Tám giờ, vũ hội chính thức bắt đầu.
Đan xen dưới ánh đèn, mọi người dưới sảnh được đèn chiếu vào trong rất quyến rũ.
Nghe thấy âm nhạc bắt đầu vang lên, Dung Thành kích động nói: “Học trưởng, chúng ta cũng xuống dưới tham gia đi.”
Kỷ Nhiên không muốn làm cậu mất hứng thú liền gật đầu đi theo.
Hai người sóng vai đi về phía đại sảnh yến hội.
Lúc này sảnh chính đã tụ tập rất nhiều khách khứa, trên mặt mỗi người đều đeo mặt nạ.
Ở chỗ này, có thể thoải mái, không ai biết người sau lớp mặt nạ là ai.
Bị âm nhạc lôi kéo, Kỷ Nhiên buông lỏng tâm tình, cùng Dung Thành vui vẻ cười nói trong sân nhảy.
“Học trưởng, anh còn nhớ vũ hội cuối năm kia không? Điệu nhảy của anh thật sự ấn tượng. Có người còn đăng video lên diễn đàn, sau một đêm liền lên đầu bảng.”
Ngày đầu Dung Thành vào trường, đều nghe thấy người ta nói chuyện về Kỷ Nhiên.
Kỷ Nhiên có bao nhiêu ưu tú, toàn bộ người trong đại học A đều biết.
Đáng tiếc, một Alpha tốt như vậy lại ở bên một Alpha khác.
Nếu hai người tương thân tương ái thì cũng thôi, nhưng mấu chốt là, Dạ Lăng Hàn rõ ràng là một tra nam, đối với Kỷ Nhiên chỉ là chơi đùa.
Đối với sự kiện vinh quang kia Kỷ Nhiên cười cười không tỏ ý kiến.
Không khí trong sàn nhảy cực kì lãng mạn, Cam Duệ lôi kéo Dạ Lăng Hàn đi vào trong.
“Dạ thiếu, tôi nghe nói anh nhảy điệu Waltz rất tốt.”
Ánh mắt Cam Duệ hiện lên qua lớp mặt nạ, tràn đầy ý thưởng thức.
Dạ Lăng Hàn không có đáp lại, có vẻ có chút thất thần.
Vũ hội như này làm hắn nhớ đến điệu nhảy của Kỷ Nhiên vào hôm trường tổ chức vũ hội cuối năm.
Điệu nhảy đó lập tức chấn động toàn trường, tiếng thét chói tai dưới đài cơ hồ muốn sập luôn xà nhà.
Kỷ Nhiên giống như yêu tinh có thể nuốt trọn hồn phách của người khác.
Nhớ đến cảnh tượng ngày đó, Dạ Lăng Hàn suy nghĩ đến thất thần.
Bước nhảy hỗn loạn, một chân đạp lên mu bàn chân của Cam Duệ.
Cam Duệ ăn đau, kêu lên một tiếng, nhắc nhở nói: “Dạ thiếu, anh không tập trung.”
Dạ Lăng Hàn lấy lại tinh thần, khôi phục lại bước nhảy.
Trong lúc lơ đãng, hắn nhìn đến một bóng hình quen thuộc.
Ánh mắt hắn chấn động, đẩy người trước mặt ra muốn đi tìm người nọ, thì bóng dáng kia đột nhiên biến mất.
Dạ Lăng Hàn siết chặt nắm tay, trong lòng xẹt qua mất mát.
Vừa rồi trong nháy mắt kia, hắn cho rằng đã nhìn thấy Kỷ Nhiên.
Tuy rằng không muốn thừa nhận, Kỷ Nhiên thật sự có sức ảnh hưởng với hắn, còn là vì một người giống cậu thôi cũng thất thần vài giây.
Một thoáng Dạ Lăng Hàn cho rằng bản thân đã thấy Kỷ Nhiên kia, Kỷ Nhiên cũng nhìn thấy hắn.
Dù đeo mặt nạ không nhìn thấy dung mạo nhưng Kỷ Nhiên liếc mắt cũng có thể nhận ra Dạ Lăng Hàn.
Đây là người đã bên cậu bốn năm, không thể nào nhận sai được.
Kỷ Nhiên lập tức luống cuống, cậu run rẩy nói với Dung Thành: “Dạ Lăng Hàn đang ở chỗ này!”
“Không có khả năng!” Dung Thành thất thanh: “Tại sao anh ta lại đến Đồng Thành chứ?”
“Không thể nhầm được, anh đã nhìn thấy anh ta!”
Gương mặt ẩn sau mặt nạ của Kỷ Nhiên hiện tại đã trắng bệch.
Kí ức bị nhốt trong biệt thự trải qua những ngày tháng thống khổ nháy mặt hiện lên trong đầu.
Không thể bị Dạ Lăng Hàn phát hiện!
Cậu không muốn lại trở thành chim hoàng yến nữa.
Kỷ Nhiên dùng sức nắm lấy cánh tay Dung Thành, hoảng loạn nói: “Chúng ta hiện tại phải đi thôi.”
Dung Thành gật đầu, tính toán thời gian chuẩn bị rời đi, nhân lúc sân nhảy đang nhiều người, kéo Kỷ Nhiên đi về phía cửa.
Mới vừa đi được vài bước, một mùi hương nhàn nhạt truyền đến, lập tức câu lấy trái tim cậu.
Mùi hương rất thơm, mùi thơm ngào ngạt mà mê hoặc người khác, đó là tin tức tố thuộc về Omega.
Có Omega phát tình lúc này!
Mùi hương càng ngày càng nồng đậm, Dung Thành hô hấp cũng ngày càng dồn dập.
Các Alpha và Beta xung quanh đều ngửi thấy được, trong nháy mắt sân nhảy náo động hẳn lên.