Hắn vốn không cho rằng lừa gạt bao lâu sẽ mang cái nón xanh nhỏ này trở về, đương nhiên không phải là vì muốn cho tất cả mọi người biết hắn đội nón xanh trên đầu, dù sao người biết rõ quan hệ giữa hai người,cũng chỉ có vài người!
Một là để kiềm chế Hàn Tử Tây, hai là…
Sở Trạm Đông xoay người nói: “Thời gian không còn sớm, về đi!”
Không trả lời cũng không phản bác, đó chính là chấp nhận?
“Sở Trạm Đông!” Sở Bích Đình sau lưng hắn lạnh lùng nói: “Chị đã nói rồi, đời này cũng sẽ không để Hàn Tử Tây sống yên ổn, mặc kệ em có yêu nó thật hay không, thái độ của chị cũng sẽ không thay đổi, nếu như em không muốn về sau phải khó xử, thì cứ việc yêu đi!”
Sở Trạm Đông chân bước đi vẫn không ngừng, vốn dĩ trong đôi mắt còn mang theo nụ cười , nhưng trong nháy mắt so với ánh trăng còn lạnh lùng đến trong trẻo hơn.
**
“Bất Hồi, Bất Hối…”
Tình trạng của Bất hối vẫn không giảm bớt, thuyền chở Hàn Tử Tây đã vô cùng chậm, nôn mửa mặc dù có giảm bớt nhưng cũng thật vất vả sau khi lên bờ, liền bắt đầu nóng dần lên.
Hàn Tử Tây nhanh chóng lau mồ hôi lạnh đổ trên đỉnh đầu, dứt khoát ôm lấy, chân chạy như bay, lại bị một đám người áo đen ngăn cản đường đi.
Trời không sợ, đất không sợ, Hàn Tử Tây trong nháy mắt nhìn thấy bọn người kia, càng ôm thật chặt dứt khoát, lui về phía sau.
Người dẫn đầu của nhóm người lộ ra một tấm hình, bước chân Hàn Tử Tây đang lui về phía sau cuối cùng cũng dừng lại.
**
Hàn Tử Tây từ đêm đó đi tìm Bất Hối, đã vài ngày chưa trở lại.
Lão phu nhân chính là ngồi không yên.
Đặc biệt là Sở Bích Đình nói cho bà biết, Bất Hối là con của Hàn Tử Tây, dự cảm xấu trong nội tâm càng sâu.
Lại không dám trực tiếp đi hỏi Sở Trạm Đông, chỉ có thể âm thầm phái người điều tra, tìm vài ngày, không có kết quả, lại không nghĩ rằng, cô chủ động xuất hiện.
Hàn Tử Tây điên rồi!
Lão phu nhân nhận được tin tức, thực sự không thể tin được lỗ tai của mình, cô rõ ràng cầm súng, vọt tới công ty, đi giết cháu của mình.
Vội vàng đi đến công ty.
HC quả thực hỗn loạn .
Mới vừa thăng cấp làm thư ký tổng giám đốc không lâu, bọn họ ở nhà cầu nguyện cũng còn không có đủ rồi đây, thế nhưng còn cầm súng muốn tới giết tổng giám đốc?
Việc này so với XX bên ngoài cửa, cần phải có tính chất bạo động nhiều hơn.
Đây chính là sự thực a, không phải là chuyện năm đồng trả tiền quán ngoài đường, lừa gạt mua được trẻ con, nhìn chân bảo vệ ngăn cô lại, nếu không đưa bệnh viện, thật sự sẽ không giữ được!
“Tránh ra!” Hàn Tử Tây con mắt sắc lệ nhìn vài tên bảo vệ cản ở trước mặt mình: “Tôi nói lại lần nữa, tránh ra, nếu không đừng trách tôi không khách khí!”
Bảo vệ HC, đều đã qua huấn luyện quỷ quái ở đảo về, có thể so với bộ đội đặc chủng, nhưng là trừ phi gặp nguy hiểm thật sự, bọn họ không thể bại lộ thân phận của mình . Mặc dù tình huống hiện tại xác thực không thể khinh thường, nhưng bây giờ chính là ban ngày, nhiều nhân viên như vậy, hơn nữa đã lên báo cho tổng giám đốc, tổng giám đốc cũng không có hạ lệnh để cho bọn họ hành động, mặc dù có người bị thương, bọn họ cũng vẫn là chỉ thủ chứ không tấn công. Một người trong đó nói: “Hàn bí thư, tổng giám đốc không có ở đây!”
“Tránh ra!” Hàn Tử Tây bất vi sở động, tâm tình có vẻ kích động dị thường, cầm súng đặt trước ngực người nọ: “Nếu không tôi cho anh đi gặp Diêm vương!”
“Hàn bí thư…”
“Bùm…”
Lại một tiếng súng vang lên, cánh tay của người kia , bị Hàn Tử Tây bắn: “Có nhường đường hay không?”
Thật sự điên rồi! Mộc Giới hắn vong.
Nhân viên ở đại sảnh sợ đến phát ra tiếng thét chói tai, ôm đầu ngồi chồm hổm trên mặt đất.
Ngay tại lúc Hàn Tử Tây chuẩn bị nổ súng lần nữa .
“Vội vã như vậy tìm tôi có chuyện gì?” Giọng nam thong thả ung dung vang lên sau lưng Hàn Tử Tây.