Bận rộn suốt cả một ngày, hôn lễ hạnh phúc cuối cùng cũng kết thúc viên mãn!
Hà Văn Tĩnh cùng Sở Dực Nghiêu mệt mỏi gần chết, trở về gian phòng ngủ lớn trong biệt thự hào hoa. Sau khi tắm rửa xong, cô nhìn thấy Sở Dực Nghiêu đã nằm trên giường nhắm mắt nghỉ ngơi.
Nhớ lại lúc mới vừa bước vào căn phòng này, trong nháy mắt cô bị tất cả mọi thứ trong phòng dọa sợ.
Căn phòng ngủ này diện tích cực lớn, bên trong phòng mỗi một vật dụng đều vô cùng tốt, vô cùng xa hoa, nhất là cái giường đôi đặt ở chính giữa phòng ngủ kia, phía trên giường hoàn toàn là đồ mới, không chút tì vết nào.
Không chỉ như vậy, trên sàn nhà cũng được phủ lên tấm thảm lông dày vô cùng đẹp, càng không thể tưởng tượng nổi là, trong phòng này sạch sẽ đến nỗi khiến cho người ta không thể tin được trên thế giới này còn có vi khuẩn tồn tại.
Ngay cả trong góc phòng, cũng không tìm thấy hạt bụi nào, càng khoa trương hơn chính là trong tủ quần áo có đến mấy trăm cái quần lót nam, nghe người giúp việc nói, thiếu gia nhà bọn họ, cũng chính là Sở Dực Nghiêu là một người đàn ông có yêu cầu cực cao đối với vệ sinh, mỗi cái quần lót chỉ mặc không tới ba lượt nhất định phải vứt bỏ thay cái mới ; ngay cả áo ngủ xa xỉ mặc ở trên người anh, dùng qua một tháng cũng sẽ trở thành đồ bỏ đi .
Thật vất vả mới cử hành hôn lễ xong, hai người đều mệt gần chết, bị ông nội bức bách, bất đắc dĩ cô phải cùng anh đi tới tân phòng. Sở Dực Nghiêu treo áo khoác lên xong, liền chạy đến phòng tắm tắm.
Khi anh từ phòng tắm đi ra, trên người còn tản ra mùi hương thơm ngát mê người, mọi người đều nói bức tranh mỹ nhân trên mặt nước, nhưng người đàn ông anh tuấn trước mắt này, chính là một bức tranh mỹ nam hoàn mỹ tuyệt luân trên mặt nước.
Khi anh nhìn thấy hai bàn chân của Hà Văn Tĩnh còn tản ra nhàn nhạt mùi mồ hôi mà cô đang nằm trên giường lớn trắng tinh chuẩn bị tiến vào giấc ngủ thì anh lạnh lùng nói một câu: “Lập tức đi tắm rửa sạch sẽ cho tôi, nếu không tối nay cũng đừng ngủ nữa.”
“Cái gì? Tắm?” Hà Văn Tĩnh khẽ kêu một tiếng, “Tôi đã mệt mỏi suốt cả một ngày rồi, đâu còn có hơi sức mà tắm?”
“Không tắm thì cũng đừng ngủ.” Giọng điệu ra lệnh vô cùng uy nghiêm, giống như chỉ cần cãi lời anh, kết quả sẽ giống như bị kéo ra Ngọ môn chém đầu.
“Nhưng người ta thật mệt chết đi. . . . . .”
“Không có nhưng nhị gì hết!” Gương mặt tuấn tú đột nhiên phóng to tiến tới trước mặt cô, điều này làm cho trái tim Hà Văn Tĩnh hung hăng đập mạnh, khá lắm tên đẹp trai này, “Nhớ trên hiệp ước của chúng ta đã quy định, mỗi ngày ít nhất phải tắm hai lần, nếu không. . . . . .” Nụ cười tà ác treo trên khóe môi, “Trái lời tôi kết quả chỉ sợ cô không thể gánh chịu được.”
Đây gọi là người ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu. Cứ như vậy, Hà Văn Tĩnh bất đắc dĩ khuất phục trước thế lực ác bá, lợi dụng uy quyền ấy, miễn cưỡng đi vào phòng tắm sang trọng, tắm rửa sạch sẽ.
Khi cô kéo lê thân thể mệt mỏi từ trong phòng tắm đi ra, thầm nghĩ sẽ ngủ một giấc thật ngon thì mới phát hiện cả cái giường lớn đều đã bị anh chiếm hết.
Sở Dực Nghiêu đang nằm ở trên giường nhắm mắt nghỉ ngơi nghe thấy tiếng vang, anh có chút mệt mỏi mở hai mắt ra nhàn nhạt nhìn cô, “Tắm xong rồi hả?”
“Rất dễ nhận thấy anh nói đúng rồi.” Cô nhìn chằm chằm bên giường lớn kia, hi vọng anh thông minh có thể đọc hiểu ý nghĩ trong mắt cô, tốt bụng đem một nửa bên giường kia tặng cho cô nghỉ ngơi.
Nhưng Sở Dực Nghiêu hiển nhiên không tiếng động bỏ qua ý nghĩ của cô, anh vẫn bá đạo, chiếm lĩnh cả cái giường lớn, không có chút ý muốn nhượng bộ.
“Hôm nay cả ngày đã mệt muốn chết rồi chứ?” Một lát sau, anh cuối cùng cũng nói một câu săn sóc, nhưng câu nói sau đó, lại làm cho cô tức giận không thôi, “Nếu mệt mỏi, vậy thì nghỉ ngơi sớm một chút đi.” Nói xong, anh hất cái cằm xinh đẹp chỉ chỉ đáy giường, cô nhìn đến dưới giường mới thấy một bộ chăn gối bị ném xuống, dùng chân nghĩ cũng biết, đó là chuẩn bị cho mình.
“Ừ! Cô nằm ngủ ở trên sàn nhà cũng tốt lắm, yên tâm, thảm trong phòng tôi chính là loại thảm lông, rất dày được nhập khẩu từ Australia, ngủ ở đó cũng sẽ không quá lạnh, cô không cần phải lo lắng sáng sớm ngày mai sẽ bị cảm lạnh.”
“Cái gì? Anh muốn tối nay tôi ngủ trên sàn nhà?” Coi như thảm lông dày, nhưng mà anh lại có thể để cho tôi ngủ ở trên đất, chuyện này. . . . . . Việc này rõ ràng chính là một loại nhục nhã anh có biết hay không?
“Là từ nay về sau cô đều phải ngủ trên sàn nhà!” Anh ưu nhã cười một tiếng, sau đó tìm một tư thế thoải mái cho mình, chuẩn bị ngủ.
“Này. . . . . .”
“Còn nữa, tôi không thích người khác buổi tối lúc ngủ còn nói mớ. . . . . .”
“Nhưng tại sao người phải ngủ trên sàn nhà lại là tôi?”
“Tôi cũng không thích người khác buổi tối lúc ngủ còn bị mộng du. . . . . .”
“Sở Dực Nghiêu, chẳng lẽ anh chưa bao giờ biết cái gì gọi là thương hương tiếc ngọc sao?”
“Nếu như buổi tối muốn đi toilet không cho phép mở đèn, tôi không thích đang ngủ lại bị đánh thức!”
“Sở Dực Nghiêu. . . . . .” Cô không nhịn được chạy đến bên tai của anh hô to lên: “Tôi đang hỏi anh đó. . . . . .”
Anh nhìn cô quan sát, “Nói!”
Nhìn bộ dáng bất cần đời của anh, Hà Văn Tĩnh thật muốn hung ác đánh anh, hai tay chống nạnh, đôi mắt trợn tròn làm bộ dạng cáo trạng.
“Tại sao tôi phải ngủ trên sàn nhà mà không phải là anh? Ban đầu tôi đồng ý kết hôn với anh, cũng không đồng ý tôi phải ngủ trên sàn nhà, sao anh lại vũ nhục nhân cách của tôi, anh xem lại giới tính của mình đi. . . . . .”
“Cho nên ?” Anh hé mở mí mắt trầm giọng hỏi ngược lại.
“Tôi cảm thấy anh cần phải phát huy phong độ đàn ông, cho nên từ nay về sau mỗi ngày người phải ngủ trên sàn nhà chính là anh!”
Anh khẽ mỉm cười, “Cô cảm thấy ông chủ cùng nhân viên nếu như cùng ở một gian phòng, người nào phải ngủ trên sàn nhà?”
“Đương nhiên là nhân viên!”
“Vậy liền OK rồi !” Anh dùng cằm chỉ chỉ chăn bông cùng gối đầu trên đất, “Cứ tùy tiện.”
“Anh…anh nói là. . . . . .”
“Về một phương diện nào đó mà nói, hôn nhân giữa chúng ta chính là một giao dịch, mục đích của tôi là muốn cho ông nội tôi một câu trả lời thỏa đáng, mà mục đích của cô là năm trăm vạn thù lao. . . . . .”
“Nhưng. . . . . .”
“Tôi mệt rồi!” Anh đột nhiên trở tay tắt đèn trên đầu giường, ” Nghỉ ngơi sớm một chút đi.”
Hà Văn Tĩnh vẫn còn muốn tiếp tục cãi nhau thấy anh bày ra dáng vẻ không muốn quấy rầy, không nhịn được hầm hừ mà đi về phía thảm lông. Trên đời này tại sao có thể có người đàn ông đáng ghét thế này chứ? (Edit bởi Diễn đàn Lê Quý Đôn).Lửa giận lên cao, cô nắm chặt sổ tiết kiệm vẫn cầm trong tay, nếu anh đáng ghét như thế này, khoản tiền này cô sẽ không trả.
Cô tức giận đem gối đầu đặt xuống, đem chăn đắp lên người, nhưng lăn qua lộn lại làm thế nào cũng không ngủ được, nhìn chằm chằm Sở Dực Nghiêu nằm trên giường, quỷ kế muốn chỉnh người lần nữa dâng lên từ trong đáy lòng cô.
“Khụ khụ!” Dùng sức ho khan hai tiếng, cố gắng dẫn tới sự chú ý của đối phương, “Cái đó. . . . . . Này, anh đã ngủ chưa?”
“Nếu như cô không gọi tôi…, tôi rất nhanh sẽ ngủ!” Sau một hồi, trong bóng tối truyền đến một giọng nói trầm thấp đáp lại.
“Ha ha, chúng ta chơi một chút thay đổi không khí có được hay không?”
“Không có hứng thú!”
“Chơi nha, vấn đáp nhanh cũng được, anh biết không? Trước đây, bạn tôi hỏi tôi một câu hỏi rất thú vị, vấn đề là như thế này, có một người nhà rất nghèo, nhưng sắp bước sang năm mới rồi, mà lúc ấy gia đình anh ta chỉ còn lại một con heo và một con bò, anh đoán xem, người này ở lễ mừng năm mới sẽ giết heo trước hay là giết bò trước?”
Trong bóng tối đột nhiên trở nên im hơi lặng tiếng , Hà Văn Tĩnh dùng chân đá đá giường lớn, “Tôi đang chờ đáp án của anh đó.”
“Cô trả lời như thế nào?” Qua hồi lâu, trong bóng tối truyền đến giọng nói trầm thấp quen thuộc của Sở Dực Nghiêu .
“Tôi nói trước hết là giết bò a.” Hà Văn Tĩnh dường như không cần nghĩ ngợi đáp.
“Tại sao?” Trong âm thanh ẩn giấu nụ cười nồng đậm.
“Bởi vì người ta cảm thấy thịt bò so với thịt heo ăn ngon hơn.”
“Chúc mừng cô, heo cũng nghĩ như vậy.” Nụ cười giống như càng thêm càn rỡ.
“Sở Dực Nghiêu anh chơi đểu tôi?”
“Như nhau thôi!”
“Anh đã sớm biết đáp án có phải không?”
“Tôi chưa bao giờ chơi loại trò chơi nhàm chán này, cho nên trước kia chưa từng nghe qua.”
“Hừ! Ai tin tưởng anh?” Hà Văn Tĩnh cực kỳ tức giận tiếp tục ra đề, nhưng mà rất đáng tiếc, mỗi đề nếu không phải là anh trả lời đúng thì cũng là bị anh chơi lại.
Không biết qua bao lâu, Hà Văn Tĩnh mệt mỏi gần chết, trong lúc mơ mơ màng màng ngủ thật say. Sở Dực Nghiêu nằm trên giường lớn, ở trong bóng tối chờ thật lâu, rốt cuộc nghe được tiếng hít thở đều đều của cô.
Nhẹ nhàng bật đèn đầu giường lên, anh nhìn thấy bộ dáng Hà Văn Tĩnh nằm trên mặt thảm dưới giường giống như con cua. Khuôn mặt của cô đè ở trên gối đầu mềm mại, một cái chân còn không có hình tượng đưa ra bên ngoài chăn.
Nhìn tư thế ngủ khôi hài của cô, anh không nhịn được xuống giường giúp cô một tay, đem chăn đắp kín lại cho cô. Dưới ánh đèn mông lung, anh thấy da của cô sau khi tắm rửa thật đẹp. Người phụ nữ này thật đúng là thú vị, anh đã sớm đoán được là cô muốn trêu chọc anh, nhưng không ngờ cuối cùng người bị trêu chọc đến mệt nhọc chính là cô.
Nước miếng theo khóe miệng của cô chảy ra, trời ạ! Anh không nhịn được cau mày lắc đầu, cô thật đúng là lôi thôi, làm cho người khác nhức đầu. Việc này đối với người luôn luôn thích sạch sẽ như anh là một loại cực hạn khiêu chiến, nhưng mà vượt qua cả ý nghĩ của anh chính là, khi nhìn thấy giấy lau xuất hiện trong tay mình, cũng không tự giác lau nước miếng kia thì anh không thể tin được giật mình ngây ngẩn tại chỗ.
Anh. . . . . . Anh làm sao có thể làm ra động tác thân thiết như vậy đối với người phụ nữ này? Cố tình, vào đúng lúc này, người phụ nữ nằm dưới đất còn phát ra một tiếng ưm khe khẽ, lật người. Cô nằm ngửa trên sàn nhà, tiếp tục thở đều ngủ say, nút áo trước ngực áo ngủ bởi vì động tác này mà nhẹ nhàng rộng mở, lộ ra nơi đầy đặn trắng noãn.
Sở Dực Nghiêu đột nhiên cảm thấy mạch máu của mình trong nháy mắt trở nên căng thẳng, trong thân thể bộ vị ấy ấy còn rất là ly kỳ đứng thẳng lên, cổ họng khô khốc, ngay cả nhịp tim cũng bất quy tắc nhảy lên một tiếng, có ma, anh là bị sao vậy?
Ánh mắt bị khuôn mặt cô hấp dẫn thật lâu không thể rời đi, nhìn đôi môi phấn hồng mê người của cô, anh đột nhiên kích động cúi người nhẹ nhàng hôn cô một cái. Khi môi anh đụng vào môi cô, Sở Dực Nghiêu giống như thật sự sợ hãi vội vàng nhảy trở về giường lớn của mình.
Ông trời! Anh không dám tin vuốt môi mình, phía trên còn lưu lại hơi thở đôi môi cô. Anh đây là làm sao vậy? Không thể giải thích được tại sao đối với thân thể cô anh lại không thể khống chế được dục vọng của mình? Không phải anh luôn luôn không có cảm giác đối với phụ nữ sao?
Kể từ năm mười tám tuổi, sau khi trải qua một lần ấy, đối với chuyện ấy anh luôn sinh ra cảm giác chán ghét, nhưng vừa rồi. . . . . . Anh rốt cuộc tại sao. . . . . . lại đối với cô sinh ra dục vọng mãnh liệt? Mười tám tuổi năm ấy, lưu lại ở trong trí nhớ. . . . . . Hai người điên cuồng lăn lộn trong xe, anh không chút kiêng kỵ đoạt lấy cô gái bị anh bắt lại kéo lên xe.
Cô gái ở dưới người anh phát ra âm thanh rên rỉ yêu kiều, lần lượt đoạt lấy, lần lượt buông thả, cho đến khi cạn kiệt sức lực, mới rót vào bên trong thân thể mềm mại giọt tinh hoa cuối cùng, rồi mệt mỏi ngã ở trên xe, cùng ôm nhau ngủ.
Đoạn ký ức này, luôn luôn bị anh khinh bỉ, thậm chí sau bao nhiêu năm, anh vẫn không muốn nhớ tới nó, nhưng lúc này, anh phát hiện anh lại dám đối mặt với chuyện ấy như vậy, trong đầu không ngừng phát lại hình ảnh xảy ra ngày hôm đó.
Không. . . . . . Không thể! Mang theo tâm tình quỷ dị, anh nhanh chóng tắt đèn đầu giường, liên tục nhắc nhở chính mình đó chỉ là ảo giác, anh chẳng qua là quá lâu không đụng tới phụ nữ cho nên mới phát sinh chuyện như vậy.
Anh ép buộc chính mình nhắm mắt lại, tiến vào giấc ngủ, thế nhưng cả đêm dường như rất dài, rất dài. . . . . .
Khi Sở Dực Nghiêu chậm rãi mở mắt ra mới phát hiện sắc trời bên ngoài đã sáng rồi, nhìn đồng hồ báo thức trước giường, đã gần tám giờ sáng.
Trái tim vẫn như cũ, có chút đau, điều này chứng minh rằng tối hôm qua anh ngủ không được tốt, nhìn hình đám cưới phóng to treo trên vách tường, anh rốt cuộc nhớ ra một chuyện thực đáng sợ. Đó chính là từ nay về sau anh không còn là người đàn ông độc thân tự do tự tại nữa rồi.
Theo bản năng nhìn xuống dưới thảm, anh mới phát hiện nơi đó hiện tại trống không. Hả? Người phụ nữ kia không có ở đây sao? Sở Dực Nghiêu đứng dậy đơn giản rửa mặt một lần sau đó đến phòng ăn, nhìn thấy ông nội anh cùng Hà Thụy Khải đang ngồi ở trong phòng ăn vừa nói vừa cười.
“Ba. . . . . .” Sau khi Hà Thụy Khải thấy Sở Dực Nghiêu, lập tức từ trên ghế nhảy xuống khuôn mặt khả ái nở nụ cười tươi, chạy vội vã tới chỗ anh, hơn nữa còn thân mật nhào vào trong lòng anh.
Trong lúc bất chợt, bởi vì đứa bé gọi một tiếng ba mà trái tim Sở Dực Nghiêu nhất thời cảm thấy ấm áp.
“Dực Nghiêu, hôm nay cháu xuống rất muộn nha, có phải tối ngày hôm qua vô cùng mệt nhọc mới như thế hay không hả?” Sở Thiệu Thiên ngồi ngay ngắn ở trước bàn ăn, mang bộ mặt cười xấu xa nhạo báng cháu của mình.
“Ông nội!” Anh bất đắc dĩ lắc đầu một cái, “Không phải giống như chuyện ông tưởng tượng kia!” Ông cụ có lúc thật đúng là làm cho người khác đau đầu.
“Tốt lắm, mọi người có thể ăn cơm rồi. . . . . .” Đúng lúc này, Hà Văn Tĩnh trên người mặc tạp dề bưng bữa ăn sáng mới vừa nấu xong từ trong phòng bếp đi ra, “Ah? Anh đã dậy rồi sao…, nhân lúc còn nóng, ăn điểm tâm đi, những thứ này đều là sở trường của tôi đó. . . . . .” Hà Văn Tĩnh đem thức ăn từng thứ từng thứ đặt lên trên bàn, “Đây là của ông nội, đây là của Thụy Khải, đây là của anh, còn lại là của tôi. . . . . .”
Sở Dực Nghiêu nhìn dáng vẻ chăm chỉ cần cù của cô, tóc dài khẽ cuộn ở sau gáy, trên mặt không hề trang điểm, trên người còn mang một cái tạp dề màu hồng, bộ dáng của cô giống như một người phụ nữ hiền thê lương mẫu, mỗi sáng sớm tận tâm tận lực bận rộn vì chồng vì con.
Nhất thời, anh đột nhiên vì việc này mà cảm động. Đối với gia đình, anh từ trước đến giờ không có quá nhiều khái niệm. Cuộc sống hôn nhân cũng bị anh liệt vào chuyện thuộc phạm vi ba mươi lăm tuổi sẽ suy tính đến, nhưng mà bây giờ. . . . . . Anh phát hiện thì ra là có vợ và con trai cảm giác cũng không tệ.
“Ba, ba. . . . . .” Tiếng kêu của Hà thụy Khải truyền tới bên tai, anh vội vàng lấy lại tinh thần, mới phát hiện con trai đang lôi kéo bàn tay to của mình lay lay, “Ba mau tới dùng cơm đi, mẹ làm bữa ăn sáng ăn rất ngon đó.”
Anh hơi ngẩn ra, mới phát hiện ra mình mới vừa suy nghĩ chuyện gì, không biết Hà Văn Tĩnh này rốt cuộc đối với anh đã hạ thuốc gì, kể từ sau hôn lễ, anh phát hiện mình đã dần trở nên không bình thường.
Ôm lấy con trai đi tới trước bàn ăn, nhìn thấy trên bàn ăn đều là những món đơn giản nhưng lại có mùi vị bữa ăn sáng vô cùng đặc biệt, “Những thứ này đều là do cô làm sao?”
“Dĩ nhiên!” Hà Văn Tĩnh cởi tạp dề xuống ngồi đối diện anh, “Ông nội, bác sĩ nói tuổi của ông không thể ăn quá nhiều dầu mỡ, cho nên cháu đặc biệt nấu cháo khoai lang cho ông, trong này thả rất nhiều thực phẩm dinh dưỡng có ích cho thân thể của người cao tuổi, còn có những thức ăn này, trong sách dinh dưỡng nói mỗi ngày định lượng ăn một chút, sẽ giúp dạ dày dễ dàng tiêu hóa.”
Sở Thiệu Thiên ha ha cười không ngừng, “Thím Trương mỗi lần làm điểm tâm cũng thích làm rất khoa trương, ăn lâu dạ dày ông cũng mau bị hỏng, may là có cháu dâu hiểu được dạ dày ông già ta đây, ha ha ha. . . . . .”
“Ba, ba uống sữa tươi đi. . . . . .” Hà Thụy Khải khéo léo đem đem ly sữa đến trước mặt Sở Dực Nghiêu, “Cô giáo ở nhà trẻ của con nói, uống nhiều sữa tươi có thể giúp thân thể cao lớn khỏe mạnh a.”
Nhìn bộ dáng khả ái của cậu bé, Sở Dực Nghiêu phát hiện mình càng ngày càng mãnh liệt yêu thích đứa nhỏ này. Nếu như Thụy Khải là con trai ruột của anh thì thật là tốt biết bao, anh mỉm cười vui vẻ nói với cậu bé, “Thụy Khải thật biết nghe lời!”
“Dực Nghiêu, hôm nay là ngày đầu tiên sau khi kết hôn của cháu, cháu chuẩn bị đưa vợ cháu đi hưởng tuần trăng mật ở đâu?”
“Hưởng tuần trăng mật?” Sở Dực Nghiêu cùng Hà Văn Tĩnh đồng thời kêu khẽ một tiếng.
Sở Thiệu Thiên nghiêm mặt nhìn hai người, “Người trẻ tuổi bây giờ không phải là rất thích hưởng thụ sao? Hai người các cháu bỏ qua nhiều năm như vậy, hiện tại không dễ dàng mới gặp lại nhau, đương nhiên là phải đi, bồi dưỡng tình cảm, thật tốt. . . . . .”
“Nhưng ông nội. . . . . . Cháu còn có rất nhiều công việc. . . . . .”
“Đúng nha, ông nội, cháu cũng có rất nhiều việc. . . . . .”
“Bang!” Đang lúc hai người muốn cự tuyệt, hai tờ vé máy bay ném tới trước mặt của bọn họ, “Ông đã thay các cháu quyết định đi Hawai, đây là vé máy bay, xế chiều hôm nay máy bay cất cánh, hai người các cháu ăn điểm tâm xong liền đi chuẩn bị một chút, ông sẽ giúp các cháu trông Thụy Khải, hơn nữa ông muốn nhân lúc các cháu không có ở đây ông có thể bồi dưỡng tình cảm với chắt trai.”
Sở Dực Nghiêu cùng Hà Văn Tĩnh đồng thời nhìn nhau một cái, cô liều mạng nháy mắt với anh, ý bảo anh mau cự tuyệt, mà Sở Dực Nghiêu là gương mặt tỏ vẻ bất đắc dĩ.
“Ông nội, những chuyện này sao ông không báo trước cho cháu biết?”
“Tại sao phải thông báo? Chuyện của khách sạn ông sẽ tìm người giúp cháu quản lý. Cháu có thấy ai vừa mới kết hôn đã lập tức vùi đầu vào công việc không? Làm người không có sở thích gì sao?”
“Không phải vậy đâu ông nội. . . . . .” Hà Văn Tĩnh vội vàng chen lời nói: “Dực Nghiêu hiện tại mới vừa tiếp quản khách sạn không bao lâu, cháu tin rằng anh ấy nhất định có rất nhiều công việc phải làm, thời gian sau này còn có rất nhiều, không bằng chờ anh ấy hết bận, công việc ổn định rồi sau lại đi hưởng tuần trăng mật cũng được mà.”
Nói giỡn, muốn cô và Sở Dực Nghiêu đơn độc ở cùng nhau vậy chẳng phải là muốn mạng của cô sao? Huống chi kể từ sau khi Thụy Khải ra đời, cô cho tới bây giờ cũng chưa từng rời xa con trai, hiện tại ông cụ đột nhiên buông lời muốn cô đi hưởng tuần trăng mật, còn nói muốn giúp đỡ cô chăm sóc Thụy Khải, rõ ràng là tính toán muốn mẹ con cô chia lìa.
“Thế nào? Các cháu không thích Hawai à?” Thấy cô biểu tình kháng cự, Sở Thiệu Thiên không khỏi lạnh mặt.
“Dĩ nhiên không phải!” Hà Văn Tĩnh lập tức lắc đầu một cái.
“Vậy tại sao không đi?” Âm thanh uy nghiêm lần nữa vang dội cả phòng ăn.
“Không phải là không đi, mà là. . . . . .” Mặt cô khổ sở, nhớ tới gần đây bà cần phải làm phẫu thuật, nếu như cô không ở bên cạnh bà, không biết không có cô chăm sóc bà có ổn không nữa. Muốn cô đi du lịch vào lúc này, như vậy chẳng phải là sẽ làm hại cô phải lo lắng thêm sao?
“Nếu không phải là không thích, như vậy buổi chiều các cháu liền đi máy bay tới Hawai cho ông.” Sở Thiệu Thiên bày ra bộ dáng không cho người phản kháng bá đạo nói.
“Nhưng. . . . . .”
“Văn Tĩnh, nếu ông nội cũng đã sắp xếp xong xuôi tất cả cho chúng ta, chúng ta sẽ tuân theo sắp xếp của ông.”
Sở Dực Nghiêu nhìn Hà Văn Tĩnh lắc đầu một cái, ý bảo cô không cần nói thêm nữa, anh hiểu rất rõ tính khí ông nội mình, chuyện gì một khi ông đã quyết định, cho dù có mười đầu bò kéo cũng không lại.
Hà Văn Tĩnh đột nhiên trợn mắt nhìn anh chằm chằm, hơn nữa còn dùng khẩu hình khẽ nguyền rủa anh một tiếng, Sở Dực Nghiêu làm bộ không thấy, cúi đầu, tiếp tục ăn bữa ăn sáng, “Ừ, bữa sáng hôm nay mùi vị cũng không tệ lắm. . . . . .”
*
“Sở Dực Nghiêu, tốt nhất không nên nói với tôi là anh tính toán dùng loại phương thức này giết thời gian nha?”
Trước mắt, bọn họ đang ở tên một chiếc du thuyền sang trọng, kể từ sau khi tới Hawai, Sở Dực Nghiêu cả ngày mang theo máy tính xách tay bận rộn với công việc, hiển nhiên coi cô như người tàng hình, không thèm để ý tới.
Không chút để ý, Sở Dực Nghiêu rốt cuộc đem tầm mắt từ màn hình laptop dời đến trên mặt của cô, ” Không thể được sao?”
“Dĩ nhiên không có gì không thể, chẳng qua từ lúc tôi và anh kết hôn cho tới bây giờ cũng không nói qua tôi phải cùng anh ra ngoài đi du lịch. . . . . .”
“Tôi cũng vậy, không muốn đi du lịch.” Anh ưu nhã khoanh hai tay lại, “Đây là ý của ông nội.”
“Vậy tại sao lúc ấy anh không phản kháng?”
“Tôi có phản kháng!” Anh nhún nhún vai.
“Hiển nhiên anh phản kháng không thành công.”
“Cô nên hiểu ông nội tôi là người như thế nào.” Sở Dực Nghiêu liếc xéo nửa bên mặt của cô, dưới ánh mặt trời, cô lại xinh đẹp mê người, khiến cho anh không tự chủ được sinh ra một cỗ kích động, muốn đem cô ôm vào trong lòng, gặm cắn một phen.
Nhưng rất nhanh, anh liền bỏ đi cái ý nghĩ này, cũng khẽ nguyền rủa chính mình, gần đây nhất định là trúng tà, “Nếu như phản kháng có hiệu quả, tôi nghĩ hiện tại giữa chúng ta cũng sẽ không có cuộc hôn nhân này, đây tất cả đều do trò đùa ác của cô ban tặng, chẳng lẽ không đúng sao?”
“Ý của anh muốn nói là vì chuyện đó cho nên muốn tôi cùng anh – cái người không có tình thú này kết hôn, còn phải chịu đựng cái mặt lạnh chết người của anh; còn phải cùng anh hưởng tuần trăng mật ở địa phương quỷ quái này; còn phải cùng anh cùng nhau nói dối; còn phải diễn kịch vợ chồng thân ái cùng anh trước mặt mọi người, đây tất cả, đều là do Hà Văn Tĩnh tôi tự tìm?”
Sở Dực Nghiêu ưu nhã vòng chắc hai cánh tay gật đầu, cho cô một nụ cười khen chê không rõ, “Xem ra cô thông minh hơn so với tưởng tượng của tôi..”
“Anh. . . . . .” Cô tức giận chạy tới trước mặt anh một tay không khách khí đóng lại máy vi tính của anh, “Sở Dực Nghiêu, chẳng lẽ anh dám nói đi đến cuộc hôn nhân quái quỷ này, anh một chút trách nhiệm đều không có sao?” Anh nhíu mày, tựa hồ đang chờ cô nói tiếp.
“Nếu như anh không phải là người đàn ông nhỏ mọn khai trừ tôi trước mặt nhiều người như vậy, tôi sẽ không bị thất nghiệp; nếu như mà tôi không thất nghiệp, vậy tôi cũng sẽ không chán ghét anh; nếu như mà tôi không ghét anh, như vậy tôi sẽ không cố ý chỉnh anh ở bệnh viện; nếu như mà tôi không cố ý chỉnh anh, như vậy mọi việc cũng sẽ không xảy ra, cho nên nói. . . . . .” Cô đột nhiên chỉ vào trán anh tức giận đằng đằng nhìn anh, ” Đầu sỏ gây nên chuyện này chính là anh, tên khốn kiếp này!”
“Muốn gán tội cho người khác, sợ gì không có lý do?” Anh không khách khí đẩy ngón tay đang chỉ trên trán anh ra, “Tránh ra, tôi muốn làm việc.” Đồng thời cũng tránh đi cô gái có sức hấp dẫn không giải thích được đối với mình này.
“Tại sao anh nói tránh ra thì tôi phải ngoan ngoãn tránh ra?”
“Chỉ bằng ở giữa hai người chúng ta tôi là ông chủ.”
Cô cường điệu cười to ba tiếng, “Được rồi, anh đã luôn miệng nói anh là ông chủ, như vậy tôi cùng anh tới địa phương quái quỷ này hưởng tuần trăng mật, có phải anh cũng nên trả tiền làm thêm giờ cho tôi hay không?”
Sở Dực Nghiêu đột nhiên không vui nheo mắt, nhìn cô chằm chằm, “Cô ở trước mặt tôi nhất định phải biểu hiện ra là mình rất hám tiền sao?”
“Người chết vì tiền tài, chim chết vì miếng ăn, đây chính là đạo lý xưa nay không đổi.”
“Cô đã yêu tiền như vậy, vậy tại sao cô lại đem sổ tiết kiệm chị tôi đưa cho cô trả lại cho tôi?” Nhớ hôm trước, lúc mới vừa lên máy bay, cô đột nhiên đưa cho hắn một lá thư, còn tưởng rằng người phụ nữ này lại muốn xin cái gì, kết quả là sau khi anh mở lá thư ra, đó là một quyển sổ tiết kiệm, nhìn tên phía trên, viết là chị của anh – Sở Dực Hàm, hơn nữa số tiền là ba chục triệu.
“Đó. . . . . . Đó không phải là tiền tôi nên lấy, anh phải biết, làm người phải có nguyên tắc, nên tôi lấy tiền tôi nên lấy, không nên lấy một phân tiền tôi cũng sẽ không cầm; mà tiền làm thêm giờ là tiền tôi nên cầm, cho nên anh phải trả cho tôi!” Trong đầu cô làm sao lại chứa cái lý luận buồn cười như vậy? Anh không để lại dấu vết trợn trắng mắt, có chút không hiểu nổi suy nghĩ của người phụ nữ này.
Đóng laptop lại, đứng dậy đi ra ngoài, nhân viên công ty đang thảo luận về mấy hợp đồng lớn, anh cần phải thời khắc nắm giữ động tĩnh của phía bên kia.
“Này. . . . . .Anh đi đâu đó?” Hà Văn Tĩnh đứng sau lưng anh kêu to.
“Tôi ra ngoài làm việc, cô không cần đi theo, nếu không tối hôm nay không cho ăn cơm!” Tiếng đóng cửa nặng nề đem cô cùng anh ngăn cách ở hai bên cánh cửa, Hà Văn Tĩnh chống nạnh hầm hừ tức giận nhìn chằm chằm cánh cửa, người đàn ông đáng chết quả nhiên ghê tởm hết sức.
Cô ở bên trong phòng đi lại mấy vòng, liều mạng suy nghĩ làm thế nào để gạt bỏ cái tên Sở Dực Nghiêu đáng ghét đó, nhưng là suy nghĩ nửa ngày, cũng không có nghĩ được một cái diệu kế nào, liền dứt khoát nằm ở trên giường ngủ trưa. Tỉnh dậy, phát hiện Sở Dực Nghiêu còn chưa có trở lại, cô ngáp ngắn ngáp dài đi ra ngoài phòng ngủ, vốn định đi tới trên boong thuyền hóng một chút gió biển, không ngờ Sở Dực Nghiêu đã sớm hơn một bước, ngồi ở ghế dài bên trong boong thuyền mà ngơ ngẩn nhìn xem cái gì?
Cô nhẹ chân nhẹ tay đi tới, len lén từ sau lưng anh nhìn hình trong tay anh, thì ra là ảnh gia đình, bên trong ảnh là hai vợ chồng, trong ngực còn ôm một đôi song sinh 1 trai 1 gái vô cùng khả ái, một nhà bốn người ngồi chung một chỗ cười rất vui vẻ.
“Oa, khuôn mặt người đàn ông kia cùng anh rất giống nhau. . . . . .” Đột nhiên âm thanh truyền tới khiến Sở Dực Nghiêu giật mình, anh xoay người, thấy bộ dáng Hà Văn Tĩnh giống như kẻ trộm xuất hiện ở phía sau anh, “Làm sao cô lại ở chỗ này?” Giọng điệu của anh tỏ vẻ không vui nói.
“Tôi vì sao không thể ở chỗ này?” Cô ôm ngực đưa gương mặt sáng ngời đến trước mặt anh, “Tốt nhất không cần nói với tôi, vợ chồng xinh đẹp trong hình kia chính là ba mẹ anh.” Nghe đến đó, sắc mặt Sở Dực Nghiêu trong nháy mắt trở nên tối sầm lại, anh im hơi lặng tiếng cúi đầu, cặp mắt mờ mịt nhìn hình trong tay.
“Đúng rồi, lại nói từ khi tôi và anh kết hôn tới nay, cũng chưa có gặp qua cha mẹ anh, chẳng lẽ bọn họ ở nước ngoài không thể trở lại tham gia hôn lễ của anh?” Thế này cô mới ý thức được cuộc hôn nhân này có chỗ hơi không hợp lý, cô chỉ gặp được ông nội và chị gái Sở Dực Nghiêu, còn chưa có gặp qua ba mẹ của anh nữa.
“Qua đời.”
“Cái gì?” Hà Văn Tĩnh hơi ngẩn ra.
Sở Dực Nghiêu đột nhiên nâng lên cặp mắt mờ mịt, “Bọn họ đã qua đời vào sáu năm trước!”
Cô không nhịn được nuốt nước miếng một cái, “Ách. . . . . . Cái đó. . . . . . Tôi. . . . . . Tôi còn tưởng rằng. . . . . .Xin lỗi. . . . . .”
Sở Dực Nghiêu không để ý tới biến chuyển trong lúc bất chợt của cô, lấy ra bóp da, anh vừa muốn đem hình đặt về chỗ cũ, không ngờ lúc này gió biển lại nổi lên. Một ngọn sóng biển khổng lồ nhào tới, làm cả du thuyền rung lắc một cái, tay của anh khẽ run, hình trong tay lập tức bị gió biển cuốn theo đến trên mặt biển.
“Trời ạ. . . . . .” Nhìn tất cả xảy ra trong chớp nhoáng, Hà Văn Tĩnh cơ hồ là không chút nghĩ ngợi đuổi theo tấm hình, “Bùm” một tiếng, cô nhảy vào trong biển.”
“Này. . . . . .” Sở Dực Nghiêu không dám tin đuổi theo.
“Trời ơi, tôi quên mất tôi không biết bơi . . . . . .” Khi Hà Văn Tĩnh nhảy vào trong biển mới phát hiện mình không biết bơi, cô lung tung giãy giụa trong nước biển, cũng liều mạng hô to cứu mạng.
“Cứu tôi. . . . . . Cứu tôi với. . . . . . Khụ khụ. . . . . .” Sở Dực Nghiêu không thể tin được. Nhìn cô vì bắt tấm hình mà bị cuốn vào trong biển, không ngừng giãy giụa. Người phụ nữ này đến cùng là đang làm cái quỷ gì? Anh tức cũng không được, giận cũng không xong, nhíu mày, mắt thấy cô sắp bị nước biển nuốt trọn, anh đột nhiên cởi áo khoác của mình ra tung người nhảy xuống biển.
Trong nháy mắt khi anh ở trong nước ôm lấy cô, anh cảm thấy Hà Văn Tĩnh còn đang run rẩy.
“Cứu. . . . . . Cứu mạng. . . . . . Tôi không muốn chết. . . . . .” Cô phát ra từng tiếng thở dốc.
“Những cử chỉ hành động của cô như vậy đã nói cho tôi biết.” Sở Dực Nghiêu mặc dù ôm cô thật chặt trong ngực mình, nhưng miệng lại không chịu buông tha, mắng cô.
Mất sức của chín trâu hai hổ hai người rốt cuộc cũng trở lại boong thuyền, Hà Văn Tĩnh ở trên sàn tàu dùng sức ho khan, “Thật là đáng sợ, tôi thiếu chút nữa là trở thành oan hồn trong biển rồi. . . . . .” Sở Dực Nghiêu cởi áo sơ mi ướt đẫm ra, tức giận trợn mắt mà nhìn cô một cái, “Cô có phải không có đầu óc hay không? Không biết bơi tại sao còn nhảy xuống?” Anh nghĩ anh nên đánh giá lại trí thông minh của người phụ nữ này một lần nữa.
“Khụ khụ. . . . . .” Cô vừa ho vừa phun nước biển trong miệng ra, “Tôi là vì muốn cứu tấm hình của anh!” Cô cầm tấm hình trong tay lên, “Thật may là phía trên này có lớp bảo vệ, bằng không nhất định sẽ hư mất.”
“Tiểu thư, cầu xin cô về sau làm việc dùng đầu óc một chút, hình không có còn có thể làm lại, nếu như không phải cô may mắn còn sống, cô bảo tôi trở về phải giải thích với con trai cô như thế nào?” Anh không khách khí đoạt lại hình của mình, “Trên thực tế tôi cảm thấy cô không có một chút thông minh nào. Tôi thật sự hoài nghi cô làm thế nào có thể sống đến bây giờ.” Anh cố ý đem cảm động của mình đối với cô trong nháy mắt đó hóa thành khiển trách.
“Tôi cho là tấm hình này đối với anh mà nói rất quan trọng. . . . . .” Thái độ thờ ơ của anh khiến tâm tình Hà Văn Tĩnh vô duyên vô cớ xấu đi.
Sở Dực Nghiêu tức giận nhìn cô chằm chằm, “Chỉ là một tấm hình mà thôi, hình như vậy nhà tôi vẫn còn!”
Sắc mặt Hà Văn Tĩnh bỗng dưng trắng bệch, môi cô giật giật, nhưng cũng không nói gì, chỉ là từ trên sàn tàu bò dậy, di chuyển bước chân mệt mỏi của mình đi vào gian phòng mới vừa từ đó đi ra kia, tiện tay bịch một tiếng đóng sầm cửa phòng lại, ngăn cách chính mình cùng Sở Dực Nghiêu.