uống, anh đừng ép em.” Bình thường nhịn anh quá nhiều nên anh nghĩ cô là con cừu nhỏ chỉ biết nghe lời sao?
“Noãn Cẩn, đừng bướng bỉnh nữa, uống khi còn nóng này.”
Trì Ý Nam không chịu bỏ qua, mắt ngày càng u ám, nâng bát lên gần miệng cô.
Mùi thuốc Đông y xộc vào mũi, khó ngửi tới nỗi chỉ muốn bịt mũi lại.
“Bỏ ra, Trì Ý Nam, em nói em không muốn uống, cho dù sau này không sinh được con cũng là chuyện của em, không liên quan tới anh!” Xem ra đêm nay họ không ở chung phòng nổi, cô nhanh chóng xuống giường, còn chưa tới cửa đã bị anh kéo tay lại.
Cô đứng không vững, ngã xuống giường.
Cô nhìn anh chằm chằm, còn chưa đứng dậy đã bị anh đè xuống, anh nhìn cô từ trên cao như Thượng Đế, hơi thở nóng bỏng phả vào mặt cô.
Cô quay mặt đi lại bị anh kéo về, đối diện với nhau.